Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1230
Ss Tần
20/04/2024
Chương 1240
Người của Hiệp hội võ đạo Hoa Đông đột nhiên xuất hiện ở thành phố Long, lấy danh nghĩa bảo đảm lẫn nhau của liên minh thương võ ngăn cản họ.
Theo điều ước bảo đảm lẫn nhau của liên minh thương võ, hiệp hội võ đạo không những yêu cầu họ đình chỉ tất cả hành động tại thành phố Long, đồng thời còn phải bồi thường tổn thất cho nhà họ Phan.
Từ Thông và Trần Định Bang làm chúa tể một vùng, không chịu nổi cơn tức này, nhưng lần này, hiệp hội võ đạo hung hăng xông tới, có hai vị Tông Sư dẫn đội, đồng thời bày ra thái độ cứng rắn, làm bọn họ không dễ trực tiếp trở mặt.
Hai vị Tông Sư này, một vị là Nghê Hoài Kỳ đến từ Kinh Khẩu, người kia là Hầu Khuê Đông Thân Châu.
Kinh Khẩu ở ngay phía bắc thành phố Long, hai thành phố liền nhau, Nghê Hoài Kỳ từng có qua lại với nhà họ Phan, đến đây còn hiểu được. Nhưng Hầu Khuê Đông ở tại Thân Châu mà cũng chạy đến thành phố Long, khiến Trần Định Bang không thể hiểu được.
“Hầu Tông Sư, có chuyện gì vậy? Sao ngài lại tới thành phố Long?”, Trần Định Bang hỏi.
Trần Định Bang đương nhiên quen biết Hầu Khuê Đông.
Thân Châu cũng có hai Đại Tông Sư, một người là Hoàng Tổ Hùng, một người khác chính là Hầu Khuê Đông.
Hoàng Tổ Hùng là thế gia truyền thừa, Hầu Khuê Đông là sư đồ truyền thừa. Sư phụ của Hầu Khuê Đông là võ sư trứ danh, triều đại trước đến Thân Châu mở võ quán, tên tuổi từng nổi như cồn. Về sau bị đánh bại, chết bệnh trong ngục. Hầu Khuê Đông kế thừa võ quán của sư phụ, nhưng từ trước đến nay làm việc biết điều, sợ dẫm vào vết xe đổ của sư phụ.
Cho nên Trần Định Bang không thể hiểu nổi, sao Hầu Khuê Đông lại chạy đến thành phố Long vì chuyện của nhà họ Phan? Theo Trần Định Bang biết, nhà họ Phan và Hầu Khuê Đông cũng không có qua lại gì.
Hầu Khuê Đông chợt cười lạnh: “Sao hả, thành phố Long này gia chủ nhà họ Trần tới được, tôi lại không đến được?”
Hầu Khuê Đông lạnh lẽo đáp trả Trần Định Bang.
Trần Định Bang lập tức nổi giận.
Dù thế nào cũng là đại lão Thân Châu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Ông ta quả thật là Tông Sư không sai, tôi kính ông ba phần, nhưng tôi cũng là ông tổ của bến tàu Hoàng Phổ, dậm chân một cái, nước sông cũng phải chảy ngược vào danh gia vọng tộc.
Nhà họ Hoàng cũng có Tông Sư, cũng là gia tộc quyền thế, nhưng chưa từng vô lễ như thế, giờ càng là kết thành đồng minh.
Hầu Khuê Đông ông chỉ có mỗi cái võ quán, ngoài một đám đồ đệ có thể đánh, giúp mấy nhà hào môn làm bảo vệ ra, còn gì có thể ngàng tàng nữa?
Trần Định Bang khó chịu, nhưng ông ta không nổi giận ngay tại chỗ.
Điểm ông ta thiệt thòi hơn là nhà mình không bồi dưỡng được võ giả mạnh mẽ. Cao thủ lợi hại nhất bên người chính là Cố Ngôn Châu, nhưng vẫn còn cách Tông Sư một bước. Giờ Cố Ngôn Châu về Tân Môn, càng không có người đánh được.
Hiện tại trở mặt với Hầu Khuê Đông chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
“Hầu Tông Sư, nói như vậy, ông cũng muốn đến thành phố Long phân một chén canh? Thế thì tôi rất hoan nghênh. Chúng ta có thể hợp tác, võ quán Hoa Anh của ông muốn tới thành phố Long mở chi nhánh, hoặc mua sản nghiệp, tôi có thể đầu tư”.
Hầu Khuê Đông cười lạnh một tiếng: “Vậy thì không cần, tiền mở chi nhánh tôi vẫn còn, không cần ông chủ Trần bỏ tiền. Hơn nữa, tôi không hề có hứng thú với việc kinh doanh ở thành phố Long, tôi chỉ dựa theo hiệp nghị bảo đảm lẫn nhau của liên minh thương võ đến bảo vệ nhà họ Phan. Không có lý do chính đáng, các người đừng nghĩ lấy đi một đồng tiền từ nhà họ Phan!”
Trần Định Bang đáp trả: “Hầu Tông Sư, e là ông hiểu lầm rồi. Tôi không tới hại lợi ích của nhà họ Phan, Chí Hổ là cháu trai của Phan Phượng Niên. Giờ Phan Phượng Niên chết rồi, nhà họ Phan loạn thành một đoàn, Chí Hổ tới giúp ông cậu của mình chỉnh đốn sản nghiệp, cái này đâu có sai đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.