Chương 35
Phản Thiệt Điểu
10/10/2021
Editor: Mù Tạt
——–
Chúa thật kỳ lạ. Người không chỉ lấy cái ác để trừng phạt chúng ta, mà còn dùng vẻ đẹp bên trong, lòng tốt, lòng trắc ẩn và tình yêu thương để hủy diệt chúng ta.
——Oscar Wilde.
“Stephen, vài hôm nữa tớ sẽ lại phải đi.” Vu Thần An nói, “Có lẽ sau này sẽ ít về Anh hơn, lần này tớ xin visa có thời hạn khá dài.”
Cậu đặt một bó hoa trước mộ, nếu Hoắc Cẩm Đường không nhắc đến thì đúng là Vu Thần An sẽ không mua hoa. Stephen không thích hoa, cậu ấy bị dị ứng với phấn hoa, cậu ấy ghét lãng mạn, ghét sự trữ tình, nếu nhìn thấy Vu Thần An ôm bó hoa to như vậy thì sẽ chỉ cười nhạo Vu Thần An ‘đàn bà’.
Stephen vẫn luôn như vậy. Khi vớt Vu Thần An từ dưới nước lên liền bắt đầu nghiêm khắc dạy bảo: “Không đá cầu, không tập thể dục cũng được, nhưng cậu không thể luyện quyền anh à? Đấm bọn nó mặt mũi bầm dập luôn, xem đứa nào dám gọi cậu là faggot* nữa.”
*faggot: nghĩa là ‘gay’, nhưng mang ý xúc phạm, dè bỉu.
Nhưng Vu Thần An không làm được, trên đời này không phải ai cũng tràn đầy năng lượng như Stephen, vừa phải phụ giúp trong nhà hàng Trung Quốc của bố mẹ, vừa phải học, vừa phải tham gia thật nhiều hoạt động trong câu lạc bộ để lấy được học bổng cao nhất. Stephen luôn nói: “Muốn người khác coi trọng mình.”
Con đường mà cha mẹ cậu ấy đi để đến được đây không quá vẻ vang, và phải trải qua rất nhiều khó khăn mới thực sự ổn định cuộc sống, nhưng họ vẫn không giàu có lắm. Stephen liền cố hết sức để trở thành người ưu tú nhất, không cho Vu Thần An gọi tên tiếng Trung của cậu, nói tên chính thức của cậu là Stephen. Khi bọn họ ra ngoài chơi hồi trung học, Stephen chỉ vào một ngôi nhà và nói: “Sau này tớ sẽ sống ở đó.”
Căn bản là Vu Thần An không nhìn đường, cậu đang cắn que kem, nghe được lời của Stephen thì ngừng lại: “Hả? Chắc căn nhà đó mắc lắm.”
“Đó là căn số 10 phố Downing.” Stephen nói, “Đồ đần này, cậu chẳng nghe tớ nói gì cả!”
Sau đó, Stephen kéo Vu Thần An đến Hạ viện để nghe tranh luận, mà còn ném một nửa cây kem còn lại của Vu Thần An đi. Vu Thần An còn đang buồn ngủ giữa tiếng tranh luận sôi nổi của các ủy viên hội đồng, đột nhiên nghe thấy Stephen hỏi sau này cậu muốn làm gì.
Vu Thần An mơ mơ màng màng, hình như cậu đã nói: “Muốn làm những chuyện khiến bản thân hạnh phúc.”
Stephen cười nhạo một tiếng, không quan tâm đến cậu nữa, hồi lâu sau mới nghe được Stephen nói: “Cũng chỉ có đứa như cậu mới nói như vậy, nếu tớ có điều kiện của cậu, chắc chắn tớ sẽ tận dụng nó thật tốt.”
Con người luôn không cam lòng với những thiếu sót của mình, Stephen muốn được người ta tôn trọng, không muốn bị coi thường. Mà Vu Thần An thì…..
Khi trở nên hoàn toàn đơn độc ở Anh, Vu Thần An mới phát hiện ra trong lòng cậu có ‘không cam lòng’, hoặc nói là có oán hận, có oán hận là bởi vì muốn được yêu thương.
Cuối cùng thì cậu lại có được nhiều tình yêu hơn cậu nghĩ.
“Cậu luôn muốn tớ nhanh chóng thay đổi và quay lại để đập những kẻ đã bắt nạt tớ, thấy tớ đăng kí vào một trường không tốt còn tức giận hơn cả mẹ tớ. Vu Thần An hơi mệt đứng lên: “Điều này không thực tế, và cũng chẳng phải phim truyền hình. Cậu đã từng xem <Cám Dỗ Về Nhà> chưa? Chắc chắn là cậu chưa xem, nữ chính trong phim đó chính là như thế đấy, bị chồng phản bội, bị vai phụ chèn ép, sau đó trở thành một con người khác và quay lại trả thù. Tớ thường muốn thừa thế xông lên như vậy, trở nên lợi hại hơn chút, mà hai ba năm không gặp cậu, có lẽ tớ vẫn chẳng tiến bộ được bao nhiêu.”
“Tớ đã gặp một người ở Trung Quốc. Tớ nghĩ cậu rất giống anh ấy, thông minh và tốt bụng, lại còn hơi mạnh miệng. Tớ nghĩ tớ không nên lừa dối anh ấy, muốn làm bạn với anh ấy.” Vu Thần An có chút do dự, “Nhưng cuối cùng cũng không trở thành bạn bè, mà biến thành bạn trai. Nếu cậu không uống thuốc bừa bãi thì tốt rồi, tớ có thể đưa cậu đến gặp anh ấy. Trước đây cậu toàn lo tớ sẽ bị người ta lừa, bây giờ sẽ không đâu, anh ấy…..Mà thôi, anh ấy cũng là tay lão luyện đã gạt tớ.”
Lừa thì lừa, Hoắc Cẩm Đường nói đúng, con người không có trắng đen rõ ràng, Vu Thần An cũng không chỉ lừa Hoắc Cẩm Đường một lần, không phải lúc nào cũng nói thật.
Trận cãi nhau cuối cùng giữa Stephen và Vu Thần An là vì Stephen phát hiện ra Vu Thần An không nộp đơn vào trường mà bọn họ đã bàn bạc trước đó.
“Rõ ràng tớ đã bổ túc cho cậu nhiều tiết như thế, còn giúp cậu chọn trường học! Cậu còn có A-level cơ mà!” Stephen rất tức giận, “Đây là cái trường rẻ rách gì vậy trời!”
Vu Thần An thử giải thích với Stephen, mẹ cậu bị bệnh, hơn nữa lúc phát hiện ra thì đã quá muộn, chỉ có thể duy trì điều trị thôi, thế nên cậu cần phải ở cận kề bà ấy chút.
Stephen trái lại càng bốc hỏa: “Cậu vì bà ấy mà bỏ cuộc ư? Đầu óc cậu thật sự có vấn đề đúng không Vu Thần An? Từ nhỏ đến lớn Vu Mạn Đình đã từng quan tâm cậu sao, mà bây giờ lại cần cậu chăm sóc? Ngày trước bà ấy cũng chỉ coi cậu là con ghẻ mà đưa về, sợ cậu cản trở bà ấy tái hôn mà thôi!”
Đương nhiên Vu Thần An biết, nhưng cậu chính là người như vậy, dây dưa không dứt, thiếu quyết đoán, chẳng trách Stephen cáu đến nỗi trực tiếp rời đi.
Vu Thần An cố gắng giữ liên lạc, thật ra Stephen không kéo đen cậu, nhưng lại trở nên lạnh lùng, cậu ấy nói mình rất bận, có rất nhiều việc phải hoàn thành và đang gấp rút làm hồ sơ, sinh viên đại học ‘trâu bò’ lắm, cậu ấy cần phải chuyên tâm hơn nữa, không sẽ bị tụt lại phía sau. Vu Thần An cũng không quá để ý, khi đó mẹ cậu luôn bất ổn, mà cậu cũng hết cách rồi, sau đó, cậu chợt nghe tin Stephen qua đời.
“Tớ muốn làm những chuyện khiến bản thân hạnh phúc.” Vu Thần An nói, “Hy vọng ở dưới kia cậu cũng sống như vậy. Cậu dạy tớ nhiều thứ như thế, mà hình như tớ chỉ học được cách uống rượu. Khi cậu đi, khi mẹ tớ mất, còn cả khi chia tay với Hoắc Cẩm Đường, ngày nào tớ cũng phải uống rất nhiều rượu mới ngủ được. Nhưng sau này sẽ không thế nữa, tớ muốn sống lâu hơn chút.”
“Ngoài ra, lần sau nếu có người vây quanh gọi tớ là faggot, tớ nhất định sẽ làm như cậu đã dạy, nói với bọn họ, ‘fuck off’”.Vu Thần An nghĩ về một chuyện khác mà cậu đã học được, “Cảm ơn cậu, Stephen.”
Vu Thần An rời nghĩa trang, cậu không đi thăm Vu Mạn Đình nữa.
Còn có hai mươi tư giờ nữa là cậu sẽ lên chuyến bay trở về Trung Quốc, trong khi Hoắc Cẩm Đường đang đợi cậu ở nơi đó. Mộng tưởng kia quá lớn, trên đời này chẳng ai có thể luôn được làm những việc mình thích, nhưng điều may mắn chính là, cậu ở bên một người khiến cậu hạnh phúc.
——
Sau khi trở về lại phải đeo khẩu trang và kính râm, đi ra từ cửa VIP cũng thấy fan đứng chờ ở phía trước, Vu Thần An nhìn xung quanh, không có Hoắc Cẩm Đường. Đương nhiên không có, Hoắc Cẩm đường đâu bị ngốc mà công khai chạy đến đây, Vu Thần An cũng biết chứ, chỉ là không kìm được muốn tìm.
Hoắc Cẩm Đường ở nhà, dường như đã về từ sớm và đã đợi một hồi. Nhìn thấy Vu Thần An đẩy cửa đi vào, ngồi trên sofa ngoắc tay gọi Vu Thần An, Vu Thần An chạy tới, Hoắc Cẩm Đường nhéo nhéo xương sườn cậu: “Người ta thì béo lên khi nghỉ ngơi, sao em lại gầy đi thế này, nhìn lên sao trời mà khó ăn thế hử?”
Niềm tự hào về ẩm thực của Hoắc Cẩm Đường hoàn toàn là ‘mượn hoa dâng Phật’*, ví dụ, hiện tại hắn đang phải dựa vào đồ ăn ngoài để lấp đầy khung cảnh, cho phép Vu Thần An-người bạn ngoại quốc vừa đi quãng đường xa xôi, nếm thử và cảm nhận tinh hoa ẩm thực Trung Quốc.
*mượn hoa dâng Phật: câu này ám chỉ việc một người dùng thứ của người khác làm phương tiện tạo lợi cho mình. Giống câu “của người phúc ta” ở Việt Nam.
Vu Thần An nói: “Đây chẳng phải là đậu phụ thối sao?”
Hoắc Cẩm Đường nói: “Đúng vậy, hay là em muốn ăn bữa tiệc lớn gì?”
Vu Thần An đã bắt đầu ăn rồi, hương vị rất ngon, Hoắc Cẩm Đường ngồi bên cạnh cũng nếm vài miếng. Bây giờ hắn lại càng muốn ‘ăn’ thêm chút gì đó, nhưng rõ ràng tạm thời không thể được. Quả nhiên, Vu Thần An ăn xong thì lập tức đi lấy bàn chải đánh răng, còn là hai cái.
“Đây là đồ đôi đó.” Vu Thần An cầm hai chiếc bàn chải đánh răng giống hệt nhau nói.
“Mua một tặng một thì có.” Hoắc Cẩm Đường nói, nhưng vẫn cầm lại đây, thậm chí Vu Thần An còn bóp kem đánh răng lên trên luôn rồi, “Em không sợ sau này lấy nhầm à?”
“Không đâu.” Vu Thần An nói, “Của anh để bên này, của em để bên kia, hơn nữa…..lấy nhầm cũng không sao mà.”
Tất nhiên Hoắc Cẩm Đường không có vấn đề gì.
Sau một nụ hôn dài, Hoắc Cẩm Đường nói: “Vài ngày nữa quán bar của Triệu Gia sẽ có hoạt động, anh đưa em đến đấy gặp nó.”
Giọng điệu của hắn có chút kì quái, giống như là đang giới thiệu với Vu Thần An một người xa lạ vậy, nhưng rõ ràng Vu Thần An đã gặp Triệu Gia rất nhiều lần rồi.
“Được.” Vu Thần An vẫn nói, nếu có chuyện gì, đến lúc ấy sẽ biết.
——–
Chúa thật kỳ lạ. Người không chỉ lấy cái ác để trừng phạt chúng ta, mà còn dùng vẻ đẹp bên trong, lòng tốt, lòng trắc ẩn và tình yêu thương để hủy diệt chúng ta.
——Oscar Wilde.
“Stephen, vài hôm nữa tớ sẽ lại phải đi.” Vu Thần An nói, “Có lẽ sau này sẽ ít về Anh hơn, lần này tớ xin visa có thời hạn khá dài.”
Cậu đặt một bó hoa trước mộ, nếu Hoắc Cẩm Đường không nhắc đến thì đúng là Vu Thần An sẽ không mua hoa. Stephen không thích hoa, cậu ấy bị dị ứng với phấn hoa, cậu ấy ghét lãng mạn, ghét sự trữ tình, nếu nhìn thấy Vu Thần An ôm bó hoa to như vậy thì sẽ chỉ cười nhạo Vu Thần An ‘đàn bà’.
Stephen vẫn luôn như vậy. Khi vớt Vu Thần An từ dưới nước lên liền bắt đầu nghiêm khắc dạy bảo: “Không đá cầu, không tập thể dục cũng được, nhưng cậu không thể luyện quyền anh à? Đấm bọn nó mặt mũi bầm dập luôn, xem đứa nào dám gọi cậu là faggot* nữa.”
*faggot: nghĩa là ‘gay’, nhưng mang ý xúc phạm, dè bỉu.
Nhưng Vu Thần An không làm được, trên đời này không phải ai cũng tràn đầy năng lượng như Stephen, vừa phải phụ giúp trong nhà hàng Trung Quốc của bố mẹ, vừa phải học, vừa phải tham gia thật nhiều hoạt động trong câu lạc bộ để lấy được học bổng cao nhất. Stephen luôn nói: “Muốn người khác coi trọng mình.”
Con đường mà cha mẹ cậu ấy đi để đến được đây không quá vẻ vang, và phải trải qua rất nhiều khó khăn mới thực sự ổn định cuộc sống, nhưng họ vẫn không giàu có lắm. Stephen liền cố hết sức để trở thành người ưu tú nhất, không cho Vu Thần An gọi tên tiếng Trung của cậu, nói tên chính thức của cậu là Stephen. Khi bọn họ ra ngoài chơi hồi trung học, Stephen chỉ vào một ngôi nhà và nói: “Sau này tớ sẽ sống ở đó.”
Căn bản là Vu Thần An không nhìn đường, cậu đang cắn que kem, nghe được lời của Stephen thì ngừng lại: “Hả? Chắc căn nhà đó mắc lắm.”
“Đó là căn số 10 phố Downing.” Stephen nói, “Đồ đần này, cậu chẳng nghe tớ nói gì cả!”
Sau đó, Stephen kéo Vu Thần An đến Hạ viện để nghe tranh luận, mà còn ném một nửa cây kem còn lại của Vu Thần An đi. Vu Thần An còn đang buồn ngủ giữa tiếng tranh luận sôi nổi của các ủy viên hội đồng, đột nhiên nghe thấy Stephen hỏi sau này cậu muốn làm gì.
Vu Thần An mơ mơ màng màng, hình như cậu đã nói: “Muốn làm những chuyện khiến bản thân hạnh phúc.”
Stephen cười nhạo một tiếng, không quan tâm đến cậu nữa, hồi lâu sau mới nghe được Stephen nói: “Cũng chỉ có đứa như cậu mới nói như vậy, nếu tớ có điều kiện của cậu, chắc chắn tớ sẽ tận dụng nó thật tốt.”
Con người luôn không cam lòng với những thiếu sót của mình, Stephen muốn được người ta tôn trọng, không muốn bị coi thường. Mà Vu Thần An thì…..
Khi trở nên hoàn toàn đơn độc ở Anh, Vu Thần An mới phát hiện ra trong lòng cậu có ‘không cam lòng’, hoặc nói là có oán hận, có oán hận là bởi vì muốn được yêu thương.
Cuối cùng thì cậu lại có được nhiều tình yêu hơn cậu nghĩ.
“Cậu luôn muốn tớ nhanh chóng thay đổi và quay lại để đập những kẻ đã bắt nạt tớ, thấy tớ đăng kí vào một trường không tốt còn tức giận hơn cả mẹ tớ. Vu Thần An hơi mệt đứng lên: “Điều này không thực tế, và cũng chẳng phải phim truyền hình. Cậu đã từng xem <Cám Dỗ Về Nhà> chưa? Chắc chắn là cậu chưa xem, nữ chính trong phim đó chính là như thế đấy, bị chồng phản bội, bị vai phụ chèn ép, sau đó trở thành một con người khác và quay lại trả thù. Tớ thường muốn thừa thế xông lên như vậy, trở nên lợi hại hơn chút, mà hai ba năm không gặp cậu, có lẽ tớ vẫn chẳng tiến bộ được bao nhiêu.”
“Tớ đã gặp một người ở Trung Quốc. Tớ nghĩ cậu rất giống anh ấy, thông minh và tốt bụng, lại còn hơi mạnh miệng. Tớ nghĩ tớ không nên lừa dối anh ấy, muốn làm bạn với anh ấy.” Vu Thần An có chút do dự, “Nhưng cuối cùng cũng không trở thành bạn bè, mà biến thành bạn trai. Nếu cậu không uống thuốc bừa bãi thì tốt rồi, tớ có thể đưa cậu đến gặp anh ấy. Trước đây cậu toàn lo tớ sẽ bị người ta lừa, bây giờ sẽ không đâu, anh ấy…..Mà thôi, anh ấy cũng là tay lão luyện đã gạt tớ.”
Lừa thì lừa, Hoắc Cẩm Đường nói đúng, con người không có trắng đen rõ ràng, Vu Thần An cũng không chỉ lừa Hoắc Cẩm Đường một lần, không phải lúc nào cũng nói thật.
Trận cãi nhau cuối cùng giữa Stephen và Vu Thần An là vì Stephen phát hiện ra Vu Thần An không nộp đơn vào trường mà bọn họ đã bàn bạc trước đó.
“Rõ ràng tớ đã bổ túc cho cậu nhiều tiết như thế, còn giúp cậu chọn trường học! Cậu còn có A-level cơ mà!” Stephen rất tức giận, “Đây là cái trường rẻ rách gì vậy trời!”
Vu Thần An thử giải thích với Stephen, mẹ cậu bị bệnh, hơn nữa lúc phát hiện ra thì đã quá muộn, chỉ có thể duy trì điều trị thôi, thế nên cậu cần phải ở cận kề bà ấy chút.
Stephen trái lại càng bốc hỏa: “Cậu vì bà ấy mà bỏ cuộc ư? Đầu óc cậu thật sự có vấn đề đúng không Vu Thần An? Từ nhỏ đến lớn Vu Mạn Đình đã từng quan tâm cậu sao, mà bây giờ lại cần cậu chăm sóc? Ngày trước bà ấy cũng chỉ coi cậu là con ghẻ mà đưa về, sợ cậu cản trở bà ấy tái hôn mà thôi!”
Đương nhiên Vu Thần An biết, nhưng cậu chính là người như vậy, dây dưa không dứt, thiếu quyết đoán, chẳng trách Stephen cáu đến nỗi trực tiếp rời đi.
Vu Thần An cố gắng giữ liên lạc, thật ra Stephen không kéo đen cậu, nhưng lại trở nên lạnh lùng, cậu ấy nói mình rất bận, có rất nhiều việc phải hoàn thành và đang gấp rút làm hồ sơ, sinh viên đại học ‘trâu bò’ lắm, cậu ấy cần phải chuyên tâm hơn nữa, không sẽ bị tụt lại phía sau. Vu Thần An cũng không quá để ý, khi đó mẹ cậu luôn bất ổn, mà cậu cũng hết cách rồi, sau đó, cậu chợt nghe tin Stephen qua đời.
“Tớ muốn làm những chuyện khiến bản thân hạnh phúc.” Vu Thần An nói, “Hy vọng ở dưới kia cậu cũng sống như vậy. Cậu dạy tớ nhiều thứ như thế, mà hình như tớ chỉ học được cách uống rượu. Khi cậu đi, khi mẹ tớ mất, còn cả khi chia tay với Hoắc Cẩm Đường, ngày nào tớ cũng phải uống rất nhiều rượu mới ngủ được. Nhưng sau này sẽ không thế nữa, tớ muốn sống lâu hơn chút.”
“Ngoài ra, lần sau nếu có người vây quanh gọi tớ là faggot, tớ nhất định sẽ làm như cậu đã dạy, nói với bọn họ, ‘fuck off’”.Vu Thần An nghĩ về một chuyện khác mà cậu đã học được, “Cảm ơn cậu, Stephen.”
Vu Thần An rời nghĩa trang, cậu không đi thăm Vu Mạn Đình nữa.
Còn có hai mươi tư giờ nữa là cậu sẽ lên chuyến bay trở về Trung Quốc, trong khi Hoắc Cẩm Đường đang đợi cậu ở nơi đó. Mộng tưởng kia quá lớn, trên đời này chẳng ai có thể luôn được làm những việc mình thích, nhưng điều may mắn chính là, cậu ở bên một người khiến cậu hạnh phúc.
——
Sau khi trở về lại phải đeo khẩu trang và kính râm, đi ra từ cửa VIP cũng thấy fan đứng chờ ở phía trước, Vu Thần An nhìn xung quanh, không có Hoắc Cẩm Đường. Đương nhiên không có, Hoắc Cẩm đường đâu bị ngốc mà công khai chạy đến đây, Vu Thần An cũng biết chứ, chỉ là không kìm được muốn tìm.
Hoắc Cẩm Đường ở nhà, dường như đã về từ sớm và đã đợi một hồi. Nhìn thấy Vu Thần An đẩy cửa đi vào, ngồi trên sofa ngoắc tay gọi Vu Thần An, Vu Thần An chạy tới, Hoắc Cẩm Đường nhéo nhéo xương sườn cậu: “Người ta thì béo lên khi nghỉ ngơi, sao em lại gầy đi thế này, nhìn lên sao trời mà khó ăn thế hử?”
Niềm tự hào về ẩm thực của Hoắc Cẩm Đường hoàn toàn là ‘mượn hoa dâng Phật’*, ví dụ, hiện tại hắn đang phải dựa vào đồ ăn ngoài để lấp đầy khung cảnh, cho phép Vu Thần An-người bạn ngoại quốc vừa đi quãng đường xa xôi, nếm thử và cảm nhận tinh hoa ẩm thực Trung Quốc.
*mượn hoa dâng Phật: câu này ám chỉ việc một người dùng thứ của người khác làm phương tiện tạo lợi cho mình. Giống câu “của người phúc ta” ở Việt Nam.
Vu Thần An nói: “Đây chẳng phải là đậu phụ thối sao?”
Hoắc Cẩm Đường nói: “Đúng vậy, hay là em muốn ăn bữa tiệc lớn gì?”
Vu Thần An đã bắt đầu ăn rồi, hương vị rất ngon, Hoắc Cẩm Đường ngồi bên cạnh cũng nếm vài miếng. Bây giờ hắn lại càng muốn ‘ăn’ thêm chút gì đó, nhưng rõ ràng tạm thời không thể được. Quả nhiên, Vu Thần An ăn xong thì lập tức đi lấy bàn chải đánh răng, còn là hai cái.
“Đây là đồ đôi đó.” Vu Thần An cầm hai chiếc bàn chải đánh răng giống hệt nhau nói.
“Mua một tặng một thì có.” Hoắc Cẩm Đường nói, nhưng vẫn cầm lại đây, thậm chí Vu Thần An còn bóp kem đánh răng lên trên luôn rồi, “Em không sợ sau này lấy nhầm à?”
“Không đâu.” Vu Thần An nói, “Của anh để bên này, của em để bên kia, hơn nữa…..lấy nhầm cũng không sao mà.”
Tất nhiên Hoắc Cẩm Đường không có vấn đề gì.
Sau một nụ hôn dài, Hoắc Cẩm Đường nói: “Vài ngày nữa quán bar của Triệu Gia sẽ có hoạt động, anh đưa em đến đấy gặp nó.”
Giọng điệu của hắn có chút kì quái, giống như là đang giới thiệu với Vu Thần An một người xa lạ vậy, nhưng rõ ràng Vu Thần An đã gặp Triệu Gia rất nhiều lần rồi.
“Được.” Vu Thần An vẫn nói, nếu có chuyện gì, đến lúc ấy sẽ biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.