Chương 323
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Một ngày đầu tháng 11, Cố Tam Nhi mặc một bộ quần áo nhung màu trắng mỏng đi trong sân trường cùng với Hà Đỉnh, trên đầu cô còn đội một chiếc mũ dệt kim màu trắng, tràn đầy thanh xuân, lại là một mĩ nhân đáng yêu.
Đến trường học chừng mười ngày, Cố Vi Hằng không có ở đây, cảm giác giống như là toàn bộ thế giới đều vứt bỏ Cố Tam Nhi rồi.
Hà Đỉnh một mực kể chuyện cười trêu chọc Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi vẫn còn rầu rĩ không vui.
Nam Lịch Viễn dừng xe đứng ở trong sân trường đã một lúc, anh mặc một chiếc áo khoác vải nỉ màu xanh, dáng người vô cùng mạnh mẽ, phóng khoáng, anh biết Cố Tam Nhi vừa mới lên trường không lâu.
Anh cũng biết người bên cạnh cô tên là Hà Đỉnh.
Người kia nói chuyện hàn huyên cùng Cố Tam Nhi khoảng 40 phút.
Khoảng cách của Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn tầm mười mét, cô đi qua anh nhưng cô lại không nhìn thấy anh.
“Niệm Đồng” Một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Cố Tam Nhi cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, cô tưởng mình bị ảo giác, nhìn xung quanh mới nhìn thấy Nam Lịch Viễn đứng ở bên cạnh cô.
Niệm Đồng vô cùng kinh ngạc, lại vô cùng vui mừng, trong miệng cô thì thầm một câu “chú Nam” liền chạy về hướng Nam Lịch Viễn.
Cô lập tức nhào vào trong lòng ngực Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn lập tức ôm lấy cô xoay vài vòng.
Hai người đều cười.
Thời điểm được Nam Lịch Viễn ôm xoay vòng, Niệm Đồng nhìn Nam Lịch Viễn, nhớ đến ba ba mỗi lần tới Havard cũng đều ôm cô nhưng chưa bao giờ ôm cô xoay vòng quanh như vậy.
“Chú Nam, sự xuất hiện của chú đối với cháu mà nói quả thực là quá vui mừng.”
“Thật không?” Nhìn Cố Tam Nhi hài lòng như vậy, Nam Lịch Viễn cũng rất vui vẻ.
Niệm Đồng rất tự nhiên liền ôm cánh tay của Nam Lịch Viễn nói: “Chú Nam, vốn dĩ nói tặng cháu lễ vật, lễ vật chính là chú nhỉ?”
Ở Havard gặp được Nam Lịch Viễn, đặc biệt là khi không có Cố Vi Hằng ở đây, dường như có một loại cảm giác gặp được cố hương, đặc biệt thân thiết.
“Giận chú Nam rồi sao?” Nam Lịch Viễn nói qua, lấy ra một hộp quà từ phía sau xe.
Cố Tam Nhi mở ra, dĩ nhiên là gấu bông làm từ hoa hồng.
“Oa, chú Nam, chú thật hiểu tâm tư của cháu a.” Cố Tam Nhi nhìn thấy gấu bông, vô cùng hài lòng.
Hoa hồng mặc dù là quà dành cho lễ tình nhân, thế nhưng làm thành hình dáng gấu bông liền biến thành món quà dành cho bé gái.
Tất cả tâm tư đều đặt vào trong gấu bông.
Cố Tam Nhi thân thiết kéo cánh tay của Nam Lịch Viễn: “Đi, chú Nam, dẫn chú đi xem trường học của cháu một chút.”
Nam Lịch Viễn cũng có nói sau khi đi thì ăn năm mới cũng không chắc là có thể gặp được, hiện tại gặp được đươn nhiên là vô cùng vui vẻ.
Hà Đỉnh ở một bên nhìn, Cố Tam Nhi từ trước tới giờ không bao giờ đối xử nhiệt tình với sinh viên nam như vậy, vì sao lại nhiệt tình đối với người đàn ông này như vậy?
Cố Tam Nhi kéo cánh tay của Nam Lịch Viễn đi tới phía trước.
“Đây là đàn anh của cháu, Hà Đỉnh. Đây là chú Nam.” Cố Tam Nhi giới thiệu hai người với nhau.
Hà Đỉnh nhìn Nam Lịch Viễn một chút rồi cùng bắt tay với Nam Lịch Viễn.
Hà Đỉnh lại không hiểu tâm tư của Nam Lịch Viễn.
Cách nhau năm tuổi nhưng lại chênh lệch vô cùng nhiều.
Cố Tam Nhi dẫn Nam Lịch Viễn đi khắp nơi ngắm trường học, Hà Đỉnh cũng đi theo.
Đi tới trước một tòa nhà hoa lệ vô cùng rộng lớn, Cố Tam Nhi nói: “Đây là trường học của chúng cháu.”
“Học viện thiết kế.” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi bất ngờ, cô cho rằng là chú Nam đoán, bởi vì cô lên lớp ở bên trong tòa nhà này, lại đi tới một tòa nhà bên cạnh theo kiến trúc Gothic: “Tòa nhà này là...”
“Viện IC.”
“Chú Nam, chú từng thực hành ở đây sao?” Cố Tam Nhi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Nam Lịch Viễn.
“Không có, chỉ là mười năm trước có dạy học ở đây mà thôi.”
Cố Tam Nhi quả thật đã nhìn Nam Lịch Viễn với cặp mắt khác xưa, không thể ngờ là tốt nghiệp đại học Havard.
Có điều là bởi vì Nam Lịch Viễn tốt nghiệp đại học Havard nên khoảng cách ở trong lòng Cố Tam Nhi lại kéo gần lại một ít.
“Vậy là đàn anh của cháu rồi?” Cố Tam Nhi nói.
“Không phải là chú Nam sao?”
Cố Tam Nhi lại nhìn về phía Nam Lịch Viễn cười cười: “Vậy là cháu muốn chú làm đàn anh a, nhưng chú lại muốn làm chú Nam hơn, cháu cảm thấy gọi đàn anh rất thấp kém, gọi chú Nam thân thiết hơn.”
“Vậy thì gọi là chú Nam.”
Hà Đỉnh ở bên cạnh nghe xong, trên mặt hiện lên một tia tức giận, làm đàn anh là thấp kém.
Buổi trưa, Cố Tam Nhi mời Nam Lịch Viễn đi ăn cơm, hỏi Nam Lịch Viễn ở lại Harvard mấy ngày, Nam Lịch Viễn nói không nhiều, chỉ khoảng hai ba ngày.
Cố Tam Nhi có chút không được vui: “Chú Nam, chú không thể ở lại lâu hơn vài ngày sao? Làm bạn với Tam Nhi.”
Nói ra câu này làm cho Nam Lịch Viễn có một cảm giác thành công, tay anh vuốt ve tóc của Cố Tam Nhi một lúc: “Cũng lớn rồi.”
“Lớn hơn nữa cũng vẫn cần mà. Ba cháu chỉ cần mẹ của cháu. Không có để ý tới cháu.”
Hà Đỉnh vẫn theo dõi toàn bộ quá trình.
Có điều Cố Tam Nhi cùng Nam Lịch Viễn vẫn không để ý tới, căn bản là không đặt anh ta vào trong mắt.
Ở xa tới là khách, ở xa tới là khách. Hà Đỉnh tự an ủi mình.
Ăn cơm xong, Nam Lịch Viễn phải về khách sạn nghỉ ngơi, buổi chiều Cố Tam Nhi còn có lớp, cô nói đợi tới lúc học xong sẽ đi tới khách sạn tìm chú Nam chơi.
Nam Lịch Viễn đồng ý.
Khách sạn Nam Lịch Viễn nghỉ là khách sạn Abi, khách sạn này cách nơi ở của khách hàng không xa, cách Harvard cũng không xa, vừa vặn để lái xe, vốn dĩ thời gian đi công tác là ba ngày, nhưng anh lại cố tình kéo thêm ba ngày, vì cái gì thì không nói cũng hiểu, trưa hôm nay làm việc không ngừng nghỉ ký hợp đồng với khách hàng, buổi chiều đã tới Harvard tìm Niệm Đồng.
Vì không có thời gian, một ngày một đêm không ngủ làm cho xong hợp đồng.
Trở về lại khách sạn nghỉ ngơi một hồi liền đi tắm.
Niệm Đồng thuê xe đi tới khách sạn của chú Nam, gõ cửa không thấy ai trả lời, trên cửa cũng không treo bảng “xin đừng làm phiền”, cửa vẫn khép hờ, đây là Nam Lịch Viễn cố ý để lại cho Niệm Đồng, là cố ý để cô đi vào.
Từ chú đến vị trí kia, cần một người dẫn đường.
Anh không ngại làm người dẫn đường.
Anh biết rõ Niệm Đồng sắp tan học, anh cũng biết rất rõ là cô sắp đến đây.
Vì vậy, thời điểm anh cầm khăn tắm lau người từ trong buồng tắm đi ra nhìn thấy Niệm Đồng thì rất ngạc nhiên.
Niệm Đồng từ lúc nhìn thấy được thân thể của chú Nam thì ngây dại, dáng vẻ cứng đờ.
Hơn nữa, cô còn nhìn thấy thứ ở giữa hai chân chú Nam đứng thẳng ngẩng đầu.
Đầu óc Niệm Đồng “ông” một cái, lập tức xoay người nói: “Xin lỗi chú Nam, vì cửa không có khóa nên cháu liền đi vào, cháu… cháu…”
Thanh âm của cô gần như sắp khóc.
Thấy được cái kia của đàn ông, cô liền cảm thấy chính mình thật vô liêm sỉ, nhưng dáng vẻ của chú Nam đang đứng trước mặt cô lại xuất hiện.
Rất nam tính, rất nam tính.
Cô nhìn thấy màu da vàng nhạt, thấy được sự nam tính của đàn ông.
Một khắc đó, trong đầu Niệm Đồng đột nhiên xuất hiện một câu nói: Chú Nam là đàn ông, hơn nữa vóc dáng tướng mạo đều rất đẹp, cô không nên như vậy với chú ấy, phải đối xử với chú ấy như đối xử với anh trai của bản thân.
Nhưng mà, anh trai còn xoa bụng cho cô đó.
Thời khắc này, tâm tư Niệm Đồng vô cùng phức tạp, lưng cô đã bắt đầu run.
Nhớ tới buổi trưa Hà Đỉnh nói: “Chú Nam của cô đó? Là đàn ông già.”
“Anh thì hiểu cái gì? Đây là khí chất đàn ông, cái loại tiểu tử vắt mũi chưa sạch, ngay cả chân râu còn không có căn bản là không hiểu. Còn nữa, lúc ba quen mẹ, ba cũng đã ba mươi tuổi.”
Đúng vậy, chú Nam của cô thật nam tính, rất thành thục.
Hơn nữa, chú cũng có dì Nam.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy lưng của Cố Niệm Đồng đang phát run, cười cười: “Cháu như vậy là thích xem chú Nam tắm sao?”
Anh thong thả mặc quần áo.
Lần này là mở đầu môn học nam tính, hoặc cũng có thể nói, lần này anh khai thông cho cô một khóa, không biết cô tiếp nhận được bao nhiêu.
Niệm Đồng cúi thấp đầu, lần trước đi tới nhà cũng là nhìn thấy chú đang tắm, có điều lần trước tốt xấu gì cũng có trùm khăn, lần này làm sao lại không có gì vậy?
“Chú Nam, cháu có một chuyện muốn nói với chú.” Niệm Đồng vẫn còn đang xoay lưng lại.
“Nói.”
“Cháu không muốn học ở Havard, sau khi anh hai cháu về nước cháu không ngờ rằng cháu lại không có tiền đồ như vậy, suy cho cùng là rất nhớ nhà, nhớ ba mẹ, một người tha hương nơi đất khách…” Niệm Đồng nhớ lại liền cảm thấy khó chịu, trước đây, thời điểm Cố Vi Hằng còn ở đây, dường như mỗi ngày đều có thể gặp mặt, tuy rằng cũng là xa nhà nhưng tóm lại cũng có người nhà nên cô không cảm thấy cô đơn.
“Được rồi, quay đầu lại nói.” Nam Lịch Viễn nói.
Phòng của Nam Lịch Viễn là phòng tổng thống, rộng hơm trăm mét, hiện tại Niệm Đồng ở trong này nguyên nhân cũng vì Nam Lịch Viễn đi tắm không đóng cửa.
Nam Lịch Viễn mặc cả một thân quần áo màu đen, anh ngồi xuống ghế đối diện Niệm Đồng.
“Nói một chút xem, nếu như không học ở Havard, vậy muốn đi đâu?” Nam Lịch Viễn nhìn Niệm Đồng, mặt mày giãn ra, khóe miệng tràn đầy ý cười.
“Cháu không biết, nói chung là cháu không muốn xuất ngoại một mình. Hay là cháu đi học đại học ở Hải Thành hoặc là học đại học Ninh Thành, còn có…” Niệm Đồng biết chuyện tình chuyển trường sẽ không có đơn giản như vậy, cho cô đến Havard học là ý của ba, ba sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, vì lẽ đó cô muốn nhờ chú Nam giúp đỡ, còn giúp thế nào thì cô không biết.
Cô ngồi trên giường đối diện, cùng với chú Nam nói ra cảm xúc của chính mình, cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Sau đó, đầu cô dựa vào hai chân của Nam Lịch Viễn: “Chú Nam, chú có thể nói với anh cháu không?”
Mười mấy ngày nay, cả người Niệm Đồng dường như rã rời, uể oải, ủ rũ.
Nam Lịch Viễn vuốt ve mái tóc của cô nói: “Học đại học ở Giang Thành cũng rất tốt, cũng không tính là thiệt thòi so với sinh viên tài cao ở Havard, chuyên nghành thiết kế cũng là số một số hai toàn quốc, cách Hải Thành cũng chỉ hơn một giờ lái xe.”
Cố Tam Nhi ngẩng đầu lên nhìn Nam Lịch Viễn, trong đôi mắt bất lực rõ ràng hiện lên sự tín nhiệm đối với Nam Lịch Viễn: “Thật sao? Vậy có phải cha cháu cũng sẽ đồng ý?”
“Chú đi nói.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Cháu biết mà, chú Nam của cháu là tốt nhất.” Ánh mắt của Cố Tam Nhi lập tức thay đổi thành vui mừng cùng lấy lòng.
Thay đổi thật nhanh a.
Cố Tam Nhi chỉ biết Giang Thành là nơi tiếng tăm lừng lẫy về IC, cái thành phố này nói ra là nghe đến IC.
Cô càng không biết là, ngày hôm sau trong nhà cô có người xin cưới cô, Cố Tam Nhi năm nay 19 tuổi, vẫn còn đang đi học đã được cầu hôn.
Đến trường học chừng mười ngày, Cố Vi Hằng không có ở đây, cảm giác giống như là toàn bộ thế giới đều vứt bỏ Cố Tam Nhi rồi.
Hà Đỉnh một mực kể chuyện cười trêu chọc Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi vẫn còn rầu rĩ không vui.
Nam Lịch Viễn dừng xe đứng ở trong sân trường đã một lúc, anh mặc một chiếc áo khoác vải nỉ màu xanh, dáng người vô cùng mạnh mẽ, phóng khoáng, anh biết Cố Tam Nhi vừa mới lên trường không lâu.
Anh cũng biết người bên cạnh cô tên là Hà Đỉnh.
Người kia nói chuyện hàn huyên cùng Cố Tam Nhi khoảng 40 phút.
Khoảng cách của Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn tầm mười mét, cô đi qua anh nhưng cô lại không nhìn thấy anh.
“Niệm Đồng” Một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Cố Tam Nhi cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, cô tưởng mình bị ảo giác, nhìn xung quanh mới nhìn thấy Nam Lịch Viễn đứng ở bên cạnh cô.
Niệm Đồng vô cùng kinh ngạc, lại vô cùng vui mừng, trong miệng cô thì thầm một câu “chú Nam” liền chạy về hướng Nam Lịch Viễn.
Cô lập tức nhào vào trong lòng ngực Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn lập tức ôm lấy cô xoay vài vòng.
Hai người đều cười.
Thời điểm được Nam Lịch Viễn ôm xoay vòng, Niệm Đồng nhìn Nam Lịch Viễn, nhớ đến ba ba mỗi lần tới Havard cũng đều ôm cô nhưng chưa bao giờ ôm cô xoay vòng quanh như vậy.
“Chú Nam, sự xuất hiện của chú đối với cháu mà nói quả thực là quá vui mừng.”
“Thật không?” Nhìn Cố Tam Nhi hài lòng như vậy, Nam Lịch Viễn cũng rất vui vẻ.
Niệm Đồng rất tự nhiên liền ôm cánh tay của Nam Lịch Viễn nói: “Chú Nam, vốn dĩ nói tặng cháu lễ vật, lễ vật chính là chú nhỉ?”
Ở Havard gặp được Nam Lịch Viễn, đặc biệt là khi không có Cố Vi Hằng ở đây, dường như có một loại cảm giác gặp được cố hương, đặc biệt thân thiết.
“Giận chú Nam rồi sao?” Nam Lịch Viễn nói qua, lấy ra một hộp quà từ phía sau xe.
Cố Tam Nhi mở ra, dĩ nhiên là gấu bông làm từ hoa hồng.
“Oa, chú Nam, chú thật hiểu tâm tư của cháu a.” Cố Tam Nhi nhìn thấy gấu bông, vô cùng hài lòng.
Hoa hồng mặc dù là quà dành cho lễ tình nhân, thế nhưng làm thành hình dáng gấu bông liền biến thành món quà dành cho bé gái.
Tất cả tâm tư đều đặt vào trong gấu bông.
Cố Tam Nhi thân thiết kéo cánh tay của Nam Lịch Viễn: “Đi, chú Nam, dẫn chú đi xem trường học của cháu một chút.”
Nam Lịch Viễn cũng có nói sau khi đi thì ăn năm mới cũng không chắc là có thể gặp được, hiện tại gặp được đươn nhiên là vô cùng vui vẻ.
Hà Đỉnh ở một bên nhìn, Cố Tam Nhi từ trước tới giờ không bao giờ đối xử nhiệt tình với sinh viên nam như vậy, vì sao lại nhiệt tình đối với người đàn ông này như vậy?
Cố Tam Nhi kéo cánh tay của Nam Lịch Viễn đi tới phía trước.
“Đây là đàn anh của cháu, Hà Đỉnh. Đây là chú Nam.” Cố Tam Nhi giới thiệu hai người với nhau.
Hà Đỉnh nhìn Nam Lịch Viễn một chút rồi cùng bắt tay với Nam Lịch Viễn.
Hà Đỉnh lại không hiểu tâm tư của Nam Lịch Viễn.
Cách nhau năm tuổi nhưng lại chênh lệch vô cùng nhiều.
Cố Tam Nhi dẫn Nam Lịch Viễn đi khắp nơi ngắm trường học, Hà Đỉnh cũng đi theo.
Đi tới trước một tòa nhà hoa lệ vô cùng rộng lớn, Cố Tam Nhi nói: “Đây là trường học của chúng cháu.”
“Học viện thiết kế.” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi bất ngờ, cô cho rằng là chú Nam đoán, bởi vì cô lên lớp ở bên trong tòa nhà này, lại đi tới một tòa nhà bên cạnh theo kiến trúc Gothic: “Tòa nhà này là...”
“Viện IC.”
“Chú Nam, chú từng thực hành ở đây sao?” Cố Tam Nhi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Nam Lịch Viễn.
“Không có, chỉ là mười năm trước có dạy học ở đây mà thôi.”
Cố Tam Nhi quả thật đã nhìn Nam Lịch Viễn với cặp mắt khác xưa, không thể ngờ là tốt nghiệp đại học Havard.
Có điều là bởi vì Nam Lịch Viễn tốt nghiệp đại học Havard nên khoảng cách ở trong lòng Cố Tam Nhi lại kéo gần lại một ít.
“Vậy là đàn anh của cháu rồi?” Cố Tam Nhi nói.
“Không phải là chú Nam sao?”
Cố Tam Nhi lại nhìn về phía Nam Lịch Viễn cười cười: “Vậy là cháu muốn chú làm đàn anh a, nhưng chú lại muốn làm chú Nam hơn, cháu cảm thấy gọi đàn anh rất thấp kém, gọi chú Nam thân thiết hơn.”
“Vậy thì gọi là chú Nam.”
Hà Đỉnh ở bên cạnh nghe xong, trên mặt hiện lên một tia tức giận, làm đàn anh là thấp kém.
Buổi trưa, Cố Tam Nhi mời Nam Lịch Viễn đi ăn cơm, hỏi Nam Lịch Viễn ở lại Harvard mấy ngày, Nam Lịch Viễn nói không nhiều, chỉ khoảng hai ba ngày.
Cố Tam Nhi có chút không được vui: “Chú Nam, chú không thể ở lại lâu hơn vài ngày sao? Làm bạn với Tam Nhi.”
Nói ra câu này làm cho Nam Lịch Viễn có một cảm giác thành công, tay anh vuốt ve tóc của Cố Tam Nhi một lúc: “Cũng lớn rồi.”
“Lớn hơn nữa cũng vẫn cần mà. Ba cháu chỉ cần mẹ của cháu. Không có để ý tới cháu.”
Hà Đỉnh vẫn theo dõi toàn bộ quá trình.
Có điều Cố Tam Nhi cùng Nam Lịch Viễn vẫn không để ý tới, căn bản là không đặt anh ta vào trong mắt.
Ở xa tới là khách, ở xa tới là khách. Hà Đỉnh tự an ủi mình.
Ăn cơm xong, Nam Lịch Viễn phải về khách sạn nghỉ ngơi, buổi chiều Cố Tam Nhi còn có lớp, cô nói đợi tới lúc học xong sẽ đi tới khách sạn tìm chú Nam chơi.
Nam Lịch Viễn đồng ý.
Khách sạn Nam Lịch Viễn nghỉ là khách sạn Abi, khách sạn này cách nơi ở của khách hàng không xa, cách Harvard cũng không xa, vừa vặn để lái xe, vốn dĩ thời gian đi công tác là ba ngày, nhưng anh lại cố tình kéo thêm ba ngày, vì cái gì thì không nói cũng hiểu, trưa hôm nay làm việc không ngừng nghỉ ký hợp đồng với khách hàng, buổi chiều đã tới Harvard tìm Niệm Đồng.
Vì không có thời gian, một ngày một đêm không ngủ làm cho xong hợp đồng.
Trở về lại khách sạn nghỉ ngơi một hồi liền đi tắm.
Niệm Đồng thuê xe đi tới khách sạn của chú Nam, gõ cửa không thấy ai trả lời, trên cửa cũng không treo bảng “xin đừng làm phiền”, cửa vẫn khép hờ, đây là Nam Lịch Viễn cố ý để lại cho Niệm Đồng, là cố ý để cô đi vào.
Từ chú đến vị trí kia, cần một người dẫn đường.
Anh không ngại làm người dẫn đường.
Anh biết rõ Niệm Đồng sắp tan học, anh cũng biết rất rõ là cô sắp đến đây.
Vì vậy, thời điểm anh cầm khăn tắm lau người từ trong buồng tắm đi ra nhìn thấy Niệm Đồng thì rất ngạc nhiên.
Niệm Đồng từ lúc nhìn thấy được thân thể của chú Nam thì ngây dại, dáng vẻ cứng đờ.
Hơn nữa, cô còn nhìn thấy thứ ở giữa hai chân chú Nam đứng thẳng ngẩng đầu.
Đầu óc Niệm Đồng “ông” một cái, lập tức xoay người nói: “Xin lỗi chú Nam, vì cửa không có khóa nên cháu liền đi vào, cháu… cháu…”
Thanh âm của cô gần như sắp khóc.
Thấy được cái kia của đàn ông, cô liền cảm thấy chính mình thật vô liêm sỉ, nhưng dáng vẻ của chú Nam đang đứng trước mặt cô lại xuất hiện.
Rất nam tính, rất nam tính.
Cô nhìn thấy màu da vàng nhạt, thấy được sự nam tính của đàn ông.
Một khắc đó, trong đầu Niệm Đồng đột nhiên xuất hiện một câu nói: Chú Nam là đàn ông, hơn nữa vóc dáng tướng mạo đều rất đẹp, cô không nên như vậy với chú ấy, phải đối xử với chú ấy như đối xử với anh trai của bản thân.
Nhưng mà, anh trai còn xoa bụng cho cô đó.
Thời khắc này, tâm tư Niệm Đồng vô cùng phức tạp, lưng cô đã bắt đầu run.
Nhớ tới buổi trưa Hà Đỉnh nói: “Chú Nam của cô đó? Là đàn ông già.”
“Anh thì hiểu cái gì? Đây là khí chất đàn ông, cái loại tiểu tử vắt mũi chưa sạch, ngay cả chân râu còn không có căn bản là không hiểu. Còn nữa, lúc ba quen mẹ, ba cũng đã ba mươi tuổi.”
Đúng vậy, chú Nam của cô thật nam tính, rất thành thục.
Hơn nữa, chú cũng có dì Nam.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy lưng của Cố Niệm Đồng đang phát run, cười cười: “Cháu như vậy là thích xem chú Nam tắm sao?”
Anh thong thả mặc quần áo.
Lần này là mở đầu môn học nam tính, hoặc cũng có thể nói, lần này anh khai thông cho cô một khóa, không biết cô tiếp nhận được bao nhiêu.
Niệm Đồng cúi thấp đầu, lần trước đi tới nhà cũng là nhìn thấy chú đang tắm, có điều lần trước tốt xấu gì cũng có trùm khăn, lần này làm sao lại không có gì vậy?
“Chú Nam, cháu có một chuyện muốn nói với chú.” Niệm Đồng vẫn còn đang xoay lưng lại.
“Nói.”
“Cháu không muốn học ở Havard, sau khi anh hai cháu về nước cháu không ngờ rằng cháu lại không có tiền đồ như vậy, suy cho cùng là rất nhớ nhà, nhớ ba mẹ, một người tha hương nơi đất khách…” Niệm Đồng nhớ lại liền cảm thấy khó chịu, trước đây, thời điểm Cố Vi Hằng còn ở đây, dường như mỗi ngày đều có thể gặp mặt, tuy rằng cũng là xa nhà nhưng tóm lại cũng có người nhà nên cô không cảm thấy cô đơn.
“Được rồi, quay đầu lại nói.” Nam Lịch Viễn nói.
Phòng của Nam Lịch Viễn là phòng tổng thống, rộng hơm trăm mét, hiện tại Niệm Đồng ở trong này nguyên nhân cũng vì Nam Lịch Viễn đi tắm không đóng cửa.
Nam Lịch Viễn mặc cả một thân quần áo màu đen, anh ngồi xuống ghế đối diện Niệm Đồng.
“Nói một chút xem, nếu như không học ở Havard, vậy muốn đi đâu?” Nam Lịch Viễn nhìn Niệm Đồng, mặt mày giãn ra, khóe miệng tràn đầy ý cười.
“Cháu không biết, nói chung là cháu không muốn xuất ngoại một mình. Hay là cháu đi học đại học ở Hải Thành hoặc là học đại học Ninh Thành, còn có…” Niệm Đồng biết chuyện tình chuyển trường sẽ không có đơn giản như vậy, cho cô đến Havard học là ý của ba, ba sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, vì lẽ đó cô muốn nhờ chú Nam giúp đỡ, còn giúp thế nào thì cô không biết.
Cô ngồi trên giường đối diện, cùng với chú Nam nói ra cảm xúc của chính mình, cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Sau đó, đầu cô dựa vào hai chân của Nam Lịch Viễn: “Chú Nam, chú có thể nói với anh cháu không?”
Mười mấy ngày nay, cả người Niệm Đồng dường như rã rời, uể oải, ủ rũ.
Nam Lịch Viễn vuốt ve mái tóc của cô nói: “Học đại học ở Giang Thành cũng rất tốt, cũng không tính là thiệt thòi so với sinh viên tài cao ở Havard, chuyên nghành thiết kế cũng là số một số hai toàn quốc, cách Hải Thành cũng chỉ hơn một giờ lái xe.”
Cố Tam Nhi ngẩng đầu lên nhìn Nam Lịch Viễn, trong đôi mắt bất lực rõ ràng hiện lên sự tín nhiệm đối với Nam Lịch Viễn: “Thật sao? Vậy có phải cha cháu cũng sẽ đồng ý?”
“Chú đi nói.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Cháu biết mà, chú Nam của cháu là tốt nhất.” Ánh mắt của Cố Tam Nhi lập tức thay đổi thành vui mừng cùng lấy lòng.
Thay đổi thật nhanh a.
Cố Tam Nhi chỉ biết Giang Thành là nơi tiếng tăm lừng lẫy về IC, cái thành phố này nói ra là nghe đến IC.
Cô càng không biết là, ngày hôm sau trong nhà cô có người xin cưới cô, Cố Tam Nhi năm nay 19 tuổi, vẫn còn đang đi học đã được cầu hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.