Chương 75: Vợ văn hóa, là phúc hay là họa
A Tục
31/01/2019
“Wow! Rốt cục cũng tới rồi! Ramses đệ nhị thân ái!”
Đứng ở cạnh tản viên cách vách tường trước đền cổ Karnak, Tuyết Thuần đối mặt với mặt trời, dang hai tay ra, hưng phấn hô tô. Rốt cuộc cũng tới, nơi cô muốn đến tìm hiểu nhất trong lòng, chỉ vì phong thái mê người bên trong đó.
Lại Tư mặc một bộ quần áo trắng nhàn nhã đi sát đằng sau cô, giống như loài mèo Ba Tư lười biếng, hai tay nhàn nhã đút túi quần. Đeo một chiếc kính đen, ngăn chặn tia tử ngoại, cũng che đi đôi mắt cơ trí mê người của anh. Với anh mà nói, không phải đền cổ Karnak mê người, mà là bởi vì người phụ nữ đứng bên cạnh này.
Lại Tư không có hứng thú với đống kiến trúc đổ nát này, nhìn thấy Tuyết Thuần như vậy, bỗng nhiên hiểu được hương vị của đống đồ vật đã chết này, nơi này hằng năm đã hấp dẫn rất nhiều du khách trên thế giới tới thăm quan, nghệ thuật của người đi trước đã hơn ba ngàn năm.
Đền cổ to lớn đồ sộ, đứng hiên ngang, pho tượng đá cẩm thạch, vẫn tinh xảo như cũ, vách tường bao quanh đầy dấu vết lịch sử tang thương. Tuyết Thuần dùng ánh mắt thán phục ngắm nhìn, cảm nhận được phong tục cổ xưa ngàn năm, tựa như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Ai Cập huy hoàng tráng lệ năm xưa.
Lại Tư có chút không hiểu, “Vì sao bảo bối lại thích nơi này?”
Tuyết Thuần khẽ nhăn mày nhọn suy nghĩ, “Không thể nói rõ được, chính là cảm giác rất thần bí, rất xinh đẹp, rất muốn thăm quan...”
Nói xong, Tuyết Thuần nghiêm túc nhìn cột đá tinh xảo, nơi đó có khắc người Ai Cập thời đó, còn có chữ tượng hình cổ, khắc họa tinh xảo, còn có pho tượng mẹ Sys đệ nhị.
Nhìn một hồi lâu, bất tri bất giác làm Lại Tư lạnh lẽo đứng một bên.
Sau một hồi lâu không có tiếng của Lại Tư, cô nghi hồ ngẩng lên nhìn, thấy sắc mặt tuấn tú của Lại Tư không được tốt. Cô ngượng ngùng cười, nhìn rất chuyên tâm, lại đem Lại Tư ném ra sau đầu. Đột nhiên nghĩ cần chú ý anh một chút, nếu không người đàn ông này lại khó chịu.
Vì thế Tuyết Thuần đi lên phía trước, ôm lấy thắt lưng khỏe mạnh của anh, dán mặt lên ngực anh, ý định muốn truyền đạt cảm xúc của cô, “Anh nhìn nơi này xem, đây là đền cổ Karnak mấy ngàn năm đó, ngắm nhìn những chỗ xinh đẹp nó còn lưu giữ lại, tưởng tượng nó từng huy hoàng như nào, Ai Cập cổ đại có sức sống ngoan cường cỡ nào nha! Không thể dùng từ đẹp nhất để hình dung ra đền cổ Karnak xinh đẹp, cho dù hình du khách chụp lại cũng không thể biểu hiện toàn bộ của nó...”
Tuyết Thuần chủ động đến gần, âm thanh nhẹ nhàng miêu tả, giây phút này Lại Tư cảm thấy có lỗi, cuối cùng những vật chết này trong mắt anh, có một chút tốt đẹp, một chút kinh ngạc. Bỗng nhiên cảm thấy, vật chết, cũng tạm được.
“Ừ.” Lại Tư thuận tay ôm cô chặt hơn, chủ động đi đến, không cần phí phạm.
Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần ngẩng lên, ánh mắt sáng lên ngắm nhìn pho tượng gần ngay trước mắt, “A, lại một pho tượng Ramses đệ nhị!”
“Lúc em gặp anh cũng không cười hưng phấn như này.”Tuyết Thuần liền rời lực chú ý khỏi trên người anh, rời đi, Lại Tư ăn dấm chua với nhân vật lịch sử, lạnh nhạt lên án.
“Em có thể không hưng phấn sao? Đó là người đàn ông truyền kì nhất trên thế giới đó!” Tuyết Thuần không hề nể tình, cũng không nhìn Lại Tư ở phía sau, ngây ngốc tiến vào bên trong.
“Truyền kì nhất trên thế giới? Em đừng quên, Trung Quốc có Tần Thủy Hoàng, Pháp có Napoleon...” Lại Tư vừa nhàm chán đi theo, vừa mở miệng nói.
“Họ không giống nhau!” Máy ảnh trong tay Tuyết Thuần kêu tách tách, lại miêu tả thẳng thắn Ramses đệ nhị.
Đôi mắt Lại Tư hơi nhíu lại, “Không giống nhau chỗ nào?”
“Đó là người tình trong mơ của em.” Tuyết Thuần không hề keo kiệt tặng cho Lại Tư một nụ cười rạng rỡ, không để ý Lại Tư vừa uống dấm chua, nói ra một câu kinh hãi.
Sắc mặt Lại Tư trầm xuống, giống như nói nhỏ, lại giống như nghiến răng nghiến lợi nói, “Trong mơ sao...” Âm cuối cùng có chút dài, có chút khó hiểu. Anh tuấn mỹ vô song như vậy, trí tuệ của anh không ai địch nổi như vậy, anh có quyền có tiền tài, lại không phải là người tình trong mơ của Tuyết Thuần? Là anh đánh giá mình quá cao, hay là Tuyết Thuần không hiểu cách thưởng thức?
Tuyết Thuần đi vào bên trong đền cổ thần kì, không nhận ra Lại Tư có chút không thích hợp, thản nhiên ừ một cái. Bản thân cho là Lại Tư sẽ nói tiếp, càng hưng phấn giới thiệu thao thao bất tuyệt.
“Nghe nói Ramses đệ nhị là Pharaong nổi tiếng nhất trong lịch sử Ai Cập cổ đại. Ông ấy không chỉ là một vị vua mạnh mẽ, vị tướng quân bách chiến bách thắng, còn là một người cha dễ gần hòa ái, người tạo người không biết mệt mỏi. Người đàn ông hoàn mỹ như vậy, là phụ nữ đều sẽ thích. Nếu sinh ra ở hiện đại thì thật tốt! Làm siêu sao quốc tế cũng không tệ.”
Nói ra lời háo sắc... Tóm lại Lại Tư nghe xong mặt liền đen lại, lập tức che mắt cô lại, “Chúng ta đi xem Vương Hậu.”
“Hoàng hậu ở chỗ này mà.” Tuyết Thuần kéo tay Lại Tư xuống, chỉ chỉ phía dưới Ramses đệ nhị, mấy pho tượng nhỏ nhỏ bên cạnh, không phải là hoàng hậu của ông ta sao? Chắc là vì thể hiện việc trọng nam khinh nữ thời đó.
“Trời rất nắng, chúng ta trở về đi.” Trong lòng Lại Tư có chút không hài lòng với Tuyết Thuần hơi ngốc nghếch, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, không cho cự tuyệt đi ra bên ngoài.
“A! Em không muốn về! Chúng ta còn chưa xem hết đâu! Bên trong còn có một nơi rất lớn nữa, sao lại muốn về rồi?”
Tuyết Thuần cúi người, giậm chân, sống chết không chịu đi, lông mày đen nhíu lại, mạnh mẽ kháng cự. Ai Cập là một trong bốn văn minh quốc gia! Bên trong cất chứa ban nhiêu huyền bí ngày xưa, khó mới được đến một chuyến không cần tốn tiền của cô, cô muốn chậm rãi nghiên cứu, mới không cần rời đi đâu.
Lại Tư cũng không dùng bao nhiêu lực, lực không nặng không nhẹ, giằng co với Tuyết Thuần. Nét cười trên mặt Lại Tư không giảm, đôi mắt gian kế bị kính đen che khuất hoàn toàn, “Vậy em phải đồng ý với anh một chuyện.”
“Em đồng ý.”
Mày kiếm Lại Tư nhíu lại, vì Ramses đệ nhị bỏ đi kia, cô không hỏi đã đồng ý. Trong lòng Lại Tư càng thêm khó chịu. Giọng nói mang ý uy hiếp, “Đồng ý nhanh như vậy, không sợ anh sẽ ăn em sao?”
“Không sợ.” Tuyết Thuần mỉm cười, “Lại Tư đối với em rất tốt.” Cho nên, cô đã làm cho bá chú hắc đạo trong truyền thuyết không vui vẻ.
Trong lòng Lại Tư sững sờ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ có môi khẽ nhếch lên đã bán đứng tâm tình của anh. Anh hơi dùng sức, lập tức kéo cô đến trước mặt, môi mỏng khẽ dán đến bên tai cô, “Người tình trong mơ sau này của bảo bối, chỉ có thể là anh.” Anh không hề che giấu tham lam muốn giữ lấy mãnh liệt của anh.
Hả? Tuyết Thuần giật mình, tiện đà cười ha ha.
Bả vai cười đến rung lên, Lại Tư kinh động.
“Làm sao vậy? Em có ý gì khác?
“Không? Không có.” Tuyết Thuần thiếu chút cười to lên, “Chỉ là phát hiện ra, Lại Tư, cũng rất đáng yêu.”
Khuôn mặt Lại Tư hơi ngưng trọng, một người đàn ông như anh, lại bị người mình yêu nói là đáng yêu!
“A!” Tuyết Thuần cúi đầu cười to, hai tay che mặt, không thể kiềm được cười lớn. Ngay cả cổ nhân cũng ăn dấm chua! Trời ạ, Lại Tư thật đáng yêu! Không được! Cố gắng nhẫn nhịn một chút, không thể để bụng đau thắt lại.
Vai ngọc không ngừng run rẩy, Lại Tư vỗ trán, sao trước đây anh lại không phát hiện Tuyết Thuần có thể cười như vậy? Được rồi, anh ăn cả dấm chua với cổ nhân, anh không bình thường, được rồi anh keo kiệt. Nhưng mà trong lòng Tuyết Thuần chỉ có thể có mình anh, Ramses đệ nhị mất mấy ngàn năm cũng không được.
“Em không đồng ý, chúng ta lập tức rời khỏi.” Lại Tư nói xong, làm bộ muốn ôm cô đi.
“A! Đừng!” Tuyết Thuần kinh hô, biết Lại Tư nói một không hai, lập tức đầu hàng, “Được rồi, được rồi, em yêu Lại Tư nhất.” Sau đó nhân lúc anh mất hứng mím môi hôn một cái rất to để lấy lòng.
Hì hì, đồng ý là một chuyện, trong lòng nghĩ làm là một chuyện khác. Cô không nói, Lại Tư còn có thể biết không? Đây là tâm tư nho nhỏ của cô, giấu ở trong lòng, vốn không có ai phát hiện ra.
Không đợi Lại Tư trả lời, Tuyết Thuần lại đắm chìm trong bức tượng chữ tượng hình xinh đẹp. Thậm chí Lại Tư còn hoài nghi, Tuyết Thuần có phải là nhà khảo cổ học hay không? Bằng không, mấy thứ này sao lại có sức quyến rũ hơn cả anh?
Đi dạo cả ngày, lạc thú duy nhất của anh, chính là nhìn Tuyết Thuần ở trong phạm vi tầm mắt của anh, vui vẻ bận bịu bắt tay vào chụp ảnh.
Nhìn cô chạy sang bên này một lúc, chạy sáng bên kia một lúc, khi thì trầm tĩnh cẩn thận quan sát bức tranh tinh xảo, khi thì nhìn đến cái gì như sợ hãi kêu không hiểu, khi thì lại có chút nghiêm trọng thở dài... Đây chính là văn nghệ của anh, sao chán vợ được. Nghĩ vậy một chút, tâm tình Lại Tư không khỏi sung sướng huýt sáo một tiếng. Ha ha... người vợ như thế, chồng còn có gì đòi hỏi.
Đột nhiên, Tuyết Thuần sợ hãi kêu khuôn mặt nhỏ nhắn giật mình sửng sốt, sau đó che kín khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng, tức giận giống như nhìn thấy gì đó không thể tha thứ.
“Thật quá đáng!”
Lại Tư thấy tình huống đột xuất xảy ra, vội vàng đến gần, “Bảo bối làm sao vậy? Ai chọc giận em?”
Tuyết Thuần chỉ chỉ cột trụ, không chịu nổi tức giận, “Lại có người dám vẽ bậy lên đây, viết XX từng du lịch qua đây, còn là chữ Trung Quốc! Không để thể diện cho con cháu sau này sao!”
Cảm giác vô cùng xấu hổ xuất hiện, Tuyết Thuần thực sự không nuốt trôi được cục tức này, tức giận đến nỗi hai tai bốc khói.
Mí mắt Lại Tư giật giật, với anh thì, đây không phải là chuyện gì quá lắm. Trên thế giới không có chỗ nào là không có người làm bậy cả, không chỉ có người Trung Quốc, các nước khác cũng có, không chỉ các nước đứng đầu thế giới, nước Mĩ cũng có. Có một số việc có lớn có nhỏ, liền xem xem nó ảnh hưởng như thế nào.
“Đừng tức giận, chúng ta đi xem sông Nile.”
“Ừm.” Tuyết Thuần chép miệng, rầu rĩ đồng ý.
Lại Tư nở nụ cười, tóm lại cái kia lại là một lãng mạn, thích hợp để nói chuyện nhất.
Hoàng hôn ở Ai Cập nhiệt độ vừa phải, trên sông Nile chỉ có vài cánh buồm trắng bị ánh nắng chiếu vào thành màu vàng.
Gió, từ sa mạc thổi vào, trên mặt sông thuyền buồm không ai chống đỡ cứ thuận theo gió mà chạy.
Hai người Lại Tư và Tuyết Thuần tùy ý nằm song song ở boong thuyền, nhìn bầu trời màu vàng mênh mông bát ngát, thật là chuyện tình rất dẹp.
“Tuyết Thuần.” Cảnh tượng lãng mạn như thế này, trong lòng Lại Tư liền mềm mại, đôi mắt dịu dàng, “Chúng ta cùng sống bên nhau đi, vĩnh viễn, vĩnh viễn.”
Trong lòng Tuyết Thuần rung động, thu hổi ánh mắt ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt diệu, nhìn vào đôi mắt đưa tình của Lại Tư.
Dưới ánh vàng của hoàng hôn, đôi mắt của Lại Tư như sáng lên nhiều điểm sáng nhỏ, bên trong thực giống như ánh sáng lấp lánh của kim cương, thậm chí còn làm cô động lòng hơn so với sông Nile.
Tuyết Thuần nhe răng cười, “Được.” Nói xong, không hề kiêng kị bổ nhào vào trong ngực anh, cảm nhận rung động hạnh phúc của tình yêu. Đang lúc lơ đãng nói thề non hẹn biển, còn êm tai hơn so với lúc nói lời ngon tiếng ngọt.
Lại Tư, anh chính là bến đỗ hạnh phúc của em.
Mặt trời chiều đẹp vô tận, chỉ tiếc là gần hoàng hôn. Màn đêm sẽ dần buông xuống, con người cảm giác không an toàn không thể không quay về tổ ấm của mình.
Trong lòng Lại Tư hạ quyết tâm, trên đường trở về cũng phải làm cách nào để Tuyết Thuần mặc bộ bikini kim cương kia.
Lần này anh cố ý không mặc áo ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phía dưới.
“Bảo bối, ngủ thôi.” Lại Tư đẹp trai vừa lau khô mái tóc ngắn, nghĩ tới Tuyết Thuần nhìn thấy sức quyến rũ không thể ngăn lại của anh, nhất định sẽ nhào lại đây.
Nhưng anh rất nhanh liền thất vọng rồi, Tuyết Thuần không quay đầu lại rầu rĩ trả lời, vẫn vùi đầu vào máy tình như cũ, không biết đánh đánh chữ gì trên đó.
Lại Tư tốt tính nắm lấy bả vai của cô, thổi nhẹ vào chỗ mẫn cảm của cô, “Đang làm gì vậy?”
Tay Tuyết Thuần không ngừng bấp lách tách, “Viết bài viết thôi.”
“Bài gì mà quan trọng như vậy?” Kết quả Lại Tư vừa thấy tên của bài post << Đền cổ Ai Cập bị khắc chữ, du khách cần tự xem xét lại>>, nhất thời không biết nói gì. Đầu anh phát hiện ra, Tuyết Thuần cũng là người xen vào chuyện của người khác.
“Đăng việc này lên, có tác dụng gì?” Lại Tư cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tuyết Thuần dừng tay đang gõ lại, nghiêm túc nói, “Em muốn đem chuyện này cùng với hình ảnh phát tán lên mạng, báo cho nhiều người trong nước biết, ta đến du lịch ở chỗ khác, phải tuân theo quy định. Đồ cổ ngàn năm dễ dàng bảo tồn sao? Tự nhiên lại viết lên, bích họa này thật đáng thương. Không lẽ người xem bài viết này một lần, không nhận thức được mấy thứ này sao.”
“Khuya rồi, ngủ đi, ngày mai làm sau.” Lại Tư dùng đầu lưỡi liếm vành tai trắng mịn của cô, Tuyết Thuần khẽ dừng tay đánh chữ lại một chút, trên người lập tức dâng lên cảm giác rung động quen thuộc.
Cô bỗng nhiên quay sang, cười rạng rỡ với Lại Tư, “Lại Tư, em yêu anh.” Sau đó ở trên mặt đẹp trái của anh, hôn một cái thật mạnh.
Lại Tư nghe vậy, tâm cũng phải hòa tan, ngọt ngào không tin nổi, đang muốn ôm cô lên giường ôn tồn một phen.
Không ngờ Tuyết Thuần vỗ vỗ khuôn mặt của anh, “Ông xã yêu quý, anh ngủ trước đi, em muốn viết xong rồi mới ngủ.”
Đầu Lại Tư chợt đầy vạch đen. Cưới một người vợ văn hóa, không biết là phúc hay họa. Đây là tuần trăng mật, không phải là chuyến đi thanh niên tham quan văn hóa!
Ngồi ở trên giường, nhìn qua tạp chỉ, ánh mắt lại dừng trên lưng ngọc của Tuyết Thuần, cô vẫn còn ngồi gõ không ngừng. Đối với thái độ càng ngày càng tùy ý của cô trước mặt mình, môi Lại Tư vô ý tự đắc giương lên.
Anh đương nhiên hiểu tính của cô, hiểu được trong lòng cô có một thứ không thể vượt qua. Mặc dù không thể chịu nổi quá khứ kia, nhưng thật ra, cô rất nhiệt tình yêu thương thế giới này.
Tầm một giờ, Tuyết Thuần làm xong tất cả, ngáp một cái. Dưới ánh mắt chờ mong của Tuyết Thuần, tiến vào trong chăn, không khách khí chui vào trong ngực anh tìm vị trí thoải mái, không động đậy liền ngủ.
“Tuyết Thuần.” Lại Tư hô một tiếng, thấy người trong lòng đã ngủ mất rồi, không nói được gì. Khó có được một đêm lãng mạn, anh đau khổ dày vò nhiều lần, không ngờ lại phải thanh tâm quả dục vượt qua.
Nhớ đến bộ bikini kim cương đắt giá kia, hoàn toàn không được dùng đến. Không thể lại đi xuống như vậy! Lại Tư âm thầm hạ quyết định.
Vì thế ôm người trong lòng, ngồi trên máy bay riêng suốt đêm bay thẳng đến Nam Thái Bình Dương.
Trong quán cà phê, một mình Xuyến Sở Sở ngồi ở chồ gần cửa sổ, cảm thấy trước đây chưa hề cô đơn bất lực như vậy. Bởi vì quá quan tâm tới Trình Lãng, Tom phat hiện không thích hợp, hai người đã sớm cãi cọ, đã chia tay một tháng trước.
Từng là thiên chi kiêu tử, Trình Lãng, hiện giờ không chỉ là xí nghiệp gia tộc của mẹ phá sản, mà cha của anh cũng rời khỏi vị trí trong hắc đạo. Không chỉ có thế, còn rơi vào kết cục bị tàn tật.
Xuyến Sở Sở buồn rầu không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô nhớ tới người bạn thân của mình, nhưng điện thoại của Tuyết Thuần vẫn ở trong tình trạng tắt máy, cô hoàn toàn không liên lạc được. Mà chuyện chồng Tuyết Thuần ở Newyork, cô cũng không hiểu chút nào.
“Cô chính là Xuyến Sở Sở.” Người đến lạnh lùng nói. Phía sau còn có bốn người mặt lạnh không thay đổi mặt đi theo, chắc là bảo vệ. Ài, lại là con gái của nhà nào giàu có đây.
Tóc ngắn gọn gàng, khí thế nữ vương, không mảnh mai như con gái nhà giàu bình thường. Không phải là chạy đâu ra một tiểu thái muội đi? Xuyến Sở Sở cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có gì đáng để khiêu khích cả?
Nhưng Xuyến Sở Sở rất nhanh liền đánh mất suy nghĩ đó, bởi vì bộ ngực đầy đặn của cô ta, khuôn mặt xinh đẹp thành thục, không có chút nào giống một cô gái nhỏ. Càng giống như một nữ cường nhân, kiểu mạnh mẽ này, bởi vì đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo không để người nào trong mắt đó, mang theo máu tanh không hề che giấu.
Sự thật, kiểu người lãnh khốc vô tình này, thường là có thể lấy được quyền lực và tài phú.
“Làm sao cô biết tên của tôi? Cô rốt cuộc là ai?” Khí thế như vậy, ai cũng sẽ không có cảm giác thân quen, đầu tiên Xuyến Sở Sở cũng cảm giác được không hề có thiện cảm.
Trù Nhiên nhếch môi cười lạnh, “Tôi chỉ tới nói cho cô biết, chị em tốt của cô, đang đi hưởng tuần trăng mật với chồng của cô ta. Bộ dạng hạnh phúc đó, thật sự là làm người khác ghen tị.”
“Người cô nói là ai?” Chị em tốt, trừ Tuyết Thuần ra thì không còn ai vào đây! Nhưng hai người cô không quen người này, chắc chắn là không biết mới đúng. Nhưng mà trong lòng Xuyến Sở Sở nghĩ đến lời nói của cô ta, cảm thấy hơi chua sót.
Tuyết Thuần, cậu cái gì cũng không biết liền sống vui vẻ, Trình lãng đáng thương tàn tật nằm ở trong bệnh viện, cả đời thành một phế nhân.
Trù Nhiên cười châm biếm, “Tôi nói người bạn cùng cô trải qua hoạn nạn, Tuyết Thuần đó.”
Xuyến Sở Sở sửng sốt, “Cô biết Tuyết Thuần? Cô là bạn cậu ấy?” Tuyết Thuần rất ít bạn bè, hơn nữa một người ôn hòa như cô ấy, sẽ quen người như này sao?
Trù Nhiên khinh thường hừ một tiếng, “Bạn của tôi, cô ta không có tư cách đó.”
“Nhưng mà tôi thấy thật đáng tiếc cho cô, ngay cả người đàn ông mình thích nhất cũng nhường cho cô ta. Nhưng đến lúc này, ngưới cuối cùng đạt được hạnh phúc, cũng không phải cô. Mà là cái người chỉ biết đòi người yêu của bạn, người phụ nữ không biết báo đáp ả Tuyết Thuần kia. Ngay cả các người vẫn cho đi, cô ta vẫn không báo đáp, còn khiến cho Trình Lãng đối xử tốt nhất với cô ta liệt cả đời, thật không hiểu hai người ngu ngốc cỡ nào, vẫn không hiểu ra.”
“Im mồm! Cô thì biết gì? Tuyết Thuần không phải người như vậy!”
Xuyến Sở Sở nhíu mày, Tuyết Thuần chính là người yếu đuối, ai thật tình đối xử với cô ấy như thế nào, cô biết được, ngày thường cũng chỉ thân thiết với bọn họ mà thôi. Nhưng nghe giọng điệu của cô ta, dường như biết được vì sao Trình Lãng bị đánh thành ra như vậy.
Đứng ở cạnh tản viên cách vách tường trước đền cổ Karnak, Tuyết Thuần đối mặt với mặt trời, dang hai tay ra, hưng phấn hô tô. Rốt cuộc cũng tới, nơi cô muốn đến tìm hiểu nhất trong lòng, chỉ vì phong thái mê người bên trong đó.
Lại Tư mặc một bộ quần áo trắng nhàn nhã đi sát đằng sau cô, giống như loài mèo Ba Tư lười biếng, hai tay nhàn nhã đút túi quần. Đeo một chiếc kính đen, ngăn chặn tia tử ngoại, cũng che đi đôi mắt cơ trí mê người của anh. Với anh mà nói, không phải đền cổ Karnak mê người, mà là bởi vì người phụ nữ đứng bên cạnh này.
Lại Tư không có hứng thú với đống kiến trúc đổ nát này, nhìn thấy Tuyết Thuần như vậy, bỗng nhiên hiểu được hương vị của đống đồ vật đã chết này, nơi này hằng năm đã hấp dẫn rất nhiều du khách trên thế giới tới thăm quan, nghệ thuật của người đi trước đã hơn ba ngàn năm.
Đền cổ to lớn đồ sộ, đứng hiên ngang, pho tượng đá cẩm thạch, vẫn tinh xảo như cũ, vách tường bao quanh đầy dấu vết lịch sử tang thương. Tuyết Thuần dùng ánh mắt thán phục ngắm nhìn, cảm nhận được phong tục cổ xưa ngàn năm, tựa như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Ai Cập huy hoàng tráng lệ năm xưa.
Lại Tư có chút không hiểu, “Vì sao bảo bối lại thích nơi này?”
Tuyết Thuần khẽ nhăn mày nhọn suy nghĩ, “Không thể nói rõ được, chính là cảm giác rất thần bí, rất xinh đẹp, rất muốn thăm quan...”
Nói xong, Tuyết Thuần nghiêm túc nhìn cột đá tinh xảo, nơi đó có khắc người Ai Cập thời đó, còn có chữ tượng hình cổ, khắc họa tinh xảo, còn có pho tượng mẹ Sys đệ nhị.
Nhìn một hồi lâu, bất tri bất giác làm Lại Tư lạnh lẽo đứng một bên.
Sau một hồi lâu không có tiếng của Lại Tư, cô nghi hồ ngẩng lên nhìn, thấy sắc mặt tuấn tú của Lại Tư không được tốt. Cô ngượng ngùng cười, nhìn rất chuyên tâm, lại đem Lại Tư ném ra sau đầu. Đột nhiên nghĩ cần chú ý anh một chút, nếu không người đàn ông này lại khó chịu.
Vì thế Tuyết Thuần đi lên phía trước, ôm lấy thắt lưng khỏe mạnh của anh, dán mặt lên ngực anh, ý định muốn truyền đạt cảm xúc của cô, “Anh nhìn nơi này xem, đây là đền cổ Karnak mấy ngàn năm đó, ngắm nhìn những chỗ xinh đẹp nó còn lưu giữ lại, tưởng tượng nó từng huy hoàng như nào, Ai Cập cổ đại có sức sống ngoan cường cỡ nào nha! Không thể dùng từ đẹp nhất để hình dung ra đền cổ Karnak xinh đẹp, cho dù hình du khách chụp lại cũng không thể biểu hiện toàn bộ của nó...”
Tuyết Thuần chủ động đến gần, âm thanh nhẹ nhàng miêu tả, giây phút này Lại Tư cảm thấy có lỗi, cuối cùng những vật chết này trong mắt anh, có một chút tốt đẹp, một chút kinh ngạc. Bỗng nhiên cảm thấy, vật chết, cũng tạm được.
“Ừ.” Lại Tư thuận tay ôm cô chặt hơn, chủ động đi đến, không cần phí phạm.
Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần ngẩng lên, ánh mắt sáng lên ngắm nhìn pho tượng gần ngay trước mắt, “A, lại một pho tượng Ramses đệ nhị!”
“Lúc em gặp anh cũng không cười hưng phấn như này.”Tuyết Thuần liền rời lực chú ý khỏi trên người anh, rời đi, Lại Tư ăn dấm chua với nhân vật lịch sử, lạnh nhạt lên án.
“Em có thể không hưng phấn sao? Đó là người đàn ông truyền kì nhất trên thế giới đó!” Tuyết Thuần không hề nể tình, cũng không nhìn Lại Tư ở phía sau, ngây ngốc tiến vào bên trong.
“Truyền kì nhất trên thế giới? Em đừng quên, Trung Quốc có Tần Thủy Hoàng, Pháp có Napoleon...” Lại Tư vừa nhàm chán đi theo, vừa mở miệng nói.
“Họ không giống nhau!” Máy ảnh trong tay Tuyết Thuần kêu tách tách, lại miêu tả thẳng thắn Ramses đệ nhị.
Đôi mắt Lại Tư hơi nhíu lại, “Không giống nhau chỗ nào?”
“Đó là người tình trong mơ của em.” Tuyết Thuần không hề keo kiệt tặng cho Lại Tư một nụ cười rạng rỡ, không để ý Lại Tư vừa uống dấm chua, nói ra một câu kinh hãi.
Sắc mặt Lại Tư trầm xuống, giống như nói nhỏ, lại giống như nghiến răng nghiến lợi nói, “Trong mơ sao...” Âm cuối cùng có chút dài, có chút khó hiểu. Anh tuấn mỹ vô song như vậy, trí tuệ của anh không ai địch nổi như vậy, anh có quyền có tiền tài, lại không phải là người tình trong mơ của Tuyết Thuần? Là anh đánh giá mình quá cao, hay là Tuyết Thuần không hiểu cách thưởng thức?
Tuyết Thuần đi vào bên trong đền cổ thần kì, không nhận ra Lại Tư có chút không thích hợp, thản nhiên ừ một cái. Bản thân cho là Lại Tư sẽ nói tiếp, càng hưng phấn giới thiệu thao thao bất tuyệt.
“Nghe nói Ramses đệ nhị là Pharaong nổi tiếng nhất trong lịch sử Ai Cập cổ đại. Ông ấy không chỉ là một vị vua mạnh mẽ, vị tướng quân bách chiến bách thắng, còn là một người cha dễ gần hòa ái, người tạo người không biết mệt mỏi. Người đàn ông hoàn mỹ như vậy, là phụ nữ đều sẽ thích. Nếu sinh ra ở hiện đại thì thật tốt! Làm siêu sao quốc tế cũng không tệ.”
Nói ra lời háo sắc... Tóm lại Lại Tư nghe xong mặt liền đen lại, lập tức che mắt cô lại, “Chúng ta đi xem Vương Hậu.”
“Hoàng hậu ở chỗ này mà.” Tuyết Thuần kéo tay Lại Tư xuống, chỉ chỉ phía dưới Ramses đệ nhị, mấy pho tượng nhỏ nhỏ bên cạnh, không phải là hoàng hậu của ông ta sao? Chắc là vì thể hiện việc trọng nam khinh nữ thời đó.
“Trời rất nắng, chúng ta trở về đi.” Trong lòng Lại Tư có chút không hài lòng với Tuyết Thuần hơi ngốc nghếch, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, không cho cự tuyệt đi ra bên ngoài.
“A! Em không muốn về! Chúng ta còn chưa xem hết đâu! Bên trong còn có một nơi rất lớn nữa, sao lại muốn về rồi?”
Tuyết Thuần cúi người, giậm chân, sống chết không chịu đi, lông mày đen nhíu lại, mạnh mẽ kháng cự. Ai Cập là một trong bốn văn minh quốc gia! Bên trong cất chứa ban nhiêu huyền bí ngày xưa, khó mới được đến một chuyến không cần tốn tiền của cô, cô muốn chậm rãi nghiên cứu, mới không cần rời đi đâu.
Lại Tư cũng không dùng bao nhiêu lực, lực không nặng không nhẹ, giằng co với Tuyết Thuần. Nét cười trên mặt Lại Tư không giảm, đôi mắt gian kế bị kính đen che khuất hoàn toàn, “Vậy em phải đồng ý với anh một chuyện.”
“Em đồng ý.”
Mày kiếm Lại Tư nhíu lại, vì Ramses đệ nhị bỏ đi kia, cô không hỏi đã đồng ý. Trong lòng Lại Tư càng thêm khó chịu. Giọng nói mang ý uy hiếp, “Đồng ý nhanh như vậy, không sợ anh sẽ ăn em sao?”
“Không sợ.” Tuyết Thuần mỉm cười, “Lại Tư đối với em rất tốt.” Cho nên, cô đã làm cho bá chú hắc đạo trong truyền thuyết không vui vẻ.
Trong lòng Lại Tư sững sờ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ có môi khẽ nhếch lên đã bán đứng tâm tình của anh. Anh hơi dùng sức, lập tức kéo cô đến trước mặt, môi mỏng khẽ dán đến bên tai cô, “Người tình trong mơ sau này của bảo bối, chỉ có thể là anh.” Anh không hề che giấu tham lam muốn giữ lấy mãnh liệt của anh.
Hả? Tuyết Thuần giật mình, tiện đà cười ha ha.
Bả vai cười đến rung lên, Lại Tư kinh động.
“Làm sao vậy? Em có ý gì khác?
“Không? Không có.” Tuyết Thuần thiếu chút cười to lên, “Chỉ là phát hiện ra, Lại Tư, cũng rất đáng yêu.”
Khuôn mặt Lại Tư hơi ngưng trọng, một người đàn ông như anh, lại bị người mình yêu nói là đáng yêu!
“A!” Tuyết Thuần cúi đầu cười to, hai tay che mặt, không thể kiềm được cười lớn. Ngay cả cổ nhân cũng ăn dấm chua! Trời ạ, Lại Tư thật đáng yêu! Không được! Cố gắng nhẫn nhịn một chút, không thể để bụng đau thắt lại.
Vai ngọc không ngừng run rẩy, Lại Tư vỗ trán, sao trước đây anh lại không phát hiện Tuyết Thuần có thể cười như vậy? Được rồi, anh ăn cả dấm chua với cổ nhân, anh không bình thường, được rồi anh keo kiệt. Nhưng mà trong lòng Tuyết Thuần chỉ có thể có mình anh, Ramses đệ nhị mất mấy ngàn năm cũng không được.
“Em không đồng ý, chúng ta lập tức rời khỏi.” Lại Tư nói xong, làm bộ muốn ôm cô đi.
“A! Đừng!” Tuyết Thuần kinh hô, biết Lại Tư nói một không hai, lập tức đầu hàng, “Được rồi, được rồi, em yêu Lại Tư nhất.” Sau đó nhân lúc anh mất hứng mím môi hôn một cái rất to để lấy lòng.
Hì hì, đồng ý là một chuyện, trong lòng nghĩ làm là một chuyện khác. Cô không nói, Lại Tư còn có thể biết không? Đây là tâm tư nho nhỏ của cô, giấu ở trong lòng, vốn không có ai phát hiện ra.
Không đợi Lại Tư trả lời, Tuyết Thuần lại đắm chìm trong bức tượng chữ tượng hình xinh đẹp. Thậm chí Lại Tư còn hoài nghi, Tuyết Thuần có phải là nhà khảo cổ học hay không? Bằng không, mấy thứ này sao lại có sức quyến rũ hơn cả anh?
Đi dạo cả ngày, lạc thú duy nhất của anh, chính là nhìn Tuyết Thuần ở trong phạm vi tầm mắt của anh, vui vẻ bận bịu bắt tay vào chụp ảnh.
Nhìn cô chạy sang bên này một lúc, chạy sáng bên kia một lúc, khi thì trầm tĩnh cẩn thận quan sát bức tranh tinh xảo, khi thì nhìn đến cái gì như sợ hãi kêu không hiểu, khi thì lại có chút nghiêm trọng thở dài... Đây chính là văn nghệ của anh, sao chán vợ được. Nghĩ vậy một chút, tâm tình Lại Tư không khỏi sung sướng huýt sáo một tiếng. Ha ha... người vợ như thế, chồng còn có gì đòi hỏi.
Đột nhiên, Tuyết Thuần sợ hãi kêu khuôn mặt nhỏ nhắn giật mình sửng sốt, sau đó che kín khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng, tức giận giống như nhìn thấy gì đó không thể tha thứ.
“Thật quá đáng!”
Lại Tư thấy tình huống đột xuất xảy ra, vội vàng đến gần, “Bảo bối làm sao vậy? Ai chọc giận em?”
Tuyết Thuần chỉ chỉ cột trụ, không chịu nổi tức giận, “Lại có người dám vẽ bậy lên đây, viết XX từng du lịch qua đây, còn là chữ Trung Quốc! Không để thể diện cho con cháu sau này sao!”
Cảm giác vô cùng xấu hổ xuất hiện, Tuyết Thuần thực sự không nuốt trôi được cục tức này, tức giận đến nỗi hai tai bốc khói.
Mí mắt Lại Tư giật giật, với anh thì, đây không phải là chuyện gì quá lắm. Trên thế giới không có chỗ nào là không có người làm bậy cả, không chỉ có người Trung Quốc, các nước khác cũng có, không chỉ các nước đứng đầu thế giới, nước Mĩ cũng có. Có một số việc có lớn có nhỏ, liền xem xem nó ảnh hưởng như thế nào.
“Đừng tức giận, chúng ta đi xem sông Nile.”
“Ừm.” Tuyết Thuần chép miệng, rầu rĩ đồng ý.
Lại Tư nở nụ cười, tóm lại cái kia lại là một lãng mạn, thích hợp để nói chuyện nhất.
Hoàng hôn ở Ai Cập nhiệt độ vừa phải, trên sông Nile chỉ có vài cánh buồm trắng bị ánh nắng chiếu vào thành màu vàng.
Gió, từ sa mạc thổi vào, trên mặt sông thuyền buồm không ai chống đỡ cứ thuận theo gió mà chạy.
Hai người Lại Tư và Tuyết Thuần tùy ý nằm song song ở boong thuyền, nhìn bầu trời màu vàng mênh mông bát ngát, thật là chuyện tình rất dẹp.
“Tuyết Thuần.” Cảnh tượng lãng mạn như thế này, trong lòng Lại Tư liền mềm mại, đôi mắt dịu dàng, “Chúng ta cùng sống bên nhau đi, vĩnh viễn, vĩnh viễn.”
Trong lòng Tuyết Thuần rung động, thu hổi ánh mắt ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt diệu, nhìn vào đôi mắt đưa tình của Lại Tư.
Dưới ánh vàng của hoàng hôn, đôi mắt của Lại Tư như sáng lên nhiều điểm sáng nhỏ, bên trong thực giống như ánh sáng lấp lánh của kim cương, thậm chí còn làm cô động lòng hơn so với sông Nile.
Tuyết Thuần nhe răng cười, “Được.” Nói xong, không hề kiêng kị bổ nhào vào trong ngực anh, cảm nhận rung động hạnh phúc của tình yêu. Đang lúc lơ đãng nói thề non hẹn biển, còn êm tai hơn so với lúc nói lời ngon tiếng ngọt.
Lại Tư, anh chính là bến đỗ hạnh phúc của em.
Mặt trời chiều đẹp vô tận, chỉ tiếc là gần hoàng hôn. Màn đêm sẽ dần buông xuống, con người cảm giác không an toàn không thể không quay về tổ ấm của mình.
Trong lòng Lại Tư hạ quyết tâm, trên đường trở về cũng phải làm cách nào để Tuyết Thuần mặc bộ bikini kim cương kia.
Lần này anh cố ý không mặc áo ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phía dưới.
“Bảo bối, ngủ thôi.” Lại Tư đẹp trai vừa lau khô mái tóc ngắn, nghĩ tới Tuyết Thuần nhìn thấy sức quyến rũ không thể ngăn lại của anh, nhất định sẽ nhào lại đây.
Nhưng anh rất nhanh liền thất vọng rồi, Tuyết Thuần không quay đầu lại rầu rĩ trả lời, vẫn vùi đầu vào máy tình như cũ, không biết đánh đánh chữ gì trên đó.
Lại Tư tốt tính nắm lấy bả vai của cô, thổi nhẹ vào chỗ mẫn cảm của cô, “Đang làm gì vậy?”
Tay Tuyết Thuần không ngừng bấp lách tách, “Viết bài viết thôi.”
“Bài gì mà quan trọng như vậy?” Kết quả Lại Tư vừa thấy tên của bài post << Đền cổ Ai Cập bị khắc chữ, du khách cần tự xem xét lại>>, nhất thời không biết nói gì. Đầu anh phát hiện ra, Tuyết Thuần cũng là người xen vào chuyện của người khác.
“Đăng việc này lên, có tác dụng gì?” Lại Tư cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tuyết Thuần dừng tay đang gõ lại, nghiêm túc nói, “Em muốn đem chuyện này cùng với hình ảnh phát tán lên mạng, báo cho nhiều người trong nước biết, ta đến du lịch ở chỗ khác, phải tuân theo quy định. Đồ cổ ngàn năm dễ dàng bảo tồn sao? Tự nhiên lại viết lên, bích họa này thật đáng thương. Không lẽ người xem bài viết này một lần, không nhận thức được mấy thứ này sao.”
“Khuya rồi, ngủ đi, ngày mai làm sau.” Lại Tư dùng đầu lưỡi liếm vành tai trắng mịn của cô, Tuyết Thuần khẽ dừng tay đánh chữ lại một chút, trên người lập tức dâng lên cảm giác rung động quen thuộc.
Cô bỗng nhiên quay sang, cười rạng rỡ với Lại Tư, “Lại Tư, em yêu anh.” Sau đó ở trên mặt đẹp trái của anh, hôn một cái thật mạnh.
Lại Tư nghe vậy, tâm cũng phải hòa tan, ngọt ngào không tin nổi, đang muốn ôm cô lên giường ôn tồn một phen.
Không ngờ Tuyết Thuần vỗ vỗ khuôn mặt của anh, “Ông xã yêu quý, anh ngủ trước đi, em muốn viết xong rồi mới ngủ.”
Đầu Lại Tư chợt đầy vạch đen. Cưới một người vợ văn hóa, không biết là phúc hay họa. Đây là tuần trăng mật, không phải là chuyến đi thanh niên tham quan văn hóa!
Ngồi ở trên giường, nhìn qua tạp chỉ, ánh mắt lại dừng trên lưng ngọc của Tuyết Thuần, cô vẫn còn ngồi gõ không ngừng. Đối với thái độ càng ngày càng tùy ý của cô trước mặt mình, môi Lại Tư vô ý tự đắc giương lên.
Anh đương nhiên hiểu tính của cô, hiểu được trong lòng cô có một thứ không thể vượt qua. Mặc dù không thể chịu nổi quá khứ kia, nhưng thật ra, cô rất nhiệt tình yêu thương thế giới này.
Tầm một giờ, Tuyết Thuần làm xong tất cả, ngáp một cái. Dưới ánh mắt chờ mong của Tuyết Thuần, tiến vào trong chăn, không khách khí chui vào trong ngực anh tìm vị trí thoải mái, không động đậy liền ngủ.
“Tuyết Thuần.” Lại Tư hô một tiếng, thấy người trong lòng đã ngủ mất rồi, không nói được gì. Khó có được một đêm lãng mạn, anh đau khổ dày vò nhiều lần, không ngờ lại phải thanh tâm quả dục vượt qua.
Nhớ đến bộ bikini kim cương đắt giá kia, hoàn toàn không được dùng đến. Không thể lại đi xuống như vậy! Lại Tư âm thầm hạ quyết định.
Vì thế ôm người trong lòng, ngồi trên máy bay riêng suốt đêm bay thẳng đến Nam Thái Bình Dương.
Trong quán cà phê, một mình Xuyến Sở Sở ngồi ở chồ gần cửa sổ, cảm thấy trước đây chưa hề cô đơn bất lực như vậy. Bởi vì quá quan tâm tới Trình Lãng, Tom phat hiện không thích hợp, hai người đã sớm cãi cọ, đã chia tay một tháng trước.
Từng là thiên chi kiêu tử, Trình Lãng, hiện giờ không chỉ là xí nghiệp gia tộc của mẹ phá sản, mà cha của anh cũng rời khỏi vị trí trong hắc đạo. Không chỉ có thế, còn rơi vào kết cục bị tàn tật.
Xuyến Sở Sở buồn rầu không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô nhớ tới người bạn thân của mình, nhưng điện thoại của Tuyết Thuần vẫn ở trong tình trạng tắt máy, cô hoàn toàn không liên lạc được. Mà chuyện chồng Tuyết Thuần ở Newyork, cô cũng không hiểu chút nào.
“Cô chính là Xuyến Sở Sở.” Người đến lạnh lùng nói. Phía sau còn có bốn người mặt lạnh không thay đổi mặt đi theo, chắc là bảo vệ. Ài, lại là con gái của nhà nào giàu có đây.
Tóc ngắn gọn gàng, khí thế nữ vương, không mảnh mai như con gái nhà giàu bình thường. Không phải là chạy đâu ra một tiểu thái muội đi? Xuyến Sở Sở cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có gì đáng để khiêu khích cả?
Nhưng Xuyến Sở Sở rất nhanh liền đánh mất suy nghĩ đó, bởi vì bộ ngực đầy đặn của cô ta, khuôn mặt xinh đẹp thành thục, không có chút nào giống một cô gái nhỏ. Càng giống như một nữ cường nhân, kiểu mạnh mẽ này, bởi vì đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo không để người nào trong mắt đó, mang theo máu tanh không hề che giấu.
Sự thật, kiểu người lãnh khốc vô tình này, thường là có thể lấy được quyền lực và tài phú.
“Làm sao cô biết tên của tôi? Cô rốt cuộc là ai?” Khí thế như vậy, ai cũng sẽ không có cảm giác thân quen, đầu tiên Xuyến Sở Sở cũng cảm giác được không hề có thiện cảm.
Trù Nhiên nhếch môi cười lạnh, “Tôi chỉ tới nói cho cô biết, chị em tốt của cô, đang đi hưởng tuần trăng mật với chồng của cô ta. Bộ dạng hạnh phúc đó, thật sự là làm người khác ghen tị.”
“Người cô nói là ai?” Chị em tốt, trừ Tuyết Thuần ra thì không còn ai vào đây! Nhưng hai người cô không quen người này, chắc chắn là không biết mới đúng. Nhưng mà trong lòng Xuyến Sở Sở nghĩ đến lời nói của cô ta, cảm thấy hơi chua sót.
Tuyết Thuần, cậu cái gì cũng không biết liền sống vui vẻ, Trình lãng đáng thương tàn tật nằm ở trong bệnh viện, cả đời thành một phế nhân.
Trù Nhiên cười châm biếm, “Tôi nói người bạn cùng cô trải qua hoạn nạn, Tuyết Thuần đó.”
Xuyến Sở Sở sửng sốt, “Cô biết Tuyết Thuần? Cô là bạn cậu ấy?” Tuyết Thuần rất ít bạn bè, hơn nữa một người ôn hòa như cô ấy, sẽ quen người như này sao?
Trù Nhiên khinh thường hừ một tiếng, “Bạn của tôi, cô ta không có tư cách đó.”
“Nhưng mà tôi thấy thật đáng tiếc cho cô, ngay cả người đàn ông mình thích nhất cũng nhường cho cô ta. Nhưng đến lúc này, ngưới cuối cùng đạt được hạnh phúc, cũng không phải cô. Mà là cái người chỉ biết đòi người yêu của bạn, người phụ nữ không biết báo đáp ả Tuyết Thuần kia. Ngay cả các người vẫn cho đi, cô ta vẫn không báo đáp, còn khiến cho Trình Lãng đối xử tốt nhất với cô ta liệt cả đời, thật không hiểu hai người ngu ngốc cỡ nào, vẫn không hiểu ra.”
“Im mồm! Cô thì biết gì? Tuyết Thuần không phải người như vậy!”
Xuyến Sở Sở nhíu mày, Tuyết Thuần chính là người yếu đuối, ai thật tình đối xử với cô ấy như thế nào, cô biết được, ngày thường cũng chỉ thân thiết với bọn họ mà thôi. Nhưng nghe giọng điệu của cô ta, dường như biết được vì sao Trình Lãng bị đánh thành ra như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.