Chương 151: Thiên Thượng Nhân Gian
Dương Phi
27/01/2024
Gia đình Lương Sảng khá giả, bố cô ta kinh doanh chuỗi siêu thị, để trau dồi năng lực cho con gái, ông đã mở siêu thị Hoa Nhuận gần Fortune Plaza để cô ta quản lý.
"Sảng Sảng, hôm trước tớ có đến siêu thị của cậu, sao không thấy cậu!”, Hàn Hinh Nhi nói:
"Tớ còn định chúc mừng cậu nữa, nói thế nào nhỉ, cậu bây giờ cũng là bà chủ nhỏ rồi mà".
"Hôm đó tớ có chút chuyện, đi bàn công việc với bên nhà cung cấp nên không có ở đấy", Lương Sảng cười đáp.
"Chậc chậc chậc, cô chủ bận rộn, cô bạn thân của tôi giờ mở siêu thị thành quý cô giàu có rồi!", Hàn Hinh Nhi cong môi.
"Hừm, có giàu mấy cũng chẳng thể nào giàu hơn cậu được! Bố cậu là đại gia đứng đầu Đông Hải mà", Lương Sảng đáp, rồi lại nói:
"Hinh Nhi, cậu cũng đừng nói, sau khi mở cái siêu thị này, tớ hiểu được rất nhiều đạo lý xã hội".
"Ồ? Đạo lý gì vậy?", Hàn Hinh Nhi tò mò hỏi.
"Cùng một hạt gạo mà nuôi ra hàng vạn kiểu người, xã hội này thật là cái thể loại kỳ cục gì cũng có", Lương Sảng nói:
"Cậu biết không? Vào cái hôm mà siêu thị của tớ khai trương, hôm ấy có tổ chức chương trình ăn thử miễn phí, không ngờ lại có người đến ăn vụng!"
"Hả, chuyện vậy mà cũng có nữa sao!", Hàn Hinh Nhi trợn trừng mắt.
Vẻ khinh thường hiện lên trong mắt Lương Sảng: "Chứ sao, tên ăn vụng đó còn là một cậu trai tay chân đầy đủ. Tớ thực sự không hiểu nỗi nữa, tại sao cái loại người có tay có chân mà không chịu đi làm, lại làm ra chuyện vô văn hóa là đi ăn vụng như vậy!"
"Càng không biết xấu hổ nữa là, ăn vụng không thôi thì cũng không nói làm gì, ngờ đâu ăn xong anh ta còn hỏi có loại không cay không! Cậu nói xem loại người này còn cần mặt mũi gì nữa không?"
Hàn Hinh Nhi đảo mắt nói: "Sảng Sảng, siêu thị của cậu tổ chức hoạt động ăn thử miễn phí. Có thể người đó chỉ đang ăn thử thôi mà, còn đang định mua nữa thì sao!"
"Không thể nào. Tên đó vừa nhìn là biết chỉ là một tên nghèo kiết xác. Anh ta đi xe đạp mà tay cầm bị gỉ sét hết cả. Chân mang dép lê, còn mặc quần sọt ống rộng nữa! Cá khô và đậu phụ cá của tớ toàn là hàng nhập khẩu, 500tệ một 500g giá cả rõ ràng, tên nghèo kiết xác đó liệu có mua nổi không?", Lương Sảng lắc đầu.
"Xe đạp? Dép lê? Quần sọt ống rộng?"
Hai mắt Hàn Hinh Nhi lóe lên, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Lâm Hàn.
Kẻ ăn vụng ấy không phải là anh ấy chứ!
Ngay lập tức, Hàn Hinh Nhi lắc đầu, không thể nào, mặc dù Lâm Hàn nói rằng anh không có tiền, nhưng anh có vẻ là người có nhâm phẩm tốt, chắc sẽ không đi ăn vụng đồ ăn trái đạo đức như vậy đâu.
"Hinh Nhi, nghe nói cậu vừa tìm được một cậu bạn trai. Như nào? Đẹp trai không? Nhà giàu không", Lương Sảng chuyển chủ đề.
"Ngoại hình thì cũng được", Hàn Hinh Nhi nói: "Điều kiện gia đình thì tớ cũng không rõ lắm".
"Hừm, tớ mà cậu cũng giấu à".
Lương Sảng cong môi bất mãn: "Bạn trai của cậu, cũng không biết là cậu ấm con nhà giàu nào! Nhưng mà cả cái thành phố Đông Hải này, có mấy ai có thể xứng được với cậu".
"Cái cậu Vương đó mời cậu đi ăn, cậu còn mang theo cả bạn trai. Cậu không sợ cậu Vương sẽ tức giận sao? Hơn nữa ăn ở Thiên Thượng Nhân Gian cũng không rẻ à nha. Một đĩa rau xào ít nhất cũng đã 5-600 tệ rồi", Lương Sảng lại nói.
"Anh ta giận là chuyện của anh ta. Anh ta mời đi ăn, tớ đưa bạn trai tớ theo thì sao chứ? Anh ta tức giận thì cùng lắm bỏ về thôi, tớ còn mừng nữa là đằng khác, đuổi bớt được một con ruồi", Hàn Hinh Nhi nói.
Cô ta đưa mắt nhìn sang bên đường thì thấy một chàng trai đi xe đạp từ từ chạy tới.
"Lâm Hàn!"
Hàn Hinh Nhi mắt sáng lên, cô ta chỉ vào Lâm Hàn và nói: "Sảng Sảng, anh ấy là bạn trai của tớ".
Lương Sảng nhìn theo hướng ngón tay, ngay sau đó, cô ta ngẩn người ra.
"Hinh Nhi, cậu...cậu có nhầm không đấy!" Lương Sảng mắt chữ A mồm chữ O.
"Cậu nói tên nghèo kiết xác này là bạn trai của cậu à? Không thể nào! Cậu tìm bạn trai, sao lại tìm tên này vậy! Tên này chính là kẻ hôm trước ăn vụng ở siêu thị của tớ đấy!"
"Cái gì? Là anh ấy ăn vụng đồ ăn á?"
Hàn Hinh Nhi sửng sốt, lắc đầu nói: "Không thể nào, nhân phẩm Lâm Hàn không tồi, làm sao có thể ăn vụng được, chắc là anh ấy chỉ đang ăn thử thôi!"
"Ăn thử? Mấy món ăn vặt đó, đồ ăn vặt đắt đỏ đó, anh ta đi xe đạp liệu có mua nỗi không? Đã vậy còn trơ trẽn hỏi có loại không cay không!"
"Cậu xem, cái người này sao còn không chạy xe đạp đến đây? Còn đạp đến bãi đậu xe làm gì không biết? Bãi đậu dành đó là cho ô tô, đâu phải cho xe đạp đâu!"
"Tớ cũng không biết nữa", Hàn Hinh Nhi nói, nhìn Lâm Hàn đạp băng băng đến bãi đậu xe.
"Hừm, tớ biết rồi, chắc là sợ mất mặt!"
Lương Sảng hừm một tiếng: "Thiên Thượng Nhân Gian là nơi mà loại người như tên này có thể trả nỗi sao? Anh ta đi xe đạp đến, làm người ta cười chết mất thôi! Tên nghèo kiết xác này cũng có chút biết thân biết phận, còn biết đem xe đi giấu trước".
Lâm Hàn đi xe đạp đến Thiên Thượng Nhân Gian, vốn định dừng ở ven đường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như bị người đi đường trộm mất thì phải làm sao?
Dứt khoát, anh liền đạp xe đến bãi đậu xe.
“Thưa anh, bãi đậu xe của chúng tôi chỉ những khách hàng đến Thiên Thượng Nhân Gian mới được đậu, hơn nữa chúng tôi chưa từng cho đậu xe đạp", xe vừa tới cổng bãi đậu xe, bảo vệ cổng đã giơ tay ngăn cản.
Anh ta nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, như nhìn một tên ngốc.
Làm gì có ai đi xe đạp đến bãi đậu xe bao giờ?
“Tôi là hội viên VIP của Thiên Thượng Nhân Gian, đậu cái xe chắc không phải là vấn đề gì lớn nhỉ?", Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp.
"Hội viên VIP?", bảo vệ sững một phát rồi cười nói: "Thưa anh, anh đừng đùa với tôi nữa được không? Hội viên VIP là hội viên cao cấp nhất của nhà hàng chúng tôi, mỗi năm ít nhất phải đến Thiên Thượng Nhân Gian chi tiêu cả chục triệu tệ mới có thể thành hội viên VIP được".
"Hội viên VIP của nhà hàng chúng tôi đều lái Land Rover, Panamera, Lamborghini, tệ nhất cũng là Passat, trước giờ chưa từng có ai đi xe đạp như anh cả".
Trên mặt của bảo vệ là nụ cười lịch sự, nhưng trong mắt anh ta thì đầy vẻ khinh thường.
"Nếu anh đã không tin tôi là hội viên VIP thì đưa tôi số của giám đốc các anh đây để tôi nói chuyện trực tiếp", Lâm Hàn nhẹ nhàng nói.
"Chút chuyện này làm sao có thể phiền đến giám đốc được, anh đưa tôi số điện thoại của anh, tôi đem đi tra một chút là biết rồi", bảo vệ nói.
Lâm Hàn báo số điện thoại di động của mình.
Bảo vệ lập tức đến bốt bảo vệ mở máy tính lên kiểm tra, sau khi nhập số điện thoại thì trên màn hình hiện lên một dòng chữ vàng:
"Lâm Hàn, thành viên VIP của Thiên Thượng Nhân Gian! Đến Thiên Thượng Nhân Gian có thể đậu xe miễn phí, giảm giá 30%...".
"Thực sự là hội viên VIP!"
Bảo vệ điếng người, vẻ mặt không thể tin nỗi.
"Thưa anh, xin...xin lỗi anh chuyện lúc nãy, tôi, tôi, tôi..."
Anh ta chạy ra ngoài, gập đầu cúi người với Lâm Hàn, miệng lắp bắp.
Nếu như đắc tội với hội viên VIP mà để cấp trên biết được thì công việc này của anh ta cũng không còn.
"Cho tôi vào trước đã, tôi đang vội".
Lâm Hàn nhẹ nhàng nói, anh chẳng thèm đi tính toán với một nhân viên bảo vệ, dù sao làm ngành nghề gì cũng đều không dễ dàng.
"Vâng vâng vâng!"
Bảo vệ bấm nút, thanh chặn được nâng lên.
"Sảng Sảng, hôm trước tớ có đến siêu thị của cậu, sao không thấy cậu!”, Hàn Hinh Nhi nói:
"Tớ còn định chúc mừng cậu nữa, nói thế nào nhỉ, cậu bây giờ cũng là bà chủ nhỏ rồi mà".
"Hôm đó tớ có chút chuyện, đi bàn công việc với bên nhà cung cấp nên không có ở đấy", Lương Sảng cười đáp.
"Chậc chậc chậc, cô chủ bận rộn, cô bạn thân của tôi giờ mở siêu thị thành quý cô giàu có rồi!", Hàn Hinh Nhi cong môi.
"Hừm, có giàu mấy cũng chẳng thể nào giàu hơn cậu được! Bố cậu là đại gia đứng đầu Đông Hải mà", Lương Sảng đáp, rồi lại nói:
"Hinh Nhi, cậu cũng đừng nói, sau khi mở cái siêu thị này, tớ hiểu được rất nhiều đạo lý xã hội".
"Ồ? Đạo lý gì vậy?", Hàn Hinh Nhi tò mò hỏi.
"Cùng một hạt gạo mà nuôi ra hàng vạn kiểu người, xã hội này thật là cái thể loại kỳ cục gì cũng có", Lương Sảng nói:
"Cậu biết không? Vào cái hôm mà siêu thị của tớ khai trương, hôm ấy có tổ chức chương trình ăn thử miễn phí, không ngờ lại có người đến ăn vụng!"
"Hả, chuyện vậy mà cũng có nữa sao!", Hàn Hinh Nhi trợn trừng mắt.
Vẻ khinh thường hiện lên trong mắt Lương Sảng: "Chứ sao, tên ăn vụng đó còn là một cậu trai tay chân đầy đủ. Tớ thực sự không hiểu nỗi nữa, tại sao cái loại người có tay có chân mà không chịu đi làm, lại làm ra chuyện vô văn hóa là đi ăn vụng như vậy!"
"Càng không biết xấu hổ nữa là, ăn vụng không thôi thì cũng không nói làm gì, ngờ đâu ăn xong anh ta còn hỏi có loại không cay không! Cậu nói xem loại người này còn cần mặt mũi gì nữa không?"
Hàn Hinh Nhi đảo mắt nói: "Sảng Sảng, siêu thị của cậu tổ chức hoạt động ăn thử miễn phí. Có thể người đó chỉ đang ăn thử thôi mà, còn đang định mua nữa thì sao!"
"Không thể nào. Tên đó vừa nhìn là biết chỉ là một tên nghèo kiết xác. Anh ta đi xe đạp mà tay cầm bị gỉ sét hết cả. Chân mang dép lê, còn mặc quần sọt ống rộng nữa! Cá khô và đậu phụ cá của tớ toàn là hàng nhập khẩu, 500tệ một 500g giá cả rõ ràng, tên nghèo kiết xác đó liệu có mua nổi không?", Lương Sảng lắc đầu.
"Xe đạp? Dép lê? Quần sọt ống rộng?"
Hai mắt Hàn Hinh Nhi lóe lên, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Lâm Hàn.
Kẻ ăn vụng ấy không phải là anh ấy chứ!
Ngay lập tức, Hàn Hinh Nhi lắc đầu, không thể nào, mặc dù Lâm Hàn nói rằng anh không có tiền, nhưng anh có vẻ là người có nhâm phẩm tốt, chắc sẽ không đi ăn vụng đồ ăn trái đạo đức như vậy đâu.
"Hinh Nhi, nghe nói cậu vừa tìm được một cậu bạn trai. Như nào? Đẹp trai không? Nhà giàu không", Lương Sảng chuyển chủ đề.
"Ngoại hình thì cũng được", Hàn Hinh Nhi nói: "Điều kiện gia đình thì tớ cũng không rõ lắm".
"Hừm, tớ mà cậu cũng giấu à".
Lương Sảng cong môi bất mãn: "Bạn trai của cậu, cũng không biết là cậu ấm con nhà giàu nào! Nhưng mà cả cái thành phố Đông Hải này, có mấy ai có thể xứng được với cậu".
"Cái cậu Vương đó mời cậu đi ăn, cậu còn mang theo cả bạn trai. Cậu không sợ cậu Vương sẽ tức giận sao? Hơn nữa ăn ở Thiên Thượng Nhân Gian cũng không rẻ à nha. Một đĩa rau xào ít nhất cũng đã 5-600 tệ rồi", Lương Sảng lại nói.
"Anh ta giận là chuyện của anh ta. Anh ta mời đi ăn, tớ đưa bạn trai tớ theo thì sao chứ? Anh ta tức giận thì cùng lắm bỏ về thôi, tớ còn mừng nữa là đằng khác, đuổi bớt được một con ruồi", Hàn Hinh Nhi nói.
Cô ta đưa mắt nhìn sang bên đường thì thấy một chàng trai đi xe đạp từ từ chạy tới.
"Lâm Hàn!"
Hàn Hinh Nhi mắt sáng lên, cô ta chỉ vào Lâm Hàn và nói: "Sảng Sảng, anh ấy là bạn trai của tớ".
Lương Sảng nhìn theo hướng ngón tay, ngay sau đó, cô ta ngẩn người ra.
"Hinh Nhi, cậu...cậu có nhầm không đấy!" Lương Sảng mắt chữ A mồm chữ O.
"Cậu nói tên nghèo kiết xác này là bạn trai của cậu à? Không thể nào! Cậu tìm bạn trai, sao lại tìm tên này vậy! Tên này chính là kẻ hôm trước ăn vụng ở siêu thị của tớ đấy!"
"Cái gì? Là anh ấy ăn vụng đồ ăn á?"
Hàn Hinh Nhi sửng sốt, lắc đầu nói: "Không thể nào, nhân phẩm Lâm Hàn không tồi, làm sao có thể ăn vụng được, chắc là anh ấy chỉ đang ăn thử thôi!"
"Ăn thử? Mấy món ăn vặt đó, đồ ăn vặt đắt đỏ đó, anh ta đi xe đạp liệu có mua nỗi không? Đã vậy còn trơ trẽn hỏi có loại không cay không!"
"Cậu xem, cái người này sao còn không chạy xe đạp đến đây? Còn đạp đến bãi đậu xe làm gì không biết? Bãi đậu dành đó là cho ô tô, đâu phải cho xe đạp đâu!"
"Tớ cũng không biết nữa", Hàn Hinh Nhi nói, nhìn Lâm Hàn đạp băng băng đến bãi đậu xe.
"Hừm, tớ biết rồi, chắc là sợ mất mặt!"
Lương Sảng hừm một tiếng: "Thiên Thượng Nhân Gian là nơi mà loại người như tên này có thể trả nỗi sao? Anh ta đi xe đạp đến, làm người ta cười chết mất thôi! Tên nghèo kiết xác này cũng có chút biết thân biết phận, còn biết đem xe đi giấu trước".
Lâm Hàn đi xe đạp đến Thiên Thượng Nhân Gian, vốn định dừng ở ven đường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như bị người đi đường trộm mất thì phải làm sao?
Dứt khoát, anh liền đạp xe đến bãi đậu xe.
“Thưa anh, bãi đậu xe của chúng tôi chỉ những khách hàng đến Thiên Thượng Nhân Gian mới được đậu, hơn nữa chúng tôi chưa từng cho đậu xe đạp", xe vừa tới cổng bãi đậu xe, bảo vệ cổng đã giơ tay ngăn cản.
Anh ta nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, như nhìn một tên ngốc.
Làm gì có ai đi xe đạp đến bãi đậu xe bao giờ?
“Tôi là hội viên VIP của Thiên Thượng Nhân Gian, đậu cái xe chắc không phải là vấn đề gì lớn nhỉ?", Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp.
"Hội viên VIP?", bảo vệ sững một phát rồi cười nói: "Thưa anh, anh đừng đùa với tôi nữa được không? Hội viên VIP là hội viên cao cấp nhất của nhà hàng chúng tôi, mỗi năm ít nhất phải đến Thiên Thượng Nhân Gian chi tiêu cả chục triệu tệ mới có thể thành hội viên VIP được".
"Hội viên VIP của nhà hàng chúng tôi đều lái Land Rover, Panamera, Lamborghini, tệ nhất cũng là Passat, trước giờ chưa từng có ai đi xe đạp như anh cả".
Trên mặt của bảo vệ là nụ cười lịch sự, nhưng trong mắt anh ta thì đầy vẻ khinh thường.
"Nếu anh đã không tin tôi là hội viên VIP thì đưa tôi số của giám đốc các anh đây để tôi nói chuyện trực tiếp", Lâm Hàn nhẹ nhàng nói.
"Chút chuyện này làm sao có thể phiền đến giám đốc được, anh đưa tôi số điện thoại của anh, tôi đem đi tra một chút là biết rồi", bảo vệ nói.
Lâm Hàn báo số điện thoại di động của mình.
Bảo vệ lập tức đến bốt bảo vệ mở máy tính lên kiểm tra, sau khi nhập số điện thoại thì trên màn hình hiện lên một dòng chữ vàng:
"Lâm Hàn, thành viên VIP của Thiên Thượng Nhân Gian! Đến Thiên Thượng Nhân Gian có thể đậu xe miễn phí, giảm giá 30%...".
"Thực sự là hội viên VIP!"
Bảo vệ điếng người, vẻ mặt không thể tin nỗi.
"Thưa anh, xin...xin lỗi anh chuyện lúc nãy, tôi, tôi, tôi..."
Anh ta chạy ra ngoài, gập đầu cúi người với Lâm Hàn, miệng lắp bắp.
Nếu như đắc tội với hội viên VIP mà để cấp trên biết được thì công việc này của anh ta cũng không còn.
"Cho tôi vào trước đã, tôi đang vội".
Lâm Hàn nhẹ nhàng nói, anh chẳng thèm đi tính toán với một nhân viên bảo vệ, dù sao làm ngành nghề gì cũng đều không dễ dàng.
"Vâng vâng vâng!"
Bảo vệ bấm nút, thanh chặn được nâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.