Rất Muốn

Chương 13

Vô Danh

11/06/2013

Trong một căn phòng có ánh đèn vàng vọt chiếu xuống. Một đôi nam nữ đang ôm nhau say ngủ. Dưới đất là quần áo của hai người. Cơ hồ họ vừa trải qua một màn ân ái. Hương rượu nồng nặc khắp căn phòng, như muốn dẫn con người ta vào cơn say không thấy lối.

Tiếng thở đều của hai người vang lên khiến bầu không khí càng thêm tịch mịch, mờ ám. Bất giác, người con gái kia khẽ động người. Cái động người ấy khiến cho người bên cạnh phải thức giấc.

Đôi mắt Vĩnh Khanh mở ra, đi từ mơ hồ cho tới rõ ràng. Cảm giác trong đầu như có một thứ gì đó đang tàn phá. Vừa nặng mà vừa nhức! Anh đưa mắt nhìn lên trần nhà, cảm giác quen thuộc khiến anh thấy chút an tâm. Đây đúng là phòng của anh rồi. Nhưng còn người bên cạnh thì sao? Người đó là ai?

Vĩnh Khanh từ từ quay sang nhìn, phút chốc, cả người anh như bị điện giật. Vĩnh Khanh bật người dậy, anh mở chăn nhìn xuống, đôi mắt khó hiểu vừa rồi được thay thế bằng sự kinh hãi. Không, không thể nào…

Đây là một giấc mơ. Nhất định là anh đang mơ.

Nhưng không phải vậy, tất cả đều là hiện thực. Một thứ hiện thực chết tiệt nhất trong lịch sử làm người của anh!

Vừa lúc ấy, bên cạnh Vĩnh Khanh bỗng vang lên tiếng thở nhẹ. Anh hồi hộp quan sát sắc thái của người con gái đó, cảm tưởng như bản thân sắp bùng nổ tới nơi.

Hoàng Mai khẽ mở mí mắt, cô nhìn anh bằng một vẻ mơ hồ…Rồi nghe anh nói bằng một sự không tỉnh táo:

“Tại sao lại là cô?”

Như bị một vật đánh trúng, Hoàng Mai sợ hãi ngồi dậy. Cô cũng lật chăn tự nhìn xuống, thấy từ đầu tới chân mình không hề có một mảnh vải che nào…Và trước mặt cô chính là Vĩnh Khanh.

Nghe Vĩnh Khanh hỏi vậy, trong đầu Hoàng Mai bất giác trở lên trống rỗng. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ sợ hãi rồi nói không thành câu:

“Em…Tại sao em lại ở đây?”

Vĩnh Khanh với lấy cái áo mặc vào. Động tác anh dứt khoát và nhanh gọn tới mức lạnh lùng. Sau đó anh quay sang nhìn Hoàng Mai nói:

“Cô hỏi tôi? Cả hai chúng ta đều không biết!”

“Nhưng…”

Vĩnh Khanh xỏ chân vào ống quần. Mặc xong nó anh quay sang nhìn người con gái đang thẫn thờ ngồi trên giường kia bằng một ánh mắt phức tạp.

Chết tiệt thật! Không ngờ anh lại để chuyện này xảy ra. Tối hôm qua là sinh nhật anh, anh không hiểu tại sao mình lại uống nhiều như thế. Chắc là vui quá, bạn bè cũng chuốc nhiều nên mới…Và Vĩnh Khanh cũng không hiểu tại sao mình có thể uống say đến mức mất kiểm soát như vậy…

Vĩnh Khanh cúi xuống nhặt chiếc váy của Hoàng Mai rồi bước tới đưa cho cô. Đôi mắt lạnh của anh hơi dịu xuống, hỏi:

“Cô cũng không nhớ gì sao?”

Hoàng Mai lắc đầu. Trong đôi mắt đã ầng ậng nước. Vĩnh Khang sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, lại càng sợ hơn khi những giọt nước mắt của cô ta rơi ra là vì mình. Anh không nhịn được liền ngồi xuống mé giường, sau đó dùng tay vuốt nhẹ khóe mắt cô, dịu dàng nói:

“Đừng khóc! Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này. Được chứ?”

Hoàng Mai lắc đầu vẻ ngượng ngùng:

“Không cần đâu. Em biết anh không yêu em!”

“Sao?”

“Em cũng không muốn anh phải chịu trách nhiệm cho em. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, em không thấy hối hận đâu.”

Vĩnh Khanh ngạc nhiên nhìn Hoàng Mai. Trong đôi mắt anh như ẩn chứa nhiều sự bất ngờ…Cô ta đang nói gì vậy? Trinh tiết bị anh lấy đi mà còn bảo là không hối hận. Đầu óc cô ta có vấn đề không?

Còn chưa kịp hỏi thì giọng nói của Hoàng Mai lại tiếp tục vang lên:

“Chuyện ngày hôm nay…Em sẽ coi nó chưa từng xảy ra.”

Vĩnh Khanh nghe vậy liền tức giận nói:

“Cô coi tôi là loại con trai vắt chanh bỏ vỏ như vậy à? Dù gì thì người ngủ cùng cô tối qua cũng là tôi. Tôi không cho phép cô nói những lời đó.”

Hoàng Mai nhìn Vĩnh Khanh, đáy mắt như lộ ra ngàn tia phức tạp. Vĩnh Khanh luôn là vậy, anh ấy lúc nào cũng thích độc chiếm như thế đấy. Hoàng Mai cô đã là người con gái của anh rồi…anh không cho phép cô nói những lời đó cũng phải thôi.

Hoàng Mai mỉm cười, sau đó cô gật đầu đáp:

“Thực ra…Đây là việc em đã mong từ lâu. Vĩnh Khanh, cảm ơn anh!”

Mùi rượu trong phòng vẫn nồng nặc như thế. Cảm tưởng như tất cả đang chìm vào cơn mộng mị một cách điên cuồng. Không ai biết, đó mới là sự khởi đầu của những chuyện sau này. Định mệnh đâu phải là thoáng qua với họ…

Ván cờ này…Thực ra đã bị ông trời ngắm rồi!







“Kim Ngân, Vĩnh Khanh và mình đang hẹn hò. Hôm nay anh ấy muốn mời mình đi ăn, cậu bảo mình nên mặc gì đây?” – Hoàng Mai dường như đang sống trong tình yêu. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ hạnh phúc. Ánh mắt như lấp lánh hơn ngày thường.

Kim Ngân đứng lặng người, mãi một lúc lâu sau cô mới mới đáp:

- Thế à? Chúc mừng cậu nhé!

- Cậu nói đi. Tớ nên mặc gì bây giờ?

Trông sắc mặt của Kim Ngân lúc đó hình như không được tốt lắm. Đôi môi cô từ hồng chuyển sang màu tím nhạt. Ánh mắt trở lên thẫn thờ như bị ai đó rút mất hồn. Phải mất một lúc rất lâu cô mới ngỡ ra là Hoàng Mai đang hỏi mình. Rồi sau đó lại trả lời trong nụ cười gượng gạo:



- Vĩnh Khanh thích màu đỏ. Màu đỏ của sự nhiệt huyết, tượng trưng cho ánh sáng. Màu đỏ như màu của dòng chảy trong ta, như là nguồn cảm hứng sống cho anh ấy…Mình nghĩ cậu nên mặc một chiếc váy màu đỏ.

Sau khi Kim Ngân nói câu đó, Hoàng Mai liền quay lại nhìn cô bằng một ánh mắt như giễu cợt. Không hiểu là cô đang giễu cợt chính mình hay giễu cợt Kim Ngân, chỉ biết rằng cô đã nói:

- Kim Ngân, sao cậu hiểu Vĩnh Khanh thế?

Kim Ngân lắc đầu:

- Cái này cả trường mình đều biết mà. Cậu lên profile của Vĩnh Khanh trên website trường mình là thấy ngay sở thích và sở ghét của anh ấy…

- Nhưng ở đó không nói tới chuyện anh ấy thích màu đỏ. Lại càng không nói lý do tại sao anh ấy thích màu đỏ.

Kim Ngân cúi xuống như tránh ánh mắt dò xét của Hoàng Mai, cô trả lời:

- Là mình tự suy diễn thôi. Hôm nọ thấy anh ấy quàng chiếc khăn màu đó nên mình đoán thế. Cậu đừng để ý gì nhé?

Nghe tới đó, nét phức tạp trong mắt Hoàng Mai bị cô giấu đi. Hoàng Mai chợt bật cười rồi huých tay với Kim Ngân trêu chọc:

- Cậu làm sao thế? Cậu tưởng mình sẽ nghi ngờ cậu thích Vĩnh Khanh hay sao? Đồ ngốc này!

Kim Ngân không trả lời. Chỉ thấy ở đuôi mắt cô như tụ lại một giọt nước trong suốt. Giọt nước trong suốt ấy tựa những tâm tư của cô bị ai đó chặn lại, kéo lấy…Mãi mãi không thể thoát ra…

Cũng là, mãi mãi không thể để anh ấy biết những tâm tư đó vẫn luôn bùng cháy như một ngọn lửa đỏ rực trong cô suốt thời gian qua.!

.

.

.

Hoàng Mai dùng nĩa xiên lấy một miếng cam trong chiếc đĩa kia. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô như mang vẻ khó đoán. Sau đó, cô nói:

- Mọi chuyện xảy ra đều là do bản thân đã tự gây lên…Không thể đổ lỗi cho ông trời được.

Bà Đường ngồi đối diện sau khi nghe câu chuyện xong cũng hơi ngỡ ngàng. Tưởng như những gì mình suy đoán trước kia đều sai. Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả đều là do ba người họ tự tạo lên…Đúng như Hoàng Mai đã nói, không thể đổ hết là do ông trời được. Nếu không thì con người sinh ra luật nhân – quả để làm gì?

Có nhân ắt sẽ có quả. Có quả thì phải có nhân.

Hoàng Mai, Vĩnh Khanh và Kim Ngân…Ba dấu lặng đen trong cuộc sống. Mỗi con người họ đều có những bí mật, khúc mắc của riêng mình. Đều có những tình yêu khó nói giấu trong tim. Tựa như một cuộc rượt bắt vậy. Đuổi ai là quyền của ta…Kẻ bị đuổi sẽ không thể biết ý đồ.

- Vậy cô định tính sao? – Bác sĩ Đường hỏi.

Hoàng Mai cúi xuống mỉm cười:

- Còn sao nữa? Tất nhiên là làm lại cuộc đời và đặt một dấu chấm hết cho quá khứ đầy buồn đau kia.

- Ngay cả khi chính cô còn chưa chắc chắn người đó là Vĩnh Khanh? – Bà Đường vừa nhìn Hoàng Mai vừa nói đầy dò xét.

Hoàng Mai hơi khựng lại, định trả lời nhưng đành thôi. Có chắc chắn hay không thì Vĩnh Khanh vẫn sẽ ở bên cô. Không phải như thế sao? Chỉ cần cô còn sống thì anh nhất định phải ở bên cô.

Mười năm trước thế.

Mười năm sau sẽ vẫn thế thôi!

.

.

.

Tiếng mở cửa vang lên, theo sau đó là một tràng ho của Phong Lan. Cô đưa tay lên bịt mũi lại, khẽ cau mày nhìn người đàn ông đang chìm ngập trong khói thuốc kia. Anh ngồi quay người lại với tất cả, cơ hồ đang có tâm tư gì đó. Phong Lan lắc đầu rồi cầm tập tài liệu bước tới trước bàn làm việc của Thiên Hoàng.

- Giám đốc, buổi phỏng vấn Quyên Vỹ chiều nay sẽ được tiến hành vào lúc hai giờ. Nếu anh rảnh thì có thể xem qua nội dung trong này.

Thiên Hoàng vẫn không quay người lại. Điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay tàn dần đi theo hơi lửa. Khói thuốc xám xịt nhuộm ngập cả khoảng không quanh Thiên Hoàng, khiến cho người ta càng có cảm giác khó nắm bắt về anh.

Thiên Hoàng không ngọt không nhạt nói:

- Phóng viên nào?

Phong Lan hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng thì cô vẫn trả lời:

- Là Kim Ngân!

Tựa như có tiếng cười khẽ phát ra từ Thiên Hoàng. Sau đó anh từ từ xoay chiếc ghế lại, ánh mắt sâu xa nhìn Phong Lan nói:

- Lùi buổi phỏng vấn đó vào 3 giờ giúp tôi.

Phong Lan không hiểu dụng ý củ Thiên Hoàng, nhưng cô vẫn gật đầu làm theo. Bao năm qua làm việc cho Thiên Hoàng, cô đã tự lập cho mình một thói quen là dù trời có sập xuống cũng không được hỏi sếp “lý do vì sao?”.

Còn lại một mình Thiên Hoàng, anh vội dụi điếu thuốc đã chỉ còn một đoạn ngắn vào trong gạt tàn. Khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, cùng với đó là đôi mắt thâm trầm kia, khiến khuôn mặt anh càng trở lên nghiêm nghị, lạnh lùng. Thiên Hoàng với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, sau đó mở danh bạ ra. Anh cứ ngắm như vậy mà không gọi cho bất cứ ai. Sau đó lại đặt điện thoại xuống cùng một câu nói:

- Rốt cuộc thì vẫn là không vờn em không được!



.

.

.

Một giờ chiều, Kim Ngân vội vàng lấy máy ghi âm và một vài thứ khác phục vụ cho buổi phỏng vấn. Cô qua bàn giao lại một chút với chú Sáng, đồng thời gửi luôn đơn xin nghỉ việc.

Ông Sáng nhìn tờ giấy mỏng tay tên tay mình. Dòng chữ đơn xin nghỉ việc được viết in hoa như đánh vào thần trí ông. Cuối cùng thì cũng nghỉ việc rồi, bao nhiêu năm qua ông kỳ vọng cô như vậy… Cuối cùng thì cô cũng nghỉ rồi!

- Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? – Ông Sáng thởi dài nói.

Kim Ngân cười rồi đáp:

- Chẳng phải cháu đã nói với chú từ hôm qua rồi đấy thôi.

Ông Sáng lắc đầu rồi đặt tờ đơn xuống. Sau đó ông nói:

- Được rồi, cố gắng nốt lần này. Chốc nữa chú sẽ ký rồi mang nó

lên chỗ tổng biên tập giúp cháu.

Kim Ngân lại cười, khi cười, đuôi mắt cô như có một thứ gì đó đọng ở đó. Cô nói với giọng cảm kích:

- Dạ. Cháu cảm ơn chú!

Ông Sáng vừa vỗ vai Kim Ngân vừa đáp:

- Đừng khách sáo. Cho dù cháu có thôi việc thì sau này muốn làm cộng tác viên cũng cứ bảo chú nhé. Chú sẽ sắp xếp cho cháu.

- Vâng!

Kim Ngân nói thêm vài câu với ông Sáng rồi khoác túi bước ra ngoài. Nơi mà cô sắp tới phỏng vấn lại là nơi mà lần trước cô đã thất hẹn, suýt làm mất uy tín của tòa soạn: AP – công ty điện ảnh lớn nhất nhì Việt Nam.

Chẳng hiểu sao trong lòng cô lúc này không hề có sự chán nản như lần đầu, mà thay vào đó là một cảm giác có đôi phần chờ mong. Chắc do đây là lần cuối cùng làm phóng viên, cho nên cô mới có cảm giác ấy.

Kim Ngân đưa tay lên nhìn đồng hồ. Cô còn bốn mươi phút nữa để tới AP. Tự hứa là lần này không thể để muộn như lần trước nữa, Kim Ngân tự cổ vũ cho mình rồi bắt một chiếc taxi tới công ty điện ảnh AP.

Khoảng mười phút sau, taxi chở Kim Ngân đỗ trước đại sảnh của AP. Kim Ngân trả tiền rồi mở cửa bước xuống.

Theo phong thủy thì hôm nay cô nên mặc màu xanh. Màu xanh của hy vọng, của sự thành công. Và tránh mặt màu đỏ. Màu đỏ của lửa, lửa sẽ thiêu đốt cô. Vậy cho nên hôm nay Kim Ngân đã mặc một chiếc áo màu xanh, kết hợp với quần jeans đồng màu. Vì đặc thù nghề nghiệp, cho nên cô không thể ăn mặc quá sang trọng, quá cầu kỳ hay quá luộm thuộm được. Chính vì thế nên cô luôn mặc theo style này.

Kim Ngân hài lòng với mình, cô chỉnh lại túi xách rồi bước vào AP.

Kim Ngân gặp lại cô trực điện thoại lần trước. Và hình như là cô ta vẫn còn nhớ cô. Chỉ tiếc là ánh mắt đã không còn nhiệt tình như lần trước nữa. Có lẽ là do Kim Ngân thất hẹn với AP nên cô nhân viên này có đôi phần thành kiến. Kim Ngân cười giễu trong lòng, có sao đâu cơ chứ? Cô đã sống 28 năm trên đời, xã hội này ra sao cũng đã biết không ít. Cô chẳng còn hơi sức để ý những chuyện vớ vẩn thế này nữa.

- Phiền cô thông báo với quản lý của Quyên Vỹ là phóng viên của Ngôi Sao Mai đã tới rồi.

- Vâng, chị đợi một chút – Cô nhân viên nói một cách lịch sự, nhưng trên môi không hề có một nụ cười đáp lại.

Kim Ngân chỉ gật đầu, cô đứng dựa người vào quầy điện thoại, lại ngắm nhìn những con người đi qua trước mặt tại tầng trệt của AP như một thói quen.

Một lúc sau, điện thoại trong túi cô bỗng nhiên rung lên. Kim Ngân hơi ngạc nhiên lấy điện thoại ra nhìn. Đó là một số lạ, nhưng không có thời gian để thắc mắc nữa, cô vội đưa điện thoại lên tai nói:

- Alo!

- Cô Kim Ngân phải không?

- Vâng, là tôi. – Kim Ngân đáp.

Giọng nói nhỏ nhẹ, thanh thoát của một cô gái từ đầu dây bên kia lại vang lên:

- Giám đốc của chúng tôi muốn gặp cô. Phiền cô lên phòng làm việc của anh ấy. Chúng tôi cũng sẽ sắp xếp để buổi phỏng vấn của cô và Quyên Vỹ tiến hành ngay sau khi cô và giám đốc của chúng tôi bàn chuyện xong. Cô đồng ý chứ?

- Giám đốc của các cô?

- Phải.

Kim Ngân có đôi phần khó hiểu, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý đi gặp giám đốc AP. Trong lòng cô hiểu rõ, giám đốc của AP ở đây không ai khác chính là Thiên Hoàng. Nhưng cô lại không hiểu lý do anh ta muốn gặp cô vào lúc này là có ý gì. Cũng không hiểu được những điều mà Thiên Hoàng đang nghĩ.

Anh ta là một người có vẻ ngoài lạnh lùng. Tính cách thật thật giả giả, dễ đánh lừa người khác. Và không ai có thể hiểu được những suy nghĩ đằng sau đôi mắt lạnh lùng của anh.

Kim Ngân hít một hơi thật sâu, sau đó cô quay lại hỏi nhân viên đại sảnh về văn phòng của Thiên Hoàng. Trong lòng cô lúc đó chợt nghĩ, nếu Thiên Hoàng đã muốn gặp thì cũng đồng nghĩa với việc cô không thể trốn tránh. Vậy chi bằng cô cứ gặp anh ta trước cho đỡ mất thời gian.

Nhưng cũng đúng lúc Kim Ngân vừa bước vào thang máy, khi cánh cửa kia vừa khép lại, trái tim cô chợt nảy lên một cái. Trong đầu cô, tiếng nói của Thiên Hoàng như từ xa vọng lại, khiến cho thần trí cô rối loạn:

“Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh!”

“Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh!”

Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh?!

Trong lòng Kim Ngân chợt dâng lên một nỗi sợ hãi. Cô đưa tay lên day day thái dương vẻ mệt mỏi, sau đó lẩm bẩm nói với chính bản thân:

- Kim Ngân, mày lại ngốc nghếch để anh ta lừa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rất Muốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook