Chương 66: Vượt qua tang lễ (1)
A Tục
08/05/2018
Nhà họ Tần vốn neo người, bởi vì cử hành tang lễ, hoa tang màu trắng treo lên càng lộ vẻ vắng lạnh tịch mịch.
Trong lòng Tuyết Thuần dâng lên cảm giác khó chịu, bước nhanh chân hơn đi vào.
"Cô chủ, cô trở về rồi, khuyên thế nào bà chủ cũng không cho phép hạ táng cậu chủ, không ăn không uống, khóc rống hai ngày hai đêm. Bác sỹ nói còn tiếp tục như vậy nữa, trạng thái thân thể như này, sớm muộn gì cũng sẽ cùng đi." DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
Thím Phì lau nước mắt, bà đã làm việc ở Nhà họ Tần mấy chục năm, đi theo Tần Dung, có sóng gió gì chưa từng thấy qua, nhưng vẫn là lần đầu thấy đến Tần Dung cực kỳ đau lòng như vậy, bà có dự cảm, bà chủ đây là thật sự muốn đi cùng thiếu gia.
Tuyết Thuần nhíu chặt lông mày lại, cô muốn đi vào linh đường an ủi mẹ nuôi, đứng ở cửa cũng đã liếc thấy cảnh mẹ nuôi ôm lấy quan tài khóc rống rồi, nội tâm của cô đột nhiên dâng lên một loại sợ hãi không cách nào nói rõ, tiếp theo đó chính là cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên.
Đây là tâm bệnh!
Kể từ năm mười bốn tuổi ấy, sau đám tang của cha mẹ, cô không có cách nhìn thấy bất kỳ tang lễ nào nữa, cô sợ cái chết! Mỗi khi thấy những đồ vật có liên quan đến tang lễ, cả người cô sẽ co rút lại.
Có lẽ ở nước Mĩ đi theo Lại Tư quá hạnh phúc, cho nên cô tạm thời quên được đã từng có tội nghiệt như thế nào. Cô cho rằng tâm bệnh của mình đã khỏi hẳn, nhưng không ngờ cho đến giờ này ngày này, cô vẫn không cách nào thoải mái được. Cô chạy vội vào phòng vệ sinh nôn mửa, lại chỉ có nước chua.
"Cô chủ, cô chủ, cô thế nào rồi?" Thím Phì bị sợ đến nước mắt lưng tròng, một người đang khỏe mạnh bình thường, sao chỉ trong giây lát cả người đã co quắp hết lại như thế này?
Tuyết Thuần cố gắng bình ổn lại nhịp thở, khẽ thở dốc: "Thím có thể gọi mẹ nuôi tôi ra được không? Tôi...... Không nhìn nổi cái đó."
Thím Phì không nhịn được kinh ngạc: "Không nhìn nổi cái gì?"
"Kể từ khi cha mẹ ruột sinh ra tôi qua đời, vừa nhìn thấy những thứ đó, cả người tôi sẽ co rút. Cho nên có thể làm phiền thím cho người đưa mẹ trở về phòng giúp tôi được không? Mẹ, để tôi an ủi, chuyện của anh cả, thím cứ xem đó mà làm, thím cũng là một thành viên của nhà họ Tần, tôi và mẹ đều tin tưởng thím."
Mập thím lau khô nước mắt: "Được, được, bây giờ tôi sẽ cho người ta đưa bà chủ về phòng. Còn cô chủ......"
"Tôi không sao."
Chợt, trong đầu thoáng qua lời nói nghiêm nghị sắc bén của Trình Diễm: "Hừ, còn có tư cách gì để trở thành bà chủ đây! Loại bà chủ vô dụng như cô, chỉ làm cho ông chủ thêm phiền toái......"
Sắc mặt Tuyết Thuần trắng nhợt: “Thím Phì đợi chút đã...!"
"Cô chủ khó chịu chỗ nào?"
Tuyết Thuần lắc đầu một: “Không có việc gì, chuyện của mẹ, hãy để cho tôi làm thôi."
Nếu ngay cả chuyện này cũng không thể nào đối mặt, cô càng không có tư cách ở cùng một chỗ với Lại Tư, nếu như cô cũng dũng cảm giống như Trù Nhiên, thì chuyến đi Đông Nam Á lần này, cô đã có thể đi cùng với anh rồi. Chứ không phải chỉ có thể ở nhà, làm một người phụ nữ vô công rồi nghề chờ chồng trở về.
Tuyết Thuần bước từng bước tới gần, ép buộc hai mắt của mình nhìn về phía quan tài gỗ u ám tĩnh mịch, mặt của mẹ nuôi cực kỳ bi thương. Trong nháy mắt, dường như cô lại thấy thi thể cháy đen, bốc mùi tanh hôi của cha mẹ. DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
"Ưmh......" Trong dạ dày quay cuồng một hồi, Tuyết Thuần che môi, mạnh mẽ nuốt xuống cảm giác buồn nôn đang dâng lên.
Cố nén khó chịu, bước chân của cô thận trọng, chậm chạp nhưng cố chấp đi vào. Khi cảm thấy được cảm giác nồng đậm chỉ thuộc về tang lễ, Tuyết Thuần cũng không nhịn được nữa, co quắp phun một ngụm nước chua khó coi lên mặt đất. Cô thở hồng hộc, cơ hồ là bò đi, cô duỗi tay, cả người lao đến ôm mẹ nuôi.
Năm đó, cô trở thành hung thủ sát hại song thân (cha mẹ), một cô gái còn nhỏ, đã bị phỉ nhổ. Không có ai an ủi, cũng không có lấy dù là một tiếng hỏi thăm ân cần hay ấm áp.
Mặc cho cô vẫn còn trẻ, vẫn phải chịu đựng nỗi đau đớn cô đơn không thuộc về mình, cứ như vậy chậm chạp tự cô lập chính mình. Khi đó cô thực sự rất muốn, có người nào đó chịu vươn tay cho cô một ôm, dù là không nói cái gì, cô cũng đều sẽ cảm kích người đó cả đời.
Nhưng lại không có ai cả, từ đó cô bắt đầu chán ghét mà vứt bỏ bản thân, phong bế chính mình, nhiều năm sau đó, có lúc sẽ khổ sở đến muốn bỏ mặc tất cả, theo cha mẹ lên thiên đường.
Mẹ nuôi là người đã cho cô sinh mạng lần thứ hai, cô ôm bà thật chặt, muốn truyền tất cả ấm áp trên người mình cho bà. Cô không muốn người mình yêu thương, sẽ trở thành bản thân mình thứ hai. Cô hi vọng mẹ nuôi biết, cho dù Tần Minh đi rồi, vẫn còn có cô ở bên cạnh cùng bà vượt qua.
Cô chạm tới quan tài màu đen, thi thể Tần Minh đang nằm bên trong. Vừa nghĩ đến điều này, đầu Tuyết Thuần bắt đầu không nhịn được xoáy chuyển, trong lúc nhất thời, thế giới trước mắt đang chao đảo quay cuồng, sắc mặt Tuyết Thuần tái nhợt giống như tờ giấy trắng, xé ra sẽ nát, giống như tất cả sức lực trên người lập tức bị rút cạn kiệt đến không còn chút nào nữa.
Trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Từ nhà mẹ nuôi ra ngoài, đã là ba ngày sau đó. Nhà họ Tần bây giờ ngập tràn một bầu không khí ngột ngạt, sợ Tần Dung đi tìm cái chết, Tuyết Thuần ước chừng phải coi chừng bà ba ngày ba đêm, lúc này mới ra khỏi Nhà họ Tần tối tăm không ánh mặt trời. Cô vuốt ve dạ dày vẫn hơi nhộn nhạo của mình, quay trở lại linh đường một lần nữa đã chẳng còn quá nghiêm trọng, đã học được dũng cảm đối mặt, đây cũng là một sự tiến bộ, không phải sao?
Khó được khi trở về nước một chuyến, cô nghĩ đi gặp Thiến Sở Sở một chút. Một khoảng thời gian không liên lạc với nhau, không biết cô ấy sống có tốt hay không? DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
Đầu kia điện thoại của Thiến Sở Sở vừa thông suốt, lập tức bùng nổ, không ngừng giậm chân la toáng lên.
"Choáng nha! Đi nước Mĩ cũng không nói một tiếng, hại mình cho là cậu chơi trò mất tích, lo lắng chết mình rồi!"
Mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Tuyết Thuần khẽ mỉm cười một, Thiến Sở Sở vẫn hoạt bát như trước đây, cô quả là người vui vẻ.
Thiến Sở Sở náo loạn hồi lâu, cuối cùng bắt đầu bình thường trở lại: "Vậy thời gian qua cậu sống như thế nào?"
"Mình vẫn tốt."
Lời nói không xuôi tai chút nào, Tần Minh chẳng những đầu óc tối dạ lại còn yếu ớt nhiều bệnh, một mực đi nước Mĩ trị liệu, Tần Dung thường bay ra nước chính là để thăm anh. Tuyết Thuần tổng cộng chỉ gặp anh ba lần, không tiếp xúc nhìn, tự nhiên không thể nói tình cảm quá sâu, chỉ là phiền muộn, hơn cả là, lo lắng cho Tần Dung.
"Không bằng mình dẫn cậu đi ra ngoài giải giải sầu? Hôm nay trường học cũ kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường, rất náo nhiệt đó. Mấy năm nay chúng ta cũng không trở về thăm lần nào, không bằng trở về đi dạo một chút?"
Ngẩng đầu, những đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời xanh thẳm, Tuyết Thuần khẽ nheo mắt, cảm nhận cơn gió hơi se lạnh cuối mùa thu: “Được rồi, mình cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Đứng ở trước cổng trường học quen thuộc, tấm biển trông vẫn như ngày tốt nghiệp năm ấy, giống như tất cả đều chưa từng thay đổi.
Tuyết Thuần khẽ mỉm cười, có nhiều năm không trở về, cũng gần năm năm rồi đi. Ở chỗ này, cô, Trình Lãng, Thiến Sở Sở, đã trở thành những người bạn trung thành nhất.
"Tuyết Thuần! Mình nhớ cậu muốn chết đi được! Cậu có nhớ mình hay không?" Thiến Sở Sở vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy Tuyết Thuần, xông lên phía trước tặng cho cô bạn cái ôm lớn.
Tuyết Thuần bị cô lao vào ôm phải lại một bước nhỏ, nhưng lại không hề nổi giận chút nào, đây là cô bạn gái thân thiết duy nhất của cô, từng tăng thêm không ít sắc thái trong cuộc sống ảm đạm của cô.
"Ừ, đương nhiên là có rồi." Tuyết Thuần tò mò nhìn mái tóc uống từng lọn cong bồng bềnh của cô bạn.
"Đẹp không! Tom thích kiểu này nhất." Thiến Sở Sở quay một vòng tại chỗ, sau đó thân mật kéo cánh tay Tuyết Thuần: “Đi, bên trong còn có một số bạn học cũ của chúng ta năm đó đấy."
Sân trường quả nhiên rất náo nhiệt, bởi vì là kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường, nên học sinh cử hành rất nhiều tiết mục, trong đó có cả hoạt động các cô nhìn thấy trước mắt.
Sân bóng rộng rãi của trường đang cử hành cuộc thi chạy 800 mét, bên ngoài sân bóng, học sinh trung học vây thành từng vòng hô hào cổ vũ, dùng sức đánh trống. Tuổi trẻ, thật tốt!
"Ha, nói ra, Tuyết Thuần đã từng đã tham gia tranh tài như vậy. Lúc ấy dáng vẻ cậu chạy trở về, tựa như cô gái xinh đẹp uống rượu say, khiến cho các nam sinh khoa chúng ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo." Thiến Sở Sở che môi cười đến rung cả hai vai.
Đi theo Lại Tư lâu rồi, Tuyết Thuần cũng học được cách híp mắt đầy nguy hiểm: “Cuối cùng là ai ghi danh cho mình đây? Trưởng ban Thể Dục trường!"
Khóe môi Thiến Sở Sở giật giật, ách, thì ra là Tuyết Thuần bề ngoài dịu dàng thiện lương nhưng thật ra là thù rất dai đấy!
Năm lớp mười một ấy, cô gái duy nhất tham gia chạy cự ly 1500 mét. Bởi vì khối tự nhiên có ít bạn học nữ, chủ nhiệm lớp cứng rắn ép buộc Trưởng ban Thể dục của trường là Thiến Sở Sở đề cử ra một nữ sinh, lúc ấy Thiến Sở Sở đã tham gia rất nhiều hạng mục, không thể phân thân, vì vậy vụng trộm chọn một Tuyết Thuần không để ý đến chuyện bên ngoài nhưng thể lực coi như được để tham gia.
"Một lần đó, chạy đến nửa đường, mình đã mệt đến mức thở không ra hơi, cả người lâng lâng, một bước giẫm không vững, ngã chổng vó luôn."
"Ha ha, khi đó còn có cả anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết! Trình Lãng chạy như bay đến bên cạnh cậu, vừa ôm cậu vừa cùng nhau chạy cho xong, làm hại cậu mặt hồng tai đỏ, cuối cùng còn trở thành đối tượng công kích của nữ sinh toàn trường...... Hơn nữa, năm đó Trình Lãng cũng là nhân vật phong vân trong trường cũng không phải là chỉ trưng cho đẹp, đối với những người khác thì chẳng thèm ngó tới, mà lại chỉ đối xử đặc biệt với duy nhất một người là cậu mà thôi……balabala......"
Trình Lãng......
Trí nhớ xa xôi như thủy triều cuộn tới, một bàn tay mặc dù nhìn có vẻ non nớt nhưng lại vô cùng có lực, đã từng bất chấp tất cả dìu thân thể mềm nhũn cô.
Khi đó, tin đồn về anh có rất nhiều, nhà nhiều của cải, bề ngoài thân thể cường tráng, thành tích xuất sắc, là con cưng trong nhà. Vậy mà, cũng bởi vì Trình Lãng đối xử đặc biệt mà Tuyết Thuần chịu đủ trò bắt nạt của bạn học.
Trong lòng Tuyết Thuần dâng lên cảm giác khó chịu, bước nhanh chân hơn đi vào.
"Cô chủ, cô trở về rồi, khuyên thế nào bà chủ cũng không cho phép hạ táng cậu chủ, không ăn không uống, khóc rống hai ngày hai đêm. Bác sỹ nói còn tiếp tục như vậy nữa, trạng thái thân thể như này, sớm muộn gì cũng sẽ cùng đi." DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
Thím Phì lau nước mắt, bà đã làm việc ở Nhà họ Tần mấy chục năm, đi theo Tần Dung, có sóng gió gì chưa từng thấy qua, nhưng vẫn là lần đầu thấy đến Tần Dung cực kỳ đau lòng như vậy, bà có dự cảm, bà chủ đây là thật sự muốn đi cùng thiếu gia.
Tuyết Thuần nhíu chặt lông mày lại, cô muốn đi vào linh đường an ủi mẹ nuôi, đứng ở cửa cũng đã liếc thấy cảnh mẹ nuôi ôm lấy quan tài khóc rống rồi, nội tâm của cô đột nhiên dâng lên một loại sợ hãi không cách nào nói rõ, tiếp theo đó chính là cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên.
Đây là tâm bệnh!
Kể từ năm mười bốn tuổi ấy, sau đám tang của cha mẹ, cô không có cách nhìn thấy bất kỳ tang lễ nào nữa, cô sợ cái chết! Mỗi khi thấy những đồ vật có liên quan đến tang lễ, cả người cô sẽ co rút lại.
Có lẽ ở nước Mĩ đi theo Lại Tư quá hạnh phúc, cho nên cô tạm thời quên được đã từng có tội nghiệt như thế nào. Cô cho rằng tâm bệnh của mình đã khỏi hẳn, nhưng không ngờ cho đến giờ này ngày này, cô vẫn không cách nào thoải mái được. Cô chạy vội vào phòng vệ sinh nôn mửa, lại chỉ có nước chua.
"Cô chủ, cô chủ, cô thế nào rồi?" Thím Phì bị sợ đến nước mắt lưng tròng, một người đang khỏe mạnh bình thường, sao chỉ trong giây lát cả người đã co quắp hết lại như thế này?
Tuyết Thuần cố gắng bình ổn lại nhịp thở, khẽ thở dốc: "Thím có thể gọi mẹ nuôi tôi ra được không? Tôi...... Không nhìn nổi cái đó."
Thím Phì không nhịn được kinh ngạc: "Không nhìn nổi cái gì?"
"Kể từ khi cha mẹ ruột sinh ra tôi qua đời, vừa nhìn thấy những thứ đó, cả người tôi sẽ co rút. Cho nên có thể làm phiền thím cho người đưa mẹ trở về phòng giúp tôi được không? Mẹ, để tôi an ủi, chuyện của anh cả, thím cứ xem đó mà làm, thím cũng là một thành viên của nhà họ Tần, tôi và mẹ đều tin tưởng thím."
Mập thím lau khô nước mắt: "Được, được, bây giờ tôi sẽ cho người ta đưa bà chủ về phòng. Còn cô chủ......"
"Tôi không sao."
Chợt, trong đầu thoáng qua lời nói nghiêm nghị sắc bén của Trình Diễm: "Hừ, còn có tư cách gì để trở thành bà chủ đây! Loại bà chủ vô dụng như cô, chỉ làm cho ông chủ thêm phiền toái......"
Sắc mặt Tuyết Thuần trắng nhợt: “Thím Phì đợi chút đã...!"
"Cô chủ khó chịu chỗ nào?"
Tuyết Thuần lắc đầu một: “Không có việc gì, chuyện của mẹ, hãy để cho tôi làm thôi."
Nếu ngay cả chuyện này cũng không thể nào đối mặt, cô càng không có tư cách ở cùng một chỗ với Lại Tư, nếu như cô cũng dũng cảm giống như Trù Nhiên, thì chuyến đi Đông Nam Á lần này, cô đã có thể đi cùng với anh rồi. Chứ không phải chỉ có thể ở nhà, làm một người phụ nữ vô công rồi nghề chờ chồng trở về.
Tuyết Thuần bước từng bước tới gần, ép buộc hai mắt của mình nhìn về phía quan tài gỗ u ám tĩnh mịch, mặt của mẹ nuôi cực kỳ bi thương. Trong nháy mắt, dường như cô lại thấy thi thể cháy đen, bốc mùi tanh hôi của cha mẹ. DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
"Ưmh......" Trong dạ dày quay cuồng một hồi, Tuyết Thuần che môi, mạnh mẽ nuốt xuống cảm giác buồn nôn đang dâng lên.
Cố nén khó chịu, bước chân của cô thận trọng, chậm chạp nhưng cố chấp đi vào. Khi cảm thấy được cảm giác nồng đậm chỉ thuộc về tang lễ, Tuyết Thuần cũng không nhịn được nữa, co quắp phun một ngụm nước chua khó coi lên mặt đất. Cô thở hồng hộc, cơ hồ là bò đi, cô duỗi tay, cả người lao đến ôm mẹ nuôi.
Năm đó, cô trở thành hung thủ sát hại song thân (cha mẹ), một cô gái còn nhỏ, đã bị phỉ nhổ. Không có ai an ủi, cũng không có lấy dù là một tiếng hỏi thăm ân cần hay ấm áp.
Mặc cho cô vẫn còn trẻ, vẫn phải chịu đựng nỗi đau đớn cô đơn không thuộc về mình, cứ như vậy chậm chạp tự cô lập chính mình. Khi đó cô thực sự rất muốn, có người nào đó chịu vươn tay cho cô một ôm, dù là không nói cái gì, cô cũng đều sẽ cảm kích người đó cả đời.
Nhưng lại không có ai cả, từ đó cô bắt đầu chán ghét mà vứt bỏ bản thân, phong bế chính mình, nhiều năm sau đó, có lúc sẽ khổ sở đến muốn bỏ mặc tất cả, theo cha mẹ lên thiên đường.
Mẹ nuôi là người đã cho cô sinh mạng lần thứ hai, cô ôm bà thật chặt, muốn truyền tất cả ấm áp trên người mình cho bà. Cô không muốn người mình yêu thương, sẽ trở thành bản thân mình thứ hai. Cô hi vọng mẹ nuôi biết, cho dù Tần Minh đi rồi, vẫn còn có cô ở bên cạnh cùng bà vượt qua.
Cô chạm tới quan tài màu đen, thi thể Tần Minh đang nằm bên trong. Vừa nghĩ đến điều này, đầu Tuyết Thuần bắt đầu không nhịn được xoáy chuyển, trong lúc nhất thời, thế giới trước mắt đang chao đảo quay cuồng, sắc mặt Tuyết Thuần tái nhợt giống như tờ giấy trắng, xé ra sẽ nát, giống như tất cả sức lực trên người lập tức bị rút cạn kiệt đến không còn chút nào nữa.
Trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Từ nhà mẹ nuôi ra ngoài, đã là ba ngày sau đó. Nhà họ Tần bây giờ ngập tràn một bầu không khí ngột ngạt, sợ Tần Dung đi tìm cái chết, Tuyết Thuần ước chừng phải coi chừng bà ba ngày ba đêm, lúc này mới ra khỏi Nhà họ Tần tối tăm không ánh mặt trời. Cô vuốt ve dạ dày vẫn hơi nhộn nhạo của mình, quay trở lại linh đường một lần nữa đã chẳng còn quá nghiêm trọng, đã học được dũng cảm đối mặt, đây cũng là một sự tiến bộ, không phải sao?
Khó được khi trở về nước một chuyến, cô nghĩ đi gặp Thiến Sở Sở một chút. Một khoảng thời gian không liên lạc với nhau, không biết cô ấy sống có tốt hay không? DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
Đầu kia điện thoại của Thiến Sở Sở vừa thông suốt, lập tức bùng nổ, không ngừng giậm chân la toáng lên.
"Choáng nha! Đi nước Mĩ cũng không nói một tiếng, hại mình cho là cậu chơi trò mất tích, lo lắng chết mình rồi!"
Mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Tuyết Thuần khẽ mỉm cười một, Thiến Sở Sở vẫn hoạt bát như trước đây, cô quả là người vui vẻ.
Thiến Sở Sở náo loạn hồi lâu, cuối cùng bắt đầu bình thường trở lại: "Vậy thời gian qua cậu sống như thế nào?"
"Mình vẫn tốt."
Lời nói không xuôi tai chút nào, Tần Minh chẳng những đầu óc tối dạ lại còn yếu ớt nhiều bệnh, một mực đi nước Mĩ trị liệu, Tần Dung thường bay ra nước chính là để thăm anh. Tuyết Thuần tổng cộng chỉ gặp anh ba lần, không tiếp xúc nhìn, tự nhiên không thể nói tình cảm quá sâu, chỉ là phiền muộn, hơn cả là, lo lắng cho Tần Dung.
"Không bằng mình dẫn cậu đi ra ngoài giải giải sầu? Hôm nay trường học cũ kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường, rất náo nhiệt đó. Mấy năm nay chúng ta cũng không trở về thăm lần nào, không bằng trở về đi dạo một chút?"
Ngẩng đầu, những đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời xanh thẳm, Tuyết Thuần khẽ nheo mắt, cảm nhận cơn gió hơi se lạnh cuối mùa thu: “Được rồi, mình cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Đứng ở trước cổng trường học quen thuộc, tấm biển trông vẫn như ngày tốt nghiệp năm ấy, giống như tất cả đều chưa từng thay đổi.
Tuyết Thuần khẽ mỉm cười, có nhiều năm không trở về, cũng gần năm năm rồi đi. Ở chỗ này, cô, Trình Lãng, Thiến Sở Sở, đã trở thành những người bạn trung thành nhất.
"Tuyết Thuần! Mình nhớ cậu muốn chết đi được! Cậu có nhớ mình hay không?" Thiến Sở Sở vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy Tuyết Thuần, xông lên phía trước tặng cho cô bạn cái ôm lớn.
Tuyết Thuần bị cô lao vào ôm phải lại một bước nhỏ, nhưng lại không hề nổi giận chút nào, đây là cô bạn gái thân thiết duy nhất của cô, từng tăng thêm không ít sắc thái trong cuộc sống ảm đạm của cô.
"Ừ, đương nhiên là có rồi." Tuyết Thuần tò mò nhìn mái tóc uống từng lọn cong bồng bềnh của cô bạn.
"Đẹp không! Tom thích kiểu này nhất." Thiến Sở Sở quay một vòng tại chỗ, sau đó thân mật kéo cánh tay Tuyết Thuần: “Đi, bên trong còn có một số bạn học cũ của chúng ta năm đó đấy."
Sân trường quả nhiên rất náo nhiệt, bởi vì là kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường, nên học sinh cử hành rất nhiều tiết mục, trong đó có cả hoạt động các cô nhìn thấy trước mắt.
Sân bóng rộng rãi của trường đang cử hành cuộc thi chạy 800 mét, bên ngoài sân bóng, học sinh trung học vây thành từng vòng hô hào cổ vũ, dùng sức đánh trống. Tuổi trẻ, thật tốt!
"Ha, nói ra, Tuyết Thuần đã từng đã tham gia tranh tài như vậy. Lúc ấy dáng vẻ cậu chạy trở về, tựa như cô gái xinh đẹp uống rượu say, khiến cho các nam sinh khoa chúng ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo." Thiến Sở Sở che môi cười đến rung cả hai vai.
Đi theo Lại Tư lâu rồi, Tuyết Thuần cũng học được cách híp mắt đầy nguy hiểm: “Cuối cùng là ai ghi danh cho mình đây? Trưởng ban Thể Dục trường!"
Khóe môi Thiến Sở Sở giật giật, ách, thì ra là Tuyết Thuần bề ngoài dịu dàng thiện lương nhưng thật ra là thù rất dai đấy!
Năm lớp mười một ấy, cô gái duy nhất tham gia chạy cự ly 1500 mét. Bởi vì khối tự nhiên có ít bạn học nữ, chủ nhiệm lớp cứng rắn ép buộc Trưởng ban Thể dục của trường là Thiến Sở Sở đề cử ra một nữ sinh, lúc ấy Thiến Sở Sở đã tham gia rất nhiều hạng mục, không thể phân thân, vì vậy vụng trộm chọn một Tuyết Thuần không để ý đến chuyện bên ngoài nhưng thể lực coi như được để tham gia.
"Một lần đó, chạy đến nửa đường, mình đã mệt đến mức thở không ra hơi, cả người lâng lâng, một bước giẫm không vững, ngã chổng vó luôn."
"Ha ha, khi đó còn có cả anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết! Trình Lãng chạy như bay đến bên cạnh cậu, vừa ôm cậu vừa cùng nhau chạy cho xong, làm hại cậu mặt hồng tai đỏ, cuối cùng còn trở thành đối tượng công kích của nữ sinh toàn trường...... Hơn nữa, năm đó Trình Lãng cũng là nhân vật phong vân trong trường cũng không phải là chỉ trưng cho đẹp, đối với những người khác thì chẳng thèm ngó tới, mà lại chỉ đối xử đặc biệt với duy nhất một người là cậu mà thôi……balabala......"
Trình Lãng......
Trí nhớ xa xôi như thủy triều cuộn tới, một bàn tay mặc dù nhìn có vẻ non nớt nhưng lại vô cùng có lực, đã từng bất chấp tất cả dìu thân thể mềm nhũn cô.
Khi đó, tin đồn về anh có rất nhiều, nhà nhiều của cải, bề ngoài thân thể cường tráng, thành tích xuất sắc, là con cưng trong nhà. Vậy mà, cũng bởi vì Trình Lãng đối xử đặc biệt mà Tuyết Thuần chịu đủ trò bắt nạt của bạn học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.