Chương 13
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
01/02/2019
Hình như bố chồng cô năm nay 63 tuổi, có vẻ như không phải người mà Cố Minh Thành nói muốn chúc thọ, anh ta nói chúc sinh nhật người hơn năm mươi tuổi. Hơn nữa thân phận của Cố Minh Thành phải quen biết rất nhiều người mới đúng, mặt khác anh ta cùng bố chồng cô trước kia cũng chưa từng có qua lại với nhau.
“Anh muốn tặng cho ba quà thế nào? Bao nhiêu tiền?” Khương Thục Đồng vừa cởi áo khoác vừa hỏi Lục Chi Khiêm.
“Ngoài tiền cho bữa trưa tôi đến chọn, còn mua cho ba một chiếc bánh kem và một món quà khoảng hai ba ngàn.” Bỗng nhiên thái độ của Lục Chi Khiêm vô cùng khiêm tốn.
Vậy không phải là càng tốt sao. Dù sao hôm nay Khương Thục Đồng vừa mới mua một bộ quà sinh nhật cho người khác, vậy mua một bộ nữa là được rồi. Cô còn phải đi làm, không có quá nhiều thời giờ để đi mua sắm.
“Để ngày mai tôi mua.” Cô nói bằng tấm lòng của mình, mặc kệ người nhà họ Lục đối xử với Khương Thục Đồng như thế nào, ít nhất cô không thẹn với lương tâm.
Lục Chi Khiêm đưa thẻ của mình cho Khương Thục Đồng, hiện tại hai người thật sự là đã phân chia tài chính rồi.
Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng liền mua bộ trà cụ kia về cho Lục Chi Khiêm nhưng anh ta cũng không nhìn xem đó là cái gì.
Cuối tháng mười, là sinh nhật của bố chồng Khương Thục Đồng. Lục Chi Khiêm và cô cùng nhau đi.
Khi Lục Chi Khiêm đem bộ trà cụ giao cho cha mình, trên mặt cả hai đều lộ ra tươi cười, người biết hàng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ưu khuyết điểm của bộ trà cụ này, Lục gia liền sai người thu lại.
Cha mẹ Lục sống trong một ngôi nhà cấp bốn rộng rãi. Ở Hải Thành tấc đất tấc vàng này thật sự là người rất có tiền. Đồ ăn hôm nay, là Lục Chi Khiêm để Khương Thục Đồng gọi một đầu bếp hạng nhất đến nấu tại nhà.
Không lâu sau, bỗng có người nói: “Cố tổng tới rồi.”
Khương Thục Đồng nhíu chặt đôi lông mày lá liễu, tim lại bắt đầu thình thịch mà nhảy dựng lên. Ngày đó anh ta cũng không nói là mua lễ vật tặng sinh nhật bố chồng cô, lễ vật lại còn là một bộ trà cụ giống nhau như đúc với của Lục Chi Khiêm. ——
Lễ vật giống nhau cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là, hai bộ lễ vật này đều là cô chọn, cô chột dạ.
Đối với chuyện Cố Minh Thành tới cha Lục hiển nhiên kinh sợ. Người trong phòng cũng không nhiều, ông từ trên ghế gỗ nan của mình đứng dậy, không thể tin hỏi, “Cố — Cố tổng tới?”
Lời vừa nói, Cố Minh Thành mặc một bộ tây trang màu xám đi đến, Khương Thục Đồng cố ý đứng ở một vị trí kín đáo, hy vọng anh ta không có nhìn đến mình, hơn nữa, vừa rồi cô thoáng nhìn, liền biết trên tay Cố Minh Thành cũng chính là bộ trà cụ kia.
Không xong!
Chắc chắn là Cố Minh Thành không biết cô cũng chuẩn bị cho Lục Chi Khiêm một món lễ vật giống như vậy, rốt cuộc cha Lục cũng đã nhận lấy rồi!
Cha Lục đi lên nắm lấy tay Cố Minh Thành nói: “Cố tổng, chỉ là sinh nhật mà thôi, ngài lại hạ cố tới.”
“Là tôi nên tới.” Nhân dịp này, khi ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng mới cảm thấy, giọng nói của Cố Minh Thành thật sự rất dễ nghe, có từ tính, thành thục trầm ổn.
Lục Chi Khiêm đút tay túi quần, khinh thường nhìn qua.
Hình như Lục Chi Khiêm đã từng nói qua một lần, Cố Minh Thành khoảng ba mươi mốt tuổi, nhưng khi anh ta vừa đến, trong nhà toàn bộ hướng gió liền thay đổi rồi, giống như mỗi người làm gì cũng phải xem sắc mặt anh.
Khi Cố Minh Thành lấy lễ vật ra, Lục phụ nhìn nhìn bộ trà cụ, tươi cười nói, “Thoạt nhìn Cố tổng cùng khuyển tử ánh mắt có vẻ giống nhau, đều chọn hai bộ trà cụ giống nhau như đúc.”
Tim Khương Thục Đồng hoàn toàn lạnh, cô còn tưởng rằng lễ vật của Lục Chi Khiêm đã thu vào là xong rồi, thế nhưng không nghĩ tới bố chồng cô lại nói ra chuyện này lần nữa.
Cố Minh Thành là người khôn khéo như vậy, khẳng định có thể biết hai bộ trà cụ này đều là cô chọn.
Sắc mặt Cố Minh Thành cũng không biến hóa gì nói: “Có lẽ tôi cùng Lục tổng có ánh mắt giống nhau nên đồ vật ưa thích cũng giống nhau.”
Cha Lục nghe không hiểu ý ngầm trong câu nói này, liền cười lên ha hả. Rốt cuộc Lục Chi Khiêm có thể có ánh mắt giống nhau với người sát phạt quyết đoán như Cố Minh Thành. Đây là vinh quang lớn đến thế nào chứ.
Khương Thục Đồng đứng ở bên cạnh Lục Chi Khiêm, nghe thấy anh ta nghiến chặt răng, ánh mắt ác độc mà hướng về cô nhìn thoáng qua.
Khương Thục Đồng cũng biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Cố Minh Thành vừa ngồi xuống thì lại đến thêm một vị khách bất ngờ đến không thể tưởng tượng nổi.
—— Ngôn Hi.
“Anh muốn tặng cho ba quà thế nào? Bao nhiêu tiền?” Khương Thục Đồng vừa cởi áo khoác vừa hỏi Lục Chi Khiêm.
“Ngoài tiền cho bữa trưa tôi đến chọn, còn mua cho ba một chiếc bánh kem và một món quà khoảng hai ba ngàn.” Bỗng nhiên thái độ của Lục Chi Khiêm vô cùng khiêm tốn.
Vậy không phải là càng tốt sao. Dù sao hôm nay Khương Thục Đồng vừa mới mua một bộ quà sinh nhật cho người khác, vậy mua một bộ nữa là được rồi. Cô còn phải đi làm, không có quá nhiều thời giờ để đi mua sắm.
“Để ngày mai tôi mua.” Cô nói bằng tấm lòng của mình, mặc kệ người nhà họ Lục đối xử với Khương Thục Đồng như thế nào, ít nhất cô không thẹn với lương tâm.
Lục Chi Khiêm đưa thẻ của mình cho Khương Thục Đồng, hiện tại hai người thật sự là đã phân chia tài chính rồi.
Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng liền mua bộ trà cụ kia về cho Lục Chi Khiêm nhưng anh ta cũng không nhìn xem đó là cái gì.
Cuối tháng mười, là sinh nhật của bố chồng Khương Thục Đồng. Lục Chi Khiêm và cô cùng nhau đi.
Khi Lục Chi Khiêm đem bộ trà cụ giao cho cha mình, trên mặt cả hai đều lộ ra tươi cười, người biết hàng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ưu khuyết điểm của bộ trà cụ này, Lục gia liền sai người thu lại.
Cha mẹ Lục sống trong một ngôi nhà cấp bốn rộng rãi. Ở Hải Thành tấc đất tấc vàng này thật sự là người rất có tiền. Đồ ăn hôm nay, là Lục Chi Khiêm để Khương Thục Đồng gọi một đầu bếp hạng nhất đến nấu tại nhà.
Không lâu sau, bỗng có người nói: “Cố tổng tới rồi.”
Khương Thục Đồng nhíu chặt đôi lông mày lá liễu, tim lại bắt đầu thình thịch mà nhảy dựng lên. Ngày đó anh ta cũng không nói là mua lễ vật tặng sinh nhật bố chồng cô, lễ vật lại còn là một bộ trà cụ giống nhau như đúc với của Lục Chi Khiêm. ——
Lễ vật giống nhau cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là, hai bộ lễ vật này đều là cô chọn, cô chột dạ.
Đối với chuyện Cố Minh Thành tới cha Lục hiển nhiên kinh sợ. Người trong phòng cũng không nhiều, ông từ trên ghế gỗ nan của mình đứng dậy, không thể tin hỏi, “Cố — Cố tổng tới?”
Lời vừa nói, Cố Minh Thành mặc một bộ tây trang màu xám đi đến, Khương Thục Đồng cố ý đứng ở một vị trí kín đáo, hy vọng anh ta không có nhìn đến mình, hơn nữa, vừa rồi cô thoáng nhìn, liền biết trên tay Cố Minh Thành cũng chính là bộ trà cụ kia.
Không xong!
Chắc chắn là Cố Minh Thành không biết cô cũng chuẩn bị cho Lục Chi Khiêm một món lễ vật giống như vậy, rốt cuộc cha Lục cũng đã nhận lấy rồi!
Cha Lục đi lên nắm lấy tay Cố Minh Thành nói: “Cố tổng, chỉ là sinh nhật mà thôi, ngài lại hạ cố tới.”
“Là tôi nên tới.” Nhân dịp này, khi ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng mới cảm thấy, giọng nói của Cố Minh Thành thật sự rất dễ nghe, có từ tính, thành thục trầm ổn.
Lục Chi Khiêm đút tay túi quần, khinh thường nhìn qua.
Hình như Lục Chi Khiêm đã từng nói qua một lần, Cố Minh Thành khoảng ba mươi mốt tuổi, nhưng khi anh ta vừa đến, trong nhà toàn bộ hướng gió liền thay đổi rồi, giống như mỗi người làm gì cũng phải xem sắc mặt anh.
Khi Cố Minh Thành lấy lễ vật ra, Lục phụ nhìn nhìn bộ trà cụ, tươi cười nói, “Thoạt nhìn Cố tổng cùng khuyển tử ánh mắt có vẻ giống nhau, đều chọn hai bộ trà cụ giống nhau như đúc.”
Tim Khương Thục Đồng hoàn toàn lạnh, cô còn tưởng rằng lễ vật của Lục Chi Khiêm đã thu vào là xong rồi, thế nhưng không nghĩ tới bố chồng cô lại nói ra chuyện này lần nữa.
Cố Minh Thành là người khôn khéo như vậy, khẳng định có thể biết hai bộ trà cụ này đều là cô chọn.
Sắc mặt Cố Minh Thành cũng không biến hóa gì nói: “Có lẽ tôi cùng Lục tổng có ánh mắt giống nhau nên đồ vật ưa thích cũng giống nhau.”
Cha Lục nghe không hiểu ý ngầm trong câu nói này, liền cười lên ha hả. Rốt cuộc Lục Chi Khiêm có thể có ánh mắt giống nhau với người sát phạt quyết đoán như Cố Minh Thành. Đây là vinh quang lớn đến thế nào chứ.
Khương Thục Đồng đứng ở bên cạnh Lục Chi Khiêm, nghe thấy anh ta nghiến chặt răng, ánh mắt ác độc mà hướng về cô nhìn thoáng qua.
Khương Thục Đồng cũng biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Cố Minh Thành vừa ngồi xuống thì lại đến thêm một vị khách bất ngờ đến không thể tưởng tượng nổi.
—— Ngôn Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.