Chương 21: Tiêu tiền của các người sao?
Dương Phi
19/01/2024
“Được”, Lâm Hàn xoa xoa mái tóc của Dương Lệ, không từ chối sự sắp xếp của cô.
…
Tầng sáu, trung tâm thương mại Kerini.
Một nam một nữ đang đứng cùng nhau.
Cô gái có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế, đang mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, thân hình gợi cảm. Chiếc váy cổ rộng để lộ một cái khe sâu thẳm. Trên chiếc cổ trắng như ngọc là chiếc dây chuyền Cartier lấp lánh dưới ánh đèn khiến vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta có thêm vài phần cao quý.
Đây chính là chủ tịch công ty Tài Chính Thiên Hải, Chu Nhã Thiến.
Chàng trai đứng bên cạnh thì khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Anh ta mặc một bộ vest Armani, tóc tai bóng lộn, vuốt ngược về phía sau, đang cúi xuống xem giờ trên chiếc đồng hồ Rolex. Đây rõ ràng là một người có thân phận không tầm thường.
Chàng trai này có tên Lý Vĩnh Phú, là con trai duy nhất của Lý Xuân Sinh được mệnh danh là ông lớn trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, và cũng là một trong những người theo đuổi Chu Nhã Thiến.
“Sao bây giờ vẫn chưa tới nhỉ?”, Chu Nhã Thiến nhìn lối vào thang máy, có chút sốt ruột.
“Có lẽ là bị tắc đường rồi. Dù sao thì bạn thân của em cũng không có xe, chỉ có thể gọi xe qua đây”, Lý Vĩnh Phú mỉm cười.
Chu Nhã Thiến khẽ gật đầu. Cô ta không có cảm giác gì với Lý Vĩnh Phú, nhưng lần này tài chính Thiên Hải gặp khó khăn, cô ta muốn nhờ vả Lý Vĩnh Phú cho nên cố ý hẹn anh ta ra ngoài dạo phố, thắt chặt tình cảm để tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Anh có nghe nói đến anh trai Rolls-Royce đang hot hai hôm nay không?”, Chu Nhã Thiến chủ động bắt chuyện.
“Là người trong video ngắn đó sao? Đương nhiên là anh biết. Biển số của chiếc Rolls-Royce đó quá khủng, H-A99999”, Lý Vĩnh Phú có chút ngưỡng mộ nói.
Dựa vào sản nghiệp của gia đình anh ta, muốn mua một chiếc Rolls-Royce không phải là vấn đề gì to tát, nhưng có thể lấy được biển số đẹp như thế thì khá phức tạp.
Chín, đại diện cho ngôi vua, không phải là biển số mà một người bình thường có thể có được!
“Đúng vậy, tôi xem video đó chỉ quay được bóng lưng, nhưng chủ xe chắc chắn rất trẻ. Nếu có thể quen biết người như thế thì tốt quá! Với khủng hoảng của Tài chính Thiên Hải chúng tôi, mấy nhân vật thuộc tầng lớp đó chỉ cần nói một câu là giải quyết xong”, Chu Nhã Thiến than thở nói.
“Ha ha, Nhã Thiến, em yên tâm. Anh sẽ giúp em vượt qua khủng hoảng lần này, cũng chỉ hơn bảy triệu tệ thôi!”, Lý Vĩnh Phú cười ha ha, vỗ vào ngực mình.
Chu Nhã Thiến gật đầu, nhìn cửa ra vào thì thấy một đôi nam nữ đang nắm tay đi tới.
Đó là Lâm Hàn và Dương Lệ.
“Tiểu Lệ, sao cậu đưa chồng tới làm gì”, Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn, cau mày, nhìn có chút khinh miệt.
Ánh mắt của Lý Vĩnh Phú lại dán chặt lên người Dương Lệ, trong đó lộ ra vẻ kinh ngạc và có chút thèm muốn.
“Sao nào, hai người đi dạo, tớ không đưa chồng tới thì lẽ nào làm bóng đèn à?”, Dương Lệ ôm cánh tay Lâm Hàn, nhìn rất thân thiết.
Dương Lệ lắc đầu, có chút miễn cưỡng giới thiệu, nói: “Lâm Hàn, đây là Lý Vĩnh Phú, con trai duy nhất của ông lớn trong ngành bất động sản thành phố Đông Hải, trước mắt đang làm quản lý cao cấp ở một công ty đầu tư. Vĩnh Phú, đây là Lâm Hàn”.
“Ha ha, thì ra là anh Lý, không biết anh làm nghề gì?”, Lý Vĩnh Phú giơ tay về phía Lâm Hàn.
“Tôi bán thiết bị trị liệu”, sắc mặt của Lâm Hàn lạnh nhạt, bắt tay qua loa với Lý Vĩnh Phú.
“Bán hàng?”
Lý Vĩnh Phú sững người, lại nhìn Dương Lệ. Công việc bán hàng, không cần học lực, không cần kỹ thuật, vừa khổ vừa mệt. Lâm Hàn làm bán hàng thì sao có thể lấy được người vợ đẹp như hoa như ngọc giống Dương Lệ?
“Lâm Hàn, tôi xin lỗi về chuyện mấy ngày trước ở công ty”, Chu Nhã Thiến lên tiếng.
“Chuyện sau đó, Tiểu Lệ đã nói với tôi hết rồi. Bộ trang sức Tiffany & Co là do anh trúng số được năm trăm ngàn rồi mua nó. Tuy nhiên tôi cũng cảm thấy anh tiêu tiền có chút hoang phí, nên tiết kiệm thì hơn. Dù sao đó cũng là chuyện của anh, tuỳ anh làm thôi”.
“Tôi xin lỗi anh vì thái độ của tôi ngày hôm đó”.
Lâm Hàn bất ngờ nhìn Chu Nhã Thiến. Anh không ngờ, với tính cách của cô ta lại chủ động xin lỗi người khác.
“Mua trang sức năm trăm ngàn?”, ánh mắt Lý Vĩnh Phú loé lên, hỏi:
“Lâm Hàn, nhà anh có xe chưa?”
“Không có”, Lâm Hàn lắc đầu.
“Vậy có nhà chưa? Ý tôi là căn hộ cao cấp có thang máy hoặc bungalow chứ không phải chung cư cũ kỹ đi thang bộ”, Lý Vĩnh Phú lại hỏi.
“Nhà tôi đúng là ở chung cư cũ đi thang bộ”, Lâm Hàn trả lời.
“Vậy thì năm trăm ngàn kia, tiêu như vậy thật quá phí”.
Lý Vĩnh Phú nhẹ giọng than thở: “Không nhà không xe mà lần đầu tiên trúng số được năm trăm ngàn lại đi mua trang sức. Nếu anh có năm trăm ngàn, cố gắng thêm vài năm nữa là có thể gom đủ tiền đặt cọc, mua một ngôi nhà khang trang ở thành phố Đông Hải, thế mà lại đi mua đồ trang sức, quá lãng phí”.
“Tuy rằng, năm trăm ngàn này đối với tôi chỉ là con số nhỏ nhưng đối với anh… Thật sự lãng phí rồi”.
“Tôi cũng thấy lãng phí”, Chu Nhã Thiến lên tiếng dạy dỗ nói:
“Chung cư Hạnh Phúc là chung cư cũ đã xây được mười mấy năm rồi, điều kiện sinh hoạt, giao thông đều không thích hợp để ở. Lâm Hàn, lần đầu tiên anh trúng năm trăm ngàn thì nên tiết kiệm trong ngân hàng, để giữ làm tiền đặt cọc nhà chứ không phải để mua đồ trang sức”.
“Tôi yêu vợ tôi. Tôi mua trang sức cho cô ấy thì tôi vui vẻ chứ tiêu tiền của hai người à?”, Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi lại.
Tiêu tiền của hai người à?
Nghe câu nói này, Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú bỗng chốc cứng họng không nói được gì.
“Được rồi, nói với anh là giá nhà đang tăng nhanh như điên, rồi đầu tư các kiểu chắc anh cũng không hiểu. Một người bán hàng thì hiểu được gì. Tôi không giận anh làm gì”, Lý Vĩnh Phú lắc lắc đầu, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường.
Chu Nhã Thiến cũng tức đến nỗi trên khuôn mặt tỏ ra vô cùng lạnh lùng: “Được, tôi không nói nữa. Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, chúng ta đi dạo thôi!”
Phụ nữ đi dạo phố, mục đích chính cũng chỉ là để mua quần áo, giày dép, mỹ phẩm.
Chu Nhã Thiến và Dương Lệ bước vào một cửa hàng trang phục nữ, Lâm Hàn cũng bước vào.
“Chồng ơi, bộ quần áo này đẹp thật!”
Dương Lệ dừng lại trước một chiếc váy trắng, đôi mắt to tròn long lanh. Cô đưa tay sờ lên chiếc váy, cảm giác yêu thích không buông nổi.
“Em thích thì mua nhé”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Không được, quá đắt, bộ này hai mươi ngàn tệ đấy!”, Dương Lệ nhìn mác giá, bĩu môi, hai mươi ngàn tệ bằng mấy tháng lương của cô.
“Không sao, hai mươi ngàn tệ mà thôi”, Lâm Hàn cầm lấy tấm thẻ đen quyền lực, chuẩn bị thanh toán tiền.
“Không mua thì đừng sờ mó linh tinh, làm bẩn các người đền được không?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nhân viên bán hàng của cửa hàng bước đến, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường nhìn Lâm Hàn và Dương Lệ: “Bộ váy này là do nhà thiết kế danh tiếng của Pháp dùng nguyên liệu cao cấp nhất để may. Nếu mấy người không mua thì đừng sờ mó lung tung, biết chưa? Hai người nhìn một chút cho biết là được rồi!”
“Cô ăn nói kiểu gì vậy. Cái gì mà không mua thì đừng sờ. Tôi dạo xem cửa hàng quần áo mà lại không được sờ vào quần áo sao?”, ánh mắt Lâm Hàn có chút lạnh.
“Phải là không thể sờ. Anh xem quần áo trên người anh, cộng vào chắc không đến hai trăm tệ! Muốn mua quần áo thì hai người ra khỏi trung tâm thương mại, rẽ trái đến mấy siêu thị mặt đất bên đường mà mua. Quần áo ở đó anh thích sờ thế nào thì sờ!”
Người bán hàng kiêu ngạo lên giọng: “Tóm lại, quần áo ở đây, hai người chỉ được nhìn mà không được sờ! Để cho xem đã là tốt lắm rồi!”
Nghe thấy lời này, Dương Lệ tức muốn đánh nhau. Lần đầu tiên cô gặp phải kiểu nhân viên bán hàng kênh kiệu thế này.
“Sao thế?”
Nghe thấy bên này ồn ào, Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú tiến đến.
“Hay người này là bạn của tôi, sao nào, họ muốn mua quần áo ở đây sao các cô lại không bán?”
Lý Vĩnh Phú kéo kéo cổ áo, làm như vô ý lộ ra chiếc đồng hồ Rolex, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người bán hàng.
Người bán hàng vừa thấy Lý Vĩnh Phú trên người toàn hàng hiệu, cao quý sang trọng thì lại cười nịnh nọt nói:
“Nếu đã là bạn của anh đây thì đương nhiên có thể mua đồ ạ!”
…
Tầng sáu, trung tâm thương mại Kerini.
Một nam một nữ đang đứng cùng nhau.
Cô gái có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế, đang mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, thân hình gợi cảm. Chiếc váy cổ rộng để lộ một cái khe sâu thẳm. Trên chiếc cổ trắng như ngọc là chiếc dây chuyền Cartier lấp lánh dưới ánh đèn khiến vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta có thêm vài phần cao quý.
Đây chính là chủ tịch công ty Tài Chính Thiên Hải, Chu Nhã Thiến.
Chàng trai đứng bên cạnh thì khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Anh ta mặc một bộ vest Armani, tóc tai bóng lộn, vuốt ngược về phía sau, đang cúi xuống xem giờ trên chiếc đồng hồ Rolex. Đây rõ ràng là một người có thân phận không tầm thường.
Chàng trai này có tên Lý Vĩnh Phú, là con trai duy nhất của Lý Xuân Sinh được mệnh danh là ông lớn trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, và cũng là một trong những người theo đuổi Chu Nhã Thiến.
“Sao bây giờ vẫn chưa tới nhỉ?”, Chu Nhã Thiến nhìn lối vào thang máy, có chút sốt ruột.
“Có lẽ là bị tắc đường rồi. Dù sao thì bạn thân của em cũng không có xe, chỉ có thể gọi xe qua đây”, Lý Vĩnh Phú mỉm cười.
Chu Nhã Thiến khẽ gật đầu. Cô ta không có cảm giác gì với Lý Vĩnh Phú, nhưng lần này tài chính Thiên Hải gặp khó khăn, cô ta muốn nhờ vả Lý Vĩnh Phú cho nên cố ý hẹn anh ta ra ngoài dạo phố, thắt chặt tình cảm để tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Anh có nghe nói đến anh trai Rolls-Royce đang hot hai hôm nay không?”, Chu Nhã Thiến chủ động bắt chuyện.
“Là người trong video ngắn đó sao? Đương nhiên là anh biết. Biển số của chiếc Rolls-Royce đó quá khủng, H-A99999”, Lý Vĩnh Phú có chút ngưỡng mộ nói.
Dựa vào sản nghiệp của gia đình anh ta, muốn mua một chiếc Rolls-Royce không phải là vấn đề gì to tát, nhưng có thể lấy được biển số đẹp như thế thì khá phức tạp.
Chín, đại diện cho ngôi vua, không phải là biển số mà một người bình thường có thể có được!
“Đúng vậy, tôi xem video đó chỉ quay được bóng lưng, nhưng chủ xe chắc chắn rất trẻ. Nếu có thể quen biết người như thế thì tốt quá! Với khủng hoảng của Tài chính Thiên Hải chúng tôi, mấy nhân vật thuộc tầng lớp đó chỉ cần nói một câu là giải quyết xong”, Chu Nhã Thiến than thở nói.
“Ha ha, Nhã Thiến, em yên tâm. Anh sẽ giúp em vượt qua khủng hoảng lần này, cũng chỉ hơn bảy triệu tệ thôi!”, Lý Vĩnh Phú cười ha ha, vỗ vào ngực mình.
Chu Nhã Thiến gật đầu, nhìn cửa ra vào thì thấy một đôi nam nữ đang nắm tay đi tới.
Đó là Lâm Hàn và Dương Lệ.
“Tiểu Lệ, sao cậu đưa chồng tới làm gì”, Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn, cau mày, nhìn có chút khinh miệt.
Ánh mắt của Lý Vĩnh Phú lại dán chặt lên người Dương Lệ, trong đó lộ ra vẻ kinh ngạc và có chút thèm muốn.
“Sao nào, hai người đi dạo, tớ không đưa chồng tới thì lẽ nào làm bóng đèn à?”, Dương Lệ ôm cánh tay Lâm Hàn, nhìn rất thân thiết.
Dương Lệ lắc đầu, có chút miễn cưỡng giới thiệu, nói: “Lâm Hàn, đây là Lý Vĩnh Phú, con trai duy nhất của ông lớn trong ngành bất động sản thành phố Đông Hải, trước mắt đang làm quản lý cao cấp ở một công ty đầu tư. Vĩnh Phú, đây là Lâm Hàn”.
“Ha ha, thì ra là anh Lý, không biết anh làm nghề gì?”, Lý Vĩnh Phú giơ tay về phía Lâm Hàn.
“Tôi bán thiết bị trị liệu”, sắc mặt của Lâm Hàn lạnh nhạt, bắt tay qua loa với Lý Vĩnh Phú.
“Bán hàng?”
Lý Vĩnh Phú sững người, lại nhìn Dương Lệ. Công việc bán hàng, không cần học lực, không cần kỹ thuật, vừa khổ vừa mệt. Lâm Hàn làm bán hàng thì sao có thể lấy được người vợ đẹp như hoa như ngọc giống Dương Lệ?
“Lâm Hàn, tôi xin lỗi về chuyện mấy ngày trước ở công ty”, Chu Nhã Thiến lên tiếng.
“Chuyện sau đó, Tiểu Lệ đã nói với tôi hết rồi. Bộ trang sức Tiffany & Co là do anh trúng số được năm trăm ngàn rồi mua nó. Tuy nhiên tôi cũng cảm thấy anh tiêu tiền có chút hoang phí, nên tiết kiệm thì hơn. Dù sao đó cũng là chuyện của anh, tuỳ anh làm thôi”.
“Tôi xin lỗi anh vì thái độ của tôi ngày hôm đó”.
Lâm Hàn bất ngờ nhìn Chu Nhã Thiến. Anh không ngờ, với tính cách của cô ta lại chủ động xin lỗi người khác.
“Mua trang sức năm trăm ngàn?”, ánh mắt Lý Vĩnh Phú loé lên, hỏi:
“Lâm Hàn, nhà anh có xe chưa?”
“Không có”, Lâm Hàn lắc đầu.
“Vậy có nhà chưa? Ý tôi là căn hộ cao cấp có thang máy hoặc bungalow chứ không phải chung cư cũ kỹ đi thang bộ”, Lý Vĩnh Phú lại hỏi.
“Nhà tôi đúng là ở chung cư cũ đi thang bộ”, Lâm Hàn trả lời.
“Vậy thì năm trăm ngàn kia, tiêu như vậy thật quá phí”.
Lý Vĩnh Phú nhẹ giọng than thở: “Không nhà không xe mà lần đầu tiên trúng số được năm trăm ngàn lại đi mua trang sức. Nếu anh có năm trăm ngàn, cố gắng thêm vài năm nữa là có thể gom đủ tiền đặt cọc, mua một ngôi nhà khang trang ở thành phố Đông Hải, thế mà lại đi mua đồ trang sức, quá lãng phí”.
“Tuy rằng, năm trăm ngàn này đối với tôi chỉ là con số nhỏ nhưng đối với anh… Thật sự lãng phí rồi”.
“Tôi cũng thấy lãng phí”, Chu Nhã Thiến lên tiếng dạy dỗ nói:
“Chung cư Hạnh Phúc là chung cư cũ đã xây được mười mấy năm rồi, điều kiện sinh hoạt, giao thông đều không thích hợp để ở. Lâm Hàn, lần đầu tiên anh trúng năm trăm ngàn thì nên tiết kiệm trong ngân hàng, để giữ làm tiền đặt cọc nhà chứ không phải để mua đồ trang sức”.
“Tôi yêu vợ tôi. Tôi mua trang sức cho cô ấy thì tôi vui vẻ chứ tiêu tiền của hai người à?”, Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi lại.
Tiêu tiền của hai người à?
Nghe câu nói này, Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú bỗng chốc cứng họng không nói được gì.
“Được rồi, nói với anh là giá nhà đang tăng nhanh như điên, rồi đầu tư các kiểu chắc anh cũng không hiểu. Một người bán hàng thì hiểu được gì. Tôi không giận anh làm gì”, Lý Vĩnh Phú lắc lắc đầu, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường.
Chu Nhã Thiến cũng tức đến nỗi trên khuôn mặt tỏ ra vô cùng lạnh lùng: “Được, tôi không nói nữa. Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, chúng ta đi dạo thôi!”
Phụ nữ đi dạo phố, mục đích chính cũng chỉ là để mua quần áo, giày dép, mỹ phẩm.
Chu Nhã Thiến và Dương Lệ bước vào một cửa hàng trang phục nữ, Lâm Hàn cũng bước vào.
“Chồng ơi, bộ quần áo này đẹp thật!”
Dương Lệ dừng lại trước một chiếc váy trắng, đôi mắt to tròn long lanh. Cô đưa tay sờ lên chiếc váy, cảm giác yêu thích không buông nổi.
“Em thích thì mua nhé”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Không được, quá đắt, bộ này hai mươi ngàn tệ đấy!”, Dương Lệ nhìn mác giá, bĩu môi, hai mươi ngàn tệ bằng mấy tháng lương của cô.
“Không sao, hai mươi ngàn tệ mà thôi”, Lâm Hàn cầm lấy tấm thẻ đen quyền lực, chuẩn bị thanh toán tiền.
“Không mua thì đừng sờ mó linh tinh, làm bẩn các người đền được không?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nhân viên bán hàng của cửa hàng bước đến, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường nhìn Lâm Hàn và Dương Lệ: “Bộ váy này là do nhà thiết kế danh tiếng của Pháp dùng nguyên liệu cao cấp nhất để may. Nếu mấy người không mua thì đừng sờ mó lung tung, biết chưa? Hai người nhìn một chút cho biết là được rồi!”
“Cô ăn nói kiểu gì vậy. Cái gì mà không mua thì đừng sờ. Tôi dạo xem cửa hàng quần áo mà lại không được sờ vào quần áo sao?”, ánh mắt Lâm Hàn có chút lạnh.
“Phải là không thể sờ. Anh xem quần áo trên người anh, cộng vào chắc không đến hai trăm tệ! Muốn mua quần áo thì hai người ra khỏi trung tâm thương mại, rẽ trái đến mấy siêu thị mặt đất bên đường mà mua. Quần áo ở đó anh thích sờ thế nào thì sờ!”
Người bán hàng kiêu ngạo lên giọng: “Tóm lại, quần áo ở đây, hai người chỉ được nhìn mà không được sờ! Để cho xem đã là tốt lắm rồi!”
Nghe thấy lời này, Dương Lệ tức muốn đánh nhau. Lần đầu tiên cô gặp phải kiểu nhân viên bán hàng kênh kiệu thế này.
“Sao thế?”
Nghe thấy bên này ồn ào, Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú tiến đến.
“Hay người này là bạn của tôi, sao nào, họ muốn mua quần áo ở đây sao các cô lại không bán?”
Lý Vĩnh Phú kéo kéo cổ áo, làm như vô ý lộ ra chiếc đồng hồ Rolex, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người bán hàng.
Người bán hàng vừa thấy Lý Vĩnh Phú trên người toàn hàng hiệu, cao quý sang trọng thì lại cười nịnh nọt nói:
“Nếu đã là bạn của anh đây thì đương nhiên có thể mua đồ ạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.