Chương 139
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
“Đừng thay đổi nữa, anh ta thích em, tính cách em thế nào anh ta cũng thích, anh ta không thích em, cho dù em thay đổi giống hệt như người anh ta thích, thì anh ta cũng không thích em!” Nói xong, Cố Minh Thành đi lên lầu.
Những lời của Cố Minh Thành, Niếp Thanh Thanh cảm thấy cũng có lí, nhưng cũng khá đau lòng.
Khương Thục Đồng không tiếp tục trò chuyện nữa, nói qua loa vài câu với Niếp Thanh Thanh, Niếp Thanh Thanh lại đi rồi.
Khương Thục Đồng đi lên lầu rồi.
Cố Minh Thành nằm trên giường, tựa vào đầu giường, đang cầm ipad xem.
Khương Thục Đồng mặt cau có, đi qua đó.
Cố Minh Thành đối với việc của cô và Từ Mậu Thận từ lâu đã thấy cay cú, Khương Thục Đồng cảm thấy đang dưới cơ anh.
Cô đi đến gần Cố Minh Thành, cúi xuống ngồi vào mép giường anh.
“Thực ra – thực ra, giữa em với anh ấy không có chuyện gì hết!” Khương Thục Đồng cúi đầu nói.
“Với anh ta? Với ai? Anh cũng đâu có nói hai người em có chuyện gì.” Cố Minh Thành đặt ipad xuống, nhìn Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng mặt đỏ ửng lên, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện ở Thượng Hải, cô vẫn là không nói cho Cố Minh Thành biết, dù sao lần đó, Từ Mậu Thận hình như cố ý chạy đến Thượng Hải, chuyện này, càng nói càng rối.
“Từ Mậu Thận, quả thật không có gì. Chỉ là tâm đầu ý hợp, cũng chỉ là tâm đầu ý hợp. Em thích kiểu đàn ông khí chất mạnh mẽ, Từ Mậu Thận tính tình ôn hòa, không đáp ứng được thẩm mỹ của em!” Câu nói phía sau đó, ít nhiều gì mang tính ngụy tạo, còn không phải là muốn làm cách nói của bản thân nghe thiết thực hơn.
“Anh và anh ta còn có sự khác biệt này à?” Cố Minh Thành hỏi.
Khương Thục Đồng gật gật đầu, hy vọng Cố Minh Thành không giận cô.
Tuy là chướng mắt, nhưng trong chuyện này, Cố Minh Thành cũng không thể nhắc đến nhiều.
Anh sợ sẽ gây phản tác dụng, chỉ cần anh không để tâm một chút thôi, trái tim của Khương Thục Đồng đều có thể hướng về người đó.
Quan trọng hơn, Từ Mậu Thận là một người đàn ông tốt về mọi mặt.
Vốn dĩ kim cương Vương Lão Ngũ của Hải Thành, Cố Minh Thành xếp thứ nhất, nhưng từ sau khi Từ Mậu Thận li hôn, xu thế ngày càng tăng trưởng, gần đây đều có xu hướng vượt qua anh.
Phụ nữ đối với Cố Minh Thành chỉ có thể ngước nhìn, vì anh lạnh lùng, không thèm đoái hoài, ngược lại Từ Mậu Thận, do gần gũi với mọi người, đã thu nạp được hàng tá hâm mộ nữ, anh ta không muốn cố ý làm phụ nữ yêu mến, chỉ là phụ nữ cứ càng cảm thấy loại đàn ông dịu dàng như anh là một đối tượng kết hôn tuyệt vời, Cố Minh Thành chỉ có thể là “người tình trong mộng”.
Đây chính là điểm khác biệt giữa anh ta và Từ Mậu Thận.
“Gần đây anh phải đi công tác nước ngoài, phải đi vài ngày, em ở nhà ngoan nhé.” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng, nựng mặt cô.
Khương Thục Đồng gật gật đầu, tựa vào lòng của Cố Minh Thành.
……
Khương Vũ Vi luôn suy nghĩ về chuyện của Khương Thục Đồng, lần trước nói kinh nguyệt không đều, sau đó cô ta và Cố Minh Thành lại không có tin tức thai nghén gì, điều này không thể làm cô không nghĩ nhiều được.
Thế là, cô đến bệnh viện mà Khương Thục Đồng hay đến, xem hồ sơ bệnh án của Khương Thục Đồng, cơ thể tính hàn mạnh, không dễ mang thai.
Khương Vũ Vi cười đặc biệt lạ lùng, do là quan hệ chị em họ với Khương Thục Đồng, thêm vào có người quen trong bệnh viện, cô đã nhanh chóng lấy được bệnh án của Khương Thục Đồng.
Khương Vũ Vi cảm thấy, việc này không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, nhân lúc ý định loại bỏ Niếp Doanh Doanh mãnh liệt, cô nhất định sẽ làm cho Khương Thục Đồng rời khỏi Cố Minh Thành.
Khương Vũ Vi là một người có nhiều âm mưu, cả đời này có thể lấy Cố Minh Thành hay không, thì xem vào lần này rồi.
Cô đem bệnh án của Khương Thục Đồng giao cho khách sạn mà Diệp Thu đang ở, nhưng cô thì không ra mặt.
Lần nào cũng mượn dao giết người, bản thân không cần ra mặt, cũng có người thay cô làm hết, Cố Minh Thành cũng không thể trách cô được, cô cảm thấy bản thân quả là thiên tài.
Nối dõi, là việc mà tất cả đại gia tộc đều rất xem trọng, Khương Vũ Vi trong lòng đã sớm có mưu tính.
Diệp thu đã hẹn Khương Thục Đồng.
Bây giờ việc gặp Diệp Thu đối với Khương Thục Đồng, sớm đã chai lì rồi.
Trong quán cà phê, câu đầu tiên mà Diệp Thu nói với Khương Thục Đồng là, “Cô và nó làm nhiều lần như vậy, có đeo bao không?”
Điều này làm cho Khương Thục Đồng thở phào nhẹ nhõm, thứ nhất là câu nói này làm cô cảm thấy ngượng ngùng, hai là, cô không hiểu ý câu nói này của Diệp Thu là gì.
“Ý của bác là gì?” Khương Thục Đồng ngơ ngác.
Diệp Thu thấy cảm xúc của Khương Thục Đồng đã bị thay đổi, rất vui mừng, nói chuyện càng xoáy vào chủ đề hơn.
“Cô biết sự quan trọng của việc nối dõi đối với một đại gia tộc không? Diệp Thu hỏi.
Khương Thục Đồng bỗng giật mình, biết mục đích Diệp Thu tìm cô rồi.
Vấn đề trước mặt này, cô chưa từng nghĩ tới, vả lại, lúc đó, cô cảm thấy mình may mắn, cho rằng bản thân thời gian còn dài, nhưng bây giờ xem ra, bụng cô vẫn chưa có chút động tĩnh nào cả.
Nhìn thấy vẻ mặt tái mét của Khương Thục Đồng, vừa đúng ý đồ của Diệp Thu.
“Cố gia ba đời đơn truyền, Minh Thành được mẹ sinh ra khi bà ở tuổi 25, Minh Thành cũng hy vọng có đứa con của mình, vì vậy, cô Khương à, tôi muốn biết, sao cô có thể thản nhiên ở bên cạnh Minh Thành như vậy? Gia sản mấy trăm tỉ không ai thừa kế, Cố gia không có người kế nghiệp, đây là điều cô muốn sao?” Diệp Thu tiện tay đưa kết quả bệnh án của Khương Thục Đồng đẩy về phía cô.
Quả nhiên, sắc mặt Khương Thục Đồng trắng như tờ.
Chưa từng nghĩ đến còn có nhiều người như vậy dòm ngó đến bụng cô.
Việc gia tộc lớn muốn có con, Khương Thục Đồng đã biết từ lâu,đã thấy qua rất nhiều gia tộc lớn ở Hong Kong, Đài Loan, trước khi cưới dâu phải kiểm tra khả năng sinh nở -- nếu như không sinh được con trai, thì cứ tiếp tục sinh --
Vốn đã cảm thấy đây là một khuyết điểm rồi, nhưng mà một khi đã trở thành thóp trong tay Diệp Thu, Khương Thục Đồng lại cảm thấy việc này lớn rồi đây.
Trong lòng rất sốt ruột, rất rối --
Cô cũng muốn có đứa con của mình vậy.
Nhưng mà sau khi xem phần kết luận “không dễ mang thai” đó, Khương Thục Đồng liền cảm thấy tim thắt chặt lại.
“Gia tộc lớn sẽ vì sinh con mà lấy vợ, cũng có thể vì không có con mà thôi vợ, sự thật là tàn nhẫn vậy đó! Cô Khương, bây giờ hai người không cảm thấy gì, là vì hai người chưa có tuổi!” Nói xong, Diệp Thu liền ra về.
Khương Thục Đồng ngồi ngẩn ngơ ở đó, vốn không nghĩ Diệp Thu có thể nói ra những lời có tính quyết định cao như vậy, nhưng mà lần này, cô sai rồi.
Những gì Diệp Thu nói, vừa đúng là điểm yếu trong lòng cô.
Hôm nay sau khi Cố Minh Thành về nhà, Khương Thục Đồng cực kì mất bình tĩnh, ở phòng khách ngẩng đầu lên, van xin anh ấy cô.
Cố Minh Thành cau mày nhẹ, hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên, nói với giọng nũng nịu, “Người ta muốn, muốn có con với anh!”
Đột nhiên bộ dạng đầy vẻ khẩn cầu này của Khương Thục Đồng, cũng không giấu được sự hoảng loạn trong mắt cô.
Cố Minh Thành biết cô để tâm đến cái gì.
Ngay lập tức anh đè cô lên sofa.
Lần này, họ gần như thử hết tất cả các tư thế, trong vòng hai tiếng, Cố Minh Thành đã bắn 3 lần.
Đều đã vào trong cơ thể của Khương Thục Đồng.
Bộ dạng kiệt sức, tóc tai rối mù này của Khương Thục Đồng vừa dịu dàng, vừa gợi cảm.
Cố Minh Thành ôm lấy cô, tóc của cô xõa về phía sau, đầu ướt hết cả mồ hôi, toàn thân rất đau, sự gợi cảm của sức sống mãnh liệt này, làm con tim Cố Minh Thành rung động.
Nhưng mà trong lòng Khương Thục Đồng, vẫn có thứ không thể lấp đầy.
Khương Thục Đồng cảm thấy cô càng lúc càng vội vàng.
Khương Thục Đồng đến Thượng Hải, là sau khi Cố Minh Thành ra nước ngoài, gần đây cô đều là chạy qua lại giữa Hải Thành và Thượng Hải.
Do phải đặt làm một lô hàng nữ, cần một số cổ áo lông chồn, có thể cô phải đến Đông Bắc đặt hàng.
Đây là một lô hàng cao cấp, cổ áo là điểm nhấn, vì vậy, yêu cầu đối với lông chồn đặc biệt cao, cô yêu cầu loại lông chồn rất tinh tế rất cao cấp, vì vậy, đến Đông Bắc thu mua trở thành nhiệm vụ cấp bách của cô.
Dĩ nhiên cũng là vì sau khi nghe những lời Diệp Thu nói với cô, Khương Thục Đồng cảm thấy tâm trạng rất không ổn, muốn đi cho khuây khỏa.
Sau khi Cố Minh Thành đi, cô luôn lấy giấy thử xem mình có mang thai chưa, nhưng mà tất cả kết quả đều hiển thị là – không có!
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân sắp nổ tung rồi.
Cô rất hiểu, hai người dù có yêu nhau đến đâu, nếu không có con, sau này hai người sẽ thiếu đi rất nhiều tiếng nói chung, vả lại, không có con, suy cho cùng là điều đáng tiếc, tình yêu của Cố Minh Thành chắc chắn sẽ giảm đi.
Hai người sẽ vì cái gai này mà ngày càng xa nhau.
Khương Thục Đồng đã nói với Cố Minh Thành về việc đi Đông Bắc rồi.
Cố Minh Thành nói thời tiết ở Đông Bắc, nhất định phải cẩn thận, bây giờ đã là mùa đông rồi, tuyết rất dày, anh sẽ về sớm hơn dự định, để tránh Khương Thục Đồng gặp sự cố gì.
Khương Thục Đồng cười anh, lo xa thái quá, bây giờ tình hình trị an tốt như vậy, làm sao xảy ra việc không hay được.
Vì lông chồn của vị khách đó ở trong núi sâu, Khương Thục Đồng phải vào trong núi, ở gần Đại Hưng An Linh.
Khương Thục Đồng lúc này mới cảm thấy, Cố Minh Thành từng nói, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không phải là vô căn cứ.
Cô mang đôi boot rất dầy, nhưng tuyết dày đến eo, vẫn làm cô cảm thấy Đông Bắc quả là một nơi rất kì bí.
Xem xong chồn, Khương Thục Đồng đặt một số lượng lông chồn, đến lúc đó giao cho cô, cô cần là lông chồn màu hồng.
Trên đường, cô chụp hình gửi cho Cố Minh Thành, khoe mình chưa từng thấy qua tuyết dày như vậy.
Lúc này Cố Minh Thành đang trên máy bay trở về, chưa xem được.
Lúc Khương Thục Đồng đến Đông Bắc, vừa đúng lúc Từ Mậu Thận gọi điện đến cửa tiệm, hỏi Khương Thục Đồng đi đâu rồi.
Nhân viên cửa tiệm thành thật trả lời: “Đại Hưng An Linh!”
Từ Mậu Thận cảm thấy hết sức bất ngờ, người phụ nữ này sao việc gì cũng dám làm? Lại một mình đi Đại Hưng An Linh? Quả là gan to bằng trời.
Mục đích Khương Thục Đồng đến Đại Hưng An Linh, nhân viên cửa tiệm đã nói cho Từ Mậu Thận biết, ngờ ngợ nhớ là trước đây hình như có nói qua với Khương Thục Đồng, Đông Bắc có một xưởng lông chồn chất lượng khá tốt, sau này có thể sử dụng trên quần áo.
Chỉ là một câu nói bâng quơ lúc đó.
Từ Mậu Thận không ngồi yên được nữa, vội vàng đặt vé máy bay.
Vì anh ta biết địa hình ở đó cực kì nguy hiểm.
Lúc xuống núi, Khương Thục Đồng đi cùng với vị khách đó, không ngờ đi được nửa đường, lại gặp một cơn gió mạnh.
Khương Thục Đồng lớn lên ở phía nam, chưa từng trải qua cơn gió lạnh thấu xương như vậy, hơn nữa, tuyết thì cực kì dày, Khương Thục Đồng thực sự cảm thấy sắp bị chôn vùi ở đây rồi.
Khương Thục Đồng một phút bất cẩn, lúc đang ở giữa núi, chao đảo rồi té ngã giữa núi, cả người lăn xuống dưới, tuy là không đau, nhưng lúc nãy bị một cành cây quẹt trúng, trên mặt bị xước một vết, vị khách hàng đó đỡ cô dậy, bảo cô cẩn thận chút.
Nhưng chưa đứng vững được, Khương Thục Đồng lại chao đảo một lần nữa, trượt té vào một sườn dốc hơn, dốc núi này cheo leo hiểm trở vô cùng.
Khương Thục Đồng có một cảm giác, mình tiêu rồi.
Những lời của Cố Minh Thành, Niếp Thanh Thanh cảm thấy cũng có lí, nhưng cũng khá đau lòng.
Khương Thục Đồng không tiếp tục trò chuyện nữa, nói qua loa vài câu với Niếp Thanh Thanh, Niếp Thanh Thanh lại đi rồi.
Khương Thục Đồng đi lên lầu rồi.
Cố Minh Thành nằm trên giường, tựa vào đầu giường, đang cầm ipad xem.
Khương Thục Đồng mặt cau có, đi qua đó.
Cố Minh Thành đối với việc của cô và Từ Mậu Thận từ lâu đã thấy cay cú, Khương Thục Đồng cảm thấy đang dưới cơ anh.
Cô đi đến gần Cố Minh Thành, cúi xuống ngồi vào mép giường anh.
“Thực ra – thực ra, giữa em với anh ấy không có chuyện gì hết!” Khương Thục Đồng cúi đầu nói.
“Với anh ta? Với ai? Anh cũng đâu có nói hai người em có chuyện gì.” Cố Minh Thành đặt ipad xuống, nhìn Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng mặt đỏ ửng lên, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện ở Thượng Hải, cô vẫn là không nói cho Cố Minh Thành biết, dù sao lần đó, Từ Mậu Thận hình như cố ý chạy đến Thượng Hải, chuyện này, càng nói càng rối.
“Từ Mậu Thận, quả thật không có gì. Chỉ là tâm đầu ý hợp, cũng chỉ là tâm đầu ý hợp. Em thích kiểu đàn ông khí chất mạnh mẽ, Từ Mậu Thận tính tình ôn hòa, không đáp ứng được thẩm mỹ của em!” Câu nói phía sau đó, ít nhiều gì mang tính ngụy tạo, còn không phải là muốn làm cách nói của bản thân nghe thiết thực hơn.
“Anh và anh ta còn có sự khác biệt này à?” Cố Minh Thành hỏi.
Khương Thục Đồng gật gật đầu, hy vọng Cố Minh Thành không giận cô.
Tuy là chướng mắt, nhưng trong chuyện này, Cố Minh Thành cũng không thể nhắc đến nhiều.
Anh sợ sẽ gây phản tác dụng, chỉ cần anh không để tâm một chút thôi, trái tim của Khương Thục Đồng đều có thể hướng về người đó.
Quan trọng hơn, Từ Mậu Thận là một người đàn ông tốt về mọi mặt.
Vốn dĩ kim cương Vương Lão Ngũ của Hải Thành, Cố Minh Thành xếp thứ nhất, nhưng từ sau khi Từ Mậu Thận li hôn, xu thế ngày càng tăng trưởng, gần đây đều có xu hướng vượt qua anh.
Phụ nữ đối với Cố Minh Thành chỉ có thể ngước nhìn, vì anh lạnh lùng, không thèm đoái hoài, ngược lại Từ Mậu Thận, do gần gũi với mọi người, đã thu nạp được hàng tá hâm mộ nữ, anh ta không muốn cố ý làm phụ nữ yêu mến, chỉ là phụ nữ cứ càng cảm thấy loại đàn ông dịu dàng như anh là một đối tượng kết hôn tuyệt vời, Cố Minh Thành chỉ có thể là “người tình trong mộng”.
Đây chính là điểm khác biệt giữa anh ta và Từ Mậu Thận.
“Gần đây anh phải đi công tác nước ngoài, phải đi vài ngày, em ở nhà ngoan nhé.” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng, nựng mặt cô.
Khương Thục Đồng gật gật đầu, tựa vào lòng của Cố Minh Thành.
……
Khương Vũ Vi luôn suy nghĩ về chuyện của Khương Thục Đồng, lần trước nói kinh nguyệt không đều, sau đó cô ta và Cố Minh Thành lại không có tin tức thai nghén gì, điều này không thể làm cô không nghĩ nhiều được.
Thế là, cô đến bệnh viện mà Khương Thục Đồng hay đến, xem hồ sơ bệnh án của Khương Thục Đồng, cơ thể tính hàn mạnh, không dễ mang thai.
Khương Vũ Vi cười đặc biệt lạ lùng, do là quan hệ chị em họ với Khương Thục Đồng, thêm vào có người quen trong bệnh viện, cô đã nhanh chóng lấy được bệnh án của Khương Thục Đồng.
Khương Vũ Vi cảm thấy, việc này không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, nhân lúc ý định loại bỏ Niếp Doanh Doanh mãnh liệt, cô nhất định sẽ làm cho Khương Thục Đồng rời khỏi Cố Minh Thành.
Khương Vũ Vi là một người có nhiều âm mưu, cả đời này có thể lấy Cố Minh Thành hay không, thì xem vào lần này rồi.
Cô đem bệnh án của Khương Thục Đồng giao cho khách sạn mà Diệp Thu đang ở, nhưng cô thì không ra mặt.
Lần nào cũng mượn dao giết người, bản thân không cần ra mặt, cũng có người thay cô làm hết, Cố Minh Thành cũng không thể trách cô được, cô cảm thấy bản thân quả là thiên tài.
Nối dõi, là việc mà tất cả đại gia tộc đều rất xem trọng, Khương Vũ Vi trong lòng đã sớm có mưu tính.
Diệp thu đã hẹn Khương Thục Đồng.
Bây giờ việc gặp Diệp Thu đối với Khương Thục Đồng, sớm đã chai lì rồi.
Trong quán cà phê, câu đầu tiên mà Diệp Thu nói với Khương Thục Đồng là, “Cô và nó làm nhiều lần như vậy, có đeo bao không?”
Điều này làm cho Khương Thục Đồng thở phào nhẹ nhõm, thứ nhất là câu nói này làm cô cảm thấy ngượng ngùng, hai là, cô không hiểu ý câu nói này của Diệp Thu là gì.
“Ý của bác là gì?” Khương Thục Đồng ngơ ngác.
Diệp Thu thấy cảm xúc của Khương Thục Đồng đã bị thay đổi, rất vui mừng, nói chuyện càng xoáy vào chủ đề hơn.
“Cô biết sự quan trọng của việc nối dõi đối với một đại gia tộc không? Diệp Thu hỏi.
Khương Thục Đồng bỗng giật mình, biết mục đích Diệp Thu tìm cô rồi.
Vấn đề trước mặt này, cô chưa từng nghĩ tới, vả lại, lúc đó, cô cảm thấy mình may mắn, cho rằng bản thân thời gian còn dài, nhưng bây giờ xem ra, bụng cô vẫn chưa có chút động tĩnh nào cả.
Nhìn thấy vẻ mặt tái mét của Khương Thục Đồng, vừa đúng ý đồ của Diệp Thu.
“Cố gia ba đời đơn truyền, Minh Thành được mẹ sinh ra khi bà ở tuổi 25, Minh Thành cũng hy vọng có đứa con của mình, vì vậy, cô Khương à, tôi muốn biết, sao cô có thể thản nhiên ở bên cạnh Minh Thành như vậy? Gia sản mấy trăm tỉ không ai thừa kế, Cố gia không có người kế nghiệp, đây là điều cô muốn sao?” Diệp Thu tiện tay đưa kết quả bệnh án của Khương Thục Đồng đẩy về phía cô.
Quả nhiên, sắc mặt Khương Thục Đồng trắng như tờ.
Chưa từng nghĩ đến còn có nhiều người như vậy dòm ngó đến bụng cô.
Việc gia tộc lớn muốn có con, Khương Thục Đồng đã biết từ lâu,đã thấy qua rất nhiều gia tộc lớn ở Hong Kong, Đài Loan, trước khi cưới dâu phải kiểm tra khả năng sinh nở -- nếu như không sinh được con trai, thì cứ tiếp tục sinh --
Vốn đã cảm thấy đây là một khuyết điểm rồi, nhưng mà một khi đã trở thành thóp trong tay Diệp Thu, Khương Thục Đồng lại cảm thấy việc này lớn rồi đây.
Trong lòng rất sốt ruột, rất rối --
Cô cũng muốn có đứa con của mình vậy.
Nhưng mà sau khi xem phần kết luận “không dễ mang thai” đó, Khương Thục Đồng liền cảm thấy tim thắt chặt lại.
“Gia tộc lớn sẽ vì sinh con mà lấy vợ, cũng có thể vì không có con mà thôi vợ, sự thật là tàn nhẫn vậy đó! Cô Khương, bây giờ hai người không cảm thấy gì, là vì hai người chưa có tuổi!” Nói xong, Diệp Thu liền ra về.
Khương Thục Đồng ngồi ngẩn ngơ ở đó, vốn không nghĩ Diệp Thu có thể nói ra những lời có tính quyết định cao như vậy, nhưng mà lần này, cô sai rồi.
Những gì Diệp Thu nói, vừa đúng là điểm yếu trong lòng cô.
Hôm nay sau khi Cố Minh Thành về nhà, Khương Thục Đồng cực kì mất bình tĩnh, ở phòng khách ngẩng đầu lên, van xin anh ấy cô.
Cố Minh Thành cau mày nhẹ, hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên, nói với giọng nũng nịu, “Người ta muốn, muốn có con với anh!”
Đột nhiên bộ dạng đầy vẻ khẩn cầu này của Khương Thục Đồng, cũng không giấu được sự hoảng loạn trong mắt cô.
Cố Minh Thành biết cô để tâm đến cái gì.
Ngay lập tức anh đè cô lên sofa.
Lần này, họ gần như thử hết tất cả các tư thế, trong vòng hai tiếng, Cố Minh Thành đã bắn 3 lần.
Đều đã vào trong cơ thể của Khương Thục Đồng.
Bộ dạng kiệt sức, tóc tai rối mù này của Khương Thục Đồng vừa dịu dàng, vừa gợi cảm.
Cố Minh Thành ôm lấy cô, tóc của cô xõa về phía sau, đầu ướt hết cả mồ hôi, toàn thân rất đau, sự gợi cảm của sức sống mãnh liệt này, làm con tim Cố Minh Thành rung động.
Nhưng mà trong lòng Khương Thục Đồng, vẫn có thứ không thể lấp đầy.
Khương Thục Đồng cảm thấy cô càng lúc càng vội vàng.
Khương Thục Đồng đến Thượng Hải, là sau khi Cố Minh Thành ra nước ngoài, gần đây cô đều là chạy qua lại giữa Hải Thành và Thượng Hải.
Do phải đặt làm một lô hàng nữ, cần một số cổ áo lông chồn, có thể cô phải đến Đông Bắc đặt hàng.
Đây là một lô hàng cao cấp, cổ áo là điểm nhấn, vì vậy, yêu cầu đối với lông chồn đặc biệt cao, cô yêu cầu loại lông chồn rất tinh tế rất cao cấp, vì vậy, đến Đông Bắc thu mua trở thành nhiệm vụ cấp bách của cô.
Dĩ nhiên cũng là vì sau khi nghe những lời Diệp Thu nói với cô, Khương Thục Đồng cảm thấy tâm trạng rất không ổn, muốn đi cho khuây khỏa.
Sau khi Cố Minh Thành đi, cô luôn lấy giấy thử xem mình có mang thai chưa, nhưng mà tất cả kết quả đều hiển thị là – không có!
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân sắp nổ tung rồi.
Cô rất hiểu, hai người dù có yêu nhau đến đâu, nếu không có con, sau này hai người sẽ thiếu đi rất nhiều tiếng nói chung, vả lại, không có con, suy cho cùng là điều đáng tiếc, tình yêu của Cố Minh Thành chắc chắn sẽ giảm đi.
Hai người sẽ vì cái gai này mà ngày càng xa nhau.
Khương Thục Đồng đã nói với Cố Minh Thành về việc đi Đông Bắc rồi.
Cố Minh Thành nói thời tiết ở Đông Bắc, nhất định phải cẩn thận, bây giờ đã là mùa đông rồi, tuyết rất dày, anh sẽ về sớm hơn dự định, để tránh Khương Thục Đồng gặp sự cố gì.
Khương Thục Đồng cười anh, lo xa thái quá, bây giờ tình hình trị an tốt như vậy, làm sao xảy ra việc không hay được.
Vì lông chồn của vị khách đó ở trong núi sâu, Khương Thục Đồng phải vào trong núi, ở gần Đại Hưng An Linh.
Khương Thục Đồng lúc này mới cảm thấy, Cố Minh Thành từng nói, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không phải là vô căn cứ.
Cô mang đôi boot rất dầy, nhưng tuyết dày đến eo, vẫn làm cô cảm thấy Đông Bắc quả là một nơi rất kì bí.
Xem xong chồn, Khương Thục Đồng đặt một số lượng lông chồn, đến lúc đó giao cho cô, cô cần là lông chồn màu hồng.
Trên đường, cô chụp hình gửi cho Cố Minh Thành, khoe mình chưa từng thấy qua tuyết dày như vậy.
Lúc này Cố Minh Thành đang trên máy bay trở về, chưa xem được.
Lúc Khương Thục Đồng đến Đông Bắc, vừa đúng lúc Từ Mậu Thận gọi điện đến cửa tiệm, hỏi Khương Thục Đồng đi đâu rồi.
Nhân viên cửa tiệm thành thật trả lời: “Đại Hưng An Linh!”
Từ Mậu Thận cảm thấy hết sức bất ngờ, người phụ nữ này sao việc gì cũng dám làm? Lại một mình đi Đại Hưng An Linh? Quả là gan to bằng trời.
Mục đích Khương Thục Đồng đến Đại Hưng An Linh, nhân viên cửa tiệm đã nói cho Từ Mậu Thận biết, ngờ ngợ nhớ là trước đây hình như có nói qua với Khương Thục Đồng, Đông Bắc có một xưởng lông chồn chất lượng khá tốt, sau này có thể sử dụng trên quần áo.
Chỉ là một câu nói bâng quơ lúc đó.
Từ Mậu Thận không ngồi yên được nữa, vội vàng đặt vé máy bay.
Vì anh ta biết địa hình ở đó cực kì nguy hiểm.
Lúc xuống núi, Khương Thục Đồng đi cùng với vị khách đó, không ngờ đi được nửa đường, lại gặp một cơn gió mạnh.
Khương Thục Đồng lớn lên ở phía nam, chưa từng trải qua cơn gió lạnh thấu xương như vậy, hơn nữa, tuyết thì cực kì dày, Khương Thục Đồng thực sự cảm thấy sắp bị chôn vùi ở đây rồi.
Khương Thục Đồng một phút bất cẩn, lúc đang ở giữa núi, chao đảo rồi té ngã giữa núi, cả người lăn xuống dưới, tuy là không đau, nhưng lúc nãy bị một cành cây quẹt trúng, trên mặt bị xước một vết, vị khách hàng đó đỡ cô dậy, bảo cô cẩn thận chút.
Nhưng chưa đứng vững được, Khương Thục Đồng lại chao đảo một lần nữa, trượt té vào một sườn dốc hơn, dốc núi này cheo leo hiểm trở vô cùng.
Khương Thục Đồng có một cảm giác, mình tiêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.