Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1414
Ss Tần
10/09/2024
Chương 1433
Trong phòng trụ trì chùa Hiển Thông, một lão hòa thượng râu tóc bạc phơ đang ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt.
Xung quanh trấn Hoài Đài có năm ngọn núi, là Ngũ Đài.
Đỉnh Diệp Đấu ở phía bắc là đỉnh cao nhất của dãy núi Thái Hành, cao hơn mặt biển hơn ba ngàn mét. Đỉnh núi có dựng một tấm bia đá, trên đó viết bốn chữ lớn “Nóc nhà Hoa Bắc”.
Lúc này, một hòa thượng trẻ tuổi chạy như bay từ trên đỉnh Diệp Đấu xuống, núi rừng sau lưng anh ta hóa thành hư ảnh.
“Sư phụ… Sư phụ…”
Tiểu hòa thượng hô lớn, xông vào chùa Hiển Thông.
“Sư phụ, không xong rồi, nước trong hồ Hắc Long sôi sùng sục!”
Lão hòa thượng khiếp sợ: “Chuông U Minh vang, nước đen tự sôi, chẳng lẽ là Quỷ Vương sống lại, U Minh xuất hiện sao?”
Lúc này, lại có hai tiểu hòa thượng chạy tới, kêu to.
“Sư phụ, sư phụ, vách trong vực sâu Sinh Hãm Ngục có Phật quang thoáng hiện!”
“Sư phụ, sư phụ, bên trong Vạn Phật Các truyền đến Lục Tự Chân Ngôn, không biết là ai đang tụng!”
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!”
…
Theo tiếng tụng Lục Tự Chân Ngôn vang lên, Phật quang xông tận trời, trên không trung Thiên Phật Câu tỏa ra ánh sáng lung linh.
Lý Dục Thần dựa vào vách đá tĩnh tọa chợt ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía mái vòm điện Quỷ Vương.
Thần thức không thể xuyên thấu qua vách núi dày lên trên, nhưng anh cảm nhận được bên trong Thiên Phật Câu không hề yên ổn.
“Không được! Tôi phải đi xem một chút!”
Lý Dục Thần không để ý tới nguyên khí chưa hồi phục, thu cờ U Minh và kiếm Huyền Minh lại, lao ra bên ngoài.
Bạch Phương Hưng ngăn cản: “Cậu Lý, vết thương của cậu quá nặng, còn vừa uống thuốc, không bằng ngồi điều chỉnh một đêm rồi hành động”.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không quan trọng. Nếu những âm linh và thi sát kia ra bên ngoài, thì dù vùng này là núi rừng hoang dã, nhưng vẫn có không ít dân làng và du khách. Chúng ta vốn đi trừ ác làm việc thiện, nhỡ tổn thương người vô tội sẽ thành tội lỗi của chúng ta”.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Ông chủ Hầu lưu luyến nhìn thoáng qua vàng bạc châu báu đầy đất, cuối cùng đành lắc đầu, thở dài: “Chờ tao ra ngoài, có cơ hội tao lại đến giúp chúng mày thấy được ánh mặt trời”.
Bốn người đi ra điện Quỷ Vương.
Trong hang đá bên ngoài, Lý Dục Thần nhặt về Thiên Đô lệnh.
Đúng lúc này, mặt đất chấn động nhẹ.
Lý Dục Thần giật mình nói: “Không tốt, hang đá sắp sập, đi mau!”
Dứt lời, anh trở tay cuốn lên một trận gió, cuốn lấy ba người kia, gió lớn cuồn cuộn trong hang đá dưới đất.
Ngọn núi càng ngày càng chấn động mạnh, vài viên đá trên đỉnh bắt đầu rơi xuống.
Lý Dục Thần dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi hang động.
Trong phòng trụ trì chùa Hiển Thông, một lão hòa thượng râu tóc bạc phơ đang ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt.
Xung quanh trấn Hoài Đài có năm ngọn núi, là Ngũ Đài.
Đỉnh Diệp Đấu ở phía bắc là đỉnh cao nhất của dãy núi Thái Hành, cao hơn mặt biển hơn ba ngàn mét. Đỉnh núi có dựng một tấm bia đá, trên đó viết bốn chữ lớn “Nóc nhà Hoa Bắc”.
Lúc này, một hòa thượng trẻ tuổi chạy như bay từ trên đỉnh Diệp Đấu xuống, núi rừng sau lưng anh ta hóa thành hư ảnh.
“Sư phụ… Sư phụ…”
Tiểu hòa thượng hô lớn, xông vào chùa Hiển Thông.
“Sư phụ, không xong rồi, nước trong hồ Hắc Long sôi sùng sục!”
Lão hòa thượng khiếp sợ: “Chuông U Minh vang, nước đen tự sôi, chẳng lẽ là Quỷ Vương sống lại, U Minh xuất hiện sao?”
Lúc này, lại có hai tiểu hòa thượng chạy tới, kêu to.
“Sư phụ, sư phụ, vách trong vực sâu Sinh Hãm Ngục có Phật quang thoáng hiện!”
“Sư phụ, sư phụ, bên trong Vạn Phật Các truyền đến Lục Tự Chân Ngôn, không biết là ai đang tụng!”
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!”
…
Theo tiếng tụng Lục Tự Chân Ngôn vang lên, Phật quang xông tận trời, trên không trung Thiên Phật Câu tỏa ra ánh sáng lung linh.
Lý Dục Thần dựa vào vách đá tĩnh tọa chợt ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía mái vòm điện Quỷ Vương.
Thần thức không thể xuyên thấu qua vách núi dày lên trên, nhưng anh cảm nhận được bên trong Thiên Phật Câu không hề yên ổn.
“Không được! Tôi phải đi xem một chút!”
Lý Dục Thần không để ý tới nguyên khí chưa hồi phục, thu cờ U Minh và kiếm Huyền Minh lại, lao ra bên ngoài.
Bạch Phương Hưng ngăn cản: “Cậu Lý, vết thương của cậu quá nặng, còn vừa uống thuốc, không bằng ngồi điều chỉnh một đêm rồi hành động”.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không quan trọng. Nếu những âm linh và thi sát kia ra bên ngoài, thì dù vùng này là núi rừng hoang dã, nhưng vẫn có không ít dân làng và du khách. Chúng ta vốn đi trừ ác làm việc thiện, nhỡ tổn thương người vô tội sẽ thành tội lỗi của chúng ta”.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Ông chủ Hầu lưu luyến nhìn thoáng qua vàng bạc châu báu đầy đất, cuối cùng đành lắc đầu, thở dài: “Chờ tao ra ngoài, có cơ hội tao lại đến giúp chúng mày thấy được ánh mặt trời”.
Bốn người đi ra điện Quỷ Vương.
Trong hang đá bên ngoài, Lý Dục Thần nhặt về Thiên Đô lệnh.
Đúng lúc này, mặt đất chấn động nhẹ.
Lý Dục Thần giật mình nói: “Không tốt, hang đá sắp sập, đi mau!”
Dứt lời, anh trở tay cuốn lên một trận gió, cuốn lấy ba người kia, gió lớn cuồn cuộn trong hang đá dưới đất.
Ngọn núi càng ngày càng chấn động mạnh, vài viên đá trên đỉnh bắt đầu rơi xuống.
Lý Dục Thần dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi hang động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.