Chương 12
Vô Nhất Vô Bửu
28/06/2023
" Có thể đi ngủ chưa?." Anh hỏi.
Lý Tiểu Lộ gật đầu, cô nằm xuống. Thật ra anh cũng mệt, cô cũng mệt, tốt hơn là mỗi người bớt nửa lời với nhau nghỉ ngơi sớm một chút.
Bắc Băng Phàm leo lên giường, anh ôm lấy cô. Không hiểu sao bây giờ anh rất thích ôm lấy Tiểu Lộ, thấy cô là chỉ muốn ôm, như ôm một cục bông vậy.
" Anh..." Lý Tiểu Lộ nhìn anh, cứ sáp lại là ôm lấy cô vô cớ, có chút ngạt thở đó.
" Như vậy cô ma kia có đến tôi còn bảo vệ được cô." Anh bảo, hôn nhẹ lên tóc Lý Tiểu Lộ.
Cô có chút đỏ mặt.
...
Ở bờ sông, Lập Như Ý lôi Đường Nguyên Bát về nơi của mình. Nhìn anh ta ngồi một góc, cô khoanh tay ngẩn mặt cao nhìn Đường Nguyên Bát.
" Tôi đuổi theo anh năm lần bảy lượt, sao anh lại cứ trốn?." Lập Như Ý hỏi.
Đường Nguyên Bát im lặng.
Giới hạn chịu đựng của Lập Như Ý có hạn, cô nắm chặt tay lại, sợi dây cũng siết chặt Đường Nguyên Bát.
" Đường Nguyên Bát, trở về."
Trong đầu Đường Nguyên Bát vang lên tiếng ai đó, nếu anh không thoát ra khỏi Lập Như Ý sẽ không may.
" Trở về."
" Trở về."
Giọng nói đó luôn cứ nói trở về liên tục, đầu Đường Nguyên Bát rất đau cộng thêm sợi dây đang siết chặt mình, anh ngã người xuống .
" Nói đi, nếu anh không nói sợi dây sẽ siết chặt anh hơn đấy." Lập Như Ý ngồi xuống, thảnh thơi nhìn anh.
Đường Nguyên Bát chịu thống khổ của cả hai, anh chỉ muốn mình biến mất mãi mãi thôi.
Thấy Đường Nguyên Bát nằm im, cứ nhăn mặt lại, hình như rất đau.
Lố...lố tay rồi.
Lập Như Ý phất tay một cái, sợi dây liền được cởi bỏ, cô đi đến đỡ lấy Đường Nguyên Bát lên.
" Anh...anh không sao chứ?." Cô lo lắng hỏi.
Đường Nguyên Bát nhân cơ hội, đưa tay đẩy Lập Như Ý ra xa sau đó liền thoát khỏi nơi đó.
Lập Như Ý bị đẩy mạnh ra một cái thật đau, cô xoa đầu mình đứng dậy, đã thấy anh nhanh chân chạy đi mất rồi.
" Lần sau tôi mà tìm ra anh, anh sẽ bị siết đến chết đó." Lập Như Ý hét to.
Ủa mà...cô và anh đều chết rồi mà?
Hơi sai sai thôi kệ đi.
Đứng loay hoay một lúc, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi gần đó, trong anh ta rất buồn.
Cô đi đến, thấy anh ta cứ ngồi gục xuống, nhìn tấm ảnh trong tay, Lập Như Ý liền tò mò, ngó xuống thì thấy người trong tấm hình là Lý Tiểu Lộ.
Đây là tấm ảnh lúc tốt nghiệp cấp ba của cô, tuy là ảnh tốt nghiệp nhưng Lý Tiểu Lộ không hề vui vẻ, cười một cái cũng không có.
" Tiểu Lộ." Lập Như Ý lẩm bẩm, sau đó nhìn kĩ nhan sắc người đàn ông kia.
Có nét rất giống Lý Tiểu Lộ. Tiểu Lộ cũng từng bảo có anh trai, hình như đây là anh trai của Tiểu Lộ?
Sao trông buồn như vậy? Còn cầm ảnh Lý Tiểu Lộ, có phải đang nhớ em gái?
Cơ mà cô từng nhớ Tiểu Lộ bảo người thân không ai muốn ngó đến mình, đó là lí do Lý Tiểu Lộ càng lúc càng ít tiếp xúc với con người hơn.
Trừ Bắc Băng Phàm gần đây.
...
Lý Tiểu Lộ nghỉ ngơi một hôm cũng đã ổn hơn, cô đến trường đi học lại.
Hai ba hôm nay cứ nhiều chuyện ập đến, cô không đến bờ sông cùng Lập Như Ý rồi.
Tan học đến vậy.
" Lý Tiểu Lộ."
Một giọng nói vang đằng sau cô, cô xoay đầu lại, đã không thấy ai nữa rồi.
Cô nghe lầm sao?
" Chắc là vậy rồi."
Bạn học trong trường này làm gì có ai muốn đến gần cô chứ?
...
Lý Tiểu Lộ tan học liền gửi tin nhắn cho Bắc Băng Phàm bảo mình tự về, cô đến bờ sông tìm Lập Như Ý.
" Chị Như Ý, em đến tìm chị nè." Cô gọi lớn tìm Lập Như Ý.
Lập Như Ý liền xuất hiện.
" Em đã khỏe chưa?." Lập Như Ý liền chạm vào Lý Tiểu Lộ, xoay qua xoay lại xem cô đã khỏe hẳn chưa.
" Em khỏe rồi." Lý Tiểu Lộ mỉm cười bảo.
...
Bắc Băng Phàm biết Lý Tiểu Lộ và Lập Như Ý rất hợp nhau, anh cũng không đến làm phiền họ.
Tiếp xúc với cô anh mới biết. Nỗi sợ cô đơn một mình ở thế giới này đáng sợ. Đáng sợ nhất là bị người thân mình xa lánh.
Qua hôm sau.
" Bắc tổng, có Lý tổng đích thân đến tìm anh." Thư kí vào bảo.
Bắc Băng Phàm cau mày, Lý tổng?
Lý Tử Trạch?
Bắc Băng Phàm đứng dậy đến phòng tiếp khách của công ty đã thấy Lý Tử Trạch ngồi đó. Thấy anh, Lý Tử Trạch liền đứng lên chào hỏi.
" Xin mạn phép hỏi, Lý tổng hôm nay ghé sang đây là có việc gì?." Bắc Băng Phàm hỏi.
Anh nhớ không lầm, đây là anh trai của Lý Tiểu Lộ.
" Tiểu Lộ, em gái tôi sống thế nào rồi?."
Lý Tử Trạch vào thẳng vấn đề, anh nhìn Bắc Băng Phàm hỏi.
Bắc Băng Phàm mỉm cười, thì ra là đến tìm hiểu em gái sống ra sao.
" Rất tốt, tốt hơn khi ở Lý gia."
Có mùi cà khịa...
Lý Tiểu Lộ gật đầu, cô nằm xuống. Thật ra anh cũng mệt, cô cũng mệt, tốt hơn là mỗi người bớt nửa lời với nhau nghỉ ngơi sớm một chút.
Bắc Băng Phàm leo lên giường, anh ôm lấy cô. Không hiểu sao bây giờ anh rất thích ôm lấy Tiểu Lộ, thấy cô là chỉ muốn ôm, như ôm một cục bông vậy.
" Anh..." Lý Tiểu Lộ nhìn anh, cứ sáp lại là ôm lấy cô vô cớ, có chút ngạt thở đó.
" Như vậy cô ma kia có đến tôi còn bảo vệ được cô." Anh bảo, hôn nhẹ lên tóc Lý Tiểu Lộ.
Cô có chút đỏ mặt.
...
Ở bờ sông, Lập Như Ý lôi Đường Nguyên Bát về nơi của mình. Nhìn anh ta ngồi một góc, cô khoanh tay ngẩn mặt cao nhìn Đường Nguyên Bát.
" Tôi đuổi theo anh năm lần bảy lượt, sao anh lại cứ trốn?." Lập Như Ý hỏi.
Đường Nguyên Bát im lặng.
Giới hạn chịu đựng của Lập Như Ý có hạn, cô nắm chặt tay lại, sợi dây cũng siết chặt Đường Nguyên Bát.
" Đường Nguyên Bát, trở về."
Trong đầu Đường Nguyên Bát vang lên tiếng ai đó, nếu anh không thoát ra khỏi Lập Như Ý sẽ không may.
" Trở về."
" Trở về."
Giọng nói đó luôn cứ nói trở về liên tục, đầu Đường Nguyên Bát rất đau cộng thêm sợi dây đang siết chặt mình, anh ngã người xuống .
" Nói đi, nếu anh không nói sợi dây sẽ siết chặt anh hơn đấy." Lập Như Ý ngồi xuống, thảnh thơi nhìn anh.
Đường Nguyên Bát chịu thống khổ của cả hai, anh chỉ muốn mình biến mất mãi mãi thôi.
Thấy Đường Nguyên Bát nằm im, cứ nhăn mặt lại, hình như rất đau.
Lố...lố tay rồi.
Lập Như Ý phất tay một cái, sợi dây liền được cởi bỏ, cô đi đến đỡ lấy Đường Nguyên Bát lên.
" Anh...anh không sao chứ?." Cô lo lắng hỏi.
Đường Nguyên Bát nhân cơ hội, đưa tay đẩy Lập Như Ý ra xa sau đó liền thoát khỏi nơi đó.
Lập Như Ý bị đẩy mạnh ra một cái thật đau, cô xoa đầu mình đứng dậy, đã thấy anh nhanh chân chạy đi mất rồi.
" Lần sau tôi mà tìm ra anh, anh sẽ bị siết đến chết đó." Lập Như Ý hét to.
Ủa mà...cô và anh đều chết rồi mà?
Hơi sai sai thôi kệ đi.
Đứng loay hoay một lúc, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi gần đó, trong anh ta rất buồn.
Cô đi đến, thấy anh ta cứ ngồi gục xuống, nhìn tấm ảnh trong tay, Lập Như Ý liền tò mò, ngó xuống thì thấy người trong tấm hình là Lý Tiểu Lộ.
Đây là tấm ảnh lúc tốt nghiệp cấp ba của cô, tuy là ảnh tốt nghiệp nhưng Lý Tiểu Lộ không hề vui vẻ, cười một cái cũng không có.
" Tiểu Lộ." Lập Như Ý lẩm bẩm, sau đó nhìn kĩ nhan sắc người đàn ông kia.
Có nét rất giống Lý Tiểu Lộ. Tiểu Lộ cũng từng bảo có anh trai, hình như đây là anh trai của Tiểu Lộ?
Sao trông buồn như vậy? Còn cầm ảnh Lý Tiểu Lộ, có phải đang nhớ em gái?
Cơ mà cô từng nhớ Tiểu Lộ bảo người thân không ai muốn ngó đến mình, đó là lí do Lý Tiểu Lộ càng lúc càng ít tiếp xúc với con người hơn.
Trừ Bắc Băng Phàm gần đây.
...
Lý Tiểu Lộ nghỉ ngơi một hôm cũng đã ổn hơn, cô đến trường đi học lại.
Hai ba hôm nay cứ nhiều chuyện ập đến, cô không đến bờ sông cùng Lập Như Ý rồi.
Tan học đến vậy.
" Lý Tiểu Lộ."
Một giọng nói vang đằng sau cô, cô xoay đầu lại, đã không thấy ai nữa rồi.
Cô nghe lầm sao?
" Chắc là vậy rồi."
Bạn học trong trường này làm gì có ai muốn đến gần cô chứ?
...
Lý Tiểu Lộ tan học liền gửi tin nhắn cho Bắc Băng Phàm bảo mình tự về, cô đến bờ sông tìm Lập Như Ý.
" Chị Như Ý, em đến tìm chị nè." Cô gọi lớn tìm Lập Như Ý.
Lập Như Ý liền xuất hiện.
" Em đã khỏe chưa?." Lập Như Ý liền chạm vào Lý Tiểu Lộ, xoay qua xoay lại xem cô đã khỏe hẳn chưa.
" Em khỏe rồi." Lý Tiểu Lộ mỉm cười bảo.
...
Bắc Băng Phàm biết Lý Tiểu Lộ và Lập Như Ý rất hợp nhau, anh cũng không đến làm phiền họ.
Tiếp xúc với cô anh mới biết. Nỗi sợ cô đơn một mình ở thế giới này đáng sợ. Đáng sợ nhất là bị người thân mình xa lánh.
Qua hôm sau.
" Bắc tổng, có Lý tổng đích thân đến tìm anh." Thư kí vào bảo.
Bắc Băng Phàm cau mày, Lý tổng?
Lý Tử Trạch?
Bắc Băng Phàm đứng dậy đến phòng tiếp khách của công ty đã thấy Lý Tử Trạch ngồi đó. Thấy anh, Lý Tử Trạch liền đứng lên chào hỏi.
" Xin mạn phép hỏi, Lý tổng hôm nay ghé sang đây là có việc gì?." Bắc Băng Phàm hỏi.
Anh nhớ không lầm, đây là anh trai của Lý Tiểu Lộ.
" Tiểu Lộ, em gái tôi sống thế nào rồi?."
Lý Tử Trạch vào thẳng vấn đề, anh nhìn Bắc Băng Phàm hỏi.
Bắc Băng Phàm mỉm cười, thì ra là đến tìm hiểu em gái sống ra sao.
" Rất tốt, tốt hơn khi ở Lý gia."
Có mùi cà khịa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.