Chương 70: Ngoại truyện: Tháng ngày sau kết hôn
Nhược Linh
01/09/2024
Ngoại truyện: Tháng ngày sau kết hôn
Sau khi kết hôn cùng Nhiếp Tu Tề, cuộc sống của Đàm Trinh Tịnh có thể nói rất an nhàn.
Khoảng thời gian tương đối dài sau đó, trong mắt bố mẹ hai bên hay họ hàng và đồng nghiệp, Nhiếp Tu Tề luôn là một ông chồng đội vợ lên đầu.
Sau khi quay về Bắc Kinh, Nhiếp Tu Tề đã đổi đơn vị mấy lần, sự nghiệp chính trị của anh phát triển như diều gặp gió, bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối nhưng vẫn không quên quan tâm đến vợ.
Đàm Trinh Tịnh muốn gì được nấy, anh chưa từng từ chối cô.
Vậy nhưng gần đây, cô cảm thấy anh hơi kỳ lạ. Trong lòng buồn bực, sau khi tan làm ở đoàn văn công trở về nhà, cô lại thấy người đàn ông đó đang nhốt mình trong phòng làm việc xem văn kiện, không đến trêu chọc cô, thật sự không giống anh chút nào.
Cô mừng vì được yên tĩnh, đi lên phòng tập trên tầng tập múa một lát.
Phòng tập múa rộng lớn được xây thông toàn bộ tầng ba, mỗi vách tường lắp một tấm gương lớn, phản chiếu bóng hình của người phụ nữ.
Cô không mặc váy múa mà mặc một bộ quần áo luyện tập bó sát, vòng eo mềm mại uyển chuyển, hoà theo khúc nhạc nhẹ nhàng nhảy múa.
Sinh con đã được hai năm, cơ thể cô hồi phục tương đối tốt.
Mặc dù sinh nở có gây ảnh hưởng nhất định đối với cơ thể, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô nhảy múa.
Trong lòng cảm thấy may mắn, cô biết đây là vận may hiếm có của bản thân, tố chất khiến cơ thể không bị suy yếu quá nhiều, người nhà cũng luôn ủng hộ sự nghiệp nhảy múa của cô.
Có nhiều vũ công từ bỏ việc kết hôn sinh con cũng là bởi lo lắng tới phương diện này.
Điệu múa kết thúc, Đàm Trinh Tịnh dừng lại, hơi thở lúc này trở nên dồn dập, cô đi đến góc phòng tắt nhạc và định xuống dưới tắm rửa, khi xoay người trông thấy một cái đầu nhỏ màu đen đang thập thò bên cửa, bàn tay nhỏ vịn vào khung cửa nhìn vào trong.
Khóe môi cô hiện lên ý cười, cất tiếng gọi cô bé: "Kỳ Kỳ, lại đây nào."
Kỳ Kỳ bước ra từ sau cánh cửa, vui vẻ chạy tới hỏi cô vừa rồi múa điệu múa gì.
Kỳ Kỳ hiện nay đã tám tuổi, nhưng trong mắt Đàm Trinh Tịnh, cô bé vẫn là một đứa trẻ bám người, bình thường ở nhà cô bé thích quấn lấy cô nhất, chuyện này khiến Nhiếp Tu Tề không vui nổi.
Đàm Trinh Tịnh kiên nhẫn giải thích cho cô bé, điệu múa vừa rồi là một phân đoạn trong vở múa do vũ đoàn biên soạn, sau này sẽ được trình diễn tại các buổi lễ chúc mừng, do đó về nhà vẫn phải luyện tập.
Kỳ Kỳ quấn lấy cô hỏi rất nhiều vấn đề, trái tim cô nảy lên, nếu Kỳ Kỳ yêu thích ba lê tới vậy thì có thể bồi dưỡng cô bé theo hướng này.
Đàm Trinh Tịnh tập múa cùng Kỳ Kỳ một lúc rồi nắm tay cô bé xuống lầu, vào phòng trẻ em thăm em trai và em gái, sau đó bảo mẫu dẫn Kỳ Kỳ trở về phòng làm bài tập.
Hai năm trước cô sinh đôi một trai một gái, gia đình thuê thêm hai bảo mẫu, mỗi người phụ trách một đứa, Đàm Trinh Tịnh gần như không cần tốn công chăm con.
Cô đang định đến phòng làm việc tìm Nhiếp Tu Tề để bàn bạc về việc bồi dưỡng Kỳ Kỳ học múa, nhưng vừa ra khỏi phòng trẻ em cô đã trông thấy Nhiếp Tu Tề bước ra từ phòng làm việc ở đầu hành lang và đi về hướng này.
Anh đi đến trước mặt cô, sắc mặt dửng dưng, ôm eo cô đi vào phòng, cúi đầu hỏi: "Đến thăm con à?"
Đàm Trinh Tịnh lơ đễnh gật đầu, tâm trí cô lúc thì nghĩ đến chuyện của Kỳ Kỳ, lúc lại nghĩ đến thái độ kỳ lạ gần đây của anh, trong lòng chuẩn bị sẵn câu từ để hỏi.
Trong phòng trẻ em, hai bảo mẫu đang ngồi bên giường dỗ dành em bé, thấy hai vợ chồng đi tới, họ lập tức đứng dậy nhường chỗ.
Đàm Trinh Tịnh và Nhiếp Tu Tề đến bên giường trêu đùa hai em bé sinh đôi, chơi cùng con một lúc thì cho chúng uống sữa.
Dỗ dành con xong, hai người nhìn nhau, Nhiếp Tu Tề biết cô có chuyện muốn nói thì ôm cô về phòng.
Trở về chiếc giường trong phòng ngủ, cô nằm sấp trong lòng anh, nói về chuyện bồi dưỡng Kỳ Kỳ học múa trước.
Nhiếp Tu Tề gật đầu, đáp: "Vẫn là em chu đáo, hôm khác anh sẽ hỏi Kỳ Kỳ, nếu con bé muốn học múa thì về sau anh sẽ cân nhắc cho con bé học trường nghệ thuật."
Đàm Trinh Tịnh cũng có ý này, thấy anh để tâm thì thở phào một hơi, cô dẫu sao cũng chỉ là mẹ kế, những quyết định quan trọng như thế này vẫn nên để người cha ruột là anh ra mặt sẽ tốt hơn.
Nói xong chuyện này, bàn tay Nhiếp Tu Tề ôm lấy bả vai của cô, v.uốt ve hai cái, nhưng sau đó lại rất nghiêm chỉnh không lần xuống dưới mà buông lỏng tay, đứng dậy đi vào phòng tắm.
"Ngủ đi."
Chờ khi hai người tắm rửa xong xuôi và nằm lên giường, anh nằm lặng yên bên cạnh cô, ngủ rất bình thản, không có một động tác dư thừa nào.
Đàm Trinh Tịnh thì không ngủ được, quay qua quay lại, trong bóng tối cô mở mắt quan sát anh, thấy mặt mày anh dãn ra, dáng vẻ đã ngủ say, cô nghiến răng nghiến lợi.
Vấn đề mà cô suy nghĩ nửa buổi cuối cùng lại không hỏi được, rốt cuộc thì gần đây anh đang có chuyện gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cô không khỏi buồn bã, chẳng lẽ anh chán cô rồi sao? Hay là bên ngoài có người khác rồi nên về nhà không muốn "trả bài" nữa.
Cô đắn đo suy nghĩ, càng nghĩ càng tức. Mới kết hôn chưa đến hai năm mà cái tên xấu xa này đã lộ ra bộ mặt thật rồi sao?
Ngày đó đáng ra không nên tha thứ cho anh mới phải, nói yêu cô thế này thế kia mà giờ lại thay lòng nhanh như vậy.
Đàm Trinh Tĩnh nhìn khuôn mặt anh chăm chú, cô tức đến ngứa răng, không muốn để anh ngủ ngon nên quyết tâm trêu chọc anh.
Tay cô luồn vào trong chăn sờ tới sờ lui trên cơ thể săn chắc của anh, cuối cùng trượt xuống cạp quần.
Vừa mới luồn vào trong quần, còn chưa kịp sờ mó gì thì tay cô đã bị giữ chặt, bên tai vang lên tiếng cười nhạt của anh: "Sờ cái gì đấy?"
Cô hừ lạnh một tiếng, không ngờ anh vẫn chưa ngủ: "Em thấy anh không cứng nổi, e là thận hư rồi, anh mau uống uống thuốc bổ thận tráng dương đi!"
Nhiếp Tu Tề tức đến bật cười, xoay người đè lên cô: "Anh có cứng nổi hay không, em không biết à?"
Bị anh đè chặt, cô không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vẫn cứng đầu nói: "Em biết sao được? Bao nhiêu ngày không làm rồi, sao em biết anh có bị thận hư hay không?"
Anh khẽ cười hai tiếng, vùi đầu vào hõm cổ rồi dùng đầu lưỡi l.iếm láp vành tai cô: "Hẳn là bao nhiêu ngày... Nghe giọng điệu của em, muốn rồi hả?"
Gò má lập tức đỏ bừng lên, cô đẩy anh ra: "Nói vớ vẩn gì đấy!"
"Thừa nhận cũng đâu có sao, đàn ông có ham m.uốn thì sao phụ nữ lại không có cơ chứ?"
Anh nhíu mày, đáy mắt ánh lên sự ung dung: "Sao không nói nữa? Ông xã em tuy lớn tuổi, nhưng vẫn biết thương vợ đấy."
Nghe thấy câu này của anh, Đàm Trinh Tịnh lập tức hiểu được nguyên do, ánh mắt bốc lên ngọn lửa phẫn nộ nho nhỏ, cô véo vào cánh tay anh rồi nói: "Hoá ra anh đang trả thù em!"
Lời này của anh khiến cô nhớ lại một sự việc xảy ra vào tháng trước.
Ngày đó sau khi tan làm, mấy chị em trong đơn vị rủ nhau đi uống trà.
Phụ nữ khi tụ tập lại một chỗ khó tránh khỏi nhắc tới một vài chủ đề đen tối, nào là vóc dáng ông xã cô rất được, nào là ông xã tôi làm lâu kinh người, Đàm Trinh Tịnh nghe mà mặt đỏ tía tai.
Cô đang uống trà thì bỗng nhiên bị một người chị điểm danh: "Ông xã của Tiểu Đàm lớn hơn em ấy gần mười tuổi kia kìa, không biết bây giờ còn thỏa mãn được em ấy không?"
Đàm Trinh Tịnh suýt chút nữa thì phun trà ra khỏi miệng, cô đặt chén trà xuống, đang nghĩ nên trả lời thế nào thì một đồng nghiệp nữ khác lại trêu: "Tôi thấy Tiểu Đàm mơn mởn lắm, đàn ông lớn tuổi chắc hẳn rất thương vợ."
Cô vô cùng xấu hổ, không muốn nói về mấy chuyện giường chiếu này nữa nên đành nói một câu lấy lệ: "Anh ấy cũng đã ngần ấy tuổi, có thể làm là tốt lắm rồi."
Câu này của cô cứ như thể anh là một ông lão vậy, thật ra anh mới ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, còn lâu mới được coi là già, bề ngoài nhìn qua cũng chỉ ngoài ba mươi.
Nào ngờ khi cô vừa nói xong câu này thì nghe thấy tiếng Nhiếp Tu Tề gọi cô từ phía sau.
Nhiếp Tu Tề mỉm cười, tay đút túi quần, đứng cách đó không xa, tướng mạo nom rất nho nhã, hiển nhiên là đến đón cô tan làm.
Lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay tài xế xin nghỉ.
Trong lòng Đàm Trinh Tịnh hơi thấp thỏm, không biết anh có nghe thấy lời mình vừa nói không, cô cầm túi xách theo anh lên xe, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường ngày thì mới yên tâm.
Nghĩ kỹ lại thì chính từ ngày hôm đó, Nhiếp Tu Tề bắt đầu có thái độ kỳ lạ, không còn quá nhiệt tình nữa.
"Sao anh lại hẹp hòi thế nhỉ, em cũng chỉ nói anh một câu thôi, thế mà anh còn trả thù em?" Cô hờn dỗi cắn anh một cái.
Anh kêu lên xuýt xoa, ôm ghì lấy cô vào lòng.
Mấy ngày này anh cố ý tỏ ra lạnh nhạt với cô, mục đích là muốn thấy cô sốt sắng. Khơi gợi ham m.uốn trong cô để cô nhớ kỹ, tránh việc cô ra ngoài làm bại hoại thanh danh của anh.
"Sao lại nói là trả thù? Đàn ông lớn tuổi có thể làm là tốt lắm rồi, anh không nên nghỉ ngơi dưỡng sức ư? Ngày nào cũng làm em thì anh tiêu hoá sao nổi?"
Nhiếp Tu Tề vén váy của cô lên, để lộ cặp mông trắng nõn, sau đó đưa mình tiến vào.
Xa cách nhiều ngày, cuối cùng hai vợ chồng cũng lại lần nữa hòa vào làm một.
Đàm Trinh Tịnh biết anh cố ý nói mát, thứ đó đi vào trong cơ thể cô thì bất động, hiển nhiên anh đang chờ cô lên tiếng cầu xin, thế là cô nhắm mắt lại không chịu khuất phục, xem ai là người không nhịn được trước.
Dương v.ật bắt đầu chậm rãi ra vào trong cơ thể, khoái cảm như thủy triều dâng lên từng đợt rồi lại từng đợt, nhưng từ đầu đến cuối chỉ vẫn chỉ là sóng yên biển lặng.
Anh cố ý đâm rút nhẹ nhàng, lần nào cũng chỉ cọ đến cửa mình, điều này khiến đáy lòng cô ngứa ngáy.
Cánh tay cô ôm lấy cổ anh, vùng eo áp sát vào người anh, hai má đỏ ửng, một chân quắp lên lưng anh, có tiếng nói bật ra khỏi kẽ răng: “Nhanh lên!"
Nhiếp Tu Tề khẽ cười rồi làm theo ý muốn của cô, động tác cắm rút như mưa rền gió dữ.
Cô lại nói thêm mấy lời ngon ngọt, âm thanh nũng nịu khiến cả người anh tê tái, ôm ghì lấy cô mà hôn, sau đó ấn cô xuống giường rồi mạnh mẽ tiến vào.
Ga giường nhanh chóng bị thấm ướt một mảng, Đàm Trinh Tịnh bị anh banh rộng hai chân, ép cô phải khen anh rất nhiều, nói một câu tiến vào càng sâu hơn một chút.
Anh thật giảo hoạt, cô cắn môi thầm nghĩ.
Nhiếp Tu Tề nắm lấy đùi cô rồi công kích mạnh mẽ, đầu ngón tay từ bầu v.ú mềm mại trượt xuống v.uốt ve da thịt tại nơi nhạy cảm của cô, khiến cơ thể cô run lên lẩy bẩy, âm đ.ạo cũng theo đó không ngừng co thắt, chặt chẽ đến mức khiến cho bụng dưới của anh căng ra.
"Ưm... ư... chậm thôi..."
Cô cầu xin anh, nhưng lúc này anh không nghe theo nữa, động tác ngày càng dữ dội, liên tục cắm rút đưa cô đến đỉnh cao d.ục vọng.
Thứ đó giật lên trong âm đ.ạo cô rồi phun ra tinh d.ịch, trong nháy mắt bị bao bọc trong dòng chất lỏng ấm áp, hòa lẫn lại với nhau.
Người đàn ông này đúng thật nhỏ mọn. Trước khi thiếp đi, Đàm Trinh Tịnh vẫn còn oán than.
Sau khi kết hôn cùng Nhiếp Tu Tề, cuộc sống của Đàm Trinh Tịnh có thể nói rất an nhàn.
Khoảng thời gian tương đối dài sau đó, trong mắt bố mẹ hai bên hay họ hàng và đồng nghiệp, Nhiếp Tu Tề luôn là một ông chồng đội vợ lên đầu.
Sau khi quay về Bắc Kinh, Nhiếp Tu Tề đã đổi đơn vị mấy lần, sự nghiệp chính trị của anh phát triển như diều gặp gió, bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối nhưng vẫn không quên quan tâm đến vợ.
Đàm Trinh Tịnh muốn gì được nấy, anh chưa từng từ chối cô.
Vậy nhưng gần đây, cô cảm thấy anh hơi kỳ lạ. Trong lòng buồn bực, sau khi tan làm ở đoàn văn công trở về nhà, cô lại thấy người đàn ông đó đang nhốt mình trong phòng làm việc xem văn kiện, không đến trêu chọc cô, thật sự không giống anh chút nào.
Cô mừng vì được yên tĩnh, đi lên phòng tập trên tầng tập múa một lát.
Phòng tập múa rộng lớn được xây thông toàn bộ tầng ba, mỗi vách tường lắp một tấm gương lớn, phản chiếu bóng hình của người phụ nữ.
Cô không mặc váy múa mà mặc một bộ quần áo luyện tập bó sát, vòng eo mềm mại uyển chuyển, hoà theo khúc nhạc nhẹ nhàng nhảy múa.
Sinh con đã được hai năm, cơ thể cô hồi phục tương đối tốt.
Mặc dù sinh nở có gây ảnh hưởng nhất định đối với cơ thể, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô nhảy múa.
Trong lòng cảm thấy may mắn, cô biết đây là vận may hiếm có của bản thân, tố chất khiến cơ thể không bị suy yếu quá nhiều, người nhà cũng luôn ủng hộ sự nghiệp nhảy múa của cô.
Có nhiều vũ công từ bỏ việc kết hôn sinh con cũng là bởi lo lắng tới phương diện này.
Điệu múa kết thúc, Đàm Trinh Tịnh dừng lại, hơi thở lúc này trở nên dồn dập, cô đi đến góc phòng tắt nhạc và định xuống dưới tắm rửa, khi xoay người trông thấy một cái đầu nhỏ màu đen đang thập thò bên cửa, bàn tay nhỏ vịn vào khung cửa nhìn vào trong.
Khóe môi cô hiện lên ý cười, cất tiếng gọi cô bé: "Kỳ Kỳ, lại đây nào."
Kỳ Kỳ bước ra từ sau cánh cửa, vui vẻ chạy tới hỏi cô vừa rồi múa điệu múa gì.
Kỳ Kỳ hiện nay đã tám tuổi, nhưng trong mắt Đàm Trinh Tịnh, cô bé vẫn là một đứa trẻ bám người, bình thường ở nhà cô bé thích quấn lấy cô nhất, chuyện này khiến Nhiếp Tu Tề không vui nổi.
Đàm Trinh Tịnh kiên nhẫn giải thích cho cô bé, điệu múa vừa rồi là một phân đoạn trong vở múa do vũ đoàn biên soạn, sau này sẽ được trình diễn tại các buổi lễ chúc mừng, do đó về nhà vẫn phải luyện tập.
Kỳ Kỳ quấn lấy cô hỏi rất nhiều vấn đề, trái tim cô nảy lên, nếu Kỳ Kỳ yêu thích ba lê tới vậy thì có thể bồi dưỡng cô bé theo hướng này.
Đàm Trinh Tịnh tập múa cùng Kỳ Kỳ một lúc rồi nắm tay cô bé xuống lầu, vào phòng trẻ em thăm em trai và em gái, sau đó bảo mẫu dẫn Kỳ Kỳ trở về phòng làm bài tập.
Hai năm trước cô sinh đôi một trai một gái, gia đình thuê thêm hai bảo mẫu, mỗi người phụ trách một đứa, Đàm Trinh Tịnh gần như không cần tốn công chăm con.
Cô đang định đến phòng làm việc tìm Nhiếp Tu Tề để bàn bạc về việc bồi dưỡng Kỳ Kỳ học múa, nhưng vừa ra khỏi phòng trẻ em cô đã trông thấy Nhiếp Tu Tề bước ra từ phòng làm việc ở đầu hành lang và đi về hướng này.
Anh đi đến trước mặt cô, sắc mặt dửng dưng, ôm eo cô đi vào phòng, cúi đầu hỏi: "Đến thăm con à?"
Đàm Trinh Tịnh lơ đễnh gật đầu, tâm trí cô lúc thì nghĩ đến chuyện của Kỳ Kỳ, lúc lại nghĩ đến thái độ kỳ lạ gần đây của anh, trong lòng chuẩn bị sẵn câu từ để hỏi.
Trong phòng trẻ em, hai bảo mẫu đang ngồi bên giường dỗ dành em bé, thấy hai vợ chồng đi tới, họ lập tức đứng dậy nhường chỗ.
Đàm Trinh Tịnh và Nhiếp Tu Tề đến bên giường trêu đùa hai em bé sinh đôi, chơi cùng con một lúc thì cho chúng uống sữa.
Dỗ dành con xong, hai người nhìn nhau, Nhiếp Tu Tề biết cô có chuyện muốn nói thì ôm cô về phòng.
Trở về chiếc giường trong phòng ngủ, cô nằm sấp trong lòng anh, nói về chuyện bồi dưỡng Kỳ Kỳ học múa trước.
Nhiếp Tu Tề gật đầu, đáp: "Vẫn là em chu đáo, hôm khác anh sẽ hỏi Kỳ Kỳ, nếu con bé muốn học múa thì về sau anh sẽ cân nhắc cho con bé học trường nghệ thuật."
Đàm Trinh Tịnh cũng có ý này, thấy anh để tâm thì thở phào một hơi, cô dẫu sao cũng chỉ là mẹ kế, những quyết định quan trọng như thế này vẫn nên để người cha ruột là anh ra mặt sẽ tốt hơn.
Nói xong chuyện này, bàn tay Nhiếp Tu Tề ôm lấy bả vai của cô, v.uốt ve hai cái, nhưng sau đó lại rất nghiêm chỉnh không lần xuống dưới mà buông lỏng tay, đứng dậy đi vào phòng tắm.
"Ngủ đi."
Chờ khi hai người tắm rửa xong xuôi và nằm lên giường, anh nằm lặng yên bên cạnh cô, ngủ rất bình thản, không có một động tác dư thừa nào.
Đàm Trinh Tịnh thì không ngủ được, quay qua quay lại, trong bóng tối cô mở mắt quan sát anh, thấy mặt mày anh dãn ra, dáng vẻ đã ngủ say, cô nghiến răng nghiến lợi.
Vấn đề mà cô suy nghĩ nửa buổi cuối cùng lại không hỏi được, rốt cuộc thì gần đây anh đang có chuyện gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cô không khỏi buồn bã, chẳng lẽ anh chán cô rồi sao? Hay là bên ngoài có người khác rồi nên về nhà không muốn "trả bài" nữa.
Cô đắn đo suy nghĩ, càng nghĩ càng tức. Mới kết hôn chưa đến hai năm mà cái tên xấu xa này đã lộ ra bộ mặt thật rồi sao?
Ngày đó đáng ra không nên tha thứ cho anh mới phải, nói yêu cô thế này thế kia mà giờ lại thay lòng nhanh như vậy.
Đàm Trinh Tĩnh nhìn khuôn mặt anh chăm chú, cô tức đến ngứa răng, không muốn để anh ngủ ngon nên quyết tâm trêu chọc anh.
Tay cô luồn vào trong chăn sờ tới sờ lui trên cơ thể săn chắc của anh, cuối cùng trượt xuống cạp quần.
Vừa mới luồn vào trong quần, còn chưa kịp sờ mó gì thì tay cô đã bị giữ chặt, bên tai vang lên tiếng cười nhạt của anh: "Sờ cái gì đấy?"
Cô hừ lạnh một tiếng, không ngờ anh vẫn chưa ngủ: "Em thấy anh không cứng nổi, e là thận hư rồi, anh mau uống uống thuốc bổ thận tráng dương đi!"
Nhiếp Tu Tề tức đến bật cười, xoay người đè lên cô: "Anh có cứng nổi hay không, em không biết à?"
Bị anh đè chặt, cô không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vẫn cứng đầu nói: "Em biết sao được? Bao nhiêu ngày không làm rồi, sao em biết anh có bị thận hư hay không?"
Anh khẽ cười hai tiếng, vùi đầu vào hõm cổ rồi dùng đầu lưỡi l.iếm láp vành tai cô: "Hẳn là bao nhiêu ngày... Nghe giọng điệu của em, muốn rồi hả?"
Gò má lập tức đỏ bừng lên, cô đẩy anh ra: "Nói vớ vẩn gì đấy!"
"Thừa nhận cũng đâu có sao, đàn ông có ham m.uốn thì sao phụ nữ lại không có cơ chứ?"
Anh nhíu mày, đáy mắt ánh lên sự ung dung: "Sao không nói nữa? Ông xã em tuy lớn tuổi, nhưng vẫn biết thương vợ đấy."
Nghe thấy câu này của anh, Đàm Trinh Tịnh lập tức hiểu được nguyên do, ánh mắt bốc lên ngọn lửa phẫn nộ nho nhỏ, cô véo vào cánh tay anh rồi nói: "Hoá ra anh đang trả thù em!"
Lời này của anh khiến cô nhớ lại một sự việc xảy ra vào tháng trước.
Ngày đó sau khi tan làm, mấy chị em trong đơn vị rủ nhau đi uống trà.
Phụ nữ khi tụ tập lại một chỗ khó tránh khỏi nhắc tới một vài chủ đề đen tối, nào là vóc dáng ông xã cô rất được, nào là ông xã tôi làm lâu kinh người, Đàm Trinh Tịnh nghe mà mặt đỏ tía tai.
Cô đang uống trà thì bỗng nhiên bị một người chị điểm danh: "Ông xã của Tiểu Đàm lớn hơn em ấy gần mười tuổi kia kìa, không biết bây giờ còn thỏa mãn được em ấy không?"
Đàm Trinh Tịnh suýt chút nữa thì phun trà ra khỏi miệng, cô đặt chén trà xuống, đang nghĩ nên trả lời thế nào thì một đồng nghiệp nữ khác lại trêu: "Tôi thấy Tiểu Đàm mơn mởn lắm, đàn ông lớn tuổi chắc hẳn rất thương vợ."
Cô vô cùng xấu hổ, không muốn nói về mấy chuyện giường chiếu này nữa nên đành nói một câu lấy lệ: "Anh ấy cũng đã ngần ấy tuổi, có thể làm là tốt lắm rồi."
Câu này của cô cứ như thể anh là một ông lão vậy, thật ra anh mới ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, còn lâu mới được coi là già, bề ngoài nhìn qua cũng chỉ ngoài ba mươi.
Nào ngờ khi cô vừa nói xong câu này thì nghe thấy tiếng Nhiếp Tu Tề gọi cô từ phía sau.
Nhiếp Tu Tề mỉm cười, tay đút túi quần, đứng cách đó không xa, tướng mạo nom rất nho nhã, hiển nhiên là đến đón cô tan làm.
Lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay tài xế xin nghỉ.
Trong lòng Đàm Trinh Tịnh hơi thấp thỏm, không biết anh có nghe thấy lời mình vừa nói không, cô cầm túi xách theo anh lên xe, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường ngày thì mới yên tâm.
Nghĩ kỹ lại thì chính từ ngày hôm đó, Nhiếp Tu Tề bắt đầu có thái độ kỳ lạ, không còn quá nhiệt tình nữa.
"Sao anh lại hẹp hòi thế nhỉ, em cũng chỉ nói anh một câu thôi, thế mà anh còn trả thù em?" Cô hờn dỗi cắn anh một cái.
Anh kêu lên xuýt xoa, ôm ghì lấy cô vào lòng.
Mấy ngày này anh cố ý tỏ ra lạnh nhạt với cô, mục đích là muốn thấy cô sốt sắng. Khơi gợi ham m.uốn trong cô để cô nhớ kỹ, tránh việc cô ra ngoài làm bại hoại thanh danh của anh.
"Sao lại nói là trả thù? Đàn ông lớn tuổi có thể làm là tốt lắm rồi, anh không nên nghỉ ngơi dưỡng sức ư? Ngày nào cũng làm em thì anh tiêu hoá sao nổi?"
Nhiếp Tu Tề vén váy của cô lên, để lộ cặp mông trắng nõn, sau đó đưa mình tiến vào.
Xa cách nhiều ngày, cuối cùng hai vợ chồng cũng lại lần nữa hòa vào làm một.
Đàm Trinh Tịnh biết anh cố ý nói mát, thứ đó đi vào trong cơ thể cô thì bất động, hiển nhiên anh đang chờ cô lên tiếng cầu xin, thế là cô nhắm mắt lại không chịu khuất phục, xem ai là người không nhịn được trước.
Dương v.ật bắt đầu chậm rãi ra vào trong cơ thể, khoái cảm như thủy triều dâng lên từng đợt rồi lại từng đợt, nhưng từ đầu đến cuối chỉ vẫn chỉ là sóng yên biển lặng.
Anh cố ý đâm rút nhẹ nhàng, lần nào cũng chỉ cọ đến cửa mình, điều này khiến đáy lòng cô ngứa ngáy.
Cánh tay cô ôm lấy cổ anh, vùng eo áp sát vào người anh, hai má đỏ ửng, một chân quắp lên lưng anh, có tiếng nói bật ra khỏi kẽ răng: “Nhanh lên!"
Nhiếp Tu Tề khẽ cười rồi làm theo ý muốn của cô, động tác cắm rút như mưa rền gió dữ.
Cô lại nói thêm mấy lời ngon ngọt, âm thanh nũng nịu khiến cả người anh tê tái, ôm ghì lấy cô mà hôn, sau đó ấn cô xuống giường rồi mạnh mẽ tiến vào.
Ga giường nhanh chóng bị thấm ướt một mảng, Đàm Trinh Tịnh bị anh banh rộng hai chân, ép cô phải khen anh rất nhiều, nói một câu tiến vào càng sâu hơn một chút.
Anh thật giảo hoạt, cô cắn môi thầm nghĩ.
Nhiếp Tu Tề nắm lấy đùi cô rồi công kích mạnh mẽ, đầu ngón tay từ bầu v.ú mềm mại trượt xuống v.uốt ve da thịt tại nơi nhạy cảm của cô, khiến cơ thể cô run lên lẩy bẩy, âm đ.ạo cũng theo đó không ngừng co thắt, chặt chẽ đến mức khiến cho bụng dưới của anh căng ra.
"Ưm... ư... chậm thôi..."
Cô cầu xin anh, nhưng lúc này anh không nghe theo nữa, động tác ngày càng dữ dội, liên tục cắm rút đưa cô đến đỉnh cao d.ục vọng.
Thứ đó giật lên trong âm đ.ạo cô rồi phun ra tinh d.ịch, trong nháy mắt bị bao bọc trong dòng chất lỏng ấm áp, hòa lẫn lại với nhau.
Người đàn ông này đúng thật nhỏ mọn. Trước khi thiếp đi, Đàm Trinh Tịnh vẫn còn oán than.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.