Chương 82: Khách sạn Thiên Tôn
Dương Phi
19/01/2024
“Cũng có lý, vậy Nhã Thiến chuyện này giao cho cậu đi. Hai ngày nữa nhất định phải đưa Tiểu Lệ đến bữa tiệc! Còn chồng cô ấy nữa, tôi cũng muốn xem thử hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể cưới được người phụ nữ như Tiểu Lệ!”
Tiền Lai trả lời, hình như có chút tức giận.
“Anh Lai cứ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, chắc chắn sẽ dẫn Tiểu Lệ nguyên vẹn đến trước mặt anh”.
Chu Nhã Thiến trả lời tin nhắn, phía sau còn kèm theo biểu tượng cảm xúc dễ thương.
Một lúc sau, cả nhóm yên tĩnh lại, các bạn học đều cần nghỉ ngơi.
“Vợ à, em có đi họp lớp không?”, Lâm Hàn cười hỏi
“Không muốn đi”.
Dương Lệ lắc đầu, bĩu môi nói: “Nhã Thiến cũng thật là, em còn chưa nói gì, cậu ấy đã đồng ý thay em, cũng không hỏi qua em có đồng ý không”.
Cô vừa nói xong, điện thoại đã đổ chuông, là Chu Nhã Thiến gọi đến.
“Em biết mà, chắc chắn sẽ gọi đến”.
Dương Lệ bất lực, nghe điện thoại:
“A lô, Nhã Thiến”.
“Tiểu Lệ, khi nãy cậu làm gì đấy, không thấy mọi người nói chuyện trong group sao?”, Chu Nhã Thiến hỏi, giọng nói còn mang theo tia phấn khích.
“Không thấy, nãy tớ đi tắm, không nghịch điện thoại”, Dương Lệ nói
“Vậy cậu đã bỏ lỡ 100 triệu rồi!”
Chu Nhã Thiến nói với vẻ tiếc nuối: “Trong nhóm vừa rồi phát lì xì 140 ngàn, tớ giành được hơn hơn một ngàn đấy, cậu lại không ở đấy, thiệt quá đi thôi”.
“Bố của Tiền Lai rất giàu có, theo danh sách những người giàu nhất Hoa Hạ năm nay đã được công bố thì bố anh ta đứng thứ 99. Phải biết là bố của Lý Vĩnh Phú là Lý Xuân Sinh còn không có tư cách đứng trong bảng xếp hạng”.
“Tiểu Lệ, tớ thật không hiểu, năm đó tại sao cậu lại từ chối Tiền Lai, chọn tên Lâm Hàn vô dụng kia chứ”.
“Nếu như năm đó Tiền Lai theo đuổi tớ, tớ nhất định đã đồng ý rồi”.
Dương Lệ cau mày hỏi: “Nhã Thiến, cậu gọi điện thoại cho tớ chỉ để nói chuyện này sao?”
“Đương nhiên không phải, hai ngày nữa sẽ họp lớp, cậu nhất định phải đi đấy, nãy ở trong nhóm tớ cũng nói là sẽ dẫn cậu đến đó rồi”.
“Tớ không muốn đi, quá phiền phức”, Dương Lệ từ chối nói.
“Tiểu Lệ, có phải cậu sợ dẫn theo Lâm Hàn sẽ mất mặt không?”, Chu Nhã Thiến hỏi
“Không phải, chỉ đơn giản không muốn đi thôi. Kiểu họp lớp này bề ngoài là gặp mặt tình cảm nhưng thực chất là âm thầm so đo tính toán lẫn nhau, chẳng có ý nghĩa gì cả”, Dương Lệ khẽ nói.
“Sao lại thế, Tiểu Lệ, cậu nhất định phải đi!”
Chu Nhã Thiến cao giọng hơn một chút: “Nãy ở trong nhóm tớ cũng đã bảo đảm với Tiền Lai rồi, nếu cậu không đi tớ sẽ rất xấu hổ đấy”.
“Nhưng tớ thật sự không muốn đi....”, Dương Lệ vẫn từ chối.
Lúc này, Lâm Hàn cười nói: “Vợ à, đồng ý với cô ấy đi. Tên Tiền Lai kia không phải muốn gặp anh à? Vậy thì cứ gặp thôi”.
Dương Lệ ngừng một chút, liếc mắt nhìn Lâm Hàn cuối cùng nói:
“Được rồi Nhã Thiến, tớ đi”.
“Haha, tớ biết ngay là Tiểu Lệ sẽ đồng ý mà, tớ nghĩ cậu vẫn còn một chút tình cảm với Tiền Lai đấy! Nếu không chắc chắn sẽ không đồng ý ”.
Dương Lệ ngao ngán lắc đầu, nếu không phải Lâm Hàn bảo đi, cô tuyệt đối sẽ không đi đâu.
“Đúng rồi, hôm đó cậu đưa Lâm Hàn đến bảo anh ta ăn mặc chỉnh tề chút đừng quá xuề xòa!”, Chu Nhã Thiến nhắc nhở một câu
Dương Lệ không thèm nói chuyện với Chu Nhã Thiến nữa, trực tiếp tắt máy.
“Chồng ơi, tại sao lại muốn đi chứ?”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn hỏi: “Đã là quá khứ rồi, thật rắc rối!!”
“Đi xem thử chút, dù sao cũng đều là bạn học mà”, Lâm Hàn khẽ vuốt tóc Dương Lệ.
“Vâng!”
Dương Lệ ngoan ngoãn gật đầu
...
Hai ngày sau, Lâm Hàn, Dương Lệ, Chu Nhã Thiến, Lý Vĩnh Phú cùng hẹn gặp nhau ở dưới công ty tài chính Thiên Hải.
“Hửm?”
Chu Nhã Thiến nhìn thấy Lâm Hàn liền cau mày hỏi: “Dương Lệ, trong điện thoại không phải tớ đã bảo cậu để Lâm Hàn ăn mặc chỉnh tề chút sao, tại sao vẫn quê mùa thế này”.
Cô ta liếc nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Lâm Hàn ăn mặc rất đơn giản, bên trên là chiếc áo phông bình thường, dưới mặc quần jean và chân đi đôi giày vải mấy chục tệ mua trên mạng, nhìn trông gọn gàng thoải mái.
“Quê mùa, tôi quê mùa chỗ nào?”, Lâm Hàn hỏi lại.
“Hừm, tổng cộng trên người chưa đến 200 tệ, thế còn chưa phải là quê mùa à?”
Chu Nhã Thiến trợn tròn mắt nói: “Đến khi đến bữa tiệc để bạn học trông thấy bộ dạng này của anh còn không phải sẽ cười đến chết ngất à”.
“Nhã Thiến, đừng có nói vậy, anh thấy Lâm Hàn không quá quan trọng về cách ăn mặc, cũng không quan tâm đến ánh mắt thiên hạ đâu!”, Lý Vĩnh Phú nói, ngữ khí như đang chế giễu.
“Anh không theo được phong cách của anh ta. Như anh ra ngoài nhất định phải dùng Adidas, Versace nếu không sẽ rất xấu hổ”.
“Vĩnh Phú, đó là anh thôi, nghèo như Lâm Hàn có thể mua được Adidas, Versace sao?”, Chu Nhã Thiến lắc lắc đầu.
“Được rồi, cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi”, Lý Vĩnh Phú nâng cổ tay lên xem đồng hồ, lộ ra chiếc đồng hồ Rolex.
Lâm Hàn và Dương Lệ đương nhiên lái chiếc Mercedes Benz đó.
Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến mỗi người một chiếc Lamborghini.
Nửa giờ sau, xe dừng bên ngoài khách sạn Thiên Tôn, một người gác cửa bước tới để giúp họ đỗ xe.
“Chậc chậc, Tiền Lai đúng là chịu chơi, chỉ là họp lớp thôi cũng đặt cho chúng ta khách sạn năm sao! Vả lại còn bao hết toàn bộ chi phí!”
Chu Nhã Thiến bặm môi nhìn tòa kiến trúc kiểu dáng Chu Âu sừng sững trước mặt, xúc động nói.
“Bố Tiền Lai là Tiền Phú Quý, nằm trong danh sách những người giàu có nhất của bảng xếp hạng Hồ Nhuận, đương nhiên rất nhiều tiền rồi”.
Lý Vĩnh Phú nói: “Gia sản nhà cậu ta gấp 7 8 lần nhà chúng ta, tổng tài sản ước tính đến hơn 30 tỷ”.
“Hơn 30 tỷ sao?”
Chu Nhã Thiến há to miệng ngạc nhiên, đây là con số mà cô ta không thể tưởng tượng nổi.
“Như vậy không phải nói sau khi Tiền Phú Quý chết thì hơn 30 tỷ này toàn bộ sẽ về tay Tiền Lai sao? Sau này người phụ nữ nào lấy được Tiền Lai không biết sẽ may mắn cỡ nào đây?”
Đồng thời lúc này, trên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tôn.
Căn phòng rất lớn có thể chứa đến hàng trăm người, trên tường có những bức tranh sơn dầu, trông rất nghệ thuật, dưới sàn trải thảm, bước vào cũng thật êm ái, thoải mái.
Lúc này trong phòng cũng đã gần chật hết người.
Tất cả đều là những người trẻ ở độ tuổi đôi mươi, cả nam lẫn nữ, ăn mặc đẹp đẽ.
Kém nhất cũng dùng Adi và Nike, và một vài trong số họ là Armani, Prada và Zegna.
Ở vị trí nổi bật trên bàn là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người thanh niên này cũng khoảng 20 tuổi, khuôn mặt vương giả, các góc cạnh sắc nét. Hắn ta rất đẹp trai, mặc trên người một bộ đồ Louis Vuitton thiết kế riêng, tay trái đặt trên bàn. Trên tay là một chiếc đồng hồ Patek Philippe phản chiếu trong ánh sáng chói lóa.
Đúng thật là có tiền!!
Trong lớp không ít bạn học nữ hướng ánh mắt về phía hắn, mang theo vẻ ái mộ và ngượng ngùng.
“Lớp trưởng, Nhã Thiến và Tiểu Lệ sao vẫn chưa tới vậy nhỉ?”, một bạn học bước đến gần hỏi.
“Chắc cũng sắp đến rồi”.
Tiền Lai nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt bình tĩnh đáp.
“Lớp trưởng, tối hôm đó trong nhóm cậu có nói bận việc ngân hàng, bây giờ công việc thế nào rồi?”, một bạn học lên tiếng hỏi.
Các bạn học đều vểnh tai lên muốn nghe Tiền Lai nói chuyện.
Tiền Lai trả lời, hình như có chút tức giận.
“Anh Lai cứ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, chắc chắn sẽ dẫn Tiểu Lệ nguyên vẹn đến trước mặt anh”.
Chu Nhã Thiến trả lời tin nhắn, phía sau còn kèm theo biểu tượng cảm xúc dễ thương.
Một lúc sau, cả nhóm yên tĩnh lại, các bạn học đều cần nghỉ ngơi.
“Vợ à, em có đi họp lớp không?”, Lâm Hàn cười hỏi
“Không muốn đi”.
Dương Lệ lắc đầu, bĩu môi nói: “Nhã Thiến cũng thật là, em còn chưa nói gì, cậu ấy đã đồng ý thay em, cũng không hỏi qua em có đồng ý không”.
Cô vừa nói xong, điện thoại đã đổ chuông, là Chu Nhã Thiến gọi đến.
“Em biết mà, chắc chắn sẽ gọi đến”.
Dương Lệ bất lực, nghe điện thoại:
“A lô, Nhã Thiến”.
“Tiểu Lệ, khi nãy cậu làm gì đấy, không thấy mọi người nói chuyện trong group sao?”, Chu Nhã Thiến hỏi, giọng nói còn mang theo tia phấn khích.
“Không thấy, nãy tớ đi tắm, không nghịch điện thoại”, Dương Lệ nói
“Vậy cậu đã bỏ lỡ 100 triệu rồi!”
Chu Nhã Thiến nói với vẻ tiếc nuối: “Trong nhóm vừa rồi phát lì xì 140 ngàn, tớ giành được hơn hơn một ngàn đấy, cậu lại không ở đấy, thiệt quá đi thôi”.
“Bố của Tiền Lai rất giàu có, theo danh sách những người giàu nhất Hoa Hạ năm nay đã được công bố thì bố anh ta đứng thứ 99. Phải biết là bố của Lý Vĩnh Phú là Lý Xuân Sinh còn không có tư cách đứng trong bảng xếp hạng”.
“Tiểu Lệ, tớ thật không hiểu, năm đó tại sao cậu lại từ chối Tiền Lai, chọn tên Lâm Hàn vô dụng kia chứ”.
“Nếu như năm đó Tiền Lai theo đuổi tớ, tớ nhất định đã đồng ý rồi”.
Dương Lệ cau mày hỏi: “Nhã Thiến, cậu gọi điện thoại cho tớ chỉ để nói chuyện này sao?”
“Đương nhiên không phải, hai ngày nữa sẽ họp lớp, cậu nhất định phải đi đấy, nãy ở trong nhóm tớ cũng nói là sẽ dẫn cậu đến đó rồi”.
“Tớ không muốn đi, quá phiền phức”, Dương Lệ từ chối nói.
“Tiểu Lệ, có phải cậu sợ dẫn theo Lâm Hàn sẽ mất mặt không?”, Chu Nhã Thiến hỏi
“Không phải, chỉ đơn giản không muốn đi thôi. Kiểu họp lớp này bề ngoài là gặp mặt tình cảm nhưng thực chất là âm thầm so đo tính toán lẫn nhau, chẳng có ý nghĩa gì cả”, Dương Lệ khẽ nói.
“Sao lại thế, Tiểu Lệ, cậu nhất định phải đi!”
Chu Nhã Thiến cao giọng hơn một chút: “Nãy ở trong nhóm tớ cũng đã bảo đảm với Tiền Lai rồi, nếu cậu không đi tớ sẽ rất xấu hổ đấy”.
“Nhưng tớ thật sự không muốn đi....”, Dương Lệ vẫn từ chối.
Lúc này, Lâm Hàn cười nói: “Vợ à, đồng ý với cô ấy đi. Tên Tiền Lai kia không phải muốn gặp anh à? Vậy thì cứ gặp thôi”.
Dương Lệ ngừng một chút, liếc mắt nhìn Lâm Hàn cuối cùng nói:
“Được rồi Nhã Thiến, tớ đi”.
“Haha, tớ biết ngay là Tiểu Lệ sẽ đồng ý mà, tớ nghĩ cậu vẫn còn một chút tình cảm với Tiền Lai đấy! Nếu không chắc chắn sẽ không đồng ý ”.
Dương Lệ ngao ngán lắc đầu, nếu không phải Lâm Hàn bảo đi, cô tuyệt đối sẽ không đi đâu.
“Đúng rồi, hôm đó cậu đưa Lâm Hàn đến bảo anh ta ăn mặc chỉnh tề chút đừng quá xuề xòa!”, Chu Nhã Thiến nhắc nhở một câu
Dương Lệ không thèm nói chuyện với Chu Nhã Thiến nữa, trực tiếp tắt máy.
“Chồng ơi, tại sao lại muốn đi chứ?”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn hỏi: “Đã là quá khứ rồi, thật rắc rối!!”
“Đi xem thử chút, dù sao cũng đều là bạn học mà”, Lâm Hàn khẽ vuốt tóc Dương Lệ.
“Vâng!”
Dương Lệ ngoan ngoãn gật đầu
...
Hai ngày sau, Lâm Hàn, Dương Lệ, Chu Nhã Thiến, Lý Vĩnh Phú cùng hẹn gặp nhau ở dưới công ty tài chính Thiên Hải.
“Hửm?”
Chu Nhã Thiến nhìn thấy Lâm Hàn liền cau mày hỏi: “Dương Lệ, trong điện thoại không phải tớ đã bảo cậu để Lâm Hàn ăn mặc chỉnh tề chút sao, tại sao vẫn quê mùa thế này”.
Cô ta liếc nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Lâm Hàn ăn mặc rất đơn giản, bên trên là chiếc áo phông bình thường, dưới mặc quần jean và chân đi đôi giày vải mấy chục tệ mua trên mạng, nhìn trông gọn gàng thoải mái.
“Quê mùa, tôi quê mùa chỗ nào?”, Lâm Hàn hỏi lại.
“Hừm, tổng cộng trên người chưa đến 200 tệ, thế còn chưa phải là quê mùa à?”
Chu Nhã Thiến trợn tròn mắt nói: “Đến khi đến bữa tiệc để bạn học trông thấy bộ dạng này của anh còn không phải sẽ cười đến chết ngất à”.
“Nhã Thiến, đừng có nói vậy, anh thấy Lâm Hàn không quá quan trọng về cách ăn mặc, cũng không quan tâm đến ánh mắt thiên hạ đâu!”, Lý Vĩnh Phú nói, ngữ khí như đang chế giễu.
“Anh không theo được phong cách của anh ta. Như anh ra ngoài nhất định phải dùng Adidas, Versace nếu không sẽ rất xấu hổ”.
“Vĩnh Phú, đó là anh thôi, nghèo như Lâm Hàn có thể mua được Adidas, Versace sao?”, Chu Nhã Thiến lắc lắc đầu.
“Được rồi, cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi”, Lý Vĩnh Phú nâng cổ tay lên xem đồng hồ, lộ ra chiếc đồng hồ Rolex.
Lâm Hàn và Dương Lệ đương nhiên lái chiếc Mercedes Benz đó.
Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến mỗi người một chiếc Lamborghini.
Nửa giờ sau, xe dừng bên ngoài khách sạn Thiên Tôn, một người gác cửa bước tới để giúp họ đỗ xe.
“Chậc chậc, Tiền Lai đúng là chịu chơi, chỉ là họp lớp thôi cũng đặt cho chúng ta khách sạn năm sao! Vả lại còn bao hết toàn bộ chi phí!”
Chu Nhã Thiến bặm môi nhìn tòa kiến trúc kiểu dáng Chu Âu sừng sững trước mặt, xúc động nói.
“Bố Tiền Lai là Tiền Phú Quý, nằm trong danh sách những người giàu có nhất của bảng xếp hạng Hồ Nhuận, đương nhiên rất nhiều tiền rồi”.
Lý Vĩnh Phú nói: “Gia sản nhà cậu ta gấp 7 8 lần nhà chúng ta, tổng tài sản ước tính đến hơn 30 tỷ”.
“Hơn 30 tỷ sao?”
Chu Nhã Thiến há to miệng ngạc nhiên, đây là con số mà cô ta không thể tưởng tượng nổi.
“Như vậy không phải nói sau khi Tiền Phú Quý chết thì hơn 30 tỷ này toàn bộ sẽ về tay Tiền Lai sao? Sau này người phụ nữ nào lấy được Tiền Lai không biết sẽ may mắn cỡ nào đây?”
Đồng thời lúc này, trên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tôn.
Căn phòng rất lớn có thể chứa đến hàng trăm người, trên tường có những bức tranh sơn dầu, trông rất nghệ thuật, dưới sàn trải thảm, bước vào cũng thật êm ái, thoải mái.
Lúc này trong phòng cũng đã gần chật hết người.
Tất cả đều là những người trẻ ở độ tuổi đôi mươi, cả nam lẫn nữ, ăn mặc đẹp đẽ.
Kém nhất cũng dùng Adi và Nike, và một vài trong số họ là Armani, Prada và Zegna.
Ở vị trí nổi bật trên bàn là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người thanh niên này cũng khoảng 20 tuổi, khuôn mặt vương giả, các góc cạnh sắc nét. Hắn ta rất đẹp trai, mặc trên người một bộ đồ Louis Vuitton thiết kế riêng, tay trái đặt trên bàn. Trên tay là một chiếc đồng hồ Patek Philippe phản chiếu trong ánh sáng chói lóa.
Đúng thật là có tiền!!
Trong lớp không ít bạn học nữ hướng ánh mắt về phía hắn, mang theo vẻ ái mộ và ngượng ngùng.
“Lớp trưởng, Nhã Thiến và Tiểu Lệ sao vẫn chưa tới vậy nhỉ?”, một bạn học bước đến gần hỏi.
“Chắc cũng sắp đến rồi”.
Tiền Lai nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt bình tĩnh đáp.
“Lớp trưởng, tối hôm đó trong nhóm cậu có nói bận việc ngân hàng, bây giờ công việc thế nào rồi?”, một bạn học lên tiếng hỏi.
Các bạn học đều vểnh tai lên muốn nghe Tiền Lai nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.