Chương 302
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Lời nói của Đỗ Nhược, đúng là không nói lên được gì, nhưng bác sĩ Dương cứ cảm giác có gì đó không ổn, lời nói không thể nói rõ điều gì, nhưng mà, cái thứ cảm xúc con gái như Đỗ Nhược anh khó biểu đạt ra được.
Chắc là bác sĩ Cố không nhìn thấy bộ dạng của Đỗ Nhược.
Công việc của Đỗ Nhược trong tập đoàn Lam Cương là bộ phận quan hệ công chúng, là có ngoại hình nhất, cũng là bộ phận có máu mặt nhất, là thực tập sinh, vừa đi làm ngày đầu tiên, đã được phát đồng phục, còn là đặt may của Armani, công ty này thật giàu có?
Trước đây cũng không phải chưa mặc qua quần áo của Armani, chỉ là bộ quần áo này --
Nhấn nhá đường cong của con gái rất đẹp, Đỗ Nhược mặc size S, nhưng cô khá cao, gần 1m68 rồi, mặc bộ đồng phục vào đứng trước gương, cả người đặc biệt linh hoạt, tóc búi cao nửa đầu, thêm lớp trang điểm nhẹ, theo lí mà nói, đa số người ta nhìn thấy người khí chất cao quí trong gương, đều sẽ nảy sinh cảm giác hối tiếc.
Nhưng mà Đỗ Nhược thì không, bởi vì cô cảm thấy ông chủ quả thật rất biến thái!
Cô mặc cúp C, sau khi mặc bộ đồng phục này vào, đặc biệt đứng ngực, vòng mông cũng vậy, rất căng tròn.
Do chất liệu vải, từng đường cong đều lộ ra đặc biệt rõ rệt.
Là một học sinh, trước đây cô chưa từng mặc qua loại quần áo như vậy, quần áo trước giờ của cô tương đối rộng rãi, cô cảm thấy ăn mặc như vậy, ngại ra đường, nhưng mà tình thế ép buộc, cô vẫn mặc trước ngực, đến bộ phận quan hệ công chúng.
Buổi chiều lúc tan ca, Hoắc Đông đột nhiên đến tìm cô.
Đỗ Nhược sợ cô sẽ xảy ra xung đột với Hoắc Đông, nên cùng anh đi đến bãi đậu xe dưới lầu.
Hoắc Đông quan sát Đỗ Nhược từ đầu xuống chân, cái của con gái làm lòng anh xao xuyến, nói, “Nhược Nhi lớn rồi!”
Xưng hô thành Nhược Nhi.
Đỗ Nhược luôn ngoáy đầu, không đoái hoài đến anh ta, mặt mày xám xịt.
“Có gì thì nói.”
“Nhược Nhi, nếu như em gặp khó khăn về kinh tế thì nói, đây là một tấm thẻ, trong đó có mấy chục ngàn, đủ cho em chi tiêu rồi, ngoài ra, nếu em không có chỗ ở --“ Hoắc Đông nắm lấy tay của Đỗ Nhược, định nhét tấm thẻ vào.
Đỗ Nhược giống như trốn bệnh dịch, vội vàng lãng ra, kiên quyết không lấy tiền của anh ta.
Hoắc Đông là người khởi xướng ra chuyện này.
Vừa đúng lúc Cố Hành Cương từ bệnh viện về, chuẩn bị xuống lầu công ty đảo một vòng, lúc ở bãi đậu xe, đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh ngồi trên xe, tay vuốt cằm, thích thú xem “kịch bản cũ rích” của hiệu trưởng.
Từ xa, cảm thấy thân hình của Đỗ Nhược rất cao ráo, rất nữ tính, đặc biệt có thể thu hút ánh nhìn của đàn ông, hơn nữa đã đạt đến cảnh giới bắt thu hút ánh nhìn, nhiều nữa thì lại chê nhiều. Không biết là cô tôn vinh Armani, hay là Armani đã tôn vinh cô lên.
Nghĩ đến bác sĩ Dương từng nói Đỗ Nhược để ý anh, anh cảm thấy có thể chỉ là nói thôi, dựa vào những lần anh tiếp xúc với Đỗ Nhược, cô thuộc loại lạnh lùng biết kiềm chế, có thể cảm ơn bác sĩ Cố chỉ là cảm ơn, tuyệt đối không có ý nghĩa suy diễn ra của bác sĩ Dương.
Cũng có thể, cô – thờ ơ với tình dục!
Cố Hành Cương tuyệt đối không tìm một người phụ nữ thờ ơ với tình dục.
Ở nhà châu ngọc trước mặt, anh không thể trở thành đui mù được.
Cố Hành Cương không hiểu “kịch bản cũ rích” nhà cô, nên không có ý nghĩ xuống xe chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu lớn từ phía sau, “Bỏ cô ấy ra!”
Từ hướng bên cạnh xe Cố Hành Cương đi tới, là người con trai bị bệnh tối hôm đó, cũng chính là – bạn trai của Đỗ Nhược.
Chàng trai trẻ đi qua đó kéo tay Đỗ Nhược, la lối vài câu với Hoắc Đông, nói anh ta là đồ vô sỉ, làm ra chuyện như vậy, bây giờ lại đến cầu xin Đỗ Nhược, quả thật là vô sỉ đến tột độ.
Hoắc Đông hằn học bỏ đi.
Cố Hành Cương nhếch môi, thế giới của trẻ con, anh thật không hiểu.
Từ từ nổ máy động cơ, chính là lúc chạy ngang qua bên cạnh Đỗ Nhược, người con trai kế bên cô chỉ vào xe Cố Hành Cương, nói gì đó rất phấn khởi với Đỗ Nhược.
Tuy Đỗ Nhược nhớ biển số xe của Đỗ Nhược, nhưng anh biết Đỗ Nhược không có tâm trạng chú ý đến dòng xe qua lại, vì cô cúi gầm mặt, đang tức giận, con đường bãi đậu xe vốn đã hẹp, muốn không chạy ngang qua họ cũng không thể được.
Tâm tư của Đỗ Nhược cũng giống như vừa quay về từ một thế giới khác, nhìn thấy xe của Cố Hành Cương.
Xe của anh dừng lại.
Chàng trai trẻ có ý muốn nói chuyện với anh, Cố Hành Cương mở cửa kiếng xe ra.
“Anh Khương, rất vui được gặp lại anh, anh cũng như là ân nhân cứu mạng của tôi, số tiền mà lần trước anh cho Đỗ Nhược mượn, vài ngày nữa tôi sẽ trả lại cho anh, lần này muốn mời anh ăn bữa cơm, có được không?” Lần trước là bộ dạng bệnh hoạn, lần này là một chàng trai mặt mày sáng lạng, cũng khá bảnh trai.
Ánh mắt Cố Hành Cương liếc qua Đỗ Nhược, “Được.”
Tối nay anh đã hứa với Cố lão nhị, phải giúp anh ta làm luận văn, lão nhị học quản trị kinh doanh, có một số nội dung liên quan đến y học không hiểu, phải hỏi anh trai, ý của Cố Minh Thành là, sau này tập đoàn Minh Thành sẽ cho lão nhị, bây giờ học quản trị kinh doanh là thuận nước đẩy thuyền.
Vốn dĩ định về nhà sớm, ai ngờ ma xui quỉ khiến thế nào lại đồng ý lời mời của hai đứa trẻ con này.
Đỗ Nhược luôn cúi đầu, có thể tâm tư vẫn còn ở người đàn ông kia.
Chỉ là “Anh Khương” cách xưng hô này, Cố Hành Cương ít nhiều có chút xa lạ.
Ánh mắt của Cố Hành Cương thoáng lướt qua, liền nhìn thấy Hà Trại luôn nắm lấy tay của Đỗ Nhược.
Cũng thật là dính như sam.
Hai người ngồi ở băng ghế sau xe, Hà Trại luôn an ủi Đỗ Nhược, “Em đừng buồn nữa, buồn vì loại người như vậy không đáng.”
“Em biết.” từ trong kiếng chiếu hậu, Cố Hành Cương nhìn thấy Đỗ Nhược vén tóc vào tai, cau mày nhẹ, cúi đầu.
Hành động này khá nữ tính.
Mẹ anh thường làm như vậy, trong mắt Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng là đàn bà trong đám đàn bà.
Hà Trại cố ý chọn một nhà hàng cao cấp, ba người ngồi ở vị trí sát cửa sổ.
Sau khi nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Hà Trại đưa cho Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương tựa lưng vào ghế, “Canh yến sào bào ngư, Bào ngư hoàng gia thượng hạng, Phật nhảy tường, Cá ngân tuyết chưng, Sốt nấm Truffle, tạm thời lên những món này trước đi.”
Sau đó đặt thực đơn xuống, thì nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hà Trại có chút khó xử, anh còn hướng về phía Đỗ Nhược, nhưng Đỗ Nhược không có phản ứng gì, luôn dùng ngón tay vẽ trên bàn.
Có thể Đỗ Nhược vốn không cảm thấy những món ăn này như thế nào, trước đây cô thường xuyên ăn, nhưng Hà Trại xuất thân tầng lớp trung lưu, những món ăn này, gần như bằng phí sinh hoạt hai tháng của anh ta rồi, anh chưa từng nghĩ đến, có người ăn cơm có thể ăn đến anh mạc.
“Có – vấn đề sao?” Cố Hành Cương dò xét Hà Trại, “Nếu như có vấn đề, để tôi mời!”
“Không không không, ông Khương, không vấn đề, không vấn đề, ân nhân cứu mạng mà –“ Hà Trại nuốt nỗi khổ vào trong.
Hà Trại gọi xong món ăn, bắt đầu giới thiệu bản thân, nói anh ta 25 tuổi, học thạc sĩ, sau đó Hà Trại hỏi một câu rất đường đột, “Anh Khương là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi còn chưa biết anh Khương xưng hô thế nào?”
Chỗ ngồi của Đỗ Nhược sát cửa sổ, Cố Hành Cương ngồi đối diện hai người họ, ngồi trước mặt Cố Hành Cương là Hà Trại, chắc chắn có bộ dạng “đàn ông nói chuyện, đàn bà không cần quan tâm”.
Tay Cố Hành Cương khựng lại, “Tôi tên – Khương Triều Nguyên.”
Ánh mắt bất giác liếc qua Đỗ Nhược, Đỗ Nhược không có tâm trạng ăn, hình như cũng không nghe anh nói.
“Ồ, tên của anh nghe thật hay.” Hà Trại trước giờ nói chuyện rất lễ độ.
“Vậy à?” Cố Hành Cương đáp lại hời hợt.
Dĩ nhiên là hay rồi, năm đó cha chính là vì cái tên này mà đã ghen tuông rất nhiều năm, nghe nói có một hôm nửa đêm mẹ mơ thấy ác mộng tỉnh dậy, chính là đang gọi cái tên này.
Chỉ nghe một tiếng “Ya” khẽ phát ra từ phía Đỗ Nhược, sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống chân.
“Sao vậy?” Hà Trại hỏi quan tâm, anh đưa mắt nhìn theo xuống dưới chân Đỗ Nhược.
Mới nhìn thấy có một miếng bào ngư rơi lên trên chiếc giày của Đỗ Nhược.
“Em chờ một chút!” Hà Trại kéo ghế ra, chui xuống dưới gầm bàn, lau sạch giày cho Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược muốn rút chân lại, nhưng mà Hà Trại đã giữ được bàn chân cô.
Cô cắn chặt môi, mặt từ từ đỏ bừng lên, thần sắc ngượng ngùng nhìn về Cố Hành Cương.
“Anh Khương, xin lỗi!” Đỗ Nhược nhỏ nhẹ xin lỗi.
Cố Hành Cương chỉ cúi đầu ăn cơm, xem như không nhìn thấy.
Tại sao cảm giác người trên cả thế giới đều thể hiện tình cảm trước mặt anh?
Hà Trại cuối cùng cũng đã lau sạch giày của Đỗ Nhược, ngồi ổn định trên ghế.
Anh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Đỗ Nhược, “Nhược Nhược, trưa nay em nói với anh, ông chủ của em rất biến thái, vì để đạt được sự kích thích cảm quan trong giờ làm việc, nên bắt nhân viên nữ ăn mặc bó sát hở hang, thật là, anh thấy đôi giày của em cũng gần 8 phân, chắc chắn rất mệt!”
“Có người mà!” Ánh mắt Đỗ Nhược liếc qua Cố Hành Cương, nói.
“Sao vậy? Ông chủ của các người biến thái à?” Cố Hành Cương chậm rãi hỏi.
Đỗ Nhược nghĩ một lúc, hôm nay lúc cô đến văn phòng làm việc của Giám đốc điều hành Thẩm Khoa để điền phiếu thông tin, nhìn thấy giấy phép kinh doanh, đại diện pháp lí của tập đoàn là Cố Minh Thành, cũng họ Cố.
Bây giờ Đỗ Nhược rất có thiện cảm với họ Cố.
Hơn nữa, đại danh của Cố Minh Thành, Đỗ Nhược từ lâu đã nghe qua, nhà doanh nghiệp danh tiếng lẫy lừng, có thể mở công ty như vậy, hoàn toàn hợp tình hợp lí, cũng chả trách ông ta rất thần bí, ông ta vốn ở Hải Thành, sẽ không xuất hiện ở Ninh Thành.
Nhìn thấy khả năng vị Khương Triều Nguyên trước mặt này quen biết với Cố Minh Thành là không, vì vậy Đỗ Nhược gật gật đầu, “Uhm” một tiếng, “Quả thật rất biến thái!”
Hở, anh ta biến thái?
Lần đầu tiên nghe nói!
Chính là vì bộ đồng phục Armani của anh?
Để lộ hết vòng ngực, mông, eo của cô ra, vậy gọi là biến thái?
Cố Hành Cương ăn cơm xong, nói ở nhà còn có việc, phải về trước.
Lúc Hà Trại và Đỗ Nhược đi tính tiền, mới phát hiện đã thanh toán rồi, 5800.
……
Biệt thự Thanh Sơn.
Trong biệt thự của Cố Hành Cương chỉ mở hai cái đèn tường, khá là tối.
Anh cầm một ly rượu, ngồi trên sofe, trước khi Cố lão nhị gọi video cho anh, tay anh đang chơi điện thoại.
Nghe thấy cuộc gọi video, anh mới đứng lên mở đèn.
“Anh, hỏi anh một câu hỏi về mặt lâm sàng.” Trong video, xuất hiện một gương mặt sáng sủa bảnh bao, nhìn kĩ, người này mới thật sự là bản sao của Cố Minh Thành.
Cố Hành Cương cũng bảnh trai, nhưng nếu xét về độ giống nhau, vẫn là lão nhị giống hơn một chút.
Cố Hành Cương và Cố Minh Thành, mặc nhiên là hai vẻ đẹp khác nhau.
“Cố Vi Hằng, khi nào về nước?” Cố Hành Cương tâm trạng hôm nay rõ ràng không ra làm sao, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cố lão nhị.
“Anh, hôm nay tâm trạng không tốt à? Chỉ có lúc anh tâm trạng không tốt, anh mới trực tiếp gọi tên em! Sao vậy? Có phụ nữ rồi à?” Vừa nhìn Cố lão nhị tâm trạng đã rất tốt.
Tên của Cố lão nhị là do chính cha đặt: Một ánh nhìn ngàn năm, chính là vĩnh hằng!
Trong ba người con, chỉ có tên của lão đại là do Khương Thục Đồng đặt.
Chắc là bác sĩ Cố không nhìn thấy bộ dạng của Đỗ Nhược.
Công việc của Đỗ Nhược trong tập đoàn Lam Cương là bộ phận quan hệ công chúng, là có ngoại hình nhất, cũng là bộ phận có máu mặt nhất, là thực tập sinh, vừa đi làm ngày đầu tiên, đã được phát đồng phục, còn là đặt may của Armani, công ty này thật giàu có?
Trước đây cũng không phải chưa mặc qua quần áo của Armani, chỉ là bộ quần áo này --
Nhấn nhá đường cong của con gái rất đẹp, Đỗ Nhược mặc size S, nhưng cô khá cao, gần 1m68 rồi, mặc bộ đồng phục vào đứng trước gương, cả người đặc biệt linh hoạt, tóc búi cao nửa đầu, thêm lớp trang điểm nhẹ, theo lí mà nói, đa số người ta nhìn thấy người khí chất cao quí trong gương, đều sẽ nảy sinh cảm giác hối tiếc.
Nhưng mà Đỗ Nhược thì không, bởi vì cô cảm thấy ông chủ quả thật rất biến thái!
Cô mặc cúp C, sau khi mặc bộ đồng phục này vào, đặc biệt đứng ngực, vòng mông cũng vậy, rất căng tròn.
Do chất liệu vải, từng đường cong đều lộ ra đặc biệt rõ rệt.
Là một học sinh, trước đây cô chưa từng mặc qua loại quần áo như vậy, quần áo trước giờ của cô tương đối rộng rãi, cô cảm thấy ăn mặc như vậy, ngại ra đường, nhưng mà tình thế ép buộc, cô vẫn mặc trước ngực, đến bộ phận quan hệ công chúng.
Buổi chiều lúc tan ca, Hoắc Đông đột nhiên đến tìm cô.
Đỗ Nhược sợ cô sẽ xảy ra xung đột với Hoắc Đông, nên cùng anh đi đến bãi đậu xe dưới lầu.
Hoắc Đông quan sát Đỗ Nhược từ đầu xuống chân, cái của con gái làm lòng anh xao xuyến, nói, “Nhược Nhi lớn rồi!”
Xưng hô thành Nhược Nhi.
Đỗ Nhược luôn ngoáy đầu, không đoái hoài đến anh ta, mặt mày xám xịt.
“Có gì thì nói.”
“Nhược Nhi, nếu như em gặp khó khăn về kinh tế thì nói, đây là một tấm thẻ, trong đó có mấy chục ngàn, đủ cho em chi tiêu rồi, ngoài ra, nếu em không có chỗ ở --“ Hoắc Đông nắm lấy tay của Đỗ Nhược, định nhét tấm thẻ vào.
Đỗ Nhược giống như trốn bệnh dịch, vội vàng lãng ra, kiên quyết không lấy tiền của anh ta.
Hoắc Đông là người khởi xướng ra chuyện này.
Vừa đúng lúc Cố Hành Cương từ bệnh viện về, chuẩn bị xuống lầu công ty đảo một vòng, lúc ở bãi đậu xe, đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh ngồi trên xe, tay vuốt cằm, thích thú xem “kịch bản cũ rích” của hiệu trưởng.
Từ xa, cảm thấy thân hình của Đỗ Nhược rất cao ráo, rất nữ tính, đặc biệt có thể thu hút ánh nhìn của đàn ông, hơn nữa đã đạt đến cảnh giới bắt thu hút ánh nhìn, nhiều nữa thì lại chê nhiều. Không biết là cô tôn vinh Armani, hay là Armani đã tôn vinh cô lên.
Nghĩ đến bác sĩ Dương từng nói Đỗ Nhược để ý anh, anh cảm thấy có thể chỉ là nói thôi, dựa vào những lần anh tiếp xúc với Đỗ Nhược, cô thuộc loại lạnh lùng biết kiềm chế, có thể cảm ơn bác sĩ Cố chỉ là cảm ơn, tuyệt đối không có ý nghĩa suy diễn ra của bác sĩ Dương.
Cũng có thể, cô – thờ ơ với tình dục!
Cố Hành Cương tuyệt đối không tìm một người phụ nữ thờ ơ với tình dục.
Ở nhà châu ngọc trước mặt, anh không thể trở thành đui mù được.
Cố Hành Cương không hiểu “kịch bản cũ rích” nhà cô, nên không có ý nghĩ xuống xe chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu lớn từ phía sau, “Bỏ cô ấy ra!”
Từ hướng bên cạnh xe Cố Hành Cương đi tới, là người con trai bị bệnh tối hôm đó, cũng chính là – bạn trai của Đỗ Nhược.
Chàng trai trẻ đi qua đó kéo tay Đỗ Nhược, la lối vài câu với Hoắc Đông, nói anh ta là đồ vô sỉ, làm ra chuyện như vậy, bây giờ lại đến cầu xin Đỗ Nhược, quả thật là vô sỉ đến tột độ.
Hoắc Đông hằn học bỏ đi.
Cố Hành Cương nhếch môi, thế giới của trẻ con, anh thật không hiểu.
Từ từ nổ máy động cơ, chính là lúc chạy ngang qua bên cạnh Đỗ Nhược, người con trai kế bên cô chỉ vào xe Cố Hành Cương, nói gì đó rất phấn khởi với Đỗ Nhược.
Tuy Đỗ Nhược nhớ biển số xe của Đỗ Nhược, nhưng anh biết Đỗ Nhược không có tâm trạng chú ý đến dòng xe qua lại, vì cô cúi gầm mặt, đang tức giận, con đường bãi đậu xe vốn đã hẹp, muốn không chạy ngang qua họ cũng không thể được.
Tâm tư của Đỗ Nhược cũng giống như vừa quay về từ một thế giới khác, nhìn thấy xe của Cố Hành Cương.
Xe của anh dừng lại.
Chàng trai trẻ có ý muốn nói chuyện với anh, Cố Hành Cương mở cửa kiếng xe ra.
“Anh Khương, rất vui được gặp lại anh, anh cũng như là ân nhân cứu mạng của tôi, số tiền mà lần trước anh cho Đỗ Nhược mượn, vài ngày nữa tôi sẽ trả lại cho anh, lần này muốn mời anh ăn bữa cơm, có được không?” Lần trước là bộ dạng bệnh hoạn, lần này là một chàng trai mặt mày sáng lạng, cũng khá bảnh trai.
Ánh mắt Cố Hành Cương liếc qua Đỗ Nhược, “Được.”
Tối nay anh đã hứa với Cố lão nhị, phải giúp anh ta làm luận văn, lão nhị học quản trị kinh doanh, có một số nội dung liên quan đến y học không hiểu, phải hỏi anh trai, ý của Cố Minh Thành là, sau này tập đoàn Minh Thành sẽ cho lão nhị, bây giờ học quản trị kinh doanh là thuận nước đẩy thuyền.
Vốn dĩ định về nhà sớm, ai ngờ ma xui quỉ khiến thế nào lại đồng ý lời mời của hai đứa trẻ con này.
Đỗ Nhược luôn cúi đầu, có thể tâm tư vẫn còn ở người đàn ông kia.
Chỉ là “Anh Khương” cách xưng hô này, Cố Hành Cương ít nhiều có chút xa lạ.
Ánh mắt của Cố Hành Cương thoáng lướt qua, liền nhìn thấy Hà Trại luôn nắm lấy tay của Đỗ Nhược.
Cũng thật là dính như sam.
Hai người ngồi ở băng ghế sau xe, Hà Trại luôn an ủi Đỗ Nhược, “Em đừng buồn nữa, buồn vì loại người như vậy không đáng.”
“Em biết.” từ trong kiếng chiếu hậu, Cố Hành Cương nhìn thấy Đỗ Nhược vén tóc vào tai, cau mày nhẹ, cúi đầu.
Hành động này khá nữ tính.
Mẹ anh thường làm như vậy, trong mắt Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng là đàn bà trong đám đàn bà.
Hà Trại cố ý chọn một nhà hàng cao cấp, ba người ngồi ở vị trí sát cửa sổ.
Sau khi nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Hà Trại đưa cho Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương tựa lưng vào ghế, “Canh yến sào bào ngư, Bào ngư hoàng gia thượng hạng, Phật nhảy tường, Cá ngân tuyết chưng, Sốt nấm Truffle, tạm thời lên những món này trước đi.”
Sau đó đặt thực đơn xuống, thì nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hà Trại có chút khó xử, anh còn hướng về phía Đỗ Nhược, nhưng Đỗ Nhược không có phản ứng gì, luôn dùng ngón tay vẽ trên bàn.
Có thể Đỗ Nhược vốn không cảm thấy những món ăn này như thế nào, trước đây cô thường xuyên ăn, nhưng Hà Trại xuất thân tầng lớp trung lưu, những món ăn này, gần như bằng phí sinh hoạt hai tháng của anh ta rồi, anh chưa từng nghĩ đến, có người ăn cơm có thể ăn đến anh mạc.
“Có – vấn đề sao?” Cố Hành Cương dò xét Hà Trại, “Nếu như có vấn đề, để tôi mời!”
“Không không không, ông Khương, không vấn đề, không vấn đề, ân nhân cứu mạng mà –“ Hà Trại nuốt nỗi khổ vào trong.
Hà Trại gọi xong món ăn, bắt đầu giới thiệu bản thân, nói anh ta 25 tuổi, học thạc sĩ, sau đó Hà Trại hỏi một câu rất đường đột, “Anh Khương là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi còn chưa biết anh Khương xưng hô thế nào?”
Chỗ ngồi của Đỗ Nhược sát cửa sổ, Cố Hành Cương ngồi đối diện hai người họ, ngồi trước mặt Cố Hành Cương là Hà Trại, chắc chắn có bộ dạng “đàn ông nói chuyện, đàn bà không cần quan tâm”.
Tay Cố Hành Cương khựng lại, “Tôi tên – Khương Triều Nguyên.”
Ánh mắt bất giác liếc qua Đỗ Nhược, Đỗ Nhược không có tâm trạng ăn, hình như cũng không nghe anh nói.
“Ồ, tên của anh nghe thật hay.” Hà Trại trước giờ nói chuyện rất lễ độ.
“Vậy à?” Cố Hành Cương đáp lại hời hợt.
Dĩ nhiên là hay rồi, năm đó cha chính là vì cái tên này mà đã ghen tuông rất nhiều năm, nghe nói có một hôm nửa đêm mẹ mơ thấy ác mộng tỉnh dậy, chính là đang gọi cái tên này.
Chỉ nghe một tiếng “Ya” khẽ phát ra từ phía Đỗ Nhược, sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống chân.
“Sao vậy?” Hà Trại hỏi quan tâm, anh đưa mắt nhìn theo xuống dưới chân Đỗ Nhược.
Mới nhìn thấy có một miếng bào ngư rơi lên trên chiếc giày của Đỗ Nhược.
“Em chờ một chút!” Hà Trại kéo ghế ra, chui xuống dưới gầm bàn, lau sạch giày cho Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược muốn rút chân lại, nhưng mà Hà Trại đã giữ được bàn chân cô.
Cô cắn chặt môi, mặt từ từ đỏ bừng lên, thần sắc ngượng ngùng nhìn về Cố Hành Cương.
“Anh Khương, xin lỗi!” Đỗ Nhược nhỏ nhẹ xin lỗi.
Cố Hành Cương chỉ cúi đầu ăn cơm, xem như không nhìn thấy.
Tại sao cảm giác người trên cả thế giới đều thể hiện tình cảm trước mặt anh?
Hà Trại cuối cùng cũng đã lau sạch giày của Đỗ Nhược, ngồi ổn định trên ghế.
Anh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Đỗ Nhược, “Nhược Nhược, trưa nay em nói với anh, ông chủ của em rất biến thái, vì để đạt được sự kích thích cảm quan trong giờ làm việc, nên bắt nhân viên nữ ăn mặc bó sát hở hang, thật là, anh thấy đôi giày của em cũng gần 8 phân, chắc chắn rất mệt!”
“Có người mà!” Ánh mắt Đỗ Nhược liếc qua Cố Hành Cương, nói.
“Sao vậy? Ông chủ của các người biến thái à?” Cố Hành Cương chậm rãi hỏi.
Đỗ Nhược nghĩ một lúc, hôm nay lúc cô đến văn phòng làm việc của Giám đốc điều hành Thẩm Khoa để điền phiếu thông tin, nhìn thấy giấy phép kinh doanh, đại diện pháp lí của tập đoàn là Cố Minh Thành, cũng họ Cố.
Bây giờ Đỗ Nhược rất có thiện cảm với họ Cố.
Hơn nữa, đại danh của Cố Minh Thành, Đỗ Nhược từ lâu đã nghe qua, nhà doanh nghiệp danh tiếng lẫy lừng, có thể mở công ty như vậy, hoàn toàn hợp tình hợp lí, cũng chả trách ông ta rất thần bí, ông ta vốn ở Hải Thành, sẽ không xuất hiện ở Ninh Thành.
Nhìn thấy khả năng vị Khương Triều Nguyên trước mặt này quen biết với Cố Minh Thành là không, vì vậy Đỗ Nhược gật gật đầu, “Uhm” một tiếng, “Quả thật rất biến thái!”
Hở, anh ta biến thái?
Lần đầu tiên nghe nói!
Chính là vì bộ đồng phục Armani của anh?
Để lộ hết vòng ngực, mông, eo của cô ra, vậy gọi là biến thái?
Cố Hành Cương ăn cơm xong, nói ở nhà còn có việc, phải về trước.
Lúc Hà Trại và Đỗ Nhược đi tính tiền, mới phát hiện đã thanh toán rồi, 5800.
……
Biệt thự Thanh Sơn.
Trong biệt thự của Cố Hành Cương chỉ mở hai cái đèn tường, khá là tối.
Anh cầm một ly rượu, ngồi trên sofe, trước khi Cố lão nhị gọi video cho anh, tay anh đang chơi điện thoại.
Nghe thấy cuộc gọi video, anh mới đứng lên mở đèn.
“Anh, hỏi anh một câu hỏi về mặt lâm sàng.” Trong video, xuất hiện một gương mặt sáng sủa bảnh bao, nhìn kĩ, người này mới thật sự là bản sao của Cố Minh Thành.
Cố Hành Cương cũng bảnh trai, nhưng nếu xét về độ giống nhau, vẫn là lão nhị giống hơn một chút.
Cố Hành Cương và Cố Minh Thành, mặc nhiên là hai vẻ đẹp khác nhau.
“Cố Vi Hằng, khi nào về nước?” Cố Hành Cương tâm trạng hôm nay rõ ràng không ra làm sao, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cố lão nhị.
“Anh, hôm nay tâm trạng không tốt à? Chỉ có lúc anh tâm trạng không tốt, anh mới trực tiếp gọi tên em! Sao vậy? Có phụ nữ rồi à?” Vừa nhìn Cố lão nhị tâm trạng đã rất tốt.
Tên của Cố lão nhị là do chính cha đặt: Một ánh nhìn ngàn năm, chính là vĩnh hằng!
Trong ba người con, chỉ có tên của lão đại là do Khương Thục Đồng đặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.