Chương 59
Nhược Linh
01/09/2024
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đàm Trinh Tịnh quay đầu liếc nhìn Nhiếp Tu Tề.
Anh bước tới, cẩn thận quan sát sắc mặt cô. "Em thấy mệt à?"
Đàm Trinh Tịnh ngồi dậy, nhìn anh chăm chú.
Trong lòng cô có ngàn vạn lời muốn nói, muốn hỏi, nhưng không biết phải mở lời ra sao.
Cô nên hỏi thế nào, chẳng lẽ hỏi thẳng “anh coi em là thế thân à” sao? Thật quá nực cười, Nhiếp Tu Tề sẽ thừa nhận ư?
Cô nhìn Nhiếp Tu Tề, trong mắt là tia sáng mờ mịt.
Nhiếp Tu Tề không biết cô bị làm sao, anh đau lòng ôm lấy cô: "Đừng khóc, bé yêu, ai bắt nạt em vậy, em nói với chồng đi."
Đàm Trinh Tịnh nhắm mắt hít thở sâu. Không được, cô vẫn chưa thể khẳng định lời nói đó là thật hay giả, cần phải xác định lại lần nữa.
Sau khi bình ổn tâm trạng, cô mở mắt rồi hời hợt cất tiếng: "Không sao, chúng ta xuống dưới thôi, đến giờ ăn rồi, ông nội đang đợi chúng ta."
Nhiếp Tu Tề không hỏi được gì, chỉ đành tạm gác chuyện này lại.
Hai người xuống lầu dùng bữa, trong bữa ăn anh không ngừng quan sát Đàm Trinh Tịnh, không bỏ sót bất cứ hành động hay lời nói nào của cô, nhưng không nhìn ra điểm nào bất thường.
Bữa tối kết thúc, người lớn ngồi cùng nhau đánh bài còn đám trẻ con thì chơi game trực tuyến.
Đàm Trinh Tịnh lấy cớ đau đầu để lên lầu nghỉ ngơi trước. Khi sắp về tới phòng, cô bất ngờ bắt gặp một cô gái ở khúc cua cầu thang.
Là Lý Tiểu Vi, cô ta đang từ trên lầu đi xuống, vô tình chạm mặt Đàm Trinh Tịnh ở khúc cua, ánh mắt sâu thẳm của Đàm Trinh Tịnh khiến cô ta cảm thấy hoảng hốt, có cảm giác như bị nhìn thấu.
Lý Tiểu Vi nhếch miệng nở nụ cười rồi chào hỏi chiếu lệ với cô, sau đó định vòng qua người cô đi xuống lầu. Ánh mắt Đàm Trinh Tịnh tĩnh lặng như mặt biển, cô gọi cô ta lại.
"Lý Tiểu Vi, những lời cô và chị cả nói trong nhà vệ sinh, tôi đã nghe thấy cả rồi. Cô nói tôi trông giống chị dâu cũ, là có ý gì?" Cô nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói không nhanh không chậm như thể đang nhắc đến chuyện không liên quan đến mình.
Trong bữa tối, cô để ý thấy ánh mắt của Lý Tiểu Vi thi thoảng lại liếc về phía mình, dường như đang quan sát.
Đàm Trinh Tịnh ngẫm nghĩ, cô thực sự không thể xác định được lời nói đó của Lý Tiểu Vi có phải cố ý để cô nghe thấy hay không. Cô cũng lười đoán nên cứ thế hỏi thẳng.
Cô gái trước mặt này đã sống ở nhà họ Nhiếp nhiều năm như vậy, hẳn là biết rất rõ chuyện cũ của Nhiếp Tu Tề.
Lý Tiểu Vi nghe cô nói vậy thì ánh mắt lóe lên, cô ta không ngờ Đàm Trinh Tịnh lại thẳng thắn đến như vậy.
Cô ta khoanh tay lại rồi nói: "Cô đã nghe thấy rồi thì còn hỏi tôi làm gì?"
Nói vậy thì là thật rồi.
Đàm Trinh Tịnh thất thần, tay siết chặt lấy quần áo của cô ta, cuối cùng cô cũng không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh nữa: "Cô ấy và tôi... Thực sự rất giống nhau ư?"
Người phụ nữ đó, vợ cũ của Nhiếp Tu Tề, người phụ nữ đã chết đó, thực sự giống cô đến vậy sao, giống đến mức khiến Nhiếp Tu Tề không thể buông tay?
Lý Tiểu Vi cẩn thận quan sát gương mặt cô. "Nhìn thoáng qua chỉ giống ba phần, nhưng đôi mắt này của cô... thì giống y như đúc."
Lời vừa dứt, Lý Tiểu Vi chợt nhớ tới câu căn dặn của chị cả, trái tim ngay lập tức cảm thấy thấp thỏm không yên.
"Tôi nói bừa thôi, cô đừng nói với anh Tu Tề."
Cô ta vội vàng bỏ đi.
Lý Tiểu Vi đi rồi, Đàm Trinh Tịnh trở về phòng trong trạng thái hồn bay phách lạc.
Đêm đã khuya, cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra lần nữa.
Nhiếp Tu Tề ngồi nói chuyện với người lớn, tối muộn mới trở về. Nghĩ đến việc Đàm Trinh Tịnh đang nằm trên giường đợi mình, trái tim anh ngứa ngáy không thôi, bước chân cũng cũng vì vậy mà tăng tốc.
Cơ thể dưới lớp chăn lông vũ không nhúc nhích, anh vén chăn chui vào, vừa vòng tay qua eo định kéo cô vào lòng thì bị cô duỗi chân đá một cước vào eo.
Cô đá rất mạnh, Nhiếp Tu Tề rên lên một tiếng rồi dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Anh cúi đầu ngậm lấy dái tai cô, nhắm mắt lại gặm nhấm, sau đó cười nói: "Sao lại nổi giận đùng đùng thế này, ai lại chọc em à."
Người trong lòng giãy giụa hai lần nhưng không thoát ra được, bắt đầu phát ra tiếng nức nở.
Nhiếp Tu Tề không để ý, tưởng cô chỉ đang làm nũng với mình, bàn tay thuần thục vén váy ngủ của cô lên tiến vào trong khai phá, chẳng mấy chốc đã khiến cơ thể cô mềm nhũn, anh thuận thế ôm lấy cô rồi đi vào từ phía sau.
Đâm rất nhiều lần nhưng không cảm nhận được sự ẩm ướt quen thuộc, ngược lại càng ngày càng khô khốc, dương v*t ra vào rất khó khăn.
Người trong lòng cũng không nhúc nhích, Nhiếp Tu Tề nhận ra có điều gì đó không ổn, anh bật công tắc đèn đầu giường lên, dưới ánh đèn trông thấy sắc mặt Đàm Trinh Tịnh đỏ bừng, mắt nhắm nghiền không có phản ứng. Sờ vào trán cô, lúc này mới phát hiện nhiệt độ cơ thể cô cao hơn bình thường.
Anh thầm mắng mình một câu rồi vội vàng mặc quần áo, ngồi bên mép giường bấm số điện thoại của bác sĩ.
Lúc này, Đàm Trinh Tịnh đang nằm trong chăn chợt mở mắt. Trông thấy dáng vẻ lo lắng của anh, cô bật cười, giọng khản đặc vì sốt cao: "Anh lo lắng gì hả, sao không làm tiếp?"
Cô vươn bàn tay nhỏ bé ra bịt kín chiếc điện thoại trong tay Nhiếp Tu Tề.
Anh đang cầm điện thoại bàn ở đầu giường, bị cô ấn xuống thì không gọi được.
Nhiếp Tu Tề kiên nhẫn gỡ tay cô ra, dỗ dành: "Em bị sốt rồi, không thể tiếp tục được, ngoan, anh gọi điện bác sĩ."
Tay cô giơ lên, vươn tới phần thân d.ưới của anh rồi ấn vào vị trí đ.ũng quần.
Dương v.ật vừa rú.t ra khỏi cơ thể cô nên vẫn còn trong trạng thái c.ương cứng, lúc này lại bị cô chạm vào khiến nó càng trở nên cứng hơn.
"Đừng mà, tiếp tục đi, em thấy em vẫn ổn mà."
Đàm Trinh Tịnh lẩm bẩm, cô không nhìn mặt anh mà cứ thế k.éo khóa quần của anh xuống, nắm lấy dương v.ật v.uốt ve.
Nhiếp Tu Tề hít sâu một hơi, dáng vẻ quyến rũ này của cô khiến anh có đôi chút không chịu nổi. Có người đàn ông nào có thể kiềm chế được?
Anh nghiến răng giữ chặt lấy tay cô: "Trinh Tịnh, không đùa nữa, em bị sốt rồi, phải gọi bác sĩ đến kiểm tra."
Đàm Trinh Tịnh vẫn không buông ra, cô rúc vào lòng anh, ôm lấy eo anh, cuộn tròn người lại rồi lẩm bẩm: "Không, đừng gọi bác sĩ vội. Nhiếp Tu Tề, em có lời muốn nói với anh, em vẫn luôn muốn nghe anh kể..."
Những lời sau đó quá nhỏ, anh không nghe thấy rõ: "Kể gì nào?"
"Kể về vợ cũ của anh. Cô ấy là người như thế nào? Em muốn biết."
Ánh mắt sáng rực của cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh bước tới, cẩn thận quan sát sắc mặt cô. "Em thấy mệt à?"
Đàm Trinh Tịnh ngồi dậy, nhìn anh chăm chú.
Trong lòng cô có ngàn vạn lời muốn nói, muốn hỏi, nhưng không biết phải mở lời ra sao.
Cô nên hỏi thế nào, chẳng lẽ hỏi thẳng “anh coi em là thế thân à” sao? Thật quá nực cười, Nhiếp Tu Tề sẽ thừa nhận ư?
Cô nhìn Nhiếp Tu Tề, trong mắt là tia sáng mờ mịt.
Nhiếp Tu Tề không biết cô bị làm sao, anh đau lòng ôm lấy cô: "Đừng khóc, bé yêu, ai bắt nạt em vậy, em nói với chồng đi."
Đàm Trinh Tịnh nhắm mắt hít thở sâu. Không được, cô vẫn chưa thể khẳng định lời nói đó là thật hay giả, cần phải xác định lại lần nữa.
Sau khi bình ổn tâm trạng, cô mở mắt rồi hời hợt cất tiếng: "Không sao, chúng ta xuống dưới thôi, đến giờ ăn rồi, ông nội đang đợi chúng ta."
Nhiếp Tu Tề không hỏi được gì, chỉ đành tạm gác chuyện này lại.
Hai người xuống lầu dùng bữa, trong bữa ăn anh không ngừng quan sát Đàm Trinh Tịnh, không bỏ sót bất cứ hành động hay lời nói nào của cô, nhưng không nhìn ra điểm nào bất thường.
Bữa tối kết thúc, người lớn ngồi cùng nhau đánh bài còn đám trẻ con thì chơi game trực tuyến.
Đàm Trinh Tịnh lấy cớ đau đầu để lên lầu nghỉ ngơi trước. Khi sắp về tới phòng, cô bất ngờ bắt gặp một cô gái ở khúc cua cầu thang.
Là Lý Tiểu Vi, cô ta đang từ trên lầu đi xuống, vô tình chạm mặt Đàm Trinh Tịnh ở khúc cua, ánh mắt sâu thẳm của Đàm Trinh Tịnh khiến cô ta cảm thấy hoảng hốt, có cảm giác như bị nhìn thấu.
Lý Tiểu Vi nhếch miệng nở nụ cười rồi chào hỏi chiếu lệ với cô, sau đó định vòng qua người cô đi xuống lầu. Ánh mắt Đàm Trinh Tịnh tĩnh lặng như mặt biển, cô gọi cô ta lại.
"Lý Tiểu Vi, những lời cô và chị cả nói trong nhà vệ sinh, tôi đã nghe thấy cả rồi. Cô nói tôi trông giống chị dâu cũ, là có ý gì?" Cô nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói không nhanh không chậm như thể đang nhắc đến chuyện không liên quan đến mình.
Trong bữa tối, cô để ý thấy ánh mắt của Lý Tiểu Vi thi thoảng lại liếc về phía mình, dường như đang quan sát.
Đàm Trinh Tịnh ngẫm nghĩ, cô thực sự không thể xác định được lời nói đó của Lý Tiểu Vi có phải cố ý để cô nghe thấy hay không. Cô cũng lười đoán nên cứ thế hỏi thẳng.
Cô gái trước mặt này đã sống ở nhà họ Nhiếp nhiều năm như vậy, hẳn là biết rất rõ chuyện cũ của Nhiếp Tu Tề.
Lý Tiểu Vi nghe cô nói vậy thì ánh mắt lóe lên, cô ta không ngờ Đàm Trinh Tịnh lại thẳng thắn đến như vậy.
Cô ta khoanh tay lại rồi nói: "Cô đã nghe thấy rồi thì còn hỏi tôi làm gì?"
Nói vậy thì là thật rồi.
Đàm Trinh Tịnh thất thần, tay siết chặt lấy quần áo của cô ta, cuối cùng cô cũng không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh nữa: "Cô ấy và tôi... Thực sự rất giống nhau ư?"
Người phụ nữ đó, vợ cũ của Nhiếp Tu Tề, người phụ nữ đã chết đó, thực sự giống cô đến vậy sao, giống đến mức khiến Nhiếp Tu Tề không thể buông tay?
Lý Tiểu Vi cẩn thận quan sát gương mặt cô. "Nhìn thoáng qua chỉ giống ba phần, nhưng đôi mắt này của cô... thì giống y như đúc."
Lời vừa dứt, Lý Tiểu Vi chợt nhớ tới câu căn dặn của chị cả, trái tim ngay lập tức cảm thấy thấp thỏm không yên.
"Tôi nói bừa thôi, cô đừng nói với anh Tu Tề."
Cô ta vội vàng bỏ đi.
Lý Tiểu Vi đi rồi, Đàm Trinh Tịnh trở về phòng trong trạng thái hồn bay phách lạc.
Đêm đã khuya, cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra lần nữa.
Nhiếp Tu Tề ngồi nói chuyện với người lớn, tối muộn mới trở về. Nghĩ đến việc Đàm Trinh Tịnh đang nằm trên giường đợi mình, trái tim anh ngứa ngáy không thôi, bước chân cũng cũng vì vậy mà tăng tốc.
Cơ thể dưới lớp chăn lông vũ không nhúc nhích, anh vén chăn chui vào, vừa vòng tay qua eo định kéo cô vào lòng thì bị cô duỗi chân đá một cước vào eo.
Cô đá rất mạnh, Nhiếp Tu Tề rên lên một tiếng rồi dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Anh cúi đầu ngậm lấy dái tai cô, nhắm mắt lại gặm nhấm, sau đó cười nói: "Sao lại nổi giận đùng đùng thế này, ai lại chọc em à."
Người trong lòng giãy giụa hai lần nhưng không thoát ra được, bắt đầu phát ra tiếng nức nở.
Nhiếp Tu Tề không để ý, tưởng cô chỉ đang làm nũng với mình, bàn tay thuần thục vén váy ngủ của cô lên tiến vào trong khai phá, chẳng mấy chốc đã khiến cơ thể cô mềm nhũn, anh thuận thế ôm lấy cô rồi đi vào từ phía sau.
Đâm rất nhiều lần nhưng không cảm nhận được sự ẩm ướt quen thuộc, ngược lại càng ngày càng khô khốc, dương v*t ra vào rất khó khăn.
Người trong lòng cũng không nhúc nhích, Nhiếp Tu Tề nhận ra có điều gì đó không ổn, anh bật công tắc đèn đầu giường lên, dưới ánh đèn trông thấy sắc mặt Đàm Trinh Tịnh đỏ bừng, mắt nhắm nghiền không có phản ứng. Sờ vào trán cô, lúc này mới phát hiện nhiệt độ cơ thể cô cao hơn bình thường.
Anh thầm mắng mình một câu rồi vội vàng mặc quần áo, ngồi bên mép giường bấm số điện thoại của bác sĩ.
Lúc này, Đàm Trinh Tịnh đang nằm trong chăn chợt mở mắt. Trông thấy dáng vẻ lo lắng của anh, cô bật cười, giọng khản đặc vì sốt cao: "Anh lo lắng gì hả, sao không làm tiếp?"
Cô vươn bàn tay nhỏ bé ra bịt kín chiếc điện thoại trong tay Nhiếp Tu Tề.
Anh đang cầm điện thoại bàn ở đầu giường, bị cô ấn xuống thì không gọi được.
Nhiếp Tu Tề kiên nhẫn gỡ tay cô ra, dỗ dành: "Em bị sốt rồi, không thể tiếp tục được, ngoan, anh gọi điện bác sĩ."
Tay cô giơ lên, vươn tới phần thân d.ưới của anh rồi ấn vào vị trí đ.ũng quần.
Dương v.ật vừa rú.t ra khỏi cơ thể cô nên vẫn còn trong trạng thái c.ương cứng, lúc này lại bị cô chạm vào khiến nó càng trở nên cứng hơn.
"Đừng mà, tiếp tục đi, em thấy em vẫn ổn mà."
Đàm Trinh Tịnh lẩm bẩm, cô không nhìn mặt anh mà cứ thế k.éo khóa quần của anh xuống, nắm lấy dương v.ật v.uốt ve.
Nhiếp Tu Tề hít sâu một hơi, dáng vẻ quyến rũ này của cô khiến anh có đôi chút không chịu nổi. Có người đàn ông nào có thể kiềm chế được?
Anh nghiến răng giữ chặt lấy tay cô: "Trinh Tịnh, không đùa nữa, em bị sốt rồi, phải gọi bác sĩ đến kiểm tra."
Đàm Trinh Tịnh vẫn không buông ra, cô rúc vào lòng anh, ôm lấy eo anh, cuộn tròn người lại rồi lẩm bẩm: "Không, đừng gọi bác sĩ vội. Nhiếp Tu Tề, em có lời muốn nói với anh, em vẫn luôn muốn nghe anh kể..."
Những lời sau đó quá nhỏ, anh không nghe thấy rõ: "Kể gì nào?"
"Kể về vợ cũ của anh. Cô ấy là người như thế nào? Em muốn biết."
Ánh mắt sáng rực của cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.