Chương 683
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Khâu Đông Duyệt chắp hai tay sau lưng đi dạo quanh bờ hồ, Miêu Doanh Đông đang đi cạnh bên cô.
Khâu Đông Duyệt cười nói về chuyện lúc nhỏ của mình, cô đã nói hết cho Miêu Doanh Đông biết về những việc mà bản thân cho rằng cả đời này sẽ không nói với ai, những việc mà cô nghĩ rằng đời này mình chỉ có thể đem nó chôn vùi dưới gốc cây.
Miêu Doanh Đông sẽ hỏi một câu, “Sao đó thì sao?”
Và rồi Khâu Đông Duyệt sẽ tiếp tục nói---
Lúc Khâu Đông Duyệt nói chuyện, cô luôn cố gắng tránh nhắc đến tên của Hứa Thế An.
Bởi vì có rất nhiều chuyện, đều là do cô và Hứa Thế An cùng nhau trải qua.
Lý do lảng tránh không phải vì không nhớ tình cảm trước đây, cũng không phải vì cố ý, cô chỉ là sợ Miêu Doanh Đông hỏi đến tên của Hứa Thế An, sẽ nhắc đến chuyện hậu sự của anh ấy, vậy thì chuyện về đôi mắt sẽ không thể tránh né được nữa.
Hiện tại cô chưa thật sự thấu hiểu Miêu Doanh Đông, có lẽ rất lâu sau này cô sẽ hiểu, Miêu Doanh Đông vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhắc đến cái tên Hứa Thế An này nữa.
Miêu Doanh Đông là người như vậy, anh không tò mò, rất ít khi quan tâm đến chuyện đời và chuyện của người khác, nói cách khác có rất ít chuyện có thể lọt được vào mắt anh, nếu có chuyện gì anh sẽ ầm thầm làm hoặc là tìm người khác làm, hơn nữa, bình thường anh cũng rất ít khi tìm người khác đến làm giúp việc gì đó, nếu anh tìm người khác làm vậy thì người đó sẽ cảm thấy hết sức lo sợ, cảm thấy đó là ơn huệ trời ban.
Cái tên Hứa Thế An này, anh vốn không hề đặt vào trong lòng, người đã chết thì anh lại sẽ càng không nhắc đến.
Khâu Đông Duyệt trượt chân suýt chút té ngã.
Miêu Doanh Đông lập tức đỡ lấy eo cô.
Sau khi cô đã đứng vững, liền kêu Miêu Doanh Đông thả lỏng tay ra, nhưng Miêu Doanh Đông trái lại càng ôm chặt hơn!
Anh xoay người cô lại.
Hai tay Khâu Đông Duyệt đặt lên vai anh, cúi đầu nhìn vào vòm ngực anh.
Cô từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Miêu Doanh Đông cho rằng cô đang thẹn thùng và áy náy.
Cô vũng vẫy không cho anh ôm.
Cô giận, oán và trách Miêu Doanh Đông!
Giận dỗi là sự hờn mát của một cô gái, đương nhiên là giận anh rồi.
Cô oán anh, oán trách anh trước giờ chưa từng thành thật với cô, để cho một mình cô phải suy đoán lung tung, suy đoán đến mức hao tổn tâm trí và hết sức đau lòng.
Cô trách anh, ngoài mặt lúc nào cũng là không chút gợn sóng, có lẽ trong lòng anh cũng như vậy.
Anh rất hiếm khi đặt tất cả tâm tư tình cảm của mình vào trong công việc, trong mối quan hệ với người nhà và trong chuyện tình cảm.
Nhưng tất cả mọi việc, mọi tình cảm đều diễn ra theo đúng như những gì anh dự tính.
Bởi vì anh có năng lực nói một không hai.
Hiện tại Khâu Đông Duyệt đã có chút hiểu ra, có lẽ đối với chuyện tình cảm với Khâu Đông Duyệt, anh cũng chỉ đặt vào ba phần tâm tư tình cảm.
Cho dù có một ngày Khâu Đông Duyệt rời đi, chết đi, thì phản ứng của anh cũng vẫn sẽ rất bình thản, rất máu lạnh.
Tại sao cô lại mê muôi mà đi yêu một người như vậy chứ?
Bây giờ đứa trẻ đã mất rồi, sức khỏe của Khâu Đông Duyệt cũng bị tổn hại rất nặng, nhưng cô vẫn không nhìn ra anh có chút đau lòng nào cả.
Giống như đứa bé này chỉ là con của người khác mà thôi.
Anh cũng chưa từng trách cô.
Nhưng hôm nay anh có thể dành ra một ngày để ở bên cô, thì đã là một đặc ân lớn rồi!
Khâu Đông Duyệt cảm thấy ở bên anh, nhưng dường như hai người lại bị ngăn cách bởi một người băng.
Không ai có thể đâm thủng được người băng đó, để có thể xuyên vào trái tim anh.
Ít nhất là cô không làm được, cô của hiện tại không làm được.
Anh trước giờ không ép buộc người khác, và cũng không nổi trận lôi đình.
Bởi vì có rất ít người có thể khiến anh tức giận, nói cách khác, căn bản là không ai có thể chạm đến được lòng anh.
Nhưng chính là một người như vậy đã có thể mê hoặc làm Khâu Đông Duyệt phải xoay vòng vòng.
Khâu Đông Duyệt nắm tay lại đánh vào ngực anh.
Miêu Doanh Đông chỉ cười, ghìm chặt lấy cô ôm vào lòng.
Khâu Đông Duyệt rất không phục!
Anh như một chàng công tử đào hoa có nhiều kinh nghiệm, nên có thể nắm rõ như lòng bàn tay mọi phản ứng của Khâu Đông Duyệt.
Nhưng bên cạnh anh rõ ràng không hề có phụ nữ mà!
Anh không cấm dục, nhưng cũng không hề phóng túng.
Khâu Đông Duyệt biết ngoan ngoãn nhảy vào trong cái bẫy của anh là sẽ chết, nhưng cô không thể khống chế được chính mình.
Khâu Đông Duyệt lại nhớ đến đứa bé.
Cô nghĩ, nếu có một ngày cô có con, có lẽ anh sẽ bước xuống khỏi đài cao mà biến thành người phàm tục.
Ít nhất thì đứa bé cũng là con của hai người họ.
Đây hình như là lần đầu tiên hai người họ ôm ấp nhau ở bên ngoài, Khâu Đông Duyệt bị sự trầm ổn và mùi hương nam tính toát ra từ người anh mê hoặc đến không thể giữ được mình.
Thật là không có tiền đồ mà.
Sau đó, Khâu Đông Duyệt một mình ngồi chồm hổm bên bờ hồ, cô nhìn vào mặt hồ như gương, nước hồ rất trong, thiết nghĩ có lẽ rất mát mẻ, hiện tại chính là thời điểm thích hợp để chơi những trò chơi dưới nước.
Hình bóng phản chiếu trên mặt hồ bỗng nhiên lại xuất hiện thêm Miêu Doanh Đông.
Trong lúc Khâu Đông Duyệt đang yêu thích ngắm nhìn nước trong hồ, thì ánh mắt của Miêu Doanh Đông như muốn đâm xuyên qua cô.
Cô nhanh chóng quay đầu lại tránh đi.
Sau đó hai người liền chuẩn bị đi về.
Trên đường về, Miêu Doanh Đông nhận một cuộc gọi, nói là đã tìm được người giúp việc theo giờ, một lát nữa sẽ đến nhà họ.
Miêu Doanh Đông nói, “Tôi biết rồi!”
Anh vẫn lái xe với tốc độ như lúc nãy mà không hề tăng tốc.
Khâu Đông Duyệt cảm thấy cô không thể nào hiểu nổi tác phong làm việc của anh.
Nếu đổi lại là cô, có người sắp đến nhà mình, chắc chắn cô sẽ tăng nhanh tốc độ.
Sau khi về đến nhà thì người giúp việc theo giờ cũng vừa đến kịp lúc.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt đã chào hỏi rất khách sáo, “Chào anh, chào cô!”
Khâu Đông Duyệt cảm thấy tiếng “cô” này vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.
Người giúp việc theo giờ này nấu cơm rất ngon, quả thật là một trời một vực với Khâu Đông Duyệt, sở trường không giống nhau.
Tối hôm trở về, Khâu Đông Duyệt vẫn ngủ lại trong phòng của mình.
Cô không nói rõ nguyên nhân, nhưng Miêu Doanh Đông cũng không hỏi vì anh hiểu.
Miêu Doanh Đông vẫn không thích cưỡng cầu.
Ngày hôm sau, Khâu Đông Duyệt đã thức dậy từ rất sớm.
Người giúp việc theo giờ đã đến và đang nấu cơm, bây giờ nhà bếp đã không còn là địa bàn của Khâu Đông Duyệt nữa rồi.
Khâu Đông Duyệt không nhịn được, cô lặng lẽ đẩy cửa vào phòng anh.
Tướng ngủ của anh cũng rất có quy củ, hoặc là nằm thẳng, hoặc là nằm nghiêng, đắp một cái chăn lông vịt mỏng.
Khâu Đông Duyệt liếc nhìn anh một cái liền xoay người rời đi.
Vừa xoay người thì sau lưng liền truyền đến một câu nói, “Sao vừa đến đã bỏ đi rồi?”
“À, em đến để gặp anh, nhưng thấy anh vẫn còn đang ngủ, sợ sẽ đánh thức anh nên liền ra ngoài.” Khâu Đông Duyệt nói, “Em đi ra xem cơm đã nấu xong chưa?”
Bị Miêu Doanh Đông nắm được thóp nên Khâu Đông Duyệt liền hốt hoảng bỏ chạy.
Lúc ăn cơm, Miêu Doanh Đông ngồi vào đối diện Khâu Đông Duyệt.
“Hôm qua Bác Từ của em đã gọi điện cho anh, Tiểu Cửu kết hôn nên kêu anh đến Trung Quốc nhanh chút. Em có muốn đi hay không?” Miêu Doanh Đông hỏi cô.
“Em à? Anh muốn cho em đi sao?”
Tay đang đập trứng gà của Miêu Doanh Đông ngừng lại một lát, anh đưa mắt nhìn Khâu Đông Duyệt, “Anh đã hỏi em như vậy rồi, em nói xem anh có muốn cho em đi hay không, nếu không muốn đưa em đi thì anh sẽ hỏi em sao?”
Khâu Đông Duyệt vẫn cúi gầm mặt.
Cô có nỗi băn khoăn.
Chắc chắn bên Trung Quốc, sẽ có rất nhiều người muốn gặp mặt Miêu Doanh Đông, muốn mượn hôn lễ của Tiểu Cửu để gặp anh.
Thân phận của hai người cách nhau xa như vậy, cô sợ sẽ khiến cho Miêu Doanh Đông mất mặt.
Cô rất tự ti.
“Vậy thì đi thôi! Dù sao hôn lễ của Tiểu Cửu, cả đời chỉ có một lần. Tam Nhi cũng đi chứ? Bụng của cậu ấy cũng đã to vậy rồi mà?” Khâu Đông Duyệt vẫn cúi đầu hỏi.
“Tam Nhi không đi. Nam Lịch Viễn sẽ đại diện đi. Tam Nhi còn đang khóc nháo ở nhà đấy!” Miêu Doanh Đông cười nói.
Khâu Đông Duyệt “À” một tiếng.
Miêu Doanh Đông kêu người đặt hai vé máy bay, anh không đi chung với Từ Thiến, anh cần phải qua sớm để phụ giúp.
Đây là lần đầu tiên Khâu Đông Duyệt ngồi khoang hạng nhất, trước khi đi, Miêu Doanh Đông không hề kêu cô phải đặc biệt ăn diện, chỉ để cô ăn mặc như bình thường mà đi, nhiều nhất là khi đến Trung Quốc sẽ đi mua một bộ lễ phục mặc cho hôn lễ, bởi vì cách thời gian diễn ra hôn lễ vẫn còn một khoảng thời gian, đến lúc đó, lúc cô đi thử áo cưới cùng Tiểu Cửu thì có thể chọn một bộ ở chỗ đó.
Những việc này, Khâu Đông Duyệt đều không hiểu, Miêu Doanh Đông nói thế nào thì cô nghe theo thế đó.
Ngoan đến mức làm cho người ta phải xót xa.
Miêu Doanh Đông đến, Cố Nhị là người vui nhất.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông mang theo Khâu Đông Duyệt cùng đến thì anh ấy càng có thêm mục tiêu để trêu chọc.
Lần này Miêu Doanh Đông không ở lại Cố gia, bởi vì còn có Khâu Đông Duyệt, cho nên Cố Vi Hằng đã đặt khách sạn cho anh, đi ra đi vào đều là dùng xe thương vụ để đưa đón.
Hôm nay là ngày đầu tiên Miêu Doanh Đông đến, anh chưa đến khách sạn mà vẫn còn đang ở Cố gia.
Thứ nhất là để giúp đỡ, thứ hai là nếu đến khách sạn thì sẽ có rất nhiều người không biết phải trái tìm đến anh.
Anh lười phải xã giao với những người này.
Cố gia là nơi không ai dám tùy tiện đi vào.
Miêu Doanh Đông đã nói với Tiểu Cửu, đến lúc đó hãy giúp Khâu Đông Duyệt chọn một bộ lễ phục.
Khâu Đông Duyệt vẫn một mực im lặng ngồi bên cạnh, cô không thể nói vào điều gì.
Cô chưa từng nghĩ đến, lại có một ngày được ngồi cùng với những người thuộc tầng lớp thượng lưu này.
Những người này cũng rất hiểu sự ngượng ngùng của Khâu Đông Duyệt, cho nên đã tận lực hạn chế không nói đến những chủ đề liên quan đến cô.
Nếu cô đã cảm thấy không nói chuyện sẽ được thoải mái, vậy thì không cần nói.
Khâu Đông Duyệt cho rằng cô đã tránh rất sâu ở phía sau, nhưng thực ra mọi chi tiết nhỏ của cô người khác đều biết, đều đang khắc chế không nhắc đến sợ cô sẽ ngượng ngùng.
Cô không biết, loại thoải mái tự tại này của cô là kết quả của việc mọi người cố gắng không quan tâm đến cô.
Cũng đều là do nể mặt Miêu Doanh Đông.
Có vẻ cô nói chuyện khá hợp với Đỗ Nhược.
Hai người ở phía sau nói đến chuyện con cái.
Lúc nhìn vào cô bé được gọi là “Cố Trung Nghiên”, Khâu Đông Duyệt nói, “Tôi muốn ôm đứa bé một chút.”
Cô liền ôm đứa bé lên.
Bé gái mềm mại đang ôm trong tay, làm Khâu Đông Nhược nhớ đến đứa bé mình đã mất đi.
Phút chốc bản năng làm mẹ trong cô bắt đầu bị đâm đến đau đớn.
Cô rất muốn khóc.
Cô đứng dậy, giả vờ như đang chơi đùa với đứa bé, kỳ thực là cô đi đến trước cửa sổ để che giấu chính mình.
Miêu Doanh Đông ngồi trên sofa với sự chăm chú quan sát của nhiều người, trong lúc nói chuyện, anh không cẩn thận nghiêng đầu nhìn sang Khâu Đông Duyệt đang đứng trước cửa sổ.
Sau đó lại tiếp tục cười nói với Cố Nhị.
Điện thoại của Khâu Đông Duyệt reo lên, cô đang ôm đứa bé nên không tiện nhìn, bé gái mũm mĩm xinh xắn này đúng là khiến người ta yêu thích.
Cô đang nghĩ, nếu đứa bé đó không mất đi, thì sẽ là bé trai hay bé gái đây?
Bản thân cô hy vọng đó sẽ là một bé gái.
Sau đó, cô trả Cố Trung Nghiên cho Đỗ Nhược, rồi cầm điện thoại lên xem, thế nhưng lại là tin nhắn của Chú Cố gửi cho cô, kêu cô đến thư phòng ở trên lầu một chuyến.
Khâu Đông Duyệt nói cô muốn đi nhà vệ sinh, ở lầu dưới nhiều người quá nên cô muốn đi lên lầu.
Sau đó cô liền đi lên lầu một mình.
Việc này không cần nghĩ thì Miêu Doanh Đông cũng biết là cô muốn đi đâu.
Khâu Đông Duyệt đi vào thư phòng.
Cố Minh Thành nhìn Khâu Đông Duyệt, ông cũng biết cô bé này đã chịu khổ rất nhiều.
Lúc đầu gặp cô, thì những nỗi khổ cô phải chịu chỉ là một góc của núi băng.
Nếu cô có thể gả cho Miêu Doanh Đông thì đó chính là kết quả tốt nhất.
Hơn nữa, mặc kệ chuyện này Cố Minh Thành có quyết định tiếp tục hay không, nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ.
Miêu Doanh Cửu cuối cũng vẫn gả cho Cố Nhị.
“Đã lâu không gặp!” Cố Minh Thành nói.
“Chú Cố, đã lâu không gặp!” Khâu Đông Duyệt cũng nói.
“Khí chất trên người con thay đổi rất lớn. Đã khác một trời một vực so với trước đây, như hai người khác nhau.” Cố Minh Thành nói.
“Thật vậy sao?” Khâu Đông Duyệt vô cùng ngạc nhiên.
Khâu Đông Duyệt cười nói về chuyện lúc nhỏ của mình, cô đã nói hết cho Miêu Doanh Đông biết về những việc mà bản thân cho rằng cả đời này sẽ không nói với ai, những việc mà cô nghĩ rằng đời này mình chỉ có thể đem nó chôn vùi dưới gốc cây.
Miêu Doanh Đông sẽ hỏi một câu, “Sao đó thì sao?”
Và rồi Khâu Đông Duyệt sẽ tiếp tục nói---
Lúc Khâu Đông Duyệt nói chuyện, cô luôn cố gắng tránh nhắc đến tên của Hứa Thế An.
Bởi vì có rất nhiều chuyện, đều là do cô và Hứa Thế An cùng nhau trải qua.
Lý do lảng tránh không phải vì không nhớ tình cảm trước đây, cũng không phải vì cố ý, cô chỉ là sợ Miêu Doanh Đông hỏi đến tên của Hứa Thế An, sẽ nhắc đến chuyện hậu sự của anh ấy, vậy thì chuyện về đôi mắt sẽ không thể tránh né được nữa.
Hiện tại cô chưa thật sự thấu hiểu Miêu Doanh Đông, có lẽ rất lâu sau này cô sẽ hiểu, Miêu Doanh Đông vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhắc đến cái tên Hứa Thế An này nữa.
Miêu Doanh Đông là người như vậy, anh không tò mò, rất ít khi quan tâm đến chuyện đời và chuyện của người khác, nói cách khác có rất ít chuyện có thể lọt được vào mắt anh, nếu có chuyện gì anh sẽ ầm thầm làm hoặc là tìm người khác làm, hơn nữa, bình thường anh cũng rất ít khi tìm người khác đến làm giúp việc gì đó, nếu anh tìm người khác làm vậy thì người đó sẽ cảm thấy hết sức lo sợ, cảm thấy đó là ơn huệ trời ban.
Cái tên Hứa Thế An này, anh vốn không hề đặt vào trong lòng, người đã chết thì anh lại sẽ càng không nhắc đến.
Khâu Đông Duyệt trượt chân suýt chút té ngã.
Miêu Doanh Đông lập tức đỡ lấy eo cô.
Sau khi cô đã đứng vững, liền kêu Miêu Doanh Đông thả lỏng tay ra, nhưng Miêu Doanh Đông trái lại càng ôm chặt hơn!
Anh xoay người cô lại.
Hai tay Khâu Đông Duyệt đặt lên vai anh, cúi đầu nhìn vào vòm ngực anh.
Cô từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Miêu Doanh Đông cho rằng cô đang thẹn thùng và áy náy.
Cô vũng vẫy không cho anh ôm.
Cô giận, oán và trách Miêu Doanh Đông!
Giận dỗi là sự hờn mát của một cô gái, đương nhiên là giận anh rồi.
Cô oán anh, oán trách anh trước giờ chưa từng thành thật với cô, để cho một mình cô phải suy đoán lung tung, suy đoán đến mức hao tổn tâm trí và hết sức đau lòng.
Cô trách anh, ngoài mặt lúc nào cũng là không chút gợn sóng, có lẽ trong lòng anh cũng như vậy.
Anh rất hiếm khi đặt tất cả tâm tư tình cảm của mình vào trong công việc, trong mối quan hệ với người nhà và trong chuyện tình cảm.
Nhưng tất cả mọi việc, mọi tình cảm đều diễn ra theo đúng như những gì anh dự tính.
Bởi vì anh có năng lực nói một không hai.
Hiện tại Khâu Đông Duyệt đã có chút hiểu ra, có lẽ đối với chuyện tình cảm với Khâu Đông Duyệt, anh cũng chỉ đặt vào ba phần tâm tư tình cảm.
Cho dù có một ngày Khâu Đông Duyệt rời đi, chết đi, thì phản ứng của anh cũng vẫn sẽ rất bình thản, rất máu lạnh.
Tại sao cô lại mê muôi mà đi yêu một người như vậy chứ?
Bây giờ đứa trẻ đã mất rồi, sức khỏe của Khâu Đông Duyệt cũng bị tổn hại rất nặng, nhưng cô vẫn không nhìn ra anh có chút đau lòng nào cả.
Giống như đứa bé này chỉ là con của người khác mà thôi.
Anh cũng chưa từng trách cô.
Nhưng hôm nay anh có thể dành ra một ngày để ở bên cô, thì đã là một đặc ân lớn rồi!
Khâu Đông Duyệt cảm thấy ở bên anh, nhưng dường như hai người lại bị ngăn cách bởi một người băng.
Không ai có thể đâm thủng được người băng đó, để có thể xuyên vào trái tim anh.
Ít nhất là cô không làm được, cô của hiện tại không làm được.
Anh trước giờ không ép buộc người khác, và cũng không nổi trận lôi đình.
Bởi vì có rất ít người có thể khiến anh tức giận, nói cách khác, căn bản là không ai có thể chạm đến được lòng anh.
Nhưng chính là một người như vậy đã có thể mê hoặc làm Khâu Đông Duyệt phải xoay vòng vòng.
Khâu Đông Duyệt nắm tay lại đánh vào ngực anh.
Miêu Doanh Đông chỉ cười, ghìm chặt lấy cô ôm vào lòng.
Khâu Đông Duyệt rất không phục!
Anh như một chàng công tử đào hoa có nhiều kinh nghiệm, nên có thể nắm rõ như lòng bàn tay mọi phản ứng của Khâu Đông Duyệt.
Nhưng bên cạnh anh rõ ràng không hề có phụ nữ mà!
Anh không cấm dục, nhưng cũng không hề phóng túng.
Khâu Đông Duyệt biết ngoan ngoãn nhảy vào trong cái bẫy của anh là sẽ chết, nhưng cô không thể khống chế được chính mình.
Khâu Đông Duyệt lại nhớ đến đứa bé.
Cô nghĩ, nếu có một ngày cô có con, có lẽ anh sẽ bước xuống khỏi đài cao mà biến thành người phàm tục.
Ít nhất thì đứa bé cũng là con của hai người họ.
Đây hình như là lần đầu tiên hai người họ ôm ấp nhau ở bên ngoài, Khâu Đông Duyệt bị sự trầm ổn và mùi hương nam tính toát ra từ người anh mê hoặc đến không thể giữ được mình.
Thật là không có tiền đồ mà.
Sau đó, Khâu Đông Duyệt một mình ngồi chồm hổm bên bờ hồ, cô nhìn vào mặt hồ như gương, nước hồ rất trong, thiết nghĩ có lẽ rất mát mẻ, hiện tại chính là thời điểm thích hợp để chơi những trò chơi dưới nước.
Hình bóng phản chiếu trên mặt hồ bỗng nhiên lại xuất hiện thêm Miêu Doanh Đông.
Trong lúc Khâu Đông Duyệt đang yêu thích ngắm nhìn nước trong hồ, thì ánh mắt của Miêu Doanh Đông như muốn đâm xuyên qua cô.
Cô nhanh chóng quay đầu lại tránh đi.
Sau đó hai người liền chuẩn bị đi về.
Trên đường về, Miêu Doanh Đông nhận một cuộc gọi, nói là đã tìm được người giúp việc theo giờ, một lát nữa sẽ đến nhà họ.
Miêu Doanh Đông nói, “Tôi biết rồi!”
Anh vẫn lái xe với tốc độ như lúc nãy mà không hề tăng tốc.
Khâu Đông Duyệt cảm thấy cô không thể nào hiểu nổi tác phong làm việc của anh.
Nếu đổi lại là cô, có người sắp đến nhà mình, chắc chắn cô sẽ tăng nhanh tốc độ.
Sau khi về đến nhà thì người giúp việc theo giờ cũng vừa đến kịp lúc.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt đã chào hỏi rất khách sáo, “Chào anh, chào cô!”
Khâu Đông Duyệt cảm thấy tiếng “cô” này vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.
Người giúp việc theo giờ này nấu cơm rất ngon, quả thật là một trời một vực với Khâu Đông Duyệt, sở trường không giống nhau.
Tối hôm trở về, Khâu Đông Duyệt vẫn ngủ lại trong phòng của mình.
Cô không nói rõ nguyên nhân, nhưng Miêu Doanh Đông cũng không hỏi vì anh hiểu.
Miêu Doanh Đông vẫn không thích cưỡng cầu.
Ngày hôm sau, Khâu Đông Duyệt đã thức dậy từ rất sớm.
Người giúp việc theo giờ đã đến và đang nấu cơm, bây giờ nhà bếp đã không còn là địa bàn của Khâu Đông Duyệt nữa rồi.
Khâu Đông Duyệt không nhịn được, cô lặng lẽ đẩy cửa vào phòng anh.
Tướng ngủ của anh cũng rất có quy củ, hoặc là nằm thẳng, hoặc là nằm nghiêng, đắp một cái chăn lông vịt mỏng.
Khâu Đông Duyệt liếc nhìn anh một cái liền xoay người rời đi.
Vừa xoay người thì sau lưng liền truyền đến một câu nói, “Sao vừa đến đã bỏ đi rồi?”
“À, em đến để gặp anh, nhưng thấy anh vẫn còn đang ngủ, sợ sẽ đánh thức anh nên liền ra ngoài.” Khâu Đông Duyệt nói, “Em đi ra xem cơm đã nấu xong chưa?”
Bị Miêu Doanh Đông nắm được thóp nên Khâu Đông Duyệt liền hốt hoảng bỏ chạy.
Lúc ăn cơm, Miêu Doanh Đông ngồi vào đối diện Khâu Đông Duyệt.
“Hôm qua Bác Từ của em đã gọi điện cho anh, Tiểu Cửu kết hôn nên kêu anh đến Trung Quốc nhanh chút. Em có muốn đi hay không?” Miêu Doanh Đông hỏi cô.
“Em à? Anh muốn cho em đi sao?”
Tay đang đập trứng gà của Miêu Doanh Đông ngừng lại một lát, anh đưa mắt nhìn Khâu Đông Duyệt, “Anh đã hỏi em như vậy rồi, em nói xem anh có muốn cho em đi hay không, nếu không muốn đưa em đi thì anh sẽ hỏi em sao?”
Khâu Đông Duyệt vẫn cúi gầm mặt.
Cô có nỗi băn khoăn.
Chắc chắn bên Trung Quốc, sẽ có rất nhiều người muốn gặp mặt Miêu Doanh Đông, muốn mượn hôn lễ của Tiểu Cửu để gặp anh.
Thân phận của hai người cách nhau xa như vậy, cô sợ sẽ khiến cho Miêu Doanh Đông mất mặt.
Cô rất tự ti.
“Vậy thì đi thôi! Dù sao hôn lễ của Tiểu Cửu, cả đời chỉ có một lần. Tam Nhi cũng đi chứ? Bụng của cậu ấy cũng đã to vậy rồi mà?” Khâu Đông Duyệt vẫn cúi đầu hỏi.
“Tam Nhi không đi. Nam Lịch Viễn sẽ đại diện đi. Tam Nhi còn đang khóc nháo ở nhà đấy!” Miêu Doanh Đông cười nói.
Khâu Đông Duyệt “À” một tiếng.
Miêu Doanh Đông kêu người đặt hai vé máy bay, anh không đi chung với Từ Thiến, anh cần phải qua sớm để phụ giúp.
Đây là lần đầu tiên Khâu Đông Duyệt ngồi khoang hạng nhất, trước khi đi, Miêu Doanh Đông không hề kêu cô phải đặc biệt ăn diện, chỉ để cô ăn mặc như bình thường mà đi, nhiều nhất là khi đến Trung Quốc sẽ đi mua một bộ lễ phục mặc cho hôn lễ, bởi vì cách thời gian diễn ra hôn lễ vẫn còn một khoảng thời gian, đến lúc đó, lúc cô đi thử áo cưới cùng Tiểu Cửu thì có thể chọn một bộ ở chỗ đó.
Những việc này, Khâu Đông Duyệt đều không hiểu, Miêu Doanh Đông nói thế nào thì cô nghe theo thế đó.
Ngoan đến mức làm cho người ta phải xót xa.
Miêu Doanh Đông đến, Cố Nhị là người vui nhất.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông mang theo Khâu Đông Duyệt cùng đến thì anh ấy càng có thêm mục tiêu để trêu chọc.
Lần này Miêu Doanh Đông không ở lại Cố gia, bởi vì còn có Khâu Đông Duyệt, cho nên Cố Vi Hằng đã đặt khách sạn cho anh, đi ra đi vào đều là dùng xe thương vụ để đưa đón.
Hôm nay là ngày đầu tiên Miêu Doanh Đông đến, anh chưa đến khách sạn mà vẫn còn đang ở Cố gia.
Thứ nhất là để giúp đỡ, thứ hai là nếu đến khách sạn thì sẽ có rất nhiều người không biết phải trái tìm đến anh.
Anh lười phải xã giao với những người này.
Cố gia là nơi không ai dám tùy tiện đi vào.
Miêu Doanh Đông đã nói với Tiểu Cửu, đến lúc đó hãy giúp Khâu Đông Duyệt chọn một bộ lễ phục.
Khâu Đông Duyệt vẫn một mực im lặng ngồi bên cạnh, cô không thể nói vào điều gì.
Cô chưa từng nghĩ đến, lại có một ngày được ngồi cùng với những người thuộc tầng lớp thượng lưu này.
Những người này cũng rất hiểu sự ngượng ngùng của Khâu Đông Duyệt, cho nên đã tận lực hạn chế không nói đến những chủ đề liên quan đến cô.
Nếu cô đã cảm thấy không nói chuyện sẽ được thoải mái, vậy thì không cần nói.
Khâu Đông Duyệt cho rằng cô đã tránh rất sâu ở phía sau, nhưng thực ra mọi chi tiết nhỏ của cô người khác đều biết, đều đang khắc chế không nhắc đến sợ cô sẽ ngượng ngùng.
Cô không biết, loại thoải mái tự tại này của cô là kết quả của việc mọi người cố gắng không quan tâm đến cô.
Cũng đều là do nể mặt Miêu Doanh Đông.
Có vẻ cô nói chuyện khá hợp với Đỗ Nhược.
Hai người ở phía sau nói đến chuyện con cái.
Lúc nhìn vào cô bé được gọi là “Cố Trung Nghiên”, Khâu Đông Duyệt nói, “Tôi muốn ôm đứa bé một chút.”
Cô liền ôm đứa bé lên.
Bé gái mềm mại đang ôm trong tay, làm Khâu Đông Nhược nhớ đến đứa bé mình đã mất đi.
Phút chốc bản năng làm mẹ trong cô bắt đầu bị đâm đến đau đớn.
Cô rất muốn khóc.
Cô đứng dậy, giả vờ như đang chơi đùa với đứa bé, kỳ thực là cô đi đến trước cửa sổ để che giấu chính mình.
Miêu Doanh Đông ngồi trên sofa với sự chăm chú quan sát của nhiều người, trong lúc nói chuyện, anh không cẩn thận nghiêng đầu nhìn sang Khâu Đông Duyệt đang đứng trước cửa sổ.
Sau đó lại tiếp tục cười nói với Cố Nhị.
Điện thoại của Khâu Đông Duyệt reo lên, cô đang ôm đứa bé nên không tiện nhìn, bé gái mũm mĩm xinh xắn này đúng là khiến người ta yêu thích.
Cô đang nghĩ, nếu đứa bé đó không mất đi, thì sẽ là bé trai hay bé gái đây?
Bản thân cô hy vọng đó sẽ là một bé gái.
Sau đó, cô trả Cố Trung Nghiên cho Đỗ Nhược, rồi cầm điện thoại lên xem, thế nhưng lại là tin nhắn của Chú Cố gửi cho cô, kêu cô đến thư phòng ở trên lầu một chuyến.
Khâu Đông Duyệt nói cô muốn đi nhà vệ sinh, ở lầu dưới nhiều người quá nên cô muốn đi lên lầu.
Sau đó cô liền đi lên lầu một mình.
Việc này không cần nghĩ thì Miêu Doanh Đông cũng biết là cô muốn đi đâu.
Khâu Đông Duyệt đi vào thư phòng.
Cố Minh Thành nhìn Khâu Đông Duyệt, ông cũng biết cô bé này đã chịu khổ rất nhiều.
Lúc đầu gặp cô, thì những nỗi khổ cô phải chịu chỉ là một góc của núi băng.
Nếu cô có thể gả cho Miêu Doanh Đông thì đó chính là kết quả tốt nhất.
Hơn nữa, mặc kệ chuyện này Cố Minh Thành có quyết định tiếp tục hay không, nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ.
Miêu Doanh Cửu cuối cũng vẫn gả cho Cố Nhị.
“Đã lâu không gặp!” Cố Minh Thành nói.
“Chú Cố, đã lâu không gặp!” Khâu Đông Duyệt cũng nói.
“Khí chất trên người con thay đổi rất lớn. Đã khác một trời một vực so với trước đây, như hai người khác nhau.” Cố Minh Thành nói.
“Thật vậy sao?” Khâu Đông Duyệt vô cùng ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.