Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1400
Ss Tần
10/09/2024
Chương 1417
Đạm Đài Ngọc cười như điên.
Lý Dục Thần khẽ vươn tay, một lực hút cường đại kéo Đạm Đài Ngọc tới, anh nhấn một tay lên vai ông ta, năm ngón tay phát lực, ầm ầm một tiếng, xương bả vai của Đạm Đài Ngọc lập tức vỡ nát.
Đạm Đài Ngọc nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không nhịn được cười điên cuồng.
“Đến! Đến đi! Giết tôi đi! Thiên đao vạn quả! Thịt nát xương tan! Ông đây không sợ! Ha ha ha ha… Cậu càng tra tấn tôi, tôi sẽ càng cách Thiên Ma gần hơn! Ha ha ha ha…”
Lý Dục Thần cau mày, hỏi: “Cái bóng là ai? Ở đâu?”
Anh biết đã không thể hỏi được gì từ Đạm Đài Ngọc nữa, có lẽ lời của tên này là thật, nhưng nói thật cũng chưa chắc đã là chân tướng.
Manh mối càng ngày càng nhiều, lại càng ngày càng khó bề phân biệt.
Lời nói của cái bóng, Nguyên Định Nhất, Đạm Đài Ngọc đều không đồng nhất, nhưng trong đó lại có rất nhiều điểm chung.
Anh tin tưởng, cái bóng nhất định sẽ biết càng nhiều hơn.
“Cái bóng chính là cái bóng, không có tên”, Đạm Đài Ngọc nói.
“Không có khả năng!”, Lý Dục Thần nói: “Không có tên thì ông gọi ông ta như thế nào? Nhất định là địa vị ở Ma giáo của ông ta cao hơn ông, là chức vị gì?”
Đạm Đài Ngọc chần chờ một chút, nói: “Thật sự là ông ta không có tên. Đúng là địa vị cao hơn tôi, nhưng ông ta ở trong giáo không có chức vụ. Ông ta là người hầu trung thành của Thiên Ma, là người bảo vệ thánh nữ và thánh tử. Tôi chỉ biết là chân thân của ông ta ở biển Trầm Quang”.
“Biển Trầm Quang là chỗ nào?”
“Biển Trầm Quang là thánh địa Minh giới, ở nơi đó sẽ chìm vào biển cả, cho nên trên biển đều là màu đen, chỉ có đáy biển là ánh sáng”.
“Cụ thể là ở nơi nào, làm sao để đến đó?”, Lý Dục Thần hỏi.
Đạm Đài Ngọc lắc đầu nói: “Tôi chỉ là một ma sứ nho nhỏ, còn chưa trở thành đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính, tôi nào có tư cách đến biển Trầm Quang”.
“Ông không phải đường chủ Hắc Thủy Đường?”
“Đường chủ Hắc Thủy Đường chân chính ở nơi đó”.
Đạm Đài Ngọc nâng tay trái còn có thể cử động lên, chỉ vào cái quan tài trên bệ đá.
“Nơi đó là lối vào biển Trầm Quang?”
“Ha ha, ngây thơ! Làm sao lối vào thánh địa có thể ở chỗ này được? Trụ sở của Minh Thần, sao có thể để người ta tìm ra dễ dàng như thế?”
“Trụ sở của Minh Thần?”
Lý Dục Thần vô cùng kinh hãi, anh đã từng nghe nói qua về Minh Thần, đó là một trong số những vị thần viễn cổ, chi phối một thế giới khác.
“Ông nói cái bóng là Minh Thần?”
“Không, ông ta là Minh Phó. Chỉ là chân thân của ông ta ở biển Trầm Quang, mà chúa tể biển Trầm Quang chính là Minh Thần”.
“Minh Thần cũng là người của Ma giáo các ông?”
“Thiên Ma đâu đâu cũng có, trong toàn bộ thế giới biển, tất cả thần đều là hóa thân của Thiên Ma!”
Trên mặt Đạm Đài Ngọc hiện ra vẻ vinh quang.
Lý Dục Thần cảm thấy càng ngày càng không hợp lẽ thường, ngay cả thế giới biển cũng xuất hiện luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.