Quyển 15 - Chương 52: Người bù nhìn
Hắc Sắc Hoả Chủng
18/05/2018
Không khí trong phòng học lập tức biến thành giương cung bạt kiếm, ai nấy đều chú ý nhìn sang.
Lúc này Hứa Duẫn cùng Linh Tỳ không có đây chính là nguyên nhân khiến ba người Dương Mộc Phong có can đảm ra mặt.
"Đúng vậy! Cút ra ngoài!"
"Cút ra khỏi học viện Hồng Lạc đi!"
Có người khởi xướng, mọi người tự nhiên sẽ hùa theo, dù sao coi như sau đó Hứa Duẫn có tức giận, cũng là ba người Dương Mộc Phong đứng mũi chịu sào, bọn hắn không cần phải lo lắng.
Lục Linh San hơi nhíu mày, bất quá nàng cũng là người thông minh tự nhiên sẽ không ở trước số đông mà ra mặt bảo vệ Hoàng Thiện Vân.
Tình trạng hôm nay của Hoàng Thiện Vân so với Kim Thư Đông (lớp học dị độ) năm đó còn không bằng!
Hoàng Thiện Vân đối mặt với những người trong phòng đang chỉ trích, sắc mặt vẫn không chút thay đổi: "Ta là học viên chính thức của học viện Hồng Lạc, các ngươi không có tư cách kêu ta rời khỏi."
"Ngươi!" Điền Nhất Minh còn muốn nói gì lại bị Dương Mộc Phong ngăn lại: "Hoàng Thiện Vân, ngươi đừng tưởng có Hứa Duẫn là chỗ dựa thì chúng ta sợ ngươi! Tử Thủy đảo này cung phụng Nguyệt Ảnh thần, còn học viện Hồng Lạc này là nơi bồi dưỡng nhân viên thần chức tương lai hầu hạ bên cạnh Nguyệt Ảnh thần! Trong lòng ngươi tự hỏi xem, ngươi cũng xứng sao? Người dân trên hòn đảo này có thể ăn no mặc ấm, mưa thuận gió hoà là dựa vào ai? Không phải là Nguyệt Ảnh thần sao?"
Nói đến đây, ai nấy đều lộ ra thần sắc kính sợ.
"Thần..." Nhưng ở thời điểm này Hoàng Thiện Vân đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Không..."
Bất quá nàng còn chưa nói ra những lời tiếp theo, trong đầu bỗng lướt qua một đoạn trí nhớ ngắn ngủi...
"A!" Nàng ôm đầu, gương mặt tràn đầy đau đớn!
Mọi người xung quanh lập tức phản ứng lại!
"Hoàng Thiện Vân lại nổi điên rồi!"
"Làm sao lúc này lại..."
"Không phải là giả điên chứ?"
Từ sau khi trở về từ cấm sơn, Hoàng Thiện Vân thường xuyên như vậy, khi tỉnh khi điên, mỗi khi điên lên nàng đều sẽ nói ra những lời kỳ quái.
"Trốn... Nhất định... phải trốn khỏi hòn đảo này..."
Ánh mắt Hoàng Thiện Vân lúc này giống như người bình thường bị cái gì đó ám vào! Thần thái và giọng nói dường như biến thành người khác!
Đúng lúc này có một người bước vào phòng học!
Đây đúng là... Nhân vật chính, Hứa Duẫn!
Hứa Duẫn cũng chính là Diệp Tưởng, buổi sáng nay tỉnh dậy hắn phát hiện bản thân đang nằm trên giường. Đêm qua giống như một cơn ác mộng chứ không phải sự thật!
Mà lúc này hắn nhìn thấy Hoàng Thiện Vân trước mặt giống như bị ác linh nhập thân!
"Thiện Vân!"
Hắn không chút do dự vọt tới trước mặt Hoàng Thiện Vân, đè hai vai nàng lại, nhìn vào mắt nàng nói: "Thiện Vân, Thiện Vân, tỉnh lại đi!"
"Trốn... Chạy đi!" hai tay nàng chộp lấy Diệp Tưởng, dùng ánh mắt cực kỳ sợ hãi nói: "Hòn đảo này... hòn đảo này,
Kỳ thật..."
Kỳ thật?
Nhưng đáng tiếc... lời kịch đến đây đã chấm hết.
Câu nói kế tiếp rút cuộc không thể tiếp tục nói ra.
Nhưng Diệp Tưởng biết, nửa câu sau này nhất định ẩn chứa bí mật to lớn. Tất nhiên kịch bản sẽ không có viết ra mà chờ tới màn cuối cùng mới tiết lộ!
Tuyệt đối!
"Yên lặng một chút đi, có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Lúc này đạo sư đã bước vào phòng!
Gương mặt Đạo sư La Hằng rất âm trầm, ai nấy nhìn thấy đều không nguyện ý rây vào, vì thế ai nấy nhao nhao ngồi xuống, không dám nói thêm.
La Hằng bước lên bục giảng, lúc này hắn cũng chú ý tới Hoàng Thiện Vân, không khỏi lắc đầu.
Trên thực tế, trước khi Hoàng Thiện Vân xảy ra chuyện, cũng được coi như một trong những đệ tử hàng đầu của học viện Hồng Lạc. Chẳng qua tính tính quá mức lạnh nhạt, không dễ ở chung, nhưng Hứa Duẫn đối với nàng nhiều năm vẫn luôn yêu thích không thôi, rất kiên nhẫn tiếp cận nàng. Nhưng sau chuyện đó, Hoàng Thiện Vân liền trở thành ôn thần ai ai cũng tránh xa, hắn nhận dạy lớp này không biết đã có bao nhiêu cha mẹ học sinh muốn con mình chuyển lớp, kỳ thật hắn vẫn luôn rất áp lực.
"Xin lỗi... ta tới trễ."
Lúc này, Hàn Linh Tỳ từ ngoài cửa vọt vào!
"Mau trở lại chỗ ngồi đi!"
Đạo sư La Hằng đối với Hàn Linh Tỳ đi trễ không để ý chút nào, hiển nhiên lúc này hắn không có tâm tư để lo lắng những chuyện nhỏ nhặt như thế.
"Đầu tiên... chắc hẳn trong các em có không ít người đã biết, sáng hôm nay khoảng tám giờ ba mươi hai phút, Nguyệt Ảnh thần hạ xuống thánh dụ!"
Lúc này trong phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe tiếng. Rất hiển nhiên, những người trên đảo, đặc biệt là Luyện Khí sư cực kỳ kính sợ Nguyệt Ảnh thần.
Có thể trực tiếp giải ra thần dụ chỉ có Nguyệt Ảnh thần miếu. Học viện Hồng Lạc có quan hệ rất lớn với Nguyệt Ảnh thần miếu. Nên biết, hiệu trưởng... Chính là tỷ tỷ sinh đôi với thần quan đại nhân! Nghe nói hiệu trưởng và thần quan có sự cảm ứng rất mãnh liệt, vì thế hiệu trưởng đại nhân nhất định cũng đã lấy được tin tức thần dụ!
Lúc này đây, mọi người đều quan tâm, thần dụ nói gì?
Bao năm qua, hàng năm vẫn luôn có thần dụ truyền xuống, thế nhưng đều là những nội dung thiên kỳ bách quái, có chút khó hiểu nổi. Ngay cả thần quan cũng chưa bao giờ đọc giải thần dụ.
"Như vậy... Ta sẽ báo cho các em biết trước nội dung thần dụ. "
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi thần dụ Nguyệt Ảnh hạ đạt!
Lúc này Hoàng Thiện Vân cũng đã an tĩnh lại, trở về chỗ ngồi ban đầu, nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng chú ý tới nàng.
La Hằng cầm phấn viết lên, sau đó viết lên bảng đen ba chữ.
Ba chữ kia chính là——
Người bù nhìn!
Đợi đến lúc La Hằng viết xong ba chữ, hơn phân nửa lớp học đều lộ ra thần sắc khó hiểu. Cái này... là vật gì vậy?
Đúng vậy, bọn hắn không biết người bù nhìn là như thế nào!
"Đa số các em có lẽ trước kia không biết người bù nhìn là như thế nào. Cái gọi là người bù nhìn chính là người giả được bện từ rợm rạ mà thành, những người nông dân sẽ cắm người bù nhìn cạnh các đồng ruộng để xua đuổi chim muông, bảo vệ hoa mầu. Nhưng mọi người cũng biết, trên đảo của chúng ta tồn tại hiện tượng sinh linh chết, bởi thế mà không chỉ chim chóc mà côn trùng có hại cũng không còn, vì thế người bù nhìn cũng không cần nữa. Bởi vậy mà đa số các em hẳn không biết người bù nhìn là gì."
Mọi người lúc này mới hiểu.
Dân trên Tử Thủy đảo cũng không phải dân bản địa, nơi trước kia bọn hắn sống tự nhiên không có khái niệm cái chết sinh linh, cũng có tồn tại sinh vật. Những những đứa trẻ lớn lên trên đảo này, vỏn vẹn chỉ được nghe cha mẹ kể qua mà thôi, căn bản không thể giải thích rõ khái niệm trên.
"Thần dụ lần này chính là muốn chúng ta đặt những người bù nhìn tại các cánh đồng trên đảo, một mực duy trì tới Nguyệt Ảnh tế cuối năm chấm dứt mới thôi."
"Cái này..."
"Đã có hiện tượng 'Sinh linh chết' tồn tại, hà cớ gì còn cần 'Người bù nhìn' ?"
"Hơn nữa còn có quan hệ với Nguyệt Ảnh tế? Cái này..."
Nguyệt Ảnh tế đối với luyện khí sư chính là "Kỳ thi Đại Học", có nghĩa tương lai bọn hắn có thể trở thành nhân viên thần chức hầu hạ Nguyệt Ảnh hay không đều dựa vào đó. Trên hòn đảo này, nhân viên thần chức tương đương với nhân viên công vụ bình thường tại thế giới hiện thực, tuyệt đối là một công việc ổn định, lại rất vinh quang. Nếu có thể tiến vào Nguyệt Ảnh thần miếu, gia tộc có thể đem những mảnh đất không có chủ thu vào dưới tay. Đối với nông dân mà nói, còn có gì đáng giá hơn so với đất đai?
Nguyệt Ảnh tế đối với bọn họ thật sự quá quan trọng, cho dù chỉ có chút mảy may biến số cũng phải thập phần coi trọng!
"Các ngươi phải biết, cho dù là thần quan đại nhân cũng chỉ có thể trung thực truyền đạt thần dụ mà không thể lý giải được. Bất luận thế nào đây là một việc rất quan trọng, sớm báo cho các em biết cũng là hy vọng các em có thể nắm chắc hơn một phần. Việc này có liên quan tới Nguyệt Ảnh tế, vì thế nhất định phải coi trọng.
Tất cả những cánh đồng trên đảo căn bản không được phép có chỗ nào không cắm bù nhìn? Điểm này đúng là làm người ta khó hiểu. Bất quá đối với diễn viên mà nói, đều đã có chút phỏng đoán. Biểu diễn nhiều phim kinh dị như vậy đương nhiên có thể đối với một chút nội dung cốt truyện hiểu rõ một hai. Chẳng qua, coi như bọn hắn biết rõ cũng phải tuân thủ thần dụ. Dù sao những diễn viên này đều đóng vai một tín đồ Nguyệt Ảnh trung thực , ngay cả nam chính Hứa Duẫn cũng không ngoại lệ.
Cũng từ một ngày này... trên khắp Tử Thủy đảo, người bù nhìn mọc lên như nấm!
Lúc này Hứa Duẫn cùng Linh Tỳ không có đây chính là nguyên nhân khiến ba người Dương Mộc Phong có can đảm ra mặt.
"Đúng vậy! Cút ra ngoài!"
"Cút ra khỏi học viện Hồng Lạc đi!"
Có người khởi xướng, mọi người tự nhiên sẽ hùa theo, dù sao coi như sau đó Hứa Duẫn có tức giận, cũng là ba người Dương Mộc Phong đứng mũi chịu sào, bọn hắn không cần phải lo lắng.
Lục Linh San hơi nhíu mày, bất quá nàng cũng là người thông minh tự nhiên sẽ không ở trước số đông mà ra mặt bảo vệ Hoàng Thiện Vân.
Tình trạng hôm nay của Hoàng Thiện Vân so với Kim Thư Đông (lớp học dị độ) năm đó còn không bằng!
Hoàng Thiện Vân đối mặt với những người trong phòng đang chỉ trích, sắc mặt vẫn không chút thay đổi: "Ta là học viên chính thức của học viện Hồng Lạc, các ngươi không có tư cách kêu ta rời khỏi."
"Ngươi!" Điền Nhất Minh còn muốn nói gì lại bị Dương Mộc Phong ngăn lại: "Hoàng Thiện Vân, ngươi đừng tưởng có Hứa Duẫn là chỗ dựa thì chúng ta sợ ngươi! Tử Thủy đảo này cung phụng Nguyệt Ảnh thần, còn học viện Hồng Lạc này là nơi bồi dưỡng nhân viên thần chức tương lai hầu hạ bên cạnh Nguyệt Ảnh thần! Trong lòng ngươi tự hỏi xem, ngươi cũng xứng sao? Người dân trên hòn đảo này có thể ăn no mặc ấm, mưa thuận gió hoà là dựa vào ai? Không phải là Nguyệt Ảnh thần sao?"
Nói đến đây, ai nấy đều lộ ra thần sắc kính sợ.
"Thần..." Nhưng ở thời điểm này Hoàng Thiện Vân đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Không..."
Bất quá nàng còn chưa nói ra những lời tiếp theo, trong đầu bỗng lướt qua một đoạn trí nhớ ngắn ngủi...
"A!" Nàng ôm đầu, gương mặt tràn đầy đau đớn!
Mọi người xung quanh lập tức phản ứng lại!
"Hoàng Thiện Vân lại nổi điên rồi!"
"Làm sao lúc này lại..."
"Không phải là giả điên chứ?"
Từ sau khi trở về từ cấm sơn, Hoàng Thiện Vân thường xuyên như vậy, khi tỉnh khi điên, mỗi khi điên lên nàng đều sẽ nói ra những lời kỳ quái.
"Trốn... Nhất định... phải trốn khỏi hòn đảo này..."
Ánh mắt Hoàng Thiện Vân lúc này giống như người bình thường bị cái gì đó ám vào! Thần thái và giọng nói dường như biến thành người khác!
Đúng lúc này có một người bước vào phòng học!
Đây đúng là... Nhân vật chính, Hứa Duẫn!
Hứa Duẫn cũng chính là Diệp Tưởng, buổi sáng nay tỉnh dậy hắn phát hiện bản thân đang nằm trên giường. Đêm qua giống như một cơn ác mộng chứ không phải sự thật!
Mà lúc này hắn nhìn thấy Hoàng Thiện Vân trước mặt giống như bị ác linh nhập thân!
"Thiện Vân!"
Hắn không chút do dự vọt tới trước mặt Hoàng Thiện Vân, đè hai vai nàng lại, nhìn vào mắt nàng nói: "Thiện Vân, Thiện Vân, tỉnh lại đi!"
"Trốn... Chạy đi!" hai tay nàng chộp lấy Diệp Tưởng, dùng ánh mắt cực kỳ sợ hãi nói: "Hòn đảo này... hòn đảo này,
Kỳ thật..."
Kỳ thật?
Nhưng đáng tiếc... lời kịch đến đây đã chấm hết.
Câu nói kế tiếp rút cuộc không thể tiếp tục nói ra.
Nhưng Diệp Tưởng biết, nửa câu sau này nhất định ẩn chứa bí mật to lớn. Tất nhiên kịch bản sẽ không có viết ra mà chờ tới màn cuối cùng mới tiết lộ!
Tuyệt đối!
"Yên lặng một chút đi, có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Lúc này đạo sư đã bước vào phòng!
Gương mặt Đạo sư La Hằng rất âm trầm, ai nấy nhìn thấy đều không nguyện ý rây vào, vì thế ai nấy nhao nhao ngồi xuống, không dám nói thêm.
La Hằng bước lên bục giảng, lúc này hắn cũng chú ý tới Hoàng Thiện Vân, không khỏi lắc đầu.
Trên thực tế, trước khi Hoàng Thiện Vân xảy ra chuyện, cũng được coi như một trong những đệ tử hàng đầu của học viện Hồng Lạc. Chẳng qua tính tính quá mức lạnh nhạt, không dễ ở chung, nhưng Hứa Duẫn đối với nàng nhiều năm vẫn luôn yêu thích không thôi, rất kiên nhẫn tiếp cận nàng. Nhưng sau chuyện đó, Hoàng Thiện Vân liền trở thành ôn thần ai ai cũng tránh xa, hắn nhận dạy lớp này không biết đã có bao nhiêu cha mẹ học sinh muốn con mình chuyển lớp, kỳ thật hắn vẫn luôn rất áp lực.
"Xin lỗi... ta tới trễ."
Lúc này, Hàn Linh Tỳ từ ngoài cửa vọt vào!
"Mau trở lại chỗ ngồi đi!"
Đạo sư La Hằng đối với Hàn Linh Tỳ đi trễ không để ý chút nào, hiển nhiên lúc này hắn không có tâm tư để lo lắng những chuyện nhỏ nhặt như thế.
"Đầu tiên... chắc hẳn trong các em có không ít người đã biết, sáng hôm nay khoảng tám giờ ba mươi hai phút, Nguyệt Ảnh thần hạ xuống thánh dụ!"
Lúc này trong phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe tiếng. Rất hiển nhiên, những người trên đảo, đặc biệt là Luyện Khí sư cực kỳ kính sợ Nguyệt Ảnh thần.
Có thể trực tiếp giải ra thần dụ chỉ có Nguyệt Ảnh thần miếu. Học viện Hồng Lạc có quan hệ rất lớn với Nguyệt Ảnh thần miếu. Nên biết, hiệu trưởng... Chính là tỷ tỷ sinh đôi với thần quan đại nhân! Nghe nói hiệu trưởng và thần quan có sự cảm ứng rất mãnh liệt, vì thế hiệu trưởng đại nhân nhất định cũng đã lấy được tin tức thần dụ!
Lúc này đây, mọi người đều quan tâm, thần dụ nói gì?
Bao năm qua, hàng năm vẫn luôn có thần dụ truyền xuống, thế nhưng đều là những nội dung thiên kỳ bách quái, có chút khó hiểu nổi. Ngay cả thần quan cũng chưa bao giờ đọc giải thần dụ.
"Như vậy... Ta sẽ báo cho các em biết trước nội dung thần dụ. "
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi thần dụ Nguyệt Ảnh hạ đạt!
Lúc này Hoàng Thiện Vân cũng đã an tĩnh lại, trở về chỗ ngồi ban đầu, nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng chú ý tới nàng.
La Hằng cầm phấn viết lên, sau đó viết lên bảng đen ba chữ.
Ba chữ kia chính là——
Người bù nhìn!
Đợi đến lúc La Hằng viết xong ba chữ, hơn phân nửa lớp học đều lộ ra thần sắc khó hiểu. Cái này... là vật gì vậy?
Đúng vậy, bọn hắn không biết người bù nhìn là như thế nào!
"Đa số các em có lẽ trước kia không biết người bù nhìn là như thế nào. Cái gọi là người bù nhìn chính là người giả được bện từ rợm rạ mà thành, những người nông dân sẽ cắm người bù nhìn cạnh các đồng ruộng để xua đuổi chim muông, bảo vệ hoa mầu. Nhưng mọi người cũng biết, trên đảo của chúng ta tồn tại hiện tượng sinh linh chết, bởi thế mà không chỉ chim chóc mà côn trùng có hại cũng không còn, vì thế người bù nhìn cũng không cần nữa. Bởi vậy mà đa số các em hẳn không biết người bù nhìn là gì."
Mọi người lúc này mới hiểu.
Dân trên Tử Thủy đảo cũng không phải dân bản địa, nơi trước kia bọn hắn sống tự nhiên không có khái niệm cái chết sinh linh, cũng có tồn tại sinh vật. Những những đứa trẻ lớn lên trên đảo này, vỏn vẹn chỉ được nghe cha mẹ kể qua mà thôi, căn bản không thể giải thích rõ khái niệm trên.
"Thần dụ lần này chính là muốn chúng ta đặt những người bù nhìn tại các cánh đồng trên đảo, một mực duy trì tới Nguyệt Ảnh tế cuối năm chấm dứt mới thôi."
"Cái này..."
"Đã có hiện tượng 'Sinh linh chết' tồn tại, hà cớ gì còn cần 'Người bù nhìn' ?"
"Hơn nữa còn có quan hệ với Nguyệt Ảnh tế? Cái này..."
Nguyệt Ảnh tế đối với luyện khí sư chính là "Kỳ thi Đại Học", có nghĩa tương lai bọn hắn có thể trở thành nhân viên thần chức hầu hạ Nguyệt Ảnh hay không đều dựa vào đó. Trên hòn đảo này, nhân viên thần chức tương đương với nhân viên công vụ bình thường tại thế giới hiện thực, tuyệt đối là một công việc ổn định, lại rất vinh quang. Nếu có thể tiến vào Nguyệt Ảnh thần miếu, gia tộc có thể đem những mảnh đất không có chủ thu vào dưới tay. Đối với nông dân mà nói, còn có gì đáng giá hơn so với đất đai?
Nguyệt Ảnh tế đối với bọn họ thật sự quá quan trọng, cho dù chỉ có chút mảy may biến số cũng phải thập phần coi trọng!
"Các ngươi phải biết, cho dù là thần quan đại nhân cũng chỉ có thể trung thực truyền đạt thần dụ mà không thể lý giải được. Bất luận thế nào đây là một việc rất quan trọng, sớm báo cho các em biết cũng là hy vọng các em có thể nắm chắc hơn một phần. Việc này có liên quan tới Nguyệt Ảnh tế, vì thế nhất định phải coi trọng.
Tất cả những cánh đồng trên đảo căn bản không được phép có chỗ nào không cắm bù nhìn? Điểm này đúng là làm người ta khó hiểu. Bất quá đối với diễn viên mà nói, đều đã có chút phỏng đoán. Biểu diễn nhiều phim kinh dị như vậy đương nhiên có thể đối với một chút nội dung cốt truyện hiểu rõ một hai. Chẳng qua, coi như bọn hắn biết rõ cũng phải tuân thủ thần dụ. Dù sao những diễn viên này đều đóng vai một tín đồ Nguyệt Ảnh trung thực , ngay cả nam chính Hứa Duẫn cũng không ngoại lệ.
Cũng từ một ngày này... trên khắp Tử Thủy đảo, người bù nhìn mọc lên như nấm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.