Rất Muốn

Chương 10

Vô Danh

11/06/2013

Kim Ngân bưng tách cà phê ra đứng cạnh cửa sổ. Ánh mắt cô nhìn vô định vào khoảng không xa xăm.

Mười năm trước, biết chuyện Hoàng Mai có thai, bố cô ấy đã từ mặt, còn dọa nếu cô ấy bước chân về nhà sẽ chặt gãy chân cô. Mẹ Hoàng Mai mất sớm, bố cô rất nghiêm khắc, lại được bà mẹ kế hay nói bóng nói gió nên khi mọi chuyện xảy ra, Hoàng Mai đã không về nhà nữa.

Nói mười năm không về nhà thì quả là một đứa con bất hiếu. Nhưng Hoàng Mai bệnh tình như vậy, cô ấy nào có để ý gì đến việc đó cơ chứ? Chỉ có bố của Hoàng Mai là thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho Kim Ngân, hỏi tình hình sức khỏe của cô ấy rồi gửi tiền cho cô. Kim Ngân đã từng ngăn bác ấy, nhưng ông lại nhất mực muốn vậy. Còn nói rằng không có cha mẹ nào không muốn nuôi dạy con. Chỉ là có đôi khi, những tâm tư trong lòng như bị một hòn đá chặn lấy, không thể nói ra cho người khác hiểu được.

- Kim Ngân, chú có việc cho cháu đây.

Tiếng của chú Sáng vang lên khiến mạch suy nghĩ của Kim Ngân bị cắt đứt. Cô quay người lại nhìn người đàn ông phúc hậu đi tới. Trên tay ông có cầm một tập tài liệu.

- Việc gì thế chú?

Ông Sáng cười cười rồi đưa tập tài liệu cho Kim Ngân, đáp:

- Đây là những thứ cháu cần cho buổi phỏng vấn chiều mai với Quyên Vỹ đó.

- Quyên Vỹ?

- Phải. Là nữ chính của bộ phim “rất muốn yêu em”. Lần trước chúng ta đã phỏng vấn Hữu Quân rồi, giờ thì tới Quyên Vỹ.

Thật không ngờ chú Sáng lại thiên vị cô như vậy. Sự việc lần trước giao tới tay cô đã suýt hỏng rồi, bây giờ lại vẫn tin tưởng cô.

Kim Ngân thoáng cau mày, cô nói:

- Hay là chú giao cho cậu Nam con trai chú đi. Hôm nay cháu hơi mệt!

Ông Sáng như hiểu được Kim Ngân đang trốn tránh, liền nhăn mặt nói:

- Có gì mà mệt chứ? Kịch bản đã lên giấy hết rồi, cháu chỉ việc nói theo thôi mà.

- Tại sao chú lại tin tưởng cháu như vậy? – Kim Ngân nhìn thẳng vào đôi mắt của ông Sáng, hỏi bằng vẻ chân thành nhất.

Ông Sang khẽ cười. Sau đó vỗ vai cô rồi chậm rãi bước đến cạnh cửa sổ, nói:

- Chú thích cách làm việc của cháu, đánh giá cao kết quả mà cháu đạt được trong công việc. Làm tám năm ở Ngôi Sao Mai mà chưa hề xun xoe nịnh nọt ai. Một khi cháu đã làm là phải làm hết mình. Hơn nữa, cháu còn rất tốt bụng, hay giúp đỡ đồng nghiệp. Người như cháu đáng ra phải lên làm sếp rồi mới phải. Tại sao lại cứ bị giam cầm tại ban chuyên mục giải trí này?

Kim Ngân nghe vậy chợt thấy hơi chạnh lòng. Chú Sáng nói sai rồi, cô không tốt bụng đâu. Mười năm trước, cô đã giết đi một sinh mạng nhỏ bé, đã làm tan nát trái tim của hai người mà mình trân trọng nhất. Đáng ra, người phải chết là cô. Người độc ác là cô! Cô không phải là một con người tốt bụng như chú Sáng nói đâu.

Nhưng Kim Ngân không nói những suy nghĩ trong lòng mình ra, cô chỉ cười khổ rồi gật đầu nói:

- Vì những tình cảm chú dành cho cháu, cháu nhất định sẽ làm tốt công việc này.

Ông Sáng cười sảng khoái rồi vỗ vai Kim Ngân nói bằng giọng rất hài lòng:

- Tốt, tốt lắm!

Khi ông Sáng toan quay người đi thì Kim Ngân như nhớ ra được điều gì đó. Cô gọi với theo:

- Chú Sáng!

Ông Sáng quay lại, chờ Kim Ngân nói nốt vế sau.

Kim Ngân có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng nói tiếp:

- Làm nốt lần này, cháu muốn xin nghỉ việc.

Ông Sáng có vẻ bất ngờ, muốn hỏi cho rõ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Kim Ngân, ông đành nuốt lại câu hỏi của mình. Sau đó ông Sáng nói trong tiếng thở dài:

- Ừ, cũng nên nghỉ đi thôi!

Kim Ngân nhìn theo dáng người của chú Sáng khuất dần nơi phía cửa. Cô không kìm được cũng thở dài một tiếng. Tách cà phê trên tay đã bị gió bên ngoài thổi nguội, cảm giác không ngon như lúc đầu nữa, nhưng cô vẫn đưa lên miệng nhấp.

Đắng quá!

Kim Ngân nhăn mặt, cuối cùng cô quyết định pha cho mình một tách cà phê khác.

.

.

.

- Thiên Hoàng, anh nói Linh đã về rồi?

Hữu Quân như không tin được vào tai mình. Anh còn tưởng mình đang nằm mơ, cho nên mới hỏi lại người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha một lần nữa.

Thiên Hoàng thổi nhẹ vào chén trà, làn khói mỏng tang theo đó bị thổi dạt ra. Anh nhấp môi vào tách, cảm giác hương trà thơm ngát lan vào tận tâm khảm. Mãi một lúc lâu sau, Thiên Hoàng mới lên tiếng đáp lại:

- Cậu tưởng tôi rỗi việc lừa cậu à?

Đôi môi của Hữu Quân cuối cùng cũng giãn ra một nụ cười hạnh phúc, trái tim đập liên hồi khiến anh thấy thật khó thở. Nhưng anh nào quan tâm đến việc đó. Linh đã trờ về rồi, cô ấy cuối cùng cũng đã giữ lời rồi.

Nhìn khuôn mặt sáng bừng trong hạnh phúc của Hữu Quân mà Thiên Hoàng không khỏi nhếch môi cười nhạt. Hạnh phúc đơn giản mà thực khó bắt. Cứ đến rồi đi bất chợt, khiến con tim người ta ngủ chẳng yên. Anh không hiểu hạnh phúc là gì, cũng chưa biết tình yêu sâu đậm là như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận được sự vui mừng đang ngập tràn trong đôi mắt của Hữu Quân. Cậu ta bình thường vẫn lạnh lùng là thế, ấy vậy mà vừa nghe tin em gái anh trở về đã như một đứa trẻ thấy kẹo. Tình yêu diệu kỳ như vậy sao?

Cuối cùng, Thiên Hoàng cho Hữu Quân nghỉ một ngày để anh đi gặp “tình yêu thầm kín” của mình. Thiên Hoàng không phải là một con người quá khắt khe trong công việc, những lúc nào cần thì nên để nhân viên thoải mái một chút.

Hữu Quân chưa đi được bao lâu thì cánh cửa lại bật mở, người bước vào là Phong Lan.

Phong Lan là thư ký của anh. Làm việc rất được, nếu không muốn nói là tốt. Cô ấy vốn là một người con gái thông minh. Thường thì Thiên Hoàng chỉ gặp những con người có kinh nghiệm và tự cho mình là thông minh, còn Phong Lan thì phải nói là cô ấy thực sự rất nhanh nhẹn và hoạt bát. Mọi việc vào tay cô đều không phải lo lắng gặp chuyện này chuyện kia. Sổ sách của cô ty nhiều như vậy, nhưng tới cuối tháng Phong Lan vẫn cố gắng làm gọn để anh dễ tính toán.

Anh không biết lý do tại sao Phong Lan vào AP làm việc, nhưng anh tin tưởng cô ấy. Bao nhiêu năm qua, cô ấy cũng coi như đã đóng góp một phần không nhỏ cho công ty đi.

Vừa thấy Phong Lan vào, Thiên Hoàng liền đặt chén trà xuống nói:

- Có chuyện gì thế?



Phong Lan nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó cô bước tới đáp:

- Giám đốc, Ngôi Sao Mai lại muốn phỏng vấn diễn viên của “rất muốn yêu em”. Lần trước đã thất hẹn một lần, chúng ta cũng coi như bỏ qua cho họ. Vậy mà lần này vẫn còn dám vác mặt đến đây, có nên cho họ một bài học không?

Thiên Hoàng ngả người ra, một tay đặt lên chỗ tựa của ghế. Anh nói

- Cô định cho họ bài học gì?

- Thực ra, chuyện họ thất hẹn với công ty không phải là chuyện quá to tát. Nhưng chúng ta bỏ qua không có nghĩa là chúng ta sợ họ. Lần phỏng vấn này, tôi nghi ngờ họ vì chuyện của Hữu Quân lần trước mà trả thù ta.

Thiên Hoàng mỉm cười, bình thản đáp:

- Có phải là cô đã suy nghĩ quá nhiều? Họ là trẻ con hay sao mà làm vậy? Vả lại, Ngôi Sao Mai là tòa soạn lớn, họ chú ý tới ta, ta phải vui mừng chào đón họ mới đúng chứ?

- Nhưng…

Thiên Hoàng ngẩng mặt lên nhìn Phong Lan, anh cảm thấy hôm nay cô hơi lạ thì phải. Thường ngày cô ta không như thế này, cũng không có kiểu lo chuyện bao đồng, công việc của cô ấy là thư ký, sao lại muốn can thiệp vào những chuyện này chứ? Và một khi anh đã quyết định khi sẽ không bao giờ thay đổi.

- Có chuyện gì sao? – Thiên Hoàng nhướn mày hỏi.

Câu hỏi này khiến cho Phong Lan có chút bối rối. Cô vội cười cười để che đi nét khó xử trên mặt, sau đó liền đáp:

- Đâu có, em chỉ là lo cho công ty thôi.

- Vậy sao? – Nét mặt của Thiên Hoàng trông có vẻ như là không tin.

Phong Lan cố gượng gật đầu. Cô không biết tại sao mình lại bối rối như vậy, nhưng cứ khi nào nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia chiếu thẳng vào người mình là cô lại muốn trốn tránh. Trên đời này, cô chưa sợ ai như người đàn ông trước mặt. Quả thực là từ con người anh như tỏa ra một thứ áp lực rất lớn, khiến con người ta muốn tiến không được mà muốn lùi cũng chẳng xong.

Tuy nhiên, có những việc nếu cứ để nỗi sợ của bản thân lấn chiếm thì sẽ khiến nó đổ bể. Cô không thể hèn nhát như thế được!

- Nói cho tôi biết, cô đang âm mưu cái gì?

Bất ngờ Thiên Hoàng lao tới trước mặt Phong Lan. Anh ghé sát vào người cô trợn mắt nói.

Phong Lan đã sợ lại càng thêm sợ hãi, cô lắp bắp nói:

- Giám…giám đốc. Anh…sao vậy?

Thiên Hoàng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó nhìn Phong Lan. Ánh mắt như sắt thép kia khiến cô không khỏi rùng mình, lời nói lại càng lộn xộn hơn:

- Anh…Em, em thực xự…thực sự chỉ vì quá lo nghĩ cho công ty thôi.

Mãi một lúc lâu sau, khi không khí gần như bị hơi lạnh trong ánh mắt của Thiên Hoàng làm đông lại thì anh mới bật cười lớn. Khi cười, cơ mặt anh giãn ra, trông có vẻ rất sảng khoái. Sau đó anh vỗ vai Phong Lan và nói:

- Tôi có bao giờ không tin cô đâu chứ?

Phong Lan nhất thời không hiểu, nhưng cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Áp lực vừa rồi quá lớn, tựa như có một tảng đá ngàn cân đang đè lên ngực cô vậy. Đến tận bây giờ cô vẫn thấy cả người mình đang run lên bần bật.

- Vậy, em ra ngoài bàn giao với Quyên Vỹ một chút.

Thiên Hoàng không nói gì, anh chỉ gật đầu rồi lại bước về phía ghế sô pha. Trong đầu anh đang nghĩ, trên thế giới này có rất nhiều thứ đang được che đậy. Nhưng chỉ cần một cơn gió thoảng qua, lớp bụi phủ trên nó cũng sẽ bị thổi bay thôi.

.

.

.

Buổi chiều, lúc gần tan làm, Kim Ngân nhận được một tin nhắn của Hoàng Mai rằng: “Kim Ngân, sao Vĩnh Khanh không tới thăm mình?”

Tin nhắn đó không khỏi làm Kim Ngân cảm thấy bối rối. Cô thần người một lúc lâu rồi nhắn tin lại: “Ừ, có lẽ anh ấy hơi bận. Cậu đừng lo, nếu gặp được Vĩnh Khanh, mình sẽ nói lại với anh ấy.”

Năm phút sau, tin nhắn lại gửi tới: “Cậu có số điện thoại của anh ấy à?”

“Không, mình nói là nếu gặp được.”

Kim Ngân đặt điện thoại lên bàn, đôi mắt thoáng vẻ lo âu. Nếu như chuyện này bại lộ thì cô lại một lần nữa có lỗi với Hoàng Mai. Cô không thể để chuyện đó xảy ra được. Cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào, cô cũng sẽ chơi trò chơi này đến cùng. Bởi trong cô vẫn còn một hy vọng rằng: Thiên Hoàng có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Mai.

Có lẽ, anh chính là một món quà chuộc tội mà ông trời ban xuống cho cô.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng Kim Ngân đành phải gọi điện cho Thiên Hoàng.

Nhạc chờ mới tới hồi thứ hai đã thấy Thiên Hoàng

bắt máy. Sau đó anh cười cười chào cô bằng một chất giọng khàn khàn đặc trưng:

- Chào người đẹp!

Kim Ngân không để ý gì tới lời chào đó, cô nói luôn vào vấn đề chính:

- Phiền anh chiều nay tới thăm Hoàng Mai có được không?

- Được, tất nhiên là được. Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh!

Kim Ngân nắm chặt lấy điện thoại, rồi cô đáp:

- Chỉ cần không vượt quá khả năng của tôi, thì bất cứ yêu cầu gì của anh, tôi đều chấp nhận.

Thiên Hoàng cười nhẹ một tiếng rồi nói vẻ hào phóng:

- Yên tâm, không có gì vượt quá khả năng của em đâu. Chốc nữa anh sẽ tới đón em!

- Được, chào anh!



Không đợi Thiên Hoàng trả lời, Kim Ngân đã vội ngắt máy. Lúc đặt chiếc điện thoại lên bàn cô mới phát hiện lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi. Trái tim trong lồng ngực cũng đập liên hồi, không hiểu là nó đang báo hiệu một điều gì nữa.

Kim Ngân bám vào thành ghế rồi ngồi xuống, mắt cô sao bỗng dưng lại hoa lên thế này? Kim Ngân đưa tay lên day day thái dương, một lúc sau mới thấy tỉnh táo hơn chút ít. Cô chợt thấy bản thân mình như không phải là của mình nữa, nó không nghe theo sự điều khiển của cô một chút nào cả. Đã tự dặn lòng rằng mỗi lần nghe giọng nói ấy, nhìn con người ấy là phải bình tĩnh. Nhưng cô lại không làm được, hoàn toàn không làm được.

Tất cả đều giống hệt như mười năm trước. Cứ đứng cạnh anh, nghe giọng nói của anh là tim cô lại đập, chân cô lại run…Cô không thể làm chủ được bản thân của mình.

“Kim Ngân, nhanh lên, đưa tay cho tôi.” – Vĩnh Khanh đứng ở mỏm đá bên đó, vươn cánh tay ra mỉm cười nói với cô.

Lúc ấy cô vẫn còn bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng thế nào, tay chân như trở lên thật thừa thãi. Trông cô lúc ấy rất vô dụng, ngay cả cơ thể cũng không điều khiển nổi.

“Nhanh lên, Kim Ngân.” – Vĩnh Khanh vẫn kiên nhẫn chờ cô.

Phải mất tới năm phút sau, Kim Ngân mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Rồi cô đưa ta ra cho anh nắm lấy, để anh kéo qua khoảng cách giữa hai mỏm đá.

Ngày hôm đó, trường cô có dịp đi dã ngoại. Nói là trường, nhưng thực chất mỗi khóa chỉ được một lớp đi. Lớp nào có thành tích tốt sẽ được được chọn. Lớp của cô và lớp của Vĩnh Khanh cũng nằm trong số đó.

Buổi dã ngoại ấy là một hồi ức ngập nắng, ấm áp và khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi nhớ lại. Xin đừng hiểu lầm gì cả, không phải anh thích cô nên mới làm vậy đâu. Vì ngay sau đó, Vĩnh Khanh cũng đứng lại, đợi Hoàng Mai và bước tới để kéo tay cô đó thôi!

Cô đã nói rồi, người Vĩnh Khanh chọn không phải là cô. Ngay từ đầu định mệnh đã không mang tên của anh và cô. Cô chỉ có thể mơ một giấc mơ không có thực mà thôi.

Kim Ngân mỉm cười khi nhớ lại buổi dã ngoại mười năm về trước. Bạn bè cô giờ cũng đã có cuộc sống riêng hết rồi, không biết có ai nhớ tới ngày hôm ấy nữa không. Đó là một quãng thời gian vui vẻ. Đó là một thời hạnh phúc nhất đời cô. Kim Ngân hiểu, ba người bọn cô đã mãi mãi nằm lại trong chiếc hộp thời gian và sớm bị lớp bụi của nó phủ mờ rồi!

Giờ đây tất cả đều đã khác. Giấc mơ, hoài bão, con người và tình cảm…Tất cả đều đã khác. Thời niên thiếu xưa kia đã bị nắng gió của năm tháng đẩy ra xa. Xa tới nỗi, chân trời góc bể cũng chẳng chạm được tới.

.

.

.

Nền trời như bị bàn tay ai đó thoa lên một lớp phấn hồng, loang lổ. Ráng chiều đỏ ối đổ xuống con đường nhỏ. Mùi thơm của thức ăn từ nhà nào bay ra, ấm cúng vô cùng. Hoàng Mai ngồi trên bậu cửa sổ, ôm con mèo Ba Tư trong lòng, đôi mắt nhìn về phía xa xôi.

Người ta nói “một lần bất tín vạn lần bất tin”, cô không biết có nên tin Kim Ngân một lần nữa hay không. Mười năm trước, Hoàng Mai tin tưởng cô ấy, nhưng cô ấy vẫn từ đằng sau đẩy cô xuống dòng sông hung dữ. Mặc kệ đứa trẻ đang sống trong bụng cô. Nếu lần này, cô ấy lại lừa cô nữa thì sao?

Nếu Vĩnh Khanh này…không phải là Vĩnh Khanh thì sao?

Hoàng Mai thẫn thờ lẩm bẩm:

- Kim Ngân, tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy?

Nếu chỉ vì tình yêu mà đang tâm giết hại đứa con của cô, thì cô nhất định sẽ không tha thứ cho Kim Ngân. Nhưng chơi thân với nhau lâu như vậy, Hoàng Mai hiểu rằng Kim Ngân là một con người có rất nhiều tâm sự. Cô ấy nghĩ gì đều không muốn ai biết, có điều gì khó xử đều tự một mình mình giải quyết, nên cô không tin chuyện mười năm trước hoàn toàn xuất phát từ lòng đố kỵ.

Tuy nhiên, mười năm cô chờ Kim Ngân nói ra sự thật thì cũng là mười năm Kim Ngân che giấu sự thật đó. Ngoài những câu nói đã cũ ra, cô ấy không hề tiết lộ thêm bất cứ điều gì. Điều ấy càng làm Hoàng Mai thêm cô ghét cô ấy. Đứa con của cô đã chết một cách oan uổng. Cô có cảm tưởng nó vẫn còn ở trên thế giới này, nhưng lại không thể chạm vào nó…Chỉ vì tấm màn mang tên sự thật chưa được vén lên.

Kim Ngân, chỉ cần cậu nói thật cho mình biết, mình sẽ không hận cậu nữa. Cậu có biết không?

Hương Liên đã từng nói:

“Hoàng Mai à, cậu phải canh chừng Vĩnh Khanh thật tốt nhé!.”

“Tại sao cậu lại nói thế?”

“Bởi vì Kim Ngân, cô bạn thân chí cốt của cậu có tình cảm đặc biệt với Vĩnh Khanh đó.”

Hoàng Mai cúi xuống nhìn con mèo nằm ngủ trong lòng mình, khẽ mỉm cười.

Vĩnh Khanh, người con trai đó sao lại liên quan đến hai người bọn cô? Nếu không gặp anh, có lẽ mọi chuyện đã chẳng như ngày hôm nay. Kim Ngân cũng đem lòng yêu anh, đã đem lòng yêu anh trước cô.

Nhưng cô không hối hận. Bởi cô yêu anh! Yêu là không hối hận!

Bất giác, Hoàng Mai ngẩng mặt lên, trong đôi mắt như chứa ngàn mối nghi hoặc. Người đàn ông hôm nọ so với Vĩnh Khanh đúng là có giống nhau thật. Nhưng sao cô lại thấy có điều gì đó uẩn khúc trong đó?! Tại sao anh lại xuất hiện với Kim Ngân? Không phải mười năm trước, Vĩnh Khanh còn nói với cô rằng:

“Vì đứa con…cho nên mãi mãi anh cũng không thể tha thứ cho cô ta.”

Đúng vậy, vì đứa con…

Chẳng lẽ anh đã quên rồi? Không, Vĩnh Khanh mà cô biết không phải là một người dễ quên.

Anh lạnh lùng, cao ngạo. Chỉ cần có ai khiến anh đau khổ, anh nhất định sẽ làm cho kẻ đó đau khổ gấp mười!

Hoàng Mai đuổi con mèo đang nằm trong lòng mình ra. Cô bước tới hộc bàn, lấy ra một xấp giấy đã cũ. Đây là những bức thư mà năm xưa Kim Ngân đã gửi cho Vĩnh Khanh. Tuy tất cả đều được chôn xuống cùng một nhành phong tín tử màu tím, nhưng sau đó đã bị Hương Liên đào lên và mang tới cho cô.

Hoàng Mai nhìn vào những nét chữ yếu đuối, nắn nót đã nhòe đi theo năm tháng. Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời. Năm ấy, khi nhận được những bức thư này, cô đã tức giận biết bao, đã muốn chạy đến tát người con gái ấy biết bao…Nhưng cô đã không làm vậy. Cô đã ích kỷ giấu tất cả những bức thư ấy đi, giấu tất cả tình cảm của người con gái ấy đi. Cô phải giam chúng trong ngục tối, để chúng mãi mãi không thể thoát ra được. Vĩnh Khanh sẽ không biết, anh ấy nhất định sẽ không bao giờ biết Kim Ngân yêu anh!

Chỉ có điều, dù có giấu cỡ nào thì vẫn không thể một tay che hết sự thật. Có một bức thư đã rơi ra, và Vĩnh Khanh đã đọc được nó.

“Vĩnh Khanh, tôi luôn tôn trọng anh, nhưng anh là một kẻ đáng ghét. Anh là kẻ đáng ghét nhất trên đời này, tôi hận anh!”

Chẳng biết tại sao Kim Ngân lại viết bức thư này, nhưng đó là bức thư cuối cùng mà cô viết cho anh thì phải.

Khi Vĩnh Khanh đọc được, anh đã tức giận xé nát nó. Thậm chí là đập phá đồ đạc khiến Hoàng Mai rất hoảng sợ. Cô cảm tưởng như trong đôi mắt anh lúc ấy có một ngọn lửa đang bốc cháy, những tia máu li ti vằn vện lên trong đôi mắt anh. Anh thở mạnh, anh làm tất cả mọi thứ để bản thân mất đi sức lực…Cuối cùng anh kiệt sức ôm cô vào lòng.

Hoàng Mai không hiểu điều gì đã khiến cho anh tức giận, nhưng cô chỉ biết, hôm ấy anh đã ôm cô, đã hôn cô và nói:

“Hoàng Mai, chỉ còn mỗi em thôi. Chỉ còn mình em thôi… Mong là như thế!”

Mới nghĩ tới đó, Hoàng Mai đã thấy đôi mắt mình nóng rực lên, rồi một giọt nước trong suốt rơi xuống, thấm vào một chữ trong bức thư: “Hận”!

Hận?

Tại sao lại cứ phải hận nhau? Tại sao đã yêu sao còn hận? Con người sao lúc nào cũng mang hai mặt đối lập như thế? Họ không thể sống đơn giản hơn được hay sao? Kim Ngân, cô ấy yêu Vĩnh Khanh. Vậy tại sao lại hận anh ấy? Rốt cuộc thì cô có những bí mật to lớn như thế nào đây?

Kim Ngân nói, có thể hôm nay Vĩnh Khanh sẽ tới thăm cô. Được, vậy cô sẽ nhắc lại chuyện bức thư năm xưa. Nếu như anh đúng là Vĩnh Khanh của mười năm trước, thì chắc chắn anh sẽ không bị nó làm cho xa lạ.

Cô nhất định phải tìm hiểu rõ, anh có phải là Vĩnh Khanh thật hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rất Muốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook