Chương 747
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
20/07/2020
Rất yêu rất yêu em
Dù sao cũng do anh xem Lệ Truyền Anh như món đồ chơi trong tay mình, nghĩ cô sẽ không chạy thoát khỏi bàn tay anh nên mới mở công ty công nghệ hàng không.
Lệ Truyền Anh đúng là ngớ ngẩn hết thuốc chữa.
Cô hừ một tiếng, rời đi!
Thích chơi gì kiểu gì thì chơi, không liên quan tới cô!
Trên đường về, Lệ Truyền Anh vừa tức vừa mệt.
Ông trời đang phái những tay đàn ông khốn nạn xuống để trừng trị cô à?
Tại sao cô gặp nhiều tên đốn mạt thế nhỉ?
Văn Điện Thanh là tiểu nhân, Đường Tiềm là ngụy quân tử.
Ngụy quân tử còn đáng sợ hơn cả tiểu nhân.
Cô gọi điện cho mẹ hỏi lúc Đường Tiềm lúc đi học là dạng người thế nào.
“Anh ta à? Cũng khá tốt mà. Rất lễ phép với thầy cô, tuy tính tình không hoạt bát lắm, nhưng mà ai học giỏi đều là như vậy, cũng không thường tham gia hoạt động thể thao.” Mẹ nói.
Lệ Truyền Anh thấy mình quá sơ suất rồi.
Vì Đường Tiềm là học sinh của mẹ nên cô nới lỏng cảnh giác.
Hôm sau, lúc Minh Nguyên đón Tăng Phàm tan ca có đi ngang qua văn phòng của Lệ Truyền Anh.
Tan ca rồi mà cô vẫn chưa về, cô tựa đầu vào tay mình trong phòng làm việc, đang nghĩ gì đó.
Còn một tay thì chán nản xoay bút.
Minh Nguyên đưa chìa khóa xe cho Tăng Phàm, kêu cô tự về.
“Vậy con thì sao?” Tăng Phàm hỏi.
“Chắc lát nữa sẽ có người đưa con về.”
Minh Nguyên bước vào phòng làm việc của Lệ Truyền Anh, cô đang thẩn thờ xoay bút.
Nhìn thấy Minh Nguyên, ánh mắt cô vẫn giống mới nãy, xoay đầu, “Tôi nghĩ, hay là cậu lấy lại tiền tài trợ đi.”
“Tại sao?”
“Đường Tiềm chụp ảnh của hai chúng ta, tôi đoán hắn ta sẽ đi báo cáo với các ban ngành liên quan, lúc đó cậu sẽ gặp bất lợi!” Lệ Truyền Anh nói.
“Nghĩ cho tôi à?”
“Dĩ nhiên!”
“Cám ơn ý tốt của Viện phó, nhưng người như tôi trước giờ chỉ sợ người ta kính ngưỡng chứ không sợ người ta làm hại mình! Hơn nữa tiền đã bỏ ra thì tôi không lấy lại đâu.” Minh Nguyên nói xong liền quay ra ngoài.
Lệ Truyền Anh vừa nóng ruột vừa bất lực, nhíu mày.
Một lúc sau, Minh Nguyên lại quay trở lại.
“Cô có đưa tôi về không đấy? Mẹ tôi lái xe đi mất rồi!” Minh Nguyên lại nói.
“Được thôi.” Lệ Truyền Anh lấy chìa khóa xe từ hộc tủ ra, “Đi thôi.”
Minh Nguyên chỉ cười nhẹ rồi đi theo sau Lệ Truyền Anh.
Sau khi lên xe, Lệ Truyền Anh vẫn là dáng vẻ đầy suy tư.
“Cậu nói đúng, mắt nhìn đàn ông của tôi khá tệ.” Khi đợi đèn đỏ, Lệ Truyền Anh nói dáng vẻ rất mệt mỏi, “Tại sao đường đời của tôi gập ghềnh thế nhỉ?”
“Có lẽ để làm bàn đạp cho tương lai tươi đẹp về sau!”
“Tôi thấy rõ trong hai lần này thì lần thứ hai còn ít tình cảm hơn lần thứ nhất, từ tinh thần tới thể xác, tình đầu đẹp nhất trong đời là chuyện không thể cãi được. Những tình yêu sau ngày càng không có cảm giác của tình đầu, chỉ thấy hao kiệt tinh thần thôi! Vì Đường Tiềm là học sinh của mẹ tôi, tôi mất cảnh giác, ai biết hắn ta lại tiểu nhân như thế!” Lệ Truyền Anh vô cùng thương cảm, có lẽ lần này không phải Minh Nguyên mà đổi lại là người khác cô cũng sẽ nói như vậy.
“Sao lại ít hơn lần đầu?”
Lệ Truyền Anh nhìn Minh Nguyên, bảo, “Anh không hiểu đâu!”
Rốt cuộc cô cũng không nói với Minh Nguyên về chuyện Đường Tiềm không được, dù con người của Đường Tiềm có tệ thế nào thì đó cũng là chuyện riêng của anh.
Đưa Minh Nguyên về rồi Lệ Truyền Anh liền đi, cô có chút bần thần.
Mấy hôm nay, Đường Tiềm vẫn gọi cho Lệ Truyền Anh để nói chuyện nghiên cứu, Lệ Truyền Anh hoàn toàn không nghe điện thoại của anh ta.
Cô không hề muốn có bất kì liên hệ gì với Đường Tiềm nữa.
Kim Manh nghỉ phép nên hỏi Lệ Truyền Anh có muốn đi leo núi không.
Lệ Truyền Anh đã đồng ý.
Số tiền tài trợ Minh Nguyên đưa vẫn chưa thu hồi, nên trước mặt Viện trưởng Lệ Truyền Anh vẫn còn chút thể diện, thậm chí thể diện còn không nhỏ, Viện trưởng đã duyệt phép của Lệ Truyền Anh để cô nghỉ ngơi mấy hôm để lúc trở về có thể vượt ải nghiên cứu.
Minh Nguyên thời gian này phải đến Venezuela một chuyến.
Hai người đều không ở Mỹ.
Vì Khâu Đông Duyệt sắp sinh em bé, lần trước Minh Nguyên đã đặt một chiếc du thuyền cho con của Khâu Đông Duyệt từ Venezuela, lần này anh phải đi xem tình hình thế nào, hơn nữa anh có chuyện tìm Tống Dương.
Minh Nguyên dời trụ sở chính tới Mỹ, nhưng hạ tầng thiết kế và nghiên cứu phát triển đều ở Venezuela, ở đó do Tống Dương phụ trách.
Nếu cả đời Tống Dương không từ chúc có lẽ sẽ ở Venezuela suốt và toàn quyền phụ trách ở đấy.
Thế sẽ chia cách được Tống Dương và Khâu Đông Duyệt, dù có muốn tìm bạn gái cũng chỉ có thể tìm ở Venezuela.
Lý do Minh Nguyên tới Mỹ, không nói cũng biết vì Mỹ thị trường lớn, thuận lợi cho việc mở rộng tầm ảnh hưởng của Minh Thị, hơn nữa gia đình của anh cũng ở đây, Khâu Đông Duyệt ở Mỹ nên việc ở Venezuela dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài.
Còn có Lịch Truyền Anh --
Dưới núi Alpes, Lệ Truyền Anh đang phơi nắng cùng với Kim Manh.
Kim Manh khá có hứng thú với Minh Nguyên, tất cả chủ đề đều xoay quanh anh ta.
“Minh Nguyên đang theo đuổi cậu phải không?” Kim Manh hỏi.
“Cũng không hẳn là vậy! Tớ cứ cảm thấy theo đuổi kiểu phù phiếm này không đáng tin lắm! Hơn nữa, dù sao cậu ta cũng còn trẻ.” Lệ Truyền Anh đeo kính, nói.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, dùng từ “trẻ” để hình dung Minh Nguyên thì nhạt nhẽo quá.
Chắc gì đã lớn tuổi thì chững chạc chín chắn, có sức hút, ví dụ như Đường Tiềm.
“Minh Nguyên tặng đồ cho cậu cũng hào phóng đó chứ!”
“Đối với cậu ta đó chỉ là con số nhỏ! Lúc nhỏ tớ thường nghĩ, một người đàn ông rất giàu có cũng chỉ cho 1% của người đó cho mình, vậy thì chẳng thà tớ lấy một người không có tiền, nhưng lại cho tớ cả trái tim của người đó. Đối với loại thiếu gia nhà giàu này, tớ chỉ giữ thái độ bình thản.” Lệ Truyền Anh nhìn xa xăm nói.
Về chuyện phát sinh quan hệ, cô lại không bác bỏ nó, dù sao cô cũng thích, vả lại Minh Nguyên và cô quả thật cũng hợp ý nhau, hơn nữa bây giờ Minh Nguyên chưa có bạn gái, cô cũng không có áp lực đạo đức.
“Đường Tiềm chính là không giàu có, nhưng anh ta có cho cậu 100% không? Văn Điện Thanh muốn cho cậu 100% nhưng cũng chia tay đấy thôi? Yêu cầu của cậu đối với Minh Nguyên cũng cao quá.”
“Ai mà biết chứ, cứ cảm thấy Minh Nguyên che đậy rất kĩ! Nhìn không thấu được cậu ta.”
……
Sau khi xem du thuyền ở Venezuela, Minh Nguyên cho địa chỉ và họ tên của Miêu Doanh Đông để họ gửi tới.
Sau khi quay về, anh đã đến tìm Đường Tiềm, ở phòng họp của công ty Đường Tiềm.
Minh Nguyên quan sát xung quanh, công ty không nhỏ.
“Nói đi, muốn thế nào mới chịu tha cho Lệ Truyền Anh, cô ấy là một người làm nghiên cứu, không đấu lại hạng người tiểu nhân như anh!” Minh Nguyên ngồi tựa lên bàn họp, nhìn Đường Tiềm.
Nói thật lòng thì, khi Đường Tiềm thấy Minh Nguyên thì rất không cam tâm.
Có lẽ vì ngậm chìa khóa vàng ra đời, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, anh có phấn đấu cả đời cũng không sánh bằng một cái gõ tay nhẹ của những con người này.
Quan trọng là Minh Nguyên còn trẻ hơn anh rất nhiều.
Làm sao Đường Tiềm có thể cam tâm được?
Đường Tiềm chưa gặp Minh Nguyên được vài lần, chỉ là có một lần, lúc anh đến nhà Lệ Truyền Anh, Minh Nguyên biết điều rời khỏi.
Lúc đó anh cảm thấy, cậu thanh niên này cũng khá biết điều, căn bản sẽ không xen vào giữa anh và Lệnh Truyền Anh.
Không ngờ vào lúc anh và Lệ Truyền Anh trở mặt, Minh Nguyên lại xuất hiện.
Xuất hiện cũng thật đúng lúc, trong hình tượng một đấng cứu thế.
Lúc này, Đường Tiềm cảm thấy Minh Nguyên lại không phải là một con người đơn giản.
Không ấu trĩ như anh ở độ tuổi 24.
“Vị trí của cô ấy là không thể thay thế được, hơn nữa cô ấy đã kí hợp đồng rồi!”
“Người bên bộ phận kĩ thuật của anh, tôi có thể phái người đến, tiền công tôi sẽ trả, anh là người được lợi, tốt biết bao?”
Đường Tiềm nhíu mày, “Không phải cậu kinh doanh đá quí à?”
Minh Nguyên cười nhẹ, “Ai nói với anh tôi chỉ kinh doanh đá quí thế? Tôi có một công ty trò chơi, trong đó có một công ty về thiết bị không người lái, đây chắc được xem là công nghệ cao chứ? Người của tôi, làm việc ở công ty anh, tôi trả tiền lương, nhận được bằng sáng chế thì anh bán lại cho tôi! Anh thấy sao, không ai lỗ cả, tốt biết nhường nào?”
“Cậu không sợ tôi cũng bán kĩ thuật cho người khác à?”
“Anh sẽ không làm vậy, anh không có gan to như vậy! Bằng sáng chế có bản quyền, tôi có quyền ưu tiên, ngoài ra, người khác bắt đầu giành hạng mục kĩ thuật này cũng tiết kiệm chi phí quảng cáo cho tôi, giả sử sự việc này có xảy ra đi nữa, dù họ có được kĩ thuật cũng không bán được bằng tôi! Hai bên cùng có lợi, thấy sao?” Minh Nguyên lại hỏi.
Giống như anh đang nói về một cơ hội kinh doanh cực to, chỉ đang chờ Đường Tiềm.
Đường Tiềm nghĩ, đúng là mình chịu thiệt chỗ nào cả.
Trái lại là Minh Nguyên lại đang chịu lỗ tạm thời, nhưng theo lời Minh Nguyên, anh hẳn là người nằm thế chủ động.
Đường Tiềm biết, Lệ Truyền Anh quay về đã là chuyện không thể nào.
Đường Tiềm cũng là người có đầu óc kinh doanh, nói “Chốt!”
Minh Nguyên không thèm bắt tay với anh ta đã đi khỏi!
Lệ Truyền Anh trở về là một tuần sau đó, kì lạ là trong tuần ấy Đường Tiềm không gọi cho cô nữa.
Cô vốn rất lo lắng.
Bây giờ không gọi cho cô, cô lại càng lo lắng hơn nữa, trong lòng nghĩ không lẽ anh ta đã tố cáo mình rồi?
Càng là giây phút yên tĩnh càng phải cảnh giác.
Nên ngày đầu trở về, cô đã tới công ty Đường Tiềm để xem anh ta đang toan tính cái gì.
Thái độ của Đường Tiềm như thường, “Truyền Anh, xin lỗi, là anh không tốt, lần đó em mệt tới mức xuất huyết bao tử, anh vẫn nhớ, là do anh ép buộc em quá! Những ngày em đi, anh rất nhớ em, công ty này em muốn thì đến, không muốn thì cũng không cần đến, nhưng phần trăm thì em vẫn cứ lấy, được không?”
Lệ Truyền Anh nghĩ: Uống nhầm thuốc rồi à?
Sao đột nhiên lại trở mặt nhanh như vậy?
Với con người và tuổi tác của Đường Tiềm thì không thể nào làm vậy.
Nhưng Lệ Truyền Anh nói ra nghi vấn trong lòng mình, hiện giờ cô đang cố gắng giảm thiểu tiếp xúc với Đường Tiềm.
Sau khi Kim Manh về, đã từng gặp Minh Nguyên một lần ở bệnh viện.
Đột nhiên gặp phải anh chàng đẹp trai trên hành lang, dĩ nhiên là hớn hở rồi.
Minh Nguyên đến để kiểm tra sức khỏe cùng với Minh Sùng Luân, trình độ tiêu tiền của quí tộc.
Khi Minh Sùng Luân kiểm tra sức khỏe ở bên trong, Kim Manh liền trò chuyện với Minh Nguyên, không biết sao lại nói về trải nghiệm của mình và Lệ Truyền Anh ở núi Alpes.
Minh Nguyên chắc cũng rất có hứng thú vì anh luôn nhếch miệng.
“À, đúng rồi, Truyền Anh nói cô ấy thấy cậu che đậy kĩ quá, tinh tế quá, không biết cậu thực sự nghĩ gì. Nếu theo đuổi Truyền Anh thì cậu hãy để cô ấy biết cách nghĩ của cậu, thứ nhất là cô ấy không thích suy đoán tâm tư người khác, thứ hai là EQ cô ta khá thấp nên người ta nhìn là biết ngay, cái đầu cô ấy cũng khá đơn giản! Nhất là với chuyện yêu đương, cố lên!” Kim Manh nâng nắm đấm nhìn Minh Nguyên.
“Vậy à?” Minh Nguyên cười nhạt.
Dù sao cũng do anh xem Lệ Truyền Anh như món đồ chơi trong tay mình, nghĩ cô sẽ không chạy thoát khỏi bàn tay anh nên mới mở công ty công nghệ hàng không.
Lệ Truyền Anh đúng là ngớ ngẩn hết thuốc chữa.
Cô hừ một tiếng, rời đi!
Thích chơi gì kiểu gì thì chơi, không liên quan tới cô!
Trên đường về, Lệ Truyền Anh vừa tức vừa mệt.
Ông trời đang phái những tay đàn ông khốn nạn xuống để trừng trị cô à?
Tại sao cô gặp nhiều tên đốn mạt thế nhỉ?
Văn Điện Thanh là tiểu nhân, Đường Tiềm là ngụy quân tử.
Ngụy quân tử còn đáng sợ hơn cả tiểu nhân.
Cô gọi điện cho mẹ hỏi lúc Đường Tiềm lúc đi học là dạng người thế nào.
“Anh ta à? Cũng khá tốt mà. Rất lễ phép với thầy cô, tuy tính tình không hoạt bát lắm, nhưng mà ai học giỏi đều là như vậy, cũng không thường tham gia hoạt động thể thao.” Mẹ nói.
Lệ Truyền Anh thấy mình quá sơ suất rồi.
Vì Đường Tiềm là học sinh của mẹ nên cô nới lỏng cảnh giác.
Hôm sau, lúc Minh Nguyên đón Tăng Phàm tan ca có đi ngang qua văn phòng của Lệ Truyền Anh.
Tan ca rồi mà cô vẫn chưa về, cô tựa đầu vào tay mình trong phòng làm việc, đang nghĩ gì đó.
Còn một tay thì chán nản xoay bút.
Minh Nguyên đưa chìa khóa xe cho Tăng Phàm, kêu cô tự về.
“Vậy con thì sao?” Tăng Phàm hỏi.
“Chắc lát nữa sẽ có người đưa con về.”
Minh Nguyên bước vào phòng làm việc của Lệ Truyền Anh, cô đang thẩn thờ xoay bút.
Nhìn thấy Minh Nguyên, ánh mắt cô vẫn giống mới nãy, xoay đầu, “Tôi nghĩ, hay là cậu lấy lại tiền tài trợ đi.”
“Tại sao?”
“Đường Tiềm chụp ảnh của hai chúng ta, tôi đoán hắn ta sẽ đi báo cáo với các ban ngành liên quan, lúc đó cậu sẽ gặp bất lợi!” Lệ Truyền Anh nói.
“Nghĩ cho tôi à?”
“Dĩ nhiên!”
“Cám ơn ý tốt của Viện phó, nhưng người như tôi trước giờ chỉ sợ người ta kính ngưỡng chứ không sợ người ta làm hại mình! Hơn nữa tiền đã bỏ ra thì tôi không lấy lại đâu.” Minh Nguyên nói xong liền quay ra ngoài.
Lệ Truyền Anh vừa nóng ruột vừa bất lực, nhíu mày.
Một lúc sau, Minh Nguyên lại quay trở lại.
“Cô có đưa tôi về không đấy? Mẹ tôi lái xe đi mất rồi!” Minh Nguyên lại nói.
“Được thôi.” Lệ Truyền Anh lấy chìa khóa xe từ hộc tủ ra, “Đi thôi.”
Minh Nguyên chỉ cười nhẹ rồi đi theo sau Lệ Truyền Anh.
Sau khi lên xe, Lệ Truyền Anh vẫn là dáng vẻ đầy suy tư.
“Cậu nói đúng, mắt nhìn đàn ông của tôi khá tệ.” Khi đợi đèn đỏ, Lệ Truyền Anh nói dáng vẻ rất mệt mỏi, “Tại sao đường đời của tôi gập ghềnh thế nhỉ?”
“Có lẽ để làm bàn đạp cho tương lai tươi đẹp về sau!”
“Tôi thấy rõ trong hai lần này thì lần thứ hai còn ít tình cảm hơn lần thứ nhất, từ tinh thần tới thể xác, tình đầu đẹp nhất trong đời là chuyện không thể cãi được. Những tình yêu sau ngày càng không có cảm giác của tình đầu, chỉ thấy hao kiệt tinh thần thôi! Vì Đường Tiềm là học sinh của mẹ tôi, tôi mất cảnh giác, ai biết hắn ta lại tiểu nhân như thế!” Lệ Truyền Anh vô cùng thương cảm, có lẽ lần này không phải Minh Nguyên mà đổi lại là người khác cô cũng sẽ nói như vậy.
“Sao lại ít hơn lần đầu?”
Lệ Truyền Anh nhìn Minh Nguyên, bảo, “Anh không hiểu đâu!”
Rốt cuộc cô cũng không nói với Minh Nguyên về chuyện Đường Tiềm không được, dù con người của Đường Tiềm có tệ thế nào thì đó cũng là chuyện riêng của anh.
Đưa Minh Nguyên về rồi Lệ Truyền Anh liền đi, cô có chút bần thần.
Mấy hôm nay, Đường Tiềm vẫn gọi cho Lệ Truyền Anh để nói chuyện nghiên cứu, Lệ Truyền Anh hoàn toàn không nghe điện thoại của anh ta.
Cô không hề muốn có bất kì liên hệ gì với Đường Tiềm nữa.
Kim Manh nghỉ phép nên hỏi Lệ Truyền Anh có muốn đi leo núi không.
Lệ Truyền Anh đã đồng ý.
Số tiền tài trợ Minh Nguyên đưa vẫn chưa thu hồi, nên trước mặt Viện trưởng Lệ Truyền Anh vẫn còn chút thể diện, thậm chí thể diện còn không nhỏ, Viện trưởng đã duyệt phép của Lệ Truyền Anh để cô nghỉ ngơi mấy hôm để lúc trở về có thể vượt ải nghiên cứu.
Minh Nguyên thời gian này phải đến Venezuela một chuyến.
Hai người đều không ở Mỹ.
Vì Khâu Đông Duyệt sắp sinh em bé, lần trước Minh Nguyên đã đặt một chiếc du thuyền cho con của Khâu Đông Duyệt từ Venezuela, lần này anh phải đi xem tình hình thế nào, hơn nữa anh có chuyện tìm Tống Dương.
Minh Nguyên dời trụ sở chính tới Mỹ, nhưng hạ tầng thiết kế và nghiên cứu phát triển đều ở Venezuela, ở đó do Tống Dương phụ trách.
Nếu cả đời Tống Dương không từ chúc có lẽ sẽ ở Venezuela suốt và toàn quyền phụ trách ở đấy.
Thế sẽ chia cách được Tống Dương và Khâu Đông Duyệt, dù có muốn tìm bạn gái cũng chỉ có thể tìm ở Venezuela.
Lý do Minh Nguyên tới Mỹ, không nói cũng biết vì Mỹ thị trường lớn, thuận lợi cho việc mở rộng tầm ảnh hưởng của Minh Thị, hơn nữa gia đình của anh cũng ở đây, Khâu Đông Duyệt ở Mỹ nên việc ở Venezuela dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài.
Còn có Lịch Truyền Anh --
Dưới núi Alpes, Lệ Truyền Anh đang phơi nắng cùng với Kim Manh.
Kim Manh khá có hứng thú với Minh Nguyên, tất cả chủ đề đều xoay quanh anh ta.
“Minh Nguyên đang theo đuổi cậu phải không?” Kim Manh hỏi.
“Cũng không hẳn là vậy! Tớ cứ cảm thấy theo đuổi kiểu phù phiếm này không đáng tin lắm! Hơn nữa, dù sao cậu ta cũng còn trẻ.” Lệ Truyền Anh đeo kính, nói.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, dùng từ “trẻ” để hình dung Minh Nguyên thì nhạt nhẽo quá.
Chắc gì đã lớn tuổi thì chững chạc chín chắn, có sức hút, ví dụ như Đường Tiềm.
“Minh Nguyên tặng đồ cho cậu cũng hào phóng đó chứ!”
“Đối với cậu ta đó chỉ là con số nhỏ! Lúc nhỏ tớ thường nghĩ, một người đàn ông rất giàu có cũng chỉ cho 1% của người đó cho mình, vậy thì chẳng thà tớ lấy một người không có tiền, nhưng lại cho tớ cả trái tim của người đó. Đối với loại thiếu gia nhà giàu này, tớ chỉ giữ thái độ bình thản.” Lệ Truyền Anh nhìn xa xăm nói.
Về chuyện phát sinh quan hệ, cô lại không bác bỏ nó, dù sao cô cũng thích, vả lại Minh Nguyên và cô quả thật cũng hợp ý nhau, hơn nữa bây giờ Minh Nguyên chưa có bạn gái, cô cũng không có áp lực đạo đức.
“Đường Tiềm chính là không giàu có, nhưng anh ta có cho cậu 100% không? Văn Điện Thanh muốn cho cậu 100% nhưng cũng chia tay đấy thôi? Yêu cầu của cậu đối với Minh Nguyên cũng cao quá.”
“Ai mà biết chứ, cứ cảm thấy Minh Nguyên che đậy rất kĩ! Nhìn không thấu được cậu ta.”
……
Sau khi xem du thuyền ở Venezuela, Minh Nguyên cho địa chỉ và họ tên của Miêu Doanh Đông để họ gửi tới.
Sau khi quay về, anh đã đến tìm Đường Tiềm, ở phòng họp của công ty Đường Tiềm.
Minh Nguyên quan sát xung quanh, công ty không nhỏ.
“Nói đi, muốn thế nào mới chịu tha cho Lệ Truyền Anh, cô ấy là một người làm nghiên cứu, không đấu lại hạng người tiểu nhân như anh!” Minh Nguyên ngồi tựa lên bàn họp, nhìn Đường Tiềm.
Nói thật lòng thì, khi Đường Tiềm thấy Minh Nguyên thì rất không cam tâm.
Có lẽ vì ngậm chìa khóa vàng ra đời, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, anh có phấn đấu cả đời cũng không sánh bằng một cái gõ tay nhẹ của những con người này.
Quan trọng là Minh Nguyên còn trẻ hơn anh rất nhiều.
Làm sao Đường Tiềm có thể cam tâm được?
Đường Tiềm chưa gặp Minh Nguyên được vài lần, chỉ là có một lần, lúc anh đến nhà Lệ Truyền Anh, Minh Nguyên biết điều rời khỏi.
Lúc đó anh cảm thấy, cậu thanh niên này cũng khá biết điều, căn bản sẽ không xen vào giữa anh và Lệnh Truyền Anh.
Không ngờ vào lúc anh và Lệ Truyền Anh trở mặt, Minh Nguyên lại xuất hiện.
Xuất hiện cũng thật đúng lúc, trong hình tượng một đấng cứu thế.
Lúc này, Đường Tiềm cảm thấy Minh Nguyên lại không phải là một con người đơn giản.
Không ấu trĩ như anh ở độ tuổi 24.
“Vị trí của cô ấy là không thể thay thế được, hơn nữa cô ấy đã kí hợp đồng rồi!”
“Người bên bộ phận kĩ thuật của anh, tôi có thể phái người đến, tiền công tôi sẽ trả, anh là người được lợi, tốt biết bao?”
Đường Tiềm nhíu mày, “Không phải cậu kinh doanh đá quí à?”
Minh Nguyên cười nhẹ, “Ai nói với anh tôi chỉ kinh doanh đá quí thế? Tôi có một công ty trò chơi, trong đó có một công ty về thiết bị không người lái, đây chắc được xem là công nghệ cao chứ? Người của tôi, làm việc ở công ty anh, tôi trả tiền lương, nhận được bằng sáng chế thì anh bán lại cho tôi! Anh thấy sao, không ai lỗ cả, tốt biết nhường nào?”
“Cậu không sợ tôi cũng bán kĩ thuật cho người khác à?”
“Anh sẽ không làm vậy, anh không có gan to như vậy! Bằng sáng chế có bản quyền, tôi có quyền ưu tiên, ngoài ra, người khác bắt đầu giành hạng mục kĩ thuật này cũng tiết kiệm chi phí quảng cáo cho tôi, giả sử sự việc này có xảy ra đi nữa, dù họ có được kĩ thuật cũng không bán được bằng tôi! Hai bên cùng có lợi, thấy sao?” Minh Nguyên lại hỏi.
Giống như anh đang nói về một cơ hội kinh doanh cực to, chỉ đang chờ Đường Tiềm.
Đường Tiềm nghĩ, đúng là mình chịu thiệt chỗ nào cả.
Trái lại là Minh Nguyên lại đang chịu lỗ tạm thời, nhưng theo lời Minh Nguyên, anh hẳn là người nằm thế chủ động.
Đường Tiềm biết, Lệ Truyền Anh quay về đã là chuyện không thể nào.
Đường Tiềm cũng là người có đầu óc kinh doanh, nói “Chốt!”
Minh Nguyên không thèm bắt tay với anh ta đã đi khỏi!
Lệ Truyền Anh trở về là một tuần sau đó, kì lạ là trong tuần ấy Đường Tiềm không gọi cho cô nữa.
Cô vốn rất lo lắng.
Bây giờ không gọi cho cô, cô lại càng lo lắng hơn nữa, trong lòng nghĩ không lẽ anh ta đã tố cáo mình rồi?
Càng là giây phút yên tĩnh càng phải cảnh giác.
Nên ngày đầu trở về, cô đã tới công ty Đường Tiềm để xem anh ta đang toan tính cái gì.
Thái độ của Đường Tiềm như thường, “Truyền Anh, xin lỗi, là anh không tốt, lần đó em mệt tới mức xuất huyết bao tử, anh vẫn nhớ, là do anh ép buộc em quá! Những ngày em đi, anh rất nhớ em, công ty này em muốn thì đến, không muốn thì cũng không cần đến, nhưng phần trăm thì em vẫn cứ lấy, được không?”
Lệ Truyền Anh nghĩ: Uống nhầm thuốc rồi à?
Sao đột nhiên lại trở mặt nhanh như vậy?
Với con người và tuổi tác của Đường Tiềm thì không thể nào làm vậy.
Nhưng Lệ Truyền Anh nói ra nghi vấn trong lòng mình, hiện giờ cô đang cố gắng giảm thiểu tiếp xúc với Đường Tiềm.
Sau khi Kim Manh về, đã từng gặp Minh Nguyên một lần ở bệnh viện.
Đột nhiên gặp phải anh chàng đẹp trai trên hành lang, dĩ nhiên là hớn hở rồi.
Minh Nguyên đến để kiểm tra sức khỏe cùng với Minh Sùng Luân, trình độ tiêu tiền của quí tộc.
Khi Minh Sùng Luân kiểm tra sức khỏe ở bên trong, Kim Manh liền trò chuyện với Minh Nguyên, không biết sao lại nói về trải nghiệm của mình và Lệ Truyền Anh ở núi Alpes.
Minh Nguyên chắc cũng rất có hứng thú vì anh luôn nhếch miệng.
“À, đúng rồi, Truyền Anh nói cô ấy thấy cậu che đậy kĩ quá, tinh tế quá, không biết cậu thực sự nghĩ gì. Nếu theo đuổi Truyền Anh thì cậu hãy để cô ấy biết cách nghĩ của cậu, thứ nhất là cô ấy không thích suy đoán tâm tư người khác, thứ hai là EQ cô ta khá thấp nên người ta nhìn là biết ngay, cái đầu cô ấy cũng khá đơn giản! Nhất là với chuyện yêu đương, cố lên!” Kim Manh nâng nắm đấm nhìn Minh Nguyên.
“Vậy à?” Minh Nguyên cười nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.