Rất Muốn

Chương 30: Chương 30 (End)

Vô Danh

11/06/2013

Kim Ngân chợt thấy lòng mình nhói lên một cái, tựa như là có ai đó dùng kim chích vào trái tim cô. Kim Ngân hoang mang nhìn ngôi trường của mình, không hiểu sao cô lại thấy sao nó hoang tàn đến vậy.

Bầu trời trên kia có vài đám mây đen vần vũ, hình như sắp có một cơn mưa.

- Hoàng Mai, chúng ta đi khỏi đây thôi. Bỗng dưng mình thấy bất an quá.

Hoàng Mai cũng cảm nhận được có chút gì đó, cô liền gật đầu rồi cùng Kim Ngân bước ra khỏi ngôi trường.

Kim Ngân không về nhà thăm mẹ như kế hoạch lúc đầu nữa, mà cô liền bắt xe về nhà luôn. Không hiểu tại sao giờ đây cô lại cảm nhận được như có một chuyện gì đó sắp xảy ra. Nó khiến lòng cô nóng ran lên như lửa đốt. Kim Ngân bất an đưa tay đặt lên bụng. Cô không nghĩ rằng đứa trẻ này sẽ rời xa cô, cô cũng không nghĩ rằng nó quay lại đây để trả thù cô đâu.

Kim Ngân lo sợ, khẽ nói:

- Đừng đi, đừng bỏ – mẹ!

Cô rất sợ điều cô nghĩ sẽ thành hiện thực, cô rất sợ những điều cô không mong muốn lại trở thành sự thật. Nhưng cô không biết làm gì hơn là cầu nguyện cả. Trước giờ ông trời vẫn luôn độc ác với cô, mặc cho cô có cầu xin bao nhiêu lần thì ông ta vẫn khiến cô phải đau khổ và tuyệt vọng. Nếu lần này cũng thế, cô nhất định sẽ không bao giờ cầu xin ông ta nữa. Nếu lần này cũng thế…Cô nhất định sẽ nguyền rủa ông ta.

Kim Ngân về nhà trong một tâm trạng bất an. Cô mở cửa vào phòng, quăng mạnh túi xách lên giường và nằm xuống đó. Ngày hôm nay, đáng ra mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp nếu cô không đi qua ngôi nhà của bà thầy bói ấy. Tuy không vào xem, tuy không nghe thấy những lời mà bà ta phán, nhưng cô lại có một dự cảm chẳng lành. Tựa như là có ai đó đang cố tình nói cho cô biết, có một chuyện sắp xảy ra.

Liệu có phải đây là tâm trạng của những người mang thai? Trong thời kỳ này, tâm tính của những bà mẹ rất khó hiểu. Cô chưa từng trải qua nên không biết. Nhưng có thể, đây chỉ là tác động của việc mang thai mà thôi.

Kim Ngân vội vàng gọi điện cho Vĩnh Khanh. Biết được rằng bây giờ anh đang bận, nhưng cô không thể không nói cho anh biết.

Điện thoại vừa đổ được hai hồi chuông thì Vĩnh Khanh liền bắt máy:

- Anh nghe đây.

Kim Ngân cố gắng bình ổn thần trí, rồi cô nói:

- Khanh, em cảm thấy khó chịu lắm.

- Có cần đi bác sĩ không? – Vĩnh Khanh hỏi.

Kim Ngân đáp:

- Chắc là có, chiều anh đưa em đi nhé

- Được rồi. Bây giờ anh đang trên đường về, chiều anh sẽ đưa em đi khám.

Nhưng đúng lúc ấy, bất giác, Vĩnh Khanh như phát hiện ra được một điều gì đó, anh liền vui mừng nói:

- Kim Ngân, em đã có thai rồi phải không?

Kim Ngân bặm môi, cô không định nói cho anh biết, vì cô muốn anh bất ngờ.

- Em…

Không để Kim Ngân nói nốt vế sau, Vĩnh Khanh liền cười rồi nói tiếp:

- Đúng rồi, đúng là em có thai rồi. Kim Ngân, đợi anh, đợi anh về rồi chúng ta sẽ tới bệnh viện.

Kim Ngân còn chưa kịp nói gì thêm thì Vĩnh Khanh đã ngắt máy. Cô chỉ biết nhìn điện thoại rồi ngẩn người ra cười. Kim Ngân còn chưa kịp nói gì tới chuyện cảm giác bất an vừa rồi thì anh đã ngắt máy. Nhưng ít ra thì sự hạnh phúc của anh cũng lấn át nó đi nhiều. Lúc này, trong lòng cô cũng có phần háo hức. Cô muốn gặp anh, muốn xem vẻ mặt của anh như thế nào.

Kim Ngân thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi dậy rồi chuẩn bị đi tắm. Trong lòng vẫn không ngừng nguyện cầu. Mong là mọi chuyện sẽ ổn. Mong là đứa con này sẽ ở lại bên cô.

Vĩnh Khanh nắm chặt điện thoại trong tay, trên môi không ngừng mỉm cười. Hôm nay là một ngày thật đẹp, cho dù ngoài xe mưa đang rơi rất lớn. Không sao, Kim Ngân đã có thai rồi, anh sắp được làm bố rồi, nên tất cả mọi thứ trên đời này đều đẹp, kể cả cơn mưa ngoài kia.

Kim Ngân không biết được rằng anh đã mong muốn đến thế nào đâu. Cô ấy cũng không thể biết được rằng, anh đã hạnh phúc như thế nào sau khi biết được tin này. Nếu cô ấy ở đây, ngay bên cạnh anh, anh nhất định sẽ bế cô lên và xoay vòng. Sau đó, anh sẽ áp tai vào bụng của cô ấy để nghe nhịp đập trái tim từ một sinh linh khác.

Vĩnh Khanh mỉm cười vô thức, cảm hạnh phúc như lan tỏa trong từng tế bào. Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trên tay anh bỗng dưng rơi xuống. Vĩnh Khanh nhìn nó và nhíu mày, định cúi xuống nhặt nó lên. Nhưng đúng lúc ấy, trong anh chợt như có tiếng nói ngăn cản. Có lẽ anh không nên nhặt. Đây là đường cao tốc, xe cộ đi lại rất nhanh. Huống hồ, bây giờ trời đang mưa nữa. Như thế sẽ rất nguy hiểm. Vậy là Vĩnh Khanh để nó nằm im lìm ở dưới đó, tiếp tục chú tâm vào công việc lái xe.

Bên ngoài trời mưa vẫn rơi. Mưa rơi lộp bộp, hắt cả lên cửa kính xe. Không ai biết, một chiếc xe đang lao trong màn mưa ấy vì hạnh phúc. Cũng không ai biết, có một người hạnh phúc nhất trong ngày mưa ảm đạm hôm nay.

.

.

.

Sau khi tắm xong, Kim Ngân liền ngủ một giấc. Những ngày đầu mang thai, cô rất hay buồn ngủ, nôn khan và thèm ăn. Cũng may là Vĩnh Khanh không biết những việc ấy, nếu không hẳn anh ấy sẽ rất đắc ý về chuyện thay vitamin vào lọ thuốc của cô.

Kim Ngân ngủ rất say, cô ngủ say tới nỗi mà chuông điện thoại reo liên hồi cũng không nghe thấy. Phải đến bảy giờ tối, khi Kim Ngân thức dậy cô mới loáng thoáng nghe thấy điện thoại và tỉnh dậy nghe:

- Tôi nghe đây!

Đầu dây bên kia là tiếng nói của Linh. Giọng nói ấy pha chút ngập ngừng mà lại vội vã. Tựa như vừa muốn nói mà lại vừa không muốn nói vậy.

- Chị Kim Ngân, mau tới bệnh viện đi. Anh Khanh gặp tai nạn rồi.

Bộp.

Chiếc điện thoại rơi xuống sàn như trái tim ai đang rơi xuống.

- Alo? Chị Ngân? Chị có nghe thấy không? Mau tới bệnh viện đi.

Mau tới bệnh viện đi.

Anh ấy đang đợi cô ở đó.

Mau tới bệnh viện đi.



Anh ấy đang đợi cô đến nói với anh ấy rằng: “Em đã có thai rồi, Vĩnh Khanh, em đã có thai rồi!”

Từ loa điện thoại, tiếng nói của Linh vẫn không ngừng phát ra:

- Chị Kim Ngân, chị phải bình tĩnh. Anh Khanh vừa được đưa vào phòng cấp cứu, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

Phải, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Sẽ ổn cả thôi mà.

Kim Ngân ngồi trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn vào bức ảnh cưới được treo trên tường. Nụ cười của Vĩnh Khanh, nụ cười của cô. Ánh mắt của anh, ánh mắt của cô. Tất cả đều hạnh phúc.

Hai người đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, không có lý nào ông trời lại bất công đến vậy. Cô đã có thai, và anh hứa chiều nay sẽ đưa cô tới bệnh viện mà. Sao anh lại tới đó trước cô? Tại sao lại còn vào phòng cấp cứu đợi cô?

Suốt một khoảng thời gian rất dài, nhưng không ai biết nó dài bao lâu. Chỉ biết rằng trong khoảng thời gian ấy, Kim Ngân không hề rơi một giọt nước mắt nào. Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt vô hồn, cả thân người bất động như hóa thành tượng đá.

Ngoài trời mưa vẫn rơi rất lớn, mưa như muốn nhấn chìm tất cả những hy vọng và hạnh phúc của cô. Ông trời ơi, ông thật độc ác! Đã cho cô đến được với anh rồi, tại sao lại vẫn muốn kéo anh ra khỏi cuộc đời cô? Kim Ngân cúi mắt xuống, cảm giác trái tim như thủy tinh bị người ta đập vỡ. Những mảnh thủy tinh ấy khi đâm vào da thịt hẳn là sẽ rất đau. Huống hồ, giờ đây trái tim cô đang nằm dưới lồng ngực, và nó đang đâm vào máu thịt của cô. Điều ấy khiến cô đau đến nỗi mất đi cả tri giác.

- Con ngoan, chúng ta đi gặp bố nào.

Kim Ngân nói với đứa con trong bụng của mình. Nói bằng tất cả những hy vọng có thể vào lúc này. Cô vịn tay vào giường rồi đứng dậy, cố gắng mỉm cười bước đi. Nhưng vừa ra được đến cửa, cả người cô liền đổ xuống. Giống như một bông hoa bị mắt trời rút đi sức sống, nó lập tức nghiêng mình vì héo rũ.

Ngay lúc bóng tối nhuộm lấy đôi mắt của Kim Ngân, một cơn đau bụng dưới liền kéo đến. Cùng với đó, có thứ gì dịch nóng ấm chảy ra giữa hai chân cô.

Tiếng sấm rền vang lên, như tiếng gào tuyệt vọng của ai đó. Mưa rơi như nước mắt, để đau thương trải rộng cả đời người.

Hương hoa ngọc lan bị mưa vùi dập, đâu đó còn có tiếng nhạc du dương:

“Rất muốn, rất muốn nhìn em

Rất muốn, rất muốn ôm em

Rất muốn, rất muốn yêu em

Rất muốn, rất muốn bên em

Rất muốn, rất muốn…

Rất muốn, rất muốn…”

.

.

.

Tôi từng nghĩ, bản thân đã chết bên nhành phong tín tử màu tím.

Em đứng đó, với một nhành phong tín tử màu tím trong tay. Ánh mắt u buồn như một mảnh trời ảm đạm ngày cuối đông. Ánh mắt đó ám ảnh tôi tới nỗi đêm đi ngủ, tôi đã mơ thấy vùng trời đó nhấn chìm cả tâm hồn mình.

Mái tóc em không đẹp lắm, theo thẩm mỹ của tôi thì nó không được đẹp. Tôi thích con gái tóc thẳng và dài, nhưng tóc em hình như hơi quăn. Đây cũng là điều mà tôi không hài lòng về em nhất. Tuy nhiên, em rất xinh. Trong tâm hồn tôi, em xinh theo đúng nghĩa.

Tôi thích nhìn em những khi em ngồi trên ghế đá của trường làm bài tập tiếng Anh. Nét mặt em tập trung tới nỗi thế giới cũng bị em bỏ quên. Tôi thích nhìn em chơi bóng chuyền vào mỗi giờ thể dục. Cơ thể em linh động, uyển chuyển như một dòng nước vào tiết xuân. Rất có sức sống! Tôi thích ngắm em mỗi lúc em cười. Khoảnh khắc em cười cũng là khoảnh khắc tôi không tìm thấy chính bản thân mình trong thực tại. Nụ cười của em đẹp tới nỗi, bản thân tôi còn tưởng tất cả chuẩn mực trên đời này đều chỉ xếp dưới nụ cười của em.

Nói chung thì…tôi thích em!

Và tên của em là Kim Ngân.

Ngày tôi đứng trong mưa ở một hàng quán ven đường nhìn em. Tôi mong rằng màn mưa trắng xóa sẽ đánh lừa được em. Rằng tôi không nhìn em đâu. Và rằng tôi chẳng quan tâm gì tới em đâu.

Con người tôi là vậy, cao ngạo, lý trí và không thích bản thân bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì. Nhưng cho tới khi tài xế của bố tới đón tôi, thì tôi đã chần chờ. Phải mất một lúc lâu, tôi mới nghĩ được tới chuyện cho em quá giang về nhà.

Mùa đông năm ấy, tôi thấy lòng ấm áp lạ.





Và rồi mọi chuyện cứ thế xảy ra, như một con sóng ngầm, tới khi nó tung mình lên nhấn chìm tất cả thì tôi đã không còn cơ hội để chạy thoát nữa.

Chuyện đời có nhân có quả, có cho có nhận. Vĩnh Khanh tôi xưa nay luôn rất công bằng. Em giết đứa con của tôi, tôi hận em là lẽ đương nhiên. Tôi có thể yêu em, nhưng tôi không mù quáng tới nỗi cái gì cũng chấp nhận yêu em. Về chuyện này, thì tôi không có cách nào khác ngoài hận em.

Số phận của tôi và em là nằm ở hai điểm cực đối lập, cả đời này chỉ có thể hướng mắt nhìn nhau mà không thể đến bên nhau.

Có một ngày trời

xanh như thế, tôi đã lấy hết dũng khí để nói với bầu trời rằng:

“Xin lỗi, Kim Ngân!”

Giống như ta đang sống trong cùng một môi trường, tôi nhìn thấy em, em nhìn thấy tôi…Thì bầu trời này cũng thế, tôi nói, em nghe. Tôi tin em sẽ thấu được lời xin lỗi của tôi.

Tôi gấp một con hạc, viết vào cánh của nó một dòng chữ mà tôi vẫn trăn trở bấy lâu:

“Xin lỗi em!”

Sau khi viết lên điều đầu tiên và cũng là điều cuối cùng đó thì tôi không bao giờ viết những điều mình giấu trong lòng ra nữa. Tôi đã vùi chôn nó dưới ngăn kéo, cùng với một dải ruy băng màu đỏ em vẫn hay buộc ở tay những lúc chơi bóng chuyền. Sự chôn vùi ấy giống như là vùi chôn những năm tháng qua vào thời gian.

Tôi từng nghĩ tình cảm trong lòng chỉ là nhất thời. Tôi thích em cũng chỉ là một sự nhất thời của con tim. Tôi quên em, nhất định tôi sẽ quên được em.

Bầu trời xanh kia nếu có chứng giám cũng sẽ hiểu được lòng tôi.

Tôi xin lỗi em vì tôi biết em yêu tôi, vì tôi không thể đáp lại như em từng mong muốn. Tôi hét lên bầu trời vì tôi nghĩ bản thân không còn nơi nào để tâm sự nữa. Kim Ngân, tôi đã để vuột mất em.



Kiếp này không vẹn đành hẹn kiếp sau. Kiếp sau không thành thì…kiếp sau, sau nữa…Duyên phận cũng phải tu, phải tích mà thành. Ngàn năm đổi lại một cái nhìn thoáng qua, ngàn năm đổi lại một lần tao ngộ trong đời. Ngàn năm đổi lại một mối tình lỡ dở. Và ngàn năm đổi lại ngàn năm…Ngàn năm nữa…

Kim Ngân, xin lỗi!

Có lẽ, phải thật lâu, thật lâu sau, Vĩnh Khanh tôi mới có thể yêu em!

.

.

.

Một năm sau.

Kim ngân ngồi bên một chiếc nôi, khẽ hát một bài hát ru nhẹ nhàng. Đứa trẻ nằm trong nôi say ngủ. Yên bình và hạnh phúc. Đó là con của cô và Vĩnh Khanh, thật may là một năm trước nó vẫn chưa bỏ cô mà đi.

Ngày hôm đó, vì lo sợ cô sẽ làm điều dại dột mà Linh đã ngay lập tức tới biệt thự của Vĩnh Khanh. Thấy Kim Ngân đang nằm bất tỉnh dưới sàn, Linh liền đưa cô tới bệnh viện. Lúc ấy tất cả mọi người mới vỡ ra, cô đã có thai.

Cũng may là cái thai chỉ bị động nhẹ, nếu không thì cả đời này Kim Ngân sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Kim Ngân quay lại nhìn người đàn ông đang nằm im lặng trên giường, cô liền nở một nụ cười thanh thản. Anh chưa chết, thật là chưa chết. Anh chỉ đang ngủ thiếp đi mà thôi. Cho dù tới khi tỉnh dậy, tóc mai cô đã bạc, cho dù khi tỉnh dậy, có một chàng trai trẻ mỉm cười gọi anh là bố…Thì cũng chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.

Trận mưa lớn năm trước đã khiến một chiếc xe tải bị mất đi điểm nhìn, chiếc xe ấy đã lao vào chiếc xe của Vĩnh Khanh như một con hổ đói. Khi tai nạn xảy ra, Vĩnh Khanh đã được người dân ở đó đưa vào viện kịp thời. Tuy nhiên, anh vẫn phải sống cuộc đời thực vật suốt nửa đời còn lại.

Không ai biết, trên môi anh lúc đó đang thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc!

Họ nói anh sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, cô không tin đâu. Cô đã nói rồi, anh chỉ là đang ngủ. Rồi sẽ có lúc anh tỉnh dậy và nói với cô rằng: “Chào buổi sáng, em yêu!”

Nhất định thế.

Kim Ngân mở ngăn kéo, lấy từ trong đó ra một con hạc cùng một dải ruy băng màu đỏ. Cô nhìn nó rất lâu. Ngón tay còn vuốt nhẹ cánh hạc, như sợ dòng chữ trên đó bị phai mờ “Xin lỗi em!” Còn bên chiếc cánh kia, là một dòng chữ của cô: “Xin lỗi anh!”

Kim Ngân cúi xuống, để con hạc ở giữa hai bàn tay đang đan vào nhau. Tay anh và tay cô, sẽ mãi luôn là vậy, không bao giờ xa rời. Ghé sát bờ môi vào tai Vĩnh Khanh, cô khẽ thì thầm:

- Khanh, chúng ta có con rồi. Anh chưa biết đúng không?

- …

- Ừm, chưa biết. Nhưng bây giờ thì anh biết rồi đấy. Nó cứ khóc mãi, vào mỗi đêm. Rồi sáng hôm sau, nó lại an lành ngủ đi trong tiếng hát của em.

- …

- Sao? Anh nói nó thật đáng yêu mà cũng thật đáng ghét hả? Cũng phải, nó làm em mất ngủ theo nó đấy. Còn anh, sao anh vẫn cứ ngủ như không biết gì thế?

- …

- Anh xin lỗi em ư? Không sao, đã lâu rồi em chẳng còn biết giận anh nữa.

- …

- Khanh này, hai năm nữa, khi con mình biết đi, anh hãy nắm tay nó và nói với nó rằng: “Cuộc đời này con cần tìm một người khác nắm tay con thay bố” nhé!

- …

- Phải, em mong nó sẽ được hạnh phúc. Anh cũng thế mà!

- …

- Phải rồi, nhất định không cho nó được nhìn lại đằng sau.

- …

- Phải rồi, không cho nó được bắt lấy cái bóng của mình.

- …

- Phải rồi, vì hạnh phúc như một cái bóng nên ta không thể bắt được nó. Nhưng nếu ta cứ đi về phía trước thì nó sẽ luôn theo sau ta.

- …

- Phải rồi, Khanh à, em và con luôn sẽ ở phía trước đợi anh!

****************** THE END ******************

Tái bút

Lời bài hát ấy vẫn cứ nằm mãi trong tim cô, như một nỗi niềm không thể nguôi ngoai. Cho dù là ảo vọng, thì cô vẫn cứ phải mong chờ:

“Rất muốn, rất muốn nhìn anh

Rất muốn, rất muốn ôm anh

Rất muốn, rất muốn yêu anh.

Rất muốn, rất muốn bên anh.

Rất muốn, rất muốn…

Rất muốn, rất muốn…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rất Muốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook