Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 300

Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ

20/07/2020

Mấy ngày nay, truyền thông Ninh Thành tử bé đến lớn đều nhắc đến một việc: Nhị tiểu thư tập đoàn Đỗ Thị làm ra những việc khiến cho tất cả mọi người nghẹn họng trân trối không thôi: đi quá đà với anh rể, phá hỏng hôn lễ của chị gái không thành mà nhảy lầu tự sát, cuối cùng còn bị cha mình buộc phải đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ Thị.

Những tin tức này, Đỗ Nhược căn bản không có xem.

Ba ngày sau, cô đi khỏi bệnh viện.

Tiền viện phí sau cùng là do Hoắc Đông giúp cô thanh toán.

Chuyện này bác sĩ Dương có nhắc qua một lần với Cố Hành Cương. Cố Hành Cương rất bận, mặc dù trên danh nghĩa là phó viện trưởng, nhưng thời gian ở bệnh việc cực kì ít. Anh chỉ gật gật đầu, những chuyện bát quát này nọ, anh xưa nay không bao giờ để ý.

Thế giới này là một cái chợ hồng trần, mỗi ngày đều phải diễn những vở hài kịch náo nhiệt.

Không ngờ, anh lại gặp lại cô trong một đêm trời mữa.

Trời đã vào thu, thời tiết cũng dần dần mát mẻ, lại đang mưa nên người trên đường không đông lắm.

Cố Hành Cương vừa mới đi tiệc xã giao về, xe anh đang lái rất chậm, lúc đi qua đường Minh Quang đột nhiên, từ bên đường có một người chạy ra chặn xe anh lại.

Bên ngoài khoác một chiếc áo len nhìn không rõ màu sắc, phía trong là một chiếc áo sơ mi, quần jiean, dép gỗ, tóc ngắn ngang cổ, tóc hai bên tai đang bay tán loạn cả lên, sạch sẽ lại xinh đẹp.

Dù cho ở bệnh viện nhìn không hết toàn bộ dáng vẻ của cô, nhưng bây giờ, vừa liếc mắt liền có thể nhận ra ngay cô.

Cô ấy đến dù cũng không cầm, trực tiếp từ bên đường chạy ra chặn lại xe anh.

Cô đến bên cửa kính, gõ gõ cửa xe: “Tiên sinh, bạn của tôi bị bệnh, đoạn này gần đây không có xe qua lại, có thể phiền ngài cho anh ấy đi một đoạn đến bệnh viện không? Tôi sẽ trả tiền!” Âm thanh của Đỗ Nhược vang lên trong mưa, nghe rất tội nghiệp.

Nhìn lại, cô tầm khoảng hai mốt, hai hai tuổi, trang điểm rồi cũng như học sinh ở trường.

Cố Hành Cương biết cô đang đứng dưới mữa, người dựa vào sau ý vị nhìn cô nói. “Định trả bao nhiêu tiền?”

Đỗ Nhược nghe câu này, liền đánh giá một chút chiếc xe, xe Audi A8 nhập khẩu, chắc là loại xe lắp ráp cao cấp nhất, ít nhất cũng phải hai trăm vạn nhân dân tệ. Cách ăn mặc của người đàn ông này, bình dân hơn một chút, nhưng chiếc áo này chắc cũng một vạn. Trong lòng Đỗ Nhưược tính toán.

Cô hối hận vởi lời nói của mình, nhưng lời nói có giáo dưỡng này, cô vẫn là có đi.

Cô bây giờ là người có tiền sao? Cô bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ thôi!

“Xin lỗi tiên sinh, Ngài trước giúp tôi việc này đã nhé! Bạn của tôi…anh ấy đang đau rất dữ dội!” Ánh mắt cô chuyển về người đang dựa bên kia—Hà Trại. Hôm nay anh ta vì cô mà đánh nhau với người khác, lúc tối nay đột nhiên kêu đau dự dội, có lẽ là bị viêm ruột thừa cấp tính, lúc xuống lầu vẫn chưa có mưa, ai mà biết được mưa nhanh như vậy

“Bạn trai cô sao?” Cố Hành Cương liếc người bên kia một chút sau đó quay lại nhìn cô hỏi.

Nửa đêm còn ở bên nhau thể này, ngoại trừ bạn trai anh thật sự không nghĩ ra ghì khác. Giới trẻ sống chung với nhau.

Trầm mặc một lúc, Đỗ Nhược gật đầu: “Vâng, đúng vậy”

Cố Hành Cương ngầm đồng ý thỉnh cầu của bọn họ, lái xe đi đến bệnh viện gần nhất ở đó.

Lúc xuống xe, Đỗ Nhược hình như nhịn cả một đường cuối cùng cũng mở miệng nói. “Tiên sinh, có thể cho tôi mượn ít tiền không? Đi bệnh viện, ngài cũng biết đấy, là cái động không đáy.”

Cố Hành Cương từ trong gương chiếu hậu nhìn dáng vẻ lo lắng và khuôn mặt bất đắc dĩ của cô, “Lúc nãy không phải còn muốn trả tiền cho tôi sao?”

Đỗ Nhược biết tự mình làm ra chuyện, cô cắn cắn môi, “Làm phiền tiền sinh là do tôi đúng, đáng lẽ nên trả tiền cho anh! Nhưng tôi bây giờ không đủ tiền đi khám bệnh nữa! Bệnh viện là một nơi rất tàn khốc!”

Cô vừa mới từ bệnh viện trốn ra. Nói chuyện rất có cảm nhận.

“Muốn bao nhiêu? Một vạn đủ không?” Cố Hành Cương đã lấy ví tiền ra, chuẩn bị đưa cho cô.

“Không cần, không cần, tiên sinh…” Đỗ Nhược nghĩ đi nghĩ lại,rồi nói, “Cũng không biết được còn kiểm tra ra bao nhiêu bệnh, cảm ơn tiên sinh, bây giờ tôi viết giấy nợ cho ngài!”

Cố Hành Cương lấy giấy bút trên xe đưa cho cô, sau đó đưa cho cô một cái thẻ, mật mã là ngày sinh của anh, ngày một tháng sáu.

“Cảm ơn ngài, sau này sẽ gặp lại!” Đỗ Nhược đỡ lấy Hà Trại đi về phía trước, cô đột nhiên quay đầu, lấy tay chặn lại một bên xe của Cố Hành Cương, do dự hỏi: “Tiên sinh họ Cố??”



Một câu hỏi anh không ngờ được, nhưng không biết tại sao, anh không muốn cô nhận ra?

“Tôi họ Khương!”

Đỗ Nhược hình như có chút thất vọng, xin lỗi sau đó đỡ Hà Trại đi vào bệnh viện.

Cố Hành Cương lái xe tiếp tục về nhà, mắt dừng lại trên mảnh giấy ghi nợ trên đầu xe.

Viết không tệ, nét chữ khải xinh đẹp, tên cũng kí rất đẹp mắt.

Anh nhẹ giọng đọc: “Đỗ Nhược” Phía trên còn có số điện thoại của cô.

Viết là: Đỗ Nhược, hôm nay mượn chủ xe số XXX một vạn. Hẹn ngày sẽ trả lại. Nếu vượt qua mười ngày, mỗi ngày sau đó phải trả được một số tiền lãi, trả cho đối phương năm phần ngàn tiền vi phạm hợp đồng.

Phía sau đó là số điện thoại của cô.

Giấy nợ rất quen thuộc, nhưng, cái số lãi này…cũng đúng là “lãi” quá!

Cố Hành Cương nghĩ trong lòng: Cô ta dám làm vậy?

Nhưng, cô ấy mời nhìn qua số xe đã nhớ rõ rồi,

Mặc dù loại trí nhớ này Cố Hành Cương có, nhưng người bình thường rất ít.

Đỗ Nhược—cái tên này anh từng kí trên đơn xin phẫu thuật, lẽ nào anh lại không biết chứ.

Khoảng mười lăm phút sau, điện thoại anh báo đến một tin nhắn: trừ tiền ngân hàng năm ngàn ba trăm tám mươi hai đồng.

Theo sự hiểu biết của Cố Hành Cương với bệnh viện này, thêm kinh nghiệm về máy móc y tế, từ số tiền của Đỗ Nhược thanh toán, anh đoán đối phương có lẽ bị viêm ruột thừa.

Xe rời đi.

Đỗ Nhược gần đây nghèo khó vô cùng, học phí sắp không trả nổi nữa rồi. Tiền trọ đều là do Hà Trại trả giùm. Hà Trại là học trưởng của cô, hôm qua vì cô mà đánh nhau với những người khác, cô cảm thấy rất có lỗi với anh ta, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của anh, Đỗ Nhược cắn cắn chặt môi dưới.

Cô không muốn nợ người khác quá nhiều, nhưng đến nay thực sự đã nợ người ta rồi, việc cô làm cũng chỉ có thể như thế này thôi.

Tâm tư của Hà Trại đối với cô, cô biết.

Vài ngày sau, Hà Trại ra viện.

Hà Trại và Nhược Đồng đều là sinh viên trường đại học Y Dược Ninh Thành.

Đại học Y Dược Ninh Thành là trường đại học về y dược số một cả nước, Hà Trại là sinh viên xuất sắc được học trực tiếp lên thạc sỹ, bây giờ anh vẫn còn đang học thạc sỹ. Mà Đỗ Nhược cô lại học là----Quản lý công thương.

Ở đại học Y Dược học quản lý công thương!

Năm đó, điểm thi của cô không đủ vào ngành y dược, Đỗ Kim Minh tự mình dắt đến Đại học y Dược Ninh Thành nhờ vả hiệu trưởng sau này chăm sóc cô chút.

Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược nhịn không được lại bi thương một trận. Ai mà ngờ được, có một ngày, vợ trước của ba dắt theo một cô con gái đến, muốn chia tài sản. Từ đó, vị trí Đỗ Nhược trong nhà bị tuột dốc thảm hại,

Lúc xe của Cố Hành Cương lái xe đến cổng trường Đại học Y Dược Ninh Thành, nhìn thấy phía sau lưng một cô gái,lưng đeo túi xách đi từ ngoài vào, nhìn giống cô.

Anh lần này đến Đại học Y Dược Ninh Thành là để quyên tiền, hai trăm vạn, đương nhiên đối với loại đầu tư này anh cũng có điều kiện---thu hút nhân tài trường này đi đến công ty thiết bị Lam Cương.

Lưng dựa vào gốc cây đại học Y rất thoải mái, đây cũng là một trong những nguyên nhân căn bản khiển anh năm đó chọn Ninh Thành làm nơi xây dựng công ty, ngoài ra, không ở Hải Thành cũng bớt được ánh mắt của ba mẹ. Ánh mắt ba mẹ mà nhìn theo có trốn cũng không được!

Tiền khởi nghiệp, đều đến từ tài sản thừa kế của ông nội.

“Tìm viên chức sao?” Hiệu trưởng hỏi.

“Ông xem Lam Cương của tôi là cái gì vậy?” Cố Hành Cương liếc mắt qua, nhìn đăm đăm hiệu trưởng, “Không cần! Nhưng thực tập sinh năm ba và quản lý sinh thì cần.”



“Được được được! Cố tổng nói gì cũng được hết!” Hiệu trưởng gật đầu cười haha nói. Dù sao cũng là hai trăm vạn mà, “ Nếu đã như vậy, tôi sẽ giới thiệu cho ngài vài người. Những người này hoàn cảnh rất khó khăn nhưng thành tích học tập không tệ, cũng coi như là cho bọn họ một cơ hội, tôi sẽ gửi hồ sơ của bọn họ cho ngài sau nhé!”

Sau đó Cố Hành Cương rời đi.

Hôm qua mẹ anh gọi điện kêu anh về nhà ăn cơm, chạy xe suốt hai tiếng chỉ để đi ăn cơm.

Ba mẹ anh vừa từ Nam Thái Bình Dương trở về, lão nhị lão tam đều đang ở Havard, hiện giờ gần nhất chỉ có anh mà thôi.

Lúc Cố Hành Cương về đến nhà, trầm mặc không có tiếng động.

Anh ngồi trên sô pha, một lúc sau, Cố Minh Thành vừa cài nút áo vừa đi từ trên lầu xuống.

Trong mắt Cố Hành Cương, ông chủ Cố gia…về mặt này căn bản đúng là không biết cách thu liễm lại.

Anh từ tiểu học đối với chuyện này đã bắt đầu lãnh ngộ được rồi.

“Về rồi? Gần đây thế nào?” Cố Minh Thành hỏi.

“Cũng tạm, mẹ con đâu?”

“Đang ngủ.”

Trực tiếp nói như vậy, bàn ngày mà ngủ…

Bảo mẫu biết thiếu đại thiếu gia trở về nên làm rất nhiều đồ ăn. Khương Thục Đồng ngủ khoảng hai tiếng sau thì tỉnh dậy, đi xuống lầu.

Một thân quần áo thục nữ dịu dàng, trên thân còn mang một cái áo tơ màu trắng tuyết, tóc thả phía sau, đen óng ánh, vuốt lên sau tai.

Thời gian hình như không lưu lại vế tích gì trên khuôn mặt của cô, hình như cô vừa mới quay người một cái Ken đã lớn rồi, thời gian làm cho cô ngày càng mặn mà thêm, nữ tĩnh lại thêm phong phạm thành thục, cô chính là bà Cố đoan trang đại khí của Cố gia.

Trong quá trình cô đi xuống, Cố Minh Thành không hề dời mắt khỏi cô.

“Ken về rồi hả con? Muốn ăn gì? Mẹ kêu bà dì làm cho con.” Khương Thục Đồng bước đến bên Ken, nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, “Còn nữa, cũng đến tuổi rồi, nên có bạn gái rồi. Việc tìm bạn gái,ba mẹ tuyệt đối không quản, chỉ cần con thích là được, Đúng không, Minh Thành?”

Cố Minh Thành “Ừm” một tiếng.

Phu xướng phụ tùy!

“Không cần đâu, mệt rồi!” Cố Hành Hương nói một câu.

Lam Cương đã phát triển thành tập đoàn nổi tiếng ở phía Bắc rồi, anh chỉ có một mình, mệt cực kì.

Một nhà vui vẻ ăn cơm. Buổi tối, Cố Hành Cường về phòng của mình ngủ.

Lúc nãy trên điện thoại có thông báo thư đến của hiệu trưởng. Nhân tài là động lực đầu tiên để phát triển một doanh nghiệp.

Mở hộp thư ra, nhìn thấy trong đó có mười mấy bộ hồ sơ, trong đó còn có cả hồ sơ của Đỗ Nhược.

Xem ra, cô ấy thật sự là sinh viên của trườngĐại học Y.

Hồ sơ học sinh không giống với sơ yếu lí lịch viết toàn kinh nghiệm bản thân, mà hầu như toàn viết vệ xuât thân và nhân phẩm của sinh viên mà thôi.

Trong hồ sơ hiển thị rõ ràng, Đỗ Nhược là con gái của Đỗ Kim Minh, một tập đoàn đầu tư rất nổi tiếng của Ninh Thành.

Ngành học cũng gà vịt gì đây ----quản lý công thương.

Gia đình Đỗ Nhược khó khăn sao?

Ha, làm sao có thể?

Hôm đó nhìn thấy cô một nam một nữ, ăn mặc nghèo nàn, vật họp theo loài, đây căn bản là không thể nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rất Yêu, Rất Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook