Chương 84: Ngày 84: Dwarf Người Lùn
Kanekiru Kogitsune
14/11/2015
Sáng này, tôi thức dậy khi có ai đó gọi tên tôi.
Tôi bước ra khỏi giường và đi theo người đã gọi tôi đến công xưởng của Thợ rèn-san. Lúc này đang còn rất sớm nên vẫn chưa có nhiều người dậy. Khi tôi tới đó, trước mặt tôi là một đống vật phẩm như Mithril, Hồn Thạch và thép. Ở trong góc, nơi tôi nhìn thấy nó. Một cây búa chiến mà những người Dwarf đứng xung quanh nó. Sau khi điều tra về nó, bên ngoài thì có thiết kế cơ bản, nhưng hiệu quả của nó chắc chắn là trên mức trung bình.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra nó, tôi trả nó lại cho người Dwarf.
Tôi làm như vậy là một dấu hiệu cho lòng biết ơn và tình bạn đối với những người Dwarf, hành động này thể hiện tôi đã ban cho họ một cái gì đó xứng đáng với họ để tôi có thể giữ họ lại, với tôi, tôi xem họ như những thành viên xứng đáng của khu trại. Với nó thì không còn hành động nào tuyệt vời hơn với Dwarf. Theo tôi nghĩ thì tôi có thể giữ nó nếu nó có chất lượng cao hơn, nhưng với một thứ như thế, nó tốt nhất nên được giữ lại trong tay bởi một loài quen với việc sử dụng búa chiến, không phải là tôi. Dĩ nhiên sau khi nhìn thấy phản ứng của họ, tôi quyết định giữ những suy nghĩ này cho riêng mình tôi.
Sau khi gửi lời cảm tạ đến sự làm việc chăm chỉ của họ, tôi xem qua những sáng tạo khác của họ. Có một thanh kiếm mà tôi nhận thấy có chất lượng khá ổn mà những người Dwarf gọi là [Wazamono] (Nhát chém nhanh). Bây giờ với một thứ như vậy, bạn có thể đánh giá cao đấy.
Mặc dù, cuộc trò chuyện với người Dwarf có một chút sơ sài và không hay cho lắm, mỗi một người trong số họ dường như sử dụng một thổ ngữ khác nhau, khiến cho cuộc trò chuyện trở nên khó khăn. Mặc dù không thể nói rằng, tôi không thể xoay sở tốt trong cuộc trò chuyện, tôi luôn khá ổn với nhiều loại ngôn ngữ.
Sau buổi đào tạo bình thường buổi sáng, tôi quyết định làm một chuyến du hành xuyên qua khu rừng, một mình.
Khu rừng nơi không còn nhiều mối đe dọa và không có nhiều cơ hội để chiến đấu với cả mạng sống của tôi khiến cho trái tim tôi gần như trống rỗng. Giống như một lỗ hổng cho sự tồn tại của tôi mà tôi không thể lấp đầy.
Những ngày mà tôi liên tục đề phòng, sắn bắn qua những táng rừng với sự hứng thú, tìm kiếm những thứ mới mẻ và ấn tượng dường như quá xa xôi, mặc dù nó chỉ mới là một tháng trước. Bây giờ những ngày hoài cổ về sự nguy hiểm đã qua, và tôi rời khỏi đây, cưỡi trên người đồng hành trung thành của tôi Kumajirou.
Những nơi mà tôi ghé tới rất xa, cuối cùng thì tôi cũng đến được hang của Dryad. Tôi đã từng thực hiện một cuộc nói chuyện ngắn bằng nhân bảo của tôi vì tôi luôn bận rộn, nhưng hôm nay, tôi đến với nhân dạng thật.
Như thường lệ, Dryad-chan có những hơi thở rất tuyệt. Mặc dù tôi đã nhận lời mời của cô ấy, thời gian thì khá ngắn và tôi đã thực hiện nhiều việc vặt khác để kết thúc. Sau khi hoàn thành việc thu thập những nguyên liệu tôi cần. Tôi sẽ dành một giờ... để làm quen lại với Dryad-chan...
Vâng... Tôi đã nói là chỉ dành một giờ, nhưng 1 đã biến thành 2 và cuối cùng là thành 6...
Cuối cùng thì cái dạ dày đã cứu tôi, và tôi phải chia tay...
Hôm nay, tôi phát hiện ra một trong những người tôi dành thời gian với họ, bụng đang dần to lên.
Vâng, ở mức độ này thì dường như đứa con đầu tiên của tôi sẽ sớm chào đời.
Điều này thật là vui.
Tôi bước ra khỏi giường và đi theo người đã gọi tôi đến công xưởng của Thợ rèn-san. Lúc này đang còn rất sớm nên vẫn chưa có nhiều người dậy. Khi tôi tới đó, trước mặt tôi là một đống vật phẩm như Mithril, Hồn Thạch và thép. Ở trong góc, nơi tôi nhìn thấy nó. Một cây búa chiến mà những người Dwarf đứng xung quanh nó. Sau khi điều tra về nó, bên ngoài thì có thiết kế cơ bản, nhưng hiệu quả của nó chắc chắn là trên mức trung bình.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra nó, tôi trả nó lại cho người Dwarf.
Tôi làm như vậy là một dấu hiệu cho lòng biết ơn và tình bạn đối với những người Dwarf, hành động này thể hiện tôi đã ban cho họ một cái gì đó xứng đáng với họ để tôi có thể giữ họ lại, với tôi, tôi xem họ như những thành viên xứng đáng của khu trại. Với nó thì không còn hành động nào tuyệt vời hơn với Dwarf. Theo tôi nghĩ thì tôi có thể giữ nó nếu nó có chất lượng cao hơn, nhưng với một thứ như thế, nó tốt nhất nên được giữ lại trong tay bởi một loài quen với việc sử dụng búa chiến, không phải là tôi. Dĩ nhiên sau khi nhìn thấy phản ứng của họ, tôi quyết định giữ những suy nghĩ này cho riêng mình tôi.
Sau khi gửi lời cảm tạ đến sự làm việc chăm chỉ của họ, tôi xem qua những sáng tạo khác của họ. Có một thanh kiếm mà tôi nhận thấy có chất lượng khá ổn mà những người Dwarf gọi là [Wazamono] (Nhát chém nhanh). Bây giờ với một thứ như vậy, bạn có thể đánh giá cao đấy.
Mặc dù, cuộc trò chuyện với người Dwarf có một chút sơ sài và không hay cho lắm, mỗi một người trong số họ dường như sử dụng một thổ ngữ khác nhau, khiến cho cuộc trò chuyện trở nên khó khăn. Mặc dù không thể nói rằng, tôi không thể xoay sở tốt trong cuộc trò chuyện, tôi luôn khá ổn với nhiều loại ngôn ngữ.
Sau buổi đào tạo bình thường buổi sáng, tôi quyết định làm một chuyến du hành xuyên qua khu rừng, một mình.
Khu rừng nơi không còn nhiều mối đe dọa và không có nhiều cơ hội để chiến đấu với cả mạng sống của tôi khiến cho trái tim tôi gần như trống rỗng. Giống như một lỗ hổng cho sự tồn tại của tôi mà tôi không thể lấp đầy.
Những ngày mà tôi liên tục đề phòng, sắn bắn qua những táng rừng với sự hứng thú, tìm kiếm những thứ mới mẻ và ấn tượng dường như quá xa xôi, mặc dù nó chỉ mới là một tháng trước. Bây giờ những ngày hoài cổ về sự nguy hiểm đã qua, và tôi rời khỏi đây, cưỡi trên người đồng hành trung thành của tôi Kumajirou.
Những nơi mà tôi ghé tới rất xa, cuối cùng thì tôi cũng đến được hang của Dryad. Tôi đã từng thực hiện một cuộc nói chuyện ngắn bằng nhân bảo của tôi vì tôi luôn bận rộn, nhưng hôm nay, tôi đến với nhân dạng thật.
Như thường lệ, Dryad-chan có những hơi thở rất tuyệt. Mặc dù tôi đã nhận lời mời của cô ấy, thời gian thì khá ngắn và tôi đã thực hiện nhiều việc vặt khác để kết thúc. Sau khi hoàn thành việc thu thập những nguyên liệu tôi cần. Tôi sẽ dành một giờ... để làm quen lại với Dryad-chan...
Vâng... Tôi đã nói là chỉ dành một giờ, nhưng 1 đã biến thành 2 và cuối cùng là thành 6...
Cuối cùng thì cái dạ dày đã cứu tôi, và tôi phải chia tay...
Hôm nay, tôi phát hiện ra một trong những người tôi dành thời gian với họ, bụng đang dần to lên.
Vâng, ở mức độ này thì dường như đứa con đầu tiên của tôi sẽ sớm chào đời.
Điều này thật là vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.