Quyển 15 - Chương 49: Thần bí Nguyệt Ảnh thần
Hắc Sắc Hoả Chủng
18/05/2018
Vào giờ phút này, vô số chòi gác xung quanh cấm sơn trên Tử Thủy Đảo đều mở đèn pha, thỉnh thoảng rà qua các nơi quanh thân Cấm Sơn.
Bên trong mỗi một chòi canh đều có một số lượng lớn luyện khí sư đóng quân.
Lúc này. . . bên trong một chòi canh nào đó, ở vị trí cao nhất có một người đàn ông trung niên cùng một nam tử tráng niên đứng đó, quan sát Cấm Sơn.
Người đàn ông trung niên tay cầm một cái kính viễn vọng hai mắt, quan sát mọi tình huống chung quanh Cấm Sơn.
"Thế nào rồi?" Người nam tử tráng niên bên cạnh người đàn ông trung niên lộ ra thần sắc bất an.
"Thật là không khéo." Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, thả kính viễn vọng xuống, nói: "Mấy năm gần đây, sức mạnh phong ấn Nguyệt Ảnh trên Cấm sơn do thần quan đại nhân thiết trí đã có dấu hiệu bất ổn. Tối hôm nay là Cốt Dạ Tiết, tình huống lại càng thêm. . ."
"Vậy có nên lập tức đi thông báo cho thần quan đại nhân?"
"Đêm nay là Cốt Dạ Tiết, trước tiên không nên quấy rầy thần quan đại nhân."
Nam tử tráng niên nuốt từng ngụm nước bọt, sau khi do dự một hồi mới hỏi: "Dư trưởng ga. . . Ta làm việc ở đây đã năm năm, từ khi tốt nghiệp tại học viện Hồng Lạc tới nay, vẫn luôn rất cẩn trọng. . . Nhưng, ta vẫn không hiểu. . ."
"Đến cùng, bên trong Cấm Sơn có thứ gì? Dư trưởng ga, ngươi biết không?"
Bàn tay cầm kính viễn vọng của Dư trưởng ga cũng nhẹ nhàng run rẩy.
"Ta không biết. Chỉ là, nó tuyệt đối là thứ rất đáng sợ. Cho dù thế nào chúng ta cũng nhất định phải trợ giúp thần quan đại nhân, tuyệt đối không thể để phong ấn bị phá! Tuyệt đối không!"
Sau đó, hắn dùng âm thanh chỉ có bản thân nghe được tự nhủ: "Hòn đảo này rốt cục có thể chống đỡ được bao lâu thời gian đây?"
Chòi canh này là chòi canh có cự ly gần nhất tới tòa Nguyệt Ảnh Thần miếu.
Nguyệt Ảnh thần miếu là vị trí hành hương trên Tử Thủy Đảo. Mỗi một tín đồ Nguyệt ảnh thần đều sẽ tới nơi này hành hương. Nhưng trong tình huống bình thường, cha mẹ sẽ không để cho những đứa trẻ từ dưới hai tuổi đến mười tuổi đến đây. Dù sao thần miếu nguyệt ảnh này nằm ngay dưới chân núi Cấm Sơn.
Đóng quân bên trong Nguyệt Ảnh thần miếu là thần quan cùng bốn vị luyện khí sư ưu tú nhất trên đảo, có thể nói chính là năm vị thần chức tối cao quý nhất dưới Nguyệt Ảnh thần. Địa vị không khác Giáo hoàng cùng hồng ý giáo chủ của giáo đình la mã! Tất cả nhân viên trên công sở đảo chỉ cần một câu nói của thần quan liền có thể bị thôi việc. Quyền lực phải nói là chí cao vô thượng.
"Có thần quan đại nhân ở đây. . . Hẳn. . . Hẳn sẽ không có việc gì đâu?"
Dư trưởng ga thở phào một hơi, nói với nam tử tráng niên: "Ngô Tu, tiếp tục giám thị, chờ tới khi Cốt Dạ Tiết kết thúc, chúng ta sẽ lập tức đi gặp thần quan đại nhân. "
"Vâng! Dư trưởng ga!"
Trên hòn đảo này, buổi tối hôm nay nhất định là đêm không ngủ. Không biết có bao nhiêu người rút trúng quỷ bài, cũng không biết có bao nhiêu người vì thế... mà đối mặt với nguyền rủa.
Càng không biết. . . Những người không may tiến tới gần cấm sơn, trong lòng run sợ cỡ nào, làm sao để vượt qua buối tối hôm nay.
Vào lúc này, bên trong miếu Nguyệt Ảnh.
Nơi sâu nhất của thần miếu. . .
Lúc này có một người thanh niên trẻ mặc cẩm bào đang ngồi ngay ngắn trước một cái bồ đoàn. Ở trước mặt hắn là một tượng thần Nguyệt ảnh cao tới mười mét!
Đây chính là một trong những pho tượng thần được khai quang trên Tử Thủy Đảo, một bức tượng to nhất!
Thanh niên mặc cẩm bào đột nhiên mở hai mắt!
Hắn không khỏi nhìn về phía tượng thần Nguyệt Ảnh trước mắt.
Tượng thần Nguyệt Ảnh mãi mãi chỉ là bóng lưng quay lại với tất cả mọi người. Nhưng cũng bởi thần bí như thế mới làm cho người ta kính nể không ngớt.
Thanh niên cẩm bào nhìn tượng thần Nguyệt Ảnh trước mắt, sau một hồi mới chậm rãi mở miệng.
"Thiên Vĩnh Tinh!"
Vừa dứt lời, cửa lớn phía sau nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thanh niên trẻ tuổi quỳ gối ở đó, nhẹ giọng nói: "Thần quan đại nhân, có gì phân phó?"
"Có chuyện muốn ngươi làm."
Người thanh niên tên là Thiên Vĩnh Tinh gật gù, trả lời: "Mời nói."
"Trong rừng cây phía nam trung tâm trấn, tới nơi đó làm chuyện ngươi nên làm. "
Câu nói này khiến Thiên Vĩnh Tinh rất ngạc nhiên.
"Thần quan đại nhân, đêm nay là. . . Cốt Dạ Tiết. . ."
Phải, một câu nói của thần quan chính là mệnh lệnh tuyệt đối! Dưới tình huống bình thường, Thiên Vĩnh Tinh tuyệt đối sẽ không chất vấn.
"Làm chuyện ngươi nên làm."
Thần quan vẻn vẹn chỉ nói như vậy.
"Vâng. . . Thần quan đại nhân."
Ý chỉ của Thần quan chính là ý chỉ của Nguyệt Ảnh, điểm này không cần nghi ngờ chút nào, vì thế hắn không thể vi phạm.
Thiên Vĩnh Tinh không nói thêm nữa, chậm rãi lui xuống.
Mà thần quan nhìn tượng thần trước mặt lại yên lặng không nói.
Lúc này, Diệp Tưởng cũng không cách nào thu được tin tức sinh tử của Khương Thư Nghiên, hắn đã không còn chút năng lực nào để phản kháng, chỉ có thể liều mạng giãy dụa. thế nhưng loại giãy dụa này lại không hề có bất cứ ý nghĩa nào.
Thậm chí, ý thức của hắn đã dần mơ hồ, cuối cùng ngất đi.
Sau khi ngất, ý thức của hắn phiêu đãng trong không trung.
"Hứa Duẫn, con xem, đây chính là Nguyệt ảnh thần bảo vệ chúng ta trên Tử Thủy Đảo."
Đây là. . . ký ức của Hứa Duẫn?
Trong ký ức, lần thứ nhất nhìn thấy tượng thần Nguyệt Ảnh, hắn có một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, mãi mãi là hình tượng bóng lưng đối mặt với bản thân.
"Cha. . . tượng thần này không phải đặt ngược rồi sao?"
"Hứa Duẫn, không nên nói bậy!"
Hứa Ảnh lập tức che miệng Hứa Duẫn, nhẹ giọng nói: "Không nên nói lung tung, tượng thần Nguyệt Ảnh vốn là như vậy."
"À? Nhưng... phía trước tượng thần này sẽ là thế nào vậy cha?"
"Tất cả tượng thần trên đảo, toàn bộ chỉ điêu khắc bóng lưng mà thôi. Bất quá chờ tương lai tới thời điểm Nguyệt Ảnh tế, Nguyệt Ảnh thần sẽ xoay thân mình lại."
"Cái gì?"
Đối với một đứa trẻ mà nói, đây tuyệt đối là chuyện rất kinh khủng.
Nếu pho tượng kia vốn đã không điêu khắc mặt trước.... tại sao tượng thần này lại có thể xoay người để lộ ra gương mặt? Đây tuyệt đối là chuyện quá mức hoang đường?
Nhưng cha mẹ chưa bao giờ nói dối, hắn cũng chưa từng hoài nghi.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên Nguyệt Ảnh mang lại cho hắn.
"Còn có, Hứa Duẫn, con phải nhớ kỹ, con nhất định phải trở thành luyện khí sư, trở thành người cả đời phụng dưỡng Nguyệt Ảnh thần, đây là vinh quang to lớn nhất cho nhà chúng ta."
"Luyện khí sư?"
"Trở thành luyện khí sư, sẽ có thể câu thông cùng Nguyệt Ảnh thần. Thí dụ như nói, mệnh lệnh cấm không cho phép tiến vào cấm sơn, chính là thông qua câu thông ý chí Nguyệt ảnh lấy được."
Từ ngày đó, Nguyệt Ảnh liền trở thành vị thần duy nhất khiến Hứa Duẫn có thể tin cậy và khẩn cầu. Mà tín ngưỡng này chính là nguồn gốc của sự ỷ lại và là nguốn sống của Hứa Duẫn.
Trên hòn đảo này, cơ hồ mỗi người đều ỷ lại vào Nguyệt Ảnh thần. Có thể nói, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày không có cách nào rời khỏi Nguyệt Ảnh.
Nêu ví dụ, Tử Thủy Đảo là một vùng đảo biệt lập hoàn toàn không có bất kỳ liên quan tới ngoại giới, vì thế phải tự phát triển kinh tế tự cấp tự túc, thậm chí phát triển kinh tế cũng không phải là chủ lưu mà nông nghiệp mới là căn bản, thậm chí có khuynh hướng giống như xã hội phong kiến cổ đại "Nặng nông ức thương" (tập trung nông nghiệp, ức chế kinh thương). Ở trên hòn đảo này, lương thực là đồng tiền tuyệt đối mạnh nhất. Vì lẽ đó, một khi nông nghiệp thất thu, hậu quả sẽ khó mà lường được. Cũng vì thế hàng năm công sở đảo đều hướng Nguyệt Ảnh thần hỏi dò, nên gieo trồng hoa mầu ở đâu, chủ yếu nên trồng những cây nông nghiệp nào, cùng với tương lai liệu có đại hạn, nếu có hạn hán thì sẽ tiến hành dự trữ lương thực trước mấy năm. Đồng thời, làm cách nào để tiến hành cải cách kỹ thuật nông nghiệp, làm thế nào mới thu được sản lượng lớn nhất, tất cả đều không ngoại lệ cần phải hỏi ý kiến Nguyệt ảnh.
Mà phàm là đáp án Nguyệt Ảnh đưa ra đều tuyệt đối không sai. Vì thế nhiều năm qua, Tử Thủy Đảo vẫn được mùa, xưa nay chưa từng có nguy cơ thiếu lương thực. Nên biết, hải vực xung quanh nơi này vì hiện tượng cái chết sinh linh khiến không thể nào phát triển chăn nuôi nông nghiệp và ngư nghiệp, vì thế nông nghiệp chính là mạch máu căn cơ trên đảo. Người dân dĩ thực vi thiên (dân lấy miếng ăn làm trọng), Nguyệt Ảnh bảo đảm vấn đề sinh nhai cho tất cả mọi người trên hòn đảo, vì thế mỗi người đều đối với Nguyệt Ảnh tôn kính như trời, cho nên tương tự như "Cốt Dạ Tiết" này, đây là ý chí của Nguyệt Ảnh thần, đều phải tuyệt đối tuân thủ, không được có nửa phần làm trái. Ngoài ra, người trên đảo nếu muốn tiên đoán tương lai hoặc là xin tình duyên đều sẽ tới Nguyệt Ảnh thần miếu tìm đáp án. Vì lẽ đó, Nguyệt Ảnh thần miếu quanh năm nhang khói không ngừng.
Nhưng mà trên thực tế, Nguyệt Ảnh thần cũng không chỉ thông báo trước ngày "Cốt Dạ Tiết" . Ngoài ra, vào ngày thường sẽ thông qua thần miếu Nguyệt Ảnh, truyền đạt "Thần dụ" ."Cốt Dạ Tiết" cũng không phải thứ nổi danh nhất trong đó.
Nhưng. . .
Cái gọi là "Nguyệt Ảnh thần", đến tột cùng là một vị thần như thế nào đây?
Ngay khi ý thức của Diệp Tưởng càng trầm sâu vào bóng tối, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy hắn... sau đó hắn bị kéo ra khỏi bóng tối thâm trầm!
Bên trong mỗi một chòi canh đều có một số lượng lớn luyện khí sư đóng quân.
Lúc này. . . bên trong một chòi canh nào đó, ở vị trí cao nhất có một người đàn ông trung niên cùng một nam tử tráng niên đứng đó, quan sát Cấm Sơn.
Người đàn ông trung niên tay cầm một cái kính viễn vọng hai mắt, quan sát mọi tình huống chung quanh Cấm Sơn.
"Thế nào rồi?" Người nam tử tráng niên bên cạnh người đàn ông trung niên lộ ra thần sắc bất an.
"Thật là không khéo." Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, thả kính viễn vọng xuống, nói: "Mấy năm gần đây, sức mạnh phong ấn Nguyệt Ảnh trên Cấm sơn do thần quan đại nhân thiết trí đã có dấu hiệu bất ổn. Tối hôm nay là Cốt Dạ Tiết, tình huống lại càng thêm. . ."
"Vậy có nên lập tức đi thông báo cho thần quan đại nhân?"
"Đêm nay là Cốt Dạ Tiết, trước tiên không nên quấy rầy thần quan đại nhân."
Nam tử tráng niên nuốt từng ngụm nước bọt, sau khi do dự một hồi mới hỏi: "Dư trưởng ga. . . Ta làm việc ở đây đã năm năm, từ khi tốt nghiệp tại học viện Hồng Lạc tới nay, vẫn luôn rất cẩn trọng. . . Nhưng, ta vẫn không hiểu. . ."
"Đến cùng, bên trong Cấm Sơn có thứ gì? Dư trưởng ga, ngươi biết không?"
Bàn tay cầm kính viễn vọng của Dư trưởng ga cũng nhẹ nhàng run rẩy.
"Ta không biết. Chỉ là, nó tuyệt đối là thứ rất đáng sợ. Cho dù thế nào chúng ta cũng nhất định phải trợ giúp thần quan đại nhân, tuyệt đối không thể để phong ấn bị phá! Tuyệt đối không!"
Sau đó, hắn dùng âm thanh chỉ có bản thân nghe được tự nhủ: "Hòn đảo này rốt cục có thể chống đỡ được bao lâu thời gian đây?"
Chòi canh này là chòi canh có cự ly gần nhất tới tòa Nguyệt Ảnh Thần miếu.
Nguyệt Ảnh thần miếu là vị trí hành hương trên Tử Thủy Đảo. Mỗi một tín đồ Nguyệt ảnh thần đều sẽ tới nơi này hành hương. Nhưng trong tình huống bình thường, cha mẹ sẽ không để cho những đứa trẻ từ dưới hai tuổi đến mười tuổi đến đây. Dù sao thần miếu nguyệt ảnh này nằm ngay dưới chân núi Cấm Sơn.
Đóng quân bên trong Nguyệt Ảnh thần miếu là thần quan cùng bốn vị luyện khí sư ưu tú nhất trên đảo, có thể nói chính là năm vị thần chức tối cao quý nhất dưới Nguyệt Ảnh thần. Địa vị không khác Giáo hoàng cùng hồng ý giáo chủ của giáo đình la mã! Tất cả nhân viên trên công sở đảo chỉ cần một câu nói của thần quan liền có thể bị thôi việc. Quyền lực phải nói là chí cao vô thượng.
"Có thần quan đại nhân ở đây. . . Hẳn. . . Hẳn sẽ không có việc gì đâu?"
Dư trưởng ga thở phào một hơi, nói với nam tử tráng niên: "Ngô Tu, tiếp tục giám thị, chờ tới khi Cốt Dạ Tiết kết thúc, chúng ta sẽ lập tức đi gặp thần quan đại nhân. "
"Vâng! Dư trưởng ga!"
Trên hòn đảo này, buổi tối hôm nay nhất định là đêm không ngủ. Không biết có bao nhiêu người rút trúng quỷ bài, cũng không biết có bao nhiêu người vì thế... mà đối mặt với nguyền rủa.
Càng không biết. . . Những người không may tiến tới gần cấm sơn, trong lòng run sợ cỡ nào, làm sao để vượt qua buối tối hôm nay.
Vào lúc này, bên trong miếu Nguyệt Ảnh.
Nơi sâu nhất của thần miếu. . .
Lúc này có một người thanh niên trẻ mặc cẩm bào đang ngồi ngay ngắn trước một cái bồ đoàn. Ở trước mặt hắn là một tượng thần Nguyệt ảnh cao tới mười mét!
Đây chính là một trong những pho tượng thần được khai quang trên Tử Thủy Đảo, một bức tượng to nhất!
Thanh niên mặc cẩm bào đột nhiên mở hai mắt!
Hắn không khỏi nhìn về phía tượng thần Nguyệt Ảnh trước mắt.
Tượng thần Nguyệt Ảnh mãi mãi chỉ là bóng lưng quay lại với tất cả mọi người. Nhưng cũng bởi thần bí như thế mới làm cho người ta kính nể không ngớt.
Thanh niên cẩm bào nhìn tượng thần Nguyệt Ảnh trước mắt, sau một hồi mới chậm rãi mở miệng.
"Thiên Vĩnh Tinh!"
Vừa dứt lời, cửa lớn phía sau nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thanh niên trẻ tuổi quỳ gối ở đó, nhẹ giọng nói: "Thần quan đại nhân, có gì phân phó?"
"Có chuyện muốn ngươi làm."
Người thanh niên tên là Thiên Vĩnh Tinh gật gù, trả lời: "Mời nói."
"Trong rừng cây phía nam trung tâm trấn, tới nơi đó làm chuyện ngươi nên làm. "
Câu nói này khiến Thiên Vĩnh Tinh rất ngạc nhiên.
"Thần quan đại nhân, đêm nay là. . . Cốt Dạ Tiết. . ."
Phải, một câu nói của thần quan chính là mệnh lệnh tuyệt đối! Dưới tình huống bình thường, Thiên Vĩnh Tinh tuyệt đối sẽ không chất vấn.
"Làm chuyện ngươi nên làm."
Thần quan vẻn vẹn chỉ nói như vậy.
"Vâng. . . Thần quan đại nhân."
Ý chỉ của Thần quan chính là ý chỉ của Nguyệt Ảnh, điểm này không cần nghi ngờ chút nào, vì thế hắn không thể vi phạm.
Thiên Vĩnh Tinh không nói thêm nữa, chậm rãi lui xuống.
Mà thần quan nhìn tượng thần trước mặt lại yên lặng không nói.
Lúc này, Diệp Tưởng cũng không cách nào thu được tin tức sinh tử của Khương Thư Nghiên, hắn đã không còn chút năng lực nào để phản kháng, chỉ có thể liều mạng giãy dụa. thế nhưng loại giãy dụa này lại không hề có bất cứ ý nghĩa nào.
Thậm chí, ý thức của hắn đã dần mơ hồ, cuối cùng ngất đi.
Sau khi ngất, ý thức của hắn phiêu đãng trong không trung.
"Hứa Duẫn, con xem, đây chính là Nguyệt ảnh thần bảo vệ chúng ta trên Tử Thủy Đảo."
Đây là. . . ký ức của Hứa Duẫn?
Trong ký ức, lần thứ nhất nhìn thấy tượng thần Nguyệt Ảnh, hắn có một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, mãi mãi là hình tượng bóng lưng đối mặt với bản thân.
"Cha. . . tượng thần này không phải đặt ngược rồi sao?"
"Hứa Duẫn, không nên nói bậy!"
Hứa Ảnh lập tức che miệng Hứa Duẫn, nhẹ giọng nói: "Không nên nói lung tung, tượng thần Nguyệt Ảnh vốn là như vậy."
"À? Nhưng... phía trước tượng thần này sẽ là thế nào vậy cha?"
"Tất cả tượng thần trên đảo, toàn bộ chỉ điêu khắc bóng lưng mà thôi. Bất quá chờ tương lai tới thời điểm Nguyệt Ảnh tế, Nguyệt Ảnh thần sẽ xoay thân mình lại."
"Cái gì?"
Đối với một đứa trẻ mà nói, đây tuyệt đối là chuyện rất kinh khủng.
Nếu pho tượng kia vốn đã không điêu khắc mặt trước.... tại sao tượng thần này lại có thể xoay người để lộ ra gương mặt? Đây tuyệt đối là chuyện quá mức hoang đường?
Nhưng cha mẹ chưa bao giờ nói dối, hắn cũng chưa từng hoài nghi.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên Nguyệt Ảnh mang lại cho hắn.
"Còn có, Hứa Duẫn, con phải nhớ kỹ, con nhất định phải trở thành luyện khí sư, trở thành người cả đời phụng dưỡng Nguyệt Ảnh thần, đây là vinh quang to lớn nhất cho nhà chúng ta."
"Luyện khí sư?"
"Trở thành luyện khí sư, sẽ có thể câu thông cùng Nguyệt Ảnh thần. Thí dụ như nói, mệnh lệnh cấm không cho phép tiến vào cấm sơn, chính là thông qua câu thông ý chí Nguyệt ảnh lấy được."
Từ ngày đó, Nguyệt Ảnh liền trở thành vị thần duy nhất khiến Hứa Duẫn có thể tin cậy và khẩn cầu. Mà tín ngưỡng này chính là nguồn gốc của sự ỷ lại và là nguốn sống của Hứa Duẫn.
Trên hòn đảo này, cơ hồ mỗi người đều ỷ lại vào Nguyệt Ảnh thần. Có thể nói, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày không có cách nào rời khỏi Nguyệt Ảnh.
Nêu ví dụ, Tử Thủy Đảo là một vùng đảo biệt lập hoàn toàn không có bất kỳ liên quan tới ngoại giới, vì thế phải tự phát triển kinh tế tự cấp tự túc, thậm chí phát triển kinh tế cũng không phải là chủ lưu mà nông nghiệp mới là căn bản, thậm chí có khuynh hướng giống như xã hội phong kiến cổ đại "Nặng nông ức thương" (tập trung nông nghiệp, ức chế kinh thương). Ở trên hòn đảo này, lương thực là đồng tiền tuyệt đối mạnh nhất. Vì lẽ đó, một khi nông nghiệp thất thu, hậu quả sẽ khó mà lường được. Cũng vì thế hàng năm công sở đảo đều hướng Nguyệt Ảnh thần hỏi dò, nên gieo trồng hoa mầu ở đâu, chủ yếu nên trồng những cây nông nghiệp nào, cùng với tương lai liệu có đại hạn, nếu có hạn hán thì sẽ tiến hành dự trữ lương thực trước mấy năm. Đồng thời, làm cách nào để tiến hành cải cách kỹ thuật nông nghiệp, làm thế nào mới thu được sản lượng lớn nhất, tất cả đều không ngoại lệ cần phải hỏi ý kiến Nguyệt ảnh.
Mà phàm là đáp án Nguyệt Ảnh đưa ra đều tuyệt đối không sai. Vì thế nhiều năm qua, Tử Thủy Đảo vẫn được mùa, xưa nay chưa từng có nguy cơ thiếu lương thực. Nên biết, hải vực xung quanh nơi này vì hiện tượng cái chết sinh linh khiến không thể nào phát triển chăn nuôi nông nghiệp và ngư nghiệp, vì thế nông nghiệp chính là mạch máu căn cơ trên đảo. Người dân dĩ thực vi thiên (dân lấy miếng ăn làm trọng), Nguyệt Ảnh bảo đảm vấn đề sinh nhai cho tất cả mọi người trên hòn đảo, vì thế mỗi người đều đối với Nguyệt Ảnh tôn kính như trời, cho nên tương tự như "Cốt Dạ Tiết" này, đây là ý chí của Nguyệt Ảnh thần, đều phải tuyệt đối tuân thủ, không được có nửa phần làm trái. Ngoài ra, người trên đảo nếu muốn tiên đoán tương lai hoặc là xin tình duyên đều sẽ tới Nguyệt Ảnh thần miếu tìm đáp án. Vì lẽ đó, Nguyệt Ảnh thần miếu quanh năm nhang khói không ngừng.
Nhưng mà trên thực tế, Nguyệt Ảnh thần cũng không chỉ thông báo trước ngày "Cốt Dạ Tiết" . Ngoài ra, vào ngày thường sẽ thông qua thần miếu Nguyệt Ảnh, truyền đạt "Thần dụ" ."Cốt Dạ Tiết" cũng không phải thứ nổi danh nhất trong đó.
Nhưng. . .
Cái gọi là "Nguyệt Ảnh thần", đến tột cùng là một vị thần như thế nào đây?
Ngay khi ý thức của Diệp Tưởng càng trầm sâu vào bóng tối, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy hắn... sau đó hắn bị kéo ra khỏi bóng tối thâm trầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.