Chương 184: Lại lật ngói
Dương Phi
28/05/2024
Phụt phụt!
Dương Cảnh Đào ngồi bệt xuống nền nhà, cả người không ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, miệng sùi bọt mép, la oai oái:
“Ôi! Đau chết tôi rồi!”
“Ông Dương, ông làm sao vậy?”
Dì Hà hoảng sợ, vội vàng bước tới lo lắng hỏi.
Lâm Hàn vẫn cứ ngồi đó ăn cơm, chẳng thèm nhìn Dương Cảnh Đào cái nào.
Dì Hà nấu đồ ăn cũng khá ngon, mấy ngày chưa ăn nên Lâm Hàn rất thèm.
“Đau... Đau ngực...”
Dương Cảnh Đào chỉ vào ngực mình, há miệng thở dốc, run giọng nói.
“Hả?!”
Dì Hà thay đổi sắc mặt, nhìn Lâm Hàn lo lắng nói:
“Cậu Lâm, cậu mau tới nhìn ông Dương thử xem! Miệng ông ấy sùi bọt mép luôn rồi kìa“.
“Ăn nhiều đồ bổ quá nên nóng trong người, phản ứng bình thường thôi, sùi chút bọt mép chẳng sao đâu“.
Lâm Hàn gắp đồ ăn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh nói.
“Ơ? Vậy phải làm sao bây giờ?”, dì Hà ngẩn người một lúc, rồi chân tay luống cuống hỏi.
“Tôi đã nói rồi mà, bảo ăn ít mấy thứ đồ bổ này lại, ăn chút đồ lót dạ đi, ông ấy không nghe thì trách ai?”, Lâm Hàn trợn trắng mắt, chẳng thèm ngó Dương Cảnh Đào nói.
“A a a... Đau quá... Ngực tôi...”
Dương Cảnh Đào rên la, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Lâm Hàn, tức tới nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ mình ngã dưới đất mà mày... Mày còn ở đó nói mát, có chút hiếu thảo nào không thế?”
“Hiếu thảo?”, Lâm Hàn uống miếng canh, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường:
“Dương Cảnh Đào, ông là người lớn, tôi là phận con thì ông hẳn phải có lòng nhân ái và khoan dung, chứ không phải suốt ngày khinh thường, coi rẻ, xỉ vả tôi. Ngay cả điều đó, ông cũng không làm được, ông bảo tôi phải có hiếu với ông như thế nào? Thứ này, vốn là từ cả hai phía“.
“Mày, mày, mày... Hỗn láo!”
Dương Cảnh Đào tức run người, cơn đau và sự tức giận khiến cả khuôn mặt ông ta biến thành màu gan heo.
Lâm Hàn ăn xong, cầm lấy khăn tay lau miệng, rồi đi tới trước mặt Dương Cảnh Đào. Anh chắp tay sau lưng, cúi đầu lạnh lùng nhìn ông ta:
“Dương Cảnh Đào, tôi cảm thấy mình đã rất có hiếu với ông rồi“.
“Ít nhất, tôi không đuổi ông ra khỏi căn biệt thự này, còn nhắc ông ăn thêm chút đồ lót dạ, không sẽ tổn hại đến sức khỏe. Thế nhưng ông lại chẳng phân rõ đúng sai, không nghe lời tôi, thì tôi cũng đành bó tay“.
“Hừ! Lẽ nào thằng vô tích sự nhà mày muốn đuổi tao ra khỏi đây à?”, Dương Cảnh Đào tức đến mức dựng râu.
“Không phải không muốn, nhưng tôi lại nghĩ đến việc vợ mình có lẽ sẽ buồn, nên đành thôi. Chỉ cần ông đừng động đến nguyên tắc của tôi, tôi sẽ để ông sống yên ổn ở đây”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
“Phản rồi, Lâm Hàn, thằng vô tích sự nhà mày lại muốn lật ngói hả!”
Dương Cảnh Đào tức giận la lối om sòm, rồi bỗng cảm thấy nghẹt thở, ôm ngực ho khan:
“Khụ khụ khụ...”
Phụt!
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Trong máu còn có canh sâm và nấm tùng nhung.
Vừa phun máu xong thì Dương Cảnh Đào lập tức trở nên uể oải ỉu xìu, ánh mắt lờ đờ, hơi thở mong manh.
Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ ban nãy y như là giả.
“Cậu Lâm, làm... Làm sao bây giờ!”, dì Hà sốt ruột tới mức giậm chân tại chỗ.
Dương Khiết bị Trần Diễm Diễm đón về ở mấy ngày, giờ trong nhà chỉ còn mình Lâm Làm Hàn có thể làm chủ.
“Tôi cũng không biết phải làm sao“.
Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào với vẻ thờ ơ.
“Gọi... Gọi xe cấp cứu...”
Dương Cảnh Đào yếu ớt mở miệng nói.
“Đúng nhỉ, gọi xe cấp cứu!”, dì Hà bỗng phản ứng lại: “Tôi thật ngốc mà, điều đầu tiên khi thấy ông Dương ngã xuống đất là nên gọi xe cấp cứu!”
Dì Hà lấy điện thoại ra tính gọi.
Nhưng dì ấy vừa móc điện thoại ra đã bị Lâm Hàn cầm mất.
“Cậu Lâm?”
Dì Hà sửng sốt, không hiểu cậu Lâm lấy điện thoại của mình làm gì.
“Lâm Hàn... Thằng vô tích sự nhà mày có ý gì?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn anh.
“Dáng vẻ bây giờ của ông ấy hoàn toàn là tự làm tự chịu. Tôi bảo ăn ít đồ lót dạ đi thì không nghe, trách được ai?”
Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đảo một cái: “Giờ phát bệnh lại bảo chúng ta chùi đít cho, nằm mơ à? Muốn gọi xe cấp cứu thì tự đi mà gọi!”
Lâm Hàn nói xong, ném điện thoại của dì Hà lên sô pha.
“Mày, mày... Lâm Hàn, thằng vô tích sự kia, không cho người khác gọi xe là tính giết bố vợ mày à!”
Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, tức tới mức miệng mồm bật máu, vành mắt đỏ bừng.
“Giết ông? Ông chết thì Tiểu Lệ sẽ rất buồn“.
Lâm Hàn trợn trắng mắt, nguyên nhân Dương Cảnh Đào phát bệnh hết sức đơn giản, do ăn quá nhiều đồ bổ nên khiến tim, gan, thận không chịu nổi mới gây ra phản ứng kịch liệt như thế.
Cho dù không gọi xe cấp cứu thì ông ta cũng chỉ phun mấy ngụm máu rồi ngất thôi, chứ chắc chắn không chết được.
Có điều, Dương Cảnh Đào lại không nghĩ thế, ông ta cực kỳ sợ chết!
Bây giờ, ông ta cảm thấy tim gan phèo phổi mình như bị nướng, vô cùng khó chịu, máu trào lên tận cổ.
Phụt!
Ông ta lại phun ra thêm một ngụm máu nữa!
“Phản rồi... Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày lại muốn làm phản à! Trơ mắt nhìn bố vợ phát bệnh, ngay cả xe cấp cứu cũng không thèm gọi!”
Tay phải Dương Cảnh Đào run rẩy cho vào trong túi, móc điện thoại ra.
“Mày không gọi thì tự tao gọi!”
Bộp!
Tay phải ông ta xụi lơ, vừa móc điện thoại ra đã rớt xuống nền nhà rồi lăn sang một bên.
“Ông Dương!”
Dì Hà khom lưng tính nhặt điện thoại lên.
“Dì Hà, dừng lại“.
Lâm Hàn mở miệng cản, nhìn Dương Cảnh Đào nói: “Chuyện mình làm sai thì tự mình phải chịu trách nhiệm“.
Dì Hà run lên, nhìn Lâm Hàn, cuối cùng cắn môi, nói:
“Vâng, cậu Lâm“.
Dì Hà lui sang bên cạnh.
“Khốn thật, chó chết, Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ phát bệnh mà cũng không gọi xe cấp cứu cho tao!”
Dương Cảnh Đào giận dữ rủa xả, dùng hết sức mạnh cả người bò tới, tính lấy điện thoại.
Ông ta giống như một con chó, miệng thì không ngừng chảy máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lâm Hàn vẫn chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh lùng nhìn cảnh ấy.
“Đợi... Đợi tao đến bệnh viện chữa khỏi xong, chắc chắn sẽ nói việc mày làm hôm nay... Cho Dương Lệ nghe, để con bé ly hôn với mày!”
Trong mắt Dương Cảnh Đào tràn ngập sự căm hận, tay phải run rẩy với tới.
Cuối cùng ông ta cũng đụng đến điện thoại di động.
Gương mặt Dương Cảnh Đào lập tức hiện lên vẻ kích động, giống như là bắt được sợi dây cứu mạng.
“120...”
Ngón tay ông ta run rẩy bấm điện thoại.
“Alo, mau tới biệt thự núi Vân Mộng, cứu tôi...”
Vừa nói xong, Dương Cảnh Đào rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
“Cậu Lâm, giờ phải làm sao đây?”, dì Hà nhìn Lâm Hàn hỏi.
“Để ông ta nằm ở đó đi“.
Lâm Hàn nói, chắp hai tay sau lưng đi lên lầu.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng còi xe cấp cứu truyền tới.
Có mấy y tá đi vào biệt thự nâng Dương Cảnh Đào lên xe.
“Người nhà đâu? Người nhà bệnh nhân đâu rồi? Mau đến bệnh viện với tôi nộp tiền viện phí!”, một y tá la lên.
“Cậu Lâm, y tá bảo người nhà đi cùng!”
Dì Hà hô lên với phòng của Lâm Hàn ở trên lầu.
“Đưa số điện thoại của Triệu Tứ Hải cho y tá, báo cho anh ta đến bệnh viện đi”, giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn truyền ra từ trong phòng. Anh không rảnh đến bệnh viện với Dương Cảnh Đào.
Dương Cảnh Đào ngồi bệt xuống nền nhà, cả người không ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, miệng sùi bọt mép, la oai oái:
“Ôi! Đau chết tôi rồi!”
“Ông Dương, ông làm sao vậy?”
Dì Hà hoảng sợ, vội vàng bước tới lo lắng hỏi.
Lâm Hàn vẫn cứ ngồi đó ăn cơm, chẳng thèm nhìn Dương Cảnh Đào cái nào.
Dì Hà nấu đồ ăn cũng khá ngon, mấy ngày chưa ăn nên Lâm Hàn rất thèm.
“Đau... Đau ngực...”
Dương Cảnh Đào chỉ vào ngực mình, há miệng thở dốc, run giọng nói.
“Hả?!”
Dì Hà thay đổi sắc mặt, nhìn Lâm Hàn lo lắng nói:
“Cậu Lâm, cậu mau tới nhìn ông Dương thử xem! Miệng ông ấy sùi bọt mép luôn rồi kìa“.
“Ăn nhiều đồ bổ quá nên nóng trong người, phản ứng bình thường thôi, sùi chút bọt mép chẳng sao đâu“.
Lâm Hàn gắp đồ ăn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh nói.
“Ơ? Vậy phải làm sao bây giờ?”, dì Hà ngẩn người một lúc, rồi chân tay luống cuống hỏi.
“Tôi đã nói rồi mà, bảo ăn ít mấy thứ đồ bổ này lại, ăn chút đồ lót dạ đi, ông ấy không nghe thì trách ai?”, Lâm Hàn trợn trắng mắt, chẳng thèm ngó Dương Cảnh Đào nói.
“A a a... Đau quá... Ngực tôi...”
Dương Cảnh Đào rên la, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Lâm Hàn, tức tới nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ mình ngã dưới đất mà mày... Mày còn ở đó nói mát, có chút hiếu thảo nào không thế?”
“Hiếu thảo?”, Lâm Hàn uống miếng canh, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường:
“Dương Cảnh Đào, ông là người lớn, tôi là phận con thì ông hẳn phải có lòng nhân ái và khoan dung, chứ không phải suốt ngày khinh thường, coi rẻ, xỉ vả tôi. Ngay cả điều đó, ông cũng không làm được, ông bảo tôi phải có hiếu với ông như thế nào? Thứ này, vốn là từ cả hai phía“.
“Mày, mày, mày... Hỗn láo!”
Dương Cảnh Đào tức run người, cơn đau và sự tức giận khiến cả khuôn mặt ông ta biến thành màu gan heo.
Lâm Hàn ăn xong, cầm lấy khăn tay lau miệng, rồi đi tới trước mặt Dương Cảnh Đào. Anh chắp tay sau lưng, cúi đầu lạnh lùng nhìn ông ta:
“Dương Cảnh Đào, tôi cảm thấy mình đã rất có hiếu với ông rồi“.
“Ít nhất, tôi không đuổi ông ra khỏi căn biệt thự này, còn nhắc ông ăn thêm chút đồ lót dạ, không sẽ tổn hại đến sức khỏe. Thế nhưng ông lại chẳng phân rõ đúng sai, không nghe lời tôi, thì tôi cũng đành bó tay“.
“Hừ! Lẽ nào thằng vô tích sự nhà mày muốn đuổi tao ra khỏi đây à?”, Dương Cảnh Đào tức đến mức dựng râu.
“Không phải không muốn, nhưng tôi lại nghĩ đến việc vợ mình có lẽ sẽ buồn, nên đành thôi. Chỉ cần ông đừng động đến nguyên tắc của tôi, tôi sẽ để ông sống yên ổn ở đây”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
“Phản rồi, Lâm Hàn, thằng vô tích sự nhà mày lại muốn lật ngói hả!”
Dương Cảnh Đào tức giận la lối om sòm, rồi bỗng cảm thấy nghẹt thở, ôm ngực ho khan:
“Khụ khụ khụ...”
Phụt!
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Trong máu còn có canh sâm và nấm tùng nhung.
Vừa phun máu xong thì Dương Cảnh Đào lập tức trở nên uể oải ỉu xìu, ánh mắt lờ đờ, hơi thở mong manh.
Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ ban nãy y như là giả.
“Cậu Lâm, làm... Làm sao bây giờ!”, dì Hà sốt ruột tới mức giậm chân tại chỗ.
Dương Khiết bị Trần Diễm Diễm đón về ở mấy ngày, giờ trong nhà chỉ còn mình Lâm Làm Hàn có thể làm chủ.
“Tôi cũng không biết phải làm sao“.
Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào với vẻ thờ ơ.
“Gọi... Gọi xe cấp cứu...”
Dương Cảnh Đào yếu ớt mở miệng nói.
“Đúng nhỉ, gọi xe cấp cứu!”, dì Hà bỗng phản ứng lại: “Tôi thật ngốc mà, điều đầu tiên khi thấy ông Dương ngã xuống đất là nên gọi xe cấp cứu!”
Dì Hà lấy điện thoại ra tính gọi.
Nhưng dì ấy vừa móc điện thoại ra đã bị Lâm Hàn cầm mất.
“Cậu Lâm?”
Dì Hà sửng sốt, không hiểu cậu Lâm lấy điện thoại của mình làm gì.
“Lâm Hàn... Thằng vô tích sự nhà mày có ý gì?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn anh.
“Dáng vẻ bây giờ của ông ấy hoàn toàn là tự làm tự chịu. Tôi bảo ăn ít đồ lót dạ đi thì không nghe, trách được ai?”
Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đảo một cái: “Giờ phát bệnh lại bảo chúng ta chùi đít cho, nằm mơ à? Muốn gọi xe cấp cứu thì tự đi mà gọi!”
Lâm Hàn nói xong, ném điện thoại của dì Hà lên sô pha.
“Mày, mày... Lâm Hàn, thằng vô tích sự kia, không cho người khác gọi xe là tính giết bố vợ mày à!”
Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, tức tới mức miệng mồm bật máu, vành mắt đỏ bừng.
“Giết ông? Ông chết thì Tiểu Lệ sẽ rất buồn“.
Lâm Hàn trợn trắng mắt, nguyên nhân Dương Cảnh Đào phát bệnh hết sức đơn giản, do ăn quá nhiều đồ bổ nên khiến tim, gan, thận không chịu nổi mới gây ra phản ứng kịch liệt như thế.
Cho dù không gọi xe cấp cứu thì ông ta cũng chỉ phun mấy ngụm máu rồi ngất thôi, chứ chắc chắn không chết được.
Có điều, Dương Cảnh Đào lại không nghĩ thế, ông ta cực kỳ sợ chết!
Bây giờ, ông ta cảm thấy tim gan phèo phổi mình như bị nướng, vô cùng khó chịu, máu trào lên tận cổ.
Phụt!
Ông ta lại phun ra thêm một ngụm máu nữa!
“Phản rồi... Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày lại muốn làm phản à! Trơ mắt nhìn bố vợ phát bệnh, ngay cả xe cấp cứu cũng không thèm gọi!”
Tay phải Dương Cảnh Đào run rẩy cho vào trong túi, móc điện thoại ra.
“Mày không gọi thì tự tao gọi!”
Bộp!
Tay phải ông ta xụi lơ, vừa móc điện thoại ra đã rớt xuống nền nhà rồi lăn sang một bên.
“Ông Dương!”
Dì Hà khom lưng tính nhặt điện thoại lên.
“Dì Hà, dừng lại“.
Lâm Hàn mở miệng cản, nhìn Dương Cảnh Đào nói: “Chuyện mình làm sai thì tự mình phải chịu trách nhiệm“.
Dì Hà run lên, nhìn Lâm Hàn, cuối cùng cắn môi, nói:
“Vâng, cậu Lâm“.
Dì Hà lui sang bên cạnh.
“Khốn thật, chó chết, Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ phát bệnh mà cũng không gọi xe cấp cứu cho tao!”
Dương Cảnh Đào giận dữ rủa xả, dùng hết sức mạnh cả người bò tới, tính lấy điện thoại.
Ông ta giống như một con chó, miệng thì không ngừng chảy máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lâm Hàn vẫn chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh lùng nhìn cảnh ấy.
“Đợi... Đợi tao đến bệnh viện chữa khỏi xong, chắc chắn sẽ nói việc mày làm hôm nay... Cho Dương Lệ nghe, để con bé ly hôn với mày!”
Trong mắt Dương Cảnh Đào tràn ngập sự căm hận, tay phải run rẩy với tới.
Cuối cùng ông ta cũng đụng đến điện thoại di động.
Gương mặt Dương Cảnh Đào lập tức hiện lên vẻ kích động, giống như là bắt được sợi dây cứu mạng.
“120...”
Ngón tay ông ta run rẩy bấm điện thoại.
“Alo, mau tới biệt thự núi Vân Mộng, cứu tôi...”
Vừa nói xong, Dương Cảnh Đào rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
“Cậu Lâm, giờ phải làm sao đây?”, dì Hà nhìn Lâm Hàn hỏi.
“Để ông ta nằm ở đó đi“.
Lâm Hàn nói, chắp hai tay sau lưng đi lên lầu.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng còi xe cấp cứu truyền tới.
Có mấy y tá đi vào biệt thự nâng Dương Cảnh Đào lên xe.
“Người nhà đâu? Người nhà bệnh nhân đâu rồi? Mau đến bệnh viện với tôi nộp tiền viện phí!”, một y tá la lên.
“Cậu Lâm, y tá bảo người nhà đi cùng!”
Dì Hà hô lên với phòng của Lâm Hàn ở trên lầu.
“Đưa số điện thoại của Triệu Tứ Hải cho y tá, báo cho anh ta đến bệnh viện đi”, giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn truyền ra từ trong phòng. Anh không rảnh đến bệnh viện với Dương Cảnh Đào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.