Chương 204
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Cố Minh Thành lại “Alo” một tiếng, Khương Thục Đồng vẫn không phản ứng, cũng đúng, người Đức, suy cho cùng nghe không hiểu tiếng Hán, đoán mẹ đứa bé cũng nghe không hiểu, Cố Minh Thành cúp máy.
Thôi vậy, dù sao cũng sắp đến nhà rồi, Tiểu Cù học tiếng Đức, để Tiểu Cù nói với mẹ của cậu bé này vậy.
Cuối cùng Cố Minh Thành đã cúp máy.
Đưa đứa bé đến biệt thự Bán Sơn, anh đưa điện thoại của mình cho Tiểu Cù, nhờ cô gọi vào số gần nhất, nói đứa bé đang ở nhà anh, để mẹ đứa bé ngày mai hẹn một địa điểm đến đón, hoặc là anh ta đưa qua đó cũng được.
Anh ích kỉ muốn giữa đứa bé lại một đêm.
Lúc số điện thoại của Cố Minh Thành một lần nữa hiện lên màn hình điện thoại của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng căng thẳng đến nỗi toàn thân như mềm nhũn ra.
Thực ra con ở trong tay Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng đã không còn sốt ruột nữa.
Vốn dĩ – con là của anh ta mà!
Một lần nữa nhận được điện thoại của anh, Khương Thục Đồng căng thẳng tột độ, cô biết Cố Minh Thành chỉ vì muốn trao lại con cho cô, anh không nhìn ra sơ hở nào cả, anh không biết là cô, khi nãy có thể tưởng là cô nghe không hiểu, nên mới cúp máy.
Nhưng trong lòng cô vẫn sợ, sợ vô cùng.
Sau khi Khương Thục Đồng bắt máy lên, một chữ cũng không nói.
Đầu dây bên kia vang lên rành rọt một giọng nữ rất trí thức, “Gutentag – “
Phát âm tiếng Đức rất lưu loát, kính ngữ.
Môi của Khương Thục Đồng run rẫy, một chữ cũng nói không được.
Khương Thục Đồng biết bây giờ đã gần 10 giờ rồi, phụ nữ, chạnh lòng một cách vô cớ.
Người phụ nữ bên kia dùng tiếng Đức kể về câu chuyện tối nay, nói đứa bé bây giờ đang ở cùng Cố Minh Thành, nói Khương Thục Đồng yên tâm, ngày mai Khương Thục Đồng có thể đến đón lại con.
Khương Thục Đồng dùng tiếng Đức đáp lại, tâm tư sớm đã phiêu bạt nơi nào, không dừng lại ở đứa con đơn giản như vậy.
Bên kia đã cúp máy.
Hai tay Khương Thục Đồng tựa lên sản phẩm bán gối cao su, than thở một tiếng rõ dài.
Cô không biết bản thân đang sợ điều gì, chờ đợi điều gì, hoặc là đang trốn tránh điều gì.
Cuối cùng, vẫn là gọi cho adam.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi cho adam, nhưng mà lần này, tim của cô giống như vừa được vớt lên từ đáy giếng sâu thẳm, rất mệt, cũng không biết nói như thế nào, đã gọi được rồi, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
adam ở đầu dây bên kia hỏi cô rốt cuộc là như như thế nào!
“adam, có thể giúp tôi một việc, ngày mai đón con về cho tôi, một chữ cũng đừng nhắc về chuyện của tôi.” Câu nói này của Khương Thục Đồng, không giống như bản thân cô nói, là cùng với trái tim của bản thân lúc nãy, được vớt lên từ đáy giếng, từ 4 năm trước.
Được vớt lên đồng thời với nó, còn có nỗi đau chôn giấu trong lòng cô và vô số những chuyện đã qua còn đó.
Những chuyện đã quá, vẫn rõ như ngày hôm qua.
Thời gian vội vã của Frankfurt, lại không làm mờ được quá khứ.
Lại vẫn cứ rõ ràng như vậy.
adam hỏi Khương Thục Đồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Khương Thục Đồng liền đem chuyện ken đi lạc kể tường tận cho anh nghe, hỏi anh ta khi nào đến Trung Quốc, có thể nói cụ thể cho đối phương biết thời gian đến đón ken không.
adam nói hoàn toàn không vấn đề, nhưng mà, một ngày sau anh ta mới đến Trung Quốc.
Khương Thục Đồng nói, vậy thì ngày mốt đi đón con, tuyệt đối đừng nhắc đến “Khương Thục Đồng” cái tên này.
adam không hỏi, đã đồng ý rồi.
Khương Thục Đồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứa con của Cố Minh Thành, ở với anh ta thêm vài ngày, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Chân run rẫy, lại quên lấy gối cao su, đứng dậy, mới cảm nhận được trên đầu toát mồ hôi lạnh.
Nhân viên cửa hàng nhắc nhở, cô mới cầm theo gối cao su, đến bệnh viện, nói cho cha biết chuyện đã xảy ra, nhưng cô đã giấu “Cố Minh Thành” cái tên này, chỉ nói “có người”.
“Vậy sao con còn không nhanh đón con về, đêm dài lắm mộng, bây giờ bắt cóc trẻ con nhiều như vậy!” Khương Lịch Niên xem ra khá sốt ruột.
Khương Thục Đồng đang gọt táo, tâm trạng sốt ruột của cha không ảnh hưởng đến cô chút nào.
Gia tài mấy trăm tỷ của anh ta, bắt cóc trẻ con số tiền này thật là không đáng kể chút nào.
……
Biệt thự Bán Sơn.
Sau khi ken vào biệt thự Bán Sơn, rất tò mò, nó chưa từng thấy qua căn nhà to như vậy, “wow!” một tiếng.
Giọng điệu biểu cảm này, Cố Minh Thành hiểu được.
Vừa rồi Cố Minh Thành ra ngoài là để mua đồ cho Tiểu Cù, Tiểu Cù vừa rồi nói với Diệp Hạ phải tặng quà cho thầy của mình, nhưng mà không biết nên tặng gì, Cố Minh Thành lặng lẽ ngồi một bên nói để anh đi mua.
Làm phiền Cố đại chủ tịch đi mua đồ, Tiểu Cù cảm thấy ngại, dáng vẻ lúng ta lúng túng, Cố Minh Thành không nói gì, đi ra ngoài rồi, không ngờ lúc về, không chỉ cầm theo bộ tách trà, còn mang theo một đứa bé.
“Thì ra Cố Tổng thích đồ sứ của Rodin à.” Tiểu Cù nhìn bộ sứ tinh tế, nói.
ken rất ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Thành.
Cái nhìn này, Cố Minh Thành không biết là vì sao.
Nhưng lời nói của Tiểu Cù, đã làm tim anh đau.
Đồ sứ Rodin, là cô ấy thích trước tiên, anh mới thích.
Ánh mắt chuyển hướng về phía đứa bé đó.
Đứa bé này, thông minh đáng yêu, nhưng mà không biết nói tiếng Trung Quốc.
Cố minh Thành ngồi ở sofa một người bên cạnh, Tiểu Cù và ken ngồi ở sofa hai người bên cạnh, trò chuyện, dù sao cũng không có rào cản ngôn ngữ.
Cố Minh Thành vừa định lấy ra một điếu thuốc để hút, ken liền đưa tay ra, làm một động tác ngăn cản lại, “nosmoking!”
Câu nói này Cố Minh Thành nghe hiểu được, không kiềm được lặng lẽ tắt nụ cười, quản lí cũng khá gắt gao, nhẹ nhàng quan sát chân mày của đứa bé.
Càng nhìn càng hiếu kì, càng nhìn tim càng đau.
Tiểu Cù đang hỏi đứa bé những câu hỏi thường gặp như tên gì, có sở thích gì không.
ken trả lời từng câu một, tên là ken, đến từ Đức, sở thích là đánh cờ tướng quốc tế.
Tiểu Cù phiên dịch những lời của đứa bé cho Cố Minh Thành nghe, Cố Minh Thành rất hiếu kì mẹ của đứa bé là ai.
Đúng lúc này. Tiểu Cù hỏi đứa bé một câu hỏi, cờ tướng quốc tế của nó là theo học ai.
“adam.” Đứa bé đáp.
“adam là ai?” tối nay, đứa bé đã nhắc đến adam ít nhất 10 lần, dù cho nghe không hiểu tiếng Đức, nhưng Cố Minh Thành nghe hiểu được cái tên, biết được sức ảnh hưởng của adam đối với đứa bé.
“daddy!” Đứa bé trả lời rất nhiệt tình, cũng rất vui vẻ.
Cái từ đơn này, Cố Minh Thành cũng nghe hiểu được.
Anh cảm thấy bản thân quả thực là kẻ ngốc đang nằm mơ, làm sao có thể trùng hợp như vậy? Vừa đúng là con của cô ta? Không thể nào được.
Đứa bé xem ra 3 tuổi hơn, theo suy đoán tiếp theo, chắc là sau khi rời khỏi không lâu thì đã mang thai, vì lúc cô đi đang có kinh nguyệt, cô biết, vì vậy, lúc ở bên anh, căn bản không thể có thai, hơn nữa, lúc cô nói có kinh nguyệt, chuyện của ông ngoại cô vẫn chưa bị bại lộ, cô không có khả năng biết trước mọi việc, không thể lừa dối anh.
Nếu như đúng là con của cô, chắc là vừa chia tay anh, đã lên giường cùng người đàn ông khác.
Nhưng theo hiểu biết của anh về Khương Thục Đồng, điều này vốn không thể nào được.
“Cô hỏi nó, tôi và nó chơi một ván được không? Cố Minh Thành hỏi.
ken hào hứng đồng ý.
Thời gian cũng sớm nữa, Diệp Hạ đã lên giường ngủ rồi, lúc nãy gọi điện cho Cố Minh Thành, chẳng qua vì tối nay không thấy con trai, ngủ không được, Cố Minh Thành chưa về, bà đã ngủ rồi.
ken bị lệch múi giờ, không buồn ngủ, Cố Minh Thành vốn dĩ ngủ khá trễ, Tiều Cù phải làm phiên dịch, nên cũng chưa về.
Tuy là ken đánh cờ cũng khá giỏi, nhưng so với Cố Minh Thành, vẫn còn thua rất xa.
Nhưng mà một người đã 30 mấy tuổi như Cố Minh Thành, lẽ nào đi so đo với một đứa bé 3 tuổi chứ.
Lúc ken đi được bước cờ đắc ý, Cố Minh Thành liền cười vuốt đầu của ken.
Tiểu Cù dùng ánh mắt lén lút nhìn Cố Minh Thành, đây hình như là lần đầu tiên, lần đầu tiên để lộ nụ cười như một người cha hiền hậu, từ sau khi cô quen biết anh, lần đầu tiên có biểu cảm ấm áp như vậy.
“Chú lợi hại quá!” ken không kiềm được thì thầm một câu, “Còn lợi hại hơn daddy nữa.”
Tiểu Cù lại phiên dịch câu nói của nó ra.
Cố Minh Thành có suy nghĩ, “Con rất thần tượng daddy của con à?”
“Dĩ nhiên!”
Xem, người đàn ông được đứa con thần tượng là một việc đáng kiêu ngạo biết bao.
Sự kiêu ngạo này, có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Sau khi Khương Thục Đồng đi, anh hoàn toàn cảm nhận được sự bất lực của việc tiền không đất dụng võ.
Đàn bà, con cái --
Nỗi đau trong lòng anh.
Đồng thời Cố Minh Thành đối với “daddy” của ken thốt ra càng hiếu kì hơn, cũng vô cùng đố kị.
Điện thoại anh reo lên, lại là một số từ Đức, không phải cùng một số với số mà ken gọi lúc nãy, anh ta bắt máy lên, là giọng của một người đàn ông, nếu như đoán không lầm, chắc là cái người đàn ông mà anh đố kị.
Anh đưa điện thoại cho Tiểu Cù, đầu dây bên kia nói một ngày sau, anh ta đến Trung Quốc họp, sẽ đến đón đứa bé
Tiểu Cù cảm thấy lạ, rõ ràng tối nay đứa bé đi cùng với mẹ, nghi vấn này tự nhiên xuất hiện.
adam nói mẹ của đứa bé có việc, tạm thời không đón được, ngoài ra, anh muốn gọi video nhìn con một chút, Tiểu Cù che điện thoại lại hỏi ý Cố Tổng.
Dù sao gọi video là phải thêm wechat, wechat của chủ tịch không thể người nào cũng có thể tùy tiện thêm được, Tiểu Cù dĩ nhiên phải hói ý Cố Tổng.
Cố Tổng đồng ý rồi.
Tiểu Cù đặt điện thoại xuống, nói, “Hai người này, đối với việc con đi lạc, sao phản ứng chậm chạp thế?”
Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Minh Thành reo lên, Cố Minh Thành chấp nhận cuộc gọi video, trong đó xuất hiện cảnh tượng một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi trong hành lang bệnh viện.
Vẻ mặt dạng dĩ, có một sự điềm đạm và an nhiên của một vị tiên, giống như tất cả mọi việc trên toàn thế giới anh ta đều không bận tâm đến.
ken lấy ngay điện thoại trong phút chốc, mừng rỡ kêu to, “daddy, khi nào cha đến Trung Quốc họp?”
“daddy vừa làm xong một cuộc phẫu thuật, vừa bước ra từ phòng mổ, tế bào thần kinh của bệnh nhân này bị tê liệt, ảnh hưởng hoạt động của đại não, đã cắt bỏ một phần tế bào thần kinh.” adam vừa đi vừa nói.
“Tế bào thần kinh não trái hay tế bào thần kinh não phải?” ken nằm trên sofa, tay chống lên cằm, bàn tay bé nhỏ quơ đi quơ lại, đặc biệt đáng yêu.
“Não trái!”
“Vậy sau này khả năng tư duy của người đó sẽ bị ảnh hưởng rồi.”
“Trên lí thuyết là như vậy, nhưng cũng phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Cha về nghỉ ngơi một chút, ngày mai bay đến Trung Quốc, một khi đến Trung Quốc, cha sẽ đến đón con, được không nào?” adam hỏi.
“Dạ. Cảm ơn daddy. mummy cũng không biết đi đâu rồi.”
“Mẹ có việc. Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
adam lại nói rất nhiều lời cảm tạ với Cố Minh Thành và Tiểu Cù, đại loại như đứa bé làm phiền hai người rồi.
Khẩu khí bình thản, giọng điệu vừa phải.
Không biết tại sao, Cố Minh Thành vừa đố kị lại vừa xót xa.
Cụ thể tại sao, anh lại không nói ra được.
Từ sau khi người phụ nữ đó rời khỏi anh, ngoài phần thời gian dành cho cô, đa số thời gian của anh đều là rất bình yên, phản ứng lần này, có chút nằm ngoài dự đoán của anh.
adam đến nhà Cố Minh Thành là vào tối ngày hôm sau.
Cố Minh Thành cố ý không về Quốc tế Phong Thành, đang chờ người đàn ông tên adam này.
Chiều cao của adam và Cố Minh Thành xấp xỉ nhau, tuổi tác cũng ngang ngửa nhau.
Ken nhìn thấy adam đặc biệt mừng rỡ, biết là đến đón nó.
Lúc adam sắp đi, đột nhiên tựa vào khung cửa một lúc, thở gấp hồng hộc.
Thôi vậy, dù sao cũng sắp đến nhà rồi, Tiểu Cù học tiếng Đức, để Tiểu Cù nói với mẹ của cậu bé này vậy.
Cuối cùng Cố Minh Thành đã cúp máy.
Đưa đứa bé đến biệt thự Bán Sơn, anh đưa điện thoại của mình cho Tiểu Cù, nhờ cô gọi vào số gần nhất, nói đứa bé đang ở nhà anh, để mẹ đứa bé ngày mai hẹn một địa điểm đến đón, hoặc là anh ta đưa qua đó cũng được.
Anh ích kỉ muốn giữa đứa bé lại một đêm.
Lúc số điện thoại của Cố Minh Thành một lần nữa hiện lên màn hình điện thoại của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng căng thẳng đến nỗi toàn thân như mềm nhũn ra.
Thực ra con ở trong tay Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng đã không còn sốt ruột nữa.
Vốn dĩ – con là của anh ta mà!
Một lần nữa nhận được điện thoại của anh, Khương Thục Đồng căng thẳng tột độ, cô biết Cố Minh Thành chỉ vì muốn trao lại con cho cô, anh không nhìn ra sơ hở nào cả, anh không biết là cô, khi nãy có thể tưởng là cô nghe không hiểu, nên mới cúp máy.
Nhưng trong lòng cô vẫn sợ, sợ vô cùng.
Sau khi Khương Thục Đồng bắt máy lên, một chữ cũng không nói.
Đầu dây bên kia vang lên rành rọt một giọng nữ rất trí thức, “Gutentag – “
Phát âm tiếng Đức rất lưu loát, kính ngữ.
Môi của Khương Thục Đồng run rẫy, một chữ cũng nói không được.
Khương Thục Đồng biết bây giờ đã gần 10 giờ rồi, phụ nữ, chạnh lòng một cách vô cớ.
Người phụ nữ bên kia dùng tiếng Đức kể về câu chuyện tối nay, nói đứa bé bây giờ đang ở cùng Cố Minh Thành, nói Khương Thục Đồng yên tâm, ngày mai Khương Thục Đồng có thể đến đón lại con.
Khương Thục Đồng dùng tiếng Đức đáp lại, tâm tư sớm đã phiêu bạt nơi nào, không dừng lại ở đứa con đơn giản như vậy.
Bên kia đã cúp máy.
Hai tay Khương Thục Đồng tựa lên sản phẩm bán gối cao su, than thở một tiếng rõ dài.
Cô không biết bản thân đang sợ điều gì, chờ đợi điều gì, hoặc là đang trốn tránh điều gì.
Cuối cùng, vẫn là gọi cho adam.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi cho adam, nhưng mà lần này, tim của cô giống như vừa được vớt lên từ đáy giếng sâu thẳm, rất mệt, cũng không biết nói như thế nào, đã gọi được rồi, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
adam ở đầu dây bên kia hỏi cô rốt cuộc là như như thế nào!
“adam, có thể giúp tôi một việc, ngày mai đón con về cho tôi, một chữ cũng đừng nhắc về chuyện của tôi.” Câu nói này của Khương Thục Đồng, không giống như bản thân cô nói, là cùng với trái tim của bản thân lúc nãy, được vớt lên từ đáy giếng, từ 4 năm trước.
Được vớt lên đồng thời với nó, còn có nỗi đau chôn giấu trong lòng cô và vô số những chuyện đã qua còn đó.
Những chuyện đã quá, vẫn rõ như ngày hôm qua.
Thời gian vội vã của Frankfurt, lại không làm mờ được quá khứ.
Lại vẫn cứ rõ ràng như vậy.
adam hỏi Khương Thục Đồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Khương Thục Đồng liền đem chuyện ken đi lạc kể tường tận cho anh nghe, hỏi anh ta khi nào đến Trung Quốc, có thể nói cụ thể cho đối phương biết thời gian đến đón ken không.
adam nói hoàn toàn không vấn đề, nhưng mà, một ngày sau anh ta mới đến Trung Quốc.
Khương Thục Đồng nói, vậy thì ngày mốt đi đón con, tuyệt đối đừng nhắc đến “Khương Thục Đồng” cái tên này.
adam không hỏi, đã đồng ý rồi.
Khương Thục Đồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứa con của Cố Minh Thành, ở với anh ta thêm vài ngày, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Chân run rẫy, lại quên lấy gối cao su, đứng dậy, mới cảm nhận được trên đầu toát mồ hôi lạnh.
Nhân viên cửa hàng nhắc nhở, cô mới cầm theo gối cao su, đến bệnh viện, nói cho cha biết chuyện đã xảy ra, nhưng cô đã giấu “Cố Minh Thành” cái tên này, chỉ nói “có người”.
“Vậy sao con còn không nhanh đón con về, đêm dài lắm mộng, bây giờ bắt cóc trẻ con nhiều như vậy!” Khương Lịch Niên xem ra khá sốt ruột.
Khương Thục Đồng đang gọt táo, tâm trạng sốt ruột của cha không ảnh hưởng đến cô chút nào.
Gia tài mấy trăm tỷ của anh ta, bắt cóc trẻ con số tiền này thật là không đáng kể chút nào.
……
Biệt thự Bán Sơn.
Sau khi ken vào biệt thự Bán Sơn, rất tò mò, nó chưa từng thấy qua căn nhà to như vậy, “wow!” một tiếng.
Giọng điệu biểu cảm này, Cố Minh Thành hiểu được.
Vừa rồi Cố Minh Thành ra ngoài là để mua đồ cho Tiểu Cù, Tiểu Cù vừa rồi nói với Diệp Hạ phải tặng quà cho thầy của mình, nhưng mà không biết nên tặng gì, Cố Minh Thành lặng lẽ ngồi một bên nói để anh đi mua.
Làm phiền Cố đại chủ tịch đi mua đồ, Tiểu Cù cảm thấy ngại, dáng vẻ lúng ta lúng túng, Cố Minh Thành không nói gì, đi ra ngoài rồi, không ngờ lúc về, không chỉ cầm theo bộ tách trà, còn mang theo một đứa bé.
“Thì ra Cố Tổng thích đồ sứ của Rodin à.” Tiểu Cù nhìn bộ sứ tinh tế, nói.
ken rất ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Thành.
Cái nhìn này, Cố Minh Thành không biết là vì sao.
Nhưng lời nói của Tiểu Cù, đã làm tim anh đau.
Đồ sứ Rodin, là cô ấy thích trước tiên, anh mới thích.
Ánh mắt chuyển hướng về phía đứa bé đó.
Đứa bé này, thông minh đáng yêu, nhưng mà không biết nói tiếng Trung Quốc.
Cố minh Thành ngồi ở sofa một người bên cạnh, Tiểu Cù và ken ngồi ở sofa hai người bên cạnh, trò chuyện, dù sao cũng không có rào cản ngôn ngữ.
Cố Minh Thành vừa định lấy ra một điếu thuốc để hút, ken liền đưa tay ra, làm một động tác ngăn cản lại, “nosmoking!”
Câu nói này Cố Minh Thành nghe hiểu được, không kiềm được lặng lẽ tắt nụ cười, quản lí cũng khá gắt gao, nhẹ nhàng quan sát chân mày của đứa bé.
Càng nhìn càng hiếu kì, càng nhìn tim càng đau.
Tiểu Cù đang hỏi đứa bé những câu hỏi thường gặp như tên gì, có sở thích gì không.
ken trả lời từng câu một, tên là ken, đến từ Đức, sở thích là đánh cờ tướng quốc tế.
Tiểu Cù phiên dịch những lời của đứa bé cho Cố Minh Thành nghe, Cố Minh Thành rất hiếu kì mẹ của đứa bé là ai.
Đúng lúc này. Tiểu Cù hỏi đứa bé một câu hỏi, cờ tướng quốc tế của nó là theo học ai.
“adam.” Đứa bé đáp.
“adam là ai?” tối nay, đứa bé đã nhắc đến adam ít nhất 10 lần, dù cho nghe không hiểu tiếng Đức, nhưng Cố Minh Thành nghe hiểu được cái tên, biết được sức ảnh hưởng của adam đối với đứa bé.
“daddy!” Đứa bé trả lời rất nhiệt tình, cũng rất vui vẻ.
Cái từ đơn này, Cố Minh Thành cũng nghe hiểu được.
Anh cảm thấy bản thân quả thực là kẻ ngốc đang nằm mơ, làm sao có thể trùng hợp như vậy? Vừa đúng là con của cô ta? Không thể nào được.
Đứa bé xem ra 3 tuổi hơn, theo suy đoán tiếp theo, chắc là sau khi rời khỏi không lâu thì đã mang thai, vì lúc cô đi đang có kinh nguyệt, cô biết, vì vậy, lúc ở bên anh, căn bản không thể có thai, hơn nữa, lúc cô nói có kinh nguyệt, chuyện của ông ngoại cô vẫn chưa bị bại lộ, cô không có khả năng biết trước mọi việc, không thể lừa dối anh.
Nếu như đúng là con của cô, chắc là vừa chia tay anh, đã lên giường cùng người đàn ông khác.
Nhưng theo hiểu biết của anh về Khương Thục Đồng, điều này vốn không thể nào được.
“Cô hỏi nó, tôi và nó chơi một ván được không? Cố Minh Thành hỏi.
ken hào hứng đồng ý.
Thời gian cũng sớm nữa, Diệp Hạ đã lên giường ngủ rồi, lúc nãy gọi điện cho Cố Minh Thành, chẳng qua vì tối nay không thấy con trai, ngủ không được, Cố Minh Thành chưa về, bà đã ngủ rồi.
ken bị lệch múi giờ, không buồn ngủ, Cố Minh Thành vốn dĩ ngủ khá trễ, Tiều Cù phải làm phiên dịch, nên cũng chưa về.
Tuy là ken đánh cờ cũng khá giỏi, nhưng so với Cố Minh Thành, vẫn còn thua rất xa.
Nhưng mà một người đã 30 mấy tuổi như Cố Minh Thành, lẽ nào đi so đo với một đứa bé 3 tuổi chứ.
Lúc ken đi được bước cờ đắc ý, Cố Minh Thành liền cười vuốt đầu của ken.
Tiểu Cù dùng ánh mắt lén lút nhìn Cố Minh Thành, đây hình như là lần đầu tiên, lần đầu tiên để lộ nụ cười như một người cha hiền hậu, từ sau khi cô quen biết anh, lần đầu tiên có biểu cảm ấm áp như vậy.
“Chú lợi hại quá!” ken không kiềm được thì thầm một câu, “Còn lợi hại hơn daddy nữa.”
Tiểu Cù lại phiên dịch câu nói của nó ra.
Cố Minh Thành có suy nghĩ, “Con rất thần tượng daddy của con à?”
“Dĩ nhiên!”
Xem, người đàn ông được đứa con thần tượng là một việc đáng kiêu ngạo biết bao.
Sự kiêu ngạo này, có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Sau khi Khương Thục Đồng đi, anh hoàn toàn cảm nhận được sự bất lực của việc tiền không đất dụng võ.
Đàn bà, con cái --
Nỗi đau trong lòng anh.
Đồng thời Cố Minh Thành đối với “daddy” của ken thốt ra càng hiếu kì hơn, cũng vô cùng đố kị.
Điện thoại anh reo lên, lại là một số từ Đức, không phải cùng một số với số mà ken gọi lúc nãy, anh ta bắt máy lên, là giọng của một người đàn ông, nếu như đoán không lầm, chắc là cái người đàn ông mà anh đố kị.
Anh đưa điện thoại cho Tiểu Cù, đầu dây bên kia nói một ngày sau, anh ta đến Trung Quốc họp, sẽ đến đón đứa bé
Tiểu Cù cảm thấy lạ, rõ ràng tối nay đứa bé đi cùng với mẹ, nghi vấn này tự nhiên xuất hiện.
adam nói mẹ của đứa bé có việc, tạm thời không đón được, ngoài ra, anh muốn gọi video nhìn con một chút, Tiểu Cù che điện thoại lại hỏi ý Cố Tổng.
Dù sao gọi video là phải thêm wechat, wechat của chủ tịch không thể người nào cũng có thể tùy tiện thêm được, Tiểu Cù dĩ nhiên phải hói ý Cố Tổng.
Cố Tổng đồng ý rồi.
Tiểu Cù đặt điện thoại xuống, nói, “Hai người này, đối với việc con đi lạc, sao phản ứng chậm chạp thế?”
Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Minh Thành reo lên, Cố Minh Thành chấp nhận cuộc gọi video, trong đó xuất hiện cảnh tượng một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi trong hành lang bệnh viện.
Vẻ mặt dạng dĩ, có một sự điềm đạm và an nhiên của một vị tiên, giống như tất cả mọi việc trên toàn thế giới anh ta đều không bận tâm đến.
ken lấy ngay điện thoại trong phút chốc, mừng rỡ kêu to, “daddy, khi nào cha đến Trung Quốc họp?”
“daddy vừa làm xong một cuộc phẫu thuật, vừa bước ra từ phòng mổ, tế bào thần kinh của bệnh nhân này bị tê liệt, ảnh hưởng hoạt động của đại não, đã cắt bỏ một phần tế bào thần kinh.” adam vừa đi vừa nói.
“Tế bào thần kinh não trái hay tế bào thần kinh não phải?” ken nằm trên sofa, tay chống lên cằm, bàn tay bé nhỏ quơ đi quơ lại, đặc biệt đáng yêu.
“Não trái!”
“Vậy sau này khả năng tư duy của người đó sẽ bị ảnh hưởng rồi.”
“Trên lí thuyết là như vậy, nhưng cũng phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Cha về nghỉ ngơi một chút, ngày mai bay đến Trung Quốc, một khi đến Trung Quốc, cha sẽ đến đón con, được không nào?” adam hỏi.
“Dạ. Cảm ơn daddy. mummy cũng không biết đi đâu rồi.”
“Mẹ có việc. Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
adam lại nói rất nhiều lời cảm tạ với Cố Minh Thành và Tiểu Cù, đại loại như đứa bé làm phiền hai người rồi.
Khẩu khí bình thản, giọng điệu vừa phải.
Không biết tại sao, Cố Minh Thành vừa đố kị lại vừa xót xa.
Cụ thể tại sao, anh lại không nói ra được.
Từ sau khi người phụ nữ đó rời khỏi anh, ngoài phần thời gian dành cho cô, đa số thời gian của anh đều là rất bình yên, phản ứng lần này, có chút nằm ngoài dự đoán của anh.
adam đến nhà Cố Minh Thành là vào tối ngày hôm sau.
Cố Minh Thành cố ý không về Quốc tế Phong Thành, đang chờ người đàn ông tên adam này.
Chiều cao của adam và Cố Minh Thành xấp xỉ nhau, tuổi tác cũng ngang ngửa nhau.
Ken nhìn thấy adam đặc biệt mừng rỡ, biết là đến đón nó.
Lúc adam sắp đi, đột nhiên tựa vào khung cửa một lúc, thở gấp hồng hộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.