Chương 16: CÔ THIẾU NỮ TRẦM TĨNH
A Tục
16/04/2017
Editor: Cogau
"Lại thiếu gia, thật hiếm có nha, đây là lần đầu tiên anh đến tiệm của em đấy!"
Phó Tiên Doanh - một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng thế giới, từng thiết kế lễ phục cho không ít thiên kim và phu nhân của những gia đình giàu có, hoặc những minh tinh điện ảnh và truyền hình nổi tiếng. Cho tới giờ, đã có 5 bộ được lưu giữ tại Viện bảo tàng nước Anh.
"Đã lâu không gặp, coi bộ em rất phát đạt nha." Lại Tư cao hứng cười, rồi bỗng buông tay Tuyết Thuần ra, tiến tới ôm chặt Phó Tiên Doanh. Trên mặt nở nụ cười tươi chân thành vì gặp bạn bè thân thiết.
"Nói gì thì nói, đây cũng là nhờ sự giúp đỡ của anh, em mới được như ngày hôm nay."
"Đừng nói khách sáo như vậy."
"Anh nên nhận tấm chân tình của em, nếu không em không biết làm sao báo đáp anh . . .!"
. . . . . .
Nhìn họ nói chuyện thân mật và quen thuộc, Tuyết Thuần bỗng cảm thấy hơi chướng mắt.
Tuyết Thuần không có cơ hội góp lời, không biết sao lại có cảm giác như bị lạnh nhạt vậy. Có lẽ, bình thường Lại Tư thường dung túng cô, chưa bao giờ không tốt với cô cả. Nhưng lúc này, Lại Tư còn đối xử với người phụ nữ khác tốt hơn, ánh mắt Tuyết Thuần tránh né, trong lòng cảm thấy sao sao đó.
Với Tuyết Thuần mà nói, họ như một thế giới khác, một thế giới mà cô không thể dung nhập, đây chính là sự khác biệt giữa thường dân và những người giàu có. Cô lặng lẽ lui về phía sau một bước, lẳng lặng không nói một lời, nghĩ thầm, thôi, coi như là người quan sát đi – đây là vị trí thích hợp với cô.
Một người bình thản, không kiêu căng, khí thế thấp, người ta sẽ chẳng dễ gì phát hiện ra. Nhưng, có một số ít người bình thản, yên tĩnh lại đặc biệt có phong thái của một thiếu nữ trầm tĩnh: nhã nhặn dịu dàng – đây chính là hình dung tiêu biểu của người thiếu nữ có phong thái trầm tĩnh. Mà Tuyết Thuần, trùng hợp lại là số ít đó.
"Cô đây chắc là bà xã của anh." Phó Tiên Doanh liếc một cái liền nhìn thấy Tuyết Thuần, một cô gái hội tụ cả xinh đẹp và dịu dàng như vậy, dù có muốn bỏ qua cũng rất khó. Trên mặt cô ấy nở nụ cười gần gũi, rồi tiến tới ôm lấy Tuyết Thuần một cách tự nhiên và khéo léo: "Xin chào, tôi là Phó Tiên Doanh, tên tiếng Anh là Tina, là bạn của Lại Tư."
"Chào chị." Tuyết Thuần vẫn mỉm cười, tay trái siết chặt quai túi mỏng.
Đối mặt với một Phó Tiên Doanh mặc một chiếc đầm rủ mà đen trắng kết hợp, trang điểm nhẹ nhàng, miệng tươi cười toát lên phong cách nhã nhặn mà đoan trang, Tuyết Thuần cảm thấy có chút tự ti mặc cảm.
"Tina, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Tuyết Thuần lấy thân phận là Lại phu nhân xuất hiện trước mặt mọi người đấy. Anh hi vọng bữa tiệc tối tới đây, cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ được chú ý nhất."
"Không thành vấn đề." Tina vỗ tay phát ra tiếng với Lại Tư, nháy nháy mắt với Tuyết Thuần: "Tôi đã chuẩn bị trước cho cô xong hết rồi."
"Anh rất mong đợi bộ lễ phục em thiết kế cho bà xã anh." Hai tay Lại Tư đút vào túi, nghiêng đầu, nhàn nhã cười.
Tuyết Thuần chưa từng thấy Lại Tư thoải mái như vậy, nên toàn thân dường như cũng gỡ bỏ phòng bị.
"Anh còn chưa tin em sao?" Tina không hài lòng trừng mắt.
Môi mỏng của Lại Tư nở nụ cười, gật đầu một cái.
"Anh ra ngoài gọi điện thoại." Lại Tư nhéo chiếc cằm xinh đẹp của Tuyết Thuần: "Ngoan ngoãn nghe theo Tina, nha?"
"Vâng." Đây có lẽ là từ mà hôm nay cô nói nhiều nhất, anh thì cứ mặt dày coi cô là đứa trẻ. Hơn nữa, động tác thì mờ ám mà quen thuộc. Nhưng vì vậy mà cảm giác lạnh nhạt hồi nãy bỗng tan thành mây khói.
Tina chống cằm, quan sát tỉ mỉ Tuyết Thuần.
Tuyết Thuần bị nhìn chằm chằm sinh ra khó chịu: "Sao vậy?"
"Không có gì. Thật ra thì trước khi cô tới, anh Lại có đưa số đo của cô cho tôi rồi, nhưng tôi muốn nhìn thấy người cô nên bịa ra một loạt lý do để anh ấy dẫn cô tới." Tina cười, nói thẳng: "Lại thiếu gia là ‘miếng mồi ngon’, nên cô phải trông chừng cho kỹ."
Tuyết Thuần thấy cô ấy cười, suy nghĩ cô ấy tinh tế, nhưng cũng không bỏ sót đau đớn chợt lóe rồi biến mất của Tina. ‘Người tình cũ’ ư? Trong đầu tự dưng hiện lên ba chữ ấy, trong lòng Tuyết Thuần chấn động.
"Hai người là bạn bè thế nào ạ?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, mặt Tuyết Thuần như nóng lên. Lấy quan hệ ‘hữu danh vô thực’ của họ mà nói, dò hỏi chuyện của anh có phải là uổng công vô ích, nghi ngờ, xen vào việc của người khác không chứ!?
Nhưng mà Tina không sao ngờ được, Lại Tư sẽ có lúc phải ‘ăn chay’. Tuyết Thuần hỏi như vậy, đối với cô ấy, hết mức tầm thường rồi. Chồng mình đối xử tốt hơn với người phụ nữ khác như vậy, người làm vợ có thể không ghen sao? Nếu không ghen thì mới là bất thường đấy!
"Chúng tôi á?" Tina híp cặp mắt xinh đẹp hẹp dài, nở nụ cười rất tười: "Coi như là thanh mai trúc mã. Có thể nói, anh ấy nhìn tôi lớn lên."
"Vậy à." Tự dưng có chút mất mát, tình cảm sâu nặng như vậy, khó trách cô thấy giữa hai người có cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy.
"À, nếu không phải là khi đó tôi có việc không đi được, thì cũng có thể tới tham gia hôn lễ của hai người đấy. Tuyết Thuần - tôi có thể gọi cô như vậy chứ? Tôi không muốn gọi cô là ‘Lại phu nhân’ như những người khác đâu." Không đợi Tuyết Thuần có phản ứng, Tina đã kéo tay Tuyết Thuần đi vào, rồi lấy một chiếc đầm dài màu lam nhạt trên kệ váy san sát, sau đó đẩy Tuyết Thuần đi vào phòng thử đồ: "Vì lúc trước thiết kế khi chưa thấy người của cô, có thể không hợp ý cô, thử một chút xem sao."
Đi ra phòng thử đồ, hai mắt Tina sáng ngời.
"Lại thiếu gia, thật hiếm có nha, đây là lần đầu tiên anh đến tiệm của em đấy!"
Phó Tiên Doanh - một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng thế giới, từng thiết kế lễ phục cho không ít thiên kim và phu nhân của những gia đình giàu có, hoặc những minh tinh điện ảnh và truyền hình nổi tiếng. Cho tới giờ, đã có 5 bộ được lưu giữ tại Viện bảo tàng nước Anh.
"Đã lâu không gặp, coi bộ em rất phát đạt nha." Lại Tư cao hứng cười, rồi bỗng buông tay Tuyết Thuần ra, tiến tới ôm chặt Phó Tiên Doanh. Trên mặt nở nụ cười tươi chân thành vì gặp bạn bè thân thiết.
"Nói gì thì nói, đây cũng là nhờ sự giúp đỡ của anh, em mới được như ngày hôm nay."
"Đừng nói khách sáo như vậy."
"Anh nên nhận tấm chân tình của em, nếu không em không biết làm sao báo đáp anh . . .!"
. . . . . .
Nhìn họ nói chuyện thân mật và quen thuộc, Tuyết Thuần bỗng cảm thấy hơi chướng mắt.
Tuyết Thuần không có cơ hội góp lời, không biết sao lại có cảm giác như bị lạnh nhạt vậy. Có lẽ, bình thường Lại Tư thường dung túng cô, chưa bao giờ không tốt với cô cả. Nhưng lúc này, Lại Tư còn đối xử với người phụ nữ khác tốt hơn, ánh mắt Tuyết Thuần tránh né, trong lòng cảm thấy sao sao đó.
Với Tuyết Thuần mà nói, họ như một thế giới khác, một thế giới mà cô không thể dung nhập, đây chính là sự khác biệt giữa thường dân và những người giàu có. Cô lặng lẽ lui về phía sau một bước, lẳng lặng không nói một lời, nghĩ thầm, thôi, coi như là người quan sát đi – đây là vị trí thích hợp với cô.
Một người bình thản, không kiêu căng, khí thế thấp, người ta sẽ chẳng dễ gì phát hiện ra. Nhưng, có một số ít người bình thản, yên tĩnh lại đặc biệt có phong thái của một thiếu nữ trầm tĩnh: nhã nhặn dịu dàng – đây chính là hình dung tiêu biểu của người thiếu nữ có phong thái trầm tĩnh. Mà Tuyết Thuần, trùng hợp lại là số ít đó.
"Cô đây chắc là bà xã của anh." Phó Tiên Doanh liếc một cái liền nhìn thấy Tuyết Thuần, một cô gái hội tụ cả xinh đẹp và dịu dàng như vậy, dù có muốn bỏ qua cũng rất khó. Trên mặt cô ấy nở nụ cười gần gũi, rồi tiến tới ôm lấy Tuyết Thuần một cách tự nhiên và khéo léo: "Xin chào, tôi là Phó Tiên Doanh, tên tiếng Anh là Tina, là bạn của Lại Tư."
"Chào chị." Tuyết Thuần vẫn mỉm cười, tay trái siết chặt quai túi mỏng.
Đối mặt với một Phó Tiên Doanh mặc một chiếc đầm rủ mà đen trắng kết hợp, trang điểm nhẹ nhàng, miệng tươi cười toát lên phong cách nhã nhặn mà đoan trang, Tuyết Thuần cảm thấy có chút tự ti mặc cảm.
"Tina, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Tuyết Thuần lấy thân phận là Lại phu nhân xuất hiện trước mặt mọi người đấy. Anh hi vọng bữa tiệc tối tới đây, cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ được chú ý nhất."
"Không thành vấn đề." Tina vỗ tay phát ra tiếng với Lại Tư, nháy nháy mắt với Tuyết Thuần: "Tôi đã chuẩn bị trước cho cô xong hết rồi."
"Anh rất mong đợi bộ lễ phục em thiết kế cho bà xã anh." Hai tay Lại Tư đút vào túi, nghiêng đầu, nhàn nhã cười.
Tuyết Thuần chưa từng thấy Lại Tư thoải mái như vậy, nên toàn thân dường như cũng gỡ bỏ phòng bị.
"Anh còn chưa tin em sao?" Tina không hài lòng trừng mắt.
Môi mỏng của Lại Tư nở nụ cười, gật đầu một cái.
"Anh ra ngoài gọi điện thoại." Lại Tư nhéo chiếc cằm xinh đẹp của Tuyết Thuần: "Ngoan ngoãn nghe theo Tina, nha?"
"Vâng." Đây có lẽ là từ mà hôm nay cô nói nhiều nhất, anh thì cứ mặt dày coi cô là đứa trẻ. Hơn nữa, động tác thì mờ ám mà quen thuộc. Nhưng vì vậy mà cảm giác lạnh nhạt hồi nãy bỗng tan thành mây khói.
Tina chống cằm, quan sát tỉ mỉ Tuyết Thuần.
Tuyết Thuần bị nhìn chằm chằm sinh ra khó chịu: "Sao vậy?"
"Không có gì. Thật ra thì trước khi cô tới, anh Lại có đưa số đo của cô cho tôi rồi, nhưng tôi muốn nhìn thấy người cô nên bịa ra một loạt lý do để anh ấy dẫn cô tới." Tina cười, nói thẳng: "Lại thiếu gia là ‘miếng mồi ngon’, nên cô phải trông chừng cho kỹ."
Tuyết Thuần thấy cô ấy cười, suy nghĩ cô ấy tinh tế, nhưng cũng không bỏ sót đau đớn chợt lóe rồi biến mất của Tina. ‘Người tình cũ’ ư? Trong đầu tự dưng hiện lên ba chữ ấy, trong lòng Tuyết Thuần chấn động.
"Hai người là bạn bè thế nào ạ?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, mặt Tuyết Thuần như nóng lên. Lấy quan hệ ‘hữu danh vô thực’ của họ mà nói, dò hỏi chuyện của anh có phải là uổng công vô ích, nghi ngờ, xen vào việc của người khác không chứ!?
Nhưng mà Tina không sao ngờ được, Lại Tư sẽ có lúc phải ‘ăn chay’. Tuyết Thuần hỏi như vậy, đối với cô ấy, hết mức tầm thường rồi. Chồng mình đối xử tốt hơn với người phụ nữ khác như vậy, người làm vợ có thể không ghen sao? Nếu không ghen thì mới là bất thường đấy!
"Chúng tôi á?" Tina híp cặp mắt xinh đẹp hẹp dài, nở nụ cười rất tười: "Coi như là thanh mai trúc mã. Có thể nói, anh ấy nhìn tôi lớn lên."
"Vậy à." Tự dưng có chút mất mát, tình cảm sâu nặng như vậy, khó trách cô thấy giữa hai người có cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy.
"À, nếu không phải là khi đó tôi có việc không đi được, thì cũng có thể tới tham gia hôn lễ của hai người đấy. Tuyết Thuần - tôi có thể gọi cô như vậy chứ? Tôi không muốn gọi cô là ‘Lại phu nhân’ như những người khác đâu." Không đợi Tuyết Thuần có phản ứng, Tina đã kéo tay Tuyết Thuần đi vào, rồi lấy một chiếc đầm dài màu lam nhạt trên kệ váy san sát, sau đó đẩy Tuyết Thuần đi vào phòng thử đồ: "Vì lúc trước thiết kế khi chưa thấy người của cô, có thể không hợp ý cô, thử một chút xem sao."
Đi ra phòng thử đồ, hai mắt Tina sáng ngời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.