Chương 312
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Đỗ Thụy nhặt hết thủy tinh, rồi quét dọn sạch sẽ, đứng dậy lấy tay lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn vào máy tính, nói rằng, “chết cha, công việc trì hoãn mấy ngày rồi, vẫn chưa gửi đi. Mình phải làm nhanh.”
Sau đó định ngồi vào ghế, thì bị Cố Hành Cương chạy tới ôm eo, ngồi trên đùi anh, Đỗ Nhược ngồi quay lưng với anh, mặc dù ngồi quay lưng lại với anh vẫn không kiềm chế được sự hồi hộp tim đập mặt đỏ của mình.
Đỗ Nhược cảm thấy cô bị thiêu đốt trong tay người đàn ông này.
Anh dùng sự nam tính mãnh mẽ của mình để từng bước từng bước thu hút Đỗ Nhược, nhưng bác sỹ Cố cũng dần dần đi sâu vào tâm lý Đỗ Nhược. Tâm trạng Đỗ Nhược vô cùng mâu thuẫn, mâu thuẫn trái tim thì thể hiện bằng hành động. Mặt cô nhăn nhó đang cố thoát khỏi cánh tay Cố Hành Cương, nhưng càng cố càng bị siết chặt, tay cô cù lét Cố Hành Cương, Cố Hành Cương lại thích thú nhìn nửa khuôn mặt của cô.
“Mấy ngày hôm này em nhớ người em yêu hay là nhớ anh?” Môi anh đang lướt trên mặt Đỗ Nhược.
“Không có nhớ anh đâu!” Đỗ Nhược vẫn đang cố thoát ra nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Ngụ ý là nhớ người cô yêu.
Một tay anh ôm eo Đỗ Nhược, tay còn lại mò mầm những chỗ nhạy cảm của Đỗ Nhược, mặc dù có mặc quần nhưng Đỗ Nhược vẫn muốn khép hai đùi lại chặt, để che giấu sự thẹn thùng của mình, cô kẹp chặt tay anh ở giữa đùi.
Nhưng càng như thế cô càng cảm thấy sự tồn tại của Cố Hành Cương.
“Hiểu!” Môi Cố Hành Cương đang lả lướt bên tai cô, cười nham hiểm, hơi thở nóng hổi thổi vào tai Đỗ Nhược.
“Khương Triều Nguyên anh cút đi! Anh là tên lưu manh! Đây là văn phòng.” Đỗ Nhược vẫn đang đấu tranh.
“Vậy sao? Không biết múa ba lê, không bằng tài nghệ như anh! khi hai người luyện tập buổi tối, có nhớ đến anh không?” Cố Hành Cương nhớ tới hôm nay cô và Hà Trại múa ba lê, thì nổi điên lên, Hà Trại ôm cả người cô nhấc lên, xoay vòng vòng.
Khi anh xem tiết mục đó mới biết hai chữ đố kỵ viết như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đố kỵ ai học giỏi hơn anh, chưa đố kỵ với người đàn ông nào.
Mặc dù anh không quan tâm đến việc gái còn trinh hay không còn trinh, nhưng nghĩ tới mỗi đêm cô đầu ấp tai gối cùng với người đàn ông khác, thì cảm thấy vô cùng khó chịu, anh cắn tai cô càng đau hơn.
“Không có!” Đỗ Nhược trả lời, bên tai càng ngày càng nhiều người.
Cô và hà Trại sống gần nhau, buổi tối có khi tập chung, nhưng hai người chỉ dừng ở mức độ đó.
Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân bị Cố Hành Cương nuốt chửng, không có một chút kháng cự, cô khóc như mưa, nước mắt rơi xuống cánh tay Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương xoay người cô lại, hôn lên môi cô.
Đó là nụ hôn giận dỗi, nụ hôn trả thù, một tay chạm vào ngực cô.
Đỗ Nhược đã không kháng cự, cũng đã bị anh phá trinh rồi, thì ngực không còn là cái gì cả!
Những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống miệng hai người, Cố Hành Cương mở mắt nhìn cô, hành động càng mạnh hơn!
Sau đó anh buông Đỗ Nhược ra và bỏ đi.
Đỗ Nhược một mình nằm dài xuống bàn khóc hu hu.
Khóc xong, công việc cần phải làm xong, sau khi bấm nút gửi đi Đỗ Nhược rời khỏi công ty.
Vừa xuống dưới lầu, Đỗ Nhược cuộn áo gió của mình không chú ý bên cạnh có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang dừng, thấy Đỗ Nhược đi đến, có một người bước xuống xe, “Cô hai Đỗ xin mời lên xe.”
Đỗ Nhược biết là người của cha, cũng biết mình chạy không thoát, cô suy nghĩ xem sau khi cha cô làm như thế thì còn mặt mũi nào mà gặp cô, Đỗ Nhược lên xe.
Chiếc xe dừng ở ngôi biệt thự đã sống 20 năm, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng con người đã khác, Đỗ Nhược không khỏi xúc động.
Bước vào thấy cha đang ngồi ghế sofa trong phòng khách.
Thấy Đỗ Nhược bước vào, Đỗ Kim Minh kéo tay cô đi lên lầu, hình như rất xúc động, “Nhược Nhược, con ốm quá! Không có dì Dương nấu cơm, ăn uống chắc chắn không tốt. Con lại đây.”
Trong biệt thự rất yên tĩnh, hình như chị và anh rể không có ở nhà.
“Chị và anh rể con đi du lịch rồi, vừa mới đi.” Thấy Đỗ Nhược dáng vẻ ngạc nhiên, Đỗ Kim Minh nói.
Đi vào phòng ngủ Đỗ Kim Minh, Đỗ Nhược thấy trên bàn có để linh vị của mẹ, chỉ thấy Đỗ Kim Minh đột nhiên quỳ xuống trước linh vị vợ, nói ông xin lỗi Đỗ Nhược. Cô biết Đỗ Huyên đến là có chuyện chẳng lành, phía sau lại có Hoắc Đông hỗ trợ, sợ Đỗ Nhược một mình kiềm chế không được, thương đâm trực tiếp dễ tránh, tên bắn lén khó phòng, để Đỗ Nhược dọn ra ngoài chỉ là kế tạm thời, thậm chí ông có ngu ngốc cũng không thể ngăn cản tình thân 20 mấy năm nay với Đỗ Nhược, không thể so sánh được với Đỗ Huyên đã sống bên ngoài 10 mấy năm.
Đỗ Nhược mới cảm nhận được nỗi khổ trong lòng cha.
Cha nói đang dần dần xây dựng công ty Giang Lộ, chờ sau khi Đỗ Nhược tốt nghiệp xong sẽ nối nghiệp, không để cô đi làm ở tập đoàn Lam Cương, bây giờ tạm thời đến đó để học hỏi.
“Không được!” Đỗ Nhược buộc miệng nói.
”
“Tại sao lại không được? Con tiếc nuối gì tập đoàn Lam Cương đó?”
“Không có gì!”
“À đúng rồi, gần đây cha bị máu dày, luôn thấy khó ngủ, thở khó, cha đã hẹn với bác sỹ Cố ở bệnh viện quốc tế đến khám cho cha, hay là tìm hiệu trưởng của con, phòng khi bác sỹ Cố không thể đến nhà chúng ta! Bệnh của cha chưa đến lúc phải vào bệnh viện, cha cũng muốn nhân cơ hội này xem các con...À, nghe nói bác sỹ Cố tiêu chuẩn rất cao.” Cha nói.
Đỗ Nhược trợn mắt nhìn không dám tin, Cố...bác sỹ Cố hả?
Nếu là bác sỹ Cố thì cô không phản đối, mà còn ủng hộ.
Mắt cô sáng rỡ, trong lòng vui mừng, cuối cùng lần này có thể nhìn thấy bộ mặt thật của bác sỹ Cố.
Vừa rồi Đỗ Kim Minh nói chị và anh rể đi nước ngoài, phải 10 mấy ngày, nên cô có thể an tâm ở nhà mấy ngày.
Trong khi chờ đợi bác sỹ Cố tim cô đập rất nhanh.
Chuông cửa vang lên, Đỗ Kim Minh đi ra xem, Đỗ Nhược cũng ngồi trên ghế sofa nhìn ra.
“Ủa, kỳ lạ vậy, cậu tại sao lại đến?” Đỗ Kim Minh hỏi.
“Ai vậy?”
“Hoắc Đông!”
Đỗ Nhược hết hồn, tại sao người mình chờ chưa tới mà người không cần đến thì lại đến.
Cô nói cô muốn lên lầu tránh mặt, để tránh xảy ra chuyện gì, rồi mang dép đi lên lầu.
Sau đó, âm thanh từ dưới lầu vọng lên cô nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe tiếng đàn ông, âm thanh lại không trong trẻo, nói gì không nghe rõ.
Rồi dưới lầu lại vang lên tiếng chuông cửa, cô đã nghe thấy.
Nghĩ chắc chắn là bác sỹ Cố tới!
Đỗ Nhược tim đập thình thịch, nhưng cô không nghe được gì, âm thanh rất mơ hồ.
Cố Hành Cương đến trước cửa, nhìn thấy giày của Đỗ Nhược để ở thềm, tối nay cô mang đôi giày này, giày thể thao converse màu trắng, anh vừa mới nhìn đã nhận ra ngay.
Cô ấy ở đây à?
Cố Hành Cương ngước lên lầu nhìn một cái.
Sau đó Đỗ Kim Minh thốt lên “ây da” một tiếng, tay nắm chặt Cố Hành Cương, nói rằng “thật là khách quý, khách quý, sự có mặt của bác sỹ Cố thật là quý hóa.”
Hoắc Đông liếc nhìn Cố Hành Cương, nhưng anh không có phản ứng, Cố Hành Cương bây giờ chính là vị bác sỹ làm phẩu thuật cho Đỗ Nhược tối hôm đó, bởi vì lần này anh xuất ngoại mà quên mang hộ chiếu, bỏ lỡ chuyến bay, phải đổi chuyến bay, Đỗ Huyên ở khách sạn của sân bay, Hoắc Đông về lấy hộ chiếu.
Nhìn thấy trong nhà có khách quý đẹp trai trẻ tuổi, hơn nữa cha vợ lớn tuổi như vậy còn ra dáng vẻ ân cần kính nể, dầu sao chuyến bay cũng đã thay đổi, Hoắc Đông cũng không phải đi vội, anh ngồi xuống.
Cố Hành Cương cúi đầu mỉm cười, tâm trạng không có để ý đén Đỗ Kim Minh, ánh mắt anh luôn hướng lên lầu.
Đỗ Kim Minh nói tình hình bệnh tật của mình, Cố Hành Cương trả lời răm rắp, cảm giác lôi cuốn vừa có thực tiễn phẫu thuật vừa có chuyên môn.
Đỗ Nhược ở trên lầu, thực sự không kiềm chế được tâm trạng hồi hộp và kích động của mình, rón rén bước xuống lầu.
Bởi vì Cố Hành Cương luôn chú ý đến động tĩnh ở cầu thang, cho nên khi Đỗ Nhược xuống lầu, anh liền chú ý ngay.
Đỗ Nhược chắc sợ anh rể mình nhìn thấy cho nên không đi xuống.
Cố Hành Cương không hiểu nhà họ Đỗ có uẩn khúc gì, anh cũng không muốn tìm hiểu những kiểu tranh chấp gia tộc như thế.
Đỗ Nhược đứng ở đầu cầu thang, chỉ nhìn thấy chân Cố Hành Cương, từ chân trở lên cô không thấy được.
Hình như mang một đôi giày sandal màu trắng, không có dây cột, rồi mặc một cái quần âu, dáng vẻ rất bình dị, ngồi bắt chéo chân bên mép ghế sofa.
Đỗ Nhược ở trên lầu quan sát.
Cố Hành Cương cũng đang quan sát cô, đôi chân trắng nõn, một chân để trên bậc thang, chân còn lại bước nửa bước lên bậc thang kế tiếp, đôi vớ len rộng chồng lên từng đường ở mắt cá chân thể hiện chân cô vừa nhỏ vừa dài, chân mang một đôi dép lê màu hồng phấn.
Dễ thương cũng là một sự quyến rũ của con gái.
Cố Hành Cương luôn bịt miệng “uhm” “uhm” trả lời Đỗ Kim Minh, ánh mắt luôn hướng phía cầu thang.
Hoắc Đông phát hiện ánh mắt bất thường của Cố Hành Cương, nhưng từ vị trí của anh không nhìn thấy được Đỗ Nhược đang ở cầu thang, cho nên anh hỏi một câu, “bác sỹ Cố đang nhìn gì thế?”
Đỗ Nhược giống như con nai nhỏ ngơ ngác, ngơ ngác quay lưng đi lên lầu.
Nét đẹp tĩnh tại nhẹ nhõm lại hết mực ôn nhu, quả nhiên chính là nói đến cô.
Đỗ Nhược quay lên lầu, tim vẫn còn đập, vẫn chưa nhìn rõ bác sỹ Cố!
Làm thế nào bây giờ?
Lúc đó Đỗ Kim Minh nói với Cố Hành Cương, “À đúng rồi, không biết bác sỹ Cố có gia đình chưa, tôi có một cô con gái nhỏ, không biết bác sỹ Cố có cân nhắc không?
Cố Hành Cương mỉm cười, “Nếu cô con gái nhỏ của ông cũng hống hách giống như cô con gái lớn tôi nghĩ tôi chịu không được.”
Ánh mắt vẫn nhìn Hoắc Đông, Hoắc Đông ho một tiếng, có vẻ tức giận đáp, “Con đi đây.”
Rồi rời khỏi.
Đỗ Kim Minh rất kỳ lạ, sắc mặt cũng trắng bệch, cô con gái lớn giáo dục không tốt là lỗi của người vợ trước, nhưng cô con gái nhỏ là do ông đích thân cầm tay dạy dỗ, ông rất tự tin, “Cậu đã gặp con gái lớn của tôi rồi à?”
Cố Hành Cương nghĩ rằng sai khi nói ra những lời lẽ hống hách của Đỗ Huyên ở tập đoàn Lam Cương, nhưng anh vẫn nói mà không do dự, “Ngày con gái nhỏ của ông làm phẫu thuật, cô con gái lớn cũng đi!”
Đỗ Kim Minh chợt bừng tỉnh ngộ, thở dài.
Cố Hành Cương nói cũng trễ rồi, để Đỗ Kim Minh làm theo cách của anh, thường xuyên tập thể dục và massage, chắc chắn sẽ có cải thiện, sau đó anh đi về.
Lúc sắp lên xe, Cố Hành Cương còn nghĩ: ban đầu nghĩ em có mặt, định tiết lộ cho em thân phận khác của anh, em lại sợ anh rể mình, không dám xuống, vậy đừng trách anh nha!
Sau đó định ngồi vào ghế, thì bị Cố Hành Cương chạy tới ôm eo, ngồi trên đùi anh, Đỗ Nhược ngồi quay lưng với anh, mặc dù ngồi quay lưng lại với anh vẫn không kiềm chế được sự hồi hộp tim đập mặt đỏ của mình.
Đỗ Nhược cảm thấy cô bị thiêu đốt trong tay người đàn ông này.
Anh dùng sự nam tính mãnh mẽ của mình để từng bước từng bước thu hút Đỗ Nhược, nhưng bác sỹ Cố cũng dần dần đi sâu vào tâm lý Đỗ Nhược. Tâm trạng Đỗ Nhược vô cùng mâu thuẫn, mâu thuẫn trái tim thì thể hiện bằng hành động. Mặt cô nhăn nhó đang cố thoát khỏi cánh tay Cố Hành Cương, nhưng càng cố càng bị siết chặt, tay cô cù lét Cố Hành Cương, Cố Hành Cương lại thích thú nhìn nửa khuôn mặt của cô.
“Mấy ngày hôm này em nhớ người em yêu hay là nhớ anh?” Môi anh đang lướt trên mặt Đỗ Nhược.
“Không có nhớ anh đâu!” Đỗ Nhược vẫn đang cố thoát ra nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Ngụ ý là nhớ người cô yêu.
Một tay anh ôm eo Đỗ Nhược, tay còn lại mò mầm những chỗ nhạy cảm của Đỗ Nhược, mặc dù có mặc quần nhưng Đỗ Nhược vẫn muốn khép hai đùi lại chặt, để che giấu sự thẹn thùng của mình, cô kẹp chặt tay anh ở giữa đùi.
Nhưng càng như thế cô càng cảm thấy sự tồn tại của Cố Hành Cương.
“Hiểu!” Môi Cố Hành Cương đang lả lướt bên tai cô, cười nham hiểm, hơi thở nóng hổi thổi vào tai Đỗ Nhược.
“Khương Triều Nguyên anh cút đi! Anh là tên lưu manh! Đây là văn phòng.” Đỗ Nhược vẫn đang đấu tranh.
“Vậy sao? Không biết múa ba lê, không bằng tài nghệ như anh! khi hai người luyện tập buổi tối, có nhớ đến anh không?” Cố Hành Cương nhớ tới hôm nay cô và Hà Trại múa ba lê, thì nổi điên lên, Hà Trại ôm cả người cô nhấc lên, xoay vòng vòng.
Khi anh xem tiết mục đó mới biết hai chữ đố kỵ viết như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đố kỵ ai học giỏi hơn anh, chưa đố kỵ với người đàn ông nào.
Mặc dù anh không quan tâm đến việc gái còn trinh hay không còn trinh, nhưng nghĩ tới mỗi đêm cô đầu ấp tai gối cùng với người đàn ông khác, thì cảm thấy vô cùng khó chịu, anh cắn tai cô càng đau hơn.
“Không có!” Đỗ Nhược trả lời, bên tai càng ngày càng nhiều người.
Cô và hà Trại sống gần nhau, buổi tối có khi tập chung, nhưng hai người chỉ dừng ở mức độ đó.
Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân bị Cố Hành Cương nuốt chửng, không có một chút kháng cự, cô khóc như mưa, nước mắt rơi xuống cánh tay Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương xoay người cô lại, hôn lên môi cô.
Đó là nụ hôn giận dỗi, nụ hôn trả thù, một tay chạm vào ngực cô.
Đỗ Nhược đã không kháng cự, cũng đã bị anh phá trinh rồi, thì ngực không còn là cái gì cả!
Những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống miệng hai người, Cố Hành Cương mở mắt nhìn cô, hành động càng mạnh hơn!
Sau đó anh buông Đỗ Nhược ra và bỏ đi.
Đỗ Nhược một mình nằm dài xuống bàn khóc hu hu.
Khóc xong, công việc cần phải làm xong, sau khi bấm nút gửi đi Đỗ Nhược rời khỏi công ty.
Vừa xuống dưới lầu, Đỗ Nhược cuộn áo gió của mình không chú ý bên cạnh có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang dừng, thấy Đỗ Nhược đi đến, có một người bước xuống xe, “Cô hai Đỗ xin mời lên xe.”
Đỗ Nhược biết là người của cha, cũng biết mình chạy không thoát, cô suy nghĩ xem sau khi cha cô làm như thế thì còn mặt mũi nào mà gặp cô, Đỗ Nhược lên xe.
Chiếc xe dừng ở ngôi biệt thự đã sống 20 năm, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng con người đã khác, Đỗ Nhược không khỏi xúc động.
Bước vào thấy cha đang ngồi ghế sofa trong phòng khách.
Thấy Đỗ Nhược bước vào, Đỗ Kim Minh kéo tay cô đi lên lầu, hình như rất xúc động, “Nhược Nhược, con ốm quá! Không có dì Dương nấu cơm, ăn uống chắc chắn không tốt. Con lại đây.”
Trong biệt thự rất yên tĩnh, hình như chị và anh rể không có ở nhà.
“Chị và anh rể con đi du lịch rồi, vừa mới đi.” Thấy Đỗ Nhược dáng vẻ ngạc nhiên, Đỗ Kim Minh nói.
Đi vào phòng ngủ Đỗ Kim Minh, Đỗ Nhược thấy trên bàn có để linh vị của mẹ, chỉ thấy Đỗ Kim Minh đột nhiên quỳ xuống trước linh vị vợ, nói ông xin lỗi Đỗ Nhược. Cô biết Đỗ Huyên đến là có chuyện chẳng lành, phía sau lại có Hoắc Đông hỗ trợ, sợ Đỗ Nhược một mình kiềm chế không được, thương đâm trực tiếp dễ tránh, tên bắn lén khó phòng, để Đỗ Nhược dọn ra ngoài chỉ là kế tạm thời, thậm chí ông có ngu ngốc cũng không thể ngăn cản tình thân 20 mấy năm nay với Đỗ Nhược, không thể so sánh được với Đỗ Huyên đã sống bên ngoài 10 mấy năm.
Đỗ Nhược mới cảm nhận được nỗi khổ trong lòng cha.
Cha nói đang dần dần xây dựng công ty Giang Lộ, chờ sau khi Đỗ Nhược tốt nghiệp xong sẽ nối nghiệp, không để cô đi làm ở tập đoàn Lam Cương, bây giờ tạm thời đến đó để học hỏi.
“Không được!” Đỗ Nhược buộc miệng nói.
”
“Tại sao lại không được? Con tiếc nuối gì tập đoàn Lam Cương đó?”
“Không có gì!”
“À đúng rồi, gần đây cha bị máu dày, luôn thấy khó ngủ, thở khó, cha đã hẹn với bác sỹ Cố ở bệnh viện quốc tế đến khám cho cha, hay là tìm hiệu trưởng của con, phòng khi bác sỹ Cố không thể đến nhà chúng ta! Bệnh của cha chưa đến lúc phải vào bệnh viện, cha cũng muốn nhân cơ hội này xem các con...À, nghe nói bác sỹ Cố tiêu chuẩn rất cao.” Cha nói.
Đỗ Nhược trợn mắt nhìn không dám tin, Cố...bác sỹ Cố hả?
Nếu là bác sỹ Cố thì cô không phản đối, mà còn ủng hộ.
Mắt cô sáng rỡ, trong lòng vui mừng, cuối cùng lần này có thể nhìn thấy bộ mặt thật của bác sỹ Cố.
Vừa rồi Đỗ Kim Minh nói chị và anh rể đi nước ngoài, phải 10 mấy ngày, nên cô có thể an tâm ở nhà mấy ngày.
Trong khi chờ đợi bác sỹ Cố tim cô đập rất nhanh.
Chuông cửa vang lên, Đỗ Kim Minh đi ra xem, Đỗ Nhược cũng ngồi trên ghế sofa nhìn ra.
“Ủa, kỳ lạ vậy, cậu tại sao lại đến?” Đỗ Kim Minh hỏi.
“Ai vậy?”
“Hoắc Đông!”
Đỗ Nhược hết hồn, tại sao người mình chờ chưa tới mà người không cần đến thì lại đến.
Cô nói cô muốn lên lầu tránh mặt, để tránh xảy ra chuyện gì, rồi mang dép đi lên lầu.
Sau đó, âm thanh từ dưới lầu vọng lên cô nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe tiếng đàn ông, âm thanh lại không trong trẻo, nói gì không nghe rõ.
Rồi dưới lầu lại vang lên tiếng chuông cửa, cô đã nghe thấy.
Nghĩ chắc chắn là bác sỹ Cố tới!
Đỗ Nhược tim đập thình thịch, nhưng cô không nghe được gì, âm thanh rất mơ hồ.
Cố Hành Cương đến trước cửa, nhìn thấy giày của Đỗ Nhược để ở thềm, tối nay cô mang đôi giày này, giày thể thao converse màu trắng, anh vừa mới nhìn đã nhận ra ngay.
Cô ấy ở đây à?
Cố Hành Cương ngước lên lầu nhìn một cái.
Sau đó Đỗ Kim Minh thốt lên “ây da” một tiếng, tay nắm chặt Cố Hành Cương, nói rằng “thật là khách quý, khách quý, sự có mặt của bác sỹ Cố thật là quý hóa.”
Hoắc Đông liếc nhìn Cố Hành Cương, nhưng anh không có phản ứng, Cố Hành Cương bây giờ chính là vị bác sỹ làm phẩu thuật cho Đỗ Nhược tối hôm đó, bởi vì lần này anh xuất ngoại mà quên mang hộ chiếu, bỏ lỡ chuyến bay, phải đổi chuyến bay, Đỗ Huyên ở khách sạn của sân bay, Hoắc Đông về lấy hộ chiếu.
Nhìn thấy trong nhà có khách quý đẹp trai trẻ tuổi, hơn nữa cha vợ lớn tuổi như vậy còn ra dáng vẻ ân cần kính nể, dầu sao chuyến bay cũng đã thay đổi, Hoắc Đông cũng không phải đi vội, anh ngồi xuống.
Cố Hành Cương cúi đầu mỉm cười, tâm trạng không có để ý đén Đỗ Kim Minh, ánh mắt anh luôn hướng lên lầu.
Đỗ Kim Minh nói tình hình bệnh tật của mình, Cố Hành Cương trả lời răm rắp, cảm giác lôi cuốn vừa có thực tiễn phẫu thuật vừa có chuyên môn.
Đỗ Nhược ở trên lầu, thực sự không kiềm chế được tâm trạng hồi hộp và kích động của mình, rón rén bước xuống lầu.
Bởi vì Cố Hành Cương luôn chú ý đến động tĩnh ở cầu thang, cho nên khi Đỗ Nhược xuống lầu, anh liền chú ý ngay.
Đỗ Nhược chắc sợ anh rể mình nhìn thấy cho nên không đi xuống.
Cố Hành Cương không hiểu nhà họ Đỗ có uẩn khúc gì, anh cũng không muốn tìm hiểu những kiểu tranh chấp gia tộc như thế.
Đỗ Nhược đứng ở đầu cầu thang, chỉ nhìn thấy chân Cố Hành Cương, từ chân trở lên cô không thấy được.
Hình như mang một đôi giày sandal màu trắng, không có dây cột, rồi mặc một cái quần âu, dáng vẻ rất bình dị, ngồi bắt chéo chân bên mép ghế sofa.
Đỗ Nhược ở trên lầu quan sát.
Cố Hành Cương cũng đang quan sát cô, đôi chân trắng nõn, một chân để trên bậc thang, chân còn lại bước nửa bước lên bậc thang kế tiếp, đôi vớ len rộng chồng lên từng đường ở mắt cá chân thể hiện chân cô vừa nhỏ vừa dài, chân mang một đôi dép lê màu hồng phấn.
Dễ thương cũng là một sự quyến rũ của con gái.
Cố Hành Cương luôn bịt miệng “uhm” “uhm” trả lời Đỗ Kim Minh, ánh mắt luôn hướng phía cầu thang.
Hoắc Đông phát hiện ánh mắt bất thường của Cố Hành Cương, nhưng từ vị trí của anh không nhìn thấy được Đỗ Nhược đang ở cầu thang, cho nên anh hỏi một câu, “bác sỹ Cố đang nhìn gì thế?”
Đỗ Nhược giống như con nai nhỏ ngơ ngác, ngơ ngác quay lưng đi lên lầu.
Nét đẹp tĩnh tại nhẹ nhõm lại hết mực ôn nhu, quả nhiên chính là nói đến cô.
Đỗ Nhược quay lên lầu, tim vẫn còn đập, vẫn chưa nhìn rõ bác sỹ Cố!
Làm thế nào bây giờ?
Lúc đó Đỗ Kim Minh nói với Cố Hành Cương, “À đúng rồi, không biết bác sỹ Cố có gia đình chưa, tôi có một cô con gái nhỏ, không biết bác sỹ Cố có cân nhắc không?
Cố Hành Cương mỉm cười, “Nếu cô con gái nhỏ của ông cũng hống hách giống như cô con gái lớn tôi nghĩ tôi chịu không được.”
Ánh mắt vẫn nhìn Hoắc Đông, Hoắc Đông ho một tiếng, có vẻ tức giận đáp, “Con đi đây.”
Rồi rời khỏi.
Đỗ Kim Minh rất kỳ lạ, sắc mặt cũng trắng bệch, cô con gái lớn giáo dục không tốt là lỗi của người vợ trước, nhưng cô con gái nhỏ là do ông đích thân cầm tay dạy dỗ, ông rất tự tin, “Cậu đã gặp con gái lớn của tôi rồi à?”
Cố Hành Cương nghĩ rằng sai khi nói ra những lời lẽ hống hách của Đỗ Huyên ở tập đoàn Lam Cương, nhưng anh vẫn nói mà không do dự, “Ngày con gái nhỏ của ông làm phẫu thuật, cô con gái lớn cũng đi!”
Đỗ Kim Minh chợt bừng tỉnh ngộ, thở dài.
Cố Hành Cương nói cũng trễ rồi, để Đỗ Kim Minh làm theo cách của anh, thường xuyên tập thể dục và massage, chắc chắn sẽ có cải thiện, sau đó anh đi về.
Lúc sắp lên xe, Cố Hành Cương còn nghĩ: ban đầu nghĩ em có mặt, định tiết lộ cho em thân phận khác của anh, em lại sợ anh rể mình, không dám xuống, vậy đừng trách anh nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.