Chương 325
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Nam Lịch Viễn ở trên xe gọi điện cho hiệu trưởng trường đại học Giang Thành, hỏi nếu một học sinh ở Havard chuyển tới thì cần những thủ tục gì, những công việc cần chú ý là gì.
Hiệu trưởng cung kính trả lời từng câu một.
Môi Hề Dao hơi giương lên nhưng vẫn không có mở miệng.
“Là muốn đưa cô ấy đến bên cạnh anh học sao?” Hề Dao biết người học ở Havard chính là Cố tam tiểu thư, buông tha cho một Havard rực rỡ chói lọi như vậy để đi tới Giang Thành, mặc dù nói đại học Giang Thành cũng rất tốt nhưng chung quy so với Havard vẫn chênh lệch đẳng cấp.
Nam Lịch Viễn cúp điện thoại không trả lời.
Hề Dao liền quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Vài năm nay, Nam Lịch Viễn không để ý tới ai. Phụ nàng lại càng không có một ai, bây giờ lại vì một nữ sinh năm nhất mà nửa đêm phải gọi điện thoại cho hiệu trưởng.
Dựa trên sự so sánh này, Hề Dao có thể nhìn ra.
Nhà Nam Lịch Viễn ở thành phố Giang Thành sầm uất, căn nhà hơn năm trăm mét vuông chỉ có một mình anh ở.
Lần này đi Mỹ anh không mang nhiều đồ, sau khi xuống xe anh không lên tiếng, lấy hành lý của chính mình ở phía sau, Hề Dao ở phía sau nhìn anh.
Nhiều năm như vậy cũng thành thói quen của Hề Dao, tuy rằng anh chưa bao giờ quan tâm.
Biết mình nói cũng không có kết quả gì, vì vậy Nam Lịch Viễn không nói gì.
Lên lầu, mở cửa, bật đèn.
Nam Lịch Viễn chỉ mở một ngọn đèn trần, đèn lớn ở giữa không có mở, bên trong phòng lớn vẫn rất mờ.
Sau khi Nam Lịch Viễn bước vào, liền ngồi trên sopha, bộ vest cũng không cởi.
Sau khi để Nam Lịch Viễn sắp xếp đồ đạc xong, Hề Dao liền cúi đầu đứng ở nơi đó, dường như không chịu được khi Nam Lịch Viễn không chú đến mình, cô cúi đầu.
Tiếp theo, cô bắt đầu cởi quần áo của chính mình, mãi đến khi không còn gì trên người.
Thân hình của cô cũng được xem là không tệ, ngực mông đều lớn.
Nam Lịch Viễn cứ như vậy nhìn cô nói: “Cần gì phải làm vậy chứ?”
“Lịch Viễn, em theo đuổi anh nhiều năm như vậy. có thể trước giờ anh không có đồng ý với em bất cứ điều gì. Em cũng biết lần này anh đi Mỹ chắc chắn là đi tìm Cố tam tiểu thư,em cảm thấy Cố tam tiểu thư cùng với anh là chuyện không thể nào, Lịch Viễn...” Ngữ khí của Hề Dao rất rõ ràng là van cầu Nam Lịch Viễn tối nay muốn cô.
Có thể sau này, Nam Lịch Viễn sẽ có nhiều phụ nữ hơn nữa, nhưng chỉ cần đêm nay anh muốn cô thì cô liền không tiếc nuối.
Phụ nữ chính là như vậy, thích một người đàn ông nhiều năm như vậy như vậy, thậm chí không tiếc gì.
“Đêm nay anh rất mệt, em quay trở về đi.” Nam Lịch Viễn thấp giọng nói, xoa bóp cái trán của mình.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thân thể của Hề Dao mà không có phản ứng gì, anh cảm thấy mình là Liễu Hạ Huệ rồi.
Trong mắt Hề Dao tràn đầy nước mắt, quần áo đã cởi ra còn phải nhặt lên mặc lại từng cái.
Lúc cô quỳ trên mặt đất mặc quần áo thật giống như vô cùng không cam lòng, cô bò tới dưới chân Nam Lịch Viễn, nước mắt đầm đìa cầu xin Nam Lịch Viễn: “Lịch Viễn, em xin anh, em thích anh nhiều năm như vậy a...”
Ngực cô run rẩy dán vào đầu gối của Nam Lịch Viễn.
“Còn để tôi dùng tiền giải quyết sao?” Nam Lịch Viễn không kiên nhẫn nói một câu.
Người đàn ông này rất tuyệt tình a, những năm gần đây chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết thì anh chưa bao giờ phải tự mình ra tay, bao gồm cả chuyện này của Hề Dao.
Ở trước mặt Nam Lịch Viễn, vị trí của Hề Dao đã thấp đến cực điểm rồi.
Hề Dao biết ý chí của Nam Lịch Viễn vô cùng kiên định, chỉ cần là chuyện anh quyết định thì người bên ngoài không thể thay đổi được.
Một lần nữa cô lại quay về chỗ chính mình đã cởi quần áo rồi mặc lại.
Nam Lịch Viễn nhìn dáng vẻ mặc quần áo của cô vô cùng đáng thương, thật giống như là muốn Nam Lịch Viễn giúp đỡ vậy.
Chỉ là Nam Lịch Viễn biết, chuyện này anh tuyệt đối không thể giúp.
Hay là giúp cô nhặt quần áo, cô sẽ cảm thấy anh mềm lòng có cơ hội để lợi dụng, hoặc là...
Chiêu trò của phụ nữ Nam Lịch Viễn biết rất rõ.
Cố Tam Nhi không có chiêu trò, anh cũng hiểu rất rõ lòng của cô.
Có thể mặc dù tâm sáng như gương, nhưng cũng hết cách, thời điểm này, chính là thời điểm dày vò người nhất.
Ngày hôm sau, lúc Cố Hành Cương làm việc liền gọi điện thoại cho Cố Tam Nhi, hỏi cô chọn trường nào trong số các trường đại học mà anh hỏi.
“Đương nhiên là đại học Giang Thành a, chú Nam đã phân tích cho em, em cũng cảm thấy đại học Giang Thành là tốt nhất.”
Cố Hành Cương nhíu mày, Nam Lịch Viễn đi Mỹ gặp mặt Cố Tam Nhi?
“Em gặp anh Nam không xảy ra chuyện gì chứ?” Cố Hành Cương thử dò hỏi.
Lời này đã chọc tức Cố Tam Nhi: “Anh cho rằng ai cũng như anh sao? Chú Nam chính là chú Nam, chỉ là chú Nam của em không có nghĩ xấu xa như anh.” Vừa muốn cúp điện thoại bỗng nhiên lại thêm vào một câu: “Chuyện anh ôm Đỗ Nhược ngủ em đã nhìn thấy.”
“Đùng” cúp điện thoại, lần này đã thật sự tức giận rồi.
Cố Hành Cương biết chuyện Hà Đỉnh đến cầu hôn xảy ra mấy ngày nay, trong nhà cũng không có ai nói với Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn lại càng không biết vì sao mà bọn họ lại quyết định chuyển trường.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hành Cương cảm thấy đại học Giang Thành đáng để cân nhắc, chuyên nghành thiết kế của đại học Giang Thành đứng số một, mặt khác, đúng như Nam Lịch Viễn từng nói, anh ta chăm sóc cho Cố Tam Nhi vẫn tốt hơn là đi đến một thành phố xa lạ, đại học Hải Thành cũng có thể cân nhắc nhưng căn bản là không có chuyên nghành thiết kế trang sức.
Anh quyết định hôm nào cùng với Cố Vi Hằng đi đến đại học Giang Thành khảo sát một chuyến.
Cố Hành Cương đã hẹn cùng với Nam Lịch Viễn trước, dù sao Giang Thành cũng là địa bàn của Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn ở Giang Thành quen biết rộng rãi, đại học Giang Thành cũng là do Nam Lịch Viễn đề cử.
Vốn dĩ hôm nay Cố Vi Hằng có chuyện quan trọng cần làm, dù sao cũng vừa tiếp nhận công ty, có rất nhiều chuyện phải bắt đầu, nhưng chuyện Cố Tam Nhi chuyển trường dù sao cũng là chuyện quan trọng, sáng sớm anh liền lái xe từ Hải Thành cùng với Cố Hành Cương đi đến đại học Giang Thành.
Nam Lịch Viễn đã ở trong vườn trường chờ hai người bọn họ rồi.
Ba người đàn ông đều cao hơn một mét tám, mỗi người đều mặc một bộ đồ màu xanh hoặc màu đen cùng với áo khoác bành tô vải nỉ sải bước đi trong vườn trường, mắt đều nhìn thẳng.
Vốn không hề để ý đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh, tất cả đều nghĩ làm thế nào để gặp mấy anh chàng đẹp trai này.
“Tôi muốn anh bên cạnh kia, thật là lạnh lùng.”
“Tôi muốn anh bên này, vừa nhìn đã biết là tổng giám đốc bá đạo.”
“Tôi cảm thấy anh ở giữa là tốt nhất, chính là mang theo một chút tà ác.”
Có điều ba anh chàng đẹp trai cũng không có chú ý tới những điều này.
Cố Hành Cương quay về phía Nam Lịch Viễn nói: “Sở dĩ mẹ tôi phải cho Tam Nhi chuyển trường là bởi vì mấy ngày trước người bạn học Hà Đỉnh kia đi đến nhà xin cưới, chú hai cũng không ở Havard, một mình Tam Nhi không có ai chăm sóc.”
Bước chân Nam Lịch Viễn dừng lại một chút, cầu hôn sao?
Có người đã không đợi được rồi.
Ba người đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng trường.
Đây là lần đầu tiên hiệu trưởng trường đồng thời tiếp đón ba vị đến từ công ty lớn, thanh danh của Nam Lịch Viễn ở Giang Thành ông đã sớm nghe nói tới, tập đoàn Lịch Viễn, tập đoàn Lam Cương ông đều có nghe thấy.
Mỗi một người đều là vô cùng nổi tiếng.
Nghe nói ba người vì một cô gái chuyển trường mà đến, tỉ mỉ tìm hiểu trường học, tình huống này ông trả lời đặc biệt cẩn thận, bởi vì cô bé này muốn chuyển từ Havard qua, ông càng cảm thấy tương lai của cô bé này tuyệt đối không thể xem thường.
Ký túc xá của Cố Tam Nhi được ba người tỉ mỉ lựa chọn, dù sao Cố Tam Nhi muốn ở đây thì bạn cùng phòng là vô cùng quan trọng.
Ba người cùng nhau lựa chọn, tốn hết nửa ngày mới quyết định chọn cho Cố Tam Nhi một phòng ký túc xá ba người, hai bạn cùng phòng trải qua lời giới thiệu của hiệu trưởng cũng đều là xuất thân phú quý, dễ chịu, tính cách cũng tốt.
Cố Hành Cương đóng học phí cho em gái xong, ba người rời đi.
Sau khi Cố Hành Cương nói chuyện ngày hôm nay cho Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi quả thực đã hoan hô nhảy nhót.
Có điều Cố Tam Nhi cũng không phải ngu ngốc, bởi vì Cố Hành Cương nói cho cô biết, cha mẹ Hà Đỉnh đến nhà xin cưới, nói cô cẩn thận đề phòng Hà Đỉnh, vì vậy Cố Tam Nhi cũng không có như lần trước mà đi khắp nơi nói chuyện này, thời điểm đó cô chỉ cần lo chuyện bản thân rời đi, thủ tục thôi học có anh hai đến làm.
Hai mươi ngày sau đó Cố Tam Nhi mang theo hành lý đáp xuống sân bay Giang Thành.
Đây là lần đầu tiên cô tới Giang Thành.
Không khí Giang Thành mát mẻ, là một thành phố vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nơi đây là Giang Thành của chú Nam, sau này có chú Nam bảo vệ cô không sợ cái gì cả.
Nam Lịch Viễn chờ cô ở lối ra, Cố Vi Hằng đã đi tới Mỹ lo thủ tục thôi học cho cô rồi.
Vốn dĩ ngày hôm nay Cố Hành Cương phải tới, nhưng anh lại bị Đỗ Huyên giữ lại.
Đỗ Huyên giao cho anh một bức tranh.
Bức tranh này là Đỗ Huyên phát hiện ra khi ở công ty Giang Lộ.
Giấy không thể gói được lửa, Đỗ Huyên rốt cuộc cũng biết Đỗ Kim Minh lặng lẽ để cho Đỗ Nhược tới công ty Giang Lộ là để chuẩn bị sau này chuyển công ty cho Đỗ Nhược, Đỗ Huyên cũng không phải kẻ tầm thường, cô hùng dũng hiên ngang đi tới tìm Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược không có ở văn phòng, Đỗ Huyên tiến vào văn phòng Đỗ Nhược muốn tìm manh mối để cho mình sử dụng, cuối cùng thì Đỗ Huyên phát hiện ra bức vẽ kia.
Là một bản phác thảo, bác sĩ mang khẩu trang, trên người mặc một chiếc áo blu trắng, quay về phía ánh đèn đang dùng kim tiêm thuốc, hơi nghiêng người, có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Đỗ Huyên lúc đó không chú ý tới, chẳng qua bây giờ nghĩ lại, vị bác sĩ này có phải là người lúc đó làm phẫu thuật cho Đỗ Nhược hay không.
Vì lẽ đó, ở sau lưng len lén vẽ chân dung của người khác, nhất định là thầm mếm người ta a.
Lại nghe nói Đỗ Nhược bây giờ cùng với Khương Triều Nguyên tình cảm mặn nồng, Đỗ Huyên muốn khơi lên một cuộc tình yêu tay ba, vì lẽ đó, cô cầm bức tranh đi khắp nơi tìm Khương Triều Nguyên.
Chuyện của “Khương Triều Nguyên” Thẩm Khoa đã thông báo cho toàn bộ công ty, vì lẽ đó mà trong công ty đều biết, cũng chỉ cho Đỗ Huyên một cách rõ ràng, đi tới văn phòng tổng giám đốc tìm.
Đi tới văn phòng của “Khương Triều Nguyên”, Đỗ Huyên dương dương tự đắc mà ném bức tranh này đến trước mặt Khương Triều Nguyên: “Không phải anh che chở cho Đỗ Nhược sao? Đỗ Nhược đã có người trong lòng, nhìn xem là ai.”
Cố Hành Cương vốn là không muốn nói chuyện với Đỗ Huyên, tương lai có thể là chị vợ nên cũng không muốn quá đáng.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy bức tranh mà cô ta vứt xuống, anh liền cười, có người trong lòng rồi, hóa ra là anh.
Đó là Cố Hành Cương làm phẫu thuật cho Đỗ Nhược. Cố Hành Cương lần đầu gặp Đỗ Nhược cũng chính là Cố Hành Cương lần đầu tiên sờ ngực Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược trở lại văn phòng nghe được người trong phòng làm việc nói cho cô biết, nói chị gái của cô cầm đi một bức tranh, cô liền biết là cô ta cầm bức tranh đến tìm Cố Hành Cương rồi.
Nhưng mà chị cô cái gì cũng không biết, cô căn bản không biết Cố Hành Cương là Khương Triều Nguyên, Khương Triều Nguyên là Cố Hành Cương.
Mặc dù anh rể đã từng gặp Cố Hành Cương, thế nhưng anh rể cũng không biết.
Đỗ Nhược không muốn để cho người kia nhìn thấy, người trong lòng cô vốn là anh ta.
Hiệu trưởng cung kính trả lời từng câu một.
Môi Hề Dao hơi giương lên nhưng vẫn không có mở miệng.
“Là muốn đưa cô ấy đến bên cạnh anh học sao?” Hề Dao biết người học ở Havard chính là Cố tam tiểu thư, buông tha cho một Havard rực rỡ chói lọi như vậy để đi tới Giang Thành, mặc dù nói đại học Giang Thành cũng rất tốt nhưng chung quy so với Havard vẫn chênh lệch đẳng cấp.
Nam Lịch Viễn cúp điện thoại không trả lời.
Hề Dao liền quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Vài năm nay, Nam Lịch Viễn không để ý tới ai. Phụ nàng lại càng không có một ai, bây giờ lại vì một nữ sinh năm nhất mà nửa đêm phải gọi điện thoại cho hiệu trưởng.
Dựa trên sự so sánh này, Hề Dao có thể nhìn ra.
Nhà Nam Lịch Viễn ở thành phố Giang Thành sầm uất, căn nhà hơn năm trăm mét vuông chỉ có một mình anh ở.
Lần này đi Mỹ anh không mang nhiều đồ, sau khi xuống xe anh không lên tiếng, lấy hành lý của chính mình ở phía sau, Hề Dao ở phía sau nhìn anh.
Nhiều năm như vậy cũng thành thói quen của Hề Dao, tuy rằng anh chưa bao giờ quan tâm.
Biết mình nói cũng không có kết quả gì, vì vậy Nam Lịch Viễn không nói gì.
Lên lầu, mở cửa, bật đèn.
Nam Lịch Viễn chỉ mở một ngọn đèn trần, đèn lớn ở giữa không có mở, bên trong phòng lớn vẫn rất mờ.
Sau khi Nam Lịch Viễn bước vào, liền ngồi trên sopha, bộ vest cũng không cởi.
Sau khi để Nam Lịch Viễn sắp xếp đồ đạc xong, Hề Dao liền cúi đầu đứng ở nơi đó, dường như không chịu được khi Nam Lịch Viễn không chú đến mình, cô cúi đầu.
Tiếp theo, cô bắt đầu cởi quần áo của chính mình, mãi đến khi không còn gì trên người.
Thân hình của cô cũng được xem là không tệ, ngực mông đều lớn.
Nam Lịch Viễn cứ như vậy nhìn cô nói: “Cần gì phải làm vậy chứ?”
“Lịch Viễn, em theo đuổi anh nhiều năm như vậy. có thể trước giờ anh không có đồng ý với em bất cứ điều gì. Em cũng biết lần này anh đi Mỹ chắc chắn là đi tìm Cố tam tiểu thư,em cảm thấy Cố tam tiểu thư cùng với anh là chuyện không thể nào, Lịch Viễn...” Ngữ khí của Hề Dao rất rõ ràng là van cầu Nam Lịch Viễn tối nay muốn cô.
Có thể sau này, Nam Lịch Viễn sẽ có nhiều phụ nữ hơn nữa, nhưng chỉ cần đêm nay anh muốn cô thì cô liền không tiếc nuối.
Phụ nữ chính là như vậy, thích một người đàn ông nhiều năm như vậy như vậy, thậm chí không tiếc gì.
“Đêm nay anh rất mệt, em quay trở về đi.” Nam Lịch Viễn thấp giọng nói, xoa bóp cái trán của mình.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thân thể của Hề Dao mà không có phản ứng gì, anh cảm thấy mình là Liễu Hạ Huệ rồi.
Trong mắt Hề Dao tràn đầy nước mắt, quần áo đã cởi ra còn phải nhặt lên mặc lại từng cái.
Lúc cô quỳ trên mặt đất mặc quần áo thật giống như vô cùng không cam lòng, cô bò tới dưới chân Nam Lịch Viễn, nước mắt đầm đìa cầu xin Nam Lịch Viễn: “Lịch Viễn, em xin anh, em thích anh nhiều năm như vậy a...”
Ngực cô run rẩy dán vào đầu gối của Nam Lịch Viễn.
“Còn để tôi dùng tiền giải quyết sao?” Nam Lịch Viễn không kiên nhẫn nói một câu.
Người đàn ông này rất tuyệt tình a, những năm gần đây chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết thì anh chưa bao giờ phải tự mình ra tay, bao gồm cả chuyện này của Hề Dao.
Ở trước mặt Nam Lịch Viễn, vị trí của Hề Dao đã thấp đến cực điểm rồi.
Hề Dao biết ý chí của Nam Lịch Viễn vô cùng kiên định, chỉ cần là chuyện anh quyết định thì người bên ngoài không thể thay đổi được.
Một lần nữa cô lại quay về chỗ chính mình đã cởi quần áo rồi mặc lại.
Nam Lịch Viễn nhìn dáng vẻ mặc quần áo của cô vô cùng đáng thương, thật giống như là muốn Nam Lịch Viễn giúp đỡ vậy.
Chỉ là Nam Lịch Viễn biết, chuyện này anh tuyệt đối không thể giúp.
Hay là giúp cô nhặt quần áo, cô sẽ cảm thấy anh mềm lòng có cơ hội để lợi dụng, hoặc là...
Chiêu trò của phụ nữ Nam Lịch Viễn biết rất rõ.
Cố Tam Nhi không có chiêu trò, anh cũng hiểu rất rõ lòng của cô.
Có thể mặc dù tâm sáng như gương, nhưng cũng hết cách, thời điểm này, chính là thời điểm dày vò người nhất.
Ngày hôm sau, lúc Cố Hành Cương làm việc liền gọi điện thoại cho Cố Tam Nhi, hỏi cô chọn trường nào trong số các trường đại học mà anh hỏi.
“Đương nhiên là đại học Giang Thành a, chú Nam đã phân tích cho em, em cũng cảm thấy đại học Giang Thành là tốt nhất.”
Cố Hành Cương nhíu mày, Nam Lịch Viễn đi Mỹ gặp mặt Cố Tam Nhi?
“Em gặp anh Nam không xảy ra chuyện gì chứ?” Cố Hành Cương thử dò hỏi.
Lời này đã chọc tức Cố Tam Nhi: “Anh cho rằng ai cũng như anh sao? Chú Nam chính là chú Nam, chỉ là chú Nam của em không có nghĩ xấu xa như anh.” Vừa muốn cúp điện thoại bỗng nhiên lại thêm vào một câu: “Chuyện anh ôm Đỗ Nhược ngủ em đã nhìn thấy.”
“Đùng” cúp điện thoại, lần này đã thật sự tức giận rồi.
Cố Hành Cương biết chuyện Hà Đỉnh đến cầu hôn xảy ra mấy ngày nay, trong nhà cũng không có ai nói với Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn lại càng không biết vì sao mà bọn họ lại quyết định chuyển trường.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hành Cương cảm thấy đại học Giang Thành đáng để cân nhắc, chuyên nghành thiết kế của đại học Giang Thành đứng số một, mặt khác, đúng như Nam Lịch Viễn từng nói, anh ta chăm sóc cho Cố Tam Nhi vẫn tốt hơn là đi đến một thành phố xa lạ, đại học Hải Thành cũng có thể cân nhắc nhưng căn bản là không có chuyên nghành thiết kế trang sức.
Anh quyết định hôm nào cùng với Cố Vi Hằng đi đến đại học Giang Thành khảo sát một chuyến.
Cố Hành Cương đã hẹn cùng với Nam Lịch Viễn trước, dù sao Giang Thành cũng là địa bàn của Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn ở Giang Thành quen biết rộng rãi, đại học Giang Thành cũng là do Nam Lịch Viễn đề cử.
Vốn dĩ hôm nay Cố Vi Hằng có chuyện quan trọng cần làm, dù sao cũng vừa tiếp nhận công ty, có rất nhiều chuyện phải bắt đầu, nhưng chuyện Cố Tam Nhi chuyển trường dù sao cũng là chuyện quan trọng, sáng sớm anh liền lái xe từ Hải Thành cùng với Cố Hành Cương đi đến đại học Giang Thành.
Nam Lịch Viễn đã ở trong vườn trường chờ hai người bọn họ rồi.
Ba người đàn ông đều cao hơn một mét tám, mỗi người đều mặc một bộ đồ màu xanh hoặc màu đen cùng với áo khoác bành tô vải nỉ sải bước đi trong vườn trường, mắt đều nhìn thẳng.
Vốn không hề để ý đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh, tất cả đều nghĩ làm thế nào để gặp mấy anh chàng đẹp trai này.
“Tôi muốn anh bên cạnh kia, thật là lạnh lùng.”
“Tôi muốn anh bên này, vừa nhìn đã biết là tổng giám đốc bá đạo.”
“Tôi cảm thấy anh ở giữa là tốt nhất, chính là mang theo một chút tà ác.”
Có điều ba anh chàng đẹp trai cũng không có chú ý tới những điều này.
Cố Hành Cương quay về phía Nam Lịch Viễn nói: “Sở dĩ mẹ tôi phải cho Tam Nhi chuyển trường là bởi vì mấy ngày trước người bạn học Hà Đỉnh kia đi đến nhà xin cưới, chú hai cũng không ở Havard, một mình Tam Nhi không có ai chăm sóc.”
Bước chân Nam Lịch Viễn dừng lại một chút, cầu hôn sao?
Có người đã không đợi được rồi.
Ba người đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng trường.
Đây là lần đầu tiên hiệu trưởng trường đồng thời tiếp đón ba vị đến từ công ty lớn, thanh danh của Nam Lịch Viễn ở Giang Thành ông đã sớm nghe nói tới, tập đoàn Lịch Viễn, tập đoàn Lam Cương ông đều có nghe thấy.
Mỗi một người đều là vô cùng nổi tiếng.
Nghe nói ba người vì một cô gái chuyển trường mà đến, tỉ mỉ tìm hiểu trường học, tình huống này ông trả lời đặc biệt cẩn thận, bởi vì cô bé này muốn chuyển từ Havard qua, ông càng cảm thấy tương lai của cô bé này tuyệt đối không thể xem thường.
Ký túc xá của Cố Tam Nhi được ba người tỉ mỉ lựa chọn, dù sao Cố Tam Nhi muốn ở đây thì bạn cùng phòng là vô cùng quan trọng.
Ba người cùng nhau lựa chọn, tốn hết nửa ngày mới quyết định chọn cho Cố Tam Nhi một phòng ký túc xá ba người, hai bạn cùng phòng trải qua lời giới thiệu của hiệu trưởng cũng đều là xuất thân phú quý, dễ chịu, tính cách cũng tốt.
Cố Hành Cương đóng học phí cho em gái xong, ba người rời đi.
Sau khi Cố Hành Cương nói chuyện ngày hôm nay cho Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi quả thực đã hoan hô nhảy nhót.
Có điều Cố Tam Nhi cũng không phải ngu ngốc, bởi vì Cố Hành Cương nói cho cô biết, cha mẹ Hà Đỉnh đến nhà xin cưới, nói cô cẩn thận đề phòng Hà Đỉnh, vì vậy Cố Tam Nhi cũng không có như lần trước mà đi khắp nơi nói chuyện này, thời điểm đó cô chỉ cần lo chuyện bản thân rời đi, thủ tục thôi học có anh hai đến làm.
Hai mươi ngày sau đó Cố Tam Nhi mang theo hành lý đáp xuống sân bay Giang Thành.
Đây là lần đầu tiên cô tới Giang Thành.
Không khí Giang Thành mát mẻ, là một thành phố vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nơi đây là Giang Thành của chú Nam, sau này có chú Nam bảo vệ cô không sợ cái gì cả.
Nam Lịch Viễn chờ cô ở lối ra, Cố Vi Hằng đã đi tới Mỹ lo thủ tục thôi học cho cô rồi.
Vốn dĩ ngày hôm nay Cố Hành Cương phải tới, nhưng anh lại bị Đỗ Huyên giữ lại.
Đỗ Huyên giao cho anh một bức tranh.
Bức tranh này là Đỗ Huyên phát hiện ra khi ở công ty Giang Lộ.
Giấy không thể gói được lửa, Đỗ Huyên rốt cuộc cũng biết Đỗ Kim Minh lặng lẽ để cho Đỗ Nhược tới công ty Giang Lộ là để chuẩn bị sau này chuyển công ty cho Đỗ Nhược, Đỗ Huyên cũng không phải kẻ tầm thường, cô hùng dũng hiên ngang đi tới tìm Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược không có ở văn phòng, Đỗ Huyên tiến vào văn phòng Đỗ Nhược muốn tìm manh mối để cho mình sử dụng, cuối cùng thì Đỗ Huyên phát hiện ra bức vẽ kia.
Là một bản phác thảo, bác sĩ mang khẩu trang, trên người mặc một chiếc áo blu trắng, quay về phía ánh đèn đang dùng kim tiêm thuốc, hơi nghiêng người, có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Đỗ Huyên lúc đó không chú ý tới, chẳng qua bây giờ nghĩ lại, vị bác sĩ này có phải là người lúc đó làm phẫu thuật cho Đỗ Nhược hay không.
Vì lẽ đó, ở sau lưng len lén vẽ chân dung của người khác, nhất định là thầm mếm người ta a.
Lại nghe nói Đỗ Nhược bây giờ cùng với Khương Triều Nguyên tình cảm mặn nồng, Đỗ Huyên muốn khơi lên một cuộc tình yêu tay ba, vì lẽ đó, cô cầm bức tranh đi khắp nơi tìm Khương Triều Nguyên.
Chuyện của “Khương Triều Nguyên” Thẩm Khoa đã thông báo cho toàn bộ công ty, vì lẽ đó mà trong công ty đều biết, cũng chỉ cho Đỗ Huyên một cách rõ ràng, đi tới văn phòng tổng giám đốc tìm.
Đi tới văn phòng của “Khương Triều Nguyên”, Đỗ Huyên dương dương tự đắc mà ném bức tranh này đến trước mặt Khương Triều Nguyên: “Không phải anh che chở cho Đỗ Nhược sao? Đỗ Nhược đã có người trong lòng, nhìn xem là ai.”
Cố Hành Cương vốn là không muốn nói chuyện với Đỗ Huyên, tương lai có thể là chị vợ nên cũng không muốn quá đáng.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy bức tranh mà cô ta vứt xuống, anh liền cười, có người trong lòng rồi, hóa ra là anh.
Đó là Cố Hành Cương làm phẫu thuật cho Đỗ Nhược. Cố Hành Cương lần đầu gặp Đỗ Nhược cũng chính là Cố Hành Cương lần đầu tiên sờ ngực Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược trở lại văn phòng nghe được người trong phòng làm việc nói cho cô biết, nói chị gái của cô cầm đi một bức tranh, cô liền biết là cô ta cầm bức tranh đến tìm Cố Hành Cương rồi.
Nhưng mà chị cô cái gì cũng không biết, cô căn bản không biết Cố Hành Cương là Khương Triều Nguyên, Khương Triều Nguyên là Cố Hành Cương.
Mặc dù anh rể đã từng gặp Cố Hành Cương, thế nhưng anh rể cũng không biết.
Đỗ Nhược không muốn để cho người kia nhìn thấy, người trong lòng cô vốn là anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.