Chương 18: (2)
Mễ Kỳ
20/01/2016
Làm việc suốt đêm đến khi trời hửng sáng, cuối cùng cô cũng làm xong trang phục búp bê Điềm Tâm, cả người mỏi mệt ngồi phịch trên sàn nhà.
Cô cố gắng không ngủ, trong lòng âm thầm tính toán thời gian, vạch kế hoạch sau khi đem hàng mẫu đến công ty, cô sẽ trở về Vĩnh Hòa tìm Huống Ưng Kiệt cùng nhau ăn trưa.
Giờ phút này cô một lòng muốn đến gặp anh.
****
Mười hai giờ rưỡi, nộp xong hàng mẫu, cô nhắm hướng Vĩnh Hòa chạy thẳng tới cửa hàng Quần áo và Trang sức Đại Ưng.
Đi đến dưới lầu nhà Huống Ưng Kiệt, cô lấy điện thoại di động ra gọi anh, cố ý gọi thật lâu, thế nhưng điện thoại di động không thể gọi được.
Cô vừa mệt vừa lo lắng đi vào cửa hàng Quần áo, hỏi trực tiếp cô gái bán hàng ăn mặc thời trang bên trong.
“Xin hỏi, Đại Ưng có ở đây không?”
“Cô muốn gặp ông chủ? Muốn đổi hàng sao? Tôi có thể giúp cô.” Cô gái kia nói.
“Không phải, tôi là bạn của anh ấy.”
“À!” Cô gái quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt trực tiếp làm cô rất không thoải mái. “Cô đến quầy hỏi tổ trưởng thử xem.”
Quý Tiểu Ba theo lời cô ấy đi đến trước quầy hỏi một lần nữa.
“Cô là Quý Tiểu Ba sao?” Tổ trưởng ở trong quầy hỏi cô.
“Chính là tôi.” Quý Tiểu Ba rất buồn bực, cô ta làm thế nào mà biết tên của cô?
Tổ trưởng mặt không chút thay đổi lấy từ trong quầy ra một phong thư cho cô, nói: “Ông chủ chúng tôi đến nước Pháp tu nghiệp, để lại cái này cho cô.”
“Anh ta…… đi nước Pháp?” Quý Tiểu Ba cầm phong thư mỏng manh, đầu óc hoàn toàn mù mịt, anh ra nước ngoài khi nào, vì sao cô không biết một chút gì?
“Anh ta đã đi mấy ngày rồi.”
“Cái gì?” Cô hoàn toàn ngây người.
“Thật xin lỗi, tôi muốn giúp khách hàng tính tiền.” Tổ trưởng chỉ vài khách hàng đang chờ trả tiền phía sau cô.
Quý Tiểu Ba đành phải dời chân đi, đi ra khỏi cửa hàng.
Trong khoảng thời gian ngắn cô không thể tiêu hóa tin tức này, tâm tư trống rỗng, không cách nào suy nghĩ, thẫn thờ cầm thư trở về nhà, trăm ngàn dấu chấm hỏi xoay tròn trong lòng, vì sao anh không lời từ biệt, cũng không nói với cô một tiếng? Tại sao anh đột nhiên quyết định đi Pháp……
Vừa vào cửa chính, không kịp đợi về phòng, ở trong sân cô vội mở thư ra xem ———— không ngờ bên trong chỉ có một tờ giấy, là ngày đó cô viết cho anh khi cô rời phòng làm việc của anh, anh ngay cả một chữ cũng không lưu lại cho cô.
“Có ý tứ gì? Đây là ý gì?” Cô ngơ ngác tự hỏi mình, muốn tìm đáp án……
Thật ra thì đáp án rất rõ ràng, anh không tin cô thương anh!
Nguyên nhân khiến anh không tin chỉ có một, đó chính là ———— anh phát hiện thân phận của cô rồi.
Cô không biết anh làm sao biết được chân tướng, chuyện cô lo lắng đã xảy ra, điều duy nhất cô không dự đoán được là, anh không cùng cô cãi nhau, không mắng cô một chút nào, lựa chọn yên lặng rời đi, nói đi là đi, không cho cô cơ hội giải thích……
Anh nhất định rất hận cô!
Cô đau lòng chảy nước mắt không biết phải làm sao, tâm trạng quá đau khổ.
“Tiểu Ba, sao đã về mà không vào nhà, đứng ở đó làm gì vậy?” Mẹ Quý thấy con gái vẫn đứng ở trong sân, đi ra cửa gọi cô.
Quý Tiểu Ba lau nhanh nước mắt, cúi đầu vào nhà, không để cho mẹ nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của cô.
“Con làm sao vậy?” Thấy bộ dáng cô kỳ lạ, mẹ Quý nghi ngờ hỏi.
“Không có ạ, con chỉ mệt mỏi thôi, con muốn trở về phòng ngủ.” Quý Tiểu Ba không quay đầu lại nói.
Mẹ Quý nhìn cô không tin lắm, muốn thử cùng cô nói chuyện một chút để cô vui vẻ. “À, đúng rồi, ba con nói, có thời gian thì mời bạn trai con đến nhà ăn một bữa cơm, ông ấy rất muốn gặp cậu ta một chút!”
Quý Tiểu Ba thiếu chút nữa té ngã trên bậc thang, mẹ nói thật không đúng lúc, Đại Ưng của cô…… đã bay đi.
“Anh ấy sẽ không đến.”
“Tại sao?” Mẹ Quý đóng cửa lại, đi về phía con gái hỏi.
“Anh ấy đi tu nghiệp ở Pháp, trong thời gian ngắn chắc sẽ không về.”
“Sao đi xa vậy, vậy con phải làm sao?” Mẹ Quý quan tâm.
“Bị bỏ.” Quý Tiểu Ba nhún nhún vai tỏ vẻ thoải mái, chạy nhanh lên lầu tự giam mình trong phòng, khóc thật to, nhưng cô khóc không ra đau khổ thực sự trong lòng.
Tình yêu của cô đã theo Huống Ưng Kiệt đi xa mà tan nát, tâm cũng đã vỡ vụn.
Cô vĩnh viễn sẽ không yêu thêm bất cứ người nào nữa.
Thật xin lỗi, Đại Ưng.
Nếu có thể, cô hi vọng đối mặt anh nói những lời này…… Nhưng giờ đây anh không nghe được, càng không cho cô cơ hội nói.
Ô ~ ~
****
Mùa hè đã đến, búp bê Điềm Tâm ào ạt đưa ra thị trường, cùng búp bê Cầu Cầu dâng lên làn sóng chiến tranh nóng.
Quý Tiểu Ba đi dạo ở Công ty Bách hóa đồ chơi trẻ em tình cờ phát hiện, Huống Ưng Kiệt đẩy ra trang phục búp bê, không phải những thứ ban đầu cô nhìn thấy trong phòng làm việc của anh.
Điều này làm cho cô càng chắc chắn nguyên nhân anh không nói một tiếng đã rời đi.
Sở dĩ anh phải tạm thời bỏ cũ thay mới trong lúc thiết kế, để đề phòng cô đánh cắp thiết kế của anh.
Cô căn bản không phải loại người này, nhưng tủi thân chính là mình không cách nào giáp mặt anh nói.
Uất ức rời khỏi khu đồ chơi trẻ em, cô tự mình đi một chuyến đến công ty đồ chơi chào từ giả, ba thân mật hỏi cô: “Con thiết kế búp bê Điềm Tâm rất được hoan nghênh, tại sao không muốn làm? Không phải ban đầu còn muốn làm thành trang phục nữ bán trên internet sao?”
Cô thản nhiên nói: “Con phát hiện lý tưởng của mình có chút bất đồng với hiện thực.”
Bởi vì áy náy đối với Huống Ưng Kiệt không cách nào loại bỏ, cô không thể thiết kế quần áo mô phỏng búp bê.
Nhìn ra kiên trì của cô, ba không tiếp tục gây khó khăn nữa, đồng ý quyết định của cô.
Sau khi rời khỏi công ty đồ chơi trẻ em, cô không trực tiếp về nhà, đi ra công viên nhỏ, ngồi dưới tàng cây, nhớ tới phong thái Huống Ưng Kiệt lúc chơi bóng, trái tim…… thật cô đơn.
Cô cố gắng không ngủ, trong lòng âm thầm tính toán thời gian, vạch kế hoạch sau khi đem hàng mẫu đến công ty, cô sẽ trở về Vĩnh Hòa tìm Huống Ưng Kiệt cùng nhau ăn trưa.
Giờ phút này cô một lòng muốn đến gặp anh.
****
Mười hai giờ rưỡi, nộp xong hàng mẫu, cô nhắm hướng Vĩnh Hòa chạy thẳng tới cửa hàng Quần áo và Trang sức Đại Ưng.
Đi đến dưới lầu nhà Huống Ưng Kiệt, cô lấy điện thoại di động ra gọi anh, cố ý gọi thật lâu, thế nhưng điện thoại di động không thể gọi được.
Cô vừa mệt vừa lo lắng đi vào cửa hàng Quần áo, hỏi trực tiếp cô gái bán hàng ăn mặc thời trang bên trong.
“Xin hỏi, Đại Ưng có ở đây không?”
“Cô muốn gặp ông chủ? Muốn đổi hàng sao? Tôi có thể giúp cô.” Cô gái kia nói.
“Không phải, tôi là bạn của anh ấy.”
“À!” Cô gái quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt trực tiếp làm cô rất không thoải mái. “Cô đến quầy hỏi tổ trưởng thử xem.”
Quý Tiểu Ba theo lời cô ấy đi đến trước quầy hỏi một lần nữa.
“Cô là Quý Tiểu Ba sao?” Tổ trưởng ở trong quầy hỏi cô.
“Chính là tôi.” Quý Tiểu Ba rất buồn bực, cô ta làm thế nào mà biết tên của cô?
Tổ trưởng mặt không chút thay đổi lấy từ trong quầy ra một phong thư cho cô, nói: “Ông chủ chúng tôi đến nước Pháp tu nghiệp, để lại cái này cho cô.”
“Anh ta…… đi nước Pháp?” Quý Tiểu Ba cầm phong thư mỏng manh, đầu óc hoàn toàn mù mịt, anh ra nước ngoài khi nào, vì sao cô không biết một chút gì?
“Anh ta đã đi mấy ngày rồi.”
“Cái gì?” Cô hoàn toàn ngây người.
“Thật xin lỗi, tôi muốn giúp khách hàng tính tiền.” Tổ trưởng chỉ vài khách hàng đang chờ trả tiền phía sau cô.
Quý Tiểu Ba đành phải dời chân đi, đi ra khỏi cửa hàng.
Trong khoảng thời gian ngắn cô không thể tiêu hóa tin tức này, tâm tư trống rỗng, không cách nào suy nghĩ, thẫn thờ cầm thư trở về nhà, trăm ngàn dấu chấm hỏi xoay tròn trong lòng, vì sao anh không lời từ biệt, cũng không nói với cô một tiếng? Tại sao anh đột nhiên quyết định đi Pháp……
Vừa vào cửa chính, không kịp đợi về phòng, ở trong sân cô vội mở thư ra xem ———— không ngờ bên trong chỉ có một tờ giấy, là ngày đó cô viết cho anh khi cô rời phòng làm việc của anh, anh ngay cả một chữ cũng không lưu lại cho cô.
“Có ý tứ gì? Đây là ý gì?” Cô ngơ ngác tự hỏi mình, muốn tìm đáp án……
Thật ra thì đáp án rất rõ ràng, anh không tin cô thương anh!
Nguyên nhân khiến anh không tin chỉ có một, đó chính là ———— anh phát hiện thân phận của cô rồi.
Cô không biết anh làm sao biết được chân tướng, chuyện cô lo lắng đã xảy ra, điều duy nhất cô không dự đoán được là, anh không cùng cô cãi nhau, không mắng cô một chút nào, lựa chọn yên lặng rời đi, nói đi là đi, không cho cô cơ hội giải thích……
Anh nhất định rất hận cô!
Cô đau lòng chảy nước mắt không biết phải làm sao, tâm trạng quá đau khổ.
“Tiểu Ba, sao đã về mà không vào nhà, đứng ở đó làm gì vậy?” Mẹ Quý thấy con gái vẫn đứng ở trong sân, đi ra cửa gọi cô.
Quý Tiểu Ba lau nhanh nước mắt, cúi đầu vào nhà, không để cho mẹ nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của cô.
“Con làm sao vậy?” Thấy bộ dáng cô kỳ lạ, mẹ Quý nghi ngờ hỏi.
“Không có ạ, con chỉ mệt mỏi thôi, con muốn trở về phòng ngủ.” Quý Tiểu Ba không quay đầu lại nói.
Mẹ Quý nhìn cô không tin lắm, muốn thử cùng cô nói chuyện một chút để cô vui vẻ. “À, đúng rồi, ba con nói, có thời gian thì mời bạn trai con đến nhà ăn một bữa cơm, ông ấy rất muốn gặp cậu ta một chút!”
Quý Tiểu Ba thiếu chút nữa té ngã trên bậc thang, mẹ nói thật không đúng lúc, Đại Ưng của cô…… đã bay đi.
“Anh ấy sẽ không đến.”
“Tại sao?” Mẹ Quý đóng cửa lại, đi về phía con gái hỏi.
“Anh ấy đi tu nghiệp ở Pháp, trong thời gian ngắn chắc sẽ không về.”
“Sao đi xa vậy, vậy con phải làm sao?” Mẹ Quý quan tâm.
“Bị bỏ.” Quý Tiểu Ba nhún nhún vai tỏ vẻ thoải mái, chạy nhanh lên lầu tự giam mình trong phòng, khóc thật to, nhưng cô khóc không ra đau khổ thực sự trong lòng.
Tình yêu của cô đã theo Huống Ưng Kiệt đi xa mà tan nát, tâm cũng đã vỡ vụn.
Cô vĩnh viễn sẽ không yêu thêm bất cứ người nào nữa.
Thật xin lỗi, Đại Ưng.
Nếu có thể, cô hi vọng đối mặt anh nói những lời này…… Nhưng giờ đây anh không nghe được, càng không cho cô cơ hội nói.
Ô ~ ~
****
Mùa hè đã đến, búp bê Điềm Tâm ào ạt đưa ra thị trường, cùng búp bê Cầu Cầu dâng lên làn sóng chiến tranh nóng.
Quý Tiểu Ba đi dạo ở Công ty Bách hóa đồ chơi trẻ em tình cờ phát hiện, Huống Ưng Kiệt đẩy ra trang phục búp bê, không phải những thứ ban đầu cô nhìn thấy trong phòng làm việc của anh.
Điều này làm cho cô càng chắc chắn nguyên nhân anh không nói một tiếng đã rời đi.
Sở dĩ anh phải tạm thời bỏ cũ thay mới trong lúc thiết kế, để đề phòng cô đánh cắp thiết kế của anh.
Cô căn bản không phải loại người này, nhưng tủi thân chính là mình không cách nào giáp mặt anh nói.
Uất ức rời khỏi khu đồ chơi trẻ em, cô tự mình đi một chuyến đến công ty đồ chơi chào từ giả, ba thân mật hỏi cô: “Con thiết kế búp bê Điềm Tâm rất được hoan nghênh, tại sao không muốn làm? Không phải ban đầu còn muốn làm thành trang phục nữ bán trên internet sao?”
Cô thản nhiên nói: “Con phát hiện lý tưởng của mình có chút bất đồng với hiện thực.”
Bởi vì áy náy đối với Huống Ưng Kiệt không cách nào loại bỏ, cô không thể thiết kế quần áo mô phỏng búp bê.
Nhìn ra kiên trì của cô, ba không tiếp tục gây khó khăn nữa, đồng ý quyết định của cô.
Sau khi rời khỏi công ty đồ chơi trẻ em, cô không trực tiếp về nhà, đi ra công viên nhỏ, ngồi dưới tàng cây, nhớ tới phong thái Huống Ưng Kiệt lúc chơi bóng, trái tim…… thật cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.