Chương 47
Vô Nhất Vô Bửu
28/06/2023
" Bắc Băng Ninh anh..."
Bạch Tôn Vỹ bất ngờ hoàn toàn. Không nghĩ chỉ vừa mới tỉnh dậy, Bắc Băng Ninh đã tìm ra chân tướng.
Hèn gì, cái lúc Bắc Băng Phàm muốn đi đến chỗ Lý Tiểu Lộ anh đã ngăn cản không cho đến.
" Bắc Băng Ninh, Lý Tiểu Lộ và Lý Tử Trạch không liên quan đến." Bạch Tôn Vỹ bảo.
Bắc Băng Ninh chỉ cười, vỗ vai anh:" Nhưng tôi không muốn có cô em dâu là con gái của kẻ thù đã xém chút lấy mạng tôi."
" Cậu hiểu chứ?." Bắc Băng Ninh bảo.
" Tôi biết cậu yêu Lý Tiểu Lộ nên tôi sẽ không làm gì cô ta, tôi sẽ tác hợp cho hai người thành đôi. Đưa cô ta rời khỏi Băng Phàm, Lý Tiểu Lộ sẽ là của cậu."
Bạch Tôn Vỹ liền đẩy tay Bắc Băng Ninh ra, anh đứng dậy:" Tiểu Lộ cô ấy yêu Băng Phàm, chứ không yêu tôi, tôi cũng không muốn làm đau cô ấy."
" Chưa làm sao cậu biết? Lòng người thay đổi ai mà đoán được." Bắc Băng Ninh bảo.
" Lý Tiểu Lộ là Lý Tiểu Lộ, tôi không muốn làm đau cô ấy nữa. Vả lại, Lý gia trước giờ chưa công nhận cô ấy là người của họ, Lý lão gia...ông ta vì lợi nhuận mà tôi đưa r acòn bán đứng con gái mình, cô ấy...đã đủ đau khổ rồi."
" Tôi hy vọng anh đừng làm gì cô ấy, nếu có việc gì xảy ra...tôi nghĩ..."
" Cả tôi và Bắc Băng Phàm cả đời sẽ không thể tha thứ cho anh."
Nói xong, Bạch Tôn Vỹ rời khỏi quán bar.
...
Bắc Băng Phàm nhìn Lý Tiểu Lộ nằm trong lòng mình, anh kéo mền lên đắp cho cả hai, ôm chặt lấy cô.
Tiểu Lộ, cho dù em xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ bên cạnh em. Anh còn chưa kịp nói lời yêu em, anh sẽ không để ai làm hại đến em đâu.
" Tiểu Lộ, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, từ khi kết hôn đến giờ chưa có ngày nào yên ổn.
...
" Liêm Phong Thần bại lộ rồi sao?."
Ngọc Ất Điểm nhìn thuộc hạ mình hỏi.
" Vâng thưa tiểu thư."
Ngọc Ất Điểm cười lớn:" Bây giờ tôi cũng đâu cần làm gì. Lý Tiểu Lộ có lẽ cũng...thảm bại lắm rồi."
...
Hai hôm sau.
Sau hôm ở Liêm thị, Lý Tiểu Lộ vẫn không tỉnh dậy, cứ ngủ suốt hai ngày liên tiếp.
Bắc Băng Phàm lo lắng, một bước cũng không dám ra khỏi giường, cứ ngồi lì bên cạnh cô, muốn nhìn thấy cô tỉnh dậy.
Cuối cùng ông trời cũng nhìn thấy. Đã cho cô tỉnh dậy.
Lý Tiểu Lộ chậm rãi mở mắt, cô tiếp ứng ánh sáng của đèn trong phòng, làm mắt cô cứ híp lại.
Quay đầu sang, vẻ mặt lo lắng của Bắc Băng Phàm mờ mờ ảo ảo trước mắt cô,một lúc mới nhìn rõ.
" Tiểu Lộ, em tỉnh rồi."
Bắc Băng Phàm vui mừng, anh nắm lấy tay cô, tỉnh rồi...cô tỉnh rồi.
Lý Tiểu Lộ nhăn mặt nhìn Bắc Băng Phàm.
" Em đau ở đâu sao?." Bắc Băng Phàm thấy cô nhăn mặt, sắc mặt có chút không tốt liền lo lắng hơn.
" Anh...là...ai?."
Lý Tiểu Lộ chậm rãi hỏi, nhìn người đàn ông trước mặt mình nãy giờ cứ sốt sắn lo lắng không ngừng.
Anh là ai?
Cô là ai?
Đây là đâu?
Những câu hỏi đó không ngừng lập đi lập lại trong đầu của Lý Tiểu Lộ.
" Tiểu Lộ...em làm sao vậy?."
...
Đứng nhìn Bạch Tôn Vỹ kiểm tra cho cô, sau một hồi, Bạch Tôn Vỹ lắc đầu thở dài:" Kẻ ra tay cố tình làm điều khiển cô ấy chỉ để cô ấy quên đi bản thân."
" Thứ ám trên người cô ấy quá lâu sẽ gây ra chuyện thế này." Bạch Tôn Vỹ bảo.
" Có cách nào để cô ấy nhớ lại không?." Bắc Băng Phàm hỏi.
Bạch Tôn Vỹ lắc đầu lần hai.
" Không có cách để cô ấy nhờ lại. Chỉ có cách là chúng ta cho cô ấy kí ức từ đây đến sau này." Bạch Tôn Vỹ bảo.
" Cũng do chuyện này, hình như...cô ấy cũng không thể thấy Lập Như Ý hay những thứ khác nữa, đôi mắt cô ấy có chút thay đổi." Bạch Tôn Vỹ nói.
Bắc Băng Phàm dường như bàng hoàng, nhìn cô đang ngẩn ngơ ngồi đấy nghe cuộc trò chuyện giữa anh và Bạch Tôn Vỹ.
Mất trí nhớ, mất cả năng lực.
Bắc Băng Phàm đi đến, nhìn Lý Tiểu Lộ, anh kìm nén cảm xúc, mỉm cười với cô:" Chào em, Tiểu Lộ."
" Anh là Bắc Băng Phàm, anh là chồng em."
" Còn em là Lý Tiểu Lộ, em là vợ anh."
" Chúng ta..là vợ chồng sao?." Cô nhìn anh hỏi.
Bắc Băng Phàm gật đầu.
" Tôi là Lý Tiểu Lộ ư?." Cô tự chỉ vào bản thân hỏi.
Anh gật đầu lần hai.
" Vậy...tôi có gia đình không?."
" Tôi...có ba mẹ chứ?."
...
Lý Tử Trạch nhìn cô ngồi đó, bây giờ đôi mắt cô đã khác hoàn toàn hai ngày trước, dường như trắng xóa mọi thứ trong đầu và ánh nhìn cả rồi.
" Anh ấy...là ai?." Cô chỉ về Lý Tử Trạch, kế bên là Bạch Tôn Vỹ.
" Đây là anh hai em, anh ấy tên Lý Tử Trạch."
" Còn đó là Bạch Tôn Vỹ...là..."
" Bạn của em."
Nói đến đây, Bắc Băng Phàm có chút e dè..
" Tôi...thật sự biết mọi người sao? Tại sao trong đầu tôi không hề có hình ảnh về mọi người." Lý Tiểu Lộ lại hỏi.
Trong đầu cô rất nhiều câu hỏi, chỉ là bản thân chưa biết nên hỏi từ đâu, nên hỏi ai, nên tin tưởng hay đề phòng ai?
Bắc Băng Phàm nắm chặt tay, anh không ngờ..
Chỉ sau hai hôm, cô đã quên mất tất cả. Mọi chuyện nhanh đến mức anh không kịp phản ứng kịp nữa rồi.
...
Nhìn Tiểu Lộ cứ ngồi ở sofa ngẩn ngơ ra, có vẻ như không tin tưởng ba người các anh mấy.
Lập Như Ý ngồi cạnh Lý Tiểu Lộ nhưng cô không thấy, chỉ có mỗi Bạch Tôn Vỹ thấy.
Hai người còn lại cũng không cảm nhận được do năng lực của Lý Tiểu Lộ đã mất.
Kẻ đứng sau không những cướp đi kí ức của cô còn đoạt nốt năng lực của Lý Tiểu Lộ, thật quá đáng.
" Tiểu Lộ, chị ngồi đây này, em nhìn chị đi." Lập Như Ý luôn gọi cô, nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn về ti vi, một chút cũng không nghe thấy tiếng của Lập Như Ý.
" Tiểu Lộ...chị ở đây mà..."
Lập Như Ý chạm vào cô, đau lòng đến không nói được nữa rồi.
Tiểu Lộ...tại sao em không còn thấy chị nữa chứ?
Bạch Tôn Vỹ đứng nhìn cảnh tượng này mà cũng đau lòng thay. Lập Như Ý và Lý Tiểu Lộ bên nhau lâu vậy, đùng một cái lại không thấy nhau nữa.
Đây là ranh giới âm dương đó sao?
Luôn có sự ngăn cách, không thể thấy nhau mãi mãi nữa...
...
Bắc Băng Ninh lắc lắc lọ thuốc trên tay mình.
" Anh là Bắc Băng Ninh đó sao?."
Ngọc Ất Điểm đâu ra xuất hiện. Đứng trước mặt Bắc Băng Ninh.
Bắc Băng Ninh cau mày, nhìn cô gái trước mặt mình.
Cô gái này cao chỉ khoảng 1m5, nhìn rất nhỏ bé, cứ như...
Cứ như lolita vậy!
Cả cách ăn mặc cũng khiến người khác nhìn vào nghĩ rằng là một cô bé ngây thơ và ngoại hình hết sức dễ thương.
Nhưng Bắc Băng Ninh lại nghĩ khác, mọi thứ đều rất hoàn hảo ở lớp ngụy trang này. Cơ mà ánh mắt của cô gái này...
Quả thật chứa rất nhiều thù hận, độc ác bên trong!
" Sao thế? Sao nhìn thấy em anh đã suy nghĩ nhiều vậy?." Ngọc Ất Điểm chạy đến ôm lấy tay Bắc Băng Ninh, hỏi.
" Chúng ta quen nhau sao?." Bắc Băng Ninh hỏi.
" Không có nha."
" Chỉ là Điểm Điểm muốn anh trả thù Lý gia, muốn Lý Tiểu Lộ đau đớn chút thôi."
" Cô ta...làm gì mà đáng sống chứ."
Bạch Tôn Vỹ bất ngờ hoàn toàn. Không nghĩ chỉ vừa mới tỉnh dậy, Bắc Băng Ninh đã tìm ra chân tướng.
Hèn gì, cái lúc Bắc Băng Phàm muốn đi đến chỗ Lý Tiểu Lộ anh đã ngăn cản không cho đến.
" Bắc Băng Ninh, Lý Tiểu Lộ và Lý Tử Trạch không liên quan đến." Bạch Tôn Vỹ bảo.
Bắc Băng Ninh chỉ cười, vỗ vai anh:" Nhưng tôi không muốn có cô em dâu là con gái của kẻ thù đã xém chút lấy mạng tôi."
" Cậu hiểu chứ?." Bắc Băng Ninh bảo.
" Tôi biết cậu yêu Lý Tiểu Lộ nên tôi sẽ không làm gì cô ta, tôi sẽ tác hợp cho hai người thành đôi. Đưa cô ta rời khỏi Băng Phàm, Lý Tiểu Lộ sẽ là của cậu."
Bạch Tôn Vỹ liền đẩy tay Bắc Băng Ninh ra, anh đứng dậy:" Tiểu Lộ cô ấy yêu Băng Phàm, chứ không yêu tôi, tôi cũng không muốn làm đau cô ấy."
" Chưa làm sao cậu biết? Lòng người thay đổi ai mà đoán được." Bắc Băng Ninh bảo.
" Lý Tiểu Lộ là Lý Tiểu Lộ, tôi không muốn làm đau cô ấy nữa. Vả lại, Lý gia trước giờ chưa công nhận cô ấy là người của họ, Lý lão gia...ông ta vì lợi nhuận mà tôi đưa r acòn bán đứng con gái mình, cô ấy...đã đủ đau khổ rồi."
" Tôi hy vọng anh đừng làm gì cô ấy, nếu có việc gì xảy ra...tôi nghĩ..."
" Cả tôi và Bắc Băng Phàm cả đời sẽ không thể tha thứ cho anh."
Nói xong, Bạch Tôn Vỹ rời khỏi quán bar.
...
Bắc Băng Phàm nhìn Lý Tiểu Lộ nằm trong lòng mình, anh kéo mền lên đắp cho cả hai, ôm chặt lấy cô.
Tiểu Lộ, cho dù em xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ bên cạnh em. Anh còn chưa kịp nói lời yêu em, anh sẽ không để ai làm hại đến em đâu.
" Tiểu Lộ, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, từ khi kết hôn đến giờ chưa có ngày nào yên ổn.
...
" Liêm Phong Thần bại lộ rồi sao?."
Ngọc Ất Điểm nhìn thuộc hạ mình hỏi.
" Vâng thưa tiểu thư."
Ngọc Ất Điểm cười lớn:" Bây giờ tôi cũng đâu cần làm gì. Lý Tiểu Lộ có lẽ cũng...thảm bại lắm rồi."
...
Hai hôm sau.
Sau hôm ở Liêm thị, Lý Tiểu Lộ vẫn không tỉnh dậy, cứ ngủ suốt hai ngày liên tiếp.
Bắc Băng Phàm lo lắng, một bước cũng không dám ra khỏi giường, cứ ngồi lì bên cạnh cô, muốn nhìn thấy cô tỉnh dậy.
Cuối cùng ông trời cũng nhìn thấy. Đã cho cô tỉnh dậy.
Lý Tiểu Lộ chậm rãi mở mắt, cô tiếp ứng ánh sáng của đèn trong phòng, làm mắt cô cứ híp lại.
Quay đầu sang, vẻ mặt lo lắng của Bắc Băng Phàm mờ mờ ảo ảo trước mắt cô,một lúc mới nhìn rõ.
" Tiểu Lộ, em tỉnh rồi."
Bắc Băng Phàm vui mừng, anh nắm lấy tay cô, tỉnh rồi...cô tỉnh rồi.
Lý Tiểu Lộ nhăn mặt nhìn Bắc Băng Phàm.
" Em đau ở đâu sao?." Bắc Băng Phàm thấy cô nhăn mặt, sắc mặt có chút không tốt liền lo lắng hơn.
" Anh...là...ai?."
Lý Tiểu Lộ chậm rãi hỏi, nhìn người đàn ông trước mặt mình nãy giờ cứ sốt sắn lo lắng không ngừng.
Anh là ai?
Cô là ai?
Đây là đâu?
Những câu hỏi đó không ngừng lập đi lập lại trong đầu của Lý Tiểu Lộ.
" Tiểu Lộ...em làm sao vậy?."
...
Đứng nhìn Bạch Tôn Vỹ kiểm tra cho cô, sau một hồi, Bạch Tôn Vỹ lắc đầu thở dài:" Kẻ ra tay cố tình làm điều khiển cô ấy chỉ để cô ấy quên đi bản thân."
" Thứ ám trên người cô ấy quá lâu sẽ gây ra chuyện thế này." Bạch Tôn Vỹ bảo.
" Có cách nào để cô ấy nhớ lại không?." Bắc Băng Phàm hỏi.
Bạch Tôn Vỹ lắc đầu lần hai.
" Không có cách để cô ấy nhờ lại. Chỉ có cách là chúng ta cho cô ấy kí ức từ đây đến sau này." Bạch Tôn Vỹ bảo.
" Cũng do chuyện này, hình như...cô ấy cũng không thể thấy Lập Như Ý hay những thứ khác nữa, đôi mắt cô ấy có chút thay đổi." Bạch Tôn Vỹ nói.
Bắc Băng Phàm dường như bàng hoàng, nhìn cô đang ngẩn ngơ ngồi đấy nghe cuộc trò chuyện giữa anh và Bạch Tôn Vỹ.
Mất trí nhớ, mất cả năng lực.
Bắc Băng Phàm đi đến, nhìn Lý Tiểu Lộ, anh kìm nén cảm xúc, mỉm cười với cô:" Chào em, Tiểu Lộ."
" Anh là Bắc Băng Phàm, anh là chồng em."
" Còn em là Lý Tiểu Lộ, em là vợ anh."
" Chúng ta..là vợ chồng sao?." Cô nhìn anh hỏi.
Bắc Băng Phàm gật đầu.
" Tôi là Lý Tiểu Lộ ư?." Cô tự chỉ vào bản thân hỏi.
Anh gật đầu lần hai.
" Vậy...tôi có gia đình không?."
" Tôi...có ba mẹ chứ?."
...
Lý Tử Trạch nhìn cô ngồi đó, bây giờ đôi mắt cô đã khác hoàn toàn hai ngày trước, dường như trắng xóa mọi thứ trong đầu và ánh nhìn cả rồi.
" Anh ấy...là ai?." Cô chỉ về Lý Tử Trạch, kế bên là Bạch Tôn Vỹ.
" Đây là anh hai em, anh ấy tên Lý Tử Trạch."
" Còn đó là Bạch Tôn Vỹ...là..."
" Bạn của em."
Nói đến đây, Bắc Băng Phàm có chút e dè..
" Tôi...thật sự biết mọi người sao? Tại sao trong đầu tôi không hề có hình ảnh về mọi người." Lý Tiểu Lộ lại hỏi.
Trong đầu cô rất nhiều câu hỏi, chỉ là bản thân chưa biết nên hỏi từ đâu, nên hỏi ai, nên tin tưởng hay đề phòng ai?
Bắc Băng Phàm nắm chặt tay, anh không ngờ..
Chỉ sau hai hôm, cô đã quên mất tất cả. Mọi chuyện nhanh đến mức anh không kịp phản ứng kịp nữa rồi.
...
Nhìn Tiểu Lộ cứ ngồi ở sofa ngẩn ngơ ra, có vẻ như không tin tưởng ba người các anh mấy.
Lập Như Ý ngồi cạnh Lý Tiểu Lộ nhưng cô không thấy, chỉ có mỗi Bạch Tôn Vỹ thấy.
Hai người còn lại cũng không cảm nhận được do năng lực của Lý Tiểu Lộ đã mất.
Kẻ đứng sau không những cướp đi kí ức của cô còn đoạt nốt năng lực của Lý Tiểu Lộ, thật quá đáng.
" Tiểu Lộ, chị ngồi đây này, em nhìn chị đi." Lập Như Ý luôn gọi cô, nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn về ti vi, một chút cũng không nghe thấy tiếng của Lập Như Ý.
" Tiểu Lộ...chị ở đây mà..."
Lập Như Ý chạm vào cô, đau lòng đến không nói được nữa rồi.
Tiểu Lộ...tại sao em không còn thấy chị nữa chứ?
Bạch Tôn Vỹ đứng nhìn cảnh tượng này mà cũng đau lòng thay. Lập Như Ý và Lý Tiểu Lộ bên nhau lâu vậy, đùng một cái lại không thấy nhau nữa.
Đây là ranh giới âm dương đó sao?
Luôn có sự ngăn cách, không thể thấy nhau mãi mãi nữa...
...
Bắc Băng Ninh lắc lắc lọ thuốc trên tay mình.
" Anh là Bắc Băng Ninh đó sao?."
Ngọc Ất Điểm đâu ra xuất hiện. Đứng trước mặt Bắc Băng Ninh.
Bắc Băng Ninh cau mày, nhìn cô gái trước mặt mình.
Cô gái này cao chỉ khoảng 1m5, nhìn rất nhỏ bé, cứ như...
Cứ như lolita vậy!
Cả cách ăn mặc cũng khiến người khác nhìn vào nghĩ rằng là một cô bé ngây thơ và ngoại hình hết sức dễ thương.
Nhưng Bắc Băng Ninh lại nghĩ khác, mọi thứ đều rất hoàn hảo ở lớp ngụy trang này. Cơ mà ánh mắt của cô gái này...
Quả thật chứa rất nhiều thù hận, độc ác bên trong!
" Sao thế? Sao nhìn thấy em anh đã suy nghĩ nhiều vậy?." Ngọc Ất Điểm chạy đến ôm lấy tay Bắc Băng Ninh, hỏi.
" Chúng ta quen nhau sao?." Bắc Băng Ninh hỏi.
" Không có nha."
" Chỉ là Điểm Điểm muốn anh trả thù Lý gia, muốn Lý Tiểu Lộ đau đớn chút thôi."
" Cô ta...làm gì mà đáng sống chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.