Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 208: Cực khổ kiếm tiền

Dương Phi

29/05/2024

“Nhã Thiến, em quen thằng nhóc này hả?”, Vương Huy ngây người nhìn Chu Nhã Thiến.

“Quen chứ, lúc trước em từng nói với anh, em có một đứa bạn thân gả cho một tên vô dụng ăn no chờ chết”, Chu Nhã Thiến nói:

“Thằng nhóc này, chính là tên vô dụng đó”.

“Chậc chậc chậc, trùng hợp quá, anh cũng quen biết cậu ta, hơn nữa giữa hai bọn anh còn có hiềm khích”, Vương Huy chép chép miệng.

Chu Nhã Thiến bên này tiếp tục đánh giá Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, tôi thật không ngờ anh lại đi làm shipper đấy. Tôi mừng cho anh, ít ra anh cũng đã tìm được việc làm. Tuy rằng tiền lương không cao, công việc lại vất vả, nhưng cũng coi như có việc làm rồi. Xem ra anh cũng còn chút lương tâm, không nỡ nhìn Tiểu Lệ cả ngày bận tối mắt tối mũi để lo cho gia đình”.

“Nhiều lời quá, anh, đánh giá 5 sao đi”, Lâm Hàn nhíu mày, ánh mắt hướng về phía Vương Huy.

“Đánh giá 5 sao? Nhóc con, cậu nằm mơ đi!”

Vương Huy cười haha: “Cậu đến muộn, còn đòi đánh giá 5 sao! Muốn đánh giá 5 sao cũng được, quỳ xuống cầu xin tôi đi, tôi đánh giá 5 sao cho cậu!”

Trên mặt Chu Nhã Thiến cũng mang theo nụ cười đùa cợt:

“Lâm Hàn, anh trước nay chưa từng làm việc, bây giờ làm shipper, nên để anh nếm trải một chút cảm giác khó khăn khi kiếm tiền. Hay là, anh quỳ xuống trước mặt cậu Vương để cảm nhận chút khó khăn của cuộc sống đi”.

“Chẳng phải trước kia có rất nhiều tin tức, vì muốn khách hàng kí tên mà dập đầu quỳ lạy hay vì để có đánh giá tốt đã gọi khách hàng là “bố”, nhìn xem những người này, kiếm tiền cũng không dễ dàng chút nào, tôi cảm thấy tên vô tích sự như anh nên trải nghiệm một chút”.

“Nhã Thiến, kiếm tiền khó như vậy sao? Gương mặt Vương Huy vô cùng kinh ngạc: “Bây giờ anh mỗi ngày đều không cần làm việc, sản nghiệp trong nhà anh có thể kiếm cho anh mười mấy ngàn tệ rồi, anh chưa từng phải nếm trải cảm giác kiếm tiền cực khổ!”

“Giống như bây giờ, anh ở trong khách sạn vui chơi cùng người đẹp như em, hưởng thụ niềm vui của cuộc sống, còn có thể nằm không kiếm tiền! Tên nhóc Lâm Hàn đến đây giao đồ ăn, còn xin anh đánh giá 5 sao cho cậu ta, hahaha! Thật thú vị! Kiếm tiền khó khăn, cả đời này chắc anh cũng không thể cảm nhận được!”

“Cậu Vương, anh thật hư, cái gì mà vui chơi cùng người đẹp như em chứ!”

Mặt Chu Nhã Thiến ửng hồng, đấm nhẹ vào người Vương Huy mấy cái.

“Sự thật là vậy mà! Em chính là đại mỹ nhân!”

Vương Huy cười hắc hắc, ôm lấy vai Chu Nhã Thiến, ngó nghiêng Lâm Hàn:

“Ranh con, còn không chịu quỳ xuống cầu xin tôi đánh giá 5 sao cho cậu! Đúng rồi, gọi một tiếng “bố” nữa, tôi có thể cho cậu thêm chút tiền thưởng”.

“Lâm Hàn, quỳ xuống đi, trải nghiệm một chút cảm giác cực khổ để kiếm tiền cũng tốt cho anh”, Chu Nhã Thiến bồi thêm:

“Sau khi anh quỳ xuống, tôi chụp một bức ảnh rồi gửi cho Tiểu Lệ, Tiểu Lệ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng. Dù gì thì ông chồng vô dụng của mình cũng biết kiếm tiền rồi. Chỉ cần quỳ xuống, anh Huy sẽ đánh giá 5 sao cho anh!”

Vừa nói Chu Nhã Thiến vừa lấy điện thoại, chuẩn bị đợi Lâm Hàn quỳ sẽ chụp hình.

Bốp!

Bốp!

Vừa nói dứt lời, tiếng đánh của hai cái bạt tai liên tiếp vang lên.

Trên mặt Chu Nhã Thiến và Vương Huy đều xuất hiện dấu tay đỏ ửng, vô cùng đau rát.

Hụp!

Hụp!

Hai người đều hít vào một hơi, khó tin nhìn Lâm Hàn.

“Cậu, thằng nhóc kia, dám đánh tôi hả?”

“Đồ bất tài, anh muốn chết?”

Hai người lần lượt nói, ánh mắt giận dữ nhìn Lâm Hàn.

“Hai kẻ điên, ông đây nói chuyện đàng hoàng với các người, hoàn toàn không có tác dụng”.

Lâm Hàn lạnh lùng mở miệng: “Đợi đến khi ông đây động tay động chân thì các người mới biết thế nào là lịch sự!”



Nói xong, Lâm Hàn nhấc chân phải lên, đá mạnh về phía trước!

Ầm!

Ầm!

Vương Huy và Chu Nhã Thiến đều bị đá bay, nặng nề rơi trên sàn nhà.

“Ai da, đau chết tôi rồi!”

Chu Nhã Thiến kêu thảm, chỉ tay vào Lâm Hàn, mắng:

“Tên vô dụng kia, ngay cả phụ nữ mà anh cũng đánh, có còn là đàn ông không vậy! Tôi phải nói với Tiểu Lệ!”

“Đệch mẹ mày, ranh con, mày dám đánh tao hả!”

Mà lúc này, Vương Huy cuối cùng cũng có phản ứng, hai mắt anh ta đỏ lên, tức đến nghiến răng.

Thằng nhãi shipper này, vậy mà dám đánh anh ta, chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã.

“Xem tao đánh chết mày!”

Một thằng đàn ông cao 1m80 như anh ta, căn bản không đặt Lâm Hàn vào mắt, anh ta nắm chặt nắm đấm xông thẳng về phía Lâm Hàn.

Nhưng mà tốc độ của Lâm Hàn càng nhanh hơn.

Vèo!

Chân phải của anh lại đạp một cái!

Cái đá này như một phát pháo, vô cùng mạnh mẽ!

Vương Huy bị đá bay, đập mạnh vào tường khách sạn, sau đó rơi xuống sàn nhà.

Phụt!

Bên trumtruyen.com và truyendocla. com, trumtruyen. com ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, đau đớn tột độ.

“Nhanh...tốc độ nhanh quá!”

Vương Huy trợn mắt nhìn Lâm Hàn, không thể tin nổi, anh ta không ngờ thân thủ của một tên nhóc lại khủng khiếp như vậy.

Lúc này, Lâm Hàn đã đến trước mặt Vương Huy.

“Mồm cũng thối thật đấy, người ta làm shipper, lỡ order hàng muộn một chút, mày đã gọi điện thoại hù doạ đánh giá thấp”.

Lâm Hàn hơi cúi người, vươn tay ra nắm lấy mái tóc vàng của Ngô Huy, đập mạnh vào tường.

Ầm!

“A!”

Vương Huy kêu lên thảm thiết, cảm thấy đầu óc choáng váng, vô cùng đau đớn.

Máu từ trên trán lập tức chạy xuống.

“Vậy cũng thôi đi, lại còn bắt tao quỳ xuống xin lỗi, mày đùa gì vậy? Bắt tao quỳ xuống xin lỗi hả?”, Lâm Hàn lại đập một cái.



Ầm!

Giờ phút này, máu còn chảy nhiều hơn nữa.

“Nhóc con, mày dám làm vậy với tao...nhà họ Vương sẽ không tha cho mày đâu!”

Vương Huy độc ác nhìn Lâm Hàn, hai mắt đỏ ngầu.

“Nhà họ Vương? Được thôi, hoan nghênh tìm đến cửa”, Lâm Hàn không thèm để ý, ánh mắt loé lên sự lạnh lẽo:

“Không phải mày nói cả đời này sẽ không nếm trải cảm giác cực khổ kiếm tiền sao? Yên tâm đi, không bao lâu nữa mày sẽ hiểu được cảm giác kiếm được tiền khó khăn cỡ nào”

“Mày có ý gì?”, Vương Huy ngơ ngác một lúc.

Lâm Hàn không trả lời anh ta mà lạnh lùng nói:

“Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi, sau đó đánh giá 5 sao!”

“Quỳ xuống xin lỗi?”

Vương Huy cười lớn: “Nhóc con, mày điên rồi sao? Kêu Vương Huy tao quỳ xuống xin lỗi mày? Vương Huy tao là nhân vật ở đẳng cấp nào chứ, lại quỳ gối trước một tên shipper như mày...”

Bốp!

Anh ta còn chưa nói hết thì đã bị Lâm Hàn đánh một bạt tai.

Lạch cạch!

Một âm thanh lảnh lót vang lên, cái tát này trực tiếp đánh gãy hai cái răng cửa của Vương Huy, máu tươi nhanh chóng chảy trong miệng anh ta.

“Đau...đau chết tôi mất!”

Vương Huy đau đớn hít một ngụm khí lạnh, cả người co giật.

Ánh mắt Lâm Hàn rét lạnh, không nói tiếng nào lại giơ tay lên đánh.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Những tiếng bạt tai vô cùng lớn liên tiếp vang lên.

Chưa đầy một phút, cả khuôn mặt của Vương Huy bầm tím, sưng phù như cái đầu heo.

“A! A! Đau quá!”

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

“Tôi quỳ, tôi quỳ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin cậu đừng đánh nữa!”

Cuối cùng Vương Huy cũng thoả hiệp.

Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng bị ai đánh như vậy.

Cảm giác đau đớn này anh ta không thể nào chịu nổi, trong nháy mắt liền nhận lỗi.

Bịch!

Vương Huy quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn, run rẩy nói:

“Lâm Hàn, xin...xin lỗi, tôi xin lỗi vì những lời đã nói lúc nãy!”

Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt anh dừng trên người Chu Nhã Thiến, đồ độc ác thì không thể dễ dàng tha thứ:

“Còn cô nữa, cũng quỳ xuống xin lỗi đi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook