Chương 121
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Khương Thục Đồng sửng sờ ở đó,Tiết Lan đã dễ dàng nhận ra như vậy,vậy cô đi gặp Cố Minh Thành,không phải anh càng dễ nhận ra sao?
Lần trước khi Mạc đại sư cùng Cố Minh Thành xuống cờ,đã từng nói qua,phụ nữ chính là thích điều tra...
Anh giống như không thích như vậy。
Tâm tư muốn đến phòng làm việc của anh lại có chút do dự,cô không muốn trở thành người phụ nữ có tâm tư nhỏ mọn trong mắt của Cố Minh Thành,những bước chân lại lùi về phía sau。
Cố Minh Thành đang trong phòng làm việc đợi cô。
Đúng lúc wechat của Khương Vũ Vi nhắn đến:Khi nãy anh đến nhà của tôi,Thục Đồng mới quay về。
Khi Cố Minh Thành đến nhà của Khương Vũ Vi,tin wechat của anh reo lên,Khương Vũ Vi đã đoán có thể do Khương Thục Đồng nhìn thấy anh,sau đó nhắn wechat cho anh,rồi sau đó Cố Minh Thành gấp rút quay về,cô đoán chỗ này đã có chút vấn đề,cho nên khi Cố Minh Thành đến nhà của cô,cô cố tình không nói với Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng mới đi về,đến bây giờ mới nói。
Chính là muốn cô đoán được Cố Minh Thành đã nói dối,khiêu dậy sự hiểu lầm giữa hai người。
Cố Minh Thành nhăn mày lại,tâm tư của Khương Vũ Vi là gì?Anh nhìn là biết ngay,trong lòng nghĩ,tâm tư này của Khương Vũ Vi cũng nặng đấy chứ?
Chắc là Khương Thục Đồng đã nhìn thấy anh đến nhà Khương Vũ Vi,cho nên cố tình hỏi anh。
Nhưng mà,bên gốc môi của anh lại nở ra một nụ cười không giống như cười vậy,trái lại anh muốn xem thử,Khương Thục Đồng như một bà nội trợ vậy điều tra anh,khi ghen tuông bộ dạng sẽ như thế nào đây?
Khi đang nghĩ như vậy,wechat lại reo lên một tiếng,là Tiết Lan,vì lần trước tại Thượng Hải,Tiết Lan đã nhìn thấy chuyện giữa anh và Khương Thục Đồng,cho nên quan hệ giữa anh và Tiết Lan cũng gần gũi hơn,sẽ gửi cho anh một số tin tức cá nhân,thí vụ như lần này:Chủ tịch,Thục Đồng mới đến đó,thần thái trên mặt giống như ghen tuông vậy đó!
Chữ cuối cùng “Đó”,biểu lộ tâm trạng muốn xem kịch hay và tiết lộ bí mật của Tiết Lan。
Cố Minh Thành không biết làm sao chỉ cười cười,đúng là người thích xem chuyện hay và nhiều chuyện。
Một lát sau,lại nhận được một tin wechat của Tiết Lan:Chủ tịch,Thục Đồng giống như đi rồi đó。
Cố Minh Thành nhăn lại chân mày,từ hành lang nhìn thấy dáng lưng của Khương Thục Đồng,đi rất nhanh,dáng đi rất quyết liệt đó。
He,quả nhiên... Ghen tuồng rồi!
Nhưng mà,nhìn bộ dạng này,lại giống như có chuyện gấp đó。
Khương Thục Đồng thực sự đang có chuyện gấp,cô vừa mới nhận được tin wechat của Từ Mậu Thận,nói là có một thiết kế cũng rất gấp đó...
Vốn dĩ Khương Thục Đồng đến gặp Cố Minh Thành,cũng không phải nhất định phải đến đây,lại sợ anh nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của mình,mất mặt lắm đó,thì quay về。
Sau khi Khương Thục Đồng quay về,mấy ngày cũng không liên hệ với Cố Minh Thành,Cố Minh Thành cũng không liên hệ cô,hai người cũng ở Hải Thành,vì biết rất gần,biết được chỉ ở bên cạnh nhau thôi,trái lại rất ít liên hệ với nhau。
Hôm đó,cô đang ngồi trong phòng làm việc,bởi vì có chút mệt,đã dựa vào ghế ngủ đi。
Đúng lúc Từ Mậu Thận đi ngang qua phòng làm việc của cô,cửa phòng của Khương Thục Đồng là cửa kính,nhìn thấy rất rõ。
Từ Mậu Thận bước vào trong,từ bên ghế sofa lấy qua một tấm mền,giúp Khương Thục Đồng đắp lên。
Anh cong người lại,cận thận sợ làm cho Khương Thục Đồng tỉnh dậy,không ngờ đến,giấc ngủ của Khương Thục Đồng không sâu lắm,liền tỉnh dậy,y như bị làm hoảng sợ vậy,trong miệng cô nói một câu... Minh Thành。
Trong miệng đang gọi... Rốt cuộc là tên của người nào vậy。
Từ Mậu Thận sửng sờ。
Khương Thục Đồng cũng mới nhìn rõ là Từ Mậu Thận,muốn đắp mền cho cô,mới có một sự ngại ngùng như đang đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu vậy,chỉ cười cười,nói một câu,“Xin lỗi,Từ Tổng,tôi ngủ quên rồi!”
“Không sao,cô cũng mệt rồi đấy。” Từ Mậu Thận nói một câu,mang tấm mền đưa cho Khương Thục Đồng sau đó quay đi。
Mấy ngày sau,nhân viên bên dưới đã có lời đồn,nói là Từ Mậu Thận đã tốt với Khương Thục Đồng,vì hôm đó nhân viên đi ngang qua phòng làm việc của Khương Thục Đồng,đúng lúc nhìn thấy dáng lưng của Từ Mậu Thận,đang hôn Khương Thục Đồng...
Chuyện không có thật lại truyền ra ngoài,sau đó lại cộng thêm một chút tin tức khác,nói Từ Mậu Thận cho Khương Thục Đồng đến MỸ học tập,đến Amon làm việc,mang quan hệ của cô chuyển qua đây,hoàn toàn do anh có lòng riêng tư。
Không may,lời đồn Từ Mậu Thận hôn Khương Thục Đồng,đã truyền đế tai của Cố Minh Thành。
Sau đó,một buổi trưa nào đó,điện thoại của Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng đều nhận được một tin wechat,Cố Minh Thành nói lâu lắm không có tụ hợp lại rồi,muốn cùng nhau ăn buổi cơm。
Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận vốn dĩ đi mà không biết Cố Minh Thành đã mời đối phương,cảm thấy ngạc nhiên đó,đúng lúc Từ Mậu Thận đến điểm hẹn,cũng dẫn theo Khương Thục Đông đi。
Rõ ràng cũng không nghĩ nhiều như vậy。
Đến khách sạn,nhìn thấy hình dáng của Cố Minh Thành,anh dựa vào ghế,trên tay đang cầm thực đơn,y như nhờ nhân viên phục vụ gọi món。
Tình cờ quay đầu,nhìn thấy Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng cùng nhau đến đây。
Họ... Cùng nhau đến。
Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng cũng không chú ý đến Cố Minh Thành có điều gì khác thường,hai người đã ngồi vào bàn。
Cố Minh Thành cười nhẹ,“Đúng rồi,tôi cũng gọi Nhiếp Thanh Thành đến đây,cô đối với anh không phải cũng có chút tình cảm hay sao?”
Sắc mặt của Từ Mậu Thận có chút ngại。
Khương Thục Đồng cũng có cảm giác như được gợi ý vậy,thì ra Nhiếp Thanh Thành thích Từ Mậu Thận sao?Bản thân quả nhiên không biết,hèn chi lúc đó Từ Mậu Thận giới thiệu Nhiếp Thanh Thanh cho cô quen biết,nói cô có thể giúp bản thân。Nhiếp Thanh Thanh và bản thân cũng rất tốt chứ。
Nhưng mà,đối với tâm tư của Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng giống như cũng biết chút ít,lần này ăn cơm,anh là đang nhắc nhỡ Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng hai người,phải giữ khoảng cách。
Nụ cười của Cố Minh Thành đã có ý nghĩa sâu sắc,cô đã nhìn ra rồi。
Nhưng bản thân và Từ Mậu Thận không làm chuyện gì vượt mức nào cả,vì sao anh phải nhắc nhỡ bản thân chứ?
Cô vẫn không biết,chuyện cô và Từ Mậu Thận trong phòng làm việc “Hôn nhau” Đã truyền đến tai của Cố Minh Thành。
Từ Mậu Thận nói, “Gọi cô đến?Cũng được đó,bốn người cùng nhau sẽ náo nhiệt hơn。”
Ánh mắt của Cố Minh Thành đã chuyển đến trên mặt của Khương Thục Đồng,“Em còn không ngồi qua đây?”
Vì Cố Minh Thành đã đặt một bàn tròn lớn,ghế rất nhiều,lúc nãy Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng cùng nhau đến,tự nhiên đã ngồi rất gần,chỗ ngồi của cô kế bên chỗ ngồi của Từ Mậu Thận,với Cố Minh Thành cách một chỗ ngồi。
Người ta nói,vị trí chỗ ngồi sẽ nói lên được sự thân mật hay xa cách trong lòng người đó。
Điểm này,Cố Minh Thành sớm đã nghe qua rồi。
Khương Thục Đồng cảm thấy chỗ ngồi của cô cũng không đúng cho lắm,liền từ ghế ngồi đứng lên,ngồi đến bên cạnh của Cố Minh Thành,ghế ngồi hai bên của Từ Mậu Thận đều trống ra。
Từ Mậu Thận đang gọi cho Nhiếp Thành Thanh,nhờ cô đến。
Cố Minh Thành tiếp tục gọi món,hỏi, “Thục Đồng thích ăn gì vậy?”
“Em không sao hết,ăn gì cũng được。” Khương Thục Đồng từ miệng nói。
“Còn anh,lão Từ?” Cố Minh Thành nhìn sang Từ Mậu Thận。
“Tôi cũng vậy。”
Từ Mậu Thận dù sao cũng là người biết tuy cờ ứng biến,sớm đã biết được đây là một buổi “Hồng Môn Yến”,tuy rằng anh đối với Nhiếp Thanh Thanh không có cảm giác gì hết,nhưng anh cũng đồng ý cho cô đến đây!
Nhiếp Thanh Thanh là một người rất đơn giản,sau khi đã đến đây,lại rất vui vẻ nói chuyện với Cố Minh Thành,trái lại Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng,biết được ý của Cố Minh Thành là gì rồi,ít khi nói chuyện,Khương Thục Đồng luôn cúi đầu ăn cơm。
Khương Thục Đồng nhẹ nhàng quan sát ánh mắt Nhiếp Thanh Thanh đối với Từ Mậu Thận,quả nhiên,trong lén lút,mặt đã đỏ lên,rất có ý của thiếu nữ mới biết yêu đó,cô ngồi bên cạnh Từ Mậu Thận,không ngừng nói với Cố Minh Thành chuyện vui trong đơn vị cô。
“Chị cô lúc này thế nào rồi?” Cố Minh Thành hỏi。
Khương Thục Đồng đang sửng sờ,Nhiếp Doanh Doanh sao?Không tự chủ mà ăn,tay ăn cơm cũng chậm lại。
“Chị tôi sao?Gần đây cũng rất bận đó,bác sĩ mà,chúng tôi từ nhỏ cũng không liên hệ nhiều,Cố Tổng anh cũng biết mà。” Nhiếp Thanh Thanh đối với quan hệ giữa bản thân với chị gái,giống như cũng không biết nói như thế nào。
Một buổi cơm ai cũng có ý của mình hết,Cố Minh Thành nói với Từ Mậu Thận, “Không đưa Thanh Thanh về nhà sao?”
Hôm nay,Từ Mậu Thận đứng trước Cố Minh Thành,giống như đã thấp hơn một khúc vậy,anh đã đồng ý。
Sau khi Từ Mậu Thận và Nhiếp Thành Thành quay về,Cố Minh Thành kéo lại tay của Khương Thục Đồng,thì lên xe。
Xe lái theo hướng về nhà của Khương Thục Đồng,trên đường về,Cố Minh Thành hỏi một câu, “Mục đích của buổi cơm này,em hiểu rõ chứ?”
“Vốn dĩ cũng không suy nghĩ nhiều,sau đó cũng hiểu được rồi !” Giọng nói của Khương Thục Đồng rất nhỏ。
Đối với sự nhắc nhỡ đã hiểu hết trong lòng của Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng cũng không biết làm như thế nào,nhưng mà có một vấn đề cô không hiểu:Cô và Từ Mậu Thận không xảy ra chuyện gì hết mà。
Cho nên,cô đã hỏi một câu, “Nhưng em không biết,vì sao anh lại có suy nghĩ như thế này?”
Cố Minh Thành hanh lạnh một tiếng,“Không hiểu sao?”
Khương Thục Đồng “Ừ”,xem như đã trả lời rồi。
“Không hiểu,vậy thì từ từ suy nghĩ。”
Đưa Khương Thục Đồng về đến nhà,xe của Cố Minh Thành đã quay đầu về nhà,không có một chút dây dưa hay là không dứt khoát。
Sau hai ngày Lục Chí Khiêm đã gọi điện thoại đến,nói dự án đấu thầu đó thành công rồi,nhưng mà cần người phụ trách của doanh nghiệp đến đó ký tên,thời gian ký hợp đồng là ba giờ chiều,thời gian rất gấp,Lục Chí Khiêm hỏi Khương Thục Đồng có thể quay về Thượng Hải không,tiền xe anh sẽ trả。
Khương Thục Đồng nhăn lại chân mày,trước đó sở dĩ không muốn Lục Chí Khiêm dính líu đến công ty của ba,chính là không muốn liên hệ với anh quá nhiều,ngày nay,xem ra,cô cũng không trốn được。
Phản ứng đầu tiên là từ chối,nhưng mà nghĩ đến nội dung của hợp đồng đó,Khương Thục Đồng nghĩ,hay là hỏi ý kiến của người đó thôi,dù sao trên mặt kinh doanh,cô không biết gì hết,kiến thức rất ít,còn có quy tắc nữa,cô hoàn toàn không hiểu。
Không ngờ đến,điện thoại của Cố Minh Thành quả nhiên đã khoá máy rồi,còn Lục Chí Khiêm luôn hối thúc cô,vì thời gian càng ngày càng gấp。
Mặt mày ủ rủ của Khương Thục Đồng ngồi trong phòng làm việc,bị Từ Mậu Thận nhìn thấy,liền hỏi cô bị sao vậy,Khương Thục Đồng đã đem chuyên xảy ra nói lại một lần,nội dung của bản hợp đồng,toàn bộ nói một lần,cô nói điện thoại của Cố Minh Thành đã khoá máy,trong phòng làm việc cũng không có người nghe máy,cô như mất thần mất hồn vậy。
Từ Mậu Thận suy nghĩ,“Nếu như Minh Thành chịu cho cô ký bản hợp đồng đó,chắc chắn đã tính trước được hậu quả,đi thôi,tôi cùng cô đến Thượng Hải,cô đi ký hợp đồng,tôi đứng bên ngoài đợi cô。”
Trong lòng Khương Thục Đồng xem như đã uống thuốc trợ tim,mua vé máy bay cùng Từ Mậu Thận đến Thượng Hải。
Trước khi lên máy bay,Khương Thục Đồng đã đem sự việc xảy ra nói với Cố Minh Thành,đem quyết định của cô và Từ Mậu Thận cũng nói luôn,hỏi anh làm như vậy có được không?
Trong lòng cô nghĩ là,nhất định là được rồi,vì cách nghĩ của cô và Từ Mậu Thận giống nhau mà。
Hai người đã thương lượng kế sách,Từ Mậu Thận núp vào chỗ nào đó,không xuất hiện,tránh xảy ra chuyện gì nguy hiểm,vốn dĩ Lục Chí Khiêm cũng là người có tâm tư rất nặng。
Lần trước khi Mạc đại sư cùng Cố Minh Thành xuống cờ,đã từng nói qua,phụ nữ chính là thích điều tra...
Anh giống như không thích như vậy。
Tâm tư muốn đến phòng làm việc của anh lại có chút do dự,cô không muốn trở thành người phụ nữ có tâm tư nhỏ mọn trong mắt của Cố Minh Thành,những bước chân lại lùi về phía sau。
Cố Minh Thành đang trong phòng làm việc đợi cô。
Đúng lúc wechat của Khương Vũ Vi nhắn đến:Khi nãy anh đến nhà của tôi,Thục Đồng mới quay về。
Khi Cố Minh Thành đến nhà của Khương Vũ Vi,tin wechat của anh reo lên,Khương Vũ Vi đã đoán có thể do Khương Thục Đồng nhìn thấy anh,sau đó nhắn wechat cho anh,rồi sau đó Cố Minh Thành gấp rút quay về,cô đoán chỗ này đã có chút vấn đề,cho nên khi Cố Minh Thành đến nhà của cô,cô cố tình không nói với Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng mới đi về,đến bây giờ mới nói。
Chính là muốn cô đoán được Cố Minh Thành đã nói dối,khiêu dậy sự hiểu lầm giữa hai người。
Cố Minh Thành nhăn mày lại,tâm tư của Khương Vũ Vi là gì?Anh nhìn là biết ngay,trong lòng nghĩ,tâm tư này của Khương Vũ Vi cũng nặng đấy chứ?
Chắc là Khương Thục Đồng đã nhìn thấy anh đến nhà Khương Vũ Vi,cho nên cố tình hỏi anh。
Nhưng mà,bên gốc môi của anh lại nở ra một nụ cười không giống như cười vậy,trái lại anh muốn xem thử,Khương Thục Đồng như một bà nội trợ vậy điều tra anh,khi ghen tuông bộ dạng sẽ như thế nào đây?
Khi đang nghĩ như vậy,wechat lại reo lên một tiếng,là Tiết Lan,vì lần trước tại Thượng Hải,Tiết Lan đã nhìn thấy chuyện giữa anh và Khương Thục Đồng,cho nên quan hệ giữa anh và Tiết Lan cũng gần gũi hơn,sẽ gửi cho anh một số tin tức cá nhân,thí vụ như lần này:Chủ tịch,Thục Đồng mới đến đó,thần thái trên mặt giống như ghen tuông vậy đó!
Chữ cuối cùng “Đó”,biểu lộ tâm trạng muốn xem kịch hay và tiết lộ bí mật của Tiết Lan。
Cố Minh Thành không biết làm sao chỉ cười cười,đúng là người thích xem chuyện hay và nhiều chuyện。
Một lát sau,lại nhận được một tin wechat của Tiết Lan:Chủ tịch,Thục Đồng giống như đi rồi đó。
Cố Minh Thành nhăn lại chân mày,từ hành lang nhìn thấy dáng lưng của Khương Thục Đồng,đi rất nhanh,dáng đi rất quyết liệt đó。
He,quả nhiên... Ghen tuồng rồi!
Nhưng mà,nhìn bộ dạng này,lại giống như có chuyện gấp đó。
Khương Thục Đồng thực sự đang có chuyện gấp,cô vừa mới nhận được tin wechat của Từ Mậu Thận,nói là có một thiết kế cũng rất gấp đó...
Vốn dĩ Khương Thục Đồng đến gặp Cố Minh Thành,cũng không phải nhất định phải đến đây,lại sợ anh nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của mình,mất mặt lắm đó,thì quay về。
Sau khi Khương Thục Đồng quay về,mấy ngày cũng không liên hệ với Cố Minh Thành,Cố Minh Thành cũng không liên hệ cô,hai người cũng ở Hải Thành,vì biết rất gần,biết được chỉ ở bên cạnh nhau thôi,trái lại rất ít liên hệ với nhau。
Hôm đó,cô đang ngồi trong phòng làm việc,bởi vì có chút mệt,đã dựa vào ghế ngủ đi。
Đúng lúc Từ Mậu Thận đi ngang qua phòng làm việc của cô,cửa phòng của Khương Thục Đồng là cửa kính,nhìn thấy rất rõ。
Từ Mậu Thận bước vào trong,từ bên ghế sofa lấy qua một tấm mền,giúp Khương Thục Đồng đắp lên。
Anh cong người lại,cận thận sợ làm cho Khương Thục Đồng tỉnh dậy,không ngờ đến,giấc ngủ của Khương Thục Đồng không sâu lắm,liền tỉnh dậy,y như bị làm hoảng sợ vậy,trong miệng cô nói một câu... Minh Thành。
Trong miệng đang gọi... Rốt cuộc là tên của người nào vậy。
Từ Mậu Thận sửng sờ。
Khương Thục Đồng cũng mới nhìn rõ là Từ Mậu Thận,muốn đắp mền cho cô,mới có một sự ngại ngùng như đang đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu vậy,chỉ cười cười,nói một câu,“Xin lỗi,Từ Tổng,tôi ngủ quên rồi!”
“Không sao,cô cũng mệt rồi đấy。” Từ Mậu Thận nói một câu,mang tấm mền đưa cho Khương Thục Đồng sau đó quay đi。
Mấy ngày sau,nhân viên bên dưới đã có lời đồn,nói là Từ Mậu Thận đã tốt với Khương Thục Đồng,vì hôm đó nhân viên đi ngang qua phòng làm việc của Khương Thục Đồng,đúng lúc nhìn thấy dáng lưng của Từ Mậu Thận,đang hôn Khương Thục Đồng...
Chuyện không có thật lại truyền ra ngoài,sau đó lại cộng thêm một chút tin tức khác,nói Từ Mậu Thận cho Khương Thục Đồng đến MỸ học tập,đến Amon làm việc,mang quan hệ của cô chuyển qua đây,hoàn toàn do anh có lòng riêng tư。
Không may,lời đồn Từ Mậu Thận hôn Khương Thục Đồng,đã truyền đế tai của Cố Minh Thành。
Sau đó,một buổi trưa nào đó,điện thoại của Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng đều nhận được một tin wechat,Cố Minh Thành nói lâu lắm không có tụ hợp lại rồi,muốn cùng nhau ăn buổi cơm。
Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận vốn dĩ đi mà không biết Cố Minh Thành đã mời đối phương,cảm thấy ngạc nhiên đó,đúng lúc Từ Mậu Thận đến điểm hẹn,cũng dẫn theo Khương Thục Đông đi。
Rõ ràng cũng không nghĩ nhiều như vậy。
Đến khách sạn,nhìn thấy hình dáng của Cố Minh Thành,anh dựa vào ghế,trên tay đang cầm thực đơn,y như nhờ nhân viên phục vụ gọi món。
Tình cờ quay đầu,nhìn thấy Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng cùng nhau đến đây。
Họ... Cùng nhau đến。
Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng cũng không chú ý đến Cố Minh Thành có điều gì khác thường,hai người đã ngồi vào bàn。
Cố Minh Thành cười nhẹ,“Đúng rồi,tôi cũng gọi Nhiếp Thanh Thành đến đây,cô đối với anh không phải cũng có chút tình cảm hay sao?”
Sắc mặt của Từ Mậu Thận có chút ngại。
Khương Thục Đồng cũng có cảm giác như được gợi ý vậy,thì ra Nhiếp Thanh Thành thích Từ Mậu Thận sao?Bản thân quả nhiên không biết,hèn chi lúc đó Từ Mậu Thận giới thiệu Nhiếp Thanh Thanh cho cô quen biết,nói cô có thể giúp bản thân。Nhiếp Thanh Thanh và bản thân cũng rất tốt chứ。
Nhưng mà,đối với tâm tư của Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng giống như cũng biết chút ít,lần này ăn cơm,anh là đang nhắc nhỡ Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng hai người,phải giữ khoảng cách。
Nụ cười của Cố Minh Thành đã có ý nghĩa sâu sắc,cô đã nhìn ra rồi。
Nhưng bản thân và Từ Mậu Thận không làm chuyện gì vượt mức nào cả,vì sao anh phải nhắc nhỡ bản thân chứ?
Cô vẫn không biết,chuyện cô và Từ Mậu Thận trong phòng làm việc “Hôn nhau” Đã truyền đến tai của Cố Minh Thành。
Từ Mậu Thận nói, “Gọi cô đến?Cũng được đó,bốn người cùng nhau sẽ náo nhiệt hơn。”
Ánh mắt của Cố Minh Thành đã chuyển đến trên mặt của Khương Thục Đồng,“Em còn không ngồi qua đây?”
Vì Cố Minh Thành đã đặt một bàn tròn lớn,ghế rất nhiều,lúc nãy Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng cùng nhau đến,tự nhiên đã ngồi rất gần,chỗ ngồi của cô kế bên chỗ ngồi của Từ Mậu Thận,với Cố Minh Thành cách một chỗ ngồi。
Người ta nói,vị trí chỗ ngồi sẽ nói lên được sự thân mật hay xa cách trong lòng người đó。
Điểm này,Cố Minh Thành sớm đã nghe qua rồi。
Khương Thục Đồng cảm thấy chỗ ngồi của cô cũng không đúng cho lắm,liền từ ghế ngồi đứng lên,ngồi đến bên cạnh của Cố Minh Thành,ghế ngồi hai bên của Từ Mậu Thận đều trống ra。
Từ Mậu Thận đang gọi cho Nhiếp Thành Thanh,nhờ cô đến。
Cố Minh Thành tiếp tục gọi món,hỏi, “Thục Đồng thích ăn gì vậy?”
“Em không sao hết,ăn gì cũng được。” Khương Thục Đồng từ miệng nói。
“Còn anh,lão Từ?” Cố Minh Thành nhìn sang Từ Mậu Thận。
“Tôi cũng vậy。”
Từ Mậu Thận dù sao cũng là người biết tuy cờ ứng biến,sớm đã biết được đây là một buổi “Hồng Môn Yến”,tuy rằng anh đối với Nhiếp Thanh Thanh không có cảm giác gì hết,nhưng anh cũng đồng ý cho cô đến đây!
Nhiếp Thanh Thanh là một người rất đơn giản,sau khi đã đến đây,lại rất vui vẻ nói chuyện với Cố Minh Thành,trái lại Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng,biết được ý của Cố Minh Thành là gì rồi,ít khi nói chuyện,Khương Thục Đồng luôn cúi đầu ăn cơm。
Khương Thục Đồng nhẹ nhàng quan sát ánh mắt Nhiếp Thanh Thanh đối với Từ Mậu Thận,quả nhiên,trong lén lút,mặt đã đỏ lên,rất có ý của thiếu nữ mới biết yêu đó,cô ngồi bên cạnh Từ Mậu Thận,không ngừng nói với Cố Minh Thành chuyện vui trong đơn vị cô。
“Chị cô lúc này thế nào rồi?” Cố Minh Thành hỏi。
Khương Thục Đồng đang sửng sờ,Nhiếp Doanh Doanh sao?Không tự chủ mà ăn,tay ăn cơm cũng chậm lại。
“Chị tôi sao?Gần đây cũng rất bận đó,bác sĩ mà,chúng tôi từ nhỏ cũng không liên hệ nhiều,Cố Tổng anh cũng biết mà。” Nhiếp Thanh Thanh đối với quan hệ giữa bản thân với chị gái,giống như cũng không biết nói như thế nào。
Một buổi cơm ai cũng có ý của mình hết,Cố Minh Thành nói với Từ Mậu Thận, “Không đưa Thanh Thanh về nhà sao?”
Hôm nay,Từ Mậu Thận đứng trước Cố Minh Thành,giống như đã thấp hơn một khúc vậy,anh đã đồng ý。
Sau khi Từ Mậu Thận và Nhiếp Thành Thành quay về,Cố Minh Thành kéo lại tay của Khương Thục Đồng,thì lên xe。
Xe lái theo hướng về nhà của Khương Thục Đồng,trên đường về,Cố Minh Thành hỏi một câu, “Mục đích của buổi cơm này,em hiểu rõ chứ?”
“Vốn dĩ cũng không suy nghĩ nhiều,sau đó cũng hiểu được rồi !” Giọng nói của Khương Thục Đồng rất nhỏ。
Đối với sự nhắc nhỡ đã hiểu hết trong lòng của Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng cũng không biết làm như thế nào,nhưng mà có một vấn đề cô không hiểu:Cô và Từ Mậu Thận không xảy ra chuyện gì hết mà。
Cho nên,cô đã hỏi một câu, “Nhưng em không biết,vì sao anh lại có suy nghĩ như thế này?”
Cố Minh Thành hanh lạnh một tiếng,“Không hiểu sao?”
Khương Thục Đồng “Ừ”,xem như đã trả lời rồi。
“Không hiểu,vậy thì từ từ suy nghĩ。”
Đưa Khương Thục Đồng về đến nhà,xe của Cố Minh Thành đã quay đầu về nhà,không có một chút dây dưa hay là không dứt khoát。
Sau hai ngày Lục Chí Khiêm đã gọi điện thoại đến,nói dự án đấu thầu đó thành công rồi,nhưng mà cần người phụ trách của doanh nghiệp đến đó ký tên,thời gian ký hợp đồng là ba giờ chiều,thời gian rất gấp,Lục Chí Khiêm hỏi Khương Thục Đồng có thể quay về Thượng Hải không,tiền xe anh sẽ trả。
Khương Thục Đồng nhăn lại chân mày,trước đó sở dĩ không muốn Lục Chí Khiêm dính líu đến công ty của ba,chính là không muốn liên hệ với anh quá nhiều,ngày nay,xem ra,cô cũng không trốn được。
Phản ứng đầu tiên là từ chối,nhưng mà nghĩ đến nội dung của hợp đồng đó,Khương Thục Đồng nghĩ,hay là hỏi ý kiến của người đó thôi,dù sao trên mặt kinh doanh,cô không biết gì hết,kiến thức rất ít,còn có quy tắc nữa,cô hoàn toàn không hiểu。
Không ngờ đến,điện thoại của Cố Minh Thành quả nhiên đã khoá máy rồi,còn Lục Chí Khiêm luôn hối thúc cô,vì thời gian càng ngày càng gấp。
Mặt mày ủ rủ của Khương Thục Đồng ngồi trong phòng làm việc,bị Từ Mậu Thận nhìn thấy,liền hỏi cô bị sao vậy,Khương Thục Đồng đã đem chuyên xảy ra nói lại một lần,nội dung của bản hợp đồng,toàn bộ nói một lần,cô nói điện thoại của Cố Minh Thành đã khoá máy,trong phòng làm việc cũng không có người nghe máy,cô như mất thần mất hồn vậy。
Từ Mậu Thận suy nghĩ,“Nếu như Minh Thành chịu cho cô ký bản hợp đồng đó,chắc chắn đã tính trước được hậu quả,đi thôi,tôi cùng cô đến Thượng Hải,cô đi ký hợp đồng,tôi đứng bên ngoài đợi cô。”
Trong lòng Khương Thục Đồng xem như đã uống thuốc trợ tim,mua vé máy bay cùng Từ Mậu Thận đến Thượng Hải。
Trước khi lên máy bay,Khương Thục Đồng đã đem sự việc xảy ra nói với Cố Minh Thành,đem quyết định của cô và Từ Mậu Thận cũng nói luôn,hỏi anh làm như vậy có được không?
Trong lòng cô nghĩ là,nhất định là được rồi,vì cách nghĩ của cô và Từ Mậu Thận giống nhau mà。
Hai người đã thương lượng kế sách,Từ Mậu Thận núp vào chỗ nào đó,không xuất hiện,tránh xảy ra chuyện gì nguy hiểm,vốn dĩ Lục Chí Khiêm cũng là người có tâm tư rất nặng。
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.