Chương 169: Người phụ nữ như nào mới xứng với lâm chi diêu
Tiểu Bạch
24/06/2021
Tiêu Viễn Sơn gật đầu nheo mắt nói: “Không sai, Dật, mắt nhìn của con còn kém xa lắm...”
Tiêu Dật cúi đầu sâu với Tiêu Viễn Sơn, người anh ta khâm phục nhất chính là người ba gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng này của anh ta. Thời gian ngắn ngủi mười mấy năm đã sáng lập được cơ nghiệp cực lớn ở thành phố Nam Giang, trở thành một cự đầu được công nhận ở thành phố Nam Giang! Mắt nhìn của Tiêu Viễn Sơn rất chuẩn.
Tiêu Viễn Sơn sâu sắc liếc nhìn Tiêu Dật, nói: “Dật, cái con thiếu bây giờ là mắt nhìn đối với chuyện lớn thế cục lớn, nếu hôm nay con đã nhắc tới Thẩm Nhược Tuyết này, vậy chúng ta lấy Thẩm Nhược Tuyết ra phân tích một chút.”
Tiêu Dật cung kính nói: “Nguyện nghe ba chỉ dạy!’
“Ừm...” Tiêu Viễn Sơn gật đầu, uống một ngụm trà: “Thẩm Nhược Tuyết là người phụ nữ như thế nào? Tuy dung mạo không tồi, cũng tính là mỹ nữ bậc cao, nhưng cô ta lại rất mưu mô, tuổi còn bé mà lòng dạ đã cực sâu. Mà tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu lại là nhân vật như nào chứ? Nắm quyền của cả tập đoàn lớn, sản nghiệp trải khắp toàn cầu, mỹ nữ thế nào mà chưa từng thấy? Người tài giỏi thủ đoạn như này, sao có thể thật sự nhìn trúng mặt hàng như Thẩm Nhược Tuyết? Cái ba nói không phải là tướng mạo của cô ta, mà là tâm tính của cô ta, bình thường ba sớm kêu con bớt xem mấy bộ phim não tàn đi, trong hiện thực, những người phụ nữ mưu mô cỡ đó, đều không đi tới vị trí cao đâu. Ví dụ như vị trí tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Cửu Châu, con cảm thấy người phụ nữ như nào mới có thể giành được? Tuyết đối là người cực kỳ ưu tú trong các phương diện! Mặc kệ là dung mạo, vóc dáng, hay tâm tính, trí tuệ, không thể thiếu cái nào...”
Tiêu Viễn Sơn khựng một chút rồi nói tiếp: “Cho nên, Thẩm Nhược Tuyết mà con nói kia, ngay từ đầu cô ta đã thua rồi. Bây giờ... con... hiểu rồi chứ?”
Lúc này Tiêu Dật chỉ cảm thấy đầu óc được khai sáng, phải anh ta hiểu rồi, Tiêu Viễn Sơn nói như vậy thì anh ta hiểu rồi. Đúng, loại nhân vật tuyệt thế như tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu, sao có thể nhìn trúng loại phụ nữ tâm cơ như Thẩm Nhược Tuyết được chứ? Đây không phải là tìm sự phiền lòng tới cho sự nghiệp của anh hay sao? Thật ra anh ta trước đó đã hơi nghi ngờ. Nhưng kiến thức của anh vẫn là quá ít rồi, lúc này nghe ba anh ta nói như vậy, bỗng chốc hiểu toàn bộ rồi.
Tiêu Dật cúi đầu sâu với Tiêu Viễn Sơn, người anh ta khâm phục nhất chính là người ba gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng này của anh ta. Thời gian ngắn ngủi mười mấy năm đã sáng lập được cơ nghiệp cực lớn ở thành phố Nam Giang, trở thành một cự đầu được công nhận ở thành phố Nam Giang! Mắt nhìn của Tiêu Viễn Sơn rất chuẩn.
Tiêu Viễn Sơn sâu sắc liếc nhìn Tiêu Dật, nói: “Dật, cái con thiếu bây giờ là mắt nhìn đối với chuyện lớn thế cục lớn, nếu hôm nay con đã nhắc tới Thẩm Nhược Tuyết này, vậy chúng ta lấy Thẩm Nhược Tuyết ra phân tích một chút.”
Tiêu Dật cung kính nói: “Nguyện nghe ba chỉ dạy!’
“Ừm...” Tiêu Viễn Sơn gật đầu, uống một ngụm trà: “Thẩm Nhược Tuyết là người phụ nữ như thế nào? Tuy dung mạo không tồi, cũng tính là mỹ nữ bậc cao, nhưng cô ta lại rất mưu mô, tuổi còn bé mà lòng dạ đã cực sâu. Mà tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu lại là nhân vật như nào chứ? Nắm quyền của cả tập đoàn lớn, sản nghiệp trải khắp toàn cầu, mỹ nữ thế nào mà chưa từng thấy? Người tài giỏi thủ đoạn như này, sao có thể thật sự nhìn trúng mặt hàng như Thẩm Nhược Tuyết? Cái ba nói không phải là tướng mạo của cô ta, mà là tâm tính của cô ta, bình thường ba sớm kêu con bớt xem mấy bộ phim não tàn đi, trong hiện thực, những người phụ nữ mưu mô cỡ đó, đều không đi tới vị trí cao đâu. Ví dụ như vị trí tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Cửu Châu, con cảm thấy người phụ nữ như nào mới có thể giành được? Tuyết đối là người cực kỳ ưu tú trong các phương diện! Mặc kệ là dung mạo, vóc dáng, hay tâm tính, trí tuệ, không thể thiếu cái nào...”
Tiêu Viễn Sơn khựng một chút rồi nói tiếp: “Cho nên, Thẩm Nhược Tuyết mà con nói kia, ngay từ đầu cô ta đã thua rồi. Bây giờ... con... hiểu rồi chứ?”
Lúc này Tiêu Dật chỉ cảm thấy đầu óc được khai sáng, phải anh ta hiểu rồi, Tiêu Viễn Sơn nói như vậy thì anh ta hiểu rồi. Đúng, loại nhân vật tuyệt thế như tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu, sao có thể nhìn trúng loại phụ nữ tâm cơ như Thẩm Nhược Tuyết được chứ? Đây không phải là tìm sự phiền lòng tới cho sự nghiệp của anh hay sao? Thật ra anh ta trước đó đã hơi nghi ngờ. Nhưng kiến thức của anh vẫn là quá ít rồi, lúc này nghe ba anh ta nói như vậy, bỗng chốc hiểu toàn bộ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.