Chương 712
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Ngày thứ hai, Miêu Doanh Đông rời khỏi văn phòng sớm hơn nửa tiếng, đến công ty của Khánh Tường, anh đi, chỉ là muốn nói với Khánh Tường một câu, nếu như không thành thật thì hủy bỏ toàn bộ hợp tác.
Khánh Tường không hiểu ý của Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông nó, nếu như không hiểu, đi hỏi con gái ông.
Không nói thêm bất cứ lời thừa nào.
Hợp tác được nói đến đương nhiên là hợp tác với người Tây Ban Nha kia, lần hợp tác đó vốn dĩ là Miêu Doanh Đông vì Khâu Đông Duyệt luyện tập tiếng Tây Ban Nha trước mặt Khánh Du, mới cố ý tìm Khánh Tường bàn bạc lần hợp tác này, thực tế, nhưng lại không có ý nghĩ gì lớn.
Nói xong liền đi.
Khánh Du ở công ty của Khánh Tường, Khánh Tường xuống dưới hỏi Khánh Du, nói những lời vừa rồi của Miêu Doanh Đông.
Khánh Du cười vô cùng đắc ý, “Cũng thông minh thật, không hổ là Miêu Doanh Đông!”
Miêu Doanh Đông từ lầu trên công ty của Khánh Du đi xuống, nếu như muốn về nhà thì bắt buộc pải đi qua chợ, anh đột nhiên tâm huyết dâng trào, đến chợ mua một con gà sống, bỏ vào trong giỏ, đặt ở cốp xe liền về nhà.
Khâu Đông Duyệt giúp anh mở cửa, mở con gà ở trong giỏ ra, Khâu Đông Duyệt “A”
lên một tiếng.
“Sao anh lại mang gà sống về nhà chứ?”
Khâu Đông Duyệt hỏi, cách xa Miêu Doanh Đông một đoạn.
“Cho em tẩm bổ.
Em không phải rất biết nấu ăn à, sao lại không dám giết gà chứ.”
“Em trước kia có làm cơm, nhưng mà bình thường đều là người khác làm sạch rổi, bản thân em không dám.
Anh dám sao?”
Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Trước kia thường ra nước ngoài với bạn học, đi dã ngoại, bình thường.”
Nói xong, Miêu Doanh Đông liền vào nhà bếp, Khâu Đông Duyệt xắn tay áo anh lên trên khuỷu tay, hai người đều đứng trên kệ rửa của nhà bếp, Miêu Doanh Đông cúi đầu, sau đó, nghiêng mặt, liếc mắt nhìn Khâu Đông Duyệt, nhìn thấy dáng vẻ đúng chuẩn bị dọa của cô, cười một hồi.
Quả nhiên là lúc giết gà, Khâu Đông Duyệt không dám nhìn, Miêu Doanh Đông làm sạch sẽ rồi mới đưa cho Khâu Đông Duyệt để cô nấu canh gà.
Canh gà tối nay nấu đúng là vô cùng thơm, không hề ngấy, rất thanh mát, rất tươi, đúng là rất bổ.
“Tâm trạng em không tốt, bổ người làm gì chứ?”
Lúc ăn cơm Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Thân thể tốt thì tâm trạng mới có thể tốt được.”
Mđ nói/ Khâu Đông Duyệt lại nghĩ, cứ bình an sống với Miêu Doanh Đông cả đời như thế này, cũng rất tốt.
Nhưng mà lời nói của Tống Dương, thường giống như một cái kim vậy, đâm vào đáy lòng cô đau nhói.
Hội chứng Stockholm, cô dần dần phát hiện ra, cô xác thực là có.
Mới bắt đầu Miêu Doanh Đông đối xử với cô không tốt, nhưng mà một vài động tác giúp đỡ ngẫu nhiên của anh, Khâu Đông Duyệt cảm thấy anh rất đẹp trai, ngay lập tức che lấp toàn bộ khuyết điểm của anh, tất cả những gì anh không tốt với cô.
Hơn nữa, sự thong dong biểu hiện ra bên ngoài của anh khiến bất cứ lúc nào cũng giống như đang ngồi trên Điếu Ngư Đài, vô cùng thu hút Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt rất ngoan, sợ chọc giận anh....
Như Tống Dương nói, Khâu Đông Duyệt bây giờ như chim sợ cành gãy, có lúc cô không biết tình yêu dành cho Miêu Doanh Đông là có chủ định hay là bệnh trạng.
Cô sắp bị Tống Dương phiền chết rồi.
Sau đó, Khâu Đông Duyệt phát hiệ bản thân có thai rồi.
Đại khái là một tháng sau khi anh từ Trung Quốc quay về.
Cô ngồi trên băng ghế dài trong trường nghĩ rất lâu, tay vẫn run cầm cập.
Cô có một cảm giác lạnh lẽo, luôn cảm thấy một khắc sau liền rơi xuống nước sâu thẳm lạnh lẽo vô biên.
Trước kia cô rất muốn có một đứa con gái.
Nhưng mà, sinh đứa nhỏ ra, lại không phải do cô khống chế.
Hoặc có thể tương lai con cô cũng sẽ giống cô, tự ti, mẩm cảm, trong lòng không được cân bằng, vì vậy có thể dễ dàng yêu một người nào đó.
Hồ đồ sống một đời.
Cô không biết phải đối mặt với cái thai trong bụng như thế nào.
Bệnh truyền từ trong bụng mẹ, phải làm sao mới có thể khắc phục? Huống hồ, cô cũng đã uống thuốc tránh thai rồi, cho dù có sinh đứa trẻ ra thì cũng không khỏe mạnh.
Khâu Đông Duyệt bây giờ mới hiểu rõ tâm trạng của bản thân, lần trước mất đi đứa nhỏ, trong lòng cô thực sự là vô cùng chân thực.
Bởi vì nơi sâu trong trái tim cô, cô không hi vọng bản thân có con.
Sợ đứa nhỏ sẽ có số phận giống như cô, sợ đứa nhỏ sẽ di truyền tính cách của cô, sợ....
Cô sợ rất nhiều rất nhiều.
Khâu Đông Duyệt mấy ngày nay học hành có chút lơ đãng.
Chuyện có thai, cô cũng không dám nói Miêu Doanh Đông.
Bởi vì nếu như cô nói với anh, Miêu Doanh Đông có thể không quan tâm chuyện Khâu Đông Duyệt đã uống thuốc tránh thai chưa, chỉ cần cô mang thai rồi, thì sẽ sinh nó ra.
Khâu Đông Duyệt hoàn toàn tin tưởng, anh ấy có sự tự tin đó.
Nếu như anh như vậy, đứa nhỏ này, Khâu Đông Duyệt còn muốn hay không muốn đứa bé nữa? Khâu Đông Duyệt nghĩ rất nhiều rất nhiều lần, cảnh tượng hồi nhỏ từ đầu đến cuối giống như một lăng kính, có người nói, sau khi bạn lớn lên sẽ là một người như thế nào, thì từ lúc bạn còn nhỏ rất nhỏ thì mọi chuyện đã định sẵn cả rồi.
Tuổi thơ của cô, không hoàn chỉnh, đói khổ, sợ hãi, thiết hụt rất nhiều rất nhiều tình yêu thương.
Cô vốn nghĩ khoảng thời gian này, ánh sáng mà Miêu Doanh Đông đem lại cho cô là đủ rồi, cô có thể thoát khỏi thân thế tự ti, đáng thương này rồi.
Nhưng mà, lời nói của Tống Dương, khiến trái tim đã tự tin trở lại của Khâu Đông Duyệt bị đánh về nguyên hình một lần nữa.
Hơn nữa, cô càng ngày càng cảm thấy người Tống Dương nói là cô, trái tim đã được Miêu Doanh Đông sưởi ấm một lần nữa quay về tình thế nguy kịch, vô phương cứu chữa.
Mặc dù đứa nhỏ này con của cô và Miêu Doanh Đông, với điều kiện của Miêu Doanh Đông, tuyệt đối sẽ không xử tệ với đứa nhỏ, nhưng mà chuyện của tương lai, ai nói trước được gì? Cô hi vọng tâm trạng của đứa nhỏ trong tương lai sẽ giống như Tam Nhi, luôn được che chở, là một cô công chúa nhỏ không bao giờ bị ảnh hưởng....
Nhưng mà bây giờ nghĩ nghĩ, thực sự là quá khó.
Chuyện di truyền này, ai cũng không nói rõ được.
Anh và ba đều nói là cô di truyền từ mẹ rất nhiều.
Thân là một người phụ nữ, chẳng lẽ cả đời này Khâu Đông Duyệt đều không cần co sao? Khâu Đông Duyệt rất phiền lòng.
Trong lòng Khâu Đông Duyệt nghĩ, không phải đâu, đời này, cô chắc chắn sẽ có một đứa con, chỉ cần anh vẫn yêu thương mình, để cô cảm nhận được nhiều sự ấm áp hơn nữa sâu hơn nữa, không cần nghi ngờ như vậy nữa, sang năm, cô sẽ sinh con cho anh.
Từng lời nói của Tống Dương cứ lặp đi lặp lại trong tai cô, “Tình yêu dạng bệnh trạng mà em dành cho anh ta, căn bản không phải điều bình thường!”
Nếu như tình yêu bản thân dành cho anh ấy là bệnh trạng, vậy thì tình yêu anh dành cho mình thì sao? Đó là sự không tự tin của phụ nữ trước khi mang thai đối với bản thân, sự mơ màng đối với đứa con.
Huống hồ, Khâu Đông Duyệt trước đó còn uống thuốc tránh thai.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đứa nhỏ này là của đêm hôm đó mơi có, những lúc khác anh đều không bắn.
Rút kinh nghiệm xương máu, Khâu Đông Duyệt quyết định bỏ đứa nhỏ này đi.
Cô tuyệt đối không để anh biết được, anh cũng sẽ không biết.
Lần này Khâu Đông Duyệt quyết định đi bang khác làm phẫu thuật, đối với thai còn nhỏ, có bang không quy định không được phá.
Đúng lúc Miêu Doanh Đông muốn đi công tác.
Bởi vì việc học của Khâu Đông Duyệt nên Miêu Doanh Đông công tác cô sẽ không đi theo.
Hôm đó, cô vẫn như bình thường, đứng ở cửa nhà tiễn Miêu Doanh Đông, nhón chân lên hôn anh như thường.
Sau khi Miêu Doanh Đông đi, Khâu Đông Duyệt nói cô đi đến trường.
Thực ra, Khâu Đông Duyệt bắt xe đến một bang khác, trước đó, cô đã liên hệ với bệnh viện, chỉ cần 1 ngày, cô có thể quay về, buổi tối có thể về nhà rồi.
Thần không biết quỷ không hay.
Trong lòng cô nghĩ: đây là lần cuối cùng cô nói dối.
Gây mê toàn thân, cảm thấy giống như lần trước, trừ việc sau khi làm phẫu thuật xong bụng có chút lạnh thì không còn cảm giác nào khác, truyền nước biển xong, Khâu Đông Duyệt ngồi xe về NewYork, về nhà của mình.
Cô vẫn còn nhớ Miêu Doanh Đông, video call cho anh.
Cô không muốn nói dối, vì vậy, hôm nay cô làm gì cô không nói, chỉ là hỏi anh có khỏe không, bên đó có thích nghi không.
Miêu Doanh Đông vừa mới tắm xong, nói mọi chuyện đều ổn, anh sẽ cố gắng về sớm.
Trong lòng Khâu Đông Duyệt nghĩ, nhanh chóng quay về là muốn.....
với cô.
Nhưng cô không thể, cô không thể chung giường với anh được.
Vì vậy, Khâu Đông Duyệt gọi điện thoại cho Minh Nguyên.
Bây giờ Minh Nguyên đang ở Mỹ, ở nhà của mình, Khâu Đông Duyệt nói gần đây Miêu Doanh Đông đi công tác rồi, cô ở nhà một mình rất sợ, muốn đến nhà Minh Nguyên ở vài ngày.
“Được chứ, đừng nói vài ngày, cho dù ở cả đời, anh em cũng chẳng thể làm gì em mà, trường em cách nhà anh rất gần, mỗi ngày anh cho tài xế đưa em đi học.”
Minh Nguyên nghe em gái muốn đến, đương nhiên rất vui.
Minh Nguyên nói vào hạ anh mới Venezuela, bây giờ đang chỉnh đốn lại việc ở Mỹ.
Chỉ cần có anh trai ở đây, trái tim Khâu Đông Duyệt mới cảm thấy chân thực.
Mặc dù thời gian biết anh trai không dài, nhưng mà, quan hệ huyết thống, long phượng thai, đương nhiên sẽ có cảm giác mà người khác không có.
Đây là lần đầu tiên Khâu Đông Duyệt ở nhà của Minh Nguyên.
Trước kia Từ Thiến chưa nói về người nhà họ Minh, chân tướng Minh Nguyên là người của Khâu gia, vì vậy, đối với Khâu Đông Duyệt đột nhiên đến ở thì mọi người đều cho rằng đây là bạn gái của Minh Nguyên.
Minh Sùng Luân đương nhiên biết Khâu Đông Duyệt, dù sao thì ông cũng đã làm việc ở Venezuela.
Minh Quyên cũng biết, Khâu Đông Duyệt cũng từng làm việc ở công ty ở Mỹ, bà cũng từng coi cô như đinh trong mắt.
Minh Quyên sớm đã hết hi vọng, thêm nữa là tuổi tác đã cao, sớm đã không còn suy nghĩ muốn đấu với Minh Nguyên rồi.
Suy cho cùng, bà cũng sắp bảy mươi tuổi rồi.
Phòng của Khâu Đông Duyệt gần với phòng của anh trai.
Buổi tối, dì sẽ mời tất cả mọi người xuống ăn cơm, Minh Quyên có lúc sẽ xuống, có lúc lại không xuống.
Nhưng mà, Khâu Đông Duyệt và mẹ của Minh Nguyên quan hệ rất tốt.
Khâu Đông Duyệt từ trước đến nay cũng là một người hiểu chuyện, một đứa trẻ lương thiện.
Lúc Minh Nguyên giới thiệu Khâu Đông Duyệt, chỉ nói, “Là một em gái quan hệ tốt trong công ty, chồng em ấy đi công tác, nên đến nhà ở vài ngày!”
Ban ngày, Khâu Đông Duyệt đi học, buổi chiều, Minh Nguyên sẽ đưa cô đi xem triển lãm tranh gì đó.
Có một lần, hai người đến xem một triển lam trạng thái cuộc sống nạn dân ở châu Phu kiểu lớn.
Khâu Đông Duyệt đứng trước một bức tranh của một đứa bé gái cô độc không ai giúp đỡ.
Mặc dù tình trạng nă đó của Khâu Đông Duyệt tốt hơn con bé, nhưng trong đôi mắt của con bé, chắc hẳn có tình yêu.
Lúc Miêu Doanh Đông liên lạc với Khâu Đông Duyệt, Khâu Đông Duyệt nói cô ở nhà một mình buồn chán quá, muốn qua nhà anh trai ở vài ngày, anh trai vào hạ phải về Venezuela rồi, cô muốn ở bên nhà anh trai vài ngày, trước đó chưa từng ở cùng anh trai, sau này anh trai kết hôn rồi, cũng không thể sống cùng với nhau, thời gian bây giờ rất ngắn.
“Lúc nào về nhà?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
“Để xem đã, dì Minh gia cũng thích em lắm, có thể sẽ ở đây một khoảng thời gian, còn nữa, em cũng không nỡ rời xa anh em.”
Khâu Đông Duyệt nói.
“Vậy em nỡ rời xa anh?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
Khâu Đông Duyệt cười, “Em đương nhiên cũng không nỡ rời xa anh rồi! Chỉ là, anh không phải còn cả đời sao, anh em sắp sửa phải đi rồi.”
Dù sao Khâu Đông Duyệt cũng ở nhà Minh Nguyên rồi, vì vậy, lần công tác này của Miêu Doanh Đông cũng không phải vội vàng, ở bên ngoài khảo sát thị trường một hồi, lúc quay về thì cũng đã mười ngày sau rồi.
Ngày đầu tiên trở về, anh hẹn Khâu Đông Duyệt ăn cơm ở một tiệm cơm gần trường.
Phảng phất giống như tình nhân hẹn hò, Khâu Đông Duyệt đeo balo đã đứng ở tiệm cơm đợi anh từ sớm rồi.
Nhìn thấy anh, giơ giơ tay, cười vô cùng vui vẻ.
Miêu Doanh Đông đi vào trong.
Vừa bước vào, Miêu Doanh Đông liền đứng dậy, cả người liền dựa vào trong vòng tay của anh, thân thể mềm mại, giống như không có xương vậy.
“Em nhớ anh quá.”
Cô nói.
“Nhớ anh, nhưng lại ở nhà anh em?”
Miêu Doanh Đông nhéo nhéo bờ vai mềm mại của cô nói.
“Vậy anh em đi đã, đợi anh em đi rồi thì em sẽ về nhà, buổi trưa hay buổi tối có thời gian, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Khâu Đông Duyệt nói.
Miêu Doanh Đông cúi đầu cười, cụng đầu với cô, âm thầm đồng ý yêu cầu của cô.
Mặc dù là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng mà người chồng mới cưới không thể so sánh với anh trai ruột, chuyện này.....
Hai người vừa ăn cơm, vừa nghe vừa nói chuyện, Miêu Doanh Đông kể những trải nghiệm của bản thân trong chuyến công tác, đợi Khâu Đông Duyệt tốt nghiệp rồi, có thể đưa cô đi khắp thế giới.
Hướng về tương lai suy cho cùng cũng khiến con người khao khát.
Khâu Đông Duyệt luôn gật đầu cười nhẹ.
Khâu Đông Duyệt nhìn đồng hồ, sắp đến tiết học rồi, nói một câu, “Ông xã, em sắp có tiết rồi, em đi đây.”
Vội vàng uống một miếng nước liền đi rồi.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào một buổi tối.
Hai người ăn cơm tối xong, Miêu Doanh Đông nắm tay Khâu Đông Duyệt đưa cô tới nhà Minh Nguyên.
Ánh trăng sáng như ban ngày, Khâu Đông Duyệt không nhịn được nhớ tới buổi tối hôm đó, hai người cùng nhau đi ra ngoài, chuyện đã làm trong tiểu khu.
Đại khái là Miêu Doanh Đông cũng nhớ tới, hơn nữa, anh cũng rất lâu rồi chưa chạm vào Khâu Đông Duyệt.
Đàn ông ở độ tuổi này, cũng lợi hại giống như hổ như báo.
Tới một con đường nhỏ yên tĩnh, Miêu Doanh Đông liền đè Khâu Đông Duyệt lên trên bờ tường phía sau, nụ hôn rơi dần trên cần cổ của Khâu Đông Duyệt, còn có mặt của cô.
Khâu Đông Duyệt nghe được tiếng thời dồn dập của anh.
Gần đây Miêu Doanh Đông một mình ở nhà, thực sự trải nghiệm cảm giác đêm dài khó ngủ, cái gì gọi là phòng không gối chiết.
Quan trọng là Khâu Đông Duyệt không về, ở nhà anh trai cô ấy.
Ở bên ngoài, trên con đường nhỏ yên tĩnh, điều này khiến Miêu Doanh Đông có một khoái cảm “vụng trộm”
, anh muốn đè Khâu Đông Duyệt một cách mạnh mẽ, muốn tiến vào cô.
“Đừng mà, ông xã.”
Khâu Đông Duyệt trốn tránh hét lên, “Đang ở ngoài, có nhiều người lắm!”
“Cũng chưa phải là chưa làm ở ngoài, sợ gì chứ?”
Anh hỏi.
“Mỗi lần em làm xong, có lúc sẽ ngủ đi rất nhanh, có lúc tim sẽ đập mạnh đến nửa đêm, ngày mai em còn kiểm tra, em sợ lỡ như ngủ không được.”
Khâu Đông Duyệt nói.
Một tay của Miêu Doanh Đông nắm tường, vừa thở dốc nói với cô, “Sao anh không nhìn ra em có một chút nhớ anh chứ?”
Khâu Đông Duyệt giơ tay nắm cánh tay của Miêu Doanh Đông, “Chỉ là ở chỗ này, người ta không thích ứng mà.”
Nói xong, nũng nịu quay đầu, bước đi.
Miêu Doanh Đông đi theo sau lưng cô.
Sau khi Khâu Đông Duyệt quay về nhà đại khái là khoảng mười ngày sau, nói thật là, hai người gần như là ngày ngày gặp mặt.
Mặc dù chớp mắt đã trôi qua rồi, nhưng mà suy cho cùng cũng là tân hôn, nhà mà tâm tư ngứa ngáy.
Buổi chiều Khâu Đông Duyệt quay về, Miêu Doanh Đông vẫn chưa quay về, cô quay về liền đi nấu cơm.
Miêu Doanh Đông bước vào, Miêu Doanh Đông lắng nghe âm thanh quen thuộc một lần nữa, rất cảm khái.
Anh bước vào nhà bếp, từ sau lưng ôm lấy eo của Khâu Đông Duyệt, môi nhẹ nhàng hôn lên bên tai cô, giọng nói dịu dàng vừa gợi cảm, “Nhớ anh rồi à? Bây giờ biết về rồi.”
“Vâng.
Mấy hôm trước bài của em có chút nặng, nhà anh em lại gần trường, hơn nữa anh cũng không có ở nhà, anh vừa về thì cũng về, vậy anh biết anh em nói gì không?”
Khâu Đông Duyệt nói.
“Nói về chồng em? Điều này chẳng có gì không đúng cả.”
Miêu Doanh Đông ở sau lưng cô, ngửi mùi hương thoang thoảng của cô, nhắm mắt lại.
Trên người cô có một mùi thơm cơ thể rất nhẹ thấm vào tận tim gan, khiến anh cảm thấy rất bình yên rất dịu dàng.
Đêm nay hai người làm vô cùng điên cuồng, ban đầu Miêu Doanh Đông hôn nhẹ Khâu Đông Duyệt, sau đó trở nên sâu hơn, đầu của Khâu Đông Duyệt tránh đi, vừa tránh, Miêu Doanh Đông càng hôn càng lợi hại.
Cách giải quyết như vậy rất sảng khoái, khiến anh híp mắt thở sâu hơn.
Lưng của Khâu Đông Duyệt đối diện với anh, trên gò má cô thấm đẫm mồ hôi, cô cũng rất mệt.
“Không phải anh nói sau khi uống thuốc tránh thai thì nửa năm không thể có thai sao? Anh đây là có mấy ý vậy?”
Khâu Đông Duyệt nói.
“Không phải em chỉ uống có một lần thôi sao? Chắc không có vấn đề gì.”
Khâu Đông Duyệt chính là biết anh sẽ trả lời như vậy, may mà cô bỏ đứa bé đó đi.
Anh vẫn thực sự tin tưởng một cách mù quáng, tự tin năng lực của bản thân có thể chống lại sức mạnh của kĩ thuật.
Khâu Đông Duyệt rất mệt rồi, nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Khâu Đông Duyệt tỉnh lại, lại phát hiện dưới thân có máu.
Khâu Đông Duyệt từ trước đến nay đều chưa từng thê thảm như vậy, ít nhất là khi lên giường với anh, chưa từng bị chảy máu.
Ở trong nhà vệ sinh, cũng không để anh thấy dấu vết của giấy vệ sinh.
Chỉ là lần đầu tiên phá thai, chu kỳ kinh nguyệt tuần hoàn không giống trước kia, nhưng lần kinh nguyệt này, có thể là cách một tháng khác sau khi phá thai.
Vì vậy, sau khi dậy, Khâu Đông Duyệt nhìn thấy vết máu đỏ thẫm trên giường, đầu óc có chút đờ đẫn, đánh vào đầu của bản thân.
Tối qua vừa làm với anh, hôm nay liền đến rồi.
Xem ra là tối qua không thể nào có thai được, Khâu Đông Duyệt âm thầm vui mừng một hồi.
Cô muốn dọn dẹp ga giường lại, trước tiên tới lấy khăn, bưng một chậu nước, lau sạch vết máu, như vậy, đợi lát nữa sau khi Miêu Doanh Đông tỉnh, lúc lau ga giường lần nữa sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lúc Khâu Đông Duyệt ngồi dậy lau ga giường, Miêu Doanh Đông cũng tỉnh.
Anh nhìn Khâu Đông Duyệt rất laai, hỏi, “Lại đến rồi?”
“Dạ.”
Khâu Đông Duyệt căng thẳng trả lời.
Thời gian ngủ cùng với Miêu Doanh Đông cũng không ngắn, mặc dù anh có thể trước mặt nói ra ba từ “Băng vệ sinh”
, ý tứ là, Khâu Đông Duyệt ở trước mặt anh, không cần phải xấu hổ.
Nhưng mà lúc anh nói tới lần nữa thì cô luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Lần này tới sớm hay là tới trễ? Sao lại cách với lần trước nửa tháng nhiều như vậy?”
Miêu Doanh Đông nằm nghiêng trên giường, chống đầu hỏi Khâu Đông Duyệt.
Cánh tay đang lau máu của Khâu Đông Duyệt từ từ chậm dần.
Vấn đề này, cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Khánh Tường không hiểu ý của Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông nó, nếu như không hiểu, đi hỏi con gái ông.
Không nói thêm bất cứ lời thừa nào.
Hợp tác được nói đến đương nhiên là hợp tác với người Tây Ban Nha kia, lần hợp tác đó vốn dĩ là Miêu Doanh Đông vì Khâu Đông Duyệt luyện tập tiếng Tây Ban Nha trước mặt Khánh Du, mới cố ý tìm Khánh Tường bàn bạc lần hợp tác này, thực tế, nhưng lại không có ý nghĩ gì lớn.
Nói xong liền đi.
Khánh Du ở công ty của Khánh Tường, Khánh Tường xuống dưới hỏi Khánh Du, nói những lời vừa rồi của Miêu Doanh Đông.
Khánh Du cười vô cùng đắc ý, “Cũng thông minh thật, không hổ là Miêu Doanh Đông!”
Miêu Doanh Đông từ lầu trên công ty của Khánh Du đi xuống, nếu như muốn về nhà thì bắt buộc pải đi qua chợ, anh đột nhiên tâm huyết dâng trào, đến chợ mua một con gà sống, bỏ vào trong giỏ, đặt ở cốp xe liền về nhà.
Khâu Đông Duyệt giúp anh mở cửa, mở con gà ở trong giỏ ra, Khâu Đông Duyệt “A”
lên một tiếng.
“Sao anh lại mang gà sống về nhà chứ?”
Khâu Đông Duyệt hỏi, cách xa Miêu Doanh Đông một đoạn.
“Cho em tẩm bổ.
Em không phải rất biết nấu ăn à, sao lại không dám giết gà chứ.”
“Em trước kia có làm cơm, nhưng mà bình thường đều là người khác làm sạch rổi, bản thân em không dám.
Anh dám sao?”
Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Trước kia thường ra nước ngoài với bạn học, đi dã ngoại, bình thường.”
Nói xong, Miêu Doanh Đông liền vào nhà bếp, Khâu Đông Duyệt xắn tay áo anh lên trên khuỷu tay, hai người đều đứng trên kệ rửa của nhà bếp, Miêu Doanh Đông cúi đầu, sau đó, nghiêng mặt, liếc mắt nhìn Khâu Đông Duyệt, nhìn thấy dáng vẻ đúng chuẩn bị dọa của cô, cười một hồi.
Quả nhiên là lúc giết gà, Khâu Đông Duyệt không dám nhìn, Miêu Doanh Đông làm sạch sẽ rồi mới đưa cho Khâu Đông Duyệt để cô nấu canh gà.
Canh gà tối nay nấu đúng là vô cùng thơm, không hề ngấy, rất thanh mát, rất tươi, đúng là rất bổ.
“Tâm trạng em không tốt, bổ người làm gì chứ?”
Lúc ăn cơm Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Thân thể tốt thì tâm trạng mới có thể tốt được.”
Mđ nói/ Khâu Đông Duyệt lại nghĩ, cứ bình an sống với Miêu Doanh Đông cả đời như thế này, cũng rất tốt.
Nhưng mà lời nói của Tống Dương, thường giống như một cái kim vậy, đâm vào đáy lòng cô đau nhói.
Hội chứng Stockholm, cô dần dần phát hiện ra, cô xác thực là có.
Mới bắt đầu Miêu Doanh Đông đối xử với cô không tốt, nhưng mà một vài động tác giúp đỡ ngẫu nhiên của anh, Khâu Đông Duyệt cảm thấy anh rất đẹp trai, ngay lập tức che lấp toàn bộ khuyết điểm của anh, tất cả những gì anh không tốt với cô.
Hơn nữa, sự thong dong biểu hiện ra bên ngoài của anh khiến bất cứ lúc nào cũng giống như đang ngồi trên Điếu Ngư Đài, vô cùng thu hút Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt rất ngoan, sợ chọc giận anh....
Như Tống Dương nói, Khâu Đông Duyệt bây giờ như chim sợ cành gãy, có lúc cô không biết tình yêu dành cho Miêu Doanh Đông là có chủ định hay là bệnh trạng.
Cô sắp bị Tống Dương phiền chết rồi.
Sau đó, Khâu Đông Duyệt phát hiệ bản thân có thai rồi.
Đại khái là một tháng sau khi anh từ Trung Quốc quay về.
Cô ngồi trên băng ghế dài trong trường nghĩ rất lâu, tay vẫn run cầm cập.
Cô có một cảm giác lạnh lẽo, luôn cảm thấy một khắc sau liền rơi xuống nước sâu thẳm lạnh lẽo vô biên.
Trước kia cô rất muốn có một đứa con gái.
Nhưng mà, sinh đứa nhỏ ra, lại không phải do cô khống chế.
Hoặc có thể tương lai con cô cũng sẽ giống cô, tự ti, mẩm cảm, trong lòng không được cân bằng, vì vậy có thể dễ dàng yêu một người nào đó.
Hồ đồ sống một đời.
Cô không biết phải đối mặt với cái thai trong bụng như thế nào.
Bệnh truyền từ trong bụng mẹ, phải làm sao mới có thể khắc phục? Huống hồ, cô cũng đã uống thuốc tránh thai rồi, cho dù có sinh đứa trẻ ra thì cũng không khỏe mạnh.
Khâu Đông Duyệt bây giờ mới hiểu rõ tâm trạng của bản thân, lần trước mất đi đứa nhỏ, trong lòng cô thực sự là vô cùng chân thực.
Bởi vì nơi sâu trong trái tim cô, cô không hi vọng bản thân có con.
Sợ đứa nhỏ sẽ có số phận giống như cô, sợ đứa nhỏ sẽ di truyền tính cách của cô, sợ....
Cô sợ rất nhiều rất nhiều.
Khâu Đông Duyệt mấy ngày nay học hành có chút lơ đãng.
Chuyện có thai, cô cũng không dám nói Miêu Doanh Đông.
Bởi vì nếu như cô nói với anh, Miêu Doanh Đông có thể không quan tâm chuyện Khâu Đông Duyệt đã uống thuốc tránh thai chưa, chỉ cần cô mang thai rồi, thì sẽ sinh nó ra.
Khâu Đông Duyệt hoàn toàn tin tưởng, anh ấy có sự tự tin đó.
Nếu như anh như vậy, đứa nhỏ này, Khâu Đông Duyệt còn muốn hay không muốn đứa bé nữa? Khâu Đông Duyệt nghĩ rất nhiều rất nhiều lần, cảnh tượng hồi nhỏ từ đầu đến cuối giống như một lăng kính, có người nói, sau khi bạn lớn lên sẽ là một người như thế nào, thì từ lúc bạn còn nhỏ rất nhỏ thì mọi chuyện đã định sẵn cả rồi.
Tuổi thơ của cô, không hoàn chỉnh, đói khổ, sợ hãi, thiết hụt rất nhiều rất nhiều tình yêu thương.
Cô vốn nghĩ khoảng thời gian này, ánh sáng mà Miêu Doanh Đông đem lại cho cô là đủ rồi, cô có thể thoát khỏi thân thế tự ti, đáng thương này rồi.
Nhưng mà, lời nói của Tống Dương, khiến trái tim đã tự tin trở lại của Khâu Đông Duyệt bị đánh về nguyên hình một lần nữa.
Hơn nữa, cô càng ngày càng cảm thấy người Tống Dương nói là cô, trái tim đã được Miêu Doanh Đông sưởi ấm một lần nữa quay về tình thế nguy kịch, vô phương cứu chữa.
Mặc dù đứa nhỏ này con của cô và Miêu Doanh Đông, với điều kiện của Miêu Doanh Đông, tuyệt đối sẽ không xử tệ với đứa nhỏ, nhưng mà chuyện của tương lai, ai nói trước được gì? Cô hi vọng tâm trạng của đứa nhỏ trong tương lai sẽ giống như Tam Nhi, luôn được che chở, là một cô công chúa nhỏ không bao giờ bị ảnh hưởng....
Nhưng mà bây giờ nghĩ nghĩ, thực sự là quá khó.
Chuyện di truyền này, ai cũng không nói rõ được.
Anh và ba đều nói là cô di truyền từ mẹ rất nhiều.
Thân là một người phụ nữ, chẳng lẽ cả đời này Khâu Đông Duyệt đều không cần co sao? Khâu Đông Duyệt rất phiền lòng.
Trong lòng Khâu Đông Duyệt nghĩ, không phải đâu, đời này, cô chắc chắn sẽ có một đứa con, chỉ cần anh vẫn yêu thương mình, để cô cảm nhận được nhiều sự ấm áp hơn nữa sâu hơn nữa, không cần nghi ngờ như vậy nữa, sang năm, cô sẽ sinh con cho anh.
Từng lời nói của Tống Dương cứ lặp đi lặp lại trong tai cô, “Tình yêu dạng bệnh trạng mà em dành cho anh ta, căn bản không phải điều bình thường!”
Nếu như tình yêu bản thân dành cho anh ấy là bệnh trạng, vậy thì tình yêu anh dành cho mình thì sao? Đó là sự không tự tin của phụ nữ trước khi mang thai đối với bản thân, sự mơ màng đối với đứa con.
Huống hồ, Khâu Đông Duyệt trước đó còn uống thuốc tránh thai.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đứa nhỏ này là của đêm hôm đó mơi có, những lúc khác anh đều không bắn.
Rút kinh nghiệm xương máu, Khâu Đông Duyệt quyết định bỏ đứa nhỏ này đi.
Cô tuyệt đối không để anh biết được, anh cũng sẽ không biết.
Lần này Khâu Đông Duyệt quyết định đi bang khác làm phẫu thuật, đối với thai còn nhỏ, có bang không quy định không được phá.
Đúng lúc Miêu Doanh Đông muốn đi công tác.
Bởi vì việc học của Khâu Đông Duyệt nên Miêu Doanh Đông công tác cô sẽ không đi theo.
Hôm đó, cô vẫn như bình thường, đứng ở cửa nhà tiễn Miêu Doanh Đông, nhón chân lên hôn anh như thường.
Sau khi Miêu Doanh Đông đi, Khâu Đông Duyệt nói cô đi đến trường.
Thực ra, Khâu Đông Duyệt bắt xe đến một bang khác, trước đó, cô đã liên hệ với bệnh viện, chỉ cần 1 ngày, cô có thể quay về, buổi tối có thể về nhà rồi.
Thần không biết quỷ không hay.
Trong lòng cô nghĩ: đây là lần cuối cùng cô nói dối.
Gây mê toàn thân, cảm thấy giống như lần trước, trừ việc sau khi làm phẫu thuật xong bụng có chút lạnh thì không còn cảm giác nào khác, truyền nước biển xong, Khâu Đông Duyệt ngồi xe về NewYork, về nhà của mình.
Cô vẫn còn nhớ Miêu Doanh Đông, video call cho anh.
Cô không muốn nói dối, vì vậy, hôm nay cô làm gì cô không nói, chỉ là hỏi anh có khỏe không, bên đó có thích nghi không.
Miêu Doanh Đông vừa mới tắm xong, nói mọi chuyện đều ổn, anh sẽ cố gắng về sớm.
Trong lòng Khâu Đông Duyệt nghĩ, nhanh chóng quay về là muốn.....
với cô.
Nhưng cô không thể, cô không thể chung giường với anh được.
Vì vậy, Khâu Đông Duyệt gọi điện thoại cho Minh Nguyên.
Bây giờ Minh Nguyên đang ở Mỹ, ở nhà của mình, Khâu Đông Duyệt nói gần đây Miêu Doanh Đông đi công tác rồi, cô ở nhà một mình rất sợ, muốn đến nhà Minh Nguyên ở vài ngày.
“Được chứ, đừng nói vài ngày, cho dù ở cả đời, anh em cũng chẳng thể làm gì em mà, trường em cách nhà anh rất gần, mỗi ngày anh cho tài xế đưa em đi học.”
Minh Nguyên nghe em gái muốn đến, đương nhiên rất vui.
Minh Nguyên nói vào hạ anh mới Venezuela, bây giờ đang chỉnh đốn lại việc ở Mỹ.
Chỉ cần có anh trai ở đây, trái tim Khâu Đông Duyệt mới cảm thấy chân thực.
Mặc dù thời gian biết anh trai không dài, nhưng mà, quan hệ huyết thống, long phượng thai, đương nhiên sẽ có cảm giác mà người khác không có.
Đây là lần đầu tiên Khâu Đông Duyệt ở nhà của Minh Nguyên.
Trước kia Từ Thiến chưa nói về người nhà họ Minh, chân tướng Minh Nguyên là người của Khâu gia, vì vậy, đối với Khâu Đông Duyệt đột nhiên đến ở thì mọi người đều cho rằng đây là bạn gái của Minh Nguyên.
Minh Sùng Luân đương nhiên biết Khâu Đông Duyệt, dù sao thì ông cũng đã làm việc ở Venezuela.
Minh Quyên cũng biết, Khâu Đông Duyệt cũng từng làm việc ở công ty ở Mỹ, bà cũng từng coi cô như đinh trong mắt.
Minh Quyên sớm đã hết hi vọng, thêm nữa là tuổi tác đã cao, sớm đã không còn suy nghĩ muốn đấu với Minh Nguyên rồi.
Suy cho cùng, bà cũng sắp bảy mươi tuổi rồi.
Phòng của Khâu Đông Duyệt gần với phòng của anh trai.
Buổi tối, dì sẽ mời tất cả mọi người xuống ăn cơm, Minh Quyên có lúc sẽ xuống, có lúc lại không xuống.
Nhưng mà, Khâu Đông Duyệt và mẹ của Minh Nguyên quan hệ rất tốt.
Khâu Đông Duyệt từ trước đến nay cũng là một người hiểu chuyện, một đứa trẻ lương thiện.
Lúc Minh Nguyên giới thiệu Khâu Đông Duyệt, chỉ nói, “Là một em gái quan hệ tốt trong công ty, chồng em ấy đi công tác, nên đến nhà ở vài ngày!”
Ban ngày, Khâu Đông Duyệt đi học, buổi chiều, Minh Nguyên sẽ đưa cô đi xem triển lãm tranh gì đó.
Có một lần, hai người đến xem một triển lam trạng thái cuộc sống nạn dân ở châu Phu kiểu lớn.
Khâu Đông Duyệt đứng trước một bức tranh của một đứa bé gái cô độc không ai giúp đỡ.
Mặc dù tình trạng nă đó của Khâu Đông Duyệt tốt hơn con bé, nhưng trong đôi mắt của con bé, chắc hẳn có tình yêu.
Lúc Miêu Doanh Đông liên lạc với Khâu Đông Duyệt, Khâu Đông Duyệt nói cô ở nhà một mình buồn chán quá, muốn qua nhà anh trai ở vài ngày, anh trai vào hạ phải về Venezuela rồi, cô muốn ở bên nhà anh trai vài ngày, trước đó chưa từng ở cùng anh trai, sau này anh trai kết hôn rồi, cũng không thể sống cùng với nhau, thời gian bây giờ rất ngắn.
“Lúc nào về nhà?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
“Để xem đã, dì Minh gia cũng thích em lắm, có thể sẽ ở đây một khoảng thời gian, còn nữa, em cũng không nỡ rời xa anh em.”
Khâu Đông Duyệt nói.
“Vậy em nỡ rời xa anh?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
Khâu Đông Duyệt cười, “Em đương nhiên cũng không nỡ rời xa anh rồi! Chỉ là, anh không phải còn cả đời sao, anh em sắp sửa phải đi rồi.”
Dù sao Khâu Đông Duyệt cũng ở nhà Minh Nguyên rồi, vì vậy, lần công tác này của Miêu Doanh Đông cũng không phải vội vàng, ở bên ngoài khảo sát thị trường một hồi, lúc quay về thì cũng đã mười ngày sau rồi.
Ngày đầu tiên trở về, anh hẹn Khâu Đông Duyệt ăn cơm ở một tiệm cơm gần trường.
Phảng phất giống như tình nhân hẹn hò, Khâu Đông Duyệt đeo balo đã đứng ở tiệm cơm đợi anh từ sớm rồi.
Nhìn thấy anh, giơ giơ tay, cười vô cùng vui vẻ.
Miêu Doanh Đông đi vào trong.
Vừa bước vào, Miêu Doanh Đông liền đứng dậy, cả người liền dựa vào trong vòng tay của anh, thân thể mềm mại, giống như không có xương vậy.
“Em nhớ anh quá.”
Cô nói.
“Nhớ anh, nhưng lại ở nhà anh em?”
Miêu Doanh Đông nhéo nhéo bờ vai mềm mại của cô nói.
“Vậy anh em đi đã, đợi anh em đi rồi thì em sẽ về nhà, buổi trưa hay buổi tối có thời gian, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Khâu Đông Duyệt nói.
Miêu Doanh Đông cúi đầu cười, cụng đầu với cô, âm thầm đồng ý yêu cầu của cô.
Mặc dù là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng mà người chồng mới cưới không thể so sánh với anh trai ruột, chuyện này.....
Hai người vừa ăn cơm, vừa nghe vừa nói chuyện, Miêu Doanh Đông kể những trải nghiệm của bản thân trong chuyến công tác, đợi Khâu Đông Duyệt tốt nghiệp rồi, có thể đưa cô đi khắp thế giới.
Hướng về tương lai suy cho cùng cũng khiến con người khao khát.
Khâu Đông Duyệt luôn gật đầu cười nhẹ.
Khâu Đông Duyệt nhìn đồng hồ, sắp đến tiết học rồi, nói một câu, “Ông xã, em sắp có tiết rồi, em đi đây.”
Vội vàng uống một miếng nước liền đi rồi.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào một buổi tối.
Hai người ăn cơm tối xong, Miêu Doanh Đông nắm tay Khâu Đông Duyệt đưa cô tới nhà Minh Nguyên.
Ánh trăng sáng như ban ngày, Khâu Đông Duyệt không nhịn được nhớ tới buổi tối hôm đó, hai người cùng nhau đi ra ngoài, chuyện đã làm trong tiểu khu.
Đại khái là Miêu Doanh Đông cũng nhớ tới, hơn nữa, anh cũng rất lâu rồi chưa chạm vào Khâu Đông Duyệt.
Đàn ông ở độ tuổi này, cũng lợi hại giống như hổ như báo.
Tới một con đường nhỏ yên tĩnh, Miêu Doanh Đông liền đè Khâu Đông Duyệt lên trên bờ tường phía sau, nụ hôn rơi dần trên cần cổ của Khâu Đông Duyệt, còn có mặt của cô.
Khâu Đông Duyệt nghe được tiếng thời dồn dập của anh.
Gần đây Miêu Doanh Đông một mình ở nhà, thực sự trải nghiệm cảm giác đêm dài khó ngủ, cái gì gọi là phòng không gối chiết.
Quan trọng là Khâu Đông Duyệt không về, ở nhà anh trai cô ấy.
Ở bên ngoài, trên con đường nhỏ yên tĩnh, điều này khiến Miêu Doanh Đông có một khoái cảm “vụng trộm”
, anh muốn đè Khâu Đông Duyệt một cách mạnh mẽ, muốn tiến vào cô.
“Đừng mà, ông xã.”
Khâu Đông Duyệt trốn tránh hét lên, “Đang ở ngoài, có nhiều người lắm!”
“Cũng chưa phải là chưa làm ở ngoài, sợ gì chứ?”
Anh hỏi.
“Mỗi lần em làm xong, có lúc sẽ ngủ đi rất nhanh, có lúc tim sẽ đập mạnh đến nửa đêm, ngày mai em còn kiểm tra, em sợ lỡ như ngủ không được.”
Khâu Đông Duyệt nói.
Một tay của Miêu Doanh Đông nắm tường, vừa thở dốc nói với cô, “Sao anh không nhìn ra em có một chút nhớ anh chứ?”
Khâu Đông Duyệt giơ tay nắm cánh tay của Miêu Doanh Đông, “Chỉ là ở chỗ này, người ta không thích ứng mà.”
Nói xong, nũng nịu quay đầu, bước đi.
Miêu Doanh Đông đi theo sau lưng cô.
Sau khi Khâu Đông Duyệt quay về nhà đại khái là khoảng mười ngày sau, nói thật là, hai người gần như là ngày ngày gặp mặt.
Mặc dù chớp mắt đã trôi qua rồi, nhưng mà suy cho cùng cũng là tân hôn, nhà mà tâm tư ngứa ngáy.
Buổi chiều Khâu Đông Duyệt quay về, Miêu Doanh Đông vẫn chưa quay về, cô quay về liền đi nấu cơm.
Miêu Doanh Đông bước vào, Miêu Doanh Đông lắng nghe âm thanh quen thuộc một lần nữa, rất cảm khái.
Anh bước vào nhà bếp, từ sau lưng ôm lấy eo của Khâu Đông Duyệt, môi nhẹ nhàng hôn lên bên tai cô, giọng nói dịu dàng vừa gợi cảm, “Nhớ anh rồi à? Bây giờ biết về rồi.”
“Vâng.
Mấy hôm trước bài của em có chút nặng, nhà anh em lại gần trường, hơn nữa anh cũng không có ở nhà, anh vừa về thì cũng về, vậy anh biết anh em nói gì không?”
Khâu Đông Duyệt nói.
“Nói về chồng em? Điều này chẳng có gì không đúng cả.”
Miêu Doanh Đông ở sau lưng cô, ngửi mùi hương thoang thoảng của cô, nhắm mắt lại.
Trên người cô có một mùi thơm cơ thể rất nhẹ thấm vào tận tim gan, khiến anh cảm thấy rất bình yên rất dịu dàng.
Đêm nay hai người làm vô cùng điên cuồng, ban đầu Miêu Doanh Đông hôn nhẹ Khâu Đông Duyệt, sau đó trở nên sâu hơn, đầu của Khâu Đông Duyệt tránh đi, vừa tránh, Miêu Doanh Đông càng hôn càng lợi hại.
Cách giải quyết như vậy rất sảng khoái, khiến anh híp mắt thở sâu hơn.
Lưng của Khâu Đông Duyệt đối diện với anh, trên gò má cô thấm đẫm mồ hôi, cô cũng rất mệt.
“Không phải anh nói sau khi uống thuốc tránh thai thì nửa năm không thể có thai sao? Anh đây là có mấy ý vậy?”
Khâu Đông Duyệt nói.
“Không phải em chỉ uống có một lần thôi sao? Chắc không có vấn đề gì.”
Khâu Đông Duyệt chính là biết anh sẽ trả lời như vậy, may mà cô bỏ đứa bé đó đi.
Anh vẫn thực sự tin tưởng một cách mù quáng, tự tin năng lực của bản thân có thể chống lại sức mạnh của kĩ thuật.
Khâu Đông Duyệt rất mệt rồi, nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Khâu Đông Duyệt tỉnh lại, lại phát hiện dưới thân có máu.
Khâu Đông Duyệt từ trước đến nay đều chưa từng thê thảm như vậy, ít nhất là khi lên giường với anh, chưa từng bị chảy máu.
Ở trong nhà vệ sinh, cũng không để anh thấy dấu vết của giấy vệ sinh.
Chỉ là lần đầu tiên phá thai, chu kỳ kinh nguyệt tuần hoàn không giống trước kia, nhưng lần kinh nguyệt này, có thể là cách một tháng khác sau khi phá thai.
Vì vậy, sau khi dậy, Khâu Đông Duyệt nhìn thấy vết máu đỏ thẫm trên giường, đầu óc có chút đờ đẫn, đánh vào đầu của bản thân.
Tối qua vừa làm với anh, hôm nay liền đến rồi.
Xem ra là tối qua không thể nào có thai được, Khâu Đông Duyệt âm thầm vui mừng một hồi.
Cô muốn dọn dẹp ga giường lại, trước tiên tới lấy khăn, bưng một chậu nước, lau sạch vết máu, như vậy, đợi lát nữa sau khi Miêu Doanh Đông tỉnh, lúc lau ga giường lần nữa sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lúc Khâu Đông Duyệt ngồi dậy lau ga giường, Miêu Doanh Đông cũng tỉnh.
Anh nhìn Khâu Đông Duyệt rất laai, hỏi, “Lại đến rồi?”
“Dạ.”
Khâu Đông Duyệt căng thẳng trả lời.
Thời gian ngủ cùng với Miêu Doanh Đông cũng không ngắn, mặc dù anh có thể trước mặt nói ra ba từ “Băng vệ sinh”
, ý tứ là, Khâu Đông Duyệt ở trước mặt anh, không cần phải xấu hổ.
Nhưng mà lúc anh nói tới lần nữa thì cô luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Lần này tới sớm hay là tới trễ? Sao lại cách với lần trước nửa tháng nhiều như vậy?”
Miêu Doanh Đông nằm nghiêng trên giường, chống đầu hỏi Khâu Đông Duyệt.
Cánh tay đang lau máu của Khâu Đông Duyệt từ từ chậm dần.
Vấn đề này, cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.