Chương 54: Lại tư bị thương
A Tục
06/01/2018
Nhà họ Lại và nhà họ Trù vốn đều là những gia tộc lớn trong giới buôn
bán vũ khí, nhưng qua mỗi đời truyền lại, giữa nhà họ Lại và nhà họ Trù
dần dần có sự chênh lệch. Nhà họ Lại càng ngày càng phát triển lớn mạnh, nhưng nhà họ Trù lại ngày một xuống dốc, thật vất vả hai nhà Lại Trù
mới sắp đặt được chuyện kết thân, Lại Tư lại đột nhiên cưới một người
phụ nữ bạch đạo đơn thuần.
Trù Nhiên bị lửa giận thiêu đốt lý trí, quyết định bằng mọi giá phải chiếm được lòng của Lại Tư. Thậm chí còn không ngại dùng toàn bộ nhà họ Trù làm lợi thế.
“Nhà họ Trù quá không tự lượng sức mình rồi, nên biết rằng, mặc dù Nhà họ Lại được tất cả công nhận là bá chủ trong giới vũ khí xã hội đen, nhưng vì không muốn khiến cho một số nước phải kiêng kị, nên vẫn còn ẩn giấu một phần lực lượng.”
“Nhưng mà, như vậy thì thật sự sẽ không sao ư?”
Đại khái hiểu được nguyên nhân, nhưng Tuyết Thuần không tránh được vẫn còn có chút lo lắng, cả đêm qua Lại Tư không về, không biết có phải đang giao đấu với nhà họ Trù ở đâu đó hay không, súng đạn không có mắt, khó bảo đảm sẽ không cướp cò.
Lại Dung Nhàn hỏa nhãn kim tinh*, vừa thấy Tuyết Thuần im lặng ngập ngừng uống nước trái cây thì đã hiểu, vội vàng nói: “Yên tâm, Yên tâm. Em chưa từng thấy đó thôi, Lại Tư mạnh mẽ khác thường. Nếu cậu ấy mà có chuyện, nhà họ Trù này cũng đến ngày diệt vong rồi.” Trong thế giới này đều là những người sống sót đi ra từ địa ngục đau khổ, không một ai không là quái vật. Mà từ nhỏ thần đồng Lại Tư chính là quái vật trong quái vật!
Tuyết Thuần ngượng ngùng cười, thì ra những chuyện cô không biết về Lại Tư còn nhiều đến như thế!
Trở về Nhà họ Lại, dọc theo đường đi vẫn là những vệ sĩ chuyên trách đưa đón như cũ. Loại phái đoàn lúc nào cũng có người đi theo hầu hạ này, khiến cho tâm tình Tuyết Thuần căng như dây cung buộc chặt. Cô có quyền lực gì gì mà được hưởng thụ loại đãi ngộ này đây!
Lại Tư…
Bây giờ cô rất muốn, rất muốn gặp được anh. Muốn chứ không cần có lý do gì cả, chỉ là muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc, muốn được nghe giọng nói dịu dàng khiến cô an tâm.
“Đợi chút.” Lại Dung Nhàn mập mờ cười một tiếng, nhét mấy túi đồ lớn vào trong ngực của cô, “Những thứ này đều là quần áo mua cho em, còn có mấy món nội y bằng ren, họa tiết da báo, có cả loại trong suốt nữa nhé.”
Hả… Tuyết Thuần nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng cảm ơn, “Chị cả khách sáo quá.”
“Muốn giữ được lòng của một người đàn ông, cái này là rất cần thiết. Cho nên, không được lãng phí, phải thường xuyên mặc đó nha.”
Nhìn đồng hồ báo thức một chút, kim đồng hồ đã chỉ đến số 12, lại là một đêm chăn đơn gối chiếc, thao thức khó ngủ.
Chưa lúc nào cô có cảm giác vô cùng muốn được gặp Lại Tư như lúc này.
Đây chính là cảm giác nhớ nhung người mình yêu sao? Cô cũng muốn được cảm nhận tình yêu, một tình yêu chân chính, chứ không phải là gánh nặng của lòng biết ơn.
Ban đêm, Tuyết Thuần lăn qua lộn lại đã lâu, cuối cùng cũng vẫn là không kiên nhẫn ngồi dậy rời giường.
Cũng may còn có máy vi tính, cô có thể làm việc, lại bắt đầu sáng tác.
Bởi vì linh cảm trào dâng, Tuyết Thuần ngồi viết một mạch đến tận đêm khuya. Lúc ngừng tay, đã là hơn ba giờ sáng. Cô xoa cái bụng rỗng tuếch của mình, xuống lầu tìm chút gì đó để ăn. Ở trong hoàn cảnh xa lạ, vào ban ngày thần kinh vẫn căng thẳng, cô ăn được rất ít.
Mấy chiếc bóng đèn nhỏ trên hành lang phát ra ánh sáng mờ ảo, nhưng lúc xuống lầu, phía dưới lại tối đen như mực.
Pháo đài cổ của nhà họ Lại rất lớn, khiến cho cô có một loại cảm giác âm u trống trải. Cô sợ bóng tối như thế...
Nhưng cái bụng âm thầm kêu gào. Bất đắc dĩ, Tuyết Thuần phải cố gắng kiên trì đi xuống lầu.
Ở đây chưa đến hai ngày, cô còn không biết công tắc bật đèn điện ở đâu. Đang muốn quay về phòng mình để lấy đèn pin cầm tay, lại sơ sẩy trượt chân một cái cả người ngã xuống.
Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị ảo não im lặng chịu đựng đau đớn trong dự liệu thì chợt rơi vào một vòm ngực kiên cố.
“Á!”
Là ai đang giữ lấy cô?!
Tối đen như mực thế này, cô không nhìn thấy được bất kỳ cái gì cả. Bây giờ, cô thà bị chết chứ không muốn thấy Sadako* đâu!
Cô rất sợ ma!
“Là anh, chồng của em.”
Giọng nói trầm thấp êm ái vang lên, theo sau đó chính là ánh đèn chói lóa.
Phía dưới có người nhanh chóng bật công tắc điện, tất cả bóng đèn trong đại sảnh lập tức sáng lên.
Ôm người vợ mình ngày đêm nhung nhớ trong ngực, Lại Tư nghĩ mà bật cười, lại có chút bất đắc dĩ và lo lắng.
“Lại Tư!”
Tuyết Thuần dưng dưng nước mắt, hoàn toàn quên mất sự bất mãn của bản thân vì Lại Tư đi mà không để lại bất kỳ lời nhắn nào. Cô bất chấp tất cả mọi thứ xung quanh lao đến ôm cổ anh, vòng ôm càng thêm siết chặt.
Cô khụt khà khụt khịt, giọng nói tràn đầy nức nở nói, “Trở về là tốt rồi.” Không biết là bản thân ở xa lạ luôn thấp thỏm bất an, hay là vì sự quan tâm của anh, mà khi nhìn thấy Lại Tư bình yên vô sự xuất hiện, trong lòng Tuyết Thuần như tìm được lối thoát, lời nói chưa suy nghĩ đã bật ra khỏi miệng.
Lại Tư chợt giật mình, thật không nghĩ phản ứng của Tuyết Thuần lại lớn như vậy. Nhưng mà, đối với sự chủ động thân mật áp vào trên người anh của Tuyết Thuần, Lại Tư rất hài lòng, tay phải càng ôm chặt hông của cô, để cho cô gần anh hơn. Trước ngực cô mềm mại, khiến cho anh thầm dễ chịu một lúc lâu.
Tuyết Thuần ôm một lát, giật mình nhận ra bản thân luống cuống, rất nhanh lui ra sau. Mới vừa rồi khi gác cằm lên vai Lại Tư, cô đã nhìn thấy.
Phía sau Lại Tư còn có cả loạt đàn em mạnh mẽ tàn bạo với gương mặt lạnh lùng, toàn thân trang bị vũ khí, vẫn đang cảnh giác cầm súng.
Tuyết Thuần hít sâu, cố gắng khiến cho vẻ mặt trở nên tự nhiên, “Thật xin lỗi, em xúc động quá rồi.” Mới vừa nói xong, đột nhiên cô kêu khẽ một tiếng, “A, tay của anh làm sao vậy?”
Tay trái của Lại Tư băng bó toàn vải trắng, máu đỏ loang lổ ướt đẫm băng gạc, mới vừa rồi cô chỉ nhìn thấy mặt của Lại Tư liền quên mất tất cả, lúc này mới ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Băng trắng cũng hóa thành băng đỏ, giữa lúc hai người nói chuyện, hai giọt máu đỏ thẫm đột ngột rơi xuống đất. Trong tim Tuyết Thuần chợt níu chặt lại, thật sự chỉ là một vết thương nhỏ thôi sao?
“Bà chủ, ông chủ bị thương cần phải chữa trị kịp thời.” Đao Dân lập tức lên tiếng nhắc nhở, còn tiếp tục trì hoãn nữa, vết thương không nặng cũng sẽ vì chậm trễ mà thành bệnh nặng.
“Được.” Tuyết Thuần phản xạ có điều kiện lùi sang một bên, nhường ra một lối đi.
Lại Tư khẽ nhíu đôi lông mày, cho thấy anh không vui. Tuyết Thuần còn không rõ chuyện gì xảy ra, Lại Tư vung tay lên, tay phải không bị thương ôm lấy cái mông của cô, nhẹ nhàng lưu loát bế cô lên lầu không tốn chút sức nào.
Tuyết Thuần kinh ngạc giật mình ôm lấy cổ của Lại Tư, chợt thấy bàn tay đang dán chặt lên cái mông của cô truyền đến từng trận trận ấm áp khiến trái tim cô đập rộn ràng, gương mặt đỏ bừng, cái đầu nhỏ của cô ngượng ngùng chôn ở đầu vai anh. Nhưng, lại an tâm dị thường.
Ba vị bác sỹ mặc đồ trắng thay phiên nhau kiểm tra thân thể cho Lại Tư, băng bó, cho uống thuốc.
Xong xuôi đâu đấy là khoảng mười lăm phút đồng hồ trôi qua. Tuyết Thuần một mực đứng thẳng người, lẳng lặng ở một bên nhìn, nhiều người vây quanh Lại Tư như thế, cô an tĩnh, dường như người khác không hề nhận ra sự tồn tại của cô.
*Hỏa nhãn kim tinh: Phép nhìn thấu yêu tinh dưới bất cứ hình thức ngụy trang nào của Tông Ngộ Không – trong tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân. Ám chỉ một người có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
*Sadako: Sadako (hay Samara trong phiên bản Mỹ) là nhân vật ma nữ trong bộ phim kinh dị nổi tiếng khắp thế giới “The Ring” (tựa Việt: Vòng tròn tử thần). Đây là một con ma nữ tóc dài bù xù với dáng bò xiêu vẹo trèo từ giếng lên và có thể giết người bằng một cuộn băng.
Trù Nhiên bị lửa giận thiêu đốt lý trí, quyết định bằng mọi giá phải chiếm được lòng của Lại Tư. Thậm chí còn không ngại dùng toàn bộ nhà họ Trù làm lợi thế.
“Nhà họ Trù quá không tự lượng sức mình rồi, nên biết rằng, mặc dù Nhà họ Lại được tất cả công nhận là bá chủ trong giới vũ khí xã hội đen, nhưng vì không muốn khiến cho một số nước phải kiêng kị, nên vẫn còn ẩn giấu một phần lực lượng.”
“Nhưng mà, như vậy thì thật sự sẽ không sao ư?”
Đại khái hiểu được nguyên nhân, nhưng Tuyết Thuần không tránh được vẫn còn có chút lo lắng, cả đêm qua Lại Tư không về, không biết có phải đang giao đấu với nhà họ Trù ở đâu đó hay không, súng đạn không có mắt, khó bảo đảm sẽ không cướp cò.
Lại Dung Nhàn hỏa nhãn kim tinh*, vừa thấy Tuyết Thuần im lặng ngập ngừng uống nước trái cây thì đã hiểu, vội vàng nói: “Yên tâm, Yên tâm. Em chưa từng thấy đó thôi, Lại Tư mạnh mẽ khác thường. Nếu cậu ấy mà có chuyện, nhà họ Trù này cũng đến ngày diệt vong rồi.” Trong thế giới này đều là những người sống sót đi ra từ địa ngục đau khổ, không một ai không là quái vật. Mà từ nhỏ thần đồng Lại Tư chính là quái vật trong quái vật!
Tuyết Thuần ngượng ngùng cười, thì ra những chuyện cô không biết về Lại Tư còn nhiều đến như thế!
Trở về Nhà họ Lại, dọc theo đường đi vẫn là những vệ sĩ chuyên trách đưa đón như cũ. Loại phái đoàn lúc nào cũng có người đi theo hầu hạ này, khiến cho tâm tình Tuyết Thuần căng như dây cung buộc chặt. Cô có quyền lực gì gì mà được hưởng thụ loại đãi ngộ này đây!
Lại Tư…
Bây giờ cô rất muốn, rất muốn gặp được anh. Muốn chứ không cần có lý do gì cả, chỉ là muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc, muốn được nghe giọng nói dịu dàng khiến cô an tâm.
“Đợi chút.” Lại Dung Nhàn mập mờ cười một tiếng, nhét mấy túi đồ lớn vào trong ngực của cô, “Những thứ này đều là quần áo mua cho em, còn có mấy món nội y bằng ren, họa tiết da báo, có cả loại trong suốt nữa nhé.”
Hả… Tuyết Thuần nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng cảm ơn, “Chị cả khách sáo quá.”
“Muốn giữ được lòng của một người đàn ông, cái này là rất cần thiết. Cho nên, không được lãng phí, phải thường xuyên mặc đó nha.”
Nhìn đồng hồ báo thức một chút, kim đồng hồ đã chỉ đến số 12, lại là một đêm chăn đơn gối chiếc, thao thức khó ngủ.
Chưa lúc nào cô có cảm giác vô cùng muốn được gặp Lại Tư như lúc này.
Đây chính là cảm giác nhớ nhung người mình yêu sao? Cô cũng muốn được cảm nhận tình yêu, một tình yêu chân chính, chứ không phải là gánh nặng của lòng biết ơn.
Ban đêm, Tuyết Thuần lăn qua lộn lại đã lâu, cuối cùng cũng vẫn là không kiên nhẫn ngồi dậy rời giường.
Cũng may còn có máy vi tính, cô có thể làm việc, lại bắt đầu sáng tác.
Bởi vì linh cảm trào dâng, Tuyết Thuần ngồi viết một mạch đến tận đêm khuya. Lúc ngừng tay, đã là hơn ba giờ sáng. Cô xoa cái bụng rỗng tuếch của mình, xuống lầu tìm chút gì đó để ăn. Ở trong hoàn cảnh xa lạ, vào ban ngày thần kinh vẫn căng thẳng, cô ăn được rất ít.
Mấy chiếc bóng đèn nhỏ trên hành lang phát ra ánh sáng mờ ảo, nhưng lúc xuống lầu, phía dưới lại tối đen như mực.
Pháo đài cổ của nhà họ Lại rất lớn, khiến cho cô có một loại cảm giác âm u trống trải. Cô sợ bóng tối như thế...
Nhưng cái bụng âm thầm kêu gào. Bất đắc dĩ, Tuyết Thuần phải cố gắng kiên trì đi xuống lầu.
Ở đây chưa đến hai ngày, cô còn không biết công tắc bật đèn điện ở đâu. Đang muốn quay về phòng mình để lấy đèn pin cầm tay, lại sơ sẩy trượt chân một cái cả người ngã xuống.
Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị ảo não im lặng chịu đựng đau đớn trong dự liệu thì chợt rơi vào một vòm ngực kiên cố.
“Á!”
Là ai đang giữ lấy cô?!
Tối đen như mực thế này, cô không nhìn thấy được bất kỳ cái gì cả. Bây giờ, cô thà bị chết chứ không muốn thấy Sadako* đâu!
Cô rất sợ ma!
“Là anh, chồng của em.”
Giọng nói trầm thấp êm ái vang lên, theo sau đó chính là ánh đèn chói lóa.
Phía dưới có người nhanh chóng bật công tắc điện, tất cả bóng đèn trong đại sảnh lập tức sáng lên.
Ôm người vợ mình ngày đêm nhung nhớ trong ngực, Lại Tư nghĩ mà bật cười, lại có chút bất đắc dĩ và lo lắng.
“Lại Tư!”
Tuyết Thuần dưng dưng nước mắt, hoàn toàn quên mất sự bất mãn của bản thân vì Lại Tư đi mà không để lại bất kỳ lời nhắn nào. Cô bất chấp tất cả mọi thứ xung quanh lao đến ôm cổ anh, vòng ôm càng thêm siết chặt.
Cô khụt khà khụt khịt, giọng nói tràn đầy nức nở nói, “Trở về là tốt rồi.” Không biết là bản thân ở xa lạ luôn thấp thỏm bất an, hay là vì sự quan tâm của anh, mà khi nhìn thấy Lại Tư bình yên vô sự xuất hiện, trong lòng Tuyết Thuần như tìm được lối thoát, lời nói chưa suy nghĩ đã bật ra khỏi miệng.
Lại Tư chợt giật mình, thật không nghĩ phản ứng của Tuyết Thuần lại lớn như vậy. Nhưng mà, đối với sự chủ động thân mật áp vào trên người anh của Tuyết Thuần, Lại Tư rất hài lòng, tay phải càng ôm chặt hông của cô, để cho cô gần anh hơn. Trước ngực cô mềm mại, khiến cho anh thầm dễ chịu một lúc lâu.
Tuyết Thuần ôm một lát, giật mình nhận ra bản thân luống cuống, rất nhanh lui ra sau. Mới vừa rồi khi gác cằm lên vai Lại Tư, cô đã nhìn thấy.
Phía sau Lại Tư còn có cả loạt đàn em mạnh mẽ tàn bạo với gương mặt lạnh lùng, toàn thân trang bị vũ khí, vẫn đang cảnh giác cầm súng.
Tuyết Thuần hít sâu, cố gắng khiến cho vẻ mặt trở nên tự nhiên, “Thật xin lỗi, em xúc động quá rồi.” Mới vừa nói xong, đột nhiên cô kêu khẽ một tiếng, “A, tay của anh làm sao vậy?”
Tay trái của Lại Tư băng bó toàn vải trắng, máu đỏ loang lổ ướt đẫm băng gạc, mới vừa rồi cô chỉ nhìn thấy mặt của Lại Tư liền quên mất tất cả, lúc này mới ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Băng trắng cũng hóa thành băng đỏ, giữa lúc hai người nói chuyện, hai giọt máu đỏ thẫm đột ngột rơi xuống đất. Trong tim Tuyết Thuần chợt níu chặt lại, thật sự chỉ là một vết thương nhỏ thôi sao?
“Bà chủ, ông chủ bị thương cần phải chữa trị kịp thời.” Đao Dân lập tức lên tiếng nhắc nhở, còn tiếp tục trì hoãn nữa, vết thương không nặng cũng sẽ vì chậm trễ mà thành bệnh nặng.
“Được.” Tuyết Thuần phản xạ có điều kiện lùi sang một bên, nhường ra một lối đi.
Lại Tư khẽ nhíu đôi lông mày, cho thấy anh không vui. Tuyết Thuần còn không rõ chuyện gì xảy ra, Lại Tư vung tay lên, tay phải không bị thương ôm lấy cái mông của cô, nhẹ nhàng lưu loát bế cô lên lầu không tốn chút sức nào.
Tuyết Thuần kinh ngạc giật mình ôm lấy cổ của Lại Tư, chợt thấy bàn tay đang dán chặt lên cái mông của cô truyền đến từng trận trận ấm áp khiến trái tim cô đập rộn ràng, gương mặt đỏ bừng, cái đầu nhỏ của cô ngượng ngùng chôn ở đầu vai anh. Nhưng, lại an tâm dị thường.
Ba vị bác sỹ mặc đồ trắng thay phiên nhau kiểm tra thân thể cho Lại Tư, băng bó, cho uống thuốc.
Xong xuôi đâu đấy là khoảng mười lăm phút đồng hồ trôi qua. Tuyết Thuần một mực đứng thẳng người, lẳng lặng ở một bên nhìn, nhiều người vây quanh Lại Tư như thế, cô an tĩnh, dường như người khác không hề nhận ra sự tồn tại của cô.
*Hỏa nhãn kim tinh: Phép nhìn thấu yêu tinh dưới bất cứ hình thức ngụy trang nào của Tông Ngộ Không – trong tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân. Ám chỉ một người có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
*Sadako: Sadako (hay Samara trong phiên bản Mỹ) là nhân vật ma nữ trong bộ phim kinh dị nổi tiếng khắp thế giới “The Ring” (tựa Việt: Vòng tròn tử thần). Đây là một con ma nữ tóc dài bù xù với dáng bò xiêu vẹo trèo từ giếng lên và có thể giết người bằng một cuộn băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.