Quyển 1 - Chương 10: Tình thế nguy cấp
Hắc Sắc Hoả Chủng
22/11/2013
- Tìm không thấy!
- Cậu ta đi đâu rồi?
Bây giờ, những lời kịch được viết trong kịch bản khi Đỗ Nham mất tích đã được đọc ra. Sau đó, Mục tiểu thư lập tức nói :
- Mọi người mau chia nhau ra tìm ! Việc này không đùa được đâu !
Lời thoại hoàn toàn vẫn như thế!
Diệp Tưởng hoàn toàn không biết nên nói gì lúc này. Nói dễ nghe là khi chia nhau ra tìm, chỉ sợ có người tính sẽ dùng nhóm khác để thu hút sự chú ý của quỷ hồn lúc mọi người chia nhau ra tìm.
Chỉ là vừa nghĩ đến đó Diệp Tưởng lại cảm thấy khó hiểu.
Một khi đã thế vì sao khi Hàn Nhược Nguyệt bị mất tích lại không có ai muốn đi tìm? Hơn nữa sau này lúc hai đại hán người Tứ Xuyên mất tích cũng không thấy ai nhắc tới . Nhưng cảnh này vẫn không bị ng(*). Rốt cục nguyên nhân là gì?
La Hạo Sinh vội vàng ngăn cản:
- Không...... Chúng ta vẫn nên cùng nhau đi tìm thì hay hơn. Cứ thế cũng được mà?
Nhưng mà vị đại hán ở phía trước lại lắc đầu nói:
- Cậu nói gì thế, hiệu suất khi chia nhau ra tìm phải cao hơn chứ! Kẻ sát nhân nói không chừng vẫn loanh quanh gần đây ấy chứ!
Tiếp đó, những người khác cũng bắt đầu chia thành nhóm năm ba người, lớn tiếng gọi Lưu An. Mà La Hạo Sinh chỉ còn biết gãi đầu không biết phải làm gì nữa.
Bây giờ người mất tích chỉ đổi thành một người khác, tình tiết phim vẫn tuân theo quỹ đạo được miêu tả trong kịch bản ban đầu. Mà căn cứ theo tình tiết ban đầu, sau khi Đỗ Nham mất tích, năm người còn lại cùng nhau đi tìm hắn. Trong quá trình đó, có ba người đồng hành với bọn họ gồm có hướng dẫn du lịch Mục tiểu thư và đôi vợ chồng son.
Mà theo thời gian thì mười lăm phút sau Hạ Vân cũng mất tích. Hắn mất tích cũng vô cùng khó hiểu. Khi đó bởi vì Hạ Vân đi chậm dẫn đến việc hắn bị tụt lại đằng sau. Kết quả là sau đó khi mọi người quay lại tìm đã không thấy hắn đâu nữa.
Chẳng lẽ cảnh quay đó vẫn tiếp tục quay như thường?
Tuyệt đối không được!
Lúc này Diệp Tưởng cực kỳ căng thẳng. Một khi đã như vậy, hắn phải theo sát sau người khác, tuyệt đối không thể để bản thân biến mất một cách khó hiểu giống như những gì trong tình tiết phim mô tả!
Mười lăm phút sau…
Khoảng 00h35p...
Mười lăm phút sau, hắn sẽ mất tích?
Giang Ấu Lâm kéo tay của Diệp Tưởng nói :
- Bọn mình đến bên kia tìm đi. Hạo Sinh, các cậu cứ tìm ở đây đi.
Sau khi nói xong nàng liền nắm chặt tay của Diệp Tưởng kéo hắn và nàng đi tới một chỗ khác.
Lúc này Diệp Tưởng thật không biết phải nói gì để cảm ơn nàng.
Lẽ ra hắn sống hay chết không ảnh hưởng gì tới nàng nhưng mà nàng lại hết lòng hết sức như vậy. Đương nhiên, cũng không loại trừ việc nàng làm như vậy chỉ vì muốn gia tăng khả năng sống sót cho bản thân. Nhưng mà Diệp Tưởng đã khắc ghi chút tâm ý này vào tận trong đáy lòng, đồng thời hắn thề dù có thế nào cũng nhất định phải đền ơn nàng.
La Hạo Sinh nhìn theo bóng của hai người Giang Ấu Lâm và Diệp Tưởng rời đi, hắn trầm ngâm một hồi, rồi quay đầu lại gia nhập đội ngũ đi tìm người.
Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm quyết định gia nhập vào một nhóm bảy người đang tìm kiếm.
Mà vé chuộc cái chết của hắn trong nháy mắt lại bị trừ một số lớn, mãi đến khi chỉ còn 118 mới dừng lại!
Tất cả mọi người bắt đầu đi chung quanh hô lớn tên Lưu An. Lưu An có vẻ như là đi du lịch một mình, bằng không, cũng phải có diễn viên tới đóng vai người thân của hắn mới đúng.
- Lưu An!
- Lưu An, cậu đang ở đâu...
Ngay khi Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm sắp gia nhập vào đội ngũ đó thì bỗng nhiên Giang Ấu Lâm bị trượt chân mà Diệp Tưởng vốn nắm chặt tay nàng nên hắn cũng bị kéo xuống!
Giang Ấu Lâm vì không cẩn thận bước hụt chân nên nàng bị ngã trượt theo một sườn dốc!
Sau đó Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm bị trượt đi rất xa!
Còn đội tìm kiếm đã đi xa.
Sau khi trượt tới chân dốc, bởi vì mặt đất tương đối xốp nên mặc dù mặt và trên người hai người có không ít vết trầy xước nhưng họ vẫn chỉ bị thương nhẹ.
Diệp Tưởng vội vàng đỡ Giang Ấu Lâm dậy, rồi ân cần hỏi han :
- Ấu Lâm? Ấu Lâm? Cậu không sao chứ?
Giang Ấu Lâm tựa một tay xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn lên. Nhóm người tìm kiếm đã bỏ đi xa.
Bây giờ… Chỉ còn lại có hai người bọn họ!
Chắc không phải là trùng hợp !
Diệp Tưởng tin rằng không phải vô tình mà nàng bị trượt chân rơi xuống sườn dốc!
Vì sao lại trùng hợp như vậy!
Hắn tin chắc rằng, mười lăm phút sau, hắn sẽ phải đối mặt với tuyệt cảnh !
Vậy bây giờ phải làm gì đây? Bề mặt sườn dốc này trơn tuột muốn trèo lên chắc không được rồi. Những người khác đều đã đi xa, di động lại không gọi được....
Dù sao cũng không thể ngồi đây chờ chết!
Trong kịch bản thì dù là đi cùng với cả nhóm người đi tìm kiếm nhưng Hạ Vân vẫn mất tích như thường. Bây giờ bên cạnh hắn chỉ có một mình Giang Ấu Lâm, mà nàng cũng không phải là nhân vật nữ chính. Thế nào cũng cực kỳ nguy hiểm !
Cho tới bây giờ mới chỉ qua hai tiếng nhưng Diệp Tưởng đã từ một nhân viên kế toán biến thành một “diễn viên” thực sự đang phải đối diện với tuyệt cảnh trong thế giới chân thực của một bộ phim kinh dị! Vừa nghĩ tới bộ dạng thê thảm sau khi chết của lái xe, hắn càng nghĩ càng sợ.
- Ấu Lâm
Diệp Tưởng thở sâu rồi dò hỏi :
- Cậu có nhìn thấy thứ gì đó,không sạch sẽ hay không?
- Thứ gì đó không sạch sẽ, chính là cái mà thế hệ trước gọi là “quỷ hồn” ?
- Lúc trước trong xe khách, lúc lái xe chết, cậu dường như đã nhìn thấy gì đó đúng không? Vậy rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Trước đó lão già ăn xin đó có nói trong chiếc xe có âm khí, không lẽ những gì lão già đó nói là thật?
Nói ra mấy câu này, số vé chuộc cái chết lại tiếp tục bị trừ, mà không ngờ lại bị trừ đến 10 tấm! Hiện tại hắn chỉ còn lại 108 tấm vé chuộc cái chết!
- Tớ nhìn thấy thứ gì… Cậu không nên biết là tốt nhất.
Giang Ấu Lâm trả lời.
- Cậu...... cậu quả nhiên đã nhìn thấy thứ gì đó sao?
Diệp Tưởng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy quỷ cho nên lúc này trong lòng hắn càng lạnh hơn.
Bây giờphải làm sao đây?
Trong mười lăm phút, lúc nào trốn đi mới là tốt nhất?
Cái gọi là đem vật dơ bẩn bỏ đi... Có ý nghĩa gì?
Vật dơ bẩn... đang ở đâu?
Diệp Tưởng lúc này càng nghĩ càng kinh hãi.
Vốn là hắn lo có quá ít người ở lại trong xe khách nên sẽ gặp nguyhiểm, nhưng không ngờ ngay cả trốn đi cũng không tránh được! Không lẽ mình phải bỏ mạng lại đây? Lại nói tiếp, Đỗ Nham đâu? Hắn ở lại trong xe, không biết có trốn được kiếp nạn này không?
Trước mắt thông tin quá ít khó có thể tra ra tiền căn hậu quả.
Bây giờ, quỷ vì sao muốn giết người, quan hệ giữa quỷ và xe khách là gì, rốt cục thì vật dơ bẩn là gì, lão già ăn xin là thần thánh phương nào,tất cả đều là bí ẩn. Trước mắt đây là một ví dụ điển hình của loại nguyền rủa không loại trừ một ai, vì hành khách trong xe đến từ trời nam đất bắc trước đó chẳng ai biết mặt nhau hiển nhiên không có khả năng nguyền rủa muốn lấy mạng ai đó. Hay là bởi vì bọn họ ngồi trong xe khách nên bản thân mới bị nguyền rủa?
Diệp Tưởng chỉ nghĩ tới một khả năng là chiếc xe khách này có lẽ đã từng gây tai nạn chết người dẫn đến oan hồn của nạn nhân không thể tán đi. Cho nên oan hồn mới muốn giết hại một cách tàn nhẫn những hành khách trong xe. Nhưng mà, ngay cả khi rời khỏi xe khách cũng không thoát khỏi nguyền rủa. Trước đó Hàn Nhược Nguyệt mất tích cùng với cái chết của Đỗ Nham và Hạ Vân khi ở bên ngoài xe khách là minh chứng rõ ràng nhất.
Như vậy, hy vọng duy nhất chỉ còn trông chờ vào cái gọi là “ vật dơ bẩn” . Nhưng mà, Diệp Tưởng trước đó cũng đã từng xem xét bên trong xe khách nhưng hắn không hề phát hiện bất cứ thứ gì bẩn thỉu trong xe cả. Có thể là do trời tối nên hắn xem xét cũng không cẩn thận nhưng mà mấy người La Hạo Sinh cũng đều đã kiểm tra qua.
Nhưng không một ai phát hiện ra cái gọi là vật dơ bẩn.
Trước mắt, căn cứ theo tình tiết sắp xếp, chỉ có duy nhất Giang Ấu Lâm là có thể nhìn thấy quỷ ảnh, tự nhiên nàng trở thành hy vọng duy nhất!
- Nghe này, Ấu Lâm....
Diệp Tưởng hắng giọng nói:
- Một lát nữa, cậu cố gắng để ý bốn phía xung quanh nhé. À phải rồi, ngay cả trên không trung cũng không nên bỏ qua. Nếu như cậu thực sự nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nhất định, nhất định cậu phải nói cho tớ biết ! Tớ, tớ cứ cảm giác mọi chuyện diễn ra thực quái dị .Có lẽ lão già ăn xin đó nói đúng , đúng là có âm khí a !
Cho dù là biết rõ chắc chắn có quỷ, nhưng mình đang đóng vai “Hạ Vân”, hắn cũng phải dựa theo sự phát triển của tình tiết phim mà nói ra lời thoại. Tự nghĩ ra lời thoại nếu như xuất hiện bug, như vậy, tự nhiên sẽ gây ra ng .
- Được !
Giang Ấu Lâm gật đầu nói:
- Nếu như thấy được, tớ sẽ nói cho cậu biết.
- Được... Vậy, chúng ta đi thôi.
Đi...
Đi đâu?
Bây giờ hắn đã hoàn toàn mất phương hướng. Hơn nữa Diệp Tưởng cho rằng cho dù là quay lại xe khách hay tiếp tục xuống núi cũng đều nguy hiểm trùng trùng. Chỉ có thể đánh cuộc một phen xem có thể gặp những nhóm khác hay không, như vậy có lẽ quỷ sẽ không dám ra tay giết người trước mắt đám đông.
Hắn kéo tay Giang Ấu Lâm tiếp tục chạy vào đêm đen trước mặt. Bây giờ Diệp Tưởng chỉ có đặt hết hy vọng lên mình của Giang Ấu Lâm.
Vật dơ bẩn...
Vật dơ bẩn...
Đến cùng là thứ gì bị dính vật dơ bẩn đây...
Diệp Tưởng càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Trong bóng đêm, đã đi được một lát, thời điểm hắn mất tích theo kịch bản ngày càng gần! Chạy một mạch được rất lâu nhưng Diệp Tưởng vẫn không chút yên tâm, hắn càng ngày càng có cảm giác bản thân đã hết hy vọng sống sót!
Thời gian càng lúc càng gần.
Khi hắn đã chạy đến kiệt sức, nhìn đồng hồ, lúc này đã là 00:35 phút .
Xung quanh là một mảnh rừng cây tối tăm đen ngòm. Vốn hắn cũng không có ý định chạy vào trong rừng cây, nhưng không biết thế nào, cây cối xung quanh đột nhiên lại nhiều như vậy.
Sẽ chết sao?
Hắn sẽ chết?
Hắn sẽ chết sao?
Trong đêm tối u ám, cây cối đan xen nhau, Diệp Tưởng cảm thấy được có thứ gì đó rất đáng sợ đang từ từ hiện ra.
Cảm giác này của hắn đơn thuần chỉ là ảo giác nhưng mà không hiểu vì sao ảo giác này lại thật đến thế.
Giang Ấu Lâm cũng trở nên cảnh giác, nàng càng lúc càng siết chặt tay của Diệp Tưởng.
- Ấu Lâm.
Trong lòng Diệp Tưởng giãy dụa một hồi, bỗng nhiên hắn lên tiếng :
- Tớ rất muốn nóivới cậu, cho dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng rất cám ơn cậu. Ừm, dù sao có cậu đi bên cạnh, tớ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Thật sự, thật cám ơn cậu.
Diệp Tưởng đã bắt đầu lường trước tình huống xấu nhất.
Giang Ấu Lâm nhìn nhìn hắn, rồi sau đó lạnh nhạt nói:
- Không có gì. Đâu có gì mà cậu phải cảm ơn tớ.
- Phải.. Cũng phải...
Sau đó, Diệp Tưởng lại nhìn nhìn đồng hồ.
Nhìn đồng hồ trong tay, thời gian dần trôi qua.
Diệp Tưởng rốt cục thở dài một hơi.
Nhưng mà... Ngay sau đó, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
Ngay trong lúc hắn trốn được một kiếp, số vé chuộc cái chết trong tay hắn bây giờ chỉ còn lại 57 tấm!
Khi kết thúc phim nếu vé chuộc cái chết trong tay là số âm, như vậy chờ hắn...
Vẫn là cái chết !
- Cậu ta đi đâu rồi?
Bây giờ, những lời kịch được viết trong kịch bản khi Đỗ Nham mất tích đã được đọc ra. Sau đó, Mục tiểu thư lập tức nói :
- Mọi người mau chia nhau ra tìm ! Việc này không đùa được đâu !
Lời thoại hoàn toàn vẫn như thế!
Diệp Tưởng hoàn toàn không biết nên nói gì lúc này. Nói dễ nghe là khi chia nhau ra tìm, chỉ sợ có người tính sẽ dùng nhóm khác để thu hút sự chú ý của quỷ hồn lúc mọi người chia nhau ra tìm.
Chỉ là vừa nghĩ đến đó Diệp Tưởng lại cảm thấy khó hiểu.
Một khi đã thế vì sao khi Hàn Nhược Nguyệt bị mất tích lại không có ai muốn đi tìm? Hơn nữa sau này lúc hai đại hán người Tứ Xuyên mất tích cũng không thấy ai nhắc tới . Nhưng cảnh này vẫn không bị ng(*). Rốt cục nguyên nhân là gì?
La Hạo Sinh vội vàng ngăn cản:
- Không...... Chúng ta vẫn nên cùng nhau đi tìm thì hay hơn. Cứ thế cũng được mà?
Nhưng mà vị đại hán ở phía trước lại lắc đầu nói:
- Cậu nói gì thế, hiệu suất khi chia nhau ra tìm phải cao hơn chứ! Kẻ sát nhân nói không chừng vẫn loanh quanh gần đây ấy chứ!
Tiếp đó, những người khác cũng bắt đầu chia thành nhóm năm ba người, lớn tiếng gọi Lưu An. Mà La Hạo Sinh chỉ còn biết gãi đầu không biết phải làm gì nữa.
Bây giờ người mất tích chỉ đổi thành một người khác, tình tiết phim vẫn tuân theo quỹ đạo được miêu tả trong kịch bản ban đầu. Mà căn cứ theo tình tiết ban đầu, sau khi Đỗ Nham mất tích, năm người còn lại cùng nhau đi tìm hắn. Trong quá trình đó, có ba người đồng hành với bọn họ gồm có hướng dẫn du lịch Mục tiểu thư và đôi vợ chồng son.
Mà theo thời gian thì mười lăm phút sau Hạ Vân cũng mất tích. Hắn mất tích cũng vô cùng khó hiểu. Khi đó bởi vì Hạ Vân đi chậm dẫn đến việc hắn bị tụt lại đằng sau. Kết quả là sau đó khi mọi người quay lại tìm đã không thấy hắn đâu nữa.
Chẳng lẽ cảnh quay đó vẫn tiếp tục quay như thường?
Tuyệt đối không được!
Lúc này Diệp Tưởng cực kỳ căng thẳng. Một khi đã như vậy, hắn phải theo sát sau người khác, tuyệt đối không thể để bản thân biến mất một cách khó hiểu giống như những gì trong tình tiết phim mô tả!
Mười lăm phút sau…
Khoảng 00h35p...
Mười lăm phút sau, hắn sẽ mất tích?
Giang Ấu Lâm kéo tay của Diệp Tưởng nói :
- Bọn mình đến bên kia tìm đi. Hạo Sinh, các cậu cứ tìm ở đây đi.
Sau khi nói xong nàng liền nắm chặt tay của Diệp Tưởng kéo hắn và nàng đi tới một chỗ khác.
Lúc này Diệp Tưởng thật không biết phải nói gì để cảm ơn nàng.
Lẽ ra hắn sống hay chết không ảnh hưởng gì tới nàng nhưng mà nàng lại hết lòng hết sức như vậy. Đương nhiên, cũng không loại trừ việc nàng làm như vậy chỉ vì muốn gia tăng khả năng sống sót cho bản thân. Nhưng mà Diệp Tưởng đã khắc ghi chút tâm ý này vào tận trong đáy lòng, đồng thời hắn thề dù có thế nào cũng nhất định phải đền ơn nàng.
La Hạo Sinh nhìn theo bóng của hai người Giang Ấu Lâm và Diệp Tưởng rời đi, hắn trầm ngâm một hồi, rồi quay đầu lại gia nhập đội ngũ đi tìm người.
Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm quyết định gia nhập vào một nhóm bảy người đang tìm kiếm.
Mà vé chuộc cái chết của hắn trong nháy mắt lại bị trừ một số lớn, mãi đến khi chỉ còn 118 mới dừng lại!
Tất cả mọi người bắt đầu đi chung quanh hô lớn tên Lưu An. Lưu An có vẻ như là đi du lịch một mình, bằng không, cũng phải có diễn viên tới đóng vai người thân của hắn mới đúng.
- Lưu An!
- Lưu An, cậu đang ở đâu...
Ngay khi Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm sắp gia nhập vào đội ngũ đó thì bỗng nhiên Giang Ấu Lâm bị trượt chân mà Diệp Tưởng vốn nắm chặt tay nàng nên hắn cũng bị kéo xuống!
Giang Ấu Lâm vì không cẩn thận bước hụt chân nên nàng bị ngã trượt theo một sườn dốc!
Sau đó Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm bị trượt đi rất xa!
Còn đội tìm kiếm đã đi xa.
Sau khi trượt tới chân dốc, bởi vì mặt đất tương đối xốp nên mặc dù mặt và trên người hai người có không ít vết trầy xước nhưng họ vẫn chỉ bị thương nhẹ.
Diệp Tưởng vội vàng đỡ Giang Ấu Lâm dậy, rồi ân cần hỏi han :
- Ấu Lâm? Ấu Lâm? Cậu không sao chứ?
Giang Ấu Lâm tựa một tay xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn lên. Nhóm người tìm kiếm đã bỏ đi xa.
Bây giờ… Chỉ còn lại có hai người bọn họ!
Chắc không phải là trùng hợp !
Diệp Tưởng tin rằng không phải vô tình mà nàng bị trượt chân rơi xuống sườn dốc!
Vì sao lại trùng hợp như vậy!
Hắn tin chắc rằng, mười lăm phút sau, hắn sẽ phải đối mặt với tuyệt cảnh !
Vậy bây giờ phải làm gì đây? Bề mặt sườn dốc này trơn tuột muốn trèo lên chắc không được rồi. Những người khác đều đã đi xa, di động lại không gọi được....
Dù sao cũng không thể ngồi đây chờ chết!
Trong kịch bản thì dù là đi cùng với cả nhóm người đi tìm kiếm nhưng Hạ Vân vẫn mất tích như thường. Bây giờ bên cạnh hắn chỉ có một mình Giang Ấu Lâm, mà nàng cũng không phải là nhân vật nữ chính. Thế nào cũng cực kỳ nguy hiểm !
Cho tới bây giờ mới chỉ qua hai tiếng nhưng Diệp Tưởng đã từ một nhân viên kế toán biến thành một “diễn viên” thực sự đang phải đối diện với tuyệt cảnh trong thế giới chân thực của một bộ phim kinh dị! Vừa nghĩ tới bộ dạng thê thảm sau khi chết của lái xe, hắn càng nghĩ càng sợ.
- Ấu Lâm
Diệp Tưởng thở sâu rồi dò hỏi :
- Cậu có nhìn thấy thứ gì đó,không sạch sẽ hay không?
- Thứ gì đó không sạch sẽ, chính là cái mà thế hệ trước gọi là “quỷ hồn” ?
- Lúc trước trong xe khách, lúc lái xe chết, cậu dường như đã nhìn thấy gì đó đúng không? Vậy rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Trước đó lão già ăn xin đó có nói trong chiếc xe có âm khí, không lẽ những gì lão già đó nói là thật?
Nói ra mấy câu này, số vé chuộc cái chết lại tiếp tục bị trừ, mà không ngờ lại bị trừ đến 10 tấm! Hiện tại hắn chỉ còn lại 108 tấm vé chuộc cái chết!
- Tớ nhìn thấy thứ gì… Cậu không nên biết là tốt nhất.
Giang Ấu Lâm trả lời.
- Cậu...... cậu quả nhiên đã nhìn thấy thứ gì đó sao?
Diệp Tưởng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy quỷ cho nên lúc này trong lòng hắn càng lạnh hơn.
Bây giờphải làm sao đây?
Trong mười lăm phút, lúc nào trốn đi mới là tốt nhất?
Cái gọi là đem vật dơ bẩn bỏ đi... Có ý nghĩa gì?
Vật dơ bẩn... đang ở đâu?
Diệp Tưởng lúc này càng nghĩ càng kinh hãi.
Vốn là hắn lo có quá ít người ở lại trong xe khách nên sẽ gặp nguyhiểm, nhưng không ngờ ngay cả trốn đi cũng không tránh được! Không lẽ mình phải bỏ mạng lại đây? Lại nói tiếp, Đỗ Nham đâu? Hắn ở lại trong xe, không biết có trốn được kiếp nạn này không?
Trước mắt thông tin quá ít khó có thể tra ra tiền căn hậu quả.
Bây giờ, quỷ vì sao muốn giết người, quan hệ giữa quỷ và xe khách là gì, rốt cục thì vật dơ bẩn là gì, lão già ăn xin là thần thánh phương nào,tất cả đều là bí ẩn. Trước mắt đây là một ví dụ điển hình của loại nguyền rủa không loại trừ một ai, vì hành khách trong xe đến từ trời nam đất bắc trước đó chẳng ai biết mặt nhau hiển nhiên không có khả năng nguyền rủa muốn lấy mạng ai đó. Hay là bởi vì bọn họ ngồi trong xe khách nên bản thân mới bị nguyền rủa?
Diệp Tưởng chỉ nghĩ tới một khả năng là chiếc xe khách này có lẽ đã từng gây tai nạn chết người dẫn đến oan hồn của nạn nhân không thể tán đi. Cho nên oan hồn mới muốn giết hại một cách tàn nhẫn những hành khách trong xe. Nhưng mà, ngay cả khi rời khỏi xe khách cũng không thoát khỏi nguyền rủa. Trước đó Hàn Nhược Nguyệt mất tích cùng với cái chết của Đỗ Nham và Hạ Vân khi ở bên ngoài xe khách là minh chứng rõ ràng nhất.
Như vậy, hy vọng duy nhất chỉ còn trông chờ vào cái gọi là “ vật dơ bẩn” . Nhưng mà, Diệp Tưởng trước đó cũng đã từng xem xét bên trong xe khách nhưng hắn không hề phát hiện bất cứ thứ gì bẩn thỉu trong xe cả. Có thể là do trời tối nên hắn xem xét cũng không cẩn thận nhưng mà mấy người La Hạo Sinh cũng đều đã kiểm tra qua.
Nhưng không một ai phát hiện ra cái gọi là vật dơ bẩn.
Trước mắt, căn cứ theo tình tiết sắp xếp, chỉ có duy nhất Giang Ấu Lâm là có thể nhìn thấy quỷ ảnh, tự nhiên nàng trở thành hy vọng duy nhất!
- Nghe này, Ấu Lâm....
Diệp Tưởng hắng giọng nói:
- Một lát nữa, cậu cố gắng để ý bốn phía xung quanh nhé. À phải rồi, ngay cả trên không trung cũng không nên bỏ qua. Nếu như cậu thực sự nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nhất định, nhất định cậu phải nói cho tớ biết ! Tớ, tớ cứ cảm giác mọi chuyện diễn ra thực quái dị .Có lẽ lão già ăn xin đó nói đúng , đúng là có âm khí a !
Cho dù là biết rõ chắc chắn có quỷ, nhưng mình đang đóng vai “Hạ Vân”, hắn cũng phải dựa theo sự phát triển của tình tiết phim mà nói ra lời thoại. Tự nghĩ ra lời thoại nếu như xuất hiện bug, như vậy, tự nhiên sẽ gây ra ng .
- Được !
Giang Ấu Lâm gật đầu nói:
- Nếu như thấy được, tớ sẽ nói cho cậu biết.
- Được... Vậy, chúng ta đi thôi.
Đi...
Đi đâu?
Bây giờ hắn đã hoàn toàn mất phương hướng. Hơn nữa Diệp Tưởng cho rằng cho dù là quay lại xe khách hay tiếp tục xuống núi cũng đều nguy hiểm trùng trùng. Chỉ có thể đánh cuộc một phen xem có thể gặp những nhóm khác hay không, như vậy có lẽ quỷ sẽ không dám ra tay giết người trước mắt đám đông.
Hắn kéo tay Giang Ấu Lâm tiếp tục chạy vào đêm đen trước mặt. Bây giờ Diệp Tưởng chỉ có đặt hết hy vọng lên mình của Giang Ấu Lâm.
Vật dơ bẩn...
Vật dơ bẩn...
Đến cùng là thứ gì bị dính vật dơ bẩn đây...
Diệp Tưởng càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Trong bóng đêm, đã đi được một lát, thời điểm hắn mất tích theo kịch bản ngày càng gần! Chạy một mạch được rất lâu nhưng Diệp Tưởng vẫn không chút yên tâm, hắn càng ngày càng có cảm giác bản thân đã hết hy vọng sống sót!
Thời gian càng lúc càng gần.
Khi hắn đã chạy đến kiệt sức, nhìn đồng hồ, lúc này đã là 00:35 phút .
Xung quanh là một mảnh rừng cây tối tăm đen ngòm. Vốn hắn cũng không có ý định chạy vào trong rừng cây, nhưng không biết thế nào, cây cối xung quanh đột nhiên lại nhiều như vậy.
Sẽ chết sao?
Hắn sẽ chết?
Hắn sẽ chết sao?
Trong đêm tối u ám, cây cối đan xen nhau, Diệp Tưởng cảm thấy được có thứ gì đó rất đáng sợ đang từ từ hiện ra.
Cảm giác này của hắn đơn thuần chỉ là ảo giác nhưng mà không hiểu vì sao ảo giác này lại thật đến thế.
Giang Ấu Lâm cũng trở nên cảnh giác, nàng càng lúc càng siết chặt tay của Diệp Tưởng.
- Ấu Lâm.
Trong lòng Diệp Tưởng giãy dụa một hồi, bỗng nhiên hắn lên tiếng :
- Tớ rất muốn nóivới cậu, cho dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng rất cám ơn cậu. Ừm, dù sao có cậu đi bên cạnh, tớ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Thật sự, thật cám ơn cậu.
Diệp Tưởng đã bắt đầu lường trước tình huống xấu nhất.
Giang Ấu Lâm nhìn nhìn hắn, rồi sau đó lạnh nhạt nói:
- Không có gì. Đâu có gì mà cậu phải cảm ơn tớ.
- Phải.. Cũng phải...
Sau đó, Diệp Tưởng lại nhìn nhìn đồng hồ.
Nhìn đồng hồ trong tay, thời gian dần trôi qua.
Diệp Tưởng rốt cục thở dài một hơi.
Nhưng mà... Ngay sau đó, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
Ngay trong lúc hắn trốn được một kiếp, số vé chuộc cái chết trong tay hắn bây giờ chỉ còn lại 57 tấm!
Khi kết thúc phim nếu vé chuộc cái chết trong tay là số âm, như vậy chờ hắn...
Vẫn là cái chết !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.