Chương 193
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Kiều Tư Niên còn liên lạc với Khương Minh Khải, cũng chính là cha của Khương Vũ Vi, vốn dĩ không có người liên quan, nhưng Khương Minh Khải vì quan hệ của Khương Vũ Vi, đã đồng ý.
Dù sao thì Khương Minh Khải cũng là em trai của Khương Lịch Niên, nghe nói năm xưa từng gặp qua Lục Hải và vợ của ông ấy, là người thân cận nhất có thể tiếp xúc được.
Vấn đề họ suy nghĩ, Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành cũng từng nghĩ qua, nếu Diệp Hạ là vì Cố Thanh Nguyên, tại sao Cố Thanh Nguyên muốn nhốt bà lại?
Họ còn liên hệ với Lâm gia ở Thượng Hải, nhất định muốn để Cố gia biến mất khỏi giới thương nghiệp Hải Thành.
Vốn dĩ bởi vì cái chết của Diệp Hạ, hai gia đình trong lòng đều băn khoăn lo ngại, hành sự lặng lẽ, bây giờ, cũng không lặng lẽ được nữa rồi, bị Cố Thanh Nguyên lừa hai mươi năm.
Chuyện năm xưa không có nhân chứng vật chứng, có điều không sao cả, áp lực dư luận trên internet cũng đủ để ép chết Cố gia.
Không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cho nên, bọn họ liền bịa đặt ra một cách nó: Cố Thanh Nguyên lo sợ Lục Hải sẽ đem chuyện làm sổ sách giả tiết lộ ra ngoài, trong vòng ba năm dùng thuốc hại chết Lục Hải, chuyện này bị Diệp Hạ biết được, Diệp Hạ bảo Cố Thanh Nguyên tự thú, Cố Thanh Nguyên không nghe, sau khi bức cung ở Lâm gia, tiện thể làm Diệp Thu biến mất, cũng khiến Lâm gia bắt đầu kiêng dè Cố Thanh Nguyên.
Một công đôi việc.
Tính cách của Diệp Hạ, bọn họ ít nhiều cũng hiểu được, biết Diệp Hạ tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phạm pháp, vả lại phụ nữ không có gan.
Bọn họ đoán gần như đúng, có điều, đoán sai người, không phải Lục Hải, mà là vợ của Lục Hải.
Thông qua sự thổi phồng của truyền thông, lại thêm bức ảnh Kiều Uy chụp được, đã làm nổi lên cơn sóng to gió lớn trong giới thương nghiệp.
Chuyện của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, mọi người đồn đại chuyện này cùng với bầu không khí vô cùng nặng nề, nói, năm xưa Cố gia hại Lục gia thê thảm, bây giờ lại hại cháu gái của họ, nói Khương Thục Đồng là băng keo dùng để bịt tai tiếng, lại một lần nữa xôn xao dư luận, cũng có người nói Khương Thục Đồng vì tiền mà ở bên cạnh Cố Minh Thành.
Mức độ đồn đại của chuyện này đã vượt qua tất cả những tin tức trước đây, bởi vì có một người phụ nữ biến mất hai mươi năm rồi, chết đi sống lại.
Hoài nghi, sợ hãi, lý luận, nhân tố hấp dẫn con người ta đều có đủ, tất nhiên thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Vả lại, người lần trước đi Cục lao động khiếu nại Cố Minh Thành máu lạnh lại lần nữa nhảy ra, sởn gai ốc nói, “Không ngờ Cố gia hành sự ngoài dự đoán của mọi người như vậy, ngay cả vợ của mình cũng nỡ xuống tay.”
Cố Thanh Nguyên ở Canada xa xôi, cho dù tin tức đầy trời, thứ mà ông cảm nhận được cũng chỉ là tình người và khí hậu của Canada.
Không giống Cố Minh Thành, dấn thân trong nước sôi lửa bỏng ở Hải Thành, đầu tiên là có rất nhiều khách hàng lớn hủy đơn hàng, lượng lớn công nhân xin nghỉ việc, cho dù phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng mặc kệ, coi “tập đoàn Minh Thành” là mãnh thú ác độc.
Cũng có rất nhiều người hiếu kỳ với Diệp Hạ, mỗi ngày đều có rất nhiều người tập trung ở trước cửa biệt thự Bán Sơn của Cố Minh Thành đợi nhìn xem người bị nhốt hai mươi năm có dáng vẻ như thế nào.
Tường sập mọi người xô đẩy.
Cố Minh Thành đang thay Cố Thanh Nguyên gánh vác tất cả.
Cố Minh Thành càng hút thuốc càng nhiều, anh thường đứng trên ban công, một lần hút là cả một buổi chiều, hút xong liền cùng Khương Thục Đồng..., rất điên cuồng hoang dã, trong lòng phiền muộn.
Chuyện này, bất luận anh giải thích thế nào với thế giới bên ngoài, đều là lỗi của Cố Thanh Nguyên, anh vốn là bên đuối lý.
Khương Thục Đồng biết anh phiền muộn trong lòng, cho nên, không nói gì, rất phối hợp anh.
Đó là một buổi chiều, Cố Minh Thành lấy ra vài tấm thẻ, nói với Khương Thục Đồng, “Em qua Mỹ trước ở một thời gian, anh cần xử lý một số chuyện!”
Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành có lẽ đã có kế sách, liền nói bản thân có thể ở lại bên cạnh anh, tuyệt đối không gây trở ngại cho anh.
Cố Minh Thành véo mặt Khương Thục Đồng, “Dù sao thì rất có liên quan đến nhà em, em ở đây, anh phân tâm, tập đoàn Minh Thành bây giờ gặp phải khó khăn mà trước đây chưa từng có, nếu không xử lý tốt, rất nhanh sẽ sụp đổ, đừng xem nhẹ ảnh hưởng của dư luận.”
Khương Thục Đồng thấy Cố Minh Thành mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, cô sờ mặt Cố Minh Thành, “Anh ốm rồi, em không yên tâm anh”
“Làm như anh chết vậy? Chết rồi ai thay anh xử lý chuyện công ty?”
Thời khắc đó, Khương Thục Đồng cảm thấy Cố Minh Thành thật sự rất cô đơn, rất đáng thương, cô không nói gì, nghe theo lời Cố Minh Thành.
Chuyến bay là chuyện của hai ngày sau, Khương Thục Đồng thu dọn rất nhiều hành lý, đã sang thu rồi, cô mặc áo gió vào, lưu luyến bịn rịn nói lời tạm biệt với Cố Minh Thành, ôm hôn nhau.
Sân bay có rất nhiều người nhận ra họ, biết đây là hai người tổ tiên có thù với nhau, lại dám tại nơi công cộng hôn nhau, quả thật đi ngược tam quan của người khác.
Cố Minh Thành không sao cả, Khương Thục Đồng dù sao cũng là con gái, có chút không chịu được, cô nước mắt ngắn dài tạm biệt Cố Minh Thành.
Lần này cô muốn đi là nơi gần đại học Cornell, lần trước lúc cô đến, không biết là Cố Minh Thành ở đại học Cornell cũng có nhà, có lẽ lúc học đại học mua, khu nhà không lớn lắm, hình như lúc anh ở lúc còn độc thân.
Đến đây ngày đầu tiên, sự trống rỗng cực kỳ lớn và yếu đuối của trái tim cô, nhớ anh, vẫn là nhớ anh.
May mà trong nhà, đâu đâu cũng là mùi của anh, cô là của anh, nhà cũng là của anh.
Sau khi Khương Thục Đồng đi, Cố Minh Thành liền bắt tay vào việc xử lý chuyện dư luận, anh biết, chuyện này không phải gió đông áp đảo gió tây, thì là gió tây áp đảo gió đông, Khương Thục Đồng giờ này đang lo lắng quan tâm.
Cố Minh Thành muốn mở cuộc họp báo vào một buổi sáng thứ bảy, trực tiếp tại hiện trường, báo giới lớn nhỏ ở Hải Thành đều có mặt rồi.
Ở Mỹ không bắt được đài ở Hải Thành, Khương Thục Đồng dùng điện thoại xem video.
Cố Minh Thành mặc một bộ vest màu xanh lục, toát lên thân hình nổi bật của anh, uy nghiêm, cực kỳ khí thế, sắc mặt lạnh lùng, không cười tùy tiện.
Anh trước tiên dùng một câu nói trong “Hàn Phi Tử”: Nóng và lạnh không thể cùng ở trong một nơi lâu, mùa đông và mùa hạ không thể cùng lúc xuất hiện.
Ở Hải Thành, chuyện làm ăn của Cố gia rất lớn, Kiều gia ham muốn rất lâu, dùng mọi cách thức để hãm hại, hôm nay anh không thể nhịn được nữa, Diệp Hạ đích thật vẫn còn sống, có điều năm đó ba anh đi Canada xa xôi, căn bản không hề nói với bất kỳ ai chuyện Diệp Hạ qua đời, hai người đã ly hôn rồi, ba cưới vợ mới, còn về chuyện Kiều gia và Lâm gia nói hoàn toàn là hư cấu.
Khương Thục Đồng rất kinh ngạc, dưới lập trường của Cố Minh Thành bây giờ, ắt hẳn là đứng ở vị trí “phòng thủ”, nhưng không có, anh không hề có thái độ bị động, mà là vô cùng chủ động, Diệp Hạ qua đời, chuyện ba tái hôn, anh một câu là xong.
Có ký giả đòi anh đưa ra giấy ly hôn, Cố Minh Thành cười nhẹ, cái này… anh không cần thiết đưa cho bất kỳ ai xem.
Cha của Lâm Mỹ Tố là Lâm đ*o Hàm bắt đầu phản bác, nói, không thể nào, căn bản không thể, năm đó Cố Thanh Nguyên đích thật nói Diệp Hạ đã chết rồi, nếu không ông cũng không nuốt giận chịu đựng nhiều năm như vậy.
Cố Minh Thành lại cười: “Thật sự làm khó Lâm tổng rồi, vì công ty tôi, ông nuốt giận chịu đựng.”
Lâm đ*o Hàm không hiểu, “cậu là có ý gì?”
Tất cả mọi người ở buổi chiêu đãi ký giả đều đang chú ý đến Cố Minh Thành với tay nghề điêu luyện và Lâm đ*o Hàm bắt đầu loạn trận thế.
“Ông có lẽ không biết, sau khi lệnh ái thành công bỏ thuốc vào ly nước của tôi, tôi đã bắt đầu rót tiền Lâm thị rồi, vừa may Lâm thị thu mua một công ty tên “ Trang trí Thịnh Thế”, công ty đó là của tôi, hôm nay, tôi lại đầu tư vào công ty này ba tỷ bảy, cho nên Thịnh Thế đã là công ty cổ phần khống chế của Lâm thị rồi, lẽ nào Lâm tổng trước khi thu mua, không biết người đại diện pháp lý sau lưng công ty này là tôi sao?”
Lâm đ*o Hàm ngây người, vẫn chưa kịp phản ứng lại Cố Minh Thành đang nói gì.
Khương Thục Đồng cũng vô cùng ngạc nhiên, Trang trí Thịnh Thế cô không xa lạ gì, lúc trước cô từng làm việc ở công ty này.
Cô vô cùng căng thẳng, kinh ngạc ở chổ khả năng giải quyết tận gốc của Cố Minh Thành, vốn tưởng rằng anh sẽ thay bản thân giải thích gì đó, thế nhưng anh căn bản không cần thiết giải thích gì, dùng những lời này để làm Lâm gia và Kiều gia tự loạn trận thế.
Theo lý mà nói, Khương Thục Đồng nên tự hào, nhưng không, trong lòng cô đầy ắp đều là sự sợ hãi.
Cố Minh thành, người đàn ông này rất đáng sợ.
Sợ đến trong lòng Khương Thục Đồng khó mà đề phòng được, anh so với Cố Minh Thành năm đó thủ đoạn càng độc ác hơn.
Tuy lúc trước, Khương Thục Đồng không chỉ một lần khuyến cáo bản thân, Cố Minh Thành không phải Cố Thanh Nguyên, không phải...
Lâm đ*o Hàm đang gọi điện thoại, trong tay Cố Minh Thành cầm một xấp hợp đồng đưa cho Kiều Uy, “Đây là một bản hợp đồng tổng bao Lâm thị đã ký gần đây, là người khống chế cổ phần thực tế của Lâm thị, tôi muốn giao cho anh làm, thế nào?”
Ánh mắt Kiều Uy đang sáng rực!
Anh tuy biết đây là kế ly gián của Cố Minh Thành, nhưng là người làm ăn, tiền là số một, kim ngạch rất lớn, tất nhiên anh cũng phải khúm núm dưới chân Cố Minh Thành rồi.
Lần này Kiều Tư Niên không ở đây, Kiều Uy hai tay run rẩy nhận lấy hợp đồng, lúc nhận hợp đồng, anh vẫn còn nhìn lén một cái Lâm đ*o Hàm đang ở bên cạnh tay run rẩy gọi điện thoại.
……
Khương Thục Đồng không ngờ Cố Minh Thảnh phản kích một đòn đẹp như vậy, cay độc như vậy.
Cô trước giờ không biết thủ đoạn thương trường của anh, nó lại làm cô cảm thấy rợn người, thậm chí, anh căn bản không hề nhắc đến chuyện năm xưa, chỉ nói chuyện ba mẹ mình đã ly hôn, năm xưa báo chí cũng không hề nhắc đến chuyện Diệp Hạ qua đời.
Khương Thục Đồng cảm thấy, Cố Minh Thành cách Cố Thanh Nguyên ngày càng gần, mà cô, rất có khả năng chính là Diệp Hạ thứ hai.
Bởi vì đòn trở mình này, Cố gia ở Hải Thành rất hiển nhiên chiếm vị trí độc quyền, những khách hàng và đơn hàng bị mất, giống như bông tuyết vậy bay trở về bên anh.
Lúc Cố Minh Thành nhìn thấy như vậy, mép môi xuất hiện một nụ cười châm biếm, quả nhiên thương nhân trọng lợi ích, xem nhẹ sự ly biệt, người có tiền có quyền lực là nhất.
Nếu lần này không thể lật đổ hai nhà Lâm Kiều xuống, tập đoàn Minh Thành sau này khó mà có chỗ đứng.
Anh thậm chí đã có cả hạ sách, đã viết xong rồi, ở trong một phần văn kiện đóng dấu, có điều xem ra, lần này không cần dùng đến, hai nhà Kiều Lâm đã bị đánh tơi bời.
Anh đến Mỹ, trước khi đi không nói với Khương Thục Đồng, muốn cho Khương Thục Đồng một bất ngờ.
Lúc Khương Thục Đồng mở cửa nhìn thấy anh, kinh ngạc đến không thể nói nên lời.
“Nhìn thấy người đàn ông của em, không vui mừng sao?” Cố Minh Thành khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nói với Khương Thục Đồng.
Cảm giác lạnh lẽo lúc xem video mấy ngày trước phút chốc bao trùm sau lưng KhươngThục Đồng.
Cô không phải thận trọng, mà là một loại trực giác, trực giác của phụ nữ.
“Anh đến rồi?” nụ cười của Khương Thục Đồng, không biết tại sao lại thận trọng như vậy.
Cố Minh Thành thở gấp, liền ôm Khương Thục Đồng vào lòng.
Dù sao thì Khương Minh Khải cũng là em trai của Khương Lịch Niên, nghe nói năm xưa từng gặp qua Lục Hải và vợ của ông ấy, là người thân cận nhất có thể tiếp xúc được.
Vấn đề họ suy nghĩ, Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành cũng từng nghĩ qua, nếu Diệp Hạ là vì Cố Thanh Nguyên, tại sao Cố Thanh Nguyên muốn nhốt bà lại?
Họ còn liên hệ với Lâm gia ở Thượng Hải, nhất định muốn để Cố gia biến mất khỏi giới thương nghiệp Hải Thành.
Vốn dĩ bởi vì cái chết của Diệp Hạ, hai gia đình trong lòng đều băn khoăn lo ngại, hành sự lặng lẽ, bây giờ, cũng không lặng lẽ được nữa rồi, bị Cố Thanh Nguyên lừa hai mươi năm.
Chuyện năm xưa không có nhân chứng vật chứng, có điều không sao cả, áp lực dư luận trên internet cũng đủ để ép chết Cố gia.
Không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cho nên, bọn họ liền bịa đặt ra một cách nó: Cố Thanh Nguyên lo sợ Lục Hải sẽ đem chuyện làm sổ sách giả tiết lộ ra ngoài, trong vòng ba năm dùng thuốc hại chết Lục Hải, chuyện này bị Diệp Hạ biết được, Diệp Hạ bảo Cố Thanh Nguyên tự thú, Cố Thanh Nguyên không nghe, sau khi bức cung ở Lâm gia, tiện thể làm Diệp Thu biến mất, cũng khiến Lâm gia bắt đầu kiêng dè Cố Thanh Nguyên.
Một công đôi việc.
Tính cách của Diệp Hạ, bọn họ ít nhiều cũng hiểu được, biết Diệp Hạ tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phạm pháp, vả lại phụ nữ không có gan.
Bọn họ đoán gần như đúng, có điều, đoán sai người, không phải Lục Hải, mà là vợ của Lục Hải.
Thông qua sự thổi phồng của truyền thông, lại thêm bức ảnh Kiều Uy chụp được, đã làm nổi lên cơn sóng to gió lớn trong giới thương nghiệp.
Chuyện của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, mọi người đồn đại chuyện này cùng với bầu không khí vô cùng nặng nề, nói, năm xưa Cố gia hại Lục gia thê thảm, bây giờ lại hại cháu gái của họ, nói Khương Thục Đồng là băng keo dùng để bịt tai tiếng, lại một lần nữa xôn xao dư luận, cũng có người nói Khương Thục Đồng vì tiền mà ở bên cạnh Cố Minh Thành.
Mức độ đồn đại của chuyện này đã vượt qua tất cả những tin tức trước đây, bởi vì có một người phụ nữ biến mất hai mươi năm rồi, chết đi sống lại.
Hoài nghi, sợ hãi, lý luận, nhân tố hấp dẫn con người ta đều có đủ, tất nhiên thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Vả lại, người lần trước đi Cục lao động khiếu nại Cố Minh Thành máu lạnh lại lần nữa nhảy ra, sởn gai ốc nói, “Không ngờ Cố gia hành sự ngoài dự đoán của mọi người như vậy, ngay cả vợ của mình cũng nỡ xuống tay.”
Cố Thanh Nguyên ở Canada xa xôi, cho dù tin tức đầy trời, thứ mà ông cảm nhận được cũng chỉ là tình người và khí hậu của Canada.
Không giống Cố Minh Thành, dấn thân trong nước sôi lửa bỏng ở Hải Thành, đầu tiên là có rất nhiều khách hàng lớn hủy đơn hàng, lượng lớn công nhân xin nghỉ việc, cho dù phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng mặc kệ, coi “tập đoàn Minh Thành” là mãnh thú ác độc.
Cũng có rất nhiều người hiếu kỳ với Diệp Hạ, mỗi ngày đều có rất nhiều người tập trung ở trước cửa biệt thự Bán Sơn của Cố Minh Thành đợi nhìn xem người bị nhốt hai mươi năm có dáng vẻ như thế nào.
Tường sập mọi người xô đẩy.
Cố Minh Thành đang thay Cố Thanh Nguyên gánh vác tất cả.
Cố Minh Thành càng hút thuốc càng nhiều, anh thường đứng trên ban công, một lần hút là cả một buổi chiều, hút xong liền cùng Khương Thục Đồng..., rất điên cuồng hoang dã, trong lòng phiền muộn.
Chuyện này, bất luận anh giải thích thế nào với thế giới bên ngoài, đều là lỗi của Cố Thanh Nguyên, anh vốn là bên đuối lý.
Khương Thục Đồng biết anh phiền muộn trong lòng, cho nên, không nói gì, rất phối hợp anh.
Đó là một buổi chiều, Cố Minh Thành lấy ra vài tấm thẻ, nói với Khương Thục Đồng, “Em qua Mỹ trước ở một thời gian, anh cần xử lý một số chuyện!”
Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành có lẽ đã có kế sách, liền nói bản thân có thể ở lại bên cạnh anh, tuyệt đối không gây trở ngại cho anh.
Cố Minh Thành véo mặt Khương Thục Đồng, “Dù sao thì rất có liên quan đến nhà em, em ở đây, anh phân tâm, tập đoàn Minh Thành bây giờ gặp phải khó khăn mà trước đây chưa từng có, nếu không xử lý tốt, rất nhanh sẽ sụp đổ, đừng xem nhẹ ảnh hưởng của dư luận.”
Khương Thục Đồng thấy Cố Minh Thành mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, cô sờ mặt Cố Minh Thành, “Anh ốm rồi, em không yên tâm anh”
“Làm như anh chết vậy? Chết rồi ai thay anh xử lý chuyện công ty?”
Thời khắc đó, Khương Thục Đồng cảm thấy Cố Minh Thành thật sự rất cô đơn, rất đáng thương, cô không nói gì, nghe theo lời Cố Minh Thành.
Chuyến bay là chuyện của hai ngày sau, Khương Thục Đồng thu dọn rất nhiều hành lý, đã sang thu rồi, cô mặc áo gió vào, lưu luyến bịn rịn nói lời tạm biệt với Cố Minh Thành, ôm hôn nhau.
Sân bay có rất nhiều người nhận ra họ, biết đây là hai người tổ tiên có thù với nhau, lại dám tại nơi công cộng hôn nhau, quả thật đi ngược tam quan của người khác.
Cố Minh Thành không sao cả, Khương Thục Đồng dù sao cũng là con gái, có chút không chịu được, cô nước mắt ngắn dài tạm biệt Cố Minh Thành.
Lần này cô muốn đi là nơi gần đại học Cornell, lần trước lúc cô đến, không biết là Cố Minh Thành ở đại học Cornell cũng có nhà, có lẽ lúc học đại học mua, khu nhà không lớn lắm, hình như lúc anh ở lúc còn độc thân.
Đến đây ngày đầu tiên, sự trống rỗng cực kỳ lớn và yếu đuối của trái tim cô, nhớ anh, vẫn là nhớ anh.
May mà trong nhà, đâu đâu cũng là mùi của anh, cô là của anh, nhà cũng là của anh.
Sau khi Khương Thục Đồng đi, Cố Minh Thành liền bắt tay vào việc xử lý chuyện dư luận, anh biết, chuyện này không phải gió đông áp đảo gió tây, thì là gió tây áp đảo gió đông, Khương Thục Đồng giờ này đang lo lắng quan tâm.
Cố Minh Thành muốn mở cuộc họp báo vào một buổi sáng thứ bảy, trực tiếp tại hiện trường, báo giới lớn nhỏ ở Hải Thành đều có mặt rồi.
Ở Mỹ không bắt được đài ở Hải Thành, Khương Thục Đồng dùng điện thoại xem video.
Cố Minh Thành mặc một bộ vest màu xanh lục, toát lên thân hình nổi bật của anh, uy nghiêm, cực kỳ khí thế, sắc mặt lạnh lùng, không cười tùy tiện.
Anh trước tiên dùng một câu nói trong “Hàn Phi Tử”: Nóng và lạnh không thể cùng ở trong một nơi lâu, mùa đông và mùa hạ không thể cùng lúc xuất hiện.
Ở Hải Thành, chuyện làm ăn của Cố gia rất lớn, Kiều gia ham muốn rất lâu, dùng mọi cách thức để hãm hại, hôm nay anh không thể nhịn được nữa, Diệp Hạ đích thật vẫn còn sống, có điều năm đó ba anh đi Canada xa xôi, căn bản không hề nói với bất kỳ ai chuyện Diệp Hạ qua đời, hai người đã ly hôn rồi, ba cưới vợ mới, còn về chuyện Kiều gia và Lâm gia nói hoàn toàn là hư cấu.
Khương Thục Đồng rất kinh ngạc, dưới lập trường của Cố Minh Thành bây giờ, ắt hẳn là đứng ở vị trí “phòng thủ”, nhưng không có, anh không hề có thái độ bị động, mà là vô cùng chủ động, Diệp Hạ qua đời, chuyện ba tái hôn, anh một câu là xong.
Có ký giả đòi anh đưa ra giấy ly hôn, Cố Minh Thành cười nhẹ, cái này… anh không cần thiết đưa cho bất kỳ ai xem.
Cha của Lâm Mỹ Tố là Lâm đ*o Hàm bắt đầu phản bác, nói, không thể nào, căn bản không thể, năm đó Cố Thanh Nguyên đích thật nói Diệp Hạ đã chết rồi, nếu không ông cũng không nuốt giận chịu đựng nhiều năm như vậy.
Cố Minh Thành lại cười: “Thật sự làm khó Lâm tổng rồi, vì công ty tôi, ông nuốt giận chịu đựng.”
Lâm đ*o Hàm không hiểu, “cậu là có ý gì?”
Tất cả mọi người ở buổi chiêu đãi ký giả đều đang chú ý đến Cố Minh Thành với tay nghề điêu luyện và Lâm đ*o Hàm bắt đầu loạn trận thế.
“Ông có lẽ không biết, sau khi lệnh ái thành công bỏ thuốc vào ly nước của tôi, tôi đã bắt đầu rót tiền Lâm thị rồi, vừa may Lâm thị thu mua một công ty tên “ Trang trí Thịnh Thế”, công ty đó là của tôi, hôm nay, tôi lại đầu tư vào công ty này ba tỷ bảy, cho nên Thịnh Thế đã là công ty cổ phần khống chế của Lâm thị rồi, lẽ nào Lâm tổng trước khi thu mua, không biết người đại diện pháp lý sau lưng công ty này là tôi sao?”
Lâm đ*o Hàm ngây người, vẫn chưa kịp phản ứng lại Cố Minh Thành đang nói gì.
Khương Thục Đồng cũng vô cùng ngạc nhiên, Trang trí Thịnh Thế cô không xa lạ gì, lúc trước cô từng làm việc ở công ty này.
Cô vô cùng căng thẳng, kinh ngạc ở chổ khả năng giải quyết tận gốc của Cố Minh Thành, vốn tưởng rằng anh sẽ thay bản thân giải thích gì đó, thế nhưng anh căn bản không cần thiết giải thích gì, dùng những lời này để làm Lâm gia và Kiều gia tự loạn trận thế.
Theo lý mà nói, Khương Thục Đồng nên tự hào, nhưng không, trong lòng cô đầy ắp đều là sự sợ hãi.
Cố Minh thành, người đàn ông này rất đáng sợ.
Sợ đến trong lòng Khương Thục Đồng khó mà đề phòng được, anh so với Cố Minh Thành năm đó thủ đoạn càng độc ác hơn.
Tuy lúc trước, Khương Thục Đồng không chỉ một lần khuyến cáo bản thân, Cố Minh Thành không phải Cố Thanh Nguyên, không phải...
Lâm đ*o Hàm đang gọi điện thoại, trong tay Cố Minh Thành cầm một xấp hợp đồng đưa cho Kiều Uy, “Đây là một bản hợp đồng tổng bao Lâm thị đã ký gần đây, là người khống chế cổ phần thực tế của Lâm thị, tôi muốn giao cho anh làm, thế nào?”
Ánh mắt Kiều Uy đang sáng rực!
Anh tuy biết đây là kế ly gián của Cố Minh Thành, nhưng là người làm ăn, tiền là số một, kim ngạch rất lớn, tất nhiên anh cũng phải khúm núm dưới chân Cố Minh Thành rồi.
Lần này Kiều Tư Niên không ở đây, Kiều Uy hai tay run rẩy nhận lấy hợp đồng, lúc nhận hợp đồng, anh vẫn còn nhìn lén một cái Lâm đ*o Hàm đang ở bên cạnh tay run rẩy gọi điện thoại.
……
Khương Thục Đồng không ngờ Cố Minh Thảnh phản kích một đòn đẹp như vậy, cay độc như vậy.
Cô trước giờ không biết thủ đoạn thương trường của anh, nó lại làm cô cảm thấy rợn người, thậm chí, anh căn bản không hề nhắc đến chuyện năm xưa, chỉ nói chuyện ba mẹ mình đã ly hôn, năm xưa báo chí cũng không hề nhắc đến chuyện Diệp Hạ qua đời.
Khương Thục Đồng cảm thấy, Cố Minh Thành cách Cố Thanh Nguyên ngày càng gần, mà cô, rất có khả năng chính là Diệp Hạ thứ hai.
Bởi vì đòn trở mình này, Cố gia ở Hải Thành rất hiển nhiên chiếm vị trí độc quyền, những khách hàng và đơn hàng bị mất, giống như bông tuyết vậy bay trở về bên anh.
Lúc Cố Minh Thành nhìn thấy như vậy, mép môi xuất hiện một nụ cười châm biếm, quả nhiên thương nhân trọng lợi ích, xem nhẹ sự ly biệt, người có tiền có quyền lực là nhất.
Nếu lần này không thể lật đổ hai nhà Lâm Kiều xuống, tập đoàn Minh Thành sau này khó mà có chỗ đứng.
Anh thậm chí đã có cả hạ sách, đã viết xong rồi, ở trong một phần văn kiện đóng dấu, có điều xem ra, lần này không cần dùng đến, hai nhà Kiều Lâm đã bị đánh tơi bời.
Anh đến Mỹ, trước khi đi không nói với Khương Thục Đồng, muốn cho Khương Thục Đồng một bất ngờ.
Lúc Khương Thục Đồng mở cửa nhìn thấy anh, kinh ngạc đến không thể nói nên lời.
“Nhìn thấy người đàn ông của em, không vui mừng sao?” Cố Minh Thành khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nói với Khương Thục Đồng.
Cảm giác lạnh lẽo lúc xem video mấy ngày trước phút chốc bao trùm sau lưng KhươngThục Đồng.
Cô không phải thận trọng, mà là một loại trực giác, trực giác của phụ nữ.
“Anh đến rồi?” nụ cười của Khương Thục Đồng, không biết tại sao lại thận trọng như vậy.
Cố Minh Thành thở gấp, liền ôm Khương Thục Đồng vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.