Rắp Tâm Bất Lương

Chương 7

Phản Thiệt Điểu

10/10/2021

Editor: Mù Tạt

——–

Triệu Gia nói: “Được được được, hoàn toàn không thành vấn đề.”

Tôi quay sang Triệu Gia: “Hỏi mày à? Mày muốn trả lời?”

“Tao giúp mày trả lời đấy thôi~” Triệu Gia cợt nhả, sau đó kéo tôi sang một bên: “Anh em, mày hi sinh nhan sắc giúp tao một việc.”

Tôi hi sinh nhan sắc liếc mắt khinh thường nó một cái.

“Là như này,” Triệu Gia nói, “Tao có người họ hàng thân thích, làm cho công ty quản lí trong giới giải trí, muốn ký với…..bạn tình của mày. Nhưng mà cậu ấy sống chết không chịu đồng ý, để ý cũng không thèm để ý, cũng không ra điều kiện. Mày cũng không cần phải bắt cậu ấy ký đâu, chỉ cần giúp tao thăm dò chút xem cậu ấy muốn cái gì thôi.”

“Thế nên mày đến vì vụ này?” Tôi hiểu ra mục đích của Triệu Gia, còn muốn đập nó vài cú.

Triệu Gia nói: “Dù sao hôm nay mày rời đi, ngày mai nhất định cậu ấy cũng muốn đến tiếp. Mày cũng chẳng phải không muốn ngủ với cậu ấy, nếu không đã sớm đá bay rồi. Không bằng thuận nước giong thuyền giúp tao, chai rượu kia thuộc về mày.”

Nó chỉ tủ rượu.

“Còn nữa, để tao…..phân tích cho mày chút nhá, bây giờ mày là thuộc loại ‘dục cự còn nghênh’….” Triệu Gia còn muốn nói tiếp.

“Mày đến từ Đôn Hoàng* à?” Tôi không muốn nghe nữa, “Nhiều bích họa (?) như thế, ngưng nói đê.”

*Đôn Hoàng là một điểm dừng chân chính trên Con đường Tơ lụa cổ đại.

Tôi quay lại, Vu Thần An vẫn còn đang bất động tại chỗ, thấy tôi đi tới, cậu ta lại có chút luống cuống, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian để ‘khởi động’ lại bộ não của cậu ta. Tôi quyết định không tiếp tục chủ đề trước đó nữa, dù sao cũng không hỏi ra được gì. Tôi tìm hai cốc đựng đá viên, mở chai rượu mà Triệu Gia đã chỉ cho tôi, Triệu Gia kêu gào thảm thiết: “Con mọe nó mày uống thật à?!!”

Tôi tự mình uống một cốc, cốc kia đưa Vu Thần An, quả nhiên cậu ta không từ chối mà nhận lấy.

“Mấy hôm nay đang làm gì?” Tôi hỏi cậu ta, “Ngoại trừ kiểm tra sức khỏe.”

Cậu ta nói: “Có người đến tìm tôi, nói là chiêu mộ ngôi sao, muốn ký hợp đồng với tôi.”

“Rất tốt mà,” tôi nói, “Vậy có ký không?”

Vu Thần An lắc đầu: “Tôi không dám, người Trung Quốc các anh quá thông minh.”

Tiếng Trung của cậu ta thực sự không tốt lắm, nghe cũng chẳng biết có phải đang khích lệ không nữa. Vu Thần An còn nói: “Anh ta còn kiên quyết đưa cho tôi một bản hợp đồng, bảo tôi nghĩ xong ký tên là được.”

Tôi nhất thời hứng khởi: “Hợp đồng vẫn còn đó chứ?”

“Còn,” Vu Thần An bắt đầu lục lọi ba lô mang theo, “Tôi vẫn để ở trong túi, tôi cho anh xem thử…”

Cậu ta lấy hợp đồng ra, đưa cho tôi.

Tôi liếc nhìn vài lần, hỏi cậu ta: “Không đúng rồi, cái tiêu đề này là sao, ‘hợp đồng thuê nhà’?”

“Ơ?” Vu Thần An lấy lại nhìn, mới ngẩng đầu lên nói với tôi: “Lấy nhầm òi.”

Sao có thể ngốc thế này nhỉ, tôi thở dài, dứt khoát nhìn xuống tiếp, không nhìn còn đỡ, càng nhìn lại càng thấy không ổn.



“Cậu không có tiền à?” Tôi hỏi.

“Vẫn còn nha,” Vu Thần An nói, “Anh có muốn không? Tôi vẫn còn một vài thẻ….”

“Khỏi!” Tôi sợ nếu không ngăn cản cậu ta, mật mã sẽ bị nói ra hết, “Nếu cậu vẫn có tiền, vậy cậu cho thuê phòng làm gì?”

“Tôi không có mà,” Vu Thần An khó hiểu, “Người môi giới nói tôi chỉ cần đưa tiền thuê phòng theo tháng là được.”

Tôi nghĩ, mặc kệ là công ty môi giới nào, họ hàng thân thích của Triệu Gia cũng không được, Vu Thần An không cần đi ký, người bình thường cùng lắm là bị bán để giúp kiếm tiền, chỉ sợ Vu Thần An còn có thể giúp làm thí nghiệm.

“Có phải cậu chỉ nhìn tên mình và địa chỉ phòng cho thuê rồi liền ký?” Tôi lật tới trang cuối cùng, chỉ cho cậu ta chữ ghi chú nhỏ: “Cậu bị lừa cho vay một tên nào đó, và mỗi lần trả tiền thuê nhà đều là trả khoản vay này.”

Tôi vốn muốn chửi cái công ty này ngay cả kẻ ngốc cũng hãm hại, ngẫm lại cũng không đúng, không hãm hại kẻ ngốc thì hãm hại ai bây giờ.

Vu Thần An nói: “Là vậy sao, thế đúng lúc tới hạn rồi, tôi không thuê phòng của bọn họ nữa.”

Vấn đề là cái này à?!

Vu Thần An thấy tôi im lặng, lại hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Tôi nói: “Tôi đang nghĩ là cậu vẫn không nên làm gì khác, tiếp tục mở quán mì ăn liền đi.”

Vu Thần An nói: “Đâu phải tôi mở, lúc đó tôi mới quen một người bạn, cậu ấy tìm tôi hỏi vay tiền, nói coi như tôi góp cổ phần, tôi chỉ đưa tiền mà thôi, sau đó sập tiệm, cậu ấy bỏ chạy.”

Nghe không bất ngờ chút nào.

“Vậy chúng ta có thể làm…” Thế mà Vu Thần An còn nỗ lực tìm về chủ đề ban đầu.

“Không được.” Tôi từ chối cậu ta, “Tôi không ch*ch dạo.”

Nói xong câu này tôi còn muốn tự khen mình chút, tôi đúng là một người đồng tính luyến ái tuân thủ trật tự công cộng và đạo đức của xã hội, thế nhưng chưa từng gặp được một người bạn lữ bình thường, thế giới này nợ tôi một cái gọi là công lý.

Vu Thần An lại không biết nên làm gì bây giờ.

“Chẳng phải đã nói là từ từ phát triển tình cảm à?” tôi lại đổi giọng, “Đến khi cậu hoàn toàn sẵn lòng nói ra tất cả.”

‘Chiếc bánh’ lại đột nhiên trở lại vào tay Vu Thần An, tuy rằng vẫn không thể ăn, nhưng cậu ta lại giống như người trúng thưởng: “Anh thật sự là người tốt!”

Câu nói tiếp theo lại hạ thấp xuống: “Tôi sẽ nói mà.”

Cậu ta uống cốc rượu tôi đưa, đầu óc choáng váng, không lâu sau đã nằm sấp xuống ngủ thiếp đi. Tôi lại giẫm lên vết xe đổ, đem cậu ta ném vào trong xe tôi, chỉ là lần này, tôi trở về căn hộ của chính mình. Vu Thần An chỉ ngủ say, không thấy mùi rượu khó ngửi, cũng chẳng mượn rượu làm càn, cậu ta nhắm mắt lại, xe của tôi băng nhanh trên đường, thỉnh thoảng tôi liếc cậu ta một cái, ánh đèn đường liên tục chiếu vào gương mặt kia như đang vẽ trên một tờ giấy trắng, từ đầu đến cuối cậu ta cái gì cũng không biết.

Thật sự tò mò, cái người này còn có thể giấu bí mật động trời gì chứ.

——

Triệu Gia thật sự có thể nhìn thấu tôi, nó biết tôi cũng không kiên quyết rời đi. Khi tôi muốn đi, chẳng ai có thể ngăn tôi. Nhưng khi đối mặt với Vu Thần An, xác thực là tôi lâm vào trạng thái dây dưa giằng co không dứt. Hoặc là hòa thuận lên giường, hoặc là làm cho cậu ta biến, chứ không phải không minh bạch rõ ràng như thế. Triệu Gia nói, cái này gọi là ‘nói chuyện yêu đương’.

Thậm chí tôi còn bảo Vu Thần An chuyển vào nhà tôi, quả thực phòng cậu ta thuê sắp đến hạn, không thuê tiếp mà cũng chẳng tìm được chỗ mới. Vu Thần An rất vui vẻ, mỗi lần tìm được cớ để ở lại thêm chút cũng sẽ rất vui, còn có thể tiếp tục sống trong nhà tôi.

Mặc dù tôi không thể nào đồng ý việc cậu ta chuyển hết đống mì gói lại đây.



Một hôm tôi trở về, thấy cậu ta đang gọi điện thoại, một mực từ chối. Cúp máy xong cậu ta nói với tôi, công ty quản lí kia vẫn bám riết không tha, nói: “Thái độ của bọn họ tốt thật đấy, suýt nữa thì tôi dao động.”

“Vậy cậu có muốn làm ngôi sao không?” Đột nhiên tôi phát hiện cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hỏi qua cậu ta vấn đề này.

“Hình như tôi chưa nghĩ đến điều đó.” cho nên bây giờ Vu Thần An mới bắt đầu nghĩ, “Lúc mẹ tôi qua đời có để lại tiền cho tôi, đủ sống hết đời, khiến tôi không phải lo lắng. Nhưng tôi luôn nghĩ mình nên làm gì đó, mà đã tới tận đây rồi, tôi phát hiện tôi còn chưa làm được gì hết.”

Hiểu rồi, rảnh rỗi sinh nông nổi.

Bố tôi cực kì thích đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lí, gần đây nhất là nói rằng ông ấy cảm thấy con người tôi không có tình cảm, tôi nhất định phải đi trị liệu. Sau đó, tôi thua lỗ mấy vụ làm ăn, toàn bộ đều là tiền của ông ấy, ông ấy liền quên mất chuyện kia, chẳng quan tâm tôi có tình cảm hay không nữa, ít nhất thì ông ấy cũng rất có ‘tình cảm’ với tôi, vô cùng muốn giết thằng nghiệt tử là tôi đây.

“Không nghĩ ra được thì cứ tiến lên trước đã.” Tôi nói, “Coi như tìm một công việc, ký hợp đồng ngắn hạn chút, phí bồi thường vi phạm hợp đồng phải thấp thấp thôi, và tìm một người đại diện đáng tin cậy.”

“Vậy tôi có thể đi diễn òi,” Vu Thần An nói, “Tôi cũng từng tham gia đoàn kịch trong trường học, nhưng tôi không biết liệu mọi người ở đây có thích tôi không nữa. Anh đã không thích tôi mà.”

Cậu ta nói lời này, chắc chắn là muốn tôi phản bác một câu, nhưng tôi không nói gì. Đương nhiên không phải không thích, nhưng cũng chưa đến mức nhất định phải nói ra.

‘Ký hợp đồng ngắn hạn chút, phí bồi thường vi phạm hợp đồng phải thấp thấp thôi, tìm một người đại diện đáng tin cậy’, câu nào nghe cũng thật dễ dàng, nhưng chẳng đơn giản như vậy.

Nếu Triệu Gia tìm tới cửa, đương nhiên tôi muốn đi uy hiếp dụ dỗ nó.

“Cậu ấy là người mới,” Triệu Gia nói, “Mày có bệnh à, người ta cũng không phải đi làm từ thiện, cậu ấy còn chưa lên tiếng, mày lại yêu cầu cao như thế, vậy nếu không nổi tiếng thì làm sao bây giờ?”

“Vậy nói rõ luôn công ty quản lí của bạn mày là đồ phế vật”, Tôi nói, “Tao làm cho cậu ta ký cũng là bởi vì công ty nhỏ kia mới thành lập, không có quá nhiều hạn chế, nếu không thì sao phải ký? Còn không bằng livestream trên mạng rồi nổi tiếng. Còn việc có nổi được không thì mày không cần lo, cậu ta sẽ có tài nguyên.”

Triệu Gia có vẻ sửng sốt, im lặng hồi lâu, dở khóc dở cười: “Sao mày lại bận tâm thế, như mẹ già ấy. Không biết còn tưởng mày là anh trai cậu ấy đấy.”

Vậy cũng thật sự khó khăn, có một em trai đần như thế. Tôi lao tâm khổ lực vì cậu ta, Vu Thần An lại chỉ muốn chơi.

Cuối cùng thì cậu ta cũng bỏ cái trò đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng tôi, bởi vì có lần tôi không quản cậu ta nữa, mặc kệ cậu ta tiến vào phòng. Cậu ta ngồi ở bên giường, cởi hết quần áo, mà lại không biết tiếp tục như nào nên đỏ mặt chạy đi. Tôi nghĩ, có lẽ cậu ta căn bản không hiểu thích một người là gì, đại khái chỉ như theo người ta đi đánh bạc, đến để vui chơi. Nhưng tôi cũng chẳng thiệt thòi, quả thực chơi như này rất vui, như đột nhiên phát hiện ra nhà trẻ mẫu giáo ấy. Hóa ra cảm giác được tùy tiện vẽ linh tinh trên một tờ giấy trắng là như vậy, tất cả màu sắc đều do tôi quyết định.

Mà muốn vẽ xấu đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải tự dùng tiền của mình để mua bút. Tôi nói với Tống Tranh, tôi đồng ý với hạng mục điện ảnh kia, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có một vai nhỏ cho Vu Thần An.

Tống Tranh không chút khách khí hỏi thăm cả nhà tôi: “Em đuổi theo phân tích cho anh, anh không nghe, đưa kế hoạch cho anh, anh cũng không xem. Bây giờ còn coi em là ma cô*?”

*ma cô: làm mai, làm mối.

“Nếu không thì sao?” Tôi nói, “Cậu chưa từng thấy phú nhị đại ăn chơi trác táng à?”

Tống Tranh ủ rũ một hồi, đầu tiên là thở dài, sau đó bắt đầu bán thảm* với tôi: “Hoắc Cẩm Đường, rất nhiều người biết quan hệ giữa anh và em, bây giờ chúng ta đã chia tay, ở trong mắt bọn họ, em không còn có anh hỗ trợ nữa, làm việc liền gặp trở ngại, anh cũng đừng gây khó dễ cho em được không?”

*bán thảm: ra vẻ mình đáng thương, là người bị hại

“Cái gì hả, cậu lăng nhăng thì tôi chia tay, vậy cũng có thể trách tôi?” Tôi thờ ơ, “Trước đây không phải cậu đuổi theo tôi nói cái trò này mặc dù mạo hiểm với vốn đầu tư cao, nhưng một khi đã thắng thì chính là nâng tầm vị thế hay sao? Cậu còn phải thuyết phục nhiều người như vậy, nếu cậu cảm thấy sự đồng ý của tôi không quan trọng, vậy quên nó đi.”

Tôi cúp điện thoại, cùng xem phim thần tượng luyện tiếng Trung với Vu Thần An, nói: “Sau này có thể nhìn thấy cậu trên TV rồi.”

Vu Thần An chỉ có thể chuyên tâm làm một chuyện, không nghe lọt tai, chỉ theo thói quen trả lời: “Ừa”. Chờ tập phim truyền hình này kết thúc, cậu ta mới phản ứng được: “Anh làm giao dịch ngầm thế nào vậy?!”

Thôi, tôi sai rồi.

Editor: An An nghĩ Hoắc Cẩm Đường ‘đi cửa sau’ và giúp cậu vào giới showbiz nên hỏi dị đó:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rắp Tâm Bất Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook