Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 353: Đi dạy lại

Dương Phi

09/07/2024

“Đám học sinh bọn tôi không có tư cách để quơ tay múa chân?”

Sắc mặt Tạ Huyên càng lạnh hơn.

Có hai lý do mà cô bé không muốn Lâm Hàn bị đuổi, một là vì trình độ ghi-ta của Lâm Hàn, anh đủ tư cách đảm đương vị trí thầy giáo. Hai là cô bé rất có thiện cảm với Lâm Hàn, thế nên cô bé không nỡ để anh rời đi.

“Nếu chúng tôi không có tư cách đó, vậy vẫn có tư cách thôi học chứ!”, Tạ Huyên nói.

“Thôi học?”

Nghe thế, đám người Tống Thanh và Trần Thông đều ngây ra.

“Tạ Huyên, tôi nhắc nhở em, nếu em thôi học, ghi-ta punk chúng tôi sẽ không hoàn lại học phí cho em đâu, tôi mong em cân nhắc cho cẩn thận!”, Trần Thông nói.

“Không cần cân nhắc gì cả, nếu thầy Lâm Hàn không còn ở đây, tôi cũng không muốn theo học ở ghi-ta punk nữa. Còn về học phí, nhà chúng tôi không thiếu chút tiền đó!”, Tạ Huyên nhàn nhạt nói.

“Tôi cũng thôi học!”

“Nếu thầy Lâm Hàn bị đuổi, tôi cũng không muốn học ghi-ta nữa!”

“Thôi học!”

“Chẳng những tôi thôi học, mà còn tung tin ghi-ta punk mấy người không biết xem trọng người tài!”

“Trình độ ghi-ta của thầy Lâm Hàn phải đến cấp 10, vậy mà mấy người còn muốn đuổi thầy ấy, sách lược của lãnh đạo mấy người đúng là có vấn đề mà!”

Những học sinh kia hùng hồn nói lên quan điểm đúng đắn.

Đám người Tống Thanh đồng loạt ngớ người.

Nếu những học sinh này thật sự thôi học, tổn thất kinh tế chỉ là một phần, mặt khác sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực tới phát triển của trung tâm ghi-ta punk trong tương lai, thậm chí có thể khiến ghi-ta punk đóng cửa!

Việc này là vô cùng nghiêm trọng!

“Chẳng lẽ... Phải mời Lâm Hàn kia quay lại sao?”

Tống Thanh đang lưỡng lự, vừa rồi, anh ta nhìn thấy Lâm Hàn chạy GMC hơn cả triệu tệ, có thể xác nhận được Lâm Hàn không hề ăn quỵt, đương nhiên đạo đức không có vấn đề gì.

Lấy lý do đạo đức mà đuổi Lâm Hàn là chuyện rất hoang đường.

Nhưng mời Lâm Hàn quay lại thì Tống Thanh lại thấy có hơi mất mặt, dù sao anh ta là chủ, câu đuổi Lâm Hàn cũng là anh ta thốt ra.

Mà nếu không mời Lâm Hàn về, những học sinh này sẽ thôi học.

Nét mặt Tống Thanh hiện lên vẻ rối rắm...

...

Tại trung tâm dạy múa Cổ Phong Cổ Vận.

Phùng Hữu Đức vừa gọi điện không đến 10 phút đồng hồ, thì có một người đàn ông trung niên mồ hôi nhễ nhại vội vã chạy đến.

“Cậu Lâm! Cậu Lâm đâu?”

Người còn chưa thấy mà tiếng nói đã truyền đến.

Người đàn ông này mặc vest, khoảng 40 tuổi, chính là Thẩm Hải.

“Tổng giám đốc Thẩm!”

Phùng Hữu Đức lập tức gọi, rồi mỉm cười nhìn.

“Cậu Lâm!”



Thẩm Hải không mảy may để ý tới Phùng Hữu Đức, vọt vào Cổ Phong Cổ Vận, ông ta đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên người Lâm Hàn, lập tức cung kính nói:

“Cậu Lâm, Thẩm Hải đến muộn! Mong cậu đừng trách!”

Chứng kiến cảnh này, Phùng Hữu Đức nheo mắt lại, quả thế, xem ra thân phận chàng trai này không hề đơn giản chút nào.

“Không sao cả”, Lâm Hàn khoát tay, không để ý nói: “Ông là người của nhà họ Thẩm à?”

“Thưa vâng!”

Thẩm Hải cúi đầu nói: “Tôi chỉ là dòng thứ của nhà họ Thẩm, dựa vào thế lực và quan hệ của nhà họ Thẩm mới có thể kinh doanh một vài bất động sản ở đất Kim Lăng này“.

“Ừm!”

Lâm Hàn gật đầu, chắp tay sau lưng, bước ra khỏi Cổ Phong Cổ Vận.

Tần Liên vội vàng đuổi theo.

Ánh mắt Thẩm Hải chợt lóe, cũng theo sau Lâm Hàn.

“Phùng Hữu Đức kia gọi ông là tổng giám đốc Thẩm, vậy giữa ông và ông ta có quan hệ kinh doanh gì sao?”

“Cũng không hẳn là có kinh doanh gì với nhau“.

Thẩm Hải cười nói: “Có điều tất cả các mặt tiền ở tầng bốn của Wanda Plaza đều được tôi mua rồi cho thuê lại, có thể nói tôi là chủ cho thuê“.

“Tôi gần như biết hết toàn bộ những người thuê mặt tiền mở trung tâm dạy học ở lầu 4 này“.

“Thì ra là như vậy“.

Lâm Hàn hiểu ra.

Trong vô thức, ba người họ đã đi đến trước cửa trung tâm ghi-ta punk.

“Hử? Lâm Hàn?”

Ánh mắt Trần Thông chợt lóe, vừa thấy Lâm Hàn lại bật thốt:

“Lâm Hàn, cậu còn mặt mũi quay lại sao? Không phải cậu đã bị đuổi việc rồi à? Lúc này còn quay lại, đừng nói là cậu về đòi vài trăm đồng tiền lương nhá!”

“Lâm Hàn...”

Ánh mắt đám người Khúc Hà nhìn về phía Lâm Hàn bỗng nhiên khá phức tạp.

Người trong mộng của bọn họ lại là Lâm Hàn, điều này khiến bọn họ cảm thấy có hơi là lạ.

“Anh Lâm Hàn!”

Tạ Huyên vọt nhanh đến, nhìn anh nói:

“Em nghe nói anh bị đuổi, nếu anh đi em cũng không muốn học ghi-ta ở đây nữa! Vì thế em dẫn đầu các bạn học khác cùng nhau thôi học luôn!”

Lâm Hàn hơi ngẩn ra nhìn về phía mười mấy học sinh kia, không ngờ Tạ Huyên lại quậy tưng lên thế, mấy bạn học kia chắc cũng do cô bé này xúi, nên mới đồng loạt đòi thôi học.

Tống Thanh yên lặng nhìn Lâm Hàn một lúc, cắn răng bước lên nói:

“Lâm Hàn, những câu tôi nói với cậu trong phòng họp khi nãy có chút nặng lời, tôi xin lỗi cậu. Ngoài ra, tôi cũng thu hồi lại quyết định đuổi việc cậu, mong cậu đồng ý quay về ghi-ta punk chúng tôi dạy lại“.

Ánh mắt Tống Thanh đầy chân thành.

Tống Thanh đã cân nhắc kỹ rồi mới rút lại quyết định và để Lâm Hàn đi dạy lại.

Có hai nguyên nhân chính, thứ nhất là khi Lâm Hàn rời đi học sinh sẽ đòi thôi học, ảnh hưởng rất lớn. Thứ hai là Lâm Hàn lái GMC, ắt hẳn đạo đức anh không có vấn đề gì.



“Ông chủ Tống! Sao anh lại để cậu ta đi dạy lại chứ!”

Trần Thông cuống cuồng: “Anh đã nói sẽ đuổi cậu ta rồi! Lời đã nói cũng như bát nước hất đi!”

Trần Thông không hề mong muốn Lâm Hàn quay về làm giáo viên.

Hơn nữa, Lâm Hàn còn lái một con GMC cả triệu tệ, bỏ xa BMW 3-Series của anh ta tám con phố, nếu Lâm Hàn quay lại, đám cô giáo Khúc Hà nhất định sẽ bám theo cậu ta không buông.

Trần Thông không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Cậu Lâm, trung tâm ghi-ta punk này trêu vào cậu à?”, ánh mắt Thẩm Hải chợt lóe, hỏi.

“Ông là ai?”, Trần Thông nhìn Thẩm Hải, mất kiên nhẫn nói:

“Đây là chuyện riêng của ghi-ta punk chúng tôi, ông xía vào làm gì?”

Vừa thấy Thẩm Hải, Tống Thanh há hốc miệng, bật thốt:

“Tổng giám đốc Thẩm...”

Tống Thanh xoắn suýt cả lên.

Tại sao tổng giám đốc Thẩm lại theo sau Lâm Hàn?

Tại sao tổng giám đốc Thẩm lại gọi Lâm Hàn là “cậu Lâm”?

Lâm Hàn này ngoài việc đi xe GMC ra, chẳng lẽ còn có lai lịch gì sao?

“Ông chủ Tống, anh gọi ông ta là tổng giám đốc Thẩm à, ông ta là ai?”, Trần Thông nghệch mặt hỏi, chẳng biết ai là ai.

“Thẩm Hải là chủ cho thuê tầng bốn Wanda Plaza này, mặt tiền trung tâm ghi-ta punk của chúng ta là do ông ấy cho thuê”, sắc mặt Tống Thanh nghiêm lại.

“Chủ...chủ cho thuê!”

Trần Thông sững sờ, điều này có nghĩa là toàn bộ mặt tiền ở lầu 4 này đều là của ông ta sao?

Kiểu người này sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm triệu chứ đùa!

Tại sao ông ta lại theo sau Lâm Hàn, mà còn cung kính như vậy chứ?

“Chuyện hôm nay đến đây thôi!”

Bỗng nhiên Lâm Hàn mở miệng, chắp tay sau lưng đi về phía thang cuốn.

Quả thực anh chẳng có tâm tình phung phí tinh lực vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.

Bên Lương Huy vừa nhắn wechat cho anh, đã cử nhân viên tới mở rộng và phát triển siêu thị Hoa Nhuận, họ đã đi đến trạm dừng chân đường cao tốc Tần Hoài rồi, Lâm Hàn còn phải đi đón người.

“Lâm Hàn, vậy chuyện quay lại dạy học...”

Tống Thanh gọi theo từ phía sau.

“Ngày mai tôi sẽ đến dạy“.

Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Hàn văng vẳng truyền đến.

...

“Thẩm Hải, ông cũng về đi, khi nào cần thì tôi sẽ liên lạc với ông”, ở bãi đỗ xe, Lâm Hàn nói với Thẩm Hải.

“Vâng! Đến lúc đó, dù có xông vào nơi nước sôi lửa bỏng tôi cũng không từ!”, Thẩm Hải nghiêm túc nói.

Lâm Hàn gật đầu, khởi động xe, vì không muốn để người ta chờ lâu, Lâm Hàn quyết định đưa Tần Liên theo đến trạm dừng chân trên đường cao tốc luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook