Chương 34: Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi không vậy!
Dương Phi
19/01/2024
Lâm Hàn lắc đầu cười, nhận lấy cây bút, chuẩn bị ký tên.
Nhưng do anh trai chạy Rolls-Royce có quá nhiều nét nên Lâm Hàn đã dứt khoát viết luôn chữ “Hàn” vào lòng bàn tay của người phục vụ.
“Cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce! Nét chữ của anh phóng khoáng như anh vậy đấy!”
Người phục vụ có được chữ ký xong thì vui mừng, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cô ấy quyết định cả đời này đều không rửa tay nữa, giữ lại chữ ký của anh trai chạy Rolls-Royce.
“Anh ta mà là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngơ ngác, trố cả mắt ra nhìn Lâm Hàn với vẻ khó mà tin được.
Lúc này, lại có thêm một người phục vụ khác đi đến, căng thẳng cắn đôi môi mỏng, xấu hổ nói:
“Anh trai chạy Rolls-Royce, anh là nam thần của em, anh có thể ký tặng em một chữ không?”
Cô ấy vươn bàn tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên.
Lâm Hàn cầm bút lên, chuẩn bị ký tên.
“Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi nữa không vậy!”
Châu Nguyệt Nguyệt cướp lấy cây bút ký tên trong tay Lâm Hàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
“Cái tên nghèo khố rách áo ôm như anh, làm sao lại là anh trai chạy Rolls-Royce được? Sao anh dám mạo danh thành nam thần của tôi? Người như anh, nhân phẩm bại hoại, quả là vô liêm sỉ!”
“Cô làm cái gì thế? Sao lại nói nam thần của chúng tôi như vậy?”, người phục vụ muốn xin chữ ký kia tỏ vẻ bất mãn:
“Cô chưa từng gặp anh trai chạy Rolls-Royce, nhưng bọn tôi gặp rồi, hồi trước anh trai chạy Rolls-Royce còn đến phòng Ngọa Long của nhà hàng Thúy Hồ dùng bữa đấy!”
“Đúng đấy, cô mà dám xấc xược với thần tượng của tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
“Cùng lắm thì không cần công việc nữa, cũng không thể để cô sỉ nhục thần tượng của tôi được!”
Mấy cô nhân viên phục vụ đó đột nhiên xù cả lông lên.
“Anh ta á? Lại còn dùng bữa ở phòng Ngọa Long sao, cười chết mất!”, Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào Lâm Hàn mà cười nhạo.
“Một tên lái xe Ngũ Lăng Hoành Quang, làm gì có tư cách dùng bữa ở phòng Ngọa Long? Một bữa ăn ở phòng Ngọa Long ít nhất cũng phải năm trăm ngàn tệ, đến giám đốc Ngụy của chúng tôi còn không nỡ dùng bữa ở đó, tên nghèo kiết xác này làm sao dùng bữa ở đó nổi?”
“Hừ, ếch ngồi đáy giếng!”, một người phục vụ trợn ngược mắt, nói: “Anh trai chạy Rolls-Royce đến phòng Ngọa Long dùng bữa, bọn tôi đều có chụp ảnh lại hết đấy! Còn có ảnh anh ấy đi nữa!”
Người phục vụ lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập, lướt một lượt trước mắt Châu Nguyệt Nguyệt cho cô ta xem.
Trong đó là ảnh Lâm Hàn đang dùng bữa, ăn tiệc trong phòng Ngọa Long, còn có mấy bức ảnh Lâm Hàn bước ra từ quán ăn, lên chiếc xe Rolls-Royce.
“Đây... Sao lại thế được!”
Châu Nguyệt Nguyệt như bị sét đánh, kinh ngạc mà lùi về sau mấy bước, chiếc ghế bị cô ta xô phải, đổ ngược ra sau.
“Không thể nào!”
“Lâm Hàn là tên nghèo kiết xác, sao có thể là nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ được!”
“Sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu được!”
Mấy đồng nghiệp của Lâm Hàn cũng đều ngơ ngác hết cả.
“Không phải chứ, Lâm Hàn là anh trai chạy Rolls-Royce?”
“Cả bộ quần áo trên người anh ta bây giờ cũng chẳng đáng được 200 tệ, còn chạy nổi Rolls-Royce?”
“Mà này, hình như bộ quần áo Lâm Hàn mặc hôm đầu tiên đi làm hơi giống với bộ quần áo mà anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng mặc nhỉ!”, có đồng nghiệp chợt nhớ ra.
“Giống gì mà giống! Tôi không tin, cái tên Lâm Hàn nghèo kiết xác này lại là anh trai chạy Rolls-Royce!”, Châu Nguyệt Nguyệt gào lớn, cô ta vẫn không chịu tin.
“Đợi đã, tôi nhớ buổi trưa hôm đó, tôi có chụp ảnh phòng làm việc của chúng ta để đăng lên tường”, một đồng nghiệp tên Thành rút điện thoại ra, mở trang cá nhân mình lên xem.
Trong đó có một bức ảnh cả phòng làm việc, anh ta phóng to bức ảnh đến chỗ Lâm Hàn.
Hôm đó, Lâm Hàn mặc một cái áo phông màu xám, chân đi một đôi giày Converse rất bình thường, đang nằm bò ra bàn ngủ.
“Đưa tôi xem nào!”
Châu Nguyệt Nguyệt giật lấy điện thoại, đặt lên bàn, lúc cô ta nhìn thấy đôi giày Converse, đôi mắt Châu Nguyệt Nguyệt trừng lên, thực sự ngơ cả người ra,
Video của anh trai chạy Rolls-Royce cô ta đã lướt thấy mấy lần rồi, đôi giày đó quá quen thuộc!
Chính là đôi giày Lâm Hàn đang đi đó!
Còn cả bộ quần áo, cũng là áo phông xám mà Lâm Hàn mặc!
Ầm ầm ầm!
Cả người cô ta run lên, lùi liên tiếp ba bước, điện thoại rớt cái bịch xuống đất!
“Phịch” một tiếng, cô ta ngã ngồi xuống sàn đất lạnh lẽo.
“Không thể nào, không thể nào, tên nghèo kiết xác Lâm Hàn này, sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được...”
Ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt vô hồn, miệng vẫn lẩm bẩm, cả người chịu một đả kích rất lớn.
“Nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ, nhớ mãi không quên, thế mà lại là tên nghèo kiết xác hàng ngày đi làm cùng tôi...”
“Sao lại thế được!”
Đôi mắt của Châu Nguyệt Nguyệt lệ chảy thành dòng.
Cô ta có không muốn tin thế nào đi chăng nữa thì tất cả chứng cứ đều chỉ rõ, Lâm Hàn chính là anh trai chạy Rolls-Royce.
Ảnh của người phục vụ có thể là đã qua chỉnh sửa.
Nhưng trang cá nhân của đồng nghiệp tên Thành kia, Châu Nguyệt Nguyệt còn từng nhấn nút thích, đến bây giờ vẫn có chút ấn tượng, chắc chắn không thể là giả được!
“Tại sao... Tại sao anh lại là anh trai chạy Rolls-Royce?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, vành mắt ngấn lệ nhìn Lâm Hàn:
“Anh có biết tôi thích anh trai chạy Rolls-Royce đến mức nào không? Vì anh ấy mà tôi lướt tất cả các video, xem đến mức sưng cả mắt!”
“Đêm nào tôi cũng nằm mơ đến cảnh nắm tay và hôn nhau với anh ấy!”
“Thậm chí tôi còn mơ cùng anh ấy tiến vào lễ đường kết hôn!”
“Tại sao... Tại sao nam thần của tôi, lại là tên nghèo kiết xác anh đây?”
“Trách tôi à?”, Lâm Hàn hỏi vặn.
Lâm Hàn từ đầu đến cuối vẫn luôn tự nhận rằng mình chẳng làm sai điều gì, tất cả đều là Châu Nguyệt Nguyệt đây đơn phương tình nguyện.
“Lâm Hàn mà lại là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Ngụy Vũ vừa chịu đả kích từ việc bệnh viện Nhân Dân hủy bỏ hợp tác, nay lại chịu thêm một cú sốc.
Anh ta nhìn Lâm Hàn mà không thể tin nổi: “Lâm Hàn này làm sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được?”
“Hôm đó lần đầu tiên gặp anh ta, đến cái xe anh ta còn chẳng có, sao có thể tự nhiên nhảy đâu ra chiếc Rolls-Royce được?”
“Nếu chiếc Rolls-Royce đó thật sự là của Lâm Hàn...”
Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ cảm thấy có một nỗi tuyệt vọng đâm thẳng vào tim.
Nếu Lâm Hàn thực sự có Rolls-Royce, thì Ngụy Vũ anh đây, còn có khả năng giành lại Dương lệ từ tay tình địch Lâm Hàn không?
Anh ta còn có năng lực ấy? Còn có vốn liếng ấy?
Cả người Ngụy Vũ từ trên xuống dưới tràn đầy cảm giác bất lực.
“Anh trai Rolls-Royce, mau ký tên cho tôi đi!”
“Đúng đấy!”
Mấy người phục vụ đó lại tiến lên.
Lâm Hàn không hề từ chối, ký tên cho từng người một, sau khi ký xong, Lâm Hàn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc này trong phòng bao, đồng nghiệp im lặng, Châu Nguyệt Nguyệt nghẹn ngào, đau lòng tuyệt vọng, sắc mặt Ngụy Vũ cũng khó coi.
Mọi người cứ trơ mắt nhìn Lâm Hàn rời đi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong lòng họ.
Sau khi rời khỏi nhà hàng Thúy Hồ, Lâm Hàn gọi xe về nhà.
Công việc của Hạo Vũ, Lâm Hàn đương nhiên không cần tiếp tục làm nữa, anh đang suy nghĩ xem có cần tìm thêm công việc khác không, hay là cứ rảnh rỗi một thời gian đã.
Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, điện thoại vừa kết nối đã có cuộc gọi đến.
Lâm Hàn nhìn qua, hóa ra là ông bố vợ Dương Cảnh Đào.
“A lô, bố à”.
“Lâm Hàn, cho cậu 20 phút để đến ngã tư đường Trường Xuân”, quả nhiên là giọng của Dương Cảnh Đào truyền đến.
“Có chuyện gì không?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.
“Bảo cậu đến thì cứ đến đi, lắm lời thế làm gì”, Dương Cảnh Đào sốt ruột nói.
“Được”.
Lâm Hàn cúp điện thoại, đi đến đường Trường Xuân.
Trong vòng 10 phút, Lâm Hàn đã đến nơi.
Chiếc xe Mercedes-Benz E350L mà anh tặng cho Dương Cảnh Đào đỗ bên lối rẽ ven đường, Dương Cảnh Đào đứng bên cạnh, sắc mặt có hơi khó coi.
Trước xe có một cụ già nằm trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, dường như đang phải chịu một nỗi đau đớn gì ghê gớm lắm.
Nhưng do anh trai chạy Rolls-Royce có quá nhiều nét nên Lâm Hàn đã dứt khoát viết luôn chữ “Hàn” vào lòng bàn tay của người phục vụ.
“Cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce! Nét chữ của anh phóng khoáng như anh vậy đấy!”
Người phục vụ có được chữ ký xong thì vui mừng, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cô ấy quyết định cả đời này đều không rửa tay nữa, giữ lại chữ ký của anh trai chạy Rolls-Royce.
“Anh ta mà là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngơ ngác, trố cả mắt ra nhìn Lâm Hàn với vẻ khó mà tin được.
Lúc này, lại có thêm một người phục vụ khác đi đến, căng thẳng cắn đôi môi mỏng, xấu hổ nói:
“Anh trai chạy Rolls-Royce, anh là nam thần của em, anh có thể ký tặng em một chữ không?”
Cô ấy vươn bàn tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên.
Lâm Hàn cầm bút lên, chuẩn bị ký tên.
“Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi nữa không vậy!”
Châu Nguyệt Nguyệt cướp lấy cây bút ký tên trong tay Lâm Hàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
“Cái tên nghèo khố rách áo ôm như anh, làm sao lại là anh trai chạy Rolls-Royce được? Sao anh dám mạo danh thành nam thần của tôi? Người như anh, nhân phẩm bại hoại, quả là vô liêm sỉ!”
“Cô làm cái gì thế? Sao lại nói nam thần của chúng tôi như vậy?”, người phục vụ muốn xin chữ ký kia tỏ vẻ bất mãn:
“Cô chưa từng gặp anh trai chạy Rolls-Royce, nhưng bọn tôi gặp rồi, hồi trước anh trai chạy Rolls-Royce còn đến phòng Ngọa Long của nhà hàng Thúy Hồ dùng bữa đấy!”
“Đúng đấy, cô mà dám xấc xược với thần tượng của tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
“Cùng lắm thì không cần công việc nữa, cũng không thể để cô sỉ nhục thần tượng của tôi được!”
Mấy cô nhân viên phục vụ đó đột nhiên xù cả lông lên.
“Anh ta á? Lại còn dùng bữa ở phòng Ngọa Long sao, cười chết mất!”, Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào Lâm Hàn mà cười nhạo.
“Một tên lái xe Ngũ Lăng Hoành Quang, làm gì có tư cách dùng bữa ở phòng Ngọa Long? Một bữa ăn ở phòng Ngọa Long ít nhất cũng phải năm trăm ngàn tệ, đến giám đốc Ngụy của chúng tôi còn không nỡ dùng bữa ở đó, tên nghèo kiết xác này làm sao dùng bữa ở đó nổi?”
“Hừ, ếch ngồi đáy giếng!”, một người phục vụ trợn ngược mắt, nói: “Anh trai chạy Rolls-Royce đến phòng Ngọa Long dùng bữa, bọn tôi đều có chụp ảnh lại hết đấy! Còn có ảnh anh ấy đi nữa!”
Người phục vụ lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập, lướt một lượt trước mắt Châu Nguyệt Nguyệt cho cô ta xem.
Trong đó là ảnh Lâm Hàn đang dùng bữa, ăn tiệc trong phòng Ngọa Long, còn có mấy bức ảnh Lâm Hàn bước ra từ quán ăn, lên chiếc xe Rolls-Royce.
“Đây... Sao lại thế được!”
Châu Nguyệt Nguyệt như bị sét đánh, kinh ngạc mà lùi về sau mấy bước, chiếc ghế bị cô ta xô phải, đổ ngược ra sau.
“Không thể nào!”
“Lâm Hàn là tên nghèo kiết xác, sao có thể là nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ được!”
“Sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu được!”
Mấy đồng nghiệp của Lâm Hàn cũng đều ngơ ngác hết cả.
“Không phải chứ, Lâm Hàn là anh trai chạy Rolls-Royce?”
“Cả bộ quần áo trên người anh ta bây giờ cũng chẳng đáng được 200 tệ, còn chạy nổi Rolls-Royce?”
“Mà này, hình như bộ quần áo Lâm Hàn mặc hôm đầu tiên đi làm hơi giống với bộ quần áo mà anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng mặc nhỉ!”, có đồng nghiệp chợt nhớ ra.
“Giống gì mà giống! Tôi không tin, cái tên Lâm Hàn nghèo kiết xác này lại là anh trai chạy Rolls-Royce!”, Châu Nguyệt Nguyệt gào lớn, cô ta vẫn không chịu tin.
“Đợi đã, tôi nhớ buổi trưa hôm đó, tôi có chụp ảnh phòng làm việc của chúng ta để đăng lên tường”, một đồng nghiệp tên Thành rút điện thoại ra, mở trang cá nhân mình lên xem.
Trong đó có một bức ảnh cả phòng làm việc, anh ta phóng to bức ảnh đến chỗ Lâm Hàn.
Hôm đó, Lâm Hàn mặc một cái áo phông màu xám, chân đi một đôi giày Converse rất bình thường, đang nằm bò ra bàn ngủ.
“Đưa tôi xem nào!”
Châu Nguyệt Nguyệt giật lấy điện thoại, đặt lên bàn, lúc cô ta nhìn thấy đôi giày Converse, đôi mắt Châu Nguyệt Nguyệt trừng lên, thực sự ngơ cả người ra,
Video của anh trai chạy Rolls-Royce cô ta đã lướt thấy mấy lần rồi, đôi giày đó quá quen thuộc!
Chính là đôi giày Lâm Hàn đang đi đó!
Còn cả bộ quần áo, cũng là áo phông xám mà Lâm Hàn mặc!
Ầm ầm ầm!
Cả người cô ta run lên, lùi liên tiếp ba bước, điện thoại rớt cái bịch xuống đất!
“Phịch” một tiếng, cô ta ngã ngồi xuống sàn đất lạnh lẽo.
“Không thể nào, không thể nào, tên nghèo kiết xác Lâm Hàn này, sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được...”
Ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt vô hồn, miệng vẫn lẩm bẩm, cả người chịu một đả kích rất lớn.
“Nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ, nhớ mãi không quên, thế mà lại là tên nghèo kiết xác hàng ngày đi làm cùng tôi...”
“Sao lại thế được!”
Đôi mắt của Châu Nguyệt Nguyệt lệ chảy thành dòng.
Cô ta có không muốn tin thế nào đi chăng nữa thì tất cả chứng cứ đều chỉ rõ, Lâm Hàn chính là anh trai chạy Rolls-Royce.
Ảnh của người phục vụ có thể là đã qua chỉnh sửa.
Nhưng trang cá nhân của đồng nghiệp tên Thành kia, Châu Nguyệt Nguyệt còn từng nhấn nút thích, đến bây giờ vẫn có chút ấn tượng, chắc chắn không thể là giả được!
“Tại sao... Tại sao anh lại là anh trai chạy Rolls-Royce?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, vành mắt ngấn lệ nhìn Lâm Hàn:
“Anh có biết tôi thích anh trai chạy Rolls-Royce đến mức nào không? Vì anh ấy mà tôi lướt tất cả các video, xem đến mức sưng cả mắt!”
“Đêm nào tôi cũng nằm mơ đến cảnh nắm tay và hôn nhau với anh ấy!”
“Thậm chí tôi còn mơ cùng anh ấy tiến vào lễ đường kết hôn!”
“Tại sao... Tại sao nam thần của tôi, lại là tên nghèo kiết xác anh đây?”
“Trách tôi à?”, Lâm Hàn hỏi vặn.
Lâm Hàn từ đầu đến cuối vẫn luôn tự nhận rằng mình chẳng làm sai điều gì, tất cả đều là Châu Nguyệt Nguyệt đây đơn phương tình nguyện.
“Lâm Hàn mà lại là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Ngụy Vũ vừa chịu đả kích từ việc bệnh viện Nhân Dân hủy bỏ hợp tác, nay lại chịu thêm một cú sốc.
Anh ta nhìn Lâm Hàn mà không thể tin nổi: “Lâm Hàn này làm sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được?”
“Hôm đó lần đầu tiên gặp anh ta, đến cái xe anh ta còn chẳng có, sao có thể tự nhiên nhảy đâu ra chiếc Rolls-Royce được?”
“Nếu chiếc Rolls-Royce đó thật sự là của Lâm Hàn...”
Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ cảm thấy có một nỗi tuyệt vọng đâm thẳng vào tim.
Nếu Lâm Hàn thực sự có Rolls-Royce, thì Ngụy Vũ anh đây, còn có khả năng giành lại Dương lệ từ tay tình địch Lâm Hàn không?
Anh ta còn có năng lực ấy? Còn có vốn liếng ấy?
Cả người Ngụy Vũ từ trên xuống dưới tràn đầy cảm giác bất lực.
“Anh trai Rolls-Royce, mau ký tên cho tôi đi!”
“Đúng đấy!”
Mấy người phục vụ đó lại tiến lên.
Lâm Hàn không hề từ chối, ký tên cho từng người một, sau khi ký xong, Lâm Hàn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc này trong phòng bao, đồng nghiệp im lặng, Châu Nguyệt Nguyệt nghẹn ngào, đau lòng tuyệt vọng, sắc mặt Ngụy Vũ cũng khó coi.
Mọi người cứ trơ mắt nhìn Lâm Hàn rời đi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong lòng họ.
Sau khi rời khỏi nhà hàng Thúy Hồ, Lâm Hàn gọi xe về nhà.
Công việc của Hạo Vũ, Lâm Hàn đương nhiên không cần tiếp tục làm nữa, anh đang suy nghĩ xem có cần tìm thêm công việc khác không, hay là cứ rảnh rỗi một thời gian đã.
Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, điện thoại vừa kết nối đã có cuộc gọi đến.
Lâm Hàn nhìn qua, hóa ra là ông bố vợ Dương Cảnh Đào.
“A lô, bố à”.
“Lâm Hàn, cho cậu 20 phút để đến ngã tư đường Trường Xuân”, quả nhiên là giọng của Dương Cảnh Đào truyền đến.
“Có chuyện gì không?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.
“Bảo cậu đến thì cứ đến đi, lắm lời thế làm gì”, Dương Cảnh Đào sốt ruột nói.
“Được”.
Lâm Hàn cúp điện thoại, đi đến đường Trường Xuân.
Trong vòng 10 phút, Lâm Hàn đã đến nơi.
Chiếc xe Mercedes-Benz E350L mà anh tặng cho Dương Cảnh Đào đỗ bên lối rẽ ven đường, Dương Cảnh Đào đứng bên cạnh, sắc mặt có hơi khó coi.
Trước xe có một cụ già nằm trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, dường như đang phải chịu một nỗi đau đớn gì ghê gớm lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.