Chương 46: TRÌNH LÃNG VS LẠI TƯ
A Tục
25/12/2017
Edit: Thích Cháo Trắng
Chỉ chốc lát sau, Trình Lãng đã tỉnh táo lại.
Những năm qua, anh đã sớm không còn là người dễ nổi nóng như trước đây nữa, năng lực tự kiềm chế không hề bình thường. Ngoại trừ lần trước lúc mới về nước vô tình gặp Tuyết Thuần, ở trước mặt cô anh không thể cưỡng lại, nguyên nhân bên ngoài cũng là vì muốn cho Tuyết Thuần không có cảm giác như là đã xa cách nhiều năm, mới có thể đối xử như là cậu nhóc năm xưa. Phàm là người đàn ông có chút đầu óc, cũng hiểu được mục đích chuyến đi này của Lại Tư.
Nói ra mấy câu, Lại Tư cũng quan sát anh, đồng thời anh cũng phán đoán con người Lại Tư. Đây là một cao thủ bụng dạ khó lường, chưa chắc đã là một chính nhân quân tử.
Thông qua lời nói của Thiến Sở Sở, anh biết được nguyên nhân Tuyết Thuần gả cho anh ta, đối với Lại Tư này lại càng không có cảm tình tốt. Kẻ tiểu nhân Lại Tư này, mỗi giờ mỗi khắc đều đào ra bẫy rập để cho người anh ta chướng mắt nhảy vào. Tuyết Thuần đã như vậy, sao anh có thể là ngoại lệ được? Nghĩ đến vấn đề này, Trình Lãng không thể không cố gắng chống đỡ hết sức.
"Anh chính là chồng của Tuyết Thuần?" Trình Lãng hiểu ra.
"Thông minh."
Trình Lãng khẽ xì một tiếng, động tác chiếm hữu như vậy, muốn anh không nghĩ đến phương diện kia cũng không được. Tuyết Thuần kết hôn chính là sự thật, anh vốn định muốn cô cho anh một lời giải thích, chỉ cần biết Tuyết Thuần hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng mà Lại Tư cũng đến, không cần hỏi ra miệng, cũng đã đủ nói lên tất cả. Anh muốn không từ bỏ ý định cũng không được.
Chỉ là, xét tính cách đó của Lại Tư, anh lại cảm thấy lo lắng cho Tuyết Thuần, Tuyết Thuần đơn giản trong sáng như vậy làm sao đấu lại được anh ta? Không trách được sẽ trúng bẫy của anh ta. Nếu như lúc ấy anh biết chuyện, dù phải sử dụng toàn bộ tài sản của công ty mình để trả nợ, cũng sẽ không để Tuyết Thuần gả cho một con sói mắt trắng như này.
"Tuyết Thuần, sống chung một chỗ với con sói mắt trắng này, em hạnh phúc sao?" Đúng lắm, dùng thủ đoạn hèn hạ để lấy được Tuyết Thuần, không phải sói mắt trắng thì là cái gì?
Nghe được lời Trình Lãng nói với mình, Tuyết Thuần bất đắc dĩ ngẩng đầu lên. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Trình Lãng, căng thẳng cương nghị, vẫn là Trình Lãng cứng đầu như trước đây. Chống lại đôi con ngươi thâm tình cố chấp của anh, Tuyết Thuần khẩn trương không biết đáp lại như thế nào. Trình Lãng đấu với Lại Tư, nhìn thế nào cũng giống như hai bên quân đội đang đối chọi chèn ép nhau.
Lại Tư vuốt ve bờ vai của Tuyết Thuần, lại di chuyển một cái, thuận tay lượn lờ trên mấy lọn tóc đen rủ ở ngực Tuyết Thuần, mập mờ vuốt vuốt.
Mặt Trình Lãng biến sắc, bởi vì anh thấy phía dưới mái tóc đen, trên cổ Tuyết Thuần có những dấu dâu tây nho nhỏ. Những năm qua trải nghiệm cuộc sống ở nước ngoài, anh đã không còn là cậu thanh niên trẻ tuổi cái gì cũng không hiểu nữa. Anh biết đây rõ ràng là vết hôn, lại còn là dấu vết sau khi vận động vô cùng kịch liệt để lại.
Lại Tư ôm chặt Tuyết Thuần vào ngực, nhếch môi cười yếu ớt, giả vờ không nhìn thấy biểu hiện của Trình Lãng, mập mờ đáp lời thay Tuyết Thuần: "Có Lại Tư tôi che chở, Tuyết Thuần sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Quan hệ của chúng tôi cũng rất thân mật, rất hòa hợp. Anh Trình, thật sự không cần lo lắng gì cả."
Trình Lãng không nhìn Lại Tư, thẳng thừng coi như anh ta không tồn tại. Anh không nói gì chỉ ngắm nhìn Tuyết Thuần ngồi đối diện, nữ thần trong lòng anh, lại cứ để cho người đàn ông kia chà đạp như vậy. Thực sự như thế, còn có gì để nói tiếp nữa đây? Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai nắm đấm đặt trên đùi siết chặt, tiếng xương khớp vang lên răng rắc.
Đi ra khỏi quán cà phê CD, sắc mặt Tuyết Thuần có chút tái nhợt.
Cô dừng lại bước chân đang đi theo Lại Tư, cụp mắt nhìn xuống, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là anh lợi dụng danh nghĩa của em hẹn Trình Lãng ra ngoài hay không?"
Lại Tư giống như người hiền lành, biết bản thân đã làm cho Tuyết Thuần bực mình rồi. Anh đã dự liệu có thể sẽ như vậy, nhưng Tuyết Thuần tức giận chắc chắn cũng có lúc hết, dù sao anh cũng sẽ luôn luôn khóa cô ở bên cạnh mình, từ từ dỗ dành thì tức giận cũng sẽ tiêu tan hết. Anh không thể cho phép người phụ nữ mình yêu vẫn còn vương vấn không nguôi với một người đàn ông khác được, đây là ranh giới cuối cùng không thể chạm tới của anh.
"Lên xe hãy nói."
Tuyết Thuần rút tay về, cả người bất động, "Lại Tư, Trình Lãng là bạn của em. Anh muốn em và anh ta chấm dứt quan hệ, em có thể hiểu. Nhưng anh có thể tôn trọng em một chút hay không, cho em không gian riêng, em có thể xử lý tốt chuyện này!"
Lại Tư bị cự tuyệt, khiến cho người từ trước đến giờ chỉ biết lớn tiếng ra lệnh như anh cảm thấy bất mãn hồi lâu. Anh nhíu nhíu mi tâm, chỉ vừa với gặp lại người cũ, Tuyết Thuần đã bắt đầu thay đổi bất thường rồi.
"Nếu em có thể xử lý được, thì ngày hôm qua đã không chạy đến bờ biển khóc thút thít."
Lại Tư mím môi, cô lại còn tỏ thái độ với anh. Anh còn chưa trút tức giận lên người cô, cô hùng hùng hổ hổ nổi giận cái gì chứ! Hơn nữa, cũng đã là vợ chồng rồi, còn so đo cái gì! Về sau đối xử tốt với cô là được. Chẳng lẽ cô còn hoài nghi sự thật lòng của anh sao?
"Làm sao anh biết?" Tuyết Thuần quay ngược lại một bước dài, không dám tin, nhìn anh, "Anh theo dõi em có phải không?"
"Anh chỉ lo lắng cho em mà thôi." Nói ra lời này, Lại Tư không khỏi hơi chột dạ một chút, đối với người bình thường mà nói, chuyện này quả thật không phải là quang minh chính đại cho lắm.
"Có kiểu quan tâm người như vậy sao?" Tuyết Thuần quay đầu sang chỗ khác, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, "Lại Tư, anh đi đi, em muốn yên lặng một mình một lát."
Nói xong, lần đầu tiên cô bỏ mặc Lại Tư, cô đơn khoanh tay, xoay người rời đi.
Lại là kiểu này! Vừa nảy sinh vấn đề là né tránh, anh đã nói rồi, anh sẽ không cho phép cô xem thường uy quyền của anh nữa!
Anh lập tức kéo lấy tay của cô, gương mặt âm trầm, "Anh nói, lên xe."
"Em nói, chỉ muốn yên lặng một mình một lát mà thôi."
Nếu Phù Khải và Tề Luận mà nhìn thấy chuyện này, chắc là sẽ ngạc nhiên đến rơi con mắt mất. Chị dâu thật to gan lớn mật, dám can đảm từ chối Lại Tư!
"Thời gian em an tĩnh một mình quá nhiều rồi, từ nay về sau chỉ có thể ở bên cạnh anh. Dù cho em náo loạn với anh, hay làm nũng gì cũng được, nhưng mà không cho phép em chơi trò một mình, dù thế nào thì sau này cũng chỉ có thể đi theo anh mà thôi."
"Lại Tư, anh lại ép buộc người khác."
…
Trình Lãng cũng chưa đi xa, chứng kiến rõ ràng một màn này. Anh đấm một cái lên vô lăng. Anh vô cùng không cam lòng để cho Tuyết Thuần thuộc về người đàn ông này!
Chỉ chốc lát sau, Trình Lãng đã tỉnh táo lại.
Những năm qua, anh đã sớm không còn là người dễ nổi nóng như trước đây nữa, năng lực tự kiềm chế không hề bình thường. Ngoại trừ lần trước lúc mới về nước vô tình gặp Tuyết Thuần, ở trước mặt cô anh không thể cưỡng lại, nguyên nhân bên ngoài cũng là vì muốn cho Tuyết Thuần không có cảm giác như là đã xa cách nhiều năm, mới có thể đối xử như là cậu nhóc năm xưa. Phàm là người đàn ông có chút đầu óc, cũng hiểu được mục đích chuyến đi này của Lại Tư.
Nói ra mấy câu, Lại Tư cũng quan sát anh, đồng thời anh cũng phán đoán con người Lại Tư. Đây là một cao thủ bụng dạ khó lường, chưa chắc đã là một chính nhân quân tử.
Thông qua lời nói của Thiến Sở Sở, anh biết được nguyên nhân Tuyết Thuần gả cho anh ta, đối với Lại Tư này lại càng không có cảm tình tốt. Kẻ tiểu nhân Lại Tư này, mỗi giờ mỗi khắc đều đào ra bẫy rập để cho người anh ta chướng mắt nhảy vào. Tuyết Thuần đã như vậy, sao anh có thể là ngoại lệ được? Nghĩ đến vấn đề này, Trình Lãng không thể không cố gắng chống đỡ hết sức.
"Anh chính là chồng của Tuyết Thuần?" Trình Lãng hiểu ra.
"Thông minh."
Trình Lãng khẽ xì một tiếng, động tác chiếm hữu như vậy, muốn anh không nghĩ đến phương diện kia cũng không được. Tuyết Thuần kết hôn chính là sự thật, anh vốn định muốn cô cho anh một lời giải thích, chỉ cần biết Tuyết Thuần hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng mà Lại Tư cũng đến, không cần hỏi ra miệng, cũng đã đủ nói lên tất cả. Anh muốn không từ bỏ ý định cũng không được.
Chỉ là, xét tính cách đó của Lại Tư, anh lại cảm thấy lo lắng cho Tuyết Thuần, Tuyết Thuần đơn giản trong sáng như vậy làm sao đấu lại được anh ta? Không trách được sẽ trúng bẫy của anh ta. Nếu như lúc ấy anh biết chuyện, dù phải sử dụng toàn bộ tài sản của công ty mình để trả nợ, cũng sẽ không để Tuyết Thuần gả cho một con sói mắt trắng như này.
"Tuyết Thuần, sống chung một chỗ với con sói mắt trắng này, em hạnh phúc sao?" Đúng lắm, dùng thủ đoạn hèn hạ để lấy được Tuyết Thuần, không phải sói mắt trắng thì là cái gì?
Nghe được lời Trình Lãng nói với mình, Tuyết Thuần bất đắc dĩ ngẩng đầu lên. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Trình Lãng, căng thẳng cương nghị, vẫn là Trình Lãng cứng đầu như trước đây. Chống lại đôi con ngươi thâm tình cố chấp của anh, Tuyết Thuần khẩn trương không biết đáp lại như thế nào. Trình Lãng đấu với Lại Tư, nhìn thế nào cũng giống như hai bên quân đội đang đối chọi chèn ép nhau.
Lại Tư vuốt ve bờ vai của Tuyết Thuần, lại di chuyển một cái, thuận tay lượn lờ trên mấy lọn tóc đen rủ ở ngực Tuyết Thuần, mập mờ vuốt vuốt.
Mặt Trình Lãng biến sắc, bởi vì anh thấy phía dưới mái tóc đen, trên cổ Tuyết Thuần có những dấu dâu tây nho nhỏ. Những năm qua trải nghiệm cuộc sống ở nước ngoài, anh đã không còn là cậu thanh niên trẻ tuổi cái gì cũng không hiểu nữa. Anh biết đây rõ ràng là vết hôn, lại còn là dấu vết sau khi vận động vô cùng kịch liệt để lại.
Lại Tư ôm chặt Tuyết Thuần vào ngực, nhếch môi cười yếu ớt, giả vờ không nhìn thấy biểu hiện của Trình Lãng, mập mờ đáp lời thay Tuyết Thuần: "Có Lại Tư tôi che chở, Tuyết Thuần sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Quan hệ của chúng tôi cũng rất thân mật, rất hòa hợp. Anh Trình, thật sự không cần lo lắng gì cả."
Trình Lãng không nhìn Lại Tư, thẳng thừng coi như anh ta không tồn tại. Anh không nói gì chỉ ngắm nhìn Tuyết Thuần ngồi đối diện, nữ thần trong lòng anh, lại cứ để cho người đàn ông kia chà đạp như vậy. Thực sự như thế, còn có gì để nói tiếp nữa đây? Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai nắm đấm đặt trên đùi siết chặt, tiếng xương khớp vang lên răng rắc.
Đi ra khỏi quán cà phê CD, sắc mặt Tuyết Thuần có chút tái nhợt.
Cô dừng lại bước chân đang đi theo Lại Tư, cụp mắt nhìn xuống, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là anh lợi dụng danh nghĩa của em hẹn Trình Lãng ra ngoài hay không?"
Lại Tư giống như người hiền lành, biết bản thân đã làm cho Tuyết Thuần bực mình rồi. Anh đã dự liệu có thể sẽ như vậy, nhưng Tuyết Thuần tức giận chắc chắn cũng có lúc hết, dù sao anh cũng sẽ luôn luôn khóa cô ở bên cạnh mình, từ từ dỗ dành thì tức giận cũng sẽ tiêu tan hết. Anh không thể cho phép người phụ nữ mình yêu vẫn còn vương vấn không nguôi với một người đàn ông khác được, đây là ranh giới cuối cùng không thể chạm tới của anh.
"Lên xe hãy nói."
Tuyết Thuần rút tay về, cả người bất động, "Lại Tư, Trình Lãng là bạn của em. Anh muốn em và anh ta chấm dứt quan hệ, em có thể hiểu. Nhưng anh có thể tôn trọng em một chút hay không, cho em không gian riêng, em có thể xử lý tốt chuyện này!"
Lại Tư bị cự tuyệt, khiến cho người từ trước đến giờ chỉ biết lớn tiếng ra lệnh như anh cảm thấy bất mãn hồi lâu. Anh nhíu nhíu mi tâm, chỉ vừa với gặp lại người cũ, Tuyết Thuần đã bắt đầu thay đổi bất thường rồi.
"Nếu em có thể xử lý được, thì ngày hôm qua đã không chạy đến bờ biển khóc thút thít."
Lại Tư mím môi, cô lại còn tỏ thái độ với anh. Anh còn chưa trút tức giận lên người cô, cô hùng hùng hổ hổ nổi giận cái gì chứ! Hơn nữa, cũng đã là vợ chồng rồi, còn so đo cái gì! Về sau đối xử tốt với cô là được. Chẳng lẽ cô còn hoài nghi sự thật lòng của anh sao?
"Làm sao anh biết?" Tuyết Thuần quay ngược lại một bước dài, không dám tin, nhìn anh, "Anh theo dõi em có phải không?"
"Anh chỉ lo lắng cho em mà thôi." Nói ra lời này, Lại Tư không khỏi hơi chột dạ một chút, đối với người bình thường mà nói, chuyện này quả thật không phải là quang minh chính đại cho lắm.
"Có kiểu quan tâm người như vậy sao?" Tuyết Thuần quay đầu sang chỗ khác, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, "Lại Tư, anh đi đi, em muốn yên lặng một mình một lát."
Nói xong, lần đầu tiên cô bỏ mặc Lại Tư, cô đơn khoanh tay, xoay người rời đi.
Lại là kiểu này! Vừa nảy sinh vấn đề là né tránh, anh đã nói rồi, anh sẽ không cho phép cô xem thường uy quyền của anh nữa!
Anh lập tức kéo lấy tay của cô, gương mặt âm trầm, "Anh nói, lên xe."
"Em nói, chỉ muốn yên lặng một mình một lát mà thôi."
Nếu Phù Khải và Tề Luận mà nhìn thấy chuyện này, chắc là sẽ ngạc nhiên đến rơi con mắt mất. Chị dâu thật to gan lớn mật, dám can đảm từ chối Lại Tư!
"Thời gian em an tĩnh một mình quá nhiều rồi, từ nay về sau chỉ có thể ở bên cạnh anh. Dù cho em náo loạn với anh, hay làm nũng gì cũng được, nhưng mà không cho phép em chơi trò một mình, dù thế nào thì sau này cũng chỉ có thể đi theo anh mà thôi."
"Lại Tư, anh lại ép buộc người khác."
…
Trình Lãng cũng chưa đi xa, chứng kiến rõ ràng một màn này. Anh đấm một cái lên vô lăng. Anh vô cùng không cam lòng để cho Tuyết Thuần thuộc về người đàn ông này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.