Chương 118: Chủ tịch mới của tập đoàn cửu châu là lâm chi diêu
Tiểu Bạch
29/03/2021
Sau khi Vương Lộ Lộ cúi chào và rót đầy một chén nước trà cho Lâm Chi Diêu thì thận trọng lui ra ngoài.
Trong lòng Thẩm Vu Ân cực kì sợ hãi sau đó là cay đắng vô hạn. Trước mắt đây chính là người mà những ông chủ hàng đầu của thành phố Nam Giang đều cư xử cẩn thận. Ha ha... Thế mà ở nhà họ Thẩm bị họ mắng ròng rã hai năm là rác rưởi, thế mà bị họ coi thường. Nếu mà ăn nói với Lâm Chi Diêu tử tế một chút thì bây giờ nhà họ Thẩm sẽ đạt tới tầm cao nào?
Con người chính là như vậy, chỉ có đã mất đi rồi mới biết hối hận. Hiện tại Thẩm Vu Ân chính là như thế, trong lòng ông ta vô cùng hối hận. Nếu như lúc trước người nhà họ Thẩm đối xử với Lâm Chi Diêu tốt hơn một chút thì sao? Ha ha, ông ta lắc đầu không suy nghĩ loại khả năng đó thêm nữa. Bởi vì cho tới bây giờ, nhà họ Thẩm cũng sắp xong đời, mẹ của ông ta và em trai vẫn đối xử với Lâm Chi Diêu như rác rưởi. Đó là nút thắt, điều này khiến ông ta cảm thấy thật bất đắc dĩ...
Sau khi Lâm Chi Diêu uống xong một chén nước trà thì nhận được câu trả lời của Thẩm Mộng Thần. Thẩm Mộng Thần bảo trưa hôm nay Thẩm Nhất Bân đã xin lỗi cô ta. Lâm Chi Diêu xem hết câu trả lời của Thẩm Mộng Thần mới nhìn Thẩm Vu Ân thật sâu, hỏi đầy hứng thú: “Ở trong ấn tượng của tôi, có thể nhận ra được thân phận của tôi không thích hợp hẳn là Thẩm Chấn Hoa, hiện tại lại là ông đến xin lỗi tôi, ha ha, ông rất có lòng đấy... Thẩm Vu Ân”.
Lâm Chi Diêu này đến ngay cả bác cả cũng không gọi, đương nhiên bây giờ cho dù có cho Thẩm Vu Ân một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám nói Lâm Chi Diêu một câu không phải.
Thẩm Vu Ân vô cùng cay đắng nói: “Xin lỗi, Lâm Chi Diêu, cầu xin cậu hãy tha cho tôi một con đường sống, đêm qua tôi đã bị Thẩm Chấn Hoa đuổi ra khỏi gia tộc. Tôi và họ không còn bất kỳ quan hệ gì, với lại những chuyện liên quan tới thân phận của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không lộ ra một tí nào với Thẩm Chấn Hoa và bà nội của Mộng Thần...”
Thẩm Vu Ân cảm thấy cay đắng đến cùng cực, nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm. Về phương diện này suy nghĩ của ông ta và con trai ông ta Thẩm Nhất Bân hoàn toàn giống nhau, đó chính là nhà họ Thẩm nhất định phải có người đi gánh chịu cơn giận của Lâm Chi Diêu. Nếu không thì nhà họ Thẩm đều sẽ tiêu đời. Có một số việc làm chính là làm, có một số việc sau khi đã làm không phải một câu xin lỗi đơn giản là có thể trôi qua. Đạo lý này đến công tử bột như Thẩm Nhất Bân cũng hiểu, huống chi là Thẩm Vu Ân, người đã dốc sức làm việc trên thương trường ở Nam Giang nhiều năm như vậy.
Sau khi Thẩm Vu Ân nói xong, Lâm Chi Diêu gõ bàn, đối với những việc xảy ra ngày hôm nay anh cũng có chút nói không nên lời. Lại có thể liên tiếp gặp cả nhà Thẩm Vu Ân. Đầu tiên là Thẩm Nhất Bân, sau đó buổi chiều anh ra ngoài tùy tiện đi dạo một chút, lại có thể tiện thể cứu được Thẩm Ngọc Diệp, hiện tại Thẩm Vu Ân ba của hai người này còn đang quỳ ở đây này.
Sau một hồi lâu im lặng, Lâm Chi Diêu thản nhiên nói: “Thẩm Vu Ân, tôi tha cho ông một con đường sống cũng không phải không được. Mặc dù mấy năm nay các ông cũng coi thường Mộng Thần, nhưng rốt cục các ông cũng không quá đáng như Thẩm Chấn Hoa. Có thể buông tha cho các ông nhưng tôi có hai điều kiện...”.
“Lâm Chi Diêu, cậu nói đi! Chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi một con đường sống thì cậu muốn tôi làm gì cũng được. Cho dù là bảo tôi chết.” Thẩm Vu Ân thấy Lâm Chi Diêu nhả ra, ông ta vội vàng kích động đồng ý.
Lâm Chi Diêu khoát khoát tay cười khẩy nói: “Có lẽ các ông cũng không dễ dàng làm được. Đầu tiên, tôi có thể không so đo với các ông về những gì mà trước đây các ông đã làm với tôi, nhưng nhất định phải xin lỗi Mộng Thần, về phần làm thế nào, đó là chuyện của ông. Dù sao nếu như Mộng Thần không muốn tha thứ cho ông thì các ông kết thúc rồi...”
Thẩm Vu Ân run lên, ông ta cảm thấy việc này có chút khó khăn, nhưng ông ta đã nhìn Thẩm Mộng Thần từ nhỏ đến khi trưởng thành. Cùng lắm thì ông ta lôi kéo vợ mình quỳ gối trước mặt Thẩm Mộng Thần cầu xin cô, với tính cách mềm lòng của Thẩm Mộng Thần thì không chừng cô thật sự sẽ đồng ý. Cho nên Thẩm Vu Ân cắn môi đáp ứng: “Ừm ừm, Lâm Chi Diêu, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ cố gắng hết sức xin lỗi Mộng Thần, thỉnh cầu Mộng Thần tha thứ... Vậy, vậy điều kiện thứ hai thì sao...”.
Lâm Chi Diêu hít vào một hơi rồi nói: “Điều kiện thứ hai hả? Chính là liên quan đến thân phận của tôi, nếu ông và con trai ông đã đoán được một chút, vậy thì cứ biết đi. Nhưng ngoài ông và con trai ông ra, bao gồm cả con gái ông Thẩm Ngọc Diệp, ông cũng đừng để lộ ra chút nào...”
Thẩm Vu Ân còn tưởng rằng yêu cầu thứ hai của Lâm Chi Diêu rất khó giải quyết, dù sao với yêu cầu thứ nhất thì ông ta sẽ phải chuẩn bị cẩn thận, bởi vì một khi một người trưởng thành bị tổn thương, muốn nhận được sự tha thứ của đối phương không phải đơn giản như vậy. Nhưng bây giờ sau khi ông ta nghe xong yêu cầu thứ hai của Lâm Chi Diêu thì đột nhiên cảm thấy rất đơn giản, không khó giải quyết, nhưng ông ta nghĩ không hiểu là vì sao Lâm Chi Diêu lại nhắc đến con gái lớn Thẩm Ngọc Diệp của ông ta...
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nghĩ mãi không ra, Thẩm Vu Ân vội vàng đồng ý: “Ừm ừm, Lâm Chi Diêu, cậu yên tâm, bất cứ chuyện gì liên quan tới cậu, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, bao gồm cả con gái của tôi Thẩm Ngọc Diệp!”.
Sau khi Thẩm Vu Ân nói xong, Lâm Chi Diêu gật đầu, phiền chán vẫy tay và nói: “Được rồi, ông đi đi...”
Thẩm Vu Ân nhanh chóng đứng lên, nhưng bởi vì trong lòng quá căng thẳng và sợ hãi cho nên sau khi ông ta đứng lên thì cả người còn loạng choạng, cảm giác hai chân như nhũn ra: “Lâm Chi Diêu, cảm ơn cậu, cảm ơn, cảm ơn... Xin lỗi, chuyện trước kia thật xin lỗi...”
Lâm Chi Diêu cười khẩy nói: “Thẩm Vu Ân, tôi không biết tại sao ông lại cảm giác được là tôi đang trị nhà họ Thẩm, nhưng ông thật sự nên cảm thấy may mắn với đầu óc của ông khi có thể nghĩ tới chuyện này. Cút...”
“Đúng, đúng đúng đúng... vậy thì tôi cút, vậy thì tôi cút...” Thẩm Vu Ân vội vàng quay người bước nhanh ra khỏi phòng. Vừa rồi khí thế trên người Lâm Chi Diêu thật sự là quá mạnh mẽ, ép ông ta đến nỗi không thở nổi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng Bán Nguyện Loan, đầu tiên Thẩm Vu Ân gọi điện thoại cho con gái Thẩm Ngọc Diệp, nhưng khi điện thoại kết nối, nghe thấy Thẩm Ngọc Diệp nói cô đang xem xét dự án của nhà họ Thẩm thì đột nhiên Thẩm Vu Ân không biết nên mở miệng như thế nào. Chỉ có thể thở dài thật sâu trong lòng, mặc dù Lâm Chi Diêu không biết ông ta gọi điện thoại cho Thẩm Ngọc Diệp nói cái gì. Nhưng ông ta vẫn sợ hãi. Cho nên cuối cùng khi Thẩm Ngọc Diệp nghi ngờ thúc giục hỏi thăm, ông ta cũng chỉ có thể nói vụng về vài câu, bảo Thẩm Ngọc Diệp có thể giúp đỡ thì giúp, thực sự không thể thì thôi.
Kết quả Thẩm Ngọc Diệp nói với ông ta, ông chủ của cô gọi điện thoại cho cô nói có việc gấp cần ra nước ngoài một chuyến, cô lập tức phải về thành phố Thiên Hải, trong lòng Thẩm Vu Ân mới ổn định lại. Chuyện nhà họ Thẩm ông ta bó tay, mấy ngày nay Thẩm Ngọc Diệp không về được thì tốt hơn...
Khi Thẩm Vu Ân vừa lên xe chuẩn bị lái đi thì đột nhiên nhìn thấy Giang Hằng đi xuống từ một chiếc Mercedes, sau khi xuống xe Giang Hằng một thân một mình đi vào khách sạn Bán Nguyệt Loan, với lại ông ta còn mơ hồ nghe thấy Giang Hằng muốn nhân viên phục vụ ra chào đón anh ta dẫn anh ta đến phòng riêng Cửu Thiên Tinh Hà...
Giang Hằng cũng muốn đến Cửu Thiên Tinh Hà? Hiện tại Tiêu Viễn Sơn người hiện là một trong những Phó chủ tịch của Tập đoàn Cửu Châu đang ở bên trong, mà bây giờ Giang Hằng người sáng nay vừa mới tuyên bố từ chức chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu tự hạ xuống làm Phó chủ tịch thế mà cũng tới phòng Cửu Thiên Tinh Hà ở Bán Nguyệt Loan...
Mà kết hợp với trước kia, người của nhà họ Thẩm đều biết Thẩm Mộng Thần và Lâm Chi Diêu chính là do Giang Hằng kéo đến Tập đoàn Cửu Châu.
Giờ phút này ở trên xe, bộ não của Thẩm Vu Ân hoạt động nhanh chóng. Tiêu Viễn Sơn vô cùng cung kính với Lâm Chi Diêu, mà Tiêu Viễn Sơn là Phó chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu, như vậy nói cách khác, thực tế địa vị của Lâm Chi Diêu trong nội bộ Tập đoàn Cửu Châu vô cùng cao. Mà bây giờ ông ta nhìn thấy Giang Hằng sau khi từ chức chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu mà trên mặt không có bất kỳ sự chán nản nào. Giống như đó vốn không phải là chức vị của anh ta! Hơn nữa liên tưởng đến việc trước đây trong bữa tiệc mừng thọ ở nhà họ Thẩm, lúc Giang Hằng ngồi bên cạnh Thẩm Mộng Thần, mời Thẩm Mộng Thần gia nhập Tập đoàn Cửu Châu.
Bùm... Khi tất cả thông tin lộn xộn được tập hợp lại, chỉ có một câu trả lời chân thực nhất, đó chính là từ đầu đến cuối không phải là Lâm Chi Diêu đi theo Giang Hằng lăn lộn, mà là Giang Hằng là đi theo chân Lâm Chi Diêu! Như vậy trong năm ngày nữa, nhân vật sắp trở thành chủ tịch mới của Tập đoàn Cửu Châu cũng chính là Lâm Chi Diêu.
Trong lòng Thẩm Vu Ân cực kì sợ hãi sau đó là cay đắng vô hạn. Trước mắt đây chính là người mà những ông chủ hàng đầu của thành phố Nam Giang đều cư xử cẩn thận. Ha ha... Thế mà ở nhà họ Thẩm bị họ mắng ròng rã hai năm là rác rưởi, thế mà bị họ coi thường. Nếu mà ăn nói với Lâm Chi Diêu tử tế một chút thì bây giờ nhà họ Thẩm sẽ đạt tới tầm cao nào?
Con người chính là như vậy, chỉ có đã mất đi rồi mới biết hối hận. Hiện tại Thẩm Vu Ân chính là như thế, trong lòng ông ta vô cùng hối hận. Nếu như lúc trước người nhà họ Thẩm đối xử với Lâm Chi Diêu tốt hơn một chút thì sao? Ha ha, ông ta lắc đầu không suy nghĩ loại khả năng đó thêm nữa. Bởi vì cho tới bây giờ, nhà họ Thẩm cũng sắp xong đời, mẹ của ông ta và em trai vẫn đối xử với Lâm Chi Diêu như rác rưởi. Đó là nút thắt, điều này khiến ông ta cảm thấy thật bất đắc dĩ...
Sau khi Lâm Chi Diêu uống xong một chén nước trà thì nhận được câu trả lời của Thẩm Mộng Thần. Thẩm Mộng Thần bảo trưa hôm nay Thẩm Nhất Bân đã xin lỗi cô ta. Lâm Chi Diêu xem hết câu trả lời của Thẩm Mộng Thần mới nhìn Thẩm Vu Ân thật sâu, hỏi đầy hứng thú: “Ở trong ấn tượng của tôi, có thể nhận ra được thân phận của tôi không thích hợp hẳn là Thẩm Chấn Hoa, hiện tại lại là ông đến xin lỗi tôi, ha ha, ông rất có lòng đấy... Thẩm Vu Ân”.
Lâm Chi Diêu này đến ngay cả bác cả cũng không gọi, đương nhiên bây giờ cho dù có cho Thẩm Vu Ân một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám nói Lâm Chi Diêu một câu không phải.
Thẩm Vu Ân vô cùng cay đắng nói: “Xin lỗi, Lâm Chi Diêu, cầu xin cậu hãy tha cho tôi một con đường sống, đêm qua tôi đã bị Thẩm Chấn Hoa đuổi ra khỏi gia tộc. Tôi và họ không còn bất kỳ quan hệ gì, với lại những chuyện liên quan tới thân phận của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không lộ ra một tí nào với Thẩm Chấn Hoa và bà nội của Mộng Thần...”
Thẩm Vu Ân cảm thấy cay đắng đến cùng cực, nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm. Về phương diện này suy nghĩ của ông ta và con trai ông ta Thẩm Nhất Bân hoàn toàn giống nhau, đó chính là nhà họ Thẩm nhất định phải có người đi gánh chịu cơn giận của Lâm Chi Diêu. Nếu không thì nhà họ Thẩm đều sẽ tiêu đời. Có một số việc làm chính là làm, có một số việc sau khi đã làm không phải một câu xin lỗi đơn giản là có thể trôi qua. Đạo lý này đến công tử bột như Thẩm Nhất Bân cũng hiểu, huống chi là Thẩm Vu Ân, người đã dốc sức làm việc trên thương trường ở Nam Giang nhiều năm như vậy.
Sau khi Thẩm Vu Ân nói xong, Lâm Chi Diêu gõ bàn, đối với những việc xảy ra ngày hôm nay anh cũng có chút nói không nên lời. Lại có thể liên tiếp gặp cả nhà Thẩm Vu Ân. Đầu tiên là Thẩm Nhất Bân, sau đó buổi chiều anh ra ngoài tùy tiện đi dạo một chút, lại có thể tiện thể cứu được Thẩm Ngọc Diệp, hiện tại Thẩm Vu Ân ba của hai người này còn đang quỳ ở đây này.
Sau một hồi lâu im lặng, Lâm Chi Diêu thản nhiên nói: “Thẩm Vu Ân, tôi tha cho ông một con đường sống cũng không phải không được. Mặc dù mấy năm nay các ông cũng coi thường Mộng Thần, nhưng rốt cục các ông cũng không quá đáng như Thẩm Chấn Hoa. Có thể buông tha cho các ông nhưng tôi có hai điều kiện...”.
“Lâm Chi Diêu, cậu nói đi! Chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi một con đường sống thì cậu muốn tôi làm gì cũng được. Cho dù là bảo tôi chết.” Thẩm Vu Ân thấy Lâm Chi Diêu nhả ra, ông ta vội vàng kích động đồng ý.
Lâm Chi Diêu khoát khoát tay cười khẩy nói: “Có lẽ các ông cũng không dễ dàng làm được. Đầu tiên, tôi có thể không so đo với các ông về những gì mà trước đây các ông đã làm với tôi, nhưng nhất định phải xin lỗi Mộng Thần, về phần làm thế nào, đó là chuyện của ông. Dù sao nếu như Mộng Thần không muốn tha thứ cho ông thì các ông kết thúc rồi...”
Thẩm Vu Ân run lên, ông ta cảm thấy việc này có chút khó khăn, nhưng ông ta đã nhìn Thẩm Mộng Thần từ nhỏ đến khi trưởng thành. Cùng lắm thì ông ta lôi kéo vợ mình quỳ gối trước mặt Thẩm Mộng Thần cầu xin cô, với tính cách mềm lòng của Thẩm Mộng Thần thì không chừng cô thật sự sẽ đồng ý. Cho nên Thẩm Vu Ân cắn môi đáp ứng: “Ừm ừm, Lâm Chi Diêu, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ cố gắng hết sức xin lỗi Mộng Thần, thỉnh cầu Mộng Thần tha thứ... Vậy, vậy điều kiện thứ hai thì sao...”.
Lâm Chi Diêu hít vào một hơi rồi nói: “Điều kiện thứ hai hả? Chính là liên quan đến thân phận của tôi, nếu ông và con trai ông đã đoán được một chút, vậy thì cứ biết đi. Nhưng ngoài ông và con trai ông ra, bao gồm cả con gái ông Thẩm Ngọc Diệp, ông cũng đừng để lộ ra chút nào...”
Thẩm Vu Ân còn tưởng rằng yêu cầu thứ hai của Lâm Chi Diêu rất khó giải quyết, dù sao với yêu cầu thứ nhất thì ông ta sẽ phải chuẩn bị cẩn thận, bởi vì một khi một người trưởng thành bị tổn thương, muốn nhận được sự tha thứ của đối phương không phải đơn giản như vậy. Nhưng bây giờ sau khi ông ta nghe xong yêu cầu thứ hai của Lâm Chi Diêu thì đột nhiên cảm thấy rất đơn giản, không khó giải quyết, nhưng ông ta nghĩ không hiểu là vì sao Lâm Chi Diêu lại nhắc đến con gái lớn Thẩm Ngọc Diệp của ông ta...
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nghĩ mãi không ra, Thẩm Vu Ân vội vàng đồng ý: “Ừm ừm, Lâm Chi Diêu, cậu yên tâm, bất cứ chuyện gì liên quan tới cậu, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, bao gồm cả con gái của tôi Thẩm Ngọc Diệp!”.
Sau khi Thẩm Vu Ân nói xong, Lâm Chi Diêu gật đầu, phiền chán vẫy tay và nói: “Được rồi, ông đi đi...”
Thẩm Vu Ân nhanh chóng đứng lên, nhưng bởi vì trong lòng quá căng thẳng và sợ hãi cho nên sau khi ông ta đứng lên thì cả người còn loạng choạng, cảm giác hai chân như nhũn ra: “Lâm Chi Diêu, cảm ơn cậu, cảm ơn, cảm ơn... Xin lỗi, chuyện trước kia thật xin lỗi...”
Lâm Chi Diêu cười khẩy nói: “Thẩm Vu Ân, tôi không biết tại sao ông lại cảm giác được là tôi đang trị nhà họ Thẩm, nhưng ông thật sự nên cảm thấy may mắn với đầu óc của ông khi có thể nghĩ tới chuyện này. Cút...”
“Đúng, đúng đúng đúng... vậy thì tôi cút, vậy thì tôi cút...” Thẩm Vu Ân vội vàng quay người bước nhanh ra khỏi phòng. Vừa rồi khí thế trên người Lâm Chi Diêu thật sự là quá mạnh mẽ, ép ông ta đến nỗi không thở nổi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng Bán Nguyện Loan, đầu tiên Thẩm Vu Ân gọi điện thoại cho con gái Thẩm Ngọc Diệp, nhưng khi điện thoại kết nối, nghe thấy Thẩm Ngọc Diệp nói cô đang xem xét dự án của nhà họ Thẩm thì đột nhiên Thẩm Vu Ân không biết nên mở miệng như thế nào. Chỉ có thể thở dài thật sâu trong lòng, mặc dù Lâm Chi Diêu không biết ông ta gọi điện thoại cho Thẩm Ngọc Diệp nói cái gì. Nhưng ông ta vẫn sợ hãi. Cho nên cuối cùng khi Thẩm Ngọc Diệp nghi ngờ thúc giục hỏi thăm, ông ta cũng chỉ có thể nói vụng về vài câu, bảo Thẩm Ngọc Diệp có thể giúp đỡ thì giúp, thực sự không thể thì thôi.
Kết quả Thẩm Ngọc Diệp nói với ông ta, ông chủ của cô gọi điện thoại cho cô nói có việc gấp cần ra nước ngoài một chuyến, cô lập tức phải về thành phố Thiên Hải, trong lòng Thẩm Vu Ân mới ổn định lại. Chuyện nhà họ Thẩm ông ta bó tay, mấy ngày nay Thẩm Ngọc Diệp không về được thì tốt hơn...
Khi Thẩm Vu Ân vừa lên xe chuẩn bị lái đi thì đột nhiên nhìn thấy Giang Hằng đi xuống từ một chiếc Mercedes, sau khi xuống xe Giang Hằng một thân một mình đi vào khách sạn Bán Nguyệt Loan, với lại ông ta còn mơ hồ nghe thấy Giang Hằng muốn nhân viên phục vụ ra chào đón anh ta dẫn anh ta đến phòng riêng Cửu Thiên Tinh Hà...
Giang Hằng cũng muốn đến Cửu Thiên Tinh Hà? Hiện tại Tiêu Viễn Sơn người hiện là một trong những Phó chủ tịch của Tập đoàn Cửu Châu đang ở bên trong, mà bây giờ Giang Hằng người sáng nay vừa mới tuyên bố từ chức chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu tự hạ xuống làm Phó chủ tịch thế mà cũng tới phòng Cửu Thiên Tinh Hà ở Bán Nguyệt Loan...
Mà kết hợp với trước kia, người của nhà họ Thẩm đều biết Thẩm Mộng Thần và Lâm Chi Diêu chính là do Giang Hằng kéo đến Tập đoàn Cửu Châu.
Giờ phút này ở trên xe, bộ não của Thẩm Vu Ân hoạt động nhanh chóng. Tiêu Viễn Sơn vô cùng cung kính với Lâm Chi Diêu, mà Tiêu Viễn Sơn là Phó chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu, như vậy nói cách khác, thực tế địa vị của Lâm Chi Diêu trong nội bộ Tập đoàn Cửu Châu vô cùng cao. Mà bây giờ ông ta nhìn thấy Giang Hằng sau khi từ chức chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu mà trên mặt không có bất kỳ sự chán nản nào. Giống như đó vốn không phải là chức vị của anh ta! Hơn nữa liên tưởng đến việc trước đây trong bữa tiệc mừng thọ ở nhà họ Thẩm, lúc Giang Hằng ngồi bên cạnh Thẩm Mộng Thần, mời Thẩm Mộng Thần gia nhập Tập đoàn Cửu Châu.
Bùm... Khi tất cả thông tin lộn xộn được tập hợp lại, chỉ có một câu trả lời chân thực nhất, đó chính là từ đầu đến cuối không phải là Lâm Chi Diêu đi theo Giang Hằng lăn lộn, mà là Giang Hằng là đi theo chân Lâm Chi Diêu! Như vậy trong năm ngày nữa, nhân vật sắp trở thành chủ tịch mới của Tập đoàn Cửu Châu cũng chính là Lâm Chi Diêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.