Chương 27
Vô Nhất Vô Bửu
28/06/2023
3 ngày sau. Cả mấy hôm qua, Lý Tiểu Lộ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý trở về nhà ăn cơm.
Ngày về Lý gia, chỉ có cô.
Lý Tử Trạch và Bắc Băng Phàm đều có chuyện gấp đột xuất, không kịp giải quyết để về đi với cô.
Đứng trước nhìn Lý gia, cô mỉm cười đi vào.
Vừa tiến vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Lý lão gia.
Lý lão gia thấy cô đứng lên, ông hơi xúc động, đi lại gần lấy cô.
" Tiểu Lộ...con...con về rồi." Ông lấp bấp, đưa tay vuốt ve mặt cô.
" Ba cứ nghĩ...con sẽ không về chứ.."
Lý Tiểu Lộ mỉm cười:" Con về rồi, thưa ba."
Liệu...cô sẽ có tình yêu thương từ gia đình thêm một lần nữa sao?
...
Bắc Băng Phàm ở công ty giải quyết chuyện bất thường. Bỗng dưng có chuyện xảy ra, cả Lý Tử Trạch cũng thế.
Đến lúc nào không đến, đến ngay cái lúc cô về Lý gia.
Anh lo lắng, liệu cô về đó một mình có xảy ra chuyện gì không?
Nhưng anh thấy bất an quá. Cuối cùng là cảm giác gì chứ?
Anh không nhẫn nhịn được nữa, lấy điện thoại gọi cho Lý Tử Trạch.
[ Chuyện gì thế? ]
" Anh đã giải quyết chuyện bên Lý thị xong chưa?." Bắc Băng Phàm hỏi.
[ Sắp xong rồi, mà có chuyện gì sao?.]
" Tôi có linh cảm không tốt, cứ như sắp xảy ra chuyện gì với Tiểu Lộ."
[ Cậu cũng vậy sao? ]
" Anh...chúng ta đến Lý gia càng nhanh càng tốt thôi."
[ Được rồi ]
....
Lý gia.
Ngồi ở bàn ăn, Lý lão gia gắp thức ăn cho cô. Hai cha con dùng bữa tối.
" Con uống với ba nhé? " Lý lão gia lên tiếng..
" Vâng." Lý Tiểu Lộ đáp.
Ông mỉm cười, đứng dậy rót hai li rượu, đem đến bên bàn cho cô.
Cả hai cùng cụng li, Lý lão gia và cô đều uống.
Cô đặt li rượu xuống, nhìn ông.
" Dạo này thời tiết thay đổi, ba nên giữ gìn sức khỏe." Lý Tiểu Lộ bảo.
Lý lão gia gật đầu:" Ba biết rồi."
" Con...con..."
Lý Tiểu Lộ định nói gì đó, đầu óc bỗng quay cuồng, trước mắt dần dần mọi thứ thành màu đen,mắt cũng không mở lên nổi.
Một tay đưa lên đầu, cô muốn giúp mình tỉnh táo.
Mình...mình làm sao thế này?
Lý Tiểu Lộ muốn vững cũng không vững nổi nữa, cuối cùng cô bất tỉnh, ngã từ ghế xuống sàn.
Nhìn cô lăn ra bất tỉnh, Lý lão gia đứng dậy, đi đến nhìn gương mặt cô đang ngủ.
Ông đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp đó:" Ba xin lỗi, nhưng danh tiếng Lý gia, ba phải đem con đi rồi."
...
Bắc Băng Phàm và Lý Tử Trạch xông đến Lý gia. Vào nhà nhìn ngang nhìn dọc, đều không thấy cô đâu, chỉ thấy Lý lão gia ngồi bình thản ở đó.
" Ba...Tiểu Lộ đâu?." Lý Tử Trạch nhìn ông hỏi.
" Không biết." Ông bình tĩnh đáp.
Cạch
Bắc Băng Phàm mất kiên nhẫn, anh đưa khẩu súng trong túi ra, chỉ vào Lý Tử Trạch.
" Lý lão gia...vợ tôi đâu?." Bắc Băng Phàm ngấu nghiến hỏi.
Linh cảm không ổn của anh ngày càng lớn rồi.
Nhìn thấy con trai mình bị chỉ súng vào người, Lý lão gia liền hốt hoảng.
" Nếu ông không nói, cái mạng của Lý Tử Trạch tôi cũng không giữ." Bắc Băng Phàm nổi cơn giận lôi đình, anh sắp hết kiên nhẫn rồi.
Lý Tử Trạch đứng nhìn ba mình.
" Đừng...đừng làm hại con trai tôi..."
" Lý Tiểu Lộ nó đang ở khách sạn Hoàng Huy, phòng 201."
....
Hoàng Huy.
Lý Tử Trạch và Bắc Băng Phàm xông vào trong, cả hai liền chạy đến thang máy, đi tìm cô.
Tìm mãi cũng đến phòng 201, Lý Tử Trạch đã mất kiên nhẫn, anh lao đến phá cửa.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp đến hư, trước mặt Bắc Băng Phàm và Lý Tử Trạch là cảnh tượng làm người ta muốn giết chết mọi thứ.
Bạch Tôn Vỹ đang nằm trên Lý Tiểu Lộ, quần áo của cô bị lột sạch, chỉ còn lại đồ lót trên người.
Bạch Tôn Vỹ bị đột kích bất ngờ, không nghĩ hai người này phát hiện sớm thế.
Chuyện tốt của anh coi như xong rồi.
" Thằng khốn." Bắc Băng Phàm tức giận, anh xông đến, đấm Bạch Tôn Vỹ xuống giường.
Nhìn cô đang bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, anh liền lấy mền quấn cô vào trong, ôm lấy cô lên.
Lý Tử Trạch cũng không chịu được cơn giận này, anh xông đến, nắm lấy cổ áo của Bạch Tôn Vỹ.
" Thằng chó, mày làm gì con bé thế hả?."
" Mày đây là thầy giáo của nó sao?."
" Lương tâm mày bị chó tha rồi sao?." Lý Tử Trạch vừa nói vừa đấm mạnh vào bụng Bạch Tôn Vỹ.
Bắc Băng Phàm ở đó, anh ôm cô chặt trong tay, chắc chắn đã bị Lý lão gia làm gì nên cô mới thế này.
" Anh xin lỗi...anh xin lỗi..." Bắc Băng Phàm nói nhỏ, nếu cô tỉnh dậy, biết chuyện này.
Anh thật sự không nghĩ đến hậu quả.
Bạch Tôn Vỹ bị đánh đến tơi bời, anh ngồi dưới sàn, đưa tay lau vết máu, nhìn Bắc Băng Phàm đang ôm cô đứng ở đó.
" Bắc Băng Phàm, tao nói cho mày biết, nếu mày cứ giữ cô ấy bên cạnh mày, Lý Tiểu Lộ cũng sẽ có ngày chết."
Ngày về Lý gia, chỉ có cô.
Lý Tử Trạch và Bắc Băng Phàm đều có chuyện gấp đột xuất, không kịp giải quyết để về đi với cô.
Đứng trước nhìn Lý gia, cô mỉm cười đi vào.
Vừa tiến vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Lý lão gia.
Lý lão gia thấy cô đứng lên, ông hơi xúc động, đi lại gần lấy cô.
" Tiểu Lộ...con...con về rồi." Ông lấp bấp, đưa tay vuốt ve mặt cô.
" Ba cứ nghĩ...con sẽ không về chứ.."
Lý Tiểu Lộ mỉm cười:" Con về rồi, thưa ba."
Liệu...cô sẽ có tình yêu thương từ gia đình thêm một lần nữa sao?
...
Bắc Băng Phàm ở công ty giải quyết chuyện bất thường. Bỗng dưng có chuyện xảy ra, cả Lý Tử Trạch cũng thế.
Đến lúc nào không đến, đến ngay cái lúc cô về Lý gia.
Anh lo lắng, liệu cô về đó một mình có xảy ra chuyện gì không?
Nhưng anh thấy bất an quá. Cuối cùng là cảm giác gì chứ?
Anh không nhẫn nhịn được nữa, lấy điện thoại gọi cho Lý Tử Trạch.
[ Chuyện gì thế? ]
" Anh đã giải quyết chuyện bên Lý thị xong chưa?." Bắc Băng Phàm hỏi.
[ Sắp xong rồi, mà có chuyện gì sao?.]
" Tôi có linh cảm không tốt, cứ như sắp xảy ra chuyện gì với Tiểu Lộ."
[ Cậu cũng vậy sao? ]
" Anh...chúng ta đến Lý gia càng nhanh càng tốt thôi."
[ Được rồi ]
....
Lý gia.
Ngồi ở bàn ăn, Lý lão gia gắp thức ăn cho cô. Hai cha con dùng bữa tối.
" Con uống với ba nhé? " Lý lão gia lên tiếng..
" Vâng." Lý Tiểu Lộ đáp.
Ông mỉm cười, đứng dậy rót hai li rượu, đem đến bên bàn cho cô.
Cả hai cùng cụng li, Lý lão gia và cô đều uống.
Cô đặt li rượu xuống, nhìn ông.
" Dạo này thời tiết thay đổi, ba nên giữ gìn sức khỏe." Lý Tiểu Lộ bảo.
Lý lão gia gật đầu:" Ba biết rồi."
" Con...con..."
Lý Tiểu Lộ định nói gì đó, đầu óc bỗng quay cuồng, trước mắt dần dần mọi thứ thành màu đen,mắt cũng không mở lên nổi.
Một tay đưa lên đầu, cô muốn giúp mình tỉnh táo.
Mình...mình làm sao thế này?
Lý Tiểu Lộ muốn vững cũng không vững nổi nữa, cuối cùng cô bất tỉnh, ngã từ ghế xuống sàn.
Nhìn cô lăn ra bất tỉnh, Lý lão gia đứng dậy, đi đến nhìn gương mặt cô đang ngủ.
Ông đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp đó:" Ba xin lỗi, nhưng danh tiếng Lý gia, ba phải đem con đi rồi."
...
Bắc Băng Phàm và Lý Tử Trạch xông đến Lý gia. Vào nhà nhìn ngang nhìn dọc, đều không thấy cô đâu, chỉ thấy Lý lão gia ngồi bình thản ở đó.
" Ba...Tiểu Lộ đâu?." Lý Tử Trạch nhìn ông hỏi.
" Không biết." Ông bình tĩnh đáp.
Cạch
Bắc Băng Phàm mất kiên nhẫn, anh đưa khẩu súng trong túi ra, chỉ vào Lý Tử Trạch.
" Lý lão gia...vợ tôi đâu?." Bắc Băng Phàm ngấu nghiến hỏi.
Linh cảm không ổn của anh ngày càng lớn rồi.
Nhìn thấy con trai mình bị chỉ súng vào người, Lý lão gia liền hốt hoảng.
" Nếu ông không nói, cái mạng của Lý Tử Trạch tôi cũng không giữ." Bắc Băng Phàm nổi cơn giận lôi đình, anh sắp hết kiên nhẫn rồi.
Lý Tử Trạch đứng nhìn ba mình.
" Đừng...đừng làm hại con trai tôi..."
" Lý Tiểu Lộ nó đang ở khách sạn Hoàng Huy, phòng 201."
....
Hoàng Huy.
Lý Tử Trạch và Bắc Băng Phàm xông vào trong, cả hai liền chạy đến thang máy, đi tìm cô.
Tìm mãi cũng đến phòng 201, Lý Tử Trạch đã mất kiên nhẫn, anh lao đến phá cửa.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp đến hư, trước mặt Bắc Băng Phàm và Lý Tử Trạch là cảnh tượng làm người ta muốn giết chết mọi thứ.
Bạch Tôn Vỹ đang nằm trên Lý Tiểu Lộ, quần áo của cô bị lột sạch, chỉ còn lại đồ lót trên người.
Bạch Tôn Vỹ bị đột kích bất ngờ, không nghĩ hai người này phát hiện sớm thế.
Chuyện tốt của anh coi như xong rồi.
" Thằng khốn." Bắc Băng Phàm tức giận, anh xông đến, đấm Bạch Tôn Vỹ xuống giường.
Nhìn cô đang bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, anh liền lấy mền quấn cô vào trong, ôm lấy cô lên.
Lý Tử Trạch cũng không chịu được cơn giận này, anh xông đến, nắm lấy cổ áo của Bạch Tôn Vỹ.
" Thằng chó, mày làm gì con bé thế hả?."
" Mày đây là thầy giáo của nó sao?."
" Lương tâm mày bị chó tha rồi sao?." Lý Tử Trạch vừa nói vừa đấm mạnh vào bụng Bạch Tôn Vỹ.
Bắc Băng Phàm ở đó, anh ôm cô chặt trong tay, chắc chắn đã bị Lý lão gia làm gì nên cô mới thế này.
" Anh xin lỗi...anh xin lỗi..." Bắc Băng Phàm nói nhỏ, nếu cô tỉnh dậy, biết chuyện này.
Anh thật sự không nghĩ đến hậu quả.
Bạch Tôn Vỹ bị đánh đến tơi bời, anh ngồi dưới sàn, đưa tay lau vết máu, nhìn Bắc Băng Phàm đang ôm cô đứng ở đó.
" Bắc Băng Phàm, tao nói cho mày biết, nếu mày cứ giữ cô ấy bên cạnh mày, Lý Tiểu Lộ cũng sẽ có ngày chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.