Rắp Tâm Bất Lương

Chương 10

Phản Thiệt Điểu

10/10/2021

Editor: Mù Tạt

——–

“Đừng đi nếu không muốn.” Tôi nói, “Làm việc khác, lấy bằng lái xe chẳng hạn.”

“Tôi đi thi lại rồi.” Vu Thần An nói, “Vẫn không qua.”

Sao có thể đến lần thứ hai cũng không thi qua, tôi nói: “Có thể là luật giao thông ở Anh và Trung Quốc khác nhau, cậu chỉ tạm thời chưa qua thôi.

Vu Thần An nói: “Ở Anh tôi cũng không thi qua.”

Tôi: “…..”

Khi nhận ra rằng một người thật sự rất ngu ngốc, thật không dễ dàng để có thể nói điều đó cho họ, tôi nghĩ đến mẹ của Vu Thần An, Vu Thần An nói bà ấy bảo cậu ta cứ thoải mái tiêu tiền, không cần làm việc gì khác, xem ra là rất biết tính toán, trước khi qua đời còn lao tâm khổ trí vì con trai mình.

Thật ra cậu ta không trở về là đúng đắn, đất nước xã hội chủ nghĩa của chúng ta cần phải dựa vào lao động chăm chỉ mới có thể tồn tại được, cho dù tôi đã tích cực giúp bố tôi bồi thường thiệt hại, nếu Vu Thần An cứ tiếp tục với tinh thần như vậy, là có thể đền bù hết số di sản mà mẹ cậu ta để lại.

“Đã xử lí mấy kẻ ngu xuẩn kia chưa đấy?” Tôi hỏi Vu Thần An, thấy vẻ mặt ù ù cạc cạc của cậu ta, lại nhắc nhở: “Mấy người gây chuyện với cậu.”

Vu Thần An lắc đầu: “Bọn họ nói camera giám sát bị hỏng.”

Vẫn là không nên cho cậu ta ra mặt, tôi nghĩ, loại lính tôm tướng cua* bất ổn thế này thì về sau tự chinh chiến showbiz hỗn tạp kiểu gì đây.

*a.k.a ‘binh hèn tướng nhát’

Nói đến đây, tôi hơi thèm ăn cua xào cay, tôi tự gọi một phần bên ngoài về cho mình.

Nhân viên giao hàng nhanh chóng mang đồ ăn tới, tôi đem túi vào, lấy thức ăn ra khỏi hộp, thấy Vu Thần An nhìn với đôi mắt tha thiết mong chờ, nói: “Nhìn gì thế, cậu bị thương như vậy, chắc cũng đói rồi nhỉ. Nhưng đây là đồ ăn của tôi.”

Vu Thần An liền dừng lại, nhìn tôi ăn, tôi cố ý lột tôm cua thật chậm rãi, sau đó ăn ngay trước mặt cậu ta. Cậu ta nhìn chằm chằm tôi, mấy lần muốn nói lại thôi, aizz dáng vẻ đáng thương này, tôi định lấy những thứ khác ở trong túi ra thì lại nghe Vu Thần An nói: “Mấy ngày trước tôi xem tin tức, tôm cua ở tiệm này đều chết rồi, trong nhà bếp còn có con chuột bò.”

…..Học xấu rồi, còn biết trả thù tôi.

Tôi đặt món hải sản không rõ chất lượng xuống, từ từ đứng dậy, lấy một phần cháo trắng từ trong túi ra.

Vu Thần An lại biến thành bộ dáng ngốc nghếch.

“Vốn là cho cậu ăn,” Tôi giả vờ giả vịt, “Mà thôi đi, không chừng gạo này có chuột bò qua rồi. Vứt đi hết vậy.”

“Chắc là tôi nhìn nhầm rồi!” Vu Thần An nói, “A đúng thế, đài truyền hình đưa tin là về tiệm Tôm Đại vương, còn đây là Cua Đại vương, nhớ nhầm.”

Cậu ta đưa tay qua muốn lấy về.

Tôi nghĩ, đây là Vu Thần An lần trước say rượu lại còn cuồng sạch sẽ muốn tôi đi rửa mặt sao?

“Được rồi được rồi,” Tôi né tránh cậu ta, “Đừng làm như tôi ngược đãi cậu thế, đi ra ngoài ăn là được chứ gì.”

Cậu ta vẫn còn ngập ngừng không muốn lãng phí, tôi dứt khoát ném vào thùng rác, kéo cậu ta đến một quán ăn nhỏ, Vu Thần An vẫn chỉ có thể ăn cháo, mà tôi thì cuối cùng cũng được ăn đầu thỏ cay.

Vu Thần An nói: “Cái này ăn ngon thật đấy, trước đây khi bị ốm, mẹ tôi cũng sẽ nấu cháo cho tôi ăn.”

“Vậy còn tốt hơn mẹ tôi,” Tôi nói, “Căn bản là mẹ tôi không vào bếp.”



“Bởi vì bà ấy chỉ biết nấu cái này,” Vu Thần An nói, “Còn hay bị khét nữa. Nhưng nếu làm món khác lại càng bết bát hơn, lúc trước tôi bị đẩy xuống nước nên phát sốt, bà ấy muốn nấu cá cho tôi, ăn một miếng mà tôi đã phun hết toàn bộ thứ trong dạ dày ra.”

Tôi nghe thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Đẩy xuống nước?”

“Trong trường có mấy nam sinh, bọn họ có chút kì thị chủng tộc.” Vu Thần An nói, “Từ lâu lắm rồi.”

Chẳng trách, có khi lúc đó đã bị ‘nóng’ đến ngu người luôn.

“Lúc đó tôi nghĩ, nếu như tôi có bố thì tốt òi, bố có thể bảo vệ tôi.” Vu Thần An nói, “Nhưng sau này gặp được anh, giống như niềm hạnh phúc khi có bố vậy.”

Lời quái quỷ gì đây, tôi đúng là rất vui sướng.

Tôi nói: “Vậy cậu ở bên tôi, chẳng phải là sẽ được hời một người bố rồi sao.”

“Không muốn.” Vu Thần An lại tiến thêm bước nữa, cậu ta từ ‘chúng ta có thể làm bạn không’ biến thành ‘dứt khoát cự tuyệt’.

Lẽ ra tôi nên nói ‘không muốn thì thôi’, nhưng mà không biết do sức mạnh thần bí gì, có lẽ là phép thuật của phù thủy Vương quốc Anh, tôi chỉ bảo cậu ta ăn chậm một chút.

Đêm hôm ấy tôi mơ thấy mẹ tôi và một vài chuyện cũ kỳ quái.

Mẹ tôi yêu bố tôi. Mặc dù trong ký ức của tôi thì bà ấy chưa từng nói với tôi như vậy, chủ yếu đều là nói ngược lại, dù sao thì nói được mấy lời hay với bố tôi mới là đáng ngạc nhiên. Nhưng mẹ tôi sẽ kể tôi nghe những chuyện trước đây, ví dụ như cái thời bố tôi còn nghèo rớt mùng tơi, ở cổng đơn vị đón bà ấy tan làm. Có một ngày mẹ tôi đi ra, thấy bố tôi dương dương đắc ý đứng ở đó, bên cạnh là một chiếc xe đạp, còn nói muốn đưa bà ấy đi hóng gió. Mẹ tôi vừa nhìn, trên xe viết: “Xe đạp hiệu Phong Hoàng”

“Choáng thật đấy.” Mẹ tôi nói, “Khi đó có thể bị lừa mua hàng nhái thôi cũng là một loại bản lĩnh.”

Vì thế bà ấy ngồi vào phía sau con xe đạp hiệu Phong Hoàng đi cùng bố tôi.

Trên mạng nói nếu bạn có thể sử dụng một từ để khen ngợi ai đó thì bạn vẫn có thể cứu vớt được, thế nhưng nếu bạn cảm thấy người đó đáng yêu thì toang rồi, bạn đã yêu không thể kiểm soát.

Mà Vu Thần An, cái người đang cúi đầu cách tôi vài mét kia, mẹ nó tôi lại cảm thấy cậu ta có chút đáng yêu.

Thậm chí tôi còn muốn nói với Vu Thần An, rằng cậu ta nói bí mật cho tôi muộn muộn thôi, mặc kệ cậu ta sẽ làm ra cái chuyện xấu tày trời gì. Chúng tôi sẽ có thể ở cùng nhau thêm chút. Tôi không thích nghĩ về tương lai, tương lai hãy đến chậm thôi, hãy cứ từ từ lướt qua tôi.

——

Miệng vết thương của Vu Thần An thật sự không sâu và rất mau lành, cậu ta sẽ đi quay phim vài ngày tới. Nhìn cậu ta thu thập đống hành lý nhỏ của mình, tôi nói: “Tôi đưa cậu đi.”

Vu Thần An sửng sốt, bắt đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi có thể tự đi.”

“Cậu có thể, nhưng không nên,” Tôi không thực sự tin tưởng vào khả năng nhận biết đường xá của cậu ta lắm, “Không thể đi trực tiếp đến phim trường được, người lái taxi cũng không chắc sẽ vui lòng đi ngược lộ trình, nếu tự mình đổi xe, tôi sợ cậu đi được nửa đường thì mất tích.”

Tôi tiếp tục tìm lý do cho mình: “Hơn nữa, là tôi trả thù lao cho người ta, đi xem thì có sao, đây là yêu cầu của công việc.”

Tôi biết Vu Thần An không thể phản bác được nữa, yên tâm kéo cậu ta đi.

Ưu điểm của việc dành nhiều thời gian trên xe với Vu Thần An là cậu ta có thể biết tính khí của tôi tệ nhất là vào lúc nào.

Ví dụ như tôi đã chửi nhau cùng tên tài xế đi song song, ở trong xe lẩm bẩm mắng người đi bộ đột nhiên băng qua đường, và sỉ vả chính mình khi đi nhầm hướng, Vu Thần An còn bắt đầu khuyên nhủ tôi, sau lại thấy không cần thiết, tôi chửi rủa xong thì cho qua luôn, cũng không còn nhiều cảm giác phẫn nộ, chẳng bao lâu liền gác tay lên cửa sổ huýt sáo.

“Đang nghĩ gì thế?” Tôi hỏi Vu Thần An.

“Lần này trở về tôi sẽ thi lại tiếp môn thứ nhất.” Vu Thần An nói, “Lấy được bằng lái là có thể tự lái xe rồi. Anh cũng sẽ không phải tức giận.”



Tôi nói: “Khả năng là ở bên cạnh nhìn cậu lái xe tôi còn tức giận hơn.”

Cậu ta xấu hổ: “Vậy tôi sẽ tập luyện thật tốt rồi lái cho anh xem.”

Chẳng biết chúng tôi có thể dây dưa đến khi đó hay không.

“Trước kia tôi cảm thấy tôi muốn một người bố” Vu Thần An nói, “Bây giờ muốn có một anh trai, giống như anh vậy.”

“Ồ,” Tôi nói, “Lúc trước, ngày nào tôi cũng muốn có em trai, thường xuyên hỏi bố tôi tại sao ông không bắt đầu ‘trồng cây dại’* đi để phân chia tài sản, đừng lúc nào cũng tóm lấy tôi bảo chỉ có một đứa con, ông ấy thiếu con cũng đâu phải lỗi của tôi. Làm con trai của ông ấy thì có gì tốt, lúc đi học được về nhà sớm, vừa mở cửa đã thấy ông ấy cùng một mụ nào đấy trên giường, đều sắp mù cả mắt.”

*a.k.a ‘có con riêng’

“Chỉ có một con trai là anh?” Vu Thần An nghe được gì đó liền lặp lại lần nữa.

“Ừ” Một con chó đột nhiên xông ra đường, tôi phanh gấp, lập tức nổi cơn tam bành, chửi nhau với chó vài phút.

Nhìn vẻ mặt của Vu Thần An, còn tưởng là cậu ta bị dọa, hỏi chút thì thấy không sao, tôi tiếp tục lái xe: “Nhưng mà cậu vẫn đừng nên làm em trai tôi, rất không phù hợp.”

“Tại sao?” Câu hỏi của cậu ta ngày càng trở nên kì lạ.

“Tôi cũng không phải là người anh tốt.” Tôi nói.

——

Tôi cảm thấy vị đạo diễn kia với Vu Thần An đúng là ngược luyến tình thâm, quay phim Vu Thần An không được bao lâu đã mắng cậu ta một trận dữ dội, mắng chửi không ngừng y như tên tài xế cãi lộn trên đường.

Đương nhiên tôi cũng đã lĩnh hội cái tình tính xấu của ông ta, không chỉ Vu Thần An mà những diễn viên khác cũng bị ông ta phê bình, chỉ trích. Ánh sáng, đạo cụ cũng không kém là bao, đạo diễn lại giống như ác bá của đoàn phim, ăn ngang nói ngược hiếp đáp dân lành. Yêu cầu còn rất khắt khe, không đúng chỗ nào sẽ quay lại, nói phải tìm chút cảm giác khác. Tôi vừa đứng một bên nhìn vừa lo lắng, như này có thể kiếm tiền về sao? Nhớ tới chuyện này, tôi liền mở ảnh giường chiếu lưu truyền trên mạng của đồng chí Tống Tranh ra xem, không hiểu vì sao, càng xem càng thấy ghê tởm, không lướt được mấy cái liền xóa. Qua vài phút, ngẫm lại thì thấy không thể lưu lại dấu xết nào, liền mở thư mục “Đã xóa bỏ” ra, xóa lại lần nữa.

Tôi nói với Tống Tranh: “Mẹ kiếp! Gần đây nhìn cậu có chút phát ngán, hay là cậu từ chức đi.”

Tống Tranh: “???”

Tống Tranh nói: “Đường Đường, một ngày nào đó ông đây sẽ giết chết anh!”

Thật sự là không thể vui nổi, tôi bĩu môi để điện thoại xuống, đạo diễn vẫn đang mắng người. Lần này lại không biết nổi giận cái gì, cả trường quay lặng ngắt như tờ.

“Cần phải như thế à?” Tôi không nhịn được, “Quay phim điện ảnh vốn không dễ dàng gì rồi, còn cả ngày bực bội phá hỏng không khí, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không thể cứu vãn được phim đâu.”

Trong nháy mắt, thùng thuốc súng bị tôi châm ngòi, đạo diễn chĩa mũi nhọn về phía tôi: “Tôi thấy cậu lắc lư mấy ngày nay rồi nhá, cậu là ai mà khua tay múa chân ở đây? Tên nhóc nào đưa kim chủ đến đây vậy, chết tiệt thật cái mặt này, tôi nhớ ra rồi, là…..”

Trước khi đạo diễn nói ra tên của Vu Thần An, tôi không còn cách nào khác là đập giẻ lau vào mặt ông ta.

Quả nhiên không thể ‘vuốt lông’ người nóng tính lúc này được, chỉ có thể lấy bạo lực trị bạo lực. Sau một hồi gây sức ép, đạo diễn và tôi ngồi cùng bàn ăn cơm.

Tôi tin rằng việc bị người ta lôi kéo nói rõ rằng tôi là nhà đầu tư không có tác dụng gì cả, chính sự khuyên bảo chân thành của tôi đã khiến đạo diễn cảm động.

Đạo diễn uống vài ly, thái độ cũng khá hơn nhiều, còn bắt đầu kể chuyện khó khăn khi làm phim, tôi thuyết phục: “Lão ca, tôi biết trong lòng anh đang kìm nén, rất muốn nổi danh, anh em hiểu mà, nhưng thế này thì không được, anh có hiểu không? Trước đây tính tôi cũng hung bạo như vậy mà vô dụng thôi, đây cũng chẳng phải là việc của mình anh, tất cả mọi người vui vẻ thì mới làm tốt được chứ.”

Ông ta xúc động một phen, nhưng lại có chút men say: “Tôi nhất định sẽ cho diễn viên cậu bao dưỡng thêm đất diễn, cậu ấy tên gì ấy nhỉ?”

Tôi nhất thời không biết nên nói tên Vu Thần An, hay là nên tiếp tục ném giẻ lau bảo với ông ta tôi chưa từng bao dưỡng ai hết.

Editor: Hoắc Cẩm Đường đáng yêu ghê:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rắp Tâm Bất Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook