Chương 43
Vô Nhất Vô Bửu
28/06/2023
" Tiểu Lộ...em đói hả?."
Bắc Băng Phàm ngồi dậy, anh hỏi lớn. Nhưng Lý Tiểu Lộ không quan tâm đến anh, vẫn cứ đi ra khỏi phòng.
Anh cảm thấy không ổn, liền xuống giường đi theo sau cô.
Lý Tiểu Lộ cứ đi vào nhà bếp, Bắc Băng Phàm đã thấy sự bất thường.
Anh vội bật đèn lên, nhìn thấy cô đang cầm con dao lớn đi ra.
Trời mẹ...là con dao dùng để chặt xương thịt heo!
" Tiểu Lộ...em đừng manh động..bỏ dao xuống đi em."
Bắc Băng Phàm tiến đến, nhỏ nhẹ bảo.
Bạch Tôn Vỹ lúc này đi ra, nhìn thấy cô đang cầm dao cũng bị dọa cho giật mình. Cái...cái quái gì vậy?
" Chuyện gì thế?." Bạch Tôn Vỹ nhìn anh hỏi.
" Cô ấy đang ngủ thì bị như thế, tôi làm sao biết được?." Bắc Băng Phàm bảo.
Trong lúc hai người đàn ông này cứ trò chuyện, Lý Tiểu Lộ lại cầm dao xông lên, cũng may Bắc Băng Phàm phản ứng kịp mà né tránh.
" Tiểu Lộ, đó là dao." Bắc Băng Phàm nói lớn.
" Phải mau cản cô ấy lại, không cẩn thận sẽ làm cô ấy bị thương đấy." Bạch Tôn Vỹ nói.
Lý Tử Trạch đang ngủ thì nghe tiếng động lớn nên ra ngoài xem, vừa đi ra cũng bị cô dọa cho giật mình.
" Làm sao vậy?." Lý Tử Trạch nhìn cả hai.
" Chúng tôi làm sao biết được." Bạch Tôn Vỹ đáp.
" Mau cản cô ấy lại trước đã." Bắc Băng Phàm lên tiếng.
Thật ra nếu như là người khác, ba người đàn ông này đã dễ dàng hạ gục rồi.
Nhưng trước mắt là Lý Tiểu Lộ, là cô đấy!
" Ba người các anh thật vô dụng."
Lập Như Ý đâu ra đi vào, cô tiến đến, một cái đưa tay đã đẩy thẳng Lý Tiểu Lộ vào tường.
" Tiểu Lộ."
Bắc Băng Phàm vội chạy đến, cả người cô trượt xuống sàn, bất tỉnh.
Con dao trên tay cũng rơi xuống cùng.
Vừa chạm vào cô, anh đã thấy Lập Như Ý:" Lập Như Ý, cô không thể nhẹ tay sao?."
Lần trước cũng đẩy cô mạnh đến bầm tím vài chỗ trên lưng, hôm nay cũng thế.
" Tôi không làm vậy thì tôi biết làm sao?." Lập Như Ý đáp.
" Anh làm như tôi muốn làm đau em ấy." Lập Như Ý bảo thêm, sau đó đi đến cầm lấy con dao lên đem trả về chỗ cũ.
Bắc Băng Phàm ôm Lý Tiểu Lộ lên, anh nhanh chóng đưa cô về phòng. Còn Bạch Tôn Vỹ và Lý Tử Trạch đứng đơ ra ở đó.
" Chuyện gì vừa xảy ra vậy?." Lý Tử Trạch hỏi.
Bạch Tôn Vỹ không đáp, chỉ im lặng đi vào phòng của Bắc Băng Phàm và cô.
Bắc Băng Phàm để cô dựa vào mình, một tay kéo áo ngủ của cô lên, sau khi tỉnh dậy sẽ rất đau cho xem.
" Để tôi đi lấy thuốc." Bạch Tôn Vỹ bảo.
Nói xong cũng quay lưng đi, vừa đi ra đã thấy Lập Như Ý vẫn ở đấy.
" Cô còn chưa đi?." Bạch Tôn Vỹ hỏi.
" Tôi tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện rồi."
" Chỉ là không biết các anh có thể đối phó lại không thôi?."
" Cô nói cái gì chứ?."
Bạch Tôn Vỹ mở to hai mắt, sao...sao cô ta có thể tìm ra nhanh như vậy chứ?
" Cô làm sao tìm được kẻ đó?."
Lập Như Ý nghe vậy chỉ cười:" Cả chỗ anh giấu Bắc Băng Ninh tôi còn tìm ra, chuyện tìm ra kẻ đó không sớm thì muộn cũng phải thấy."
" Người đang làm, trời đang nhìn."
...
Bắc Băng Phàm nhẹ nhàng bôi thuốc lên tấm lưng của Lý Tiểu Lộ. Hy vọng sau khi tỉnh dậy sẽ không làm cô đau hay nhức nữa.
Anh kéo áo xuống cho cô, rồi để cô nằm đó, bản thân cũng đi ra ngoài.
Vì chuyện đó cả nhà đều mất ngủ.
" Lập Như Ý bảo rằng đã tìm thấy kẻ đứng sau rồi." Bạch Tôn Vỹ bảo.
" Là ai chứ?." Anh và Tử Trạch đồng thanh.
" Là Liêm Phong Thần." Bạch Tôn Vỹ bảo.
Bắc Băng Phàm không tin vào tai mình. Liêm Phong Thần sao?
" Ngày mai tôi có cuộc hẹn gặp với anh ta." Bắc Băng Phàm bảo.
" Vậy là anh ta đã lên kế hoạch trước hết rồi sao?." Lý Tử Trạch hỏi.
Cả ba nhìn nhau, im lặng một hồi lâu.
Trong đầu đều có cùng một câu hỏi :
Tại sao Liêm Phong Thần lại nhắm đến Lý Tiểu Lộ? Trong khi cô hết sức bình thường, không hề nhúng tay nhúng chân vào thương trường của bọn họ?
Tại sao chứ?
...
Liêm Phong Thần đứng ở ban công, anh lắc lắc li rượu nhìn bầu trời đêm.
" Lý Tiểu Lộ cô không sai."
" Cái sai là những người đàn ông yêu cô."
" Tại sao anh lại làm vậy?."
Lập Như Ý đâu ra đến Liêm gia, vừa đến đã tìm tới Liêm Phong Thần.
Liêm Phong Thần bất ngờ quay lại, nhìn Lập Như Ý:" Cô..."
" Tại sao vào được đây?." Liêm Phong Thần hỏi.
Lập Như Ý khoanh tay, ngẩn cao mặt nhìn anh ta:" Tôi bảo thật, mấy cái kết giới của mấy thầy trừ tà như anh nó không có tác dụng với tôi."
Vừa nói xong, cô liền lao đến, một tay bóp lấy cổ của Liêm Phong Thần không để cho anh kịp trở tay.
" Nói. Tại sao anh lại muốn hại Tiểu Lộ? Con bé đã làm gì anh đâu?."
Liêm Phong Thần bị Lập Như Ý giữ lấy, anh biết rõ...sức của Lập Như Ý không phải như con người bình thường.
" Buông...ra..."
Bắc Băng Phàm ngồi dậy, anh hỏi lớn. Nhưng Lý Tiểu Lộ không quan tâm đến anh, vẫn cứ đi ra khỏi phòng.
Anh cảm thấy không ổn, liền xuống giường đi theo sau cô.
Lý Tiểu Lộ cứ đi vào nhà bếp, Bắc Băng Phàm đã thấy sự bất thường.
Anh vội bật đèn lên, nhìn thấy cô đang cầm con dao lớn đi ra.
Trời mẹ...là con dao dùng để chặt xương thịt heo!
" Tiểu Lộ...em đừng manh động..bỏ dao xuống đi em."
Bắc Băng Phàm tiến đến, nhỏ nhẹ bảo.
Bạch Tôn Vỹ lúc này đi ra, nhìn thấy cô đang cầm dao cũng bị dọa cho giật mình. Cái...cái quái gì vậy?
" Chuyện gì thế?." Bạch Tôn Vỹ nhìn anh hỏi.
" Cô ấy đang ngủ thì bị như thế, tôi làm sao biết được?." Bắc Băng Phàm bảo.
Trong lúc hai người đàn ông này cứ trò chuyện, Lý Tiểu Lộ lại cầm dao xông lên, cũng may Bắc Băng Phàm phản ứng kịp mà né tránh.
" Tiểu Lộ, đó là dao." Bắc Băng Phàm nói lớn.
" Phải mau cản cô ấy lại, không cẩn thận sẽ làm cô ấy bị thương đấy." Bạch Tôn Vỹ nói.
Lý Tử Trạch đang ngủ thì nghe tiếng động lớn nên ra ngoài xem, vừa đi ra cũng bị cô dọa cho giật mình.
" Làm sao vậy?." Lý Tử Trạch nhìn cả hai.
" Chúng tôi làm sao biết được." Bạch Tôn Vỹ đáp.
" Mau cản cô ấy lại trước đã." Bắc Băng Phàm lên tiếng.
Thật ra nếu như là người khác, ba người đàn ông này đã dễ dàng hạ gục rồi.
Nhưng trước mắt là Lý Tiểu Lộ, là cô đấy!
" Ba người các anh thật vô dụng."
Lập Như Ý đâu ra đi vào, cô tiến đến, một cái đưa tay đã đẩy thẳng Lý Tiểu Lộ vào tường.
" Tiểu Lộ."
Bắc Băng Phàm vội chạy đến, cả người cô trượt xuống sàn, bất tỉnh.
Con dao trên tay cũng rơi xuống cùng.
Vừa chạm vào cô, anh đã thấy Lập Như Ý:" Lập Như Ý, cô không thể nhẹ tay sao?."
Lần trước cũng đẩy cô mạnh đến bầm tím vài chỗ trên lưng, hôm nay cũng thế.
" Tôi không làm vậy thì tôi biết làm sao?." Lập Như Ý đáp.
" Anh làm như tôi muốn làm đau em ấy." Lập Như Ý bảo thêm, sau đó đi đến cầm lấy con dao lên đem trả về chỗ cũ.
Bắc Băng Phàm ôm Lý Tiểu Lộ lên, anh nhanh chóng đưa cô về phòng. Còn Bạch Tôn Vỹ và Lý Tử Trạch đứng đơ ra ở đó.
" Chuyện gì vừa xảy ra vậy?." Lý Tử Trạch hỏi.
Bạch Tôn Vỹ không đáp, chỉ im lặng đi vào phòng của Bắc Băng Phàm và cô.
Bắc Băng Phàm để cô dựa vào mình, một tay kéo áo ngủ của cô lên, sau khi tỉnh dậy sẽ rất đau cho xem.
" Để tôi đi lấy thuốc." Bạch Tôn Vỹ bảo.
Nói xong cũng quay lưng đi, vừa đi ra đã thấy Lập Như Ý vẫn ở đấy.
" Cô còn chưa đi?." Bạch Tôn Vỹ hỏi.
" Tôi tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện rồi."
" Chỉ là không biết các anh có thể đối phó lại không thôi?."
" Cô nói cái gì chứ?."
Bạch Tôn Vỹ mở to hai mắt, sao...sao cô ta có thể tìm ra nhanh như vậy chứ?
" Cô làm sao tìm được kẻ đó?."
Lập Như Ý nghe vậy chỉ cười:" Cả chỗ anh giấu Bắc Băng Ninh tôi còn tìm ra, chuyện tìm ra kẻ đó không sớm thì muộn cũng phải thấy."
" Người đang làm, trời đang nhìn."
...
Bắc Băng Phàm nhẹ nhàng bôi thuốc lên tấm lưng của Lý Tiểu Lộ. Hy vọng sau khi tỉnh dậy sẽ không làm cô đau hay nhức nữa.
Anh kéo áo xuống cho cô, rồi để cô nằm đó, bản thân cũng đi ra ngoài.
Vì chuyện đó cả nhà đều mất ngủ.
" Lập Như Ý bảo rằng đã tìm thấy kẻ đứng sau rồi." Bạch Tôn Vỹ bảo.
" Là ai chứ?." Anh và Tử Trạch đồng thanh.
" Là Liêm Phong Thần." Bạch Tôn Vỹ bảo.
Bắc Băng Phàm không tin vào tai mình. Liêm Phong Thần sao?
" Ngày mai tôi có cuộc hẹn gặp với anh ta." Bắc Băng Phàm bảo.
" Vậy là anh ta đã lên kế hoạch trước hết rồi sao?." Lý Tử Trạch hỏi.
Cả ba nhìn nhau, im lặng một hồi lâu.
Trong đầu đều có cùng một câu hỏi :
Tại sao Liêm Phong Thần lại nhắm đến Lý Tiểu Lộ? Trong khi cô hết sức bình thường, không hề nhúng tay nhúng chân vào thương trường của bọn họ?
Tại sao chứ?
...
Liêm Phong Thần đứng ở ban công, anh lắc lắc li rượu nhìn bầu trời đêm.
" Lý Tiểu Lộ cô không sai."
" Cái sai là những người đàn ông yêu cô."
" Tại sao anh lại làm vậy?."
Lập Như Ý đâu ra đến Liêm gia, vừa đến đã tìm tới Liêm Phong Thần.
Liêm Phong Thần bất ngờ quay lại, nhìn Lập Như Ý:" Cô..."
" Tại sao vào được đây?." Liêm Phong Thần hỏi.
Lập Như Ý khoanh tay, ngẩn cao mặt nhìn anh ta:" Tôi bảo thật, mấy cái kết giới của mấy thầy trừ tà như anh nó không có tác dụng với tôi."
Vừa nói xong, cô liền lao đến, một tay bóp lấy cổ của Liêm Phong Thần không để cho anh kịp trở tay.
" Nói. Tại sao anh lại muốn hại Tiểu Lộ? Con bé đã làm gì anh đâu?."
Liêm Phong Thần bị Lập Như Ý giữ lấy, anh biết rõ...sức của Lập Như Ý không phải như con người bình thường.
" Buông...ra..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.