Chương 50: Niên Niên hựu Hạ (13)
A Vãn
10/11/2020
Từ Cẩn Niên nghe thấy vậy thì đồng tử hơi co lại nhưng nét mặt vẫn bình thản như cũ.
Lâm Hạ nhoẻn miệng cười, bước lên phía trước, hai tay chống lên bàn làm việc: “Anh cảm thấy thế nào?”
Động tác cúi người làm cổ áo của cô trễ xuống, cảnh đẹp phía trước cứ thế hiện ra, Từ Cẩn Niên không cần cúi đầu vẫn có thể nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn và khe rãnh sâu hun hút lóa mắt người.
Anh chống hai khuỷu tay lên bàn, chẳng thèm dời mắt, nói: “Cô Lâm coi tôi là thứ gì.”
Một câu nói ra như đánh một gậy vào người Lâm Hạ, cô hơi hé môi nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
“Lúc trước cô muốn trêu chọc thì trêu chọc, nói trở mặt là trở mặt.” Thấy cô không nói gì Từ Cẩn Niên lại tiếp tục nói, “Thích thì gọi tới, không thích thì đuổi đi?”
“Em không có…” Lâm Hạ gấp gáp nói.
“Mời cô Lâm về đi.” Ngữ điệu như muốn tiễn khách.
“Từ Cẩn Niên!” Lâm Hạ vẫn đứng yên một chỗ vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ tất cả mọi dự tính lúc trước muốn anh quay đầu gì đó, dây dưa đeo bám này nọ, cô đã quên hết sạch. “Em biết lúc trước là em không đúng, em hiểu lầm anh, em xin lỗi anh.”
“Trước khi đến đây em đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cái chính vẫn là em muốn gặp anh.”
“Lâm Hạ,” Từ Cẩn Niên nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, “Em có biết cái gì gọi là sự tin tưởng không?”
Câu nói của anh như gáo nước lạnh dội thẳng vào người, Lâm Hạ cảm thấy cơ thể cô đang lạnh run từng hồi, hệt như lúc này cô đang đứng giữa hầm băng, cô há miệng thở dốc nhưng lại không nói được câu nào.
Đúng là cô sai thật rồi, nhưng cô cảm thấy vô cùng uất ức, cô cũng đã tự trách mình rất lâu, nhưng trước giờ anh chưa từng hứa hẹn gì với cô.
Lâm Hạ xoay người, như đã đưa ra quyết định, cô rời khỏi văn phòng của Từ Cẩn Niên.
Cô muốn đánh cược một phen, cược xem rốt cuộc thì Từ Cẩn Niên có thích mình hay không, nếu anh chẳng làm gì cả, vậy thì sau này cô sẽ không dây dưa níu kéo anh nữa.
Từ Cẩn Niên ngồi lại trong văn phòng, càng nghĩ càng thấy bực bội, anh đẩy bàn, ghế ngồi trượt ra phía sau, chửi thầm một tiếng rồi vội vàng đứng dậy.
Đi thang máy xuống tầng dưới, anh nhìn thấy Lâm Hạ đang trêu chọc nhân viên tiếp tân, anh bước về phía cô.
“Sao vẫn còn ở đây.”
Lâm Hạ nghe thấy giọng của anh thì quay đầu, cô ngừng cười, bày ra vẻ mặt như đang chịu nhiều ấm ức, cô cúi thấp đầu, di mũi chân trêи mặt đất: “Đang đợi anh.”
“Không phải đi rồi sao.” Từ Cẩn Niên cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lúc này đang vô cùng sung sướиɠ.
“Từ Cẩn Niên” Lâm Hạ ngẩng đầu, “Em đang tức giận đó.”
Ngoài miệng nói vậy thôi nhưng trong lòng cô đang cười thầm, người đàn ông này quả nhiên vẫn còn thích cô, đúng là dễ mềm lòng.
Chị gái tiếp tân kinh ngạc nhìn hai người, cậu Từ cao ngạo lạnh lùng vậy mà lại đang cười.
Từ Cẩn Niên đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Lâm Hạ: “Tối anh dẫn em đi ăn cơm.”
——–
“Ồ, thì ra là dẫn em tới đây ăn cơm ha, em cũng không ngờ anh nấu ăn giỏi như vậy đó.” Lâm Hạ đứng trước cửa phòng bếp nhìn Từ Cẩn Niên đang bận rộn bên trong.
“Sống một mình ở ngoài thì cái gì cũng đều phải học.” Từ Cẩn Niên nhìn cô bé, nói: “Em ra ngoài ngồi chờ đi.”
“Em thích đứng ở đây thôi,” Lâm Hạ đứng yên tại chỗ, “Từ Cẩn Niên, có phải anh thầm thích em lâu rồi không, nếu không thì tại sao anh lại không tức giận chứ?”
Từ Cẩn Niên liếc nhìn cô một cái: “Thật ra những việc em làm Từ Cẩn Văn đều nói cho anh biết hết, không có gì phải tức giận, là anh chưa nói rõ ràng thôi.”
“Severn tên phản đồ này” Lâm Hạ nghiến răng nghiến lợi, “Vậy anh muốn nói rõ với em việc gì? Kêu em đừng tiếp tục quấn lấy anh? Hay là anh vô cùng thích em?”
“Lát nữa nói cho em biết sau.”
Ăn cơm xong, Từ Cẩn Niên đưa cô trở về, lúc đến dưới lầu thì anh gọi Lâm Hạ lại: “Trước kia là anh sai, anh không cho em cảm giác an toàn. Hiện giờ thì Lâm Hạ, em hãy nhớ kỹ, nếu em đã suy nghĩ kỹ muốn ở bên anh thì anh nhất định sẽ không để em phải chịu ấm ức, mọi chuyện đều sẽ nghe theo em.”
“Vậy là anh đang tỏ tình với em sao, anh Từ.”
Lâm Hạ cười tủm tỉm.
“Đúng” Từ Cẩn Niên gật đầu.
“Được thôi, vậy em đây sẽ cho anh một cơ hội để theo đuổi em.” Lâm Hạ cố tình nói.
“Em đâu cần phải nói những lời như vậy.” Từ Cẩn Niên hơi ngừng lại một chút, “Như vậy là không ngoan, anh đành phải mang em về nhà làm một trận coi như trừng phạt.”
“Xí, lưu manh.”
Từ Cẩn Niên cười cười, vuốt tóc cô: “Trở về suy nghĩ cho kỹ, chúng ta cách nhau nhiều tuổi như vậy, nếu em ở bên anh, có thể anh sẽ lừa gạt em đăng ký kết hôn ngay.”
Lâm Hạ nhoẻn miệng cười, bước lên phía trước, hai tay chống lên bàn làm việc: “Anh cảm thấy thế nào?”
Động tác cúi người làm cổ áo của cô trễ xuống, cảnh đẹp phía trước cứ thế hiện ra, Từ Cẩn Niên không cần cúi đầu vẫn có thể nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn và khe rãnh sâu hun hút lóa mắt người.
Anh chống hai khuỷu tay lên bàn, chẳng thèm dời mắt, nói: “Cô Lâm coi tôi là thứ gì.”
Một câu nói ra như đánh một gậy vào người Lâm Hạ, cô hơi hé môi nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
“Lúc trước cô muốn trêu chọc thì trêu chọc, nói trở mặt là trở mặt.” Thấy cô không nói gì Từ Cẩn Niên lại tiếp tục nói, “Thích thì gọi tới, không thích thì đuổi đi?”
“Em không có…” Lâm Hạ gấp gáp nói.
“Mời cô Lâm về đi.” Ngữ điệu như muốn tiễn khách.
“Từ Cẩn Niên!” Lâm Hạ vẫn đứng yên một chỗ vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ tất cả mọi dự tính lúc trước muốn anh quay đầu gì đó, dây dưa đeo bám này nọ, cô đã quên hết sạch. “Em biết lúc trước là em không đúng, em hiểu lầm anh, em xin lỗi anh.”
“Trước khi đến đây em đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cái chính vẫn là em muốn gặp anh.”
“Lâm Hạ,” Từ Cẩn Niên nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, “Em có biết cái gì gọi là sự tin tưởng không?”
Câu nói của anh như gáo nước lạnh dội thẳng vào người, Lâm Hạ cảm thấy cơ thể cô đang lạnh run từng hồi, hệt như lúc này cô đang đứng giữa hầm băng, cô há miệng thở dốc nhưng lại không nói được câu nào.
Đúng là cô sai thật rồi, nhưng cô cảm thấy vô cùng uất ức, cô cũng đã tự trách mình rất lâu, nhưng trước giờ anh chưa từng hứa hẹn gì với cô.
Lâm Hạ xoay người, như đã đưa ra quyết định, cô rời khỏi văn phòng của Từ Cẩn Niên.
Cô muốn đánh cược một phen, cược xem rốt cuộc thì Từ Cẩn Niên có thích mình hay không, nếu anh chẳng làm gì cả, vậy thì sau này cô sẽ không dây dưa níu kéo anh nữa.
Từ Cẩn Niên ngồi lại trong văn phòng, càng nghĩ càng thấy bực bội, anh đẩy bàn, ghế ngồi trượt ra phía sau, chửi thầm một tiếng rồi vội vàng đứng dậy.
Đi thang máy xuống tầng dưới, anh nhìn thấy Lâm Hạ đang trêu chọc nhân viên tiếp tân, anh bước về phía cô.
“Sao vẫn còn ở đây.”
Lâm Hạ nghe thấy giọng của anh thì quay đầu, cô ngừng cười, bày ra vẻ mặt như đang chịu nhiều ấm ức, cô cúi thấp đầu, di mũi chân trêи mặt đất: “Đang đợi anh.”
“Không phải đi rồi sao.” Từ Cẩn Niên cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lúc này đang vô cùng sung sướиɠ.
“Từ Cẩn Niên” Lâm Hạ ngẩng đầu, “Em đang tức giận đó.”
Ngoài miệng nói vậy thôi nhưng trong lòng cô đang cười thầm, người đàn ông này quả nhiên vẫn còn thích cô, đúng là dễ mềm lòng.
Chị gái tiếp tân kinh ngạc nhìn hai người, cậu Từ cao ngạo lạnh lùng vậy mà lại đang cười.
Từ Cẩn Niên đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Lâm Hạ: “Tối anh dẫn em đi ăn cơm.”
——–
“Ồ, thì ra là dẫn em tới đây ăn cơm ha, em cũng không ngờ anh nấu ăn giỏi như vậy đó.” Lâm Hạ đứng trước cửa phòng bếp nhìn Từ Cẩn Niên đang bận rộn bên trong.
“Sống một mình ở ngoài thì cái gì cũng đều phải học.” Từ Cẩn Niên nhìn cô bé, nói: “Em ra ngoài ngồi chờ đi.”
“Em thích đứng ở đây thôi,” Lâm Hạ đứng yên tại chỗ, “Từ Cẩn Niên, có phải anh thầm thích em lâu rồi không, nếu không thì tại sao anh lại không tức giận chứ?”
Từ Cẩn Niên liếc nhìn cô một cái: “Thật ra những việc em làm Từ Cẩn Văn đều nói cho anh biết hết, không có gì phải tức giận, là anh chưa nói rõ ràng thôi.”
“Severn tên phản đồ này” Lâm Hạ nghiến răng nghiến lợi, “Vậy anh muốn nói rõ với em việc gì? Kêu em đừng tiếp tục quấn lấy anh? Hay là anh vô cùng thích em?”
“Lát nữa nói cho em biết sau.”
Ăn cơm xong, Từ Cẩn Niên đưa cô trở về, lúc đến dưới lầu thì anh gọi Lâm Hạ lại: “Trước kia là anh sai, anh không cho em cảm giác an toàn. Hiện giờ thì Lâm Hạ, em hãy nhớ kỹ, nếu em đã suy nghĩ kỹ muốn ở bên anh thì anh nhất định sẽ không để em phải chịu ấm ức, mọi chuyện đều sẽ nghe theo em.”
“Vậy là anh đang tỏ tình với em sao, anh Từ.”
Lâm Hạ cười tủm tỉm.
“Đúng” Từ Cẩn Niên gật đầu.
“Được thôi, vậy em đây sẽ cho anh một cơ hội để theo đuổi em.” Lâm Hạ cố tình nói.
“Em đâu cần phải nói những lời như vậy.” Từ Cẩn Niên hơi ngừng lại một chút, “Như vậy là không ngoan, anh đành phải mang em về nhà làm một trận coi như trừng phạt.”
“Xí, lưu manh.”
Từ Cẩn Niên cười cười, vuốt tóc cô: “Trở về suy nghĩ cho kỹ, chúng ta cách nhau nhiều tuổi như vậy, nếu em ở bên anh, có thể anh sẽ lừa gạt em đăng ký kết hôn ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.