Re: Monster

Chương 33: Ngày 33: Trận chiến khốc liệt bắt đầu

Kanekiru Kogitsune

14/11/2015

Khi tôi tỉnh dậy, tôi cố di chuyển nhưng cơ thể tôi cảm thấy nặng quá và cảm giác như bị kẹt kẹt cái gì đó. Tôi cố di chuyển tay tôi với một sự lây động nhẹ nhưng vì lý do nào đó, tôi không cảm giác được tay tôi nữa. Tôi quyết định tìm hiểu điều gì đang xảy ra, tôi nhìn sang trái, tôi nhìn sang phải. Khi tôi nhìn qua phải tôi thấy Gobumi-chan nằm trên cánh tay của tôi, và khi nhìn sang trái tôi thấy Tóc đỏ đang ngủ trên cái tay còn lại.

Yeah, cái này người ta gọi là "gối tay". Đó là cảm giác tắc nghẽn từ hai cái đầu ngăn cản dòng chảy của máu trong tay tôi.

Làm thế nào để thoát khỏi tình trạng này đây.

Thật lòng mà nói tôi muốn di chuyển tay tôi, nó đang ngày càng tệ đây nè, nhưng tôi lại không muốn tự mình đánh thức họ dậy, họ đang ngủ ngon lành và hạnh phúc. Điều tôi muốn hỏi là khi nào mà Gobumi-chan vào phòng ngủ của tôi? Khi Tóc đỏ lẻn vào phòng ngủ của tôi, lúc đó tôi vẫn còn một xíu nhận thức, tôi vẫn còn nhớ cô ấy nằm lên giường vì thế tôi biết sự hiện diện của cô ấy ở đây.

Có lẽ nào là cô ấy sở hữu một kỹ năng mạnh mẽ như [Ẩn thân] mà kỹ năng [Cảm ứng chuyển động] của tôi không thể cảm nhận được? Không, thật không thể tin nổi.

Nhiều khả năng là nếu sự hiện diện của một ai đó mà không có sự khát máu hay sát khí gì đến chủ nhân của kỹ năng [Cảm ứng chuyển động], thì tín hiệu sẽ rất yếu, và vì tôi đang ngủ tôi vẫn cảm nhận được một tín hiệu khá yếu. (Chém, thế hôm qua đứa nào cảm nhận mấy thằng mò qua phòng nữ kia, biết mà cho qua chứ gì)

Tôi nghĩ rằng, "Vào lúc này tôi phải làm gì đó trong cái tình trạng này..." khi ấy Hobusei-san đi qua. Hobusei-san là tên của Hobgoblin Mage đó, nhớ chưa? Tên của vị pháp sư đó. Bạn có thể hiểu cho nhưng tôi nghĩ nó quan trọng nên nó đáng được lặp đi lặp lại, đó là sự cầu cứu. Tôi kêu gọi sự giúp đỡ của cô ấy từ ánh mắt của tôi. Cô ấy đáp trả lại bằng một nụ cười mỉm, nhặt cuốn sách của tôi từ hộp công cụ, [Giới thiệu về phép thuật-ma thuật cơ bản Tập 2] và sau đó bỏ đi một cách duyên dáng.

Grừ, cô nên trả lại nó cho tôi.

Sau đó, Gobukichi-kun đi ngang qua cho buổi đào tạo buổi sáng mang theo cây [Rìu bán nguyệt]. Tôi cầu cứu bằng ánh mắt như với Hobusei-san. Nó hơi rối một tí nhưng cuối cùng chỉ biết chấp tay lại cầu nguyện và rời đi. Tôi cay đắng dõi theo nụ cười vui sướng của nó khi nó cũng làm như vậy.

Oãi, chúng ta là bạn bè mà, phải không? Giúp đi, được không anh bạn?...

Sau Gobukichi-kun, Gobue-chan ngáy ngủ theo sau. Gần đây, cô ấy thu thập được những viên ngọc giống như là "Hồn Thạch". Cô ấy dường như đã thành lập một nhóm khai thác mỏ Hồn Thạch này với các Goblin khác. Xét theo thói quen của cô ấy thì nó như là thời gian giải trí trước buổi đào tạo sáng.

Tôi nài nỉ van xin bằng ánh mắt. Vì cô ấy cười nhăn nhó như kiểu: "Em không thể giúp được." nên tôi nghĩ: "Cô ấy có đi luôn không?" nhưng chỉ khi cô ấy nhìn thấy một cái gì đó làm ớn lạnh cả người. Trong khi tôi đang nghĩ "Hả? Gì vậy?" cô ấy vội vã chạy đi.

Chu mi nga... tay tôi đang dần dần...

Lời cầu cứu của tôi không chạm đến ai cả, và tôi bị để lại như vậy.

Có vài đứa không thường xuyên qua đây quan sát nỗi bất hạnh của tôi, nhưng không ai trong chúng giúp tôi cả.

Khoảng một giờ sau khi tôi dậy, hai người ấy cuối cùng cũng đã chịu dậy, họ mở mắt ra. Như là thứ có thể đoán được, nó đang dần khiến tay tôi tê dại, thật nguy hiểm, do đó lý do mà họ thức dậy có lẽ vì tôi đã cố cứu lấy tay tôi bằng vài chuyển động nhẹ nhàng và vô hình.

Thẳng thắn mà nói thì dùng tay bạn làm gối suốt lúc ngủ là nguy hiểm, đặc biệt là khi dùng cả hai tay bạn. Lúc này đây, tôi không còn cảm nhận được chúng nữa.

Sau khi tôi dùng bữa sáng do hai chị em chuẩn bị cho tôi, tôi bắt đầu buổi đào tạo sáng.

Tất cả luyện tập đến mức độ rất đáng sợ.

Ể? Khi tôi quan sát với một chút nghi ngờ, Gobukichi-kun nói với tôi rằng vị trí cao hơn càng ít lại với cái chết của cựu thủ lĩnh, các Goblin hiểu rằng cách duy nhất để đoạt nó là, phải làm như tôi, trở nên mạnh hơn, và cách duy nhất để trở nên mạnh hơn là nghiêm túc khắc phục hạn chế của bản thân. Trao đổi vài thông tin về buổi đào tạo, đó là những cái mà chúng tôi kết thúc với nó.

Vâng, đúng rồi. Tôi chưa nói điều này trước đây, nhưng khi số lượng Goblin tăng lên đáng kể gần đây, tôi bắt đầu giữ vai trò giám sát các chương trình đào tạo.

Gobukichi-kun phụ trách những người có sức mạnh tấn công và phòng thủ cao. Vị trí của họ là giáp mặt với kẻ thù phía trước. Với vai trò đó, trong điều kiện này, khiến nó trở thành chỉ huy của nhóm vũ trang chủ lực của chúng tôi. Chúng tôi gọi nó là "Revolution". (Tên nhóm)

Tôi vẫn chưa giới thiệu Hobgoblin cuối cùng, được gọi với cái tên Hobusato-san. Cô ấy thu nhận những Goblin có lối đánh thiêng về tấn công kiểu "đánh rồi chạy" và biến chúng thành nhóm vũ trang giáp nhẹ, chuyên về tốc độ, di chuyển, sự linh hoạt, mà chúng tôi gọi là "Red Surge".



Gobumi-chan thu nhận những ai yếu trong cận chiến và trở thành chỉ huy của nhóm chiến đấu với vũ khí là cung và nỏ, tên là "Tirard".

Gobue-chan thu nhận những ai mà tôi đánh giá là thiếu khả năng chiến đấu để vào các nhóm trên, huấn luyện họ để có đủ sức phòng thủ để tự bảo vệ bản thân, và để họ tập trung vào việc nấu nướng và sửa chữa trang bị hỏng, do đó đây là nhóm hậu cần, mà chúng tôi gọi là "Patri".

Hobusei-san người duy nhất ngoại trừ tôi có thể dùng phép thuật, vì vậy không có lựa chọn nào ngoài tự tập một mình; và do đó, cô ấy trở thành chỉ hủy của nhóm lính chuyên dùng phép thuật, "Magician". (Pháp sư)

Nhân tiện thì nếu không có thêm ai xác nhập nữa thì chúng tôi có 59 Goblin. 39 Goblin từ thế hệ của tôi + 28 từ thế hệ trước - 8 Goblin mà đã bị tôi giết do tra tấn dã man.

Nhưng vì một lý do nào đó mà không ai chịu đấu tập với tôi, dù tôi chỉ dùng thanh kiếm gỗ.

Vâng, tôi dễ dàng thắng họ dù có chấp mấy tay mấy chân luôn mà.

Nhưng nếu tôi chiến đấu 1vs1 chống lại Gobukichi-kun, Gobumi-chan, Hobusei-san, thì có lẽ sẽ thua. Nếu tôi dùng kỹ năng của tôi thì một mình tôi chấp hết mà vẫn thắng, nhưng như vậy sẽ trái lại với ý nghĩa ban đầu của việc đấu tập nói riêng và buổi đào tạo này nói chung; là để tăng sức mạnh cơ bản của người tham gia.

Sau đó là lúc dành cho buổi săn chiều. Lúc này ai cũng có việc để làm nên tôi đi một mình. Gobukichi-kun thì được nhờ bởi những Goblin dưới sự chỉ huy của nó để tiếp tục luyện tập với nó suốt buổi chiều, Gobumi-chan vẫn tiếp tục dạy học cho những Goblin mà không nhớ nổi những thứ như là xếp hạng, bảng chữ cái và những nguyên tắc cơ bản đơn giản tôi đề ra, và Gobue-chan thì vào sâu bên trong hang cùng với các thành viên nhóm khái thác Hồn Thạch.

Sau khi khởi hành, tôi thấy đầu tiên là con Nhện Quỷ.

Tôi giết nó như thường lệ và xé mai nó. Mai của con Nhện Quỷ khá hữu dụng vì bạn có thể nâng cao sự dẻo dai của nó bằng việc dùng [Vỏ giáp] lên trên sẽ nhẹ và mạnh hơn. Tôi vẫn đang dùng một cái nè.

[Goburou nhận được "Mai chất lượng cao"!!]

Sau khi đặt cái mai vào ba lô, tôi ăn nguyên con nhện. Vì Nhện Quỷ không phải là nhện ăn được, nên vị của nó không ngon lắm.

Học kỹ năng [Mở rộng tầm nhìn].

Vì tôi cảm nhận tốt về kỹ năng mới này, nên tôi nhắm mắt bỏ qua cái hương vị nhạt nhẽo này.

Tiếp theo, tôi tìm thấy một con Kỳ Lân 3 Sừng khác. Lần này, khác với lần trước rồi, chỉ có một con thôi. Đây là lúc hoàn hảo để thử nghiệm phép thuật của tôi [Kết thúc], tôi bắt đầu gồng năng lượng.

Về ma thuật, thường thì có ba thành phần kết nối chúng lại với nhau.

Đầu tiên là niệm phép với [Thần chú] để ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới.

Thứ hai là [Kiểm soát Mana] để điều chỉnh một mức năng lượng phép thuật vừa đủ trong cơ thể.

Và thứ ba là [Vận Mana] để điều khiển sự hình thành của phép thuật, tạo năng lượng phép thuật bên ngoài cơ thể. Đó là, năng lượng phép thuật đẩy vào không khí.

Ngoài ra, vì phần ba [Vận Mana] khó gấp nhiều lần hai phần còn lại, và điển hình của nó là dùng các công cụ hỗ trợ để làm phép như gậy phép trong suốt quá trình chuẩn bị.

Tôi đã có nhiều kỹ năng từ gậy phép nên việc có gậy phép không khác gì khi tôi dùng tay không tạo ra phép thuật.

Tôi tạo ra một ngọn giáo màu đen với phép thuật [Kết thúc] và tôi ném nó đi.

Mục tiêu của ngọn giáo đen đã trúng, và ngọn giáo đâm ngay vào cái cổ to béo của con Kỳ Lân 3 Sừng, nơi mà nó khoét sạch một lỗ có đường kính 20cm.

Cơ thể của nó với thịt bị rách toẹt cùng với một âm thanh xé toẹt cả không khí diễn ra cùng một lúc, cho đến khi không còn sức lực thì nó ngã quỵ xuống tại chỗ. Sự tác động từ khung cảnh này thật mãnh liệt nó khiến tôi không khỏi rùng mình. Vâng, phép thuật này sở hữu một sức mạnh vô tiền khoáng hậu, mạnh đến mức độ vô lý.



Bạn thấy đấy, khi tôi trở thành một Phân loài đặc biệt thì những câu thần chú phép thuật đã nằm sẵn trong ký ức của tôi rồi, tôi nghĩ tôi đã từng đề cập đến nó; nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được cây giáo đó mạnh đến mức độ nào. Kể từ khi tôi dùng phép thuật lên con Slime Xanh, tôi đã bị thuyết phục bởi hiệu quả của nó; nhưng thực tế là bạn có thể giết đối thủ với một đòn, thậm chí là con Kỳ Lân 3 Sừng, thể hiện sự khủng khiếp của nó.

Tôi hiểu là sức mạnh phép thuật có thể dùng được từ việc thử nó với con Slime Xanh, giữa những thứ khác. Nhưng thực tế miễn là tôi không ném hụt thì nó có thể giết ngay tức khắc con Kỳ Lân 3 Sừng thì quả đáng sợ, phải không?

Tuy nhiên, kiểu phép thuật [Kết thúc] này kỳ diệu đến mức khó tin, không thể xem nhẹ nó được. Và nó có lẽ chỉ là mức phép thuật nhập môn. Vâng, sức mạnh của phép thuật này quá cao nên tôi nghĩ chỉ dùng nó như một kế sách cuối cùng, bùa hộ thân của tôi, hoặc có thể nó sẽ làm hại chính tôi, tôi nghĩ vậy trong khi mần thịt con ngựa.

Tôi chặt đứt mọi thứ của con ngựa như ba cái sừng, xé vảy ra, uống máu và ăn nó. Tôi vẫn còn chừa lại một cái chân cho mấy đứa kia.

Học kỹ năng [Hình thành vảy giáp].

Học kỹ năng [Kết cấu vững chắc].

Kỹ năng trên giúp tôi mọc vảy giáp trên cơ thể; nó vô cùng hiệu quả nhưng vì nó biến tôi giống như kiểu tỏm tỏm sao đâu, nên tôi quyết định ngưng việc dùng nó. Vâng như một lần thử nghiệm tôi dùng nó một lần, và ngay lập tức các vảy đen mọc ra xếp chồng lên tay tôi...Nó không phải là cái bạn muốn cho người khác xem đâu...

Trong một lúc mà tôi cảm nhận như mình biến thành một con quái vật thằn lằn. Mặc dù trông nó cũng tốt theo cách riêng của nó. Nó sẽ tốt miễn là bạn quen với việc dùng nó, nhưng như mong đợi, vẻ ngoài của cánh tay tôi thử kỹ năng đó lên trông rất khó nuốt à nha.Tôi bắt đầu di chuyển xung quanh để tìm con mồi mới nhằm khắc phục tâm trạng không vui của tôi.

Lúc đó tôi tìm thấy một con Slime Xanh. Tôi rán nó cho nó giòn hơn khi nhai trong miệng mình.

Học kỹ năng [Biến hình].

Tôi có thể biến tay tôi thành một cái roi. Bạn thấy đấy, khi bạn nói về một con Slime Xanh thì nó là một cục nhầy nhụa vì thế tôi không nghĩ xương sẽ hữu dụng trong cơ thể nó, một khi bạn hiểu được như vậy thì kỹ năng này sẽ trở nên dễ hiểu hơn.

Và với kỹ năng này. Mặc dù tôi có xương, tôi có thể, với kỹ năng này nha, biến đổi cơ thể tôi như cách con Slime làm. Tôi thậm chí còn có thể biến cơ thể thành một cục nhầy nhụa như một bản sao của con Slime, và để kiểm tra điều đó tôi nhét con Thỏ 1 Sừng vào cơ thể tôi, dùng cả kỹ năng [Điều khiển chất lỏng cơ thể] để biến chất lỏng cơ thể thành axit và con Thỏ 1 Sừng bằng cách này trở thành chất dinh dưỡng cho tôi.

Bên cạnh đó, nếu tôi biến các chi thành dạng Slime trước khi nhận một đòn tấn công, và gắn cái phần bị thổi bay đi vào cơ thể sau đó, thì dường như là tôi sẽ không bị một vết thương nào cả. Nó sẽ có vài giới hạn, mặc dù tôi nghĩ đó là cách dùng tà đạo. Kỹ năng này giống như là một sự gian lận. Nó như kiểu tôi thấy thỏa mãn khi nhận được một kỹ năng tốt. Nhưng tôi nên cẩn thận với những ai, tôi cho họ thấy kỹ năng này.

Cái ngày "định mệnh", tôi đang hài lòng với những chiến lợi phẩm thu được, và chuẩn bị về hang thì tôi tìm thấy, hoặc nên nói là chạm mặt với "nó".

Như một hòn đá khổng lồ bao phủ đầy lông đỏ, đó là vẻ ngoài của con Gấu Đỏ.

Từ một phán đoán nhanh, nó cao trên 4 mét. Bạn có thể nói rằng con Gấu Đỏ là điềm xấu khi trông nó từ khoảng cách này, một thực thể sinh ra để giết chóc, mọi người có thể xem nó như một chiến binh tái sinh.

Tôi nghi ngờ không biết cây kích của tôi có dễ dàng cắt qua lớp lông đỏ như kim loại của nó không và ngay cả nếu tôi có thể đâm xuyên qua thì cá chắc là lớp thịt săn chắc bên dưới da sẽ dễ dàng ngăn được phần xung kích còn lại của cú đâm.

Nếu là một người bình thường thì họ sẽ trốn chạy. Bỏ chạy ngay khoảnh khắc đầu tiên bắt gặp. Lựa chọn đúng đắn duy nhất khi bạn đối mặt với một thứ như vậy.

Nhưng trước khi nhận ra điều đó thì tôi đã đi đến chỗ kín đáo để quan sát nó, và bắt đầu nghĩ ra kế hoạch làm sao để kết liễu con Gấu Đỏ này.

Không, ngay cả khi tôi chưa từng chiến đấu với một đối thủ nào ở mức độ như vậy kể từ khi hồi sinh, nhưng tôi đã từng đánh và giết những thằng còn nguy hiểm hơn như vậy trước kia. Và lúc này đây, TÔI SẼ GIẾT VÀ ĂN NÓÓÓÓ...

Đây mới chính là lý do thực sự khiến tôi rất muốn chiến đấu với nó.

Tôi muốn có được kỹ năng của nó và ăn tươi nuốt sống nó, có thể nói rằng bản năng của tôi mách bảo như vậy.

Và với cảm giác đó, tôi chuẩn bị dùng tất cả mọi thứ tôi có để giết giết con Gấu Đỏ. Và như thế, trận chiến khốc liệt bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Re: Monster

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook