Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 7: Đồn Hoa Đông

Dương Phi

19/01/2024

“Là tôi”, Lâm Hàn nói.

"Có thể nhận được điện thoại của cậu chủ, lão già như tôi chết cũng không tiếc", ông Vân xúc động nói: "Có vẻ như những hạn chế của gia đình đối với cậu chủ đã được dỡ bỏ. Chúng ta đã hơn mười năm rồi chưa nói chuyện với nhau!"

“Đúng vậy, sức khỏe của bố tôi và gia đình thế nào rồi?”, Lâm Hàn hỏi.

"Ông chủ sức khỏe vẫn dồi dào, thường xuyên nhắc đến tên của cậu, nói rằng có lỗi với cậu vì đã khiến cho cậu khổ sở nhiều năm như vậy. Cơ nghiệp của gia tộc cũng đang không ngừng phát triển và mở rộng", ông Vân nói.

“Tốt quá”, Lâm Hàn cảm thấy nhẹ nhõm: “Nhân tiện, nhà tôi đã có cách chữa trị cho vấn đề thể chất của tôi chưa?”

“Cậu chủ cứ yên tâm, ngay khi dỡ bỏ hạn chế thì thuốc của cậu đã được nghiên cứu xong, trong hai ngày này sẽ được vận chuyển bằng đường hàng không đến, đồn trưởng Đồn Hoa Đông sẽ đích thân đưa nó cho cậu”, ông Vân nói một cách nhanh chóng.

"Đồn Hoa Đông sao?"

Lâm Hàn gật đầu, gia tộc đã thành lập cơ sở quản lý ở nhiều nơi khác nhau trong vùng Hoa Hạ, ở thành phố Đông Hải chính là Đồn Hoa Đông của gia tộc.

Ngoài ra còn có Đồn Hoa Nam, Đồn Hoa Bắc, Đồn Đông Bắc, Đồn Tây Bắc, Đồn Tây Nam, người phụ trách mỗi nơi đều giữ trọng trách nặng nề, nếu là thời xưa thì vai trò của họ cũng tương tự như các quan chức chính ở biên cương.

“Tôi hiểu rồi, trước tiên cứ như vậy đi, ông Vân, tôi cúp máy đây”, Lâm Hàn nhẹ nhàng nói.

“Vâng thưa cậu chủ, nếu có gì thắc mắc thì cứ liên hệ với tôi”, ông Vân ở bên kia nói ngay.

Sau khi cúp máy, Lâm Hàn đã suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình.

Anh quyết định tìm một công việc.

Với tài sản hiện tại của anh thì thật ra cũng không cần tìm việc làm, nhưng quá nhàn rỗi cũng không ổn, chi bằng tìm một công việc nhẹ nhàng để làm.

Lâm Hàn lấy điện thoại di động mở phần mềm tìm việc, thậm chí còn không thèm đọc yêu cầu ứng tuyển mà đã nộp hồ sơ cho mọi công ty.

Cho dù không tìm được việc thì Lâm Hàn cũng không quan tâm.

Đúng như dự đoán của Lâm Hàn, một ngày chỉ có vài công ty gọi đến, sau khi biết được học vấn và kinh nghiệm của Lâm Hàn thì họ đều từ chối.

Vào buổi chiều, đột nhiên, điện thoại của Lâm Hàn lại reo lên.

"Chồng ơi, không ổn rồi, bố nhập viện rồi! Ông đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt!"

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Dương Lệ truyền đến.

"Sao bố lại nhập viện đột ngột vậy? Sức khỏe của bố không tốt sao?", Lâm Hàn lập tức hỏi.

"Em cũng không biết lý do cụ thể. Em đang trên đường đến bệnh viện Nhân dân. Anh cũng đến đây luôn đi!", giọng Dương Lệ nói như khóc.

“Được!”



Sau khi cúp máy, Lâm Hàn bắt taxi đến Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Hải.

Mặc dù không có nhiều tình cảm với Dương Cảnh Đào, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là người một nhà, việc Dương Cảnh Đào nhập viện vẫn khiến Lâm Hàn rất lo lắng.

Vì là giờ cao điểm buổi tối sau khi tan sở, giao thông tắc nghẽn nên Lâm Hàn phải mất cả tiếng đồng hồ mới đến được bệnh viện Nhân dân.

Sau khi hỏi y tá và biết được Dương Cảnh Đào đang ở phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng sáu, Lâm Hàn vội vã đi đến lối vào thang máy, nhưng rồi thấy rằng ở đó rất đông người.

Bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải là bệnh viện cấp cao nhất và lớn nhất ở thành phố Đông Hải, số lượng bệnh nhân đổ về không thể đếm xuể.

Lâm Hàn không muốn mất thời gian nên đi thẳng lên cầu thang bộ để leo lên tầng sáu.

"Phù... cuối cùng cũng lên tới nơi".

Anh thở hổn hển, lưng đẫm mồ hôi, leo lên tầng sáu, cảm giác chân đã nặng như chì và vô cùng đau nhức.

"Có vẻ như sau này mình phải tập thể dục nhiều hơn".

Lâm Hàn mở cửa và nhìn thấy Dương Cảnh Đào đang nằm trên giường bệnh với một ống oxy được cắm vào mũi, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt và đôi mắt nhắm chặt.

Vợ anh là Dương Lệ cùng với chị cả Dương Duyệt và anh rể Triệu Tứ Hải đều đã vội vã chạy đến.

Ngoài ra còn có một số bà con họ Dương, các chú, bác, cô, dì năm sáu người đến xung quanh, đang nói chuyện cùng nhau.

Thấy Lâm Hàn bước vào, mọi người đều nhìn anh với vẻ khinh thường.

"Ha, đứa con rể vô dụng đã đến rồi!"

“Chồng ơi…”

Hai mắt của Dương Lệ đỏ hoe, nước mắt chảy ra, cô chạy tới ôm Lâm Hàn, cả người run lên, giọng nói nghẹn ngào:

"Bác sĩ nói rằng tình trạng của bố rất nghiêm trọng, ông ấy bị đau tim... hu hu..."

“Sẽ không sao đâu”, Lâm Hàn vỗ vỗ lưng Dương Lệ, nhẹ giọng an ủi.

"Ha, đứa con rể như cậu cũng còn biết đến đây sao!"

Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn chế nhạo: "Cuối cùng cũng chẳng phải là người nhà họ Dương của chúng tôi. Biết tin bố tôi bị bệnh nặng mà phải chờ lâu như vậy mới đến nơi. Cậu hoàn toàn không quan tâm tình trạng của bố tôi ra sao!"

"Chị à, giờ cao điểm buổi tối tắc đường, đến cả thang máy tôi còn không có để đi..."

Lâm Hàn mở miệng giải thích, nhưng Dương Duyệt đã trực tiếp ngắt lời anh:



"Tôi không quan tâm đến lời bạo biện của cậu đâu. Tôi chỉ thấy cậu đã đến muộn tận hai tiếng! Hừm, muộn như vậy mới đến, tôi nghĩ chắc cậu đang mong chờ cái chết của bố tôi lắm. Cậu không muốn nghe ông ấy tức giận với cậu đúng không!"

“Lâm Hàn biết bố bị bệnh vậy mà lại đến chậm chạp như vậy!”, các cô chú của Lâm Hàn bắt đầu bàn tán.

"Rốt cuộc người con rể này không coi nhà họ Dương là gia đình của mình".

"Nếu không có họ Dương, cái thứ rác rưởi này đã chết đói ngoài đường rồi!"

“Đúng là đứa vong ân bội nghĩa!”

Mọi người đã bàn tán rất nhiều.

"Chị à, sao chị có thể nói như vậy với Lâm Hàn! Chị không thấy toàn thân anh ấy đổ mồ hôi sao?", Dương Lệ phản bác, có chút tức giận.

“Được rồi, được rồi, mọi người đừng nói về em rể Lâm Hàn nữa”, Triệu Tứ Hải cười nói.

Anh ta mặc một bộ vest, một chiếc cặp da cắp ngang hông, cộng với bờ vai rộng bóng bẩy, trông anh ta cứ như một ông chủ.

"Em trai Lâm Hàn không có ô tô nên chỉ có thể đi taxi, đường xá lại tắc nghẽn như vậy, đến muộn là chuyện bình thường".

Triệu Tứ Hải liếc nhìn Lâm Hàn, một tia giễu cợt lóe lên trong mắt anh ta, rồi anh ta lại nói:

"Nếu em trai Lâm Hàn đã ở đây rồi, mà bố chúng ta lại đang bất tỉnh, nên tạm thời hãy để tôi quyết định việc trong gia đình!"

"Hãy để tôi nói ý kiến của mình. Chi phí nằm phòng ICU hiện tại của bố là tám ngàn một ngày, nhưng khu này chỉ ở mức trung bình trong Bệnh viện Nhân dân. Tôi nghe bạn tôi nói rằng Bệnh viện Nhân dân có một khu cấp cao, và chỉ người ở cấp ủy thành phố mới có thể chuyển đến, chỗ đó đầy đủ điều kiện sinh hoạt, mỗi ngày chỉ tốn hai mươi ngàn thôi, cũng không nhiều".

Khi nói điều này, giọng Triệu Tứ Hải tràn đầy tự hào, cứ như thể hai mươi ngàn một ngày chỉ là một khoản tiền nhỏ đối với anh ta.

"Ý kiến của tôi là chuyển bố đến khu cao cấp nhất. Bố của chúng ta đã làm việc chăm chỉ cả đời, nuôi dạy con cái, bây giờ ông ấy bị bệnh, chúng ta đương nhiên phải cho ông ấy sự chăm sóc tốt nhất!"

"Bác sĩ nói, bố của chúng ta dự kiến sẽ nằm viện khoảng nửa tháng, mỗi ngày hai mươi ngàn, tổng cộng ba trăm ngàn".

Nghe vậy, Dương Lệ nhíu mày, mơ hồ không biết Triệu Tứ Hải định nói gì tiếp theo.

Lâm Hàn tất nhiên có thể nhìn thấy dụng ý trong từng câu nói, nhưng biểu hiện của anh rất bình thường, hoàn toàn không quan tâm một chút nào.

“Ý của tôi là chuyển bố chúng ta lên khu vực cao cấp nhất, chi ra ba trăm ngàn đối với tôi cũng không nhiều lắm, nhưng em trai Lâm Hàn là con rể thì cũng nên cố gắng hết sức!”, Triệu Tứ Hải cười nói:

"Tôi đoán là Lâm Hàn cũng không có nhiều tiền, vậy trong ba trăm ngàn thì để tôi đưa cho hai trăm ngàn, còn phần cậu một trăm ngàn. Lâm Hàn nghĩ sao?"

“Một trăm ngàn!”

Dương Lệ trợn tròn mắt, tiền gửi vào thẻ ngân hàng của cô chỉ có tầm ba mươi ngàn đến bốn mươi ngàn, cô ấy có thể kiếm một trăm ngàn này ở đâu ra?

"Sao nào, Lâm Hàn, cậu đúng là đồ bỏ đi, một trăm ngàn cũng không lấy ra được! Cậu phải biết là chúng tôi đã chi phần nhiều hơn cậu rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook